Đô Thị Tàng Kiều

Chương 660: Chương 660: Việc này không có quan hệ với tôi




Diệp Lăng Phi lái xe theo hai gã nam nhân trang phục rất nát này, hai gã nam nhân này mặc âu phục đã cũ nát. Diệp Lăng Phi chú ý tới nhãn hiệu trên âu phục hai người này còn chưa bỏ đi, liền chứng minh hai người này căn bản là không hiểu được nhãn hiệu này đại biểu cho cái gì. Cái gọi là âu phục, cũng bất quá chỉ là cho có một bộ áo ngoài mà thôi.

Hai gã nam nhân đi ra khỏi tiểu khu, lên một chiếc xe bus. Diệp Lăng Phi lái xe theo xe bus, đến khi xe tới đường Hoàng Hà, hai người xuống xe. Hai người này vừa hỏi thăm vừa đi, Diệp Lăng Phi vẫn theo hai người, mãi cho đến một căn nhà năm tầng, hai người kia đứng ở trước bảng hiệu một công ty, chỉ trỏ, sau đó, hai người mới đi vào tòa nhà.

Diệp Lăng Phi đỗ xe bên cạnh tòa nhà này, hắn xuống xe, thấy hai người kia lên cầu thang, Diệp Lăng Phi cũng theo lên cầu thang, đi thẳng đến tầng ba, hai người trực tiếp đi vào trong phòng một công ty phục vụ treo biển hiệu vừa rồi. Diệp Lăng Phi vừa đi đến cửa phòng, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng mắng của một nam nhân nói:

- Con điếm này, lại còn chạy đến đây, lần này lão tử còn không bắt được mày à, mau đi rồi.

Chợt nghe một tiếng bạt tai thanh thúy, và tiếng khóc của nữ nhân.

Diệp Lăng Phi vừa nghe tiếng khóc của nữ nhân kia, đã biết đó là Trương Vân, hắn đi nhanh mấy bước, nhảy vào trong phòng. Đây là công ty tư nhân, bên trong có hai phụ nữ trung niên, xem ra là người phụ trách nơi này. Mà trong phòng, Trương Vân bị tên nam nhân lớn tuổi kia đánh một bạt tai, khóe miệng chảy máu, té trên mặt đất. Mặt khác tên nhỏ tuổi hơn một chút kia cũng đạp Trương Vân một cái, trong miệng mắng:

- Đ*, cái đồ đê tiện này, làm hại ta phải chạy đến đây tìm mày!

- Dừng tay!

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy vậy, hét to một tiếng, bước nhanh tới, đẩy hai gã nam nhân trước mặt Trương Vân ra, nâng Trương Vân dậy. Trương Vân vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, nắm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, khóc nói:

- Diệp tiên sinh, cứu cứu tôi, van cầu anh, cứu tôi!

- Không có việc gì, không có việc gì!

Lăng Phi an ủi.

- Con mẹ mày, mày là ai, tao dạy vợ tao, liên quan đéo gì đến mày!

Tên nam nhân xấu xí lớn tuổi kia vừa nhìn có một nam nhân đi ra, hắn trừng mắt, nước miếng tung bay, đưa tay định kéo tay Trương Vân. Diệp Lăng Phi vung tay, cho tên kia một bạt tai, thoáng cái đánh tên kia té trên mặt đất, hàm răng cũng bị rụng mất hai cái.

Tên nhỏ hơn còn lại phát hỏa, đưa tay rút một con dao trên người, mắng:

- Đ*, mày không nhìn xem tao là ai, hôm nay tao xin mày tí huyết!

Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:

- Để xem mày có bản lãnh này hay không!

Tên nhỏ tuổi hơn kia trợn mắt, nắm dao xông lại, kết quả hắn vừa mới đâm về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã sớm giơ chân phải lên, một cước đạp vào bụng tên đó, cho tên đó nằm luôn xuống đất.

Thẳng đến lúc này, hai phụ nữ trung niên kia mới nghĩ đến báo cảnh sát, ngay khi một người phụ nữ trung niên cầm điện thoại, Diệp Lăng Phi nói:

- Không cần báo cảnh sát. Chuyện này để tôi giải quyết. Phiền hai người đi ra ngoài một lát. Tôi muốn nói chuyện với hai người này!

Hai người phụ nữ nhìn thấy vậy, còn tưởng rằng là xã hội đen gì gì chứ. Xã hội đen là thứ nàng không thể trêu vào. Hai người không nói nhiều. Vội vàng đi ra ngoài. Tiện tay còn đem cửa phòng đóng lại.

Diệp Lăng Phi lôi một cái ghế. Bảo Trương Vân ngồi vào ghế, Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt hai gã nam nhân kia, cười lạnh nói:

- Bọn mày muốn làm gì. Nói xem!

Hai tên nông dân nhìn ra nam nhân này có chút bản lĩnh. Hai người kia cũng chỉ là mấy tên lưu manh trong thôn. Thuộc về cái loại vô công rồi nghề. Trong đó tên nam nhân lớn tuổi hơn há miệng nói:

- Cô ta là bà xã của ta. Ta tìm cô ta. Có vấn đề gì không?

Diệp Lăng Phi chuyển sang phía Trương Vân, hỏi:

- Trương Vân, là như vậy sao?

- Diệp tiên sinh. Hắn nói bậy, cầu anh cứu tôi!

Trương Vân vừa nghe. Phác thông một tiếng. Hai đầu gối quỳ rạp xuống đất. Diệp Lăng Phi nhìn thấy. Vội vàng đi tới. Nâng dậy nói:

- Không cần lo lắng. Tôi nhất định sẽ lo chuyện này. Cô nói xem rốt cuộc là thế nào!

Trương Vân nức nở kể lại, hóa ra sau khi Trương Vân về nhà xử lý chuyện nhà lần trước, liền ở nhà vài ngày, nhưng đâu nghĩ đến nàng đã bị lưu manh trong thôn nhìn trúng, cũng là tên nam nhân lớn tuổi hiện tại này, người này ở trong thôn là một tên vô lại, hơn nữa còn đi lại với một gã vô lại khác, quả thực hoành hành trong thôn, không người nào dám trêu chọc. Tên biệt danh là Trương lão tứ này có một sở thích, chính là thích nữ nhân xinh đẹp. Trương Vân trở lại, bị Trương lão tứ nhìn trúng, Trương lão tứ bày mưu với Trương Vân. Chính là dụ dỗ cha Trương Vân đánh bạc. Trương lão tứ liền tìm mấy người, cố ý khiến cha Trương Vân thua tiền, tiền thua chỉ có chừng hai mươi vạn, kỳ thực cha Trương Vân căn bản là không có thua đến hai mươi vạn, chỉ là một vạn đồng, nhưng Trương lão tứ lại nói đó là tiền lãi, một ngày không trả liền gấp đôi, lãi mẹ đẻ lãi con, vài ngày sau, liền lên đến hai mươi vạn. Cha Trương Vân đâu có tiền để trả, Trương lão tứ tìm cha Trương Vân, nói:

- Dù sao ông cũng không có tiền trả, ta thấy hay là như vậy đi, ta nhìn trúng con gái Trương Vân nhà ông, không phải Trương Vân vừa mới mất chồng sao, ta muốn cưới cô ta, hơn hai mươi vạn này coi như ta hiếu kính ông, mặt khác ta sẽ cho ông thêm tiền cưới hỏi!

Cha Trương Vân ban đầu không đồng ý, Trương lão tứ liền biến sắc mặt nói nếu như cha Trương Vân không trả tiền, hắn liền chỉnh chết Trương Vân.

Ngay lập tức, cha Trương Vân sợ hãi thật, Trương lão tứ này ở trong thôn chuyện gì cũng có thể làm được, cha Trương Vân sợ hãi, nên hồ đồ đáp ứng rồi.

Kết quả, Trương lão tứ đưa cho cha Trương Vân một nghìn đồng, nói là tiền sính lễ. Muốn ngày mai tới rước Trương Vân. Trương Vân sống chết mặc kệ, cha của nàng cũng hối hận, thế nhưng chuyện đến nước này, cha của hắn chỉ có thể cầu Trương Vân suy nghĩ cho gia đĩnh, cứ như vậy coi như xong.

Trương Vân bị cha mình cầu xin không có cách nào, đành phải đáp ứng ngoài miệng. Nhưng nửa đêm, Trương Vân len lén chạy về thành phố Vọng Hải, vốn định gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, xin Diệp Lăng Phi giúp một chút, nhưng lúc đó điện thoại di động của Diệp Lăng Phi vừa đổi cái khác. Trương Vân không gọi được cho Diệp Lăng Phi, lại không tìm được phương thức liên lạc khác với Diệp Lăng Phi. Trương Vân không có cách nào, chỉ có thể đem bán cửa hàng của mình trước, sau đó cũng bán nhà.

Trương Vân tìm cách ở thành phố Vọng Hải kiếm tiền cho cha, hy vọng cha có thể trả khoản nợ này. Nàng đem bán cửa hàng gửi tiền qua bưu điện cho nhà mình, không dám ở chỗ ở cũ, lo Trương lão tứ tìm tới nhà, liền dời đến một cái chỗ ở rất bẩn.

Trương Vân ở công ty phục vụ này làm việc bán thời gian, nàng chỉ gọi về nhà một cuộc điện thoại.

Nàng suy nghĩ đơn giản chỉ là không để cho người nhà mình lo lắng. Kết quả thật không ngờ Trương lão tứ và tên lưu manh kia cùng nhau chạy tới.

Trương lão tứ và tên vô lại kia tới chỗ ở cũ của Trương Vân trước, không tìm được Trương Vân, lại chạy đến công ty Trương Vân đang làm này, vừa vặn gặp phải Trương Vân vừa trở về, Trương lão tứ đi tới liền cho Trương Vân một bạt tai, Diệp Lăng Phi cũng theo vào ngay phía sau.

Diệp Lăng Phi hiểu rõ chân tướng xong, cười nói:

- Ta nói làm người không thể quá đáng, nhà cô ấy không phải thiếu bọn mày ít tiền sao, bọn mày ép như vậy, có phải có chút quá mức hay không, tất cả mọi người ở bên ngoài lăn lộn, đều phải cho người khác một đường sống, tao thấy chuyện này cứ như vậy coi như xong, dù sao mày cũng vô duyên vô cớ có thêm mấy vạn đồng, tiền còn lại thì thôi đi.

- Thôi đi?

Trương lão tứ trừng mắt, nói:

- Cha Trương Vân nợ tiền ta đến bây giờ, tiền lãi cũng vài chục vạn, cô ta mới trả ta mấy vạn đồng, lẽ nào muốn nhẹ nhàng như vậy thì xong rồi, quả thực nói đùa.

Diệp Lăng Phi vừa nghe, cười lạnh nói:

- Vậy mày muốn làm sao bây giờ, nói nghe một chút!

- Làm sao bây giờ?

Trương lão tứ vừa nghe, liếc mắt nhìn Trương Vân. Trương Vân cả người rùng mình một cái, Trương lão tứ há miệng, mê đắm nhìn Trương Vân cười nói:

- Trương Vân phải gả cho ta, ta sẽ không truy cứu, nếu không đưa trả ta tiền. Tiền nợ ta hơn nữa tính cả tiền lãi, hơn nữa tiền ta chạy đến đây, ít nhất phải tám mươi vạn.

- Tám mươi vạn!

Trương Vân mở to mắt, nhịn xuống nói:

- Trước không phải ngươi nói hai mươi lăm vạn sao?

- Tính thêm mấy ngày này, hai mươi lăm vạn không đủ tiền lãi!

Trương lão tứ cười lạnh nói.

- Tám mươi vạn thì xong sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cái gì, mày nguyện ý cho tao tám mươi vạn?

Trương lão tứ vừa nghe, không thể tin được mà nhìn Diệp Lăng Phi.

- Ừ, tao cho mày tám mươi vạn, mày không được quấn quít lấy Trương Vân nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

Trương lão tứ đảo mắt qua Trương Vân, con ngươi hắn đảo một vòng, cười nói:

- Được, tao là một người sảng khoái, nếu mày cho tao tám mươi vạn, tao sẽ không làm phiền cô ta nữa!

- Diệp tiên sinh... !

Trương Vân vừa mới nói một câu, chợt nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Không có vấn đề gì!

Ngay sau đó Diệp Lăng Phi nói với Trương lão tứ:

- Mày chờ ở chỗ này, tao gọi điện thoại, bảo người đem tiền đến đây!

- Mày biết không nên đùa giỡn tao!

Trương lão tứ vừa nghe, trợn to mắt, nói:

- Tao đã nói với mày rồi, tao là người cái gì cũng có thể làm, nêu như mày dám đùa giỡn tao, chớ trách tao không khách khí.

- Tao không cần phải làm như vậy!

Diệp Lăng Phi nhàn nhạt cười nói:

- Yên tâm đi, tao sẽ cho mày tiền!

Diệp Lăng Phi nói xong lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại Tôn Hoành.

- Diệp tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì?

Tôn Hoành vừa nhận điện thoại của Diệp Lăng Phi, vội hỏi.

- Không có chuyện gì, chỉ là tôi cần dùng tiền, khoảng chừng tám mươi vạn, trên tay tôi không có, phiền mang tám mươi vạn tới tìm tôi, thuận tiện tôi giới thiệu cho anh hai ông bạn!

Tôn Hoành gật đầu, sau khi hỏi rõ ràng địa chi, hắn để điện thoại xuống. Trong lòng suy nghĩ điều Diệp Lăng Phi vừa nói, trong mắt Tôn Hoành, chuyện này thật không đơn giản. Diệp Lăng Phi là người nào chứ, căn bản không cần phải tìm mình vay tiền, rồi lại nói chỉ là tám mươi vạn, bằng vào thân phận của Diệp Lăng Phi làm sao có thể không có. Theo Tôn Hoành thấy, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại tìm mình đó là có thâm ý khác.

Lúc này ra ngoài, không thể nghi ngờ là không an toàn. Tôn Hoành đi ra vẫn mang theo năm sáu tên bảo tiêu. Không lâu sau, Tôn Hoành liền mang theo tám mươi vạn tiền mặt đến công ty kia.

Tôn Hoành vừa đến, đã thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế hút thuốc, ở bên cạnh Diệp Lăng Phi có một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn trang phục như là người giúp việc, ở đối diện, có hai nam nhân thoạt nhìn rất thổ dân, nhìn khí chất đó rất giống hai gã lưu manh. Tôn Hoành là ai chứ, trên cơ bản liền đoán được vì sao Diệp Lăng Phi tìm mình.

- Diệp tiên sinh, tiền của anh!

Tôn Hoành đem tiền đặt trước mặt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi ngay cả nhìn cũng không nhìn, đem tiền đưa cho Trương lão tứ, nói:

- Mày đếm đi, đây là tám mươi vạn!

Trương lão tứ và tên vô lại kia đâu gặp qua nhiều tiền như vậy, Trương lão tứ tròng mắt đều phóng lục quang, cơ hồ không thể tin được đây là sự thật. Hắn chạy tới, nhìn số tiền này, không thể tin được mà nói:

- Đây là cho ta sao!

- Đương nhiên là đưa cho mày, đây là tám mươi vạn, mày đếm xong, sau này không được tìm Trương Vân làm phiền!

Diệp Lăng Phi nói xong đứng dậy, kéo tay Trương Vân, nói:

- Chúng ta đi!

Trương Vân theo Diệp Lăng Phi đi ra, Diệp Lăng Phi bảo Trương Vân xuống lầu trước, ở dưới lầu chờ hắn. Trương Vân gật đầu, một câu cũng không hỏi nhiều, liền thành thành thật thật đi xuống lầu.

Diệp Lăng Phi kêu Tôn Hoành đến, thấp giọng nói:

- Tôn Hoành, tôi là người đứng đắn, người đứng đắn là không thể làm một vài chuyện. Anh lại bất đồng, có phải không.

Tôn Hoành sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi không hiểu ý của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh nói có người cầm nhiều tiền như vậy về nhà, có thể gặp phải cướp ở vùng ngoại thành hay không, mà kẻ cướp của những người đó lại không muốn bị người khác biết, sẽ không lưu lại người sống, anh nói như vậy, chuyện này có liên quan đến tôi sao?

- Đương nhiên không có vấn đề gì, đó là do kẻ cướp làm mà!

Tôn Hoành đã minh bạch ý của Diệp Lăng Phi, hắn cười nói:

- Diệp tiên sinh là người đứng đắn, làm sao có thể có quan hệ với loại chuyện này chứ, à, chuyện này cũng không có liên can gì với tôi, đều là đám cướp chết tiệt làm, nên để cánh sát bắt mấy tên cướp này bắn chết.

Diệp Lăng Phi há miệng cười nói:

- Vậy được rồi, tôi mượn tiền của anh là chính anh mang đến, chúng ta trước đó đâu có nói gì, nếu như anh không muốn lấy lại tiền, tôi cũng mặc kệ. Tôi là người đứng đắn, không làm chuyện phạm pháp. Thế nhưng, có hai tên làm người ta chán ghét bị cướp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cùng sẽ không cảm thấy tiếc hận gì.

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu được, anh đi trước đi!

Tôn Hoành cười nói.

- Ừm, cứ như vậy đi!

Diệp Lăng Phi nói rồi đi xuống lầu.

Nhìn Diệp Lãng Phi rời khỏi, Tôn Hoành gọi một gã thủ hạ, kề miệng vào bên tai tên thủ hạ nói nói mấy câu, ngay sau đó mà Tôn Hoành lại dùng tay vạch nhẹ trên cổ tên thủ hạ một cái, tên thủ hạ kia không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Loại chuyện này bọn họ chắc chắn làm được, bằng không tại sao gọi là hắc bang, thành phố Vọng Hải lớn như vậy, hàng năm đều có bao nhiêu vụ án không có manh mối, vô pháp phá án và bắt gian, cũng không cần quan tâm có thêm nhiều vụ án như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.