Diệp Lăng Phi nói:
- Bà xã, anh quên mất một việc rồi, ngày mai đi xem nhà với anh nhé.
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, cô ta ngây người nhìn Diệp Lăng Phi không hiểu hỏi:
- Ông xã, ngày mai đi xem nhà gì vậy?
- Đương nhiên là đi xem nhà của chúng ta rồi. Hôm nay anh đã bảo Dã Thú
tìm một căn biệt thự ở tiểu khu gần bờ biển, ở đó gần biển, lần trước
Hân Mính nói muốn đi ngắm biển, bây giờ Hân Mính đi biển không tiện lắm, nếu chúng ta mua một căn biệt thự bên bờ biển đến lúc đó Hân Mính có
thể ngày ngày ngắm biển rồi, bà xã, em thấy như vậy có được không?
Diệp Lăng Phi không nói thật với Bạch Tình Đình, hắn muốn rời khỏi biệt
thự Nam Sơn, nguyên nhân chính vẫn là lo lắng Đái Vinh Cẩm biết nơi ở
của hắn, người ta thường nói súng bắn ngoài sáng dễ tránh, tên bắn trong tối, khó phòng. Đái Vinh Cẩm dù sao cũng ở trong chỗ tối, nếu Diệp Lăng Phi không có phòng bị sẽ rất rễ xảy ra điều ngoài ý muốn. Diệp Lăng Phi bây giờ phải cẩn thận cả đến nhà ở rồi, hắn lo lắng nếu mình có chỗ nào đó bị lộ ra sẽ gây tổn hại không thể bù đắp được cho những người bên
cạnh mình.
Bạch Tình Đình không hề suy nghĩ nhiều, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tìm biệt thự vì Hân Mính, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, em thì không vấn đề gì, nhưng anh phải nói với Hân Mính một
tiếng, đừng để đến lúc đó cô ấy không thích thì cho dù chúng ta có xem
được rồi cũng uổng công thôi, ông xã, anh nói có phải không?
- Chuyện này anh đương nhiên chứ. Đến tối anh sẽ nói với Hân Mính.
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn Minako xua tay, ngầm ý bảo Minako đi ra
ngoài. Minako cầm súng lục rồi đi ra khỏi văn phòng. Diệp Lăng Phi đi
đến trước mặt Bạch Tình Đình, từ phía sau ôm lấy eo Bạch Tình Đình, kề
miệng sát vào má Bạch Tình Đình rồi kẽ nói:
- Bà xã phu nhân, hôm nay em và Trương Lộ Tuyết tiếp xúc với nhau thế nào?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Cái gì mà tiếp xúc thế nào? Vẫn như cũ, anh nghĩ em và Trương Lộ Tuyết có thể tiếp xúc với nhau như thế nào?
- Bà xã, ý anh là nói hai người bọn em phối hợp với nhau như thế nào, dù sao tập đoàn mới sau này cần hai người phối hợp làm việc, nếu giữa hai
người có mâu thuẫn gì sẽ rất dễ ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, cô ta quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Ồ, anh nói là chuyện này hả. Hiện nay em và Trương Lộ Tuyết phối hợp
với nhau cũng vẫn vậy, không phải là tốt nhưng cũng không đến mức xấu,
cả hai bọn em đều vì công ty, trong công việc có điều gì đó xung đột thì cũng là bình thường, ai bảo anh sắp xếp phòng làm việc của Trương Lộ
Tuyết cũng ở trong tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, trong chuyện này có một số vấn đề, đó cũng là chuyện khó tránh.
- Những chuyện này anh còn phải suy nghĩ thêm. Có một số chuyện anh vẫn
chưa suy nghĩ kỹ, vì vậy mới xảy ra một số vấn đề, nhưng anh tin cùng
với sự hợp tác sâu sắc giữa hai người, hai người sẽ trở thành hai người
quản lý tập đoàn giỏi nhất, anh tin sẽ có ngày đó.
Bạch Tình Đình sắp xếp một chút những tài liệu ở trước mặt, nói:
- Ông xã, em biết rồi. Anh cũng đừng ở đây lo lắng nữa, chuẩn bị một chút rồi cùng em đến phòng họp.
Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra thấy Dã Thú đang nói chuyện
với nữ thư ký của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi ho một tiếng, Dã Thú vội vàng đứng thẳng người. Thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Dã Thú vội vàng chào hai người bọn họ.
Bạch Tình Đình lúc đó vốn không có ấn tượng tốt về Dã Thú, với Bạch Tình Đình, Dã Thú là một kẻ quá háo sắc, cô ta không thích con người Dã Thú, nhưng Dã Thú là anh em của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không thể biểu hiện quá nhiều thái độ không ưa đối với Dã Thú, cô ta chỉ nói với thư
ký của mình:
- Chuẩn bị một chút rồi đi với tôi đến phòng họp.
Cô thư ký của Bạch Tình Đình vội vàng chuẩn bị, Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú qua một bên nói:
- Tên tiểu thử này đừng có gây thêm phiền phức cho anh nữa, anh nói cho
cậu biết, nếu cậu mà chọc giận Tình Đình thì anh cũng không bảo vệ nổi
cậu đâu.
- Lão đại, em chỉ là tán phét vài câu với tiểu nha đầu đó thôi chứ đâu
có ý gì khác, lão đại, anh đừng suy nghĩ nhiều quá. Em làm sao có thể
gây thêm phiền phức cho lão đại chứ, chẳng nhẽ em lại không biết ở trong nhà lão đại anh không có địa vị gì cả, lão đại anh yên tâm. Em sẽ không gây khó khăn cho anh đâu.
Những lời của Dã Thú khiến Diệp Lăng Phi cứng họng không nói được gì,
hắn không ngờ trong bụng Dã Thú mình lại như vậy, theo cách nói của Dã
Thú, vậy Diệp Lăng Phi không phải bị vợ quản chặt hay sao. Diệp Lăng Phi vốn định phản bác lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại không tìm được lý do hợp lý để phản bác lại lời của Dã Thú, mà dường như những gì Dã Thú
nói cũng không sai. Trước mặt Bạch Tình Đình bản thân hắn quả thực tỏ ra vô cùng sợ hãi. Người ngoài có thể cho rằng hắn là một kẻ sợ vợ, nhưng
chỉ có Diệp Lăng Phi hiểu rõ hắn không hề sợ vợ mà chỉ vì quá yêu Bạch
Tình Đình nên mới nhượng bộ.
Trong xã hội người ta thường nói người đàn ông sợ vợ là vì tiền, quyền
và sắc, cũng có nghĩa là người vợ quá đẹp, khiến người đàn ông cảm thấy
không xứng vì vậy mới sợ vợ, tiền và quyền cũng tương tự như vậy. Nhưng
Diệp Lăng Phi có tiền, có quyền, còn đàn bà cũng có không ít, Diệp Lăng
Phi bên ngoài tỏ ra cái gì cũng nhường Bạch Tình Đình, nhưng không phải
là vì sợ Bạch Tình Đình mà vì không muốn làm Bạch Tình Đình tức giận,
bởi hắn quá yêu Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi biết cho dù mình giải thích với Dã Thú, Dã Thú cũng không
hiểu. Đơn giản Diệp Lăng Phi cũng không giải thích với Dã Thú nữa, với
Diệp Lăng Phi, Dã Thú thích nói gì thì nói, dù sao mình cũng không mất
miếng thịt nào. Người đàn ông phải có bản lĩnh da mặt cần phải dày đến
mức vô cực, như vậy mới có thể đứng vững trong xã hội được.
Diệp Lăng Phi không quan tâm người khác nhìn nhận về quần áo của mình
như thế nào, cũng không quan tâm người khác đánh giá mình như thế nào,
hắn có thể mặc quần áo vài chục đồng đi tham dự những bữa tiệc cao cấp,
cũng có thể lái chiếc xe không tới vài vạn đồng đến trước cửa của khách
sạn cao cấp, để xe của mình và những chiếc xe cao cấp có giá trên trăm
vạn đồng ở cạnh nhau, đối với người ngoài đó đều là những chuyện không
thể tưởng tượng được, trong mắt của đa số người bình thường, cuộc sống
của những người có tiền phải giống như trong phim, quần áo ăn mặc chỉnh
chu, cử chỉ phóng khoáng...nhưng Diệp Lăng Phi lại không như vậy, hắn là một người đàn ông sống rất tự do tự tại không quan tâm người khác đánh
giá mình như thế nào.
Diệp Lăng Phi không giải thích với Dã Thú, mà kéo tay Dã Thú nói:
- Dã Thú đi cùng anh đến phòng họp.
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi bảo mình đi đến phòng họp, gã chần chừ nói:
- Lão đại, em không thể đi đến phòng họp được.
Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú nói:
- Tại sao? Dã Thú, ban nãy anh không phải đã nói với em rồi sao, để cậu
tham gia cuộc họp, sao lại thay đổi ý kiến rồi, tiểu tử cậu rút cuộc
muốn làm gì vậy?
Dã Thú nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, em không nghĩ gì. Em chỉ là có phần không quen với kiểu hội
nghị đó, vì vậy trong lòng cảm thấy có chút không tự nhiên, không thì em ở đây đợi anh được rồi, lão đại, anh đừng bắt em đi họp cái gì phiền
phức lắm.
- Vậy làm sao được. Anh bảo cậu đến tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ
chính là để cậu tham gia cuộc họp. Nếu cậu không tham gia cuộc họp, anh
bảo cậu đến đây làm gì. Để cậu và cô gái này nói chuyện phiếm hả? Dã Thú cậu đừng có nằm mơ nữa, anh nói cho cậu biết, nếu cậu không tham gia
cuộc họp đến lúc đó cậu đừng có mong đến nữa. Người đẹp ở đó nhiều lắm,
lẽ nào cậu lại không muốn qua đó xem cho sướng mắt.
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói xong, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, cặp môi dày
đưa qua đưa lại có ve như quyết tâm một điều gì đó. Ban nãy những lời
của Diệp Lăng Phi đã nói trúng vào nhược điểm của Dã Thú. Dã Thú rất
thích nhìn người đẹp, mặc dù trước đây gã ta đã từng nói với Diệp Lăng
Phi sẽ chăm sóc cho gia đình, chăm sóc vợ gã, nhưng giang sơn dễ đổi,
bản tính khó thay, Dã Thú vẫn không thể thay đổi được tính háo sắc đã
ngấm vào máu, cho dù không có quan hệ với đàn bà, chỉ cần nhìn người
đẹp, đối với Dã Thú cũng là một chuyện không tồi. Dã Thú trong bụng đã
nghĩ thông, nếu sau này mình thật sự không thể đến tòa nhà của tập đoàn
quốc tế Thế Kỷ, như thế không phải là một điều tổn thất đối với mình
sao.
Dã Thú nghĩ đến đây, khẽ nói:
- Lão đại, em đi tham gia cuộc họp, lão đại, anh có thể bàn với chị dâu
chuẩn bị cho em một văn phòng ở đây, em cũng tiện qua lại, nếu em ở đây
đến văn phòng cũng không có thì thật là không tiện chút nào.
Diệp Lăng Phi là ai chứ, Dã thú vừa nói xong, Diệp Lăng Phi đã hiểu
ngay ý của Dã Thú. Diệp Lăng Phi nghĩ ban đầu khi ở tập đoàn Tân Á cũng
có văn phòng của mình, nhưng khi đó, trong văn phòng mình cũng câu kéo
không ít người đẹp, Đường Hiểu Uyển chính là khi đó có được. Diệp Lăng
Phi nghe Dã Thú nói vậy xong, thấy tiểu tử Dã Thú này cũng đang chuẩn bị học mình. Nhưng chiêu đó Diệp Lăng Phi đã dùng rồi, đương nhiên không
thể để Dã Thú dùng lại. Lo lắng lớn nhất của Diệp Lăng Phi là Dã Thú tên tiểu tử này ở trong tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ sẽ gây ra họa,
đến lúc đó giúp Dã Thú phủi mông lại chính là hắn, Diệp Lăng Phi vừa
nghĩ đến phản ứng sau này của Bạch Tình Đình lập tức lắc đầu nói:
- Dã thú, ở đây không có chỗ cho bất cứ lương thượng nào cả, cậu không
thể có văn phòng ở đây, cậu không phải đã có văn phòng của mình rồi sao, không cần thiết phải chuẩn bị cho cậu một văn phòng ở đây, cậu có
chuyện gì, có thể đến nhưng nếu để cậu có văn phòng ở đây, anh sợ rằng
sau này ở đây sẽ có một đống tiểu Dã Thú, như vậy thì loạn mất, tóm lại
anh không đồng ý.
Diệp Lăng Phi từ chối rất dứt khoát, không hề có chút do dự nào. Dã Thú
trong lòng cũng hiểu rõ, Diệp Lăng Phi lo lắng mình ở trong tòa nhà của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ sẽ gây ra chuyện gì đó, gã cũng không nài nỉ
thêm nữa, chỉ cười nói:
- Lão đại, anh sợ em ở trong công ty của anh sẽ gây ra chuyện gì đúng không, em sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi xua tay nói:
- Không gây chuyện cũng không được. Dã Thú, anh còn không hiểu tính cậu sao, cậu có thể thay đổi tính cách của mình không?
Dã Thú khi đối diện với Diệp Lăng Phi rất thành thật, Diệp Lăng Phi hỏi
gã như vậy, Dã Thú nghĩ cũng không nghĩ lập tức lắc đầu trả lời:
- Lão đại, anh nói quá đúng, em thật sự không thể thay dổi tính cách của mình, nếu em có thể thay đổi thì em không còn là Dã Thú nữa, lão đại bỏ đi em không cần văn phòng gì ở đây nữa, lão đại, nếu có chuyện gì thì
gọi em, em lại đến, em cũng lo mình sẽ gây ra chuyện gì đó cho anh, như
vậy thì thật không tốt, lão đại, anh nói đúng không?
Diệp Lăng phi cười vỗ vai Dã Thú nói:
- Dã Thú, cậu nói rất đúng, anh chính là lo cậu không thay đổi được tính cách của mình, gây ra chuyện ở đây, như vậy thì sẽ rất phiền phức, Dã
Thú nếu cậu muốn chơi, cũng không nên chơi ở đây, Vọng Hải rất lớn, cậu
có thể đến nơi khác chơi. Nếu cậu thấy Vọng Hải không có chỗ nào để cậu
chơi thì có thể đi Bắc Kinh, Thượng Hải, những thành phố đó nói không
chừng lại có chỗ cậu thích, Dã Thú, cậu thấy đúng không?
- Lão đại, em hiểu rồi, ban nãy em cũng chỉ tùy tiện nói thôi, chứ em
không hề thật sự muốn lưu lại đây. Em cũng biết, nếu em ở đây sẽ chỉ gây ra phiền phức cho anh, em tốt nhất là không nên gây thêm phiền phức.
- Dã Thú, em nghĩ vậy là đúng rồi, được rồi, chúng ta đừng ở đây nói nữa, đến văn phòng họp đã.
Diệp Lăng Phi khoác vai Dã
Thú đi về phía văn phòng. Đúng lúc hắn đang định đi bèn nghe thấy tiếng
Trương Lộ Tuyết ở đằng sau vọng lại:
- Diệp Lăng Phi, không ngờ anh thật sự đến rồi, em còn cho rằng hôm nay anh sẽ không đến cơ, xem ra đúng là vợ anh có uy lực, chỉ cần nói một
câu, anh liền ngoan ngoãn đến tham gia hội nghị, anh đúng là người chồng mẫu mực.
Diệp Lăng Phi dừng bước, quay đầu lại, thấy Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình đang đi đến, hắn vỗ vỗ Dã Thú nói:
- Dã Thú, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ đến sau.
Dã Thú cũng đã nhìn thấy hai người phía sau đi đến, trong lòng gã hiểu là chuyện gì. Dã Thú nghĩ thầm:
- Hẳn nào lão đại không dám để mình đến, thì ra ở đây người đẹp nhiều
đến vậy, nếu mình mà ở đây làm gì có cơ hội cho lão đại, xem ra lão đại
rất lo lắng về mình. Dã Thủ chẳng qua chỉ là tự mình ở đó suy nghĩ mà
thôi, hắn không nói gì thêm nghe Diệp Lăng Phi nói xong, Dã Thú bèn đi
trước. Dã Thú mặc dù không biết phòng họp ở đâu nhưng gã hỏi thăm một
chút sẽ biết cũng không cần Diệp Lăng Phi dẫn gã đến đó.
Dã Thú đi xong, Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Dìnhđi đến trước mặt Diệp
Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết quay mặt sang Trần Ngọc Đình khẽ nói:
- Giám đốc Trần chị đến phòng họp trước đi, lát nữa tôi sẽ đến.
Trần Ngọc Đình gật đầu đồng ý nói:
- Vâng!
Trần Ngọc Đình đi qua Diệp Lăng Phi, khi Trần Ngọc Đình đi qua Diệp Lăng Phi giống như không hề quen biết Diệp Lăng Phi vậy, cô ta đó là cố tình tỏ ra như vậy để Trương Lộ Tuyết thấy. Cô ta không muốn để người ngoài
biết được giữa cô ta và Diệp Lăng Phi có quan hệ quá thân mật, càng
không muốn để người khác nhận ra cô ta thích Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng
Phi lại không giống Trần Ngọc Đình tỏ ra như không hề quen biết Trần
Ngọc Đình, hắn ta nhìn theo Trần Ngọc Đình cho đến tận khi nghe thấy
tiếng ho của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi mới nhìn về Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Diệp Lăng Phi ban nãy anh nhìn cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xong cười nói:
- Nhìn cái gì? Anh có thể nhìn cái gì chứ, anh đang nghĩ Lộ Tuyết nhà
chúng ta sao lại trở nên xinh đẹp như vậy, càng ngày càng hấp dẫn, Lộ
Tuyết, sinh cho anh một đứa con đi, anh tin nếu chúng ta có một đứa con
nhất định sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, nếu là sinh con gái nhất định sẽ có thân hình nóng bỏng như mẹ nó, khiến vạn người phải mê mẩn.
Trương Lộ Tuyết không ngờ Diệp Lăng Phi lại ở trong công ty nói ra những lời lộ liễu đến vậy, cô ta không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, lại nghe
Diệp Lăng Phi nói vậy xong, Trương Lộ Tuyết ban đầu hơi ngây người sau
đó hai má ửng hồng rồi gắt giọng khẽ nói:
- Anh đúng là đồ xấu xa, cái gì cũng dám nói ra, anh không nhìn xem đây
là đâu nếu để Bạch Tình Đình nghe được anh về nhà sẽ phải chịu phạt đấy.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao có thể chứ, Tình Đình rất tốt với anh lần trước Tình Đình còn nói với anh...
Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây cố ý nói nhỏ, kề miệng vào cạnh tai Trương Lộ Tuyết khẽ nói:
- Lần trước Tình Đình còn nói để em đến ở nhà anh, như vậy ba người chúng ta có thể cùng ngủ trên một chiếc giường lớn.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói xong, hai má cô ta càng đỏ lên
ngầm đưa tay véo một cái vào eo Diệp Lăng Phi nũng nịu nói:
- Anh thật là,đừng có nói lung tung nữa, em biết ngay là những lời từ miệng anh không có gì tốt cả.
- Cái gì gọi là không nói ra cái gì tốt đẹp chứ. Anh đây là nói cho em
biết những gì mà anh và Tình Đình đã nói với nhau, anh chỉ là thuật lại
mà thôi, Lộ Tuyết, em không phải cho rằng anh đang lừa em đấy chứ.
Trương Lộ Tuyết nói:
- Đương nhiên rồi. Lẽ nào anh cho rằng em sẽ tin lời anh sao, nếu anh
nói là Bạch Tình Đình nói vậy bây giờ em đi nói với Bạch Tình Đình, em
muốn đích thân nghe Bạch Tình Đình sẽ nói thế nào.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói muốn đi tìm Bạch Tình Đình, hắn vội vàng giữa Trương Lộ Tuyết lại nói:
- Lộ Tuyết, em làm gì vậy, làm gì mà phải đi tìm Tình Đình, em không
phải không biết da mặt Tình Đình mỏng, cho dù anh và cô ấy đã nói như
vậy nhưng trước mặt em Bạch Tình Đình cũng sẽ không thừa nhận, em như
vậy không phải là làm động tác thừa sao?
Trương Lộ Tuyết nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, cô ta khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi em thấy không phải Bạch Tình Đình ở trước mặt em không
thừa nhận mà Bạch Tình Đình cơ bản không hề nói vậy, Bạch Tình Đình sẽ
tức giận, Diệp Lăng Phi em nói có đúng không?
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, nói:
- Đúng cái gì chứ. Lộ Tuyết em đừng nghĩ lung tung, anh là loại người đó sao, những lời anh nói từ trước đến nay không có lời nào là giả, em
biết mà, con người anh cơ bản không hề biết nói dối, từ trước đến nay
chưa hề lừa dối em, nhất là lừa dối một người đẹp như em, Lộ Tuyết, em
nhất định phải tin lời anh.
Trương Lộ Tuyết cười nói:
- Anh nói từ trước đến nay chưa từng lừa người khác? Diệp Lăng Phi anh
nghĩ em là đứa trẻ ba tuổi sao, em còn không hiểu rõ anh sao, em thấy
những lời từ miệng anh nói ra không có câu nào là thật cả, nếu thật sự
tin lời anh, bị anh lừa chết cũng không biết chết như thế nào, dù sao,
em nghĩ kỹ rồi, sau này em không thể tin lời anh, bởi vì những lời anh
nói cơ bản không đáng tin.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xong, bèn ra sức chép miệng.
Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi ra sức chép miệng không hiểu hỏi:
- Diệp Lăng Phi anh làm cái gì mà chép miệng vậy, lẽ nào câu nói ban nãy của em nói sai sao?
- Đương nhiên là nói sai rồi. Nếu em không nói sai, anh lại chép miệng
sao? Lộ Tuyết, em nghĩ mà xem, anh có lý do gì mà phải lừa em, em cũng
là người phụ nữ của anh...
Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây bèn nhìn thấy Trương Lộ Tuyết trừng mắt nói:
- Ai là người phụ nữ của anh, em là em, em không giống Bạch Tình Đình cưới anh, em là người tự do, không thuộc về bất kỳ ai.
Diệp Lăng Phi vội vàng nói lại:
- Đúng, đúng, em là người tự do, không thuộc về bất kỳ ai. Lộ Tuyết, anh không có ý khác, anh chỉ muốn nói với em, anh hoàn toàn không cần thiết phải lừa em, quan hệ của chúng ta rất thân thiết, lẽ nào em cho rằng
anh lại đi lừa người thân thiết với anh sao?
- Cái đó nói không chắc được. Ai mà biết được trong lòng anh nghĩ gì, em cũng không phải con giun trong bụng anh làm sao hiểu được ý của anh. Em chỉ biết không thể tin anh được, Diệp Lăng Phi, anh thấy em nói đúng
không?
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Đúng cái gì chứ. Không ngờ Diệp Lăng Phi anh một đời anh minh, cuối
cùng lại bị chính người phụ nữ thân thiết của mình phản bội, thật là
đáng thương.
Trương Lộ Tuyết hơi sửng sốt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Phản bội? Diệp Lăng Phi anh nói em phản bội anh, câu nói này anh nhất
định phải giải thích rõ ràng với em, em rút cuộc chỗ nào phản bội anh,
anh có biết không, em luôn không qua lại với người đàn ông khác, càng
không cần nói đến hẹn hò riêng tư với người đàn ông khác, lẽ nào như vậy cũng bị coi là phản bội anh sao, thật là buồn cười, hôm nay anh không
giải thích rõ ràng với em, em sẽ không tha cho anh.
Câu nói này đã thể hiện hết tâm tư của Trương Lộ Tuyết, trong lòng
Trương Lộ Tuyết cô ta cũng tự nhận mình là người đàn bà của Diệp Lăng
Phi, cũng có nghĩa rằng Trương Lộ Tuyết cũng đã tự cho rằng cô ta là hoa đã có chủ không thể qua lại với người đàn ông khác. Nhưng ngoài mặt
Trương Lộ Tuyết lại không thừa nhận như vậy, trong chuyện này có liên
quan đến không ít chuyện, nếu Trương Lộ Tuyết thể hiện ý tứ của mình ra
cô ta lo sợ sau này sẽ xảy ra một cuôc chiến với Bạch Tình Đình. Mặc dù
Bạch Tình Đình là người vợ hợp pháp của Diệp Lăng Phi nhưng Trương Lộ
Tuyết một khi làm rõ quan hệ giữa cô ta và Diệp Lăng Phi, cô ta sẽ có
nhu cầu độc chiếm Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết không muốn cùng người
phụ nữ khác chi sẻ người yêu của mình. Đó cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Trương Lộ Tuyết không muốn bày tỏ tâm tư của mình với Diệp Lăng
Phi.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong hắn cười nói:
- Lộ Tuyết, anh biết ngay là em sẽ hiểu nhầm ý của anh, ý của anh không
phải nói em phản bội anh về điều đó, mà là bởi vì em không tin tưởng
anh, lẽ nào anh là loại đàn ông không đáng tin hay sao?
Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Sao lại không, lẽ nào anh cho rằng anh là loại đàn ông đáng tin hay sao?
- Đương nhiên rồi. Anh không phải là một người đáng tin thì còn ai đáng
tin nữa? Lộ Tuyết lẽ nào em quên khi chúng ta ở trên giường, lúc đó...
Diệp Lăng Phi chưa nói hết câu bèn bị Trương Lộ Tuyết cắt ngang nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi anh đừng nói thêm nữa, em nghĩ Bạch
Tình Đình đã đợi trong phòng họp rất lâu rồi, bây giờ chúng ta nên đi
thôi nêu anh còn muôn nữa không đi nói không chừng Bạch Tình Đình sẽ
khiến anh phải lúng túng trong cuộc họp.
Diệp Lăng Phi tỏ ra rất tự tin nói:
- Chuyện này em yên tâm, vợ anh sẽ không làm vậy đâu. Anh rất chắc chắn
về Tình Đình, cho dù bây giờ cô ấy tức giân anh, cũng sẽ không ở trong
phòng họp trước mặt người khác làm anh mất mặt, còn sau khi về nhà sẽ
xảy ra chuyện gì thì anh không dám bảo đảm.
Trương Lộ Tuyết nhìn không nổi bèn cười phá lên, cô ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ha...ha...ha... Anh cuối cùng cũng có một điểm hiểu rõ, biết anh nếu
về nhà sẽ không có quả ngon để ăn, Diệp Lăng Phi nếu anh bị Bạch Tình
Đình đuổi ra khỏi nhà, thì có thể đến ở chỗ em, em sẽ chuẩn bị cho anh
một phòng nhỏ, anh sẽ ở đó.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Như vậy làm sao được, ít nhất anh cũng phải ngủ trên giường của em, em nằm bên dưới, anh nằm ở trên như thế mới phù hợp với tư thế của nam nữ.
Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói xong, đẩy Diệp Lăng Phi một cái gắt giọng nói:
- Đi thôi. Em biết ngay cái miệng của anh không nói ra được cái gì tốt đẹp, em lại còn ở đây lãng phí thời gian với anh.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói xong bèn cười nói:
- Cái gì gọi là lãng phí thời gian chứ. Lộ Tuyết, em sao lại gọi là lãng phí thời gian chứ, chúng đang bồi dưỡng tình cảm, em nói xem đi tham
gia cuộc họp có ý nghĩa gì chứ, chỉ là ngồi ở đó, chẳng có chút ý nghĩa
gì cả, chi bằng chúng ta ở đây nói chuyện, Lộ Tuyết, em thấy anh nói có
đúng không?
Trương Lộ Tuyết lạnh lùng nói:
- Đúng cái gì. Em biết ngay là ở đây nói chuyện với anh chỉ lãng phí thời gian, đi thôi, đừng ở đây nói nữa.
Trương Lộ Tuyết giục Diệp Lăng Phi mau đi tham gia cuộc họp, Diệp Lăng
Phi tỏ ra có vẻ không muốn đi tham gia cuộc họp, nhưng bị Trương Lộ
Tuyết kéo đi, Diệp Lăng Phi mới theo sau Trương Lộ Tuyết đi đến phòng
họp.
Khi Trương Lộ Tuyết và Diệp
Lăng Phi đi vào phòng họp, trong phòng họp mọi người đã ngồi kín. Đây là cuộc họp đầu tiên của tập đoàn mới từ khi thành lập. Nhưng nhân viên
quản lý liên quan đều tham gia cuộc họp. Có thể nói hai tập đoàn trước
mắt chỉ là thực hiện hợp nhất sơ bộ, có một số bộ phận vẫn chưa hoàn
toàn thành lập, nhưng trong lúc này mở cuộc họp có một ý nghĩa rất quan
trọng, chính là để trong lòng mọi người biết rõ cần phải làm một số
việc, không giống như hiện tại, tập đoàn mới nên hoạt động như thế nào,
quản lý như thế nào, trong lòng mọi người vẫn chưa rõ. Tất cả những điều này đều do Diệp Lăng Phi mới xuất hiện, theo lý mà nói, muốn hợp nhất
hai tập đoàn lớn như tập đoàn Tân Á và tập đoàn quốc tế Thế Kỷ , trước
đó phải có một thời gian dài chuẩn bị, kết quả Diệp Lăng Phi chỉ dùng có hai ba ngày buộc hai tập đoàn hợp nhất thành một tập đoàn mới nên mới
xảy ra cục diện có phẩn hỗn loạn như hiện nay. Bạch Tình Đình muốn Diệp
Lăng Phi tham dự cuộc họp đầu tiên sau khi tập đoàn mới thành lập cũng
là muốn để Diệp Lăng Phi trong lòng biết rõ trước mặt việc quản lý tập
đoàn mới có phần hỗn loạn, hy vọng Diệp Lăng Phi trong lúc này xuất hiện để giải quyết một số vấn đề. Bởi vì đối với Bạch Tình Đình có một số
chuyện nhất thiết phải để Diệp Lăng Phi ra mặt mới có thể giải quyết.
Chỗ ngồi của Diệp Lăng Phi ở giữa nhất, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi
hai người phân biệt ngồi ở hai bên của Diệp Lăng Phi, còn Dã Thú thì
ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Khi Dã Thú đi vào phòng họp, cơ bản
không biết gã ta nên ngồi ở đâu. Gã thấy ở chỗ trung tâm nhất có bày một chiếc ghế, Dã Thú đoán đó là chỗ của Diệp Lăng Phi, gã không thể ngồi
vào chỗ cùa Diệp Lăng Phi, ngẩng mặt lên nhìn, vừa may đối diện với Diệp Lăng Phi có một chỗ ngồi, Dã Thú bèn đi vào ngồi xuống đó. Như vậy Diệp Lăng Phi và Dã Thú vừa khéo đối mặt với nhau còn những nhân viên quản
lý khác lần lượt ngồi ở hai bên.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đến xong, cô ta nhìn Trương Lộ Tuyết nói:
- Phó tổng Trương, hội nghị lần này ai đến chủ trì?
Theo lý thì hội nghị lần này nên do Diệp Lăng Phi chủ trì, nhưng Bạch
Tình Đình và Trương Lộ Tuyết trong lòng hai người đều hiểu rõ, muốn Diệp Lăng Phi chủ trì hội nghị này, đó là điều không thể. Diệp Lăng Phi có
thể đến đây tham gia hội nghị đã không dễ dàng gì rồi, còn muốn Diệp
Lăng Phi chủ trì hội nghị. Đó là chuyện không thể. Diệp Lăng Phi cơ bản
sẽ không chủ trì cuộc họp lần này. Chính vì Bạch Tình Đình và Trương Lộ
Tuyết trong lòng đều hểu rõ, do vậy Bạch Tình Đình chủ động hỏi Trương
Lộ Tuyết ngồi đối diện với cô ta.
Trương Lộ Tuyết hai tay để trên bàn hội nghị, cô ta đi vào trong phòng
họp xong luôn cúi đầu, xem tài liệu ở trước mặt, khi Trương Lộ Tuyết
nghe thấy Bạch Tình Đình nói vậy, cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tình Đình, thản nhiên nói:
- Phó tổng Bạch, chị đến chủ trì vậy.
Trong tập đoàn mới, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đều là phó tổng,
phân biệt quản lý công ty trước đây của mình, còn tổng giám đốc của tập
đoàn mới của tập đoàn mới là Diệp Lăng Phi. Còn Trần Ngọc Đình, Trương
Lộ Tuyết sắp xếp Trần Ngọc Đình làm tổng giám đốc phân công ty của tập
đoàn mới, còn Trương Lộ Tuyết không phụ trách phân công ty của tập đoàn
mới, bản thân cô ta đã là phó tổng của tập đoàn mới không cần thiết phải phụ trách ở phân công ty nữa, chủ yếu nhất là cô ta rất tín nhiệm năng
lực của Trần Ngọc Đình, do vậy dám giao chức vụ tổng giám đốc phân công
ty Tân Á cho Trần Ngọc Đình, còn cô ta là phó tổng cũng là quản lý phân
công ty Tân Á. Bạch Tình Đình lại không giống Trương Lộ Tuyết, giao hết
quyền lực cho cho những phó tổng trước đây của cô ta, đó là do Bạch Tình Đình vẫn không hoàn toàn tin tưởng phó tổng của cô ta , Bạch Tình Đình
người phụ nữ này và Trương Lộ Tuyết có phần không giống nhau, Bạch Tình
Đình không dễ dàng tin tưởng người khác , cô ta tin tưởng bản thân mình
hơn, do vậy, Bạch Tình Đình không chỉ là phó tổng đồng thời cũng là tổng giám đốc của của phân công ty quốc tế Thế Kỷ.
Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ Tuyết để mình làm chủ trì, cô ta cũng
không muốn khách khí với Trương Lộ Tuyết, đây không phải chỉ là chủ trì
một cuộc họp thôi sao, không vấn đề gì cả, Bạch Tình Đình cũng không
muốn mình làm chủ trì, nếu Trương Lộ Tuyết muốn chủ trì hội nghị lần
này, Bạch Tình Đình cũng không khó khăn gì mà không để Trương Lộ Tuyết
làm chủ trì.
Bạch Tình Đình trước khi nói, lướt mắt nhìn qua một lượt sau đó mới nói:
- Tôi tin mọi người đều biết, lần này là cuộc họp lần thứ nhất của tập
đoàn chúng ta, bây giờ tập đoàn quốc tế Thế Kỷ và tập đoàn Tân Á đã hợp
nhất thành một tập đoàn mới, nhưng tập đoàn Tân Á và tập đoàn quốc tế
Thế Kỷ bây giờ phân biệt phát triển và xây dựng các phân công ty trực
thuộc trong thành phố của tập đoàn mới. Hôm nay là cuộc họp đầu tiên của tập đoàn mới chúng ta. Bây giờ tôi xin trịnh trọng tuyên bố ông Diệp
Lăng Phi tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn mới
chúng ta.
Cho dù Bạch Tình Đình không nói, mọi người cũng biết Diệp Lăng Phi là
ai. Nhưng theo trình tự hội của hội nghị vẫn cần giới thiệu Diệp Lăng
Phi. Bạch Tình Đình nói xong, trong hội cuộc họp vang lên một tràng pháo tay, Dã Thú cũng cùng mọi người vỗ tay . Dã Thú là người vỗ tay lớn
nhất trong cuộc họp. Việc vỗ tay cũng cần chú ý, không thể vỗ quá nhẹ ,
nhưng cũng không thể vỗ quá mạnh. Không nên cho rằng mình ra sức vỗ tay
là tốt, thực tế không phải như vậy. Vỗ tay cần chú ý mức độ nhưng Dã Thú không hề để ý những thứ được coi là lễ nghĩa trong khi vỗ tay ấy, gã ra sức vỗ tay, trong cuộc họp gã vỗ tay to nhất.
Bạch Tình Đình hơi cau mày nhìn Dã Thú. Dã Thú thấy Bạch Tình Đình nhìn
mình vội vàng không vỗ tay nữa, Dã Thú gã này dù nói trời không sợ, đất
không sợ nhưng gã vẵn sợ Bạch Tình Đình. Ai bảo Bạch Tình Đình là vợ của Diệp Lăng Phi, Dã Thú làm sao có thể không sợ Bạch Tình Đình chứ.
Vỗ tay xong, Bạch Tình Đình tiếp tục nói:
- Sau đây mời tổng giám đốc Diệp Lăng Phi của nói vài câu với chúng ta.
Diệp Lăng Phi vốn cho rằng mình chỉ đến ngồi mà thôi, chứ không có
chuyện gì khác. Bây giờ nghe thấy Bạch Tình Đình bảo mình nói vài câu,
Diệp Lăng Phi khá sửng sốt, lần này không có chuẩn bị, cơ bản không
nghĩ đến việc mình phải phát biểu trong cuộc họp. Diệp Lăng Phi nhìn
Bạch Tình Đình ngồi cạnh mình, ý muốn nói:
- Bà xã, em thật không giữ thể diện cho anh rồi, tại sao chuyện này
không nói trước với anh một tiếng. Đương nhiên lúc này Diệp Lăng Phi nói gì cũng muộn rồi.
Nhưng những tình huống như thế này không làm khó Diệp Lăng Phi được, hắn nghe thấy Bạch Tình Đình giới thiệu mình nói xong bèn hơi trầm ngâm
nói:
- Các vị, hôm nay tôi hoàn toàn không nghĩ rằng mình phải phát biểu,
không có chuẩn bị, nên tôi cũng tùy tiện nói vài câu vậy. Tập đoàn mới
của chúng ta bây giờ đã thành lập rồi, sau này là thời gian triển khai
công việc. Bây giờ tôi yêu cầu các vị trước tiên ổn định lòng người
trong tập đoàn, nhất định có một số người sau khi hợp nhất hai tập đoàn trong lòng có một số cách nghĩ này kia, tập đoàn đã hợp nhất rồi vậy
cần để mọi người hiểu, nếu mọi người thấy tập đoàn mới đối với mình
không tốt thì có thể rời đi đương nhiên nếu muốn ở lại, thì đó là việc
tốt nhất vì tương lai của mọi người sẽ trở nên sáng lạn hơn nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong hắn dừng lại một chút, kết quả, mọi người ngồi
trong cuộc họp đều vỗ tay. Tiếng vỗ tay ầm ầm vàng lên. Diệp Lăng Phi
đợi tiếng vỗ tay lặng xuống tiếp tục nói:
- Bây giờ, tôi nói với mọi người vài câu, thứ nhất, tất cả mọi người ở
đây đều phải biết máy tính, tập đoàn mới sau này sẽ thực hiện quản lý
internet hóa việc quản lý, tin tức hóa trong hoạt động, cũng có nghĩa là công việc của chúng ta sau này sẽ không thể tách khỏi máy tính; thứ
hai, công việc của chúng ta sẽ rất nhiều vì vậy sẽ có rất nhiều việc cần mọi người làm; thứ ba, tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào tôi nói ra sẽ
nói với mọi người.
Hai điều trước đó của Diệp Lăng Phi nói rất tốt, những người đó đều nghe rất tập trung, thậm chí có người còn ghi lại, nhưng khi Diệp Lăng Phi
nói ra điều thứ ba, những người này bèn ngây ra , ban đầu bọn họ còn cho rằng mình đã nghe nhầm, đến khi bọn họ xác nhận mình không nghe nhầm
thì đều giữ im lặng.
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi thì phát hiện Diệp Lăng Phi đang nhìn cô ta rất đắc ý, có vẻ
như vì những gì hắn vừa nói mà dương dương tự đắc như vậy.
Bạch Tình Đình bĩu môi rồi quay sang những người khác nói:
- Các vị, chúng ta đã nghe tổng giám đốc Diệp nói rồi sau này tập đoàn
mới sẽ sử dụng tin tức hóa trong quản lý, tôi cũng hy vọng các vị nhanh
chóng nắm vững máy tính. Đương nhiên, tôi biết các vị đều là những
nhân tài quản lý cao cấp, máy tính chuyện này đối với các vị không phải là chuyện gì ghê gớm, bây giờ tôi sẽ giới thiệu một chút những người
phụ trách các bộ phận liên quan. Tôi hy vọng mọi người có thể biết rõ về sau thuận tiện triển khai công việc.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng họp nghe Bạch Tình Đình và những người
này giới thiệu các nhân viên liên quan, khi giới thiệu đến Dã Thú, Dã
Thú hơi sửng sốt, gã không biết nên giới thiệu bản thân mình như thế
nào. Dã Thú quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, lúc này cần Diệp Lăng Phi giúp gã giải thích rồi.
Diệp Lăng Phi nhìn Dã Thú nói:
- Vị này là tổng giám đốc công ty bảo vệ của tập đoàn mới chúng ta, sau
này anh ấy sẽ là nhân viên quản lý của công ty chúng ta, Dã Thú, cậu
giới thiệu với mọi người một chút.
- Lão đại, em biết giới thiệu thế nào. Em không biết em nên nói như thế nào, tên tôi là Dã Thú như vậy có được không?
Bạch Tình Đình nghe thấy câu nói của Dã Thú xong tỏ ra không hài lòng nói:
- Dã Thú cậu không có tên sao? Lẽ nào cậu không biết mình tên là gì sao, Dã Thú chỉ là biệt hiệu của cậu thôi, không thể để mọi người cứ gọi
biệt hiệu của cậu chứ.
Dã Thú dừng lại giây lát, tay phải gãi đầu nói:
- Tên của em? Chị dâu, chị đừng nhắc, em thật sự rất ít khi dùng tên
của mình, em quen với việc mọi người gọi biệt hiệu của em rồi.
Bạch Tình Đình nghe Dã Thú nói xong, cô ta nhìn Dã Thú nói:
- Dã Thú, cậu đừng nói những lời đó, cậu chỉ cần nói tên mình ra là được .
Dã Thú nghe Bạch Tình Đình nói xong bèn nói:
- Tên em là Kiều Trí.
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười phá lên, Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi cười bèn nói:
- Lão đại, em đã nói em không nên nói tên tiếng Trung của em rồi mà, em vẫn thích mọi người gọi em là Dã Thú.
Diệp Lăng Phi xua tay nói:
- Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiếp tục giới thiệu đi.
Bạch Tình Đình ra hiệu tiếp tục giới thiệu, Diệp Lăng Phi ngồi ở đây,
vốn có chút nhàm chán, đúng lúc đó, chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi
vang lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nhìn , hắn cau mày kề vào tai
Bạch Tình Đình nói vài câu rồi đứng lên đi ra khỏi phòng họp.