Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1536: Chương 1536: Tấn Công Cảnh Sát!(2)




- Vị tiên sinh này, tôi không rõ ý anh là gì, anh có thể nói rõ hơn với tôi được không!

Lúc này Trương Chí Dương vẫn còn tiếp giả bộ hồ đồ, ánh mắt đảo qua đảo lại, xem bộ dáng hình như là đang tính xem làm thế nào để chạy trốn, đồng thời cố gắng cò cưa với Diệp Lăng Phi:

- Tôi vừa nói nơi ở của cảnh sát Lương cho anh biết rồi đó, tôi nghĩ là tôi rất có thành ý hợp tác!

- Anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, còn nói với tôi nhà của Lương Ngọc ở đâu. Cảnh sát Trương, có thể anh không biết, hôm nay tôi đã tới đó rồi, tôi phát hiện có rất nhiều cảnh sát ở chỗ đó, đây chính là lý do vì sao tôi đến tìm anh, tôi cho rằng đó là một cái bẫy, Lương Ngọc không hề bị giam ở chỗ đó, chỗ Lương Ngọc bị giam chỉ có anh mới biết. Cảnh sát Trương, tôi hi vọng anh nên phối hợp với tôi một chút, đừng nên giở trò, nếu vậy thì không tốt đối với cả hai chúng ta đâu!

Trương Chí Dương nghe Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, hắn liền cúi đầu xuống, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó. Trong lúc Trương Chí Dương không nói năng gì, Diệp Lăng Phi đứng lên, đi tới chỗ cửa sổ trong nhà Trương Chí Dương, nói:

- Trương Chí Dương, tôi nghe nói anh có ý tứ với Lương Ngọc, có phải như vậy không?

Trương Chí Dương ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, hắn không nói gì, chỉ là, phản ứng của Trương Chí Dương đã trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không cần Trương Chí Dương trả lời, hắn tiếp tục nói:

- Vậy chắc là anh biết rõ bạn trai hiện giờ của Lương Ngọc là ai, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc chúng tôi có quan hệ như thế nào với bạn trai của Lương Ngọc sao?

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, Trương Chí Dương sắc mặt đại biến, trong ánh mắt toát lên vẻ thấp thỏm lo âu, Trương Chí Dương nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh..... anh là bạn của cái gã buôn lậu vũ khí kia sao?

- Phải nói là bạn thân thì chính xác hơn!

Diệp Lăng Phi cười cười, chỉ là, nụ cười này của Diệp Lăng Phi trong mắt Trương Chí Dương thì lại cực kỳ kinh khủng. Trương Chí Dương có vẻ bất an, hắn ta vội vàng nói:

- Tôi không làm chuyện gì cả, tôi là một cảnh sát, tôi chỉ làm những chuyện phải làm, ngoài ra tôi không làm chuỵen gì cả, các anh đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!

- Cảnh sát Trương, xem ra anh biết không ít chuyện đó nhỉ!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ nên vào đề thế nào, nhưng không ngờ anh chưa đánh đã khai, rất tốt, rất tốt, nói đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện xấu gì, nếu không thì sao anh lại phải lo lắng bạn của Dã Lang chứ?

- Không có, tôi không làm gì cả!

Trương Chí Dương vội vàng nói,

- Tôi đã nói rồi, tôi là một cảnh sát, tôi chỉ làm những việc mà cảnh sát phải làm, ngoài ra tôi không làm chuyện gì cả!”

- Những lời này của anh e rằng ngay cả chính anh cũng không tin, chứ đừng nói tới chuyện khiến tôi tin!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,

- Tôi vốn nghĩ anh là một người thông minh, sẽ không ép tôi phải sử dụng bạo lực, bây giờ xem ra tôi nghĩ lầm rồi. Được rồi, anh đã ép tôi làm như vậy, tôi đây cũng không khách khí!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa khoát tay với Dã Thú, nói:

- Nhổ cả hàm răng của hắn ta đi, anh muốn xem xem hắn có đau chết không!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, không chỉ Trương Chí Dương, ngay cả Lương An An cũng hoảng hồn. Lương An An không ngờ Diệp Lăng Phi có thể làm như vậy, cô trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi không hề có vẻ gì là đàu giỡn. Lương An An ý thức được chuyện này đã nháo lớn rồi, cô mở mồm định nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt của Diệp Lăng Phi, Lương An An cảm giác lúc này, cũng không thích hợp nói chuyện, vốn là nói đã đến khóe miệng, Lương An An không dám lên tiếng. Dã Thú không nói câu nào, đấm một cái vào mặt Trương Chí Dương, một quyền không mạnh lắm, dù vậy, Trương Chí Dương vẫn bị Dã Thú đánh chảy máu, gãy mất một cái răng. Dã Thú lại nắm tay lại, dường như muốn giáng thêm một đòn nữa, Trương Chí Dương không chịu nổi, vội vàng nói:

- Tôi nói, tôi nói, tôi nói cho các anh biết Lương Ngọc đang bị nhốt ở đâu!

Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Dã Thú dừng tay lại, Dã Thú hạ nắm đấm xuống, ngỗi xuống bên cạnh. Trương Chí Dương nhổ ra một bãi nước bọt và máu, sau đó thều thào:

- Trước mắt cảnh sát Lương đang bị giam ở một khu dân cư gần đồn cảnh sát Tây Cửu Long, tôi bảo đảm, cô ấy vẫn ổn, bởi vì cô ấy là bạn gái của Dã Lang, phải.... phải giam một mình, để tránh... để tránh ảnh hưởng đến việc phá án của chúng tôi!

- Phá án?

Diệp Lăng Phi nghe vậy thì hơi sững sờ, hắn nhìn Trương Chí Dương, hỏi:

- Rốt cuộc là vụ án gì?

- Vụ án tấn công cảnh sát!

Trương Chí Dương nói,

- Hắn là kẻ bị tình nghi giết chết một học sinh trung học, đồng thời còn tấn công một nhân viên cảnh sát, viên cảnh sát đó tạm thời đang ở trong bệnh viện, rất có thể biến thành người thực vật!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Chí Dương nói như vậy, hắn hừ lạnh, nói:

- Thú vị, thật sự rất thú vị, không ngờ Dã Lang lại gặp phải chuyện này ở Hồng Kông, nói hắn tấn công cảnh sát, cảnh sát Trương, theo ý anh thì bạn tôi có tấn công cảnh sát không?

- Chuyện này.....!

Nếu như không phải đang trong tính huống nguy cấp, Trương Chí Dương nhất định sẽ nói là hắn ta cho rằng, Dã Lang chính là hung thủ. Nhưng tình hình bây giờ lại không cho phép hắn nói như vậy, hắn hơi trầm ngâm một lát, sau đó nói:

- Trước mắt chúng tôi chưa có chứng cớ có thể chứng minh vụ án lần này là do bạn của anh gây ra, nhưng chúng tôi sẽ điều tra, tuyệt đối không bỏ qua một người xấu nào, cũng sẽ không oan uổng một người tốt nào!

- Được rồi, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói nhiều về chuyện này nữa. Cảnh sát Trương, tôi không thể không thừa nhận anh rất giảo hoạt, cố ý khiến hai chúng ta dây dưa vào vấn đề Dã Lang liên quan đến chuyện giết người không, muốn tôi nói sang chuyện khác. Anh đừng tưởng rằng tôi ngốc, nếu quả thật chỉ bởi vì Dã Lang bị tình nghi giết người, Lương Ngọc sẽ không bị quản thúc, như anh vừa mới nói khi nãy đất, các anh lo lắng Lương Ngọc sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra Dã Lang, những lời này của anh đã chứng minh các anh biết thân phận thật sự của Dã Lang, không biết tôi nói có đúng không?

Trương Chí Dương mở miệng, vừa định lên tiếng phủ nhận, lại nghe Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Cảnh sát Trương, anh không cần phải giấu diếm tôi, bởi vì tôi biết thân phận của Dã Lang, biết cậu ta làm cái gì. Dã Lang là một gã buôn lậu vũ khí, là một tội phạm quốc tế bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, là cảnh sát, anh bắt Dã Lang thì không sao, nhưng nếu như anh vì ân oán cá nhân mà bày đặt ra tất cả những chuyện này thì tình hình sẽ khác đấy!

- Không phải, không phải thế, tôi không làm gì cả mà!

Trương Chí Dương cả kinh, sắc mặt trắng bệch, vội vàng phủ nhận. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Trương Chí Dương, trong lòng đã hiểu ra, Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Dã Thú, nói:

- Đi, chúng ta dẫn cảnh sát Trương cùng đi gặp Lương Ngọc, nếu như trên đường cảnh sát Trương có hành động gì không hay, thế thì giết hắn đi cũng được, cậu giết không ít người, có thêm một tên nữa cũng chẳng sao!

Diệp Lăng Phi nói thẳng ra thân phận của Dã Thú, những lời này là cố ý nói cho Trương Chí Dương nghe, hắn muốn ám chỉ với Trương Chí Dương, nếu như ngươi không tuân theo mệnh lệnh của bọn ta, vậy kết quả của ngươi chỉ có một con đường chết thôi. Trương Chí Dương vội vàng gật đầu đồng ý, chỉ là miệng hắn vẫn chảy máu, một quyền vừa rồi của Dã Thú tuy đã lưu lại vào phần, nhưng Dã Thú là người thế nào, một quyền đánh xuống mặc dù không dùng hết sức, cũng đã khiến cho Trương Chí Dương không chịu nổi. Trương Chí Dương xử lý sơ qua vết thương, rồi thay quần áo. Dã Thú theo sát Trương Chí Dương, trong tay Dã Thú là khẩu súng ngắn của Trương Chí Dương. Lương An An có cẻ chần chừ, cô không biết có nên đi gặp chi mình hay không. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Lương An An, nói:

- An An, lần này em không nên đi theo, chưa biết tình hình ở đó như thế nào, em không đi cùng bọn anh thì hơn, chờ sau khi gặp Lương Ngọc anh sẽ thông báo cho em. À, về phần tên Trương Chí Dương này, anh sẽ để em dạy dỗ hắn!

- Chú Diệp, chú đừng nói chuyện của cháu cho chị cháu biết!

Lương An An có chút lo lắng, nói,

- Sở dĩ cháu không nói chuyện này cho chị cháu biết, bở vì lo chị ấy sẽ vì cháu mà làm những chuyện không hay. Cháu hiểu tính tình của chị ấy, nếu chị ấy biết Trương Chí Dương làm như vậy với cháu, nhất định sẽ... sẽ thiến Trương Chí Dương!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Được rồi, An An, em không cần lo lắng về chuyện này nữa, anh biết nên làm như thế nào, bây giờ em về nhà đi, anh có chuyện gì sẽ thông báo cho em!

Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người dẫn theo Trương Chí Dương đi ra ven đường, gọi một chiếc xe taxi, ba người lên ghế sau xe taxi, Trương Chí Dương ngồi ở giữa Diệp Lăng Phi và Dã Thú. Tài xế xe taxi nổ máy, khi chiếc xe taxi vừa rời bánh, một chiếc xe màu đen cũng đi từ trong khu nhà đó ra, một người đàn ông đeo kính râm tay cầm điện thoại, nói:

- Bọn họ lên xe rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.