Sau khi Lương Ngọc được Dã Lang cứu, ngày hôm sau lập tức phải trở về
Hồng Kông rồi. Lương Ngọc không ngốc đến mức lập tức quay về cục cảnh
sát, cô không muốn để cho sĩ quan Tôn có bất kỳ sự chuẩn bị nào, trong
lòng sĩ quan Tôn nhất định cho rằng cô đã chết. Lương Ngọc gọi điện
thoại riêng cho sếp của mình, nói toàn bộ mọi chuyện cho sếp mình biết.
Rất nhanh, tên sĩ quan Tôn nghi có dính líu đến vụ âm mưu hại Lương
Ngọc lúc nhìn thấy Lương Ngọc xuất hiện trong cục cảnh sát, hắn biết
mình toi rồi. Sĩ quan Tôn không giấu giếm gì cả, đã nói hết mối quan hệ
giữa hắn và Kim Quảng, đương nhiên cũng bao gồm cả việc âm mưu giết
Lương Ngọc.
Toàn bộ sự việc lập tức trở nên rõ ràng,
bên Hồng Kông lập tức liên lạc với cục cảnh sát Ma Cao, đối với việc Kim Quảng âm mưu giết hại cảnh sát Hồng Kông hy vọng cảnh sát phía Ma Cao
có thể phối hợp, đồng thời phía cảnh sát Hồng Kông cũng hy vọng hợp tác
với cảnh sát phía Ma Cao, cục cảnh sát của hai nơi cùng nhau hợp tác,
cùng nhau điều tra phá án tổ chức quốc tế WIDE này. Cố gắng có thể tiêu
diệt thế lực của tổ chức này ở Hồng Kông.
Cảnh sát Ma
Cao rất nhanh đã có hồi âm, đồng ý hợp tác với cảnh sát Hồng Kông, thế
là cảnh sát Hồng Kông lại phái tổng cộng bốn cảnh sát viên đến Ma Cao,
cùng hợp tác với cảnh sát Ma Cao, Lương Ngọc là một trong số đó.
Lương Ngọc vừa đến Ma Cao liền lập tức đến khách sạn Grand Lisboa, cô
muốn trực tiếp cảm ơn ơn cứu mạng của Dã Lang, lúc đó nếu không có Dã
Lang cứu thì cô sớm đã bỏ mạng ở Ma Cao rồi.
Lương Ngọc đứng ngoài cửa phòng nhìn vào trong phòng thấy Mễ Tuyết đang nằm trên giường, Lương Ngọc hơi do dự chút mới nói:
- Tôi muốn cảm ơn người lần trước đã cứu tôi, lúc đó tôi đi quá gấp nên không biết tên của anh ấy!
- Cô nói Dã Lang à, anh ta có việc hôm nay đi ra ngoài rồi!
Angel nhìn thấy Lương Ngọc vốn không giống như đến tìm bọn họ gây chuyện nên tránh người qua một bên nói:
- Nếu cô không vội thì cô có thể vào trong phòng ngồi chơi, có thể lát nữa họ sẽ về đó!
- Vậy làm phiền rồi!
Lương Ngọc bước vào trong phòng.
Mễ Tuyết vẫn còn nằm lười trên giường, cô chỉ mặc chiếc áo ngủ, không
có đi thay đồ, cặp chân trắng lộ ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Lương Ngọc
bước vào Mễ Tuyết kéo chiếc áo ngủ của mình che cặp đùi lại.
Lương Ngọc bước vào đứng ngay giữa phòng, Angel nói:
- Lương Ngọc, cô cứ ngồi tự nhiên, tối qua tôi có xảy ra chút chuyện nên mới ngủ ở phòng của Satan!
- Ồ!
Lương Ngọc gật đầu ngồi lên ghế sôfa sát bên cửa sổ. Angel cầm điếu thuốc lá dành cho phụ nữ lên hút, đưa cho Lương Ngọc nói:
- Hút thuốc không?
- Ồ, cảm ơn, tôi không hút thuốc!
Lương Ngọc vội nói.
Angel cũng không nài tiếp ném cho Mễ Tuyết, tự cô rút ra một điếu, sau
khi châm lửa điếu thuốc trong miệng mình, Angel quay qua Lương Ngọc hỏi:
- Sĩ quan Lương, không phải cô chỉ đặc biệt đi cảm ơn Dã Lang chứ!
- Cái này…cái này…, có nhiệm vụ…tiện thể đến cảm ơn…cảm ơn!
Lương Ngọc trả lời có chút khó khăn, cô không thể nói cho Angel biết
lần này mình đến Ma Cao là đại diện cho phía cảnh sát Hồng Kông hợp tác
với cảnh sát Ma Cao, chỉ có thể ấp a ấp úng trả lời vậy thôi. Angel sau
khi hút một hơi, tay phải kẹp điếu thuốc cười nói:
- Sĩ quan Lương, cô không cần phải ngại ngùng thế, nếu như cô đến thăm Dã
Lang thì cứ nói ra đi, tôi ở cùng với Dã Lang bao nhiêu năm rồi, người
đàn ông này là một người đàn ông tốt không thể nào tốt hơn được nữa!
- Cô và Dã Lang đã nhiều năm rồi?
Lương Ngọc sững sờ, Angel nhìn thấy phản ứng đó của Lương Ngọc bật cười ha ha nói:
- Sĩ quan Lương, cô hiểu nhầm tôi rồi, không phải cô cho là tôi và Dã
Lang có quan hệ đó chứ, ha ha, cái này tuyệt đối không thể. Quan hệ giữa chúng tôi rất phức tạp, tóm lại, nếu như sau này cô thật sự tiếp xúc
với những người chúng tôi nhiều rồi, cô sẽ biết chúng tôi là người thế
nào. Nhưng chúng ta phải nói trước, bây giờ chúng ta là bạn, tôi sẽ rất
khách sáo với cô, nếu như có một ngày, chúng ta là khẻ thù thì tôi sẽ
không khách sáo với cô nữa đâu.
Lương Ngọc hiện rõ có chút khó xử, cô cố gắng nở nụ cười gượng nói:
- Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn trực tiếp cảm ơn Dã Lang, à, nếu
như anh ấy đã không có ở đây thì tôi đi trước vậy, đợi sau này nếu tiện
tôi sẽ cảm ơn anh ấy sau!
- Đi nhanh như vậy sao?
Angel đứng lên nói:
- Sĩ quan Lương, cô vừa mới ngồi xuống mà!
- Tôi còn có việc!
Lương Ngọc đứng lên, Angel cũng không níu giữ, tiễn Lương Ngọc đến cửa
phòng, lúc Angel vừa mở cửa phòng thì nhìn thấy Dã Lang tay xách một cái ba lô màu đen đi ngang qua.
- Dã Lang, có mỹ nữ tìm anh nè!
Angel nhìn thấy Dã Lang liền mở miệng gọi lại. Dã Lang nhìn lại, sau
khi phát hiện ra Lương Ngọc hắn không dừng bước chỉ là nhàn nhạt nói:
- Sĩ quan Lương, giờ tôi còn có việc, đợi lát nữa gặp cô vậy!
Nói xong Dã Lang đi thẳng về phòng của hắn, tiếp theo nhìn thấy Dã Thú
hai tay xách hai cái ba lô to màu đen cũng từ cửa phòng đi qua, Dã Thú
lúc đi qua lướt nhìn Lương Ngọc một cái rồi lập tức há miệng cười lớn.
Diệp Lăng Phi đi sau lưng Dã Thú, lúc Diệp Lăng Phi đi đến cửa phòng
nhìn thấy Lương Ngọc khẽ có chút ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Sĩ quan Lương, sao quay trở lại rồi?
Lương Ngọc không nói gì, Angel cướp lời nói:
- Sĩ quan Lương là để cảm ơn Dã Lang, chẳng phải Dã Lang đã cứu mạng
của người ta đó sao, lần này người ta đặc biệt đến để cảm ơn Dã Lang đó!
- Vâng…đúng thế!
Lương Ngọc không biết thế nào mà lại đỏ mặt, cúi đầu, hiện rõ có chút ngại ngùng. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu đã như vậy thì sĩ quan Lương hãy ngồi ở chỗ tôi một lúc, Dã Lang có chút việc!
Diệp Lăng Phi nói xong nhìn Mễ Tuyết đang nằm trên giường mình, hắn
không nói gì mà nháy mắt với Angel, ra hiệu cho Angel đi đến phòng của
Dã Lang.
Angel hiểu ý bước nhanh về phía phòng của Dã
Lang. Diệp Lăng Phi bước vào trong phòng, lúc này Mễ Tuyết đã xuống
giường, cổ áo ngủ của cô rất sâu lộ ra một vùng da trắng nõn, đặc biệt
là rãnh ngực sâu thẳm đó của Mễ Tuyết, rất mê hồn. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói với Mễ Tuyết:
- Tôi thấy cô nên trở vào phòng
trong thay đồ sẽ tốt hơn đó, tôi là người đàn ông bình thường, đàn bà
phong tình lẳng lơ như cô đối với khả năng sát thương của tôi rất khó
khiến cho tôi ngăn cản được!
Mễ Tuyết cười nhạt nói:
- Tôi biết rồi!
Nói xong cô bước vào phòng trong. Tối qua hành lý của cô đã được đem
đến để trong phòng của Diệp Lăng Phi, căn phòng Diệp Lăng Phi ở là một
căn phòng hào hoa, căn phòng đó cũng khá lớn. Sau khi Mễ Tuyết đi vào
Diệp Lăng Phi mới gọi Lương Ngọc đến ngồi xuống ghế sô fa.
Lương Ngọc lúc đối diện với Diệp Lăng Phi không có cái cảm giác không
được thoải mái như lúc đối diện với Angel. Tuy cô không hiểu rõ Diệp
Lăng Phi mấy nhưng lại cảm giác được con người Diệp Lăng Phi rất dễ tiếp xúc.
- Sĩ quan Lương, sao cô trở lại Ma Cao, chẳng lẽ cô không lo là người bên này sẽ giết cô sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Lương Ngọc nhìn Diệp Lăng Phi, hiện ra vẻ hơi do dự. Diệp Lăng Phi nhìn ra được, hắn nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, sĩ quan Lương, tôi hiểu mà, có một số chuyện tôi không nên hỏi. Nếu đã như vậy thì tôi không hỏi là được mà!
- Không phải!
Lương Ngọc vội vàng giải thích nói.
- Lần này tôi đến Ma Cao là cảnh sát Hồng Kông phái tôi đến đây!
Nguyên nhân mà lúc nãy Lương Ngọc không nói với Angel chủ yếu là do Mễ
Tuyết. Lương Ngọc không hiểu tại sao Mễ Tuyết lại ở bên Diệp Lăng Phi,
cô nhớ Mễ Tuyết và Chu Hùng ở cùng nhau. Lương Ngọc nói đến đây rồi lại
nhìn vào phòng trong.
Diệp Lăng Phi thấy Lương Ngọc nhìn vào phòng trong, hắn cười giải thích nói:
- Tối qua có người muốn giết Mễ Tuyết, tạm thời tôi để cô ấy ở trong này, cô không cần lo cho cô ấy đâu.
- Ồ!
Lương Ngọc gật gật đầu.
Diệp Lăng Phi châm điếu thuốc vừa định há miệng nói chuyện với Lương
Ngọc thì đột nhiên điện thoại của Lương Ngọc vang lên, Lương Ngọc vừa
nhìn số điện thoại liền xin lỗi Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi phải nghe điện thoại!
- Mời tự nhiên!
Diệp Lăng Phi khoát tay.
Lương Ngọc vội vàng đi ra khỏi phòng, ở bên ngoài nghe máy. Sau khi cô
nhận điện thoại xong thì Lương Ngọc vội vàng chạy vào trong phòng, trên
mặt có chút sốt ruột nói:
- Tôi có việc gấp phải rời
khỏi đây, sau này nếu có thời gian sẽ đến để cảm ơn các anh. À, tôi quên mất một chuyện, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô anh thế nào cả?
- Tôi họ Diệp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp tiên sinh, vậy tôi đi trước đây, phiền anh nói với Dã Lang một tiếng!
Lương Ngọc lúc này vẫn không quên nhắc đến Dã Lang, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái này cô có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ nói!
- Vậy cảm ơn anh rồi!
Lương Ngọc nói xong quay người đi, cô vừa bước ra tới cửa phòng đột
nhiên dừng lại, ngừng vài giây, Lương Ngọc lại quay người vào đến trước
mặt Diệp Lăng Phi, cô chần chừ nói:
- Diệp tiên sinh, tôi có chuyện này muốn nhờ anh!
- Cứ nói, nếu tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp cô!
Diệp Lăng Phi nói.
Lương Ngọc nhìn vào cửa phòng trong, lại chuyển ánh mắt lên người Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nhờ anh trông chừng Mễ Tuyết, có khả năng cô ấy
có thể là nhân chứng quan trọng nhất mà cảnh sát Hồng Kông chúng tôi nắm được. Có một số chuyện tôi nghĩ không nhất thiết phải giấu anh, lần này tôi đến Ma Cao là đại diện cho cảnh sát Hồng Kông hợp tác với cảnh sát
Ma Cao cùng nhau bắt Chu Hùng. Lúc nãy tôi nhận được điện thoại của đồng nghiệp từ bên cục cảnh sát mn gọi tới, thi thể của Chu Hùng được phát
hiện bên bãi biển, bây giờ chỉ còn lại Mễ Tuyết. Có thể cô ấy nắm được
bí mật của Chu Hùng, chúng tôi bắt buộc phải tìm được chỗ đột phát từ Mễ Tuyết. Bởi vì ở đây không phải là Hồng Kông, tôi không có quyền bắt
người, tôi giờ chỉ có thể liên hệ với cảnh sát Ma Cao để bọn họ phái
người đến dẫn Mễ Tuyết đến cục cảnh sát hợp tác điều tra!
- Chu Hùng chết rồi?
Tuy nói tối qua Diệp Lăng Phi đã biết có thể Chu Hùng đã bị người ta
khử rồi, nhưng giờ nghe chính miệng Lương Ngọc nói ra hắn vẫn hơi bất
ngờ, lập tức nói:
- Cô có chắc chắn không?
- Đồng nghiệp của tôi nói phía cảnh sát Ma Cao đã tìm thấy thi thể, bọn họ vừa nãy đã khẳng định rồi!
Lương Ngọc nói.
- Chả trách đối phương muốn khử Mễ Tuyết!
Diệp Lăng Phi nói.
- Sĩ quan Lương, tôi thấy giờ cô không cần qua bên đó đâu, cho dù cô có đi gặp cái xác đó cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng cứ ở lại đây,
chúng ta bàn chuyện, có thể có một số chuyện chúng ta có thể cùng nhau
hợp tác!