Diệp Lăng Phi vừa nói câu này xong thì Lương Ngọc sững sờ, cô nhìn Diệp
Lăng Phi, ý là không hiểu được hàm ý mà Diệp Lăng Phi lúc nãy nói.
Diệp Lăng Phi ra hiệu cho Lương Ngọc ngồi xuống trước đi đã, rồi hắn mới nói:
- Sĩ quan cảnh sát Lương, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, lần này tôi đến Ma Cao là vì Kim Quảng, tôi có một người bạn có thể ở bên Kim
Quảng, chỉ là trước mắt tôi vẫn chưa chắc chắn được điểm này. Còn về cái chết của Chu Hùng, tôi có thể nói rõ cho cô biết, có liên quan đến Kim
Quảng. Rất có thể Kim Quảng đã biết được cảnh sát Hồng Kông các cô đã
theo dõi Chu Hùng đến Ma Cao nên mới muốn khừ trử Chu Hùng, chỉ là Kim
Quảng không thể nào có gan to như vậy, đằng sau hắn nhất định còn có một người của tổ chức WIDE, vì thế nên mới nói, các cô đừng có nôn nóng,
nên im hơi lặng tiếng mà đợi đi, luôn có thể đợi cơ hội đến!
- Diệp tiên sinh, anh biết tổ chức WIDE?
Lương Ngọc hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:
- Sĩ quan cảnh sát Lương, có phải cô cảm thấy rất kỳ lạ, sao tôi lại
biết tổ chức này, cũng có thể cô cho là Mễ Tuyết nói cho tôi biết, thực
ra cô sai rồi, Mễ Tuyết chỉ là thuộc hạ của Chu Hùng hoặc có thể là tình nhân, tóm lại Mễ Tuyết biết rất ít, cho dù cô có lôi Mễ Tuyết về cục
cảnh sát cũng không lấy được tình báo giá trị nào từ miệng của Mễ Tuyết
cả.
- Diệp tiên sinh, có thể nói cho tôi biết sao anh lại biết được tổ chức WIDE không?
- Cái này giải thích thế nào đây, có một số chuyện cô không biết sẽ tốt hơn đấy, như vậy đối với mọi người chúng ta đều tốt cả!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi có thể tiết lộ cho cô biết được một ít, ngày trước khi cảnh sát
hình sự quốc tế theo dõi bắt Chu Hùng, vừa khớp tôi cũng có mặt ở hiện
trường, tôi và cảnh sát hình sự quốc tế có chút giao tình, chúng tôi ở
đảo Hải Nam cũng đã trải qua một vụ nổ!
- Ồ, thì ra là vậy!
Lương Ngọc gật đầu, tuy cô không rõ rốt cuộc Diệp Lăng Phi là vì căn
nguyên gì, nhưng chí ít cô cũng đã làm rõ được rồi, con người Diệp Lăng
Phi này vốn không phải là một người phổ thông bình thường, có thể hắn
nắm được trong tay rất nhiều tình báo hơn mình.
Lúc này Angel bước vào trong phòng, lúc nãy ở trong phòng của Dã Lang cô đã
nhìn thấy những vũ khí đó rồi. Những vũ khí đó mạnh gấp nhiều lần so với bốn khẩu súng ngắn rách nát đó, càng huống chi những vũ khí này có dài
có ngắn, sau khi xem xong mấy vũ khí đó Angel mới trở về.
Sau khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Angel trở về hắn gọi Angel lại nói:
- Angel, em vào trong phòng nói với Mễ Tuyết là phía cảnh sát Ma Cao đã phát hiện ra thi thể của Chu Hùng, nếu như Mễ Tuyết muốn đi gặp mặt Chu Hùng lần cuối thì có thể tìm sĩ quan Lương giúp đỡ, đương nhiên anh đề
nghi cô ấy không nên đi thì tốt hơn, để tránh thêm phiền phức, cần biết
rằng có người muốn giết cô ấy, nếu như bước ra khỏi khách sạn này thì
bảo vệ cô ấy là vô cùng phiền phức!
Angel gật đầu nói:
- Em biết rồi, giờ em vào trong nói với Mễ Tuyết!
Angel quay người lại đi vào trong phòng, không lâu sâu thì thấy Mễ
Tuyết và Angel cùng nhau đi ra. Từ trên nét mặt của Mễ Tuyết nhìn không
ra được bất kỳ sự bi thương nào, cô đến trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, tôi nghĩ hay là tôi không đi gặp ông chủ của tôi sẽ
tốt hơn, nhưng có thể tìm chỗ nào đó để an táng cho ông chủ của tôi được không!
- Cái này cô có thể ủy thác cho công ty quàn linh cữu và mai táng đi làm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hai ngày nay tốt hơn hết là đừng có ra ngoài, gọi điện thoại liên lạc với công ty quàn linh cữu và mai táng xử lý vậy!
Mễ Tuyết nhíu mày suy nghĩ nói:
- Tôi nên đem tro cốt của ông chủ về Hồng Kông, tuy tôi vốn rất không
thích ông chủ của tôi, nhưng ông ấy đối với tôi quả thực rất tốt, lần
này ông ấy chết ở Ma Cao, không thể quay trở về Hồng Kông được nữa rồi,
tôi sợ tôi sẽ gặp ác mộng!
- Cái này…!
Diệp Lăng Phi nhìn Lương Ngọc hỏi:
- Sĩ quan Lương, cô có cách gì hay không?
- Tôi cần phải thương lượng với cảnh sát bên phía Ma Cao một chút, dù
gì nguyên nhân cái chết của Chu Hùng cũng không rõ ràng, sẽ không thể
như vậy là xong chuyện đâu!
Lương Ngọc nói.
- Ở đây dù sao cũng là Ma Cao, không phải Hồng Kông, bây giờ tôi không
thể đồng ý được, chỉ có thể nói tôi sẽ đi thương lượng xem sao!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Như vậy là có thể được rồi, phiền sĩ quan Lương rồi!
Mễ Tuyết và Angel ngồi xuống, Diệp Lăng Phi nói với Lương Ngọc:
- Sĩ quan Lương, tôi nghĩ lúc này cô có thể tạm thời không nên có bất
kỳ hành động nào, đợi phản ứng của Kim Quảng, nếu như tôi đoán không
nhầm thì Kim Quảng rất nhanh sẽ có hành động.
- Vậy cũng được, Diệp tiên sinh, tôi biết rồi!
Câu nói này của Lương Ngọc vừa dứt thì hai người Dã Lang và Dã Thú từ
bên ngoài đi vào. Dã Lang và Dã Thú đều đã thu dọn vũ khí xong hết rồi
mới qua đây. Lương Ngọc vừa nhìn thấy Dã Lang thì có chút ngượng ngùng.
Dã Lang lại không có phản ứng khác thường nào, hắn đến bên Diệp Lăng Phi kề môi lại bên tai Diệp Lăng Phi, nói nhỏ với Diệp Lăng Phi mấy câu,
Diệp Lăng Phi gật đầu, sau khi Dã Lang nói xong thì đứng bên Diệp Lăng
Phi.
Diệp Lăng Phi quay qua Dã Lang nói:
- Dã Lang, sĩ quan Lương lần này đến là chỉ để cảm ơn ơn cứu mạng của cậu đó!
Dã Lang nghe xong sắc mặt khẽ động. Lương Ngọc vốn không biết nên mở
miệng nói thế nào, Diệp Lăng Phi vừa nói vậy cô tiện theo nói ra luôn.
- Là vì lần trước đi quá vội nên không có thời gian nói cảm ơn, lần này vừa đúng lúc tôi có nhiệm vụ phải đến Ma Cao, liền nhớ tới nên qua đây
cảm ơn anh, nếu thấy tiện thì tôi mới mọi người đi ăn bữa cơm, đây cũng
xem như là chút tâm ý của tôi!
Lương Ngọc nói.
Dã Lang nhàn nhạt nói:
- Cái này không cần thiết đâu, lúc đó tôi không có nghĩ gì quá nhiều!
Câu nói này của Dã Lang quá thẳng thừng khiến cho Lương Ngọc hiện rõ có chút lúng ta lúng túng. Lương Ngọc dù thế nào cũng được xem là hoa khôi cục cảnh sát Hồng Kông, không biết có bao nhiêu người tranh nhau hẹn hò với cô, Lương Ngọc lại không thể ngờ rằng mình chủ động mời người ta mà sẽ bị người ta từ chối, nhất thời có chút không thể bước xuống bục
được.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh
nói nè Dã Lang, đây cũng là cái sai của cậu rồi, sĩ quan Lương không
phải chỉ mời riêng cậu, mà là mời mọi người chúng ta, cậu nói không ăn
là không ăn à, Dã Thú, cậu nói xem có đúng không?
Dã Thú sớm đã nhìn ra tâm tư của nữ cảnh sát này, hắn há mồm phụ họa:
- Lão đại, anh nói rất đúng, tên ngốc Dã Lang này chỉ lo nghĩ cho mình
hắn thôi, không quan tâm đến chúng ta. Anh nói xem hắn bị bạn gái đá
rồi, tâm trạng không được tốt, thì cũng không cần thiết phải làm mất
hứng của chúng ta chứ!
Dã Thú cố ý nhắc đến chuyện Dã
Lang bị bạn gái đá, mục đích chẳng qua chỉ là muốn nói cho Lương Ngọc
biết, bây giờ Dã Lang vẫn độc thân, không có bạn gái. Đừng nhìn bộ dạng
vạm vỡ, giống như một đầu não bình thường, tứ chi phát triển của Dã Thú, thực ra trên thực tế lại không như vậy đâu, nếu không sao Dã Thú có thể làm ăn buôn bán vũ khí đạn dược được, chẳng phải đã bị người ta chặt từ lâu rồi à?
Dã Lang có chút xấu hổ, hắn trừng mắt nhìn Dã Thú nói:
- Dã Thú, tên khốn nhà ngươi, đừng có nói bậy!
- Dã Lang, Dã Thú nói không sai, ừm, anh làm chủ, cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, sắp đến bốn giờ chiều rồi, Diệp Lăng Phi nói:
- Đã gần bốn giờ rồi, trưa nay ăn ít, giờ đi ăn cũng được, sĩ quan Lương, cô xem chúng ta nên ăn cơm ở đâu đây?
- Bên Ma Cao này tôi không rành lắm!
Lương Ngọc nói.
- Hay tụi anh quyết định đi!
- Như vậy đi, chúng ta sẽ ăn bữa ăn đơn giản ở nhà hàng của khách sạn Grand Lisboa này là được rồi!
Diệp Lăng Phi đề nghị nói.
- Đợi sau khi ăn xong Dã Lang sẽ đưa cô về, à, tôi quên hỏi mất, sĩ quan Lương, cô ở chỗ vậy?
- Tôi ở khách sạn Lisboa!
Lương Ngọc nói.
- Ồ, vậy thì càng đơn giản rồi, dù sao cũng không xa!
Diệp Lăng Phi nói xong nháy mắt với Dã Lang, Dã Lang im lặng không động tĩnh gì cả, Diệp Lăng Phi cũng không biết trong lòng Dã Lang nghĩ gì
nữa.
Cứ quyết định vậy, hôm nay Angel đều ở trong phòng của khách sạn không hề đi ra ngoài, bây giờ nghe nói ra ngoài ăn cơm
đương nhiên là vui rồi. Mễ Tuyết lại sắc mặt không biểu tình, giữa trán
cô hiện lên chút bi thương. Tâm trạng lúc này của Mễ Tuyết rất phức tạp, rõ ràng sáng nay cảm giác rất dễ chịu, sau này cuối cùng cũng không còn lo lắng về Chu Hùng nữa. Nhưng sau khi nghe được tin chết của Chu Hùng
Mễ Tuyết vẫn cảm thấy buồn trong lòng.
Mấy
người cùng đứng lên chuẩn bị đi đến nhà hàng của khách sạn, đúng vào lúc này điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên. Diệp Lăng Phi ra hiệu cho
mấy người còn lại đi trước, mình hắn ở lại trong phòng.
Điện thoại này là của Kim Quảng gọi đến, hôm qua Kim Quảng đã lưu số
điện thoại của Diệp Lăng Phi, hôm nay liền gọi đến. Sau khi Diệp Lăng
Phi nghe ra giọng của Kim Quảng, hắn cười nói:
- Ông chủ Kim, anh gọi điện cho tôi nhanh vậy, tôi còn tưởng qua hai ngày nữa anh mới gọi cho tôi kìa!
Trong điện thoại vọng lại tiếng thở của Kim Quảng, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không dám không gọi sớm cho anh, trước giờ tôi
không thể ngờ là thuộc hạ của tôi lại có thể làm ra chuyện thế này, sau
khi tôi biết sự tình tôi đã lập tức trở về Ma Cao, tôi vừa mới vào sòng
bạc nè, Diệp tiên sinh, tôi đang điều tra tình hình!
- Ồ, vậy tôi phải cảm ơn ông chủ Kim rồi. Ông chủ Kim, không biết đã điều tra thế nào rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp tiên sinh, nói thế nào bây giờ, tôi vừa điều tra quả thực có
người đàn ông như vậy đang thua một trăm triệu trong sòng bạc của chúng
tôi!
Kim Quảng nói.
- Có điều, việc này có chút bất trắc!
- Bất trắc gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi đã điều tra rồi, việc này là do chủ quản trước đây của tôi làm,
tiểu tử đó là chủ quản của sòng bạc, lúc tôi không có mặt thì chuyện ở
sòng bạc đều do hắn phụ trách!
Kim Quảng nói.
- Tôi đã hỏi qua Mary, cô ấy nói với tôi tiểu tử đó mấy hôm nay không
thấy xuất hiện, tôi nghi ngờ tiểu tử đó sợ tôi nên đã nấp rồi. Diệp tiên sinh, anh có thể yên tâm, nếu chuyện này thực sự có xảy ra ở sòng bạc
của tôi thì tôi bảo đảm sẽ trả bạn anh lại cho anh, ừm, anh chỉ cần cho
tôi thời gian một ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra tiểu tử đó.
- Ông chủ Kim, lần này tôi phải cảm ơn anh rồi. Anh nói đi, cần bao nhiêu tiền, tôi đều cho anh!
Diệp Lăng Phi nói.
Kim Quảng vội vàng nói:
- Diệp tiên sinh, xem anh nói kìa, sao tôi có thể lấy tiền được chứ,
thuộc hạ của tôi đã làm ra chuyện thế này, tôi còn không biết nên đối
diện với Diệp tiên sinh thế nào đây, Diệp tiên sinh, như vầy đi, ngày
mai tôi gọi điện cho anh, bảo đảm sẽ tìm được bạn của anh, đến lúc đó
chúng ta hãy nói!
- Được, cứ làm vậy đi, cảm ơn ông chủ Kim rồi!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại của Kim Quảng xong, hắn dựa lưng ra sau ghế sô fa, khóe miệng nở nụ cười. Có một số chuyện càng che đậy ngược lại càng dễ gây ra sai sót, cách làm của Kim Quảng ngược lại
khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Kim Quảng đang chơi trò chơi với mình
vậy. Có điều, hắn thích trò chơi kiểu này.