Đô Thị Tàng Kiều

Chương 661: Chương 661: Chu Hân Mính nổi giận




Liền ở dưới lầu chờ Diệp Lăng Phi, Trương Vân đã lau đi máu bên khóe miệng, má trái có chút sưng đỏ. Thấy Diệp Lăng Phi đi xuống, Trương Vân vội vàng tiến lên, nói:

- Diệp tiên sinh, tiền kia…

Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, nói:

- Không nên nghĩ đến tiền kia, chuyện này dừng ở đây, không nên nhắc lại!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi về phía chiếc xe của mình, hắn mở cửa xe, xoay người lại nhìn thấy Trương Vân còn đứng ở cửa không nhúc nhích, Diệp Lăng Phi hô:

- Qua đây, lên xe!

- Được!

Trương Vân vội vàng chạy tới, nàng đến bên kia, đứng ở trước cửa xe, do dự.

Diệp Lăng Phi lên xe, đẩy cửa xe bên kia ra, để Trương Vân ngồi vào ghế lái phụ.

Diệp Lăng Phi buộc dây an toàn, ý bảo Trương Vân cũng buộc dây an toàn. Sau đó, khởi động xe. Trương Vân vẫn không dám hỏi Diệp Lãng Phi muốn đi đâu, nàng chi ngồi yên lặng.

Diệp Lăng Phi lái xe đến một hiệu thuốc, xuống xe, đi vào trong, không lâu sau, trở về xe. Đem thuốc cầm trong tay đưa cho Trương Vân, nói:

- Trước bôi chút thuốc đã, à, trưa muốn ăn chút gì không.

- Không cần, không cần, tôi về nhà là ổn thôi!

Trương Vân liên tục xua tay, nói:

- Diệp tiên sinh, vốn tôi thiếu tiền của anh còn chưa trà, hiện tại lại thiếu anh tám mươi vạn, tôi không biết làm sao để trả anh đây.

- Tôi đã nói rồi, tiền không phải vấn đề!

Diệp Lăng Phi Trương Vân xua tay, nói:

- Cô không nên lo lắng chuyện tiền, tôi cũng đã nói, tiền kia đều là đưa cho cô, không cần cô trả, là cô kiên trì muốn trá, về phần tám mươi vạn này, cũng không phải tiền của tôi, tôi không cần, Trương Vân, nói chung, sau này không cho cô nói chuyện tiền với tôi. Như vậy đi, tôi dẫn cô đi ăn chút gì đã, đã sấp đến buổi trưa, tôi cũng đói, coi như cô đi ăn cùng tôi.

Trương Vân không dám nói tiếp nữa, yên lặng gật đầu.

Diệp Lăng Phi đến một nhà hàng đẳng cấp rất cao, hắn đem xe đỗ ở cửa nhà hàng, gọi Trương Vàn xuống xe. Trương Vàn mặc quần áo khi công tác, có vẻ có chút bấn, nàng đứng ở cửa nhà hàng này, không dám đi vào.

Diệp Lăng Phi nhìn ra Trương Vân lo lắng, hắn đưa tay kéo tay Trương Vân, nói:

- Đi thôi, có tôi ở đây sợ cái gì. Lại nói, chúng ta là tới ăn cơm, đầu năm nay, chỉ cần trả tiền là được, nhà hàng này nếu như dám lấy mất chó nhìn người, tôi phá nát nhà hàng này.

Trương Vân vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng nói:

- Tiên sinh, không nên như vậy, hay là chúng ta sang một nhà hàng khác đi, tôi biết ở chỗ tôi có một nhà hàng rất tốt, cũng rất tiện nghi.

Trương Vân vừa mới nói xong, bỗng nhiên ý thức được Diệp Lăng Phi cùng mình không giống với, nhà hàng kia rất dơ có lẽ Diệp Lăng Phi ở đó ăn không trôi. Kỳ thực, Trương Vân cũng không thích nơi đó, tuy nói Trương Vân không có nhiều tiền, thế nhưng nàng vẫn còn rất thích sạch sẽ, chỉ là hiện tại không có bao nhiêu tiền, cũng chỉ có thế bị ép ăn cơm ở nơi đó.

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân nói rồi đột nhiên không nói, hắn cười nói:

- Được rồi, vào trong rồi hãy nói, hôm nay ăn ở chỗ này, nhanh lên một chút lấp đầy bụng là trọng yếu nhất, bây giờ tôi cảm giác rất đói rồi!

Trương Vân đành phải theo Diệp Lăng Phi đi vào nhà hàng này, kỳ thực, cho dù nhân viên nhà hàng thấy trang phục của Trương Vân không được tốt lắm, cũng không dám nói Trương Vân. Chiếc Audi giá trị trăm vạn của Diệp Lăng Phi ở ngoài đã có thẻ nói rõ Diệp Lăng Phi không phải nhân vật đơn giản, chi sợ cho dù Diệp Lăng Phi dẫn theo một tên khất cái đến, nhàn viên nhà hàng này cũng không dám nói gì.

Diệp Lăng Phi chọn ba món ăn, vốn là Diệp Lãng Phi đế Trương Vân gọi món ăn, nhưng Trương Vân lại không chịu gọi, Diệp Lãng Phi đành phải tự mình gọi món ăn. Chờ khi mang món ăn lên, Diệp Lãng Phi mòi Trương Vân ăn.

- Trương Vân, bây giờ cô làm thế nào

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tôi muốn tìm một công việc kiếm chút tiền, bên nhà tôi không thể trở về!

Trương Vân nói tới chỗ này, vành mất đõ lên, trong tay bưng bát, nhưng không ăn. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Trương Vãn như vậy, cười nói:

- Trương Vân này, sao cô vẫn vậy, thoạt nhìn còn không gì thay đối.

Diệp Lăng Phi vừa nói, gắp một miếng thịt bò vào trong bát Trương Vân, nói:

- Cô còn nhớ ban đầu ở nhà tôi làm bảo mẫu không, cô cứ như vậy, động một chút là nghĩ kiếm tiền. Kỳ thực, nếu như cô không có tiền nói, cứ nói với tôi, tôi có tiền, có thế đầu tư cho cô mở cửa hàng, nếu như cô không muốn làm kinh doanh, tôi cũng có thể cho cô tiền, cô về nhà mua một căn phòng lớn, sinh hoạt bình thường. Bất kế thế nào, lúc trước cô chăm sóc tôi rất tốt, tôi vẫn hy vọng cô có thể sinh hoạt tốt hơn.

- Diệp tiên sinh, tôi không thể lại cầm tiền của anh!

Trương Vân vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng nói:

- Tôi nợ anh đã nhiều lắm, tôi không biết làm thế nào trả được. Tôi không bao giờ có thế cầm tiền của anh nữa, tôi đã nghĩ kỹ, tôi có thế làm mấy việc bán thời gian, hoặc đi giúp việc, một tháng cũng có mấy trăm đồng, tôi tiêu rất tiết kiệm, có thể mỗi tháng tiết kiệm ba, bốn trăm đồng tiền, đến lúc đó tôi có thể đem tiền trả lại cho anh.

Diệp Lăng Phi nghe xong Trương Vân nói, không ngừng lắc đầu. Diệp Lăng Phi biết mình nói gì nữa cũng vô ích, Trương Vân chính là cá tính này, bất quá, vừa vặn là vì tính tình đó, mới làm cho mình rất quý Trương Vân. Nếu như đối thành một nữ nhân thích chiếm tiện nghi, nói không chừng mình căn bản sẽ không đé ý tói.

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến trong nhà mình không phải thiếu một người giúp việc sao, hôm nay mình ra ngoài chính là vì tìm một cô giúp việc phù họp, trước mắt Trương Vân không phải rất thích họp sao?

Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến chuyện lúc trước giữa mình và Trương Vân, hắn lại có chút lo lắng Trương Vân không chịu tới, rất sợ trong lòng Trương Vân có gì suy nghĩ. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân, nói:

- Trương Vân, cô biết chuyện tôi kết hôn không!

- ừm!

Trương Vân gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết!

- Là như vậy, bà xã của tôi, ừm, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế Bạch Tình Đình,

cô ấy quen đi làm ở công ty rồi, mấy thử việc nhà không làm bao giờ, vốn nhà tôi cũng có người giúp việc, nhưng bây giờ cô giúp việc đó ở lại nhà cũ. Tôi và bà xã ý là muốn tìm một người giúp việc chịu khó, thành thật, hôm nay, chính là tôi muốn ra ngoài tìm một người giúp việc, nhưng thật không ngờ lại gập cô, tôi thấy như vậy, không bằng cô đến nhà tôi giúp việc. Ăn ở đều ở nhà tôi, mỗi tháng tôi trả cô hai nghìn đồng, cô thấy được không?

Trương Vân vừa nghe, liên tục xua tay nói:

- Diệp tiên sinh, tôi không thể tới nhà anh giúp việc!

- Vì sao, có phải tôi trả cô quá ít không, như vậy, có thế nói cho tôi biết, tôi sẽ tăng thêm lương cho cô là được!

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp tiên sinh, không phái, anh đã cho tôi rất nhiều rồi!

Trương Vân cúi đầu, nói:

- Tôi chi không muốn nợ ân tình của Diệp tiên sinh nữa, tôi biết sở dĩ Diệp tiên sinh nói như vậy là muốn giúp tôi, trong lòng tôi cảm tạ Diệp tiên sinh, tôi vốn là một người mang điềm xấu, sẽ mang đến cho Diệp tiên sinh vận xui mất.

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Thôi đi, cái gì mà vận xui chứ, tôi không tin mấy thứ này. Trương Vân, cô không biết, nếu tôi tin tường mấy thử này, nếu theo lời người phương Tây, tôi sớm bị Thượng để trừng phạt. Thế nhưng bây giờ không phải vẫn sống tốt sao, thôi đi, chớ tin mấy thứ này. Chuyện này cứ như vậy đi, tôi thấy chờ cơm nước xong, tôi tới chỗ cô, đem đồ đạc của cô của chuyến đến nhà của tôi. Sau này, cô sẽ sống ở nhà tôi, nếu như sau này cô tìm được nhà nào rất tốt, không muốn làm ở chỗ tôi mà nói, thì nói một tiếng với tôi.

- Diệp tiên sinh…

Trương Vân vừa mới nói một câu, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn nàng, Trương Vân đem lòi phía sau định nói nuốt trở lại, yên lặng gật gật đầu. Diệp Lãng Phi vừa nhìn, cười nói:

- Như vậy là được rồi, hà tất khách khí với tôi. Được rồi, được rồi, ăn cơm nhanh lên một chút đi, chiều nay còn rất nhiều chuyện đó!

Diệp Lăng Phi và Trương Vân cơm nước xong, Trương Vân liền đưa Diệp Lăng Phi tới chỗ nàng ờ. Diệp Lăng Phi vừa đi vào chỗ ở của Trương Vần, liền nhíu mày, ở đây đâu giống chỗ cho người ở chứ, một gian bất quá chừng không có không dưới mười người, trong phòng ngay cà chỗ đặt chân cũng không có. Vừa nhìn, cũng biết là chỗ của người làm công không có tiền ờ, bên trong mùi khó ngửi gần chết. Diệp Lăng Phi không nghĩ ra Trương Vân có thể ở chỗ như thế, Diệp Lãng Phi thúc giục Trương Vân mau chóng sắp xếp hành lý, địa phương như vậy, một khắc Diệp Lãng Phi cũng không muốn ờ.

Trương Vân hành lý không nhiều, chỉ là một bộ quần áo và một bộ chăn đệm. Diệp Lãng Phi vừa nhìn chăn đệm trên giường Trương Vân liền nhíu mày, chăn đệm đều rất cũ nát, mặt trên còn có không ít chỗ vá. Diệp Lăng Phi không cho mang đi, đé lại cho người khác.

Diệp Lăng Phi đưa Trương Vân tới siêu thị, mua một bộ chăn đệm mới cho Trương Vân, lại mua thêm mấy bộ quần áo cho Trương Vân, rồi mới về biệt thự.

Vừa đi vào biệt thự, Trương Vân liền có vẻ có chút không biết làm sao, nàng đứng ở cửa biệt thự, không dám đi vào. Diệp Lãng Phi cười nói:

- Sau này cử coi đây là nhà mình, Tình Đình cũng rất dễ nói chuyện, à, còn có Hân Mính, chờ cô ở chung với các cô ấy, cô sẽ biết hai người kia đều là người rất tốt. Đương nhiên, Tình Đình có đôi khi sẽ đùa giỡn chút ít, nhưng nói chung là một cô gái rất tốt.

- Tôi sợ tôi không làm được!

Trương Vân lúc này có chút lo lắng.

- Vốn cô làm như thế nào thì bây giờ làm như thế đó!

Diệp Lăng Phi nói,

- Kỳ thực, công việc của cô chỉ là quét tước nhà cửa, nấu cơm, giặt giũ quần áo các loại, nếu rảnh rỗi, có thé ra ngoài tản bộ, đi dạo, nói chung chỗ này công việc rất đơn giản. Nào, đừng đứng ở cửa, tôi dẫn cô đến phòng của cô, sau đó tôi đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh!

Diệp Lăng Phi nói, cầm tay Trương Vân, Trương Vân hoi chút ngưng lại, nàng lại nghĩ tới trước đây ở với Diệp Lãng Phi. Đó là thời điểm Trương Vân cảm thấy hạnh phúc nhất, hiện tại phảng phất như đã trở lại quá khứ.

Trương Vân trong lòng thấy ấm áp, nàng theo Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự.

Diệp Lăng Phi đưa Trương Vân tới gian phòng ở tầng một, nơi này vốn dự định lưu cho vú Ngô, chi là vú Ngô vẫn chưa đến, Diệp Lăng Phi liền đem phòng này cho Trương Vân.

Trong phòng lắp đặt thiết bị rất đẹp, tường màu trắng, đèn treo trên trần màu bạch ngọc.., ơ trong phòng còn có một chiếc giường đơn, chiếc giường này vẫn còn mới, căn bán cũng chưa có người ngủ qua.

- Trương Vân, sau này đây chính là phòng của cô, tủ quần áo ở chỗ này!

Diệp Lăng Phi đi tới tủ quần áo, mở tủ quần áo nói:

- Trong này bất kỳ chỗ nào đều là thuộc về cô, cô có thể đem đồ của cô để đây.

Diệp Lăng Phi khép lại cửa tủ treo quần áo, xoay người, nói với Trương Vân:

- Cô xem qua một cái, xem còn thiếu gì không, nếu như thiếu thì nói với tôi, tôi mua cho

- Không cần, không cần, ở đây rất tốt!

Trương Vân vừa nhìn gian phòng kia, quả thực là không có gì để chê, Trương Vân đâu cảm thấy thiếu vật gì chứ.

- Trương Vân, bỏ đồ đạc xuống, tôi đưa cô ra bên ngoài, xem phòng khách và các phòng khác!

Diệp Lăng Phi nói.

Trương Vân gật đầu, đem đồ đạc để trên giường, theo Diệp Lăng Phi tới bên ngoài. Diệp Lăng Phi đưa Trương Vân tiên dạo qua một vòng phòng khách, sau đó đưa Trương Vân vào phòng bếp, sau đó, lại dẫn Trương Vân lên lầu, sau khi đi được một vòng, trong lòng Trương Vân đã biết các phòng trong biệt thự. Trương Vân là một nữ nhân rất thông mình, tuy nói nàng sinh ra ở nông thôn, nhưng cũng đã ở thành thị một thỏi gian khá làu, nhất là còn đã từng giúp việc cho Diệp Lăng Phi, bời vậy, đối với dụng cụ trong phòng ăn cũng biết sử dụng.

Diệp Lăng Phi đưa Trương Vân làm quen với biệt thự xong, lại dẫn Trương Vân ra ngoài, hắn cằn để Trương Vân hiểu biết tiểu khu xung quanh biệt thự. Dù sao sau này Trương Vân mua thức ăn các loại, nếu như ngay cà ở đây còn chưa quen đường, sao có thé ra ngoài mua thức ăn.

Diệp Lăng Phi đưa Trương Vân

đi mua một ít rau dưa, thịt, hãi sản các loại, sau đó Diệp Lăng Phi đé Trương Vân ở nhà chuẩn bị bữa cơm, hắn lái xe đi ra khôi biệt thự.

Diệp Lăng Phi đã nói với Bạch Tình Đình buổi tối cùng nhau về nhà, khi Diệp Lăng Phi đi tới tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, Bạch Tình Đình đang mở cuộc họp hội đồng quản trị ở công ty. Từ sau khi Bạch Cảnh Sùng tuyên bố từ chức tống giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị, ban giám đốc liền đề cử Bạch Tình Đình làm tân chủ tịch kiêm nhiệm tống giám đốc. Bạch Cành Sùng cũng bắt đầu thủ tục bàn giao, muốn đem cổ phần tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sang tên cho Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng có 30% cổ phần tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, một khi chuyển sang cho Bạch Tình Đình, hơn nữa cổ phần tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế trong tay Diệp Lăng Phi nữa liền hơn 70%, đối với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế có quyền khống chế tuyệt đối.

Diệp Lăng Phi nghe thư ký của Bạch Tình Đình nói Bạch Tình Đình đang họp, hắn an vị ở trong phòng làm việc Bạch Tình Đình, buồn chán mà lướt web. Vừa lúc đó, điện thoại của Chu Hân Mính gọi tới.

Nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, Diệp Lãng Phi cũng không cảm thấy giật mình, dựa theo Diệp Lăng Phi suy tính, tên sát thủ kia hắn là rất nhanh sẽ hành động. Trên thực tế, Chu Hân Mính gọi điện thoại qua đây là xác thực chuyện này, ngữ khí của Chu Hân Mính có vẻ có chút lo lắng, nói với Diệp Lăng Phi:

- Phó Hải chết rồi, ngay vừa rồi, một gã nam nhân hóa trang thành bác sĩ đả thương người

của chúng ta bảo hộ Phó Hải, ở trong phòng bệnh giết chết Phó Hải. Hình dáng đặc thủ của tên nam nhàn kia và nam nhân tên gọi Trình Quân mà anh nói rất tương tự, Diệp Lãng Phi bây giờ nên làm gì?

- Hân Mính, bên em không phát hiện hành tung tên sát thủ kia sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Nam nhân hành động rất gọn, sau khi đánh chết Phó Hải, liền từ cửa số phòng bệnh đào tâu, chờ khi chúng ta đuối tới cửa bệnh viện, người đã bò chạy rồi. Hiện tại em đang an bài người truy tìm hành tung của người nọ, Phó Hải vừa chết, chúng ta liền mất đi nhân chửng tối trọng yếu đối phó 3K.

Chu Hân Mính lo lắng nói,

- Diệp Lăng Phi, anh có biện pháp gì không?

- Không có cách nào!

Diệp Lăng Phi nói,

- Hân Mính, thôi đi, kỳ thực cho dù em bất được tên sát thủ kia, tên sát thủ kia cũng sẽ không nói. Làm một sát thủ chuyên nghiệp, có tố chất ở phương diện này, nhất là người này còn từng là một lính đánh thuê. Được rồi, Hân Mính, buổi tối quay về ăn cơm đi, hôm nay anh vừa mòi một cô giúp việc!

- Giờ em làm gì có tâm trạng chứ!

Chu Hân Mính nói:

- Em vốn tường rằng lần này có thể diệt trừ 3K, lại thật không ngờ gặp phải loại chuyện này.

- Hân Mính, không nên suy nghĩ nhiều.

Lăng Phi cười nói,

- Như vậy vừa lúc, em có thế nghỉ ngơi thật tốt.

Chu Hân Mính nghe ngữ khí của Diệp Lăng Phi, có chút nghi ngờ hỏi:

- Diệp Lăng Phi, em cảm thấy anh thật giống như rất không thèm đế ỷ chuyện Phó Hải bị giết, ngay cả tên sát thủ kia anh cũng không thèm để ý, đây không giống cá tính của anh, anh có phải có sấp xếp khác không?

- Hân Mính, chuyện này anh thấy dừng ở đây đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- về phần tên sát thủ kia, anh đã không muốn truy cửu!

- Diệp Lăng Phi, anh thành thật nói với em, anh có phải có kế hoạch gì không!

Chu Hân Mính là người thông mình thế nào, nàng ý thức được Diệp Lăng Phi có thái độ không thích hợp, nhất định có chuyện.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Được rồi, anh cho em biết cũng không có vấn đề gì, anh sắp xếp Dã Thú và Dã Lang ở gần bệnh viện chờ tên sát thủ kia, em đã nói tên sát thủ kia xuất hiện rồi, vậy thì nghĩa là lúc này, tên sát thủ kia đã ở trong tay Dã Lang và Dã Thú.

Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, điện thoại của hắn báo có một cuộc gọi đến, Diệp Lăng Phi nhìn tên người gọi, nói với Chu Hân Mính:

- Hân Mính, em chờ anh một chút, anh có điện thoại!

Nói xong, cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi nhận cú điện thoại kia, vừa nhận, chợt nghe tiếng Dã Thú nói:

- Lão đại, tên hỗn đàn kia bị em giết chết. Tiểu tử này rất giáo hoạt, thân thủ cũng không tệ, em và Dã Lang thực sự không thể bất sống, chi đành giết chết tên hồn đàn đó!

- Giết chết?

Diệp Lăng Phi vừa nghe, hơi thở dài, nói:

- Được rồi, cứ như vậy đi, mày và Dã Lang đem thi thể tìm một chỗ xử lý!

- Được!

Dã Thú đáp ứng nói.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện điện thoại xong, lại gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.

- Hân Mính, xin lỗi, tên hỗn đản kia chết rồi!

Diệp Lăng Phi xin lỗi nói.

- Chết rồi?

Chu Hân Mính vừa nghe, ngữ khí có chút không vui chất vấn:

- Làm sao lại chết, có phải anh giết không?

- Không phải anh, là tiểu tử kia phản kháng, bị đánh chết!

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính đầu kia trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên, Chu Hân Mính chậm rãi nói:

-Em muốn xem thi thể tên kia!

- Xử lý xong rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

Chu Hân Mính vừa nghe, ngữ khí kích động, nói:

- Diệp Lăng Phi, có phải anh cố ỷ gạt em hay không, anh có biết để tìm tên này chúng em hao tốn bao nhiêu thời gian, bây giờ lại bị anh đánh chết. Diệp Lăng Phi, anh không biết giết người là phạm pháp sao, tại sao anh có thể tùy tiện tiện giết người vậy.

- Hân Mính, anh không giết người!

Diệp Lăng Phi bình thản nói,

- Anh mới vừa nói rồi, tên kia trong khi phản kháng bị đánh chết. Hân Mính, anh biết em rất tức giận, thế nhưng em nên biết, đó cũng không phải lỗi của anh, mà là người đội cánh sát các em không có bản lĩnh.

- Diệp Lăng Phi, em hỏi anh, anh biết rất rõ ràng tên sát thủ kia sẽ đi giết Phó Hải, vì sao không nói cho em?

Chu Hân Mính hiến nhiên nổi giận, ngữ khí bất thiện chất vấn Diệp Lăng Phi nói:

- Có phái anh đã sớm muốn giết chết tên sát thủ kia không?

- Anh không phủ nhận!

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp Lăng Phi, anh là đồ hỗn đản, anh gạt em đem tin tức nói cho anh biết, em hận anh, không bao giờ muốn gặp anh nữa.

Chu Hân Mính nói xong liền cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.