Vu Đình Đình và Trần Dương
đến Quảng trường Hải Tinh, hai người bọn họ sau khi xuống xe thì trầm
lặng đi về hướng biển. Vu Đình Đình vừa nói được nửa câu thì đột nhiên
nói:
- Trần Dương, chúng ta đi thôi, mình vừa nhớ lại là mình còn có chuyện quan trọng phải làm!
Trần Dương hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ Vu Đình Đình vừa đến Quảng
trường Hải Tình thì lại muốn đi. Hai tay Trần Dương bị Vu Đình Đình kéo
đi, Vu Đình Đình kéo Trần Dương đi, trong lòng Trần Dương nghi ngờ, anh
ta đứng bất động nhìn Vu Đình Đình rồi nói:
- Đình Đình, rốt cuộc là cậu có chuyện gì vậy?
- Mình có chuyện quan trọng phải làm, Trần Dương chúng ta đi thôi!
Vu Đình Đình nói.
Trong lòng Trần Dương càng hoài nghi hơn. Anh ta thực sự là nghĩ không
ra, Vu Đình Đình sao lại đột nhiên nói có chuyện quan trọng cần làm,
Trần Dương đứng bất động, ánh mắt anh ta nhìn bốn phía rồi đột nhiên ánh mắt anh ta dừng lại ở đôi nam nữ đang tản bộ trên bãi biển. Dáng vẻ
người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi còn cô gái trẻ đó chính là Điền Tư, anh ta nhìn thấy tay phải người đàn ông đang ôm eo của Điền Tư.
Động tác thân mật đó đến tên ngốc cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ
của Điền Tư và người đàn ông đó. Trần Dương xoay mặt nhìn Vu Đình Đình,
rồi nói:
- Đình Đình, có phải cậu nhìn thấy Điền Tư đang đi cùng người đàn ông đó không?
- Người đàn ông nào?
Vu Đình Đình hỏi.
- Đình Đình, mình đã nói là cậu thay đổi mà!
Trần Dương nói,
- Mình đã nhìn thấy rồi!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì cô nói:
- Trần Dương, mình không thay đổi mà!
Trần Dương lại hướng ánh nhìn sang Điền Tư và người đàn ông đó. Nhìn một cái rồi Trần Dương lại xoay mặt sang phía Đình Đình và nói:
- Đình Đình, có phải là cậu đã sớm biết chuyện này rồi không?
Vu Đình Đình chính xác là đã biết chuyện của Điền Tư và người đàn ông
đó. Lần trước, khi cô ở khách sạn thì đã từng bắt gặp Điền Tư và người
đàn ông đó đi từ trong phòng khách sạn ra, bây giờ cô nghe Trần Dương
hỏi mình như vậy thì Vu Đình Đình do dự một lúc. Tỏ ra có chút do dự,
Trần Dương khi nhìn thấy Vu Đình Đình như vậy thì khẽ nói:
- Đình Đình, cậu cũng biết tính cách của mình mà, cậu là người tốt, cứ
cho là cậu biết đi thì cậu sẽ không nói cho mình đâu, được rồi, mình
cũng không hỏi nữa!
- Trần Dương, cậu nghe mình nói!
Vu Đình Đình định giải thích với Trần Dương thì nghe thấy Trần Dương nói:
- Đình Đình, không cần giải thích với mình đâu. Trong lòng mình đã rõ rồi! Đình Đình, chúng ta đi đến đó chào hỏi Điền Tư thôi!
- Chào hỏi?
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì vội vàng nói:
- Trần Dương, mình cảm thấy ở đây có chút hiểu lầm gì đó, cậu đừng cho
là Điền Tư có vấn đề gì đó nhanh như vậy, hãy để Điền Tư về rồi từ từ
hỏi thử. Mình lo là chuyện này Điền Tư có khổ tâm gì đó mà không nói ra
được hoặc cậu hiểu lầm rồi!
Vu Đình Đình đã nói như vậy nhưng Trần Dương lại một câu cũng không nghe theo. Trần Dương ngắt lời Vu Đình Đình:
- Đình Đình, cậu đừng nói nữa, chuyện này là mình tận mắt chứng kiến.
Vốn dĩ mình và Điền Tư vừa mới quyết định trở thành người yêu của nhau
thôi, lúc này mà chia tay là một lựa chọn tốt nhất, mình không muốn sau
này mình biết bạn gái mình bên ngoài có người đàn ông khác. Kỳ thực mình cảm thấy độc thân cũng rất tốt. Không cần suy nghĩ quá nhiều chuyện,
bây giờ mình chỉ đi đến đó chào hỏi Điền Tư chứ không có ý gì khác đâu!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì cô vội nói:
- Trần Dương, mình thấy sức khỏe cậu bây giờ chưa hồi phục không thể tức giận như vậy. Dù sao cũng phải kiềm chế cảm xúc của bản thân, mình hy
vọng khi cậu và Điền Tư nói chuyện thì có thể tâm bình khí hòa!
Trần Dương cười nói:
- Đình Đình, đương nhiên là mình biết phải làm thế nào mà, mình không
phải là đứa trẻ lên ba. Vốn dĩ tình yêu giữa mình và Điền Tư chỉ là một
trò đùa mà thôi, mình vốn cũng không hiểu cô ấy, cũng không yêu cô ấy,
chỉ là vì khoảng thời gian trong bệnh viện Điền Tư đã chăm sóc cho mình
khiến mình cảm động, nhất thời hồ đồ nên mới đồng ý làm bạn trai Điền
Tư, bây giờ nghĩ lại cảm thấy đây chỉ là một trò chơi thôi. Mình chỉ đi
qua đó chào hỏi Điền Tư thôi rồi nói chuyện với Điền Tư dưới vai trò là
bạn bè, ngoại trừ điều này ra thì mình không có ý gì khác đâu!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì trong lòng cô cho rằng rõ
ràng cho dù mình có nói thêm gì thì cũng chỉ vô nghĩa thôi, tốt nhất là
không nói nữa, theo Vu Đình Đình thấy rằng, Điền Tư làm như vậy trong
chuyện này là tuyệt đối không đúng, theo lý mà nói thì Điền Tư đã là bạn gái của Trần Dương thì cho dù cô ấy có mối quan hệ nào trước đây với
người đàn ông kia đi nữa thì cô vẫn là bạn gái của Trần Dương làm sao mà bây giờ lại có quan hệ với người đàn ông khác được? Điều quan trọng ở
đây là Điền Tư gặp mặt người đàn ông đó ngay sau lưng Trần Dương, đến
người con gái lương thiện như Vu Đình Đình cũng cho là Điền Tư làm như
vậy thật quá đáng.
Trần Dương cất bước đi về phía Điền Tư và người đàn ông đó, Vu Đình Đình đi theo sau lưng Trần Dương, Vu Đình Đình chần chừ không biết là có nên báo cho Điền Tư một tiếng không nữa. Tuy Vu Đình Đình cho rằng Điền Tư
làm như vậy là không đúng nhưng tốt xấu gì thì Điền Tư vẫn là bạn của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình không muốn giữa Trần Dương và Điền Tư xảy ra
vấn đề gì cả, khi Vu Đình Đình đang do dự, Trần Dương đã đi rồi, Vu Đình Đình biết là cho dù bây giờ có thông báo cho Điền Tư thì cũng không kịp nữa rồi.
Vu Đình Đình không muốn đi đến đó, cô lo Điền Tư nhìn thấy Trần Dương đi cùng mình thì sẽ khiến cho Điền Tư hiểu lầm nữa, chỉ nhìn thấy tư thế
của Trần Dương thì trong lòng Vu Đình Đình đã không yên tâm rồi, Điền Tư và người đàn ông đó đang đi dạo trên bãi biển, vốn không ngờ là Trần
Dương và Vu Đình Đình lại xuất hiện, chuyện này ngoài dự liệu của cô,
khi Trần Dương xuất hiện trước mặt cô trong nháy mắt thì Điền Tư ngẩn
người, người đàn ông kia khi nhìn thấy Trần Dương lại nhìn Điền Tư đang ở trong lòng mình và hỏi một cách khó hiểu:
- Tiểu Tư, sao lại như vậy?
Điền Tư định nói thì nghe Trần Dương nói:
- Điền Tư, thật trùng hợp đấy, không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu và bạn trai cậu đến đây ngắm biển à?
Điền Tư nhìn Trần Dương, mặt cô trắng bệch, cô vội nói:
- Trần Dương, đây là thầy giáo cấp 3 của mình, thầy ấy lần này đến Vọng Hải công tác, tiện thể đến đây thăm mình!
Nói đến đây thì Điền Tư vội rời khỏi vòng tay ôm ấp của người đàn ông đó rồi bước hai bước đến bên Trần Dương và khẽ nói:
- Trần Dương, sức khỏe của cậu chưa tốt lắm, bên này gió biển lớn lắm
không tốt cho sức khỏe của cậu đâu, mình đưa cậu về trường nhé!
Nói rồi Điền Tư giơ tay ra định kéo cánh tay của Trần Dương, nhưng thật
không ngờ Trần Dương lại bước lui lại một bước, vốn không muốn để Điền
Tư nắm lấy cánh tay của mình.
Vu Đình Đình đứng ở phía sau lưng Trần Dương. Trần Dương lui về phía sau một bước thì thiếu chút nữa đụng phải Vu Đình Đình, Vu Đình Đình vội
vàng bước sang một bên. Như vậy mới không bị đụng phải, Trần Dương đứng
đó nhìn Điền Tư và nói:
- Điền Tư, mình chỉ là qua đây chào hỏi cậu thôi, sức khỏe của mình không có gì đâu. Thôi được rồi, không làm phiền cậu nữa!
Trần Dương nỗing thì quay sang nhìn Vu Đình Đình đang đứng bên cạnh và nói:
- Chúng ta đi thôi!
Vu Đình Đình cảm thấy mình đứng ở đây thật là xấu hổ, cô nghe Trần Dương nói câu đó thì cô nói:
- Trần Dương, mình thấy ở đây hình như là có hiểu lầm gì đấy!
- Hiểu lầm cái gì?
Trần Dương nói,
- Mình muốn về trường, Đình Đình, cậu đưa mình về trường đi!
Trần Dương xoay người sang chỗ khác, Điền Tư vội vàng đến trước mặt Trần Dương ngăn lại, cô cảm thấy khi nãy biểu hiện của Trần Dương đối với cô là có ý muốn chia tay. Trần Dương không phải là một tên ngốc, nhìn thấy tình huống trước mắt thì đương nhiên là có thể đoán ra, mối quan hệ của Điền Tư và người đàn ông đó không đơn giản. Điền Tư đứng trước mặt ngăn Trần Dương lại, cô vừa định mở miệng nói thì Trần Dương đã đẩy tay cô
ra, Trần Dương giơ tay ra nắm lấy tay Vu Đình Đình. Vu Đình Đình xấu hổ, cô cảm thấy mình cứ như vậy thì sẽ khiến Điền Tư hiểu lầm. Nhưng cô
thấy biểu hiện của Trần Dương như vậy thì cảm thấy Trần Dương thật đáng
thương, khi bị Trần Dương kéo đi thì Vu Đình Đình đành phải đi với Trần
Dương rời khỏi đây!
Điền Tư nhìn thấy Trần Dương và Vu Đình Đình rời khỏi thì cô ở phía sau hét lên hai tiếng:
- Trần Dương!
Cô cũng không thấy Trần Dương quay lại. Điền Tư mắt rơi lệ. Lúc này
người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ở phía sau lưng Điền Tư bước đến, hắn
giơ tay phải và một lần nữa ôm lấy eo Điền Tư và cười nói:
- Tiểu Tư, cậu thanh niên đó có phải là bạn trai của em không?
Điền Tư nhìn người đàn ông một cái và nói:
- Đúng!
- Tiểu Tư, anh không phải đã nói với em rồi sao? Nếu em muốn tìm bạn trai thì nên nói với anh một tiếng!
Người đàn ông cười nhạt nói:
- Sao em không hỏi sự đồng ý của anh, em nhìn xem chuyện này có xấu hổ
không, nếu em nói với anh sớm thì anh sẽ nghĩ lại là chúng ta không đến
đây đâu, Tiểu Tư, cô bé này em thật là buông thả đấy, cứ thích chủ
trương tự ý làm, em phải biết rõ là em là người phụ nữ của anh, không
thể nào dễ dàng bỏ anh như vậy được!
Điền Tư nghe người đàn ông này nói như vậy thì cô cắn chặt môi, khẽ gật đầu. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cười nói:
- Như vậy mới đúng chứ, em điểm nào cũng tốt cả, Tiểu Tư, chúng ta về khách sạn đi!
- Em muốn về trường một chút!
Điền Tư nói,
- Em phỉa giải quyết chuyện ở trường một chút, trưa nay em đến khách sạn tìm thầy!
- Trưa nay đến tìm anh sao?
Người đàn ông nghe Điền Tư nói như vậy thì hắn nhìn Điền Tư và nói:
- Tiểu Tư, em không lừa anh đó chứ?
- Em không lừa thầy đâu!
Điền Tư nói,
- Em về trường lấy một ít đồ, trưa nay em sẽ đến khách sạn gặp thầy, à, đúng rồi, thấy có muốn thấy em mặc nội y không?
Người đàn ông nghe Điền Tư nói những lời này thì hắn cười nói:
- Tiểu Tư, anh đương nhiên là muốn xem rồi, như vậy nhé, trưa nay anh ở
trong phòng khách sạn đợi em đến, tiện thể em mua cho anh một chai rượu
ngon, chúng ta lãng mạng một chút được không?
- Được!
Điền Tư đáp.
Sau khi người đàn ông đó véo vú Điền Tư một cái thì Điền Tư mới rời khỏi Quảng trường Hải Tinh. Điền Tư khi vừa về trường thì đến tìm Trần
Dương, trong ký túc xá của Trần Dương vốn không có Trần Dương ở đó, Điền Tư móc điện thoại ra thì mới biết là điện thoại của mình bị tắt nguồn.
Điền Tư vội gọi điện thoại cho Trần Dương thì không có ai nghe máy cả.
Điền Tư lại nghĩ đến Vu Đình Đình. Cô gọi điện thoại cho Vu Đình Đình,
khi điện thoại được kết nối thì đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Vu Đình
Đình truyền lại:
- Điền Tư, có chuyện gì vậy?
- Đình Đình, Trần Dương đâu?
Điền Tư hỏi.
- Trần Dương đang ở trong thư viện đọc sách!
Điền Tư khi nghe Vu Đình Đình nói như vậy thì cô hỏi rõ vị trí cụ thể mà Trần Dương ở đó rồi cô chạy vội đến thư viện của Học viện Ngoại ngữ
Vọng Hải. Khi cô đến thư viện thì quả nhiên nhìn thấy Trần Dương đang
ngồi đối diện với Vu Đình Đình, anh ta cúi đầu, đang đọc sách. Trong tay Vu Đình Đình cầm bút đang ghi chép gì đó. Đột nhiên cô ngẩng đầu và
thấy Điền Tư đang đi đến.
Vu Đình Đình thả bút xuống, rồi giơ tay đẩy đẩy Trần Dương đang ngồi đối diện với cô, Trần Dương vừa quay đầu sang thì thấy Điền Tư đang đi về
phía mình. Trần Dương chau mày có vẻ như không kiên nhẫn nữa. Điền Tư đi đến trước mặt Trần Dương, cô nhìn Vu Đình Đình một cái và nói nhạt:
- Đình Đình, cậu tránh ra một chút, mình muốn nói chuyện riêng với Trần Dương!
Vu Đình Đình nghe Điền Tư nói như vậy thì cô đáp:
- Ừ!
Vu Đình Đình nói và định đứng lên đi chỗ khác nhưng Trần Dương nói:
- Đình Đình, cậu không cần đi đâu, cậu ở đây cũng được, giữa mình và Điền Tư có gì mà phải sợ, cậu cứ ngồi đây cũng được!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương nói như vậy thì cô nói:
- Đúng lúc mình muốn đi vệ sinh, các cậu cứ từ từ mà nói chuyện đi!
Vu Đình Đình nói xong thì đi lên đi vào phòng vệ sinh.
Điền Tư ngồi vào chỗ bên cạnh Trần Dương, cô quay mặt sang Trần Dương và nói:
- Trần Dương, em muốn giải thích với anh một chút, người đàn ông đó là…!
Trần Dương đưa tay phải ra xua tay và nói:
- Điền Tư, em không cần phải giải thích với anh, bây giờ anh và em không có quan hệ gì cả. Anh biết rất rõ hai chúng ta vốn không hợp nhau. Anh
căn bản không hiểu em, anh thừa nhận, thời gian đó anh đã có chút rung
động, nên tùy tiện mà nhận làm bạn trai của em, bây giờ anh đã tỉnh táo
lại rồi. Nghĩ lại thì anh cảm thấy một cô gái như em có rất nhiều thứ mà anh không thể hiểu được. Đương nhiên, anh cũng không muốn hiểu thật là
mệt mỏi!
- Trần Dương, có phải anh xem trọng Vu Đình Đình không?
Điền Tư hỏi thẳng.
Trần Dương nhìn Điền Tư nói:
- Chuyện này có liên quan gì tới em không?
Điền Tư nói:
- Em chỉ muốn nói cho anh biết, Vu Đình Đình vốn không thuần khiết như
anh nghĩ đâu, em hiểu cô ấy còn rõ hơn anh nhiều, anh có biết tiền của
cô ấy là từ đâu ra không? Anh có biết người đàn ông của cô ấy là ai
không? Anh có biết cô ấy ở đâu không?
- Những điều này anh có cần phải biết không?
Trần Dương nói,
- Chí ít theo anh thấy thì cô ấy còn thuần khiết hơn em, không phải sao? Em ở sau lưng làm như vậy đối với một người đàn ông khác, hơn nữa còn
là loại đàn ông đó nữa. Điền Tư, em khiến anh cảm thấy chán ghét, anh
nhìn thấy em thì cảm thấy chán ghét rồi, bây giờ em hãy rời khỏi ngay
trước mắt anh đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!
Điền Tư nghe Trần Dương nói những lời này thì cô nhìn Trần Dương nói mộ cách oán hận:
- Trần Dương, rồi anh sẽ phải hối hận!
- Anh hối hận á?
Trần Dương nghe Điền Tư nói như vậy thì cười nhạt và nói:
- Bây giờ anh và em nếu không chia tay thì anh sẽ càng hối hận hơn nữa,
bây giờ anh đã nhìn rõ được con người em, anh không muốn gặp em, anh
nhìn thấy em thì đã cảm thấy chán ghét rồi! Điền Tư, em đã từng nghĩ qua chưa, em là như vậy sẽ có không ít người xem thường em, anh muốn tìm
một người bạn gái, người bạn gái như thế nào cũng được nhưng anh sẽ
không tìm một người bạn gái giống như em đâu!
- Trần Dương, đây là…!
Điền Tư đứng lên, cô nhìn Trần Dương và nói một cách căm phẫn:
- Anh hãy nhớ cho tôi, anh nhất định sẽ phải hối hận về những gì đã nói với tôi ngày hôm nay!
Trần Dương khẩu khí lạnh lùng, anh ta cúi đầu không nói gì cả. Điền Tư
cất bước đi. Cô vừa đi đến cầu thang thì vừa đúng lúc Vu Đình Đình bước
trong phòng vệ sinh ra, sau khi nhìn thấy Điền Tư thì Vu Đình Đình đã
ngạc nhiên, cô không ngờ Điền Tư và Trần Dương lại nói chuyện nhanh như
vậy, cô lấy làm lạ và hỏi:
- Điền Tư, cậu và Trần Dương nói chuyện xong rồi sao?
- Đương nhiên là nói xong rồi!
Điền Tư nói,
- Đình Đình, nếu không có chuyện gì thì mình đi trước đây!
Khi Điền Tư và Vu Đình Đình nói chuyện thì khẩu khí mà Điền Tư nói với
Vu Đình Đình vẫn như trước đây không có gì thay đổi cả, Vu Đình Đình còn cho rằng Trần Dương và Điền Tư nói chuyện bình thường. Sau khi cô thấy
Điền Tư đi xuống lầu thì Vu Đình Đình lại đi đến trước mặt Trần Dương,
cô ngồi xuống khuôn mặt tươi cười và nói:
- Trần Dương, có phải cậu và Điền Tư lại bình thường rồi phải không?
- Không có, chúng mình chia tay rồi!
Trần Dương nói,
- Mình và cô ấy sau này không còn quan hệ gì nữa. Đình Đình, chúng ta đi ăn một bữa cơm đi!
Vu Đình Đình nghe Trần Dương mời mình đi ăn cơm thì cô ngạc nhiên hỏi:
- Trưa nay mình có việc rồi, mình không ăn cơm ở trường đâu!
Trần Dương nghe thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi Điền Tư đi từ trong thư viện ra thì lạnh lùng nói:
- Vu Đình Đình, con tiện nhân ngươi, ngươi cho rằng ta không biết ngươi
bày trò quỷ sau lưng ta à, làm như ta không biết trong lòng ngươi còn
không phải thích Trần Dương hay sao, muốn làm người tốt trước mặt anh ấy à, ngươi cũng xem thường ta rồi đấy. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là
lợi hại!
Lúc này người đàn ông đó lại gọi điện thoại đến cho Điền Tư, hắn giục
Điền Tư khi nào thì đến khách sạn. Trong lòng Điền Tư ngầm nén giận. Cô
ta đang có một chủ ý, cô ta cười nói:
- Được rồi, thầy đợi em một chút, em sẽ đến ngay!
Diệp Lăng Phi nhận lời Bạch Tình Đình chiều nay đến tham dự hội nghị lần thứ nhất của Công ty Tập đoàn mới, hắn gọi Dã Thú cùng đi. Dã Thú vốn
không muốn tham gia những hội nghị như vậy, theo Dã Thú thấy thì bản
thân mình không cần tham dự những hội nghị như vậy, dù thế nào thì hắn
đến hội nghị đó thì cũng là nghe người khác nói, hắn đến đó thfi cũng
ngồi ở đó thôi, Dã Thú không những không thích những nơi như vậy mà ngồi ở đó hắn còn cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng Diệp Lăng Phi lại bảo hắn đi tham dự hội nghị, Dã Thú đương nhiên
không nói gì cả. Dã Thú và Diệp Lăng Phi cùng nhau ăn cơm trưa rồi mới
lái xe đến tòa nhà Quốc tế Thế kỷ.
Sau khi dừng xe ở bãi đậu xe của tòa nhà Quốc tế Thế kỷ thì hai người
bước xuống xe. Dã Thú giương mắt nhìn thoáng qua tòa nhà Quốc tế Thế kỷ, vốn không sốt ruột đi vào, mà móc từ trên người ra một điếu thuốc đưa
cho Diệp Lăng Phi. Hắn cầm bật lửa ra và mồi thuốc cho Diệp Lăng Phi. Dã Thú nói:
- Lão đại, anh kêu em đến đây cũng chính là kêu em ngồi rồi, em không
hiểu những chuyện này, em đến đây cũng là lãng phí thời gian thôi. Anh
nói cho em biết phải làm gì là được rồi, em chỉ cần làm theo những lời
dặn dò của Lão đại thôi không có bất cứ vấn đề gì cả!
- Cậu nói cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi nói,
- Cái gì mà làm theo lời căn dặn của anh mà không có bất kỳ vấn đề gì,
cậu sao mà có thể đi gặp gỡ người khác được chứ, sau này thì sao, cậu
cũng coi như là người của Tập đoàn anh rồi, Dã Thú, để trưa nay anh bàn
bạc với Tình Đình và Lộ Tuyết, xem xem có thể sắp xếp cho cậu một phòng
làm việc được không?
- Em thấy quá sức rồi đấy!
Dã Thú cười nói,
- Lão đại, anh không phải là không biết thành kiến của đại tẩu với em,
để em ở trong công ty cô ấy mà chờ đợi thì em thấy chị dâu sẽ không đồng ý đâu. Em mà không gây phiền phức mới lạ. Lão đại, em cũng lười đến
công ty đi làm lắm, em giao công ty của em cho anh đấy, anh muốn làm gì
thì làm!
- Không được, không được!
Diệp Lăng Phi khăng khăng nói,
- Dã Thú, cậu không tham gia thì sao được, cậu là ông chủ của Công ty
Bảo An, hơn nữa cậu không thấy bây giờ những Công ty Bảo An bình thường
trong xã hội này đều do những người gì đó quản lý, không có kinh nghiệm
thực tiễn, cũng không trang bị được như vậy. Nếu thực sự gặp phải tình
huống nguy hiểm thì những Công ty Bảo An bình thường đó không thể làm
được, Dã Thú, cậu đích thân quản lý những người đó, điều quan trọng nhất là cậu quản lý công ty Bảo An thì anh mới yên tâm. Năng lực của nhóc
con như cậu anh có thể hiểu mà, chỉ cần là người cậu đào tạo ra thì năng lực tuyệt đối không kém đâu!
- Lão đại, nghe anh nói kìa!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:
- Em cảm thấy thật xấu hổ, Lão đại, em đương nhiên biết năng lực của em
rất mạnh, nhưng chưa đến mức mạnh như lời Lão đại vừa nói đâu!
- Được rồi, Dã Thú, cậu cũng là tự mình khen mình đấy thôi!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì giơ tay vỗ lên vai Dã Thú rồi cười nói:
- Xem ra cậu cũng thay đổi không ít đâu đấy!
Khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang đứng nói chuyện ở chỗ bãi đậu xe thì
một chiếc xe Audi màu đen chạy đến. Sau khi dừng lại, cửa xe vừa mở thì có một người phụ nữ diễm lệ đầy đặn bước xuống xe. Dã Thú vừa nhìn thấy người phụ nữ đó thì mắt hắn sáng lên, hắn nói:
- Lão đại, người phụ nữ kia là ai vậy?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn tư thế của Dã Thú thì hắn giơ tay vỗ lên vai Dã Thú một cái và nói:
- Dã Thú, người phụ nữ này không có liên quan gì đến cậu. Bây giờ cậu vào trong tòa nhà chờ anh!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trong lòng hiểu rõ, hắn cười nói:
- Thì ra là như vậy, Lão đại, em biết rồi, bây giờ em đi vào trong, anh
từ từ mà hưởng thụ nhé, Lão đại, anh quả nhiên là cao tay đấy, hạ thủ
cũng nhanh hơn em nữa!
Diệp Lăng Phi không để ý đến Dã Thú, sau khi hắn nhìn thấy Dã Thú cất bước bỏ đi thì mới quay mặt lại nói:
- Chị Ngọc Đình, chị ở đâu đến vậy?
Thì ra người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn đó chính là Trần Ngọc Đình, Trần
Ngọc Đình vẫn mặc bộ đò công sở, trong tay cô cầm một cái túi, chiếc
quần dài bó sát chiếc mông đầy đặn của cô, thật khiến cho người khác say mê. Trần Ngọc Đình đương nhiên là không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở
đây, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Trần Ngọc Đình đi đến trước mặt
Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi có thể ở đâu đến chứ, còn không phải là ở tập đoàn Tân Á à? Ồ,
phải gọi là Công Ty Tân Á chứ! Em trai, đây không phải là do cậu làm
chuyện tốt đó sao, đặt Tổng bộ của Tập đoàn mới ở tại tòa nhà Quốc tế
Thế kỷ, tôi phải lái xe đến đây để tham dự hội nghị đấy!
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi hương từ trên người Trần Ngọc Đình tỏa ra, hắn cố tình khịt khịt mũi và lập tức cười nói:
- Chị, trên người chị hình như …có phải là chị xịt nước hoa gì đấy không?
Trần Ngọc Đình gắt giọng:
- Em trai, cậu đừng chuyển chủ đề, khi nãy những lời tôi nói lẽ nào cậu không nghe thấy sao?
- Chị, chị nói gì vậy?
Diệp Lăng Phi đi đến bên Trần Ngọc Đình, hắn đứng rất gần Trần Ngọc
Đình, tay phải của hắn lén giơ ra rồi sờ nhẹ vào cái mông tròn trịa đầy
đặn của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi một
cái và khẽ nói:
- Em trai, ở đây là tòa nhà Quốc tế Thế kỷ, cậu đừng có làm loạn!
- Tôi đâu có làm loạn gì đâu!
Diệp Lăng Phi chỉ là sờ nhẹ một cái thì đã rụt tay lại rồi, hắn nhìn Trần Ngọc Đình và nói:
- Chị, khi nãy chị vẫn chưa nói với tôi là khi nãy tôi nói gì vậy?
- Tôi nói sao mà cậu lại đặt nơi làm việc của Tập đoàn mới ở tòa nhà
Quốc tế Thế kỷ vậy, cậu có biết tôi lái xe đến đây rất phiền phức không?
- À, chị nói về chuyện này đấy à!
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói như vậy thì hắn nói:
- Chị Ngọc Đình, tôi đặt trụ sở ở đây là đương nhiên tôi có mục đích
rồi, sau này tôi sẽ đem tập đoàn mới thành lập thành công ty quản lý
theo hình thức tin học, sau này hội họp cũng không cần phải chạy đến đây nữa, chúng ta chỉ cần mở máy tính lên và ngồi trong phòng làm việc thì
có thể tham dự hội nghị rồi, đương nhiên kế hoạch này hiện nay vẫn chưa
được thực thi, đợi sau khi hai Công ty Tập đoàn hợp nhất thì có thể thực hiện được kế hoạch này rồi!
- Nói thì đơn giản nhưng làm thì không đơn giản chút nào!
Trần Ngọc Đình nói:
- Khi cậu làm thì sẽ biết để biến ý nghĩ của cậu thành hiện thực rất là khó!
- À, đúng rồi, tiểu nha đầu Kỷ Tuyết sao rồi?
Diệp Lăng Phi nhớ đến Kỷ Tuyết bây giờ đang ở với Trần Ngọc Đình, hắn
vốn không biết Kỷ Tuyết bây giờ như thế nào, hôm nay lại gặp Trần Ngọc
Đình ở đây, Diệp Lăng Phi cũng hỏi một chút về tình hình của Kỷ Tuyết.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi hỏi về tình hình của Kỷ Tuyết thì cô nói:
- Bây giờ cô bé rất tốt, nó và Hồng Vũ chung sống với nhau cũng rất tốt!
- Chị Ngọc Đình, chị không nghĩ đến chuyện tìm cho con trai mình một người vợ sao?
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói,
- Tôi thấy Kỷ Tuyết được đấy, chị Ngọc Đình, chị suy nghĩ chút đi, xã
hội cũ không phải đã có chuyện con dâu nuôi từ bé sao? Bây giờ chị cũng
nuôi một cô bé ở nhà đấy, sau này chuẩn bị mà gả cho con trai chị cho
rồi. Chị phải biết xã hội bây giờ nam nhiều nữ ít. Sau này nói không
chừng có rất nhiều chuyện xảy ra, chị Ngọc Đình, chị phải phòng ngừa chu đáo đấy, mau định thời gian sớm đi chị!
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhịn không được cười và nói:
- Em trai, Hồng Vũ bây giờ mới lớn thôi mà phải nghĩ đến những chuyện đó rồi, lẽ nào cậu cho rằng bây giờ là lúc Hồng Vũ nghĩ đến những chuyện
đó sao?
- Đương nhiên rồi!
Diệp Lăng Phi nói rất nghiêm túc:
- Theo tôi thấy, tuổi của Hồng Vũ năm nay cũng nên nghĩ đến chuyện đó
rồi, nam nữ kết hợp thì làm việc không mệt mỏi, đây là một nguyên nhân.
Chị, chị từng nghĩ đến chưa, Hồng Vũ đến tuổi này rồi đương nhiên sẽ
nghĩ đến phụ nữ, mà chị lại không muốn Hồng Vũ tiếp xúc với phụ nữ thì
dễ xảy ra chuyện lắm đấy, đến lúc đó không tốt đâu chị!
Trần Ngọc Đình cười nói:
- Em trai, được rồi. Cậu đừng ở đây phiền phức nữa, à, đúng rồi, cậu đến đây làm gì?
- Còn không phải là đến tham dự hội nghị sao?
Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói như vậy thì hăn lắc đầu và nói một cách bất đắc dĩ:
- Tôi vốn không muốn đến nhưng không còn cách nào khác, Tình Đình nhất
định bảo tôi đến, tôi bị Tình Đình ép không còn cách nào khác đành phải
đến đây, nói thẳng ra thì tôi cũng không biết em đến đây để làm gì nữa!
- Cậu làm được rất nhiều chuyện mà!
Trần Ngọc Đình biết Diệp Lăng Phi là ông chủ phía sau của Tập đoàn mới
này, Tập đoàn mới này cũng dùng hình thức đầu tư cổ phần, nhưng đại đa
số cổ phần đều nằm trong tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nắm giữ tới
hơn 80% cổ phần, mà Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết trong tay cũng nắm giữ cổ phần của mình nữa, mỗi người 8%. Sở dĩ Diệp Lăng Phi để cho hai
người phụ nữ nắm giữ cổ phần tương đương nhau hắn chính là muốn hai
người này cảm thấy công bằng, nếu không bất luận ai nhiều ai ít thì đều
sẽ xảy ra những chuyện phiền phức.
Tuy Bạch Tình Đình là vợ của Diệp Lăng Phi nhưng mối quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi cũng rất thân mật, Diệp Lăng Phi không muốn
để hai người phụ nữ vì những chuyện này mà dẫn đến xung đột. Do đó Diệp
Lăng Phi để cho Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nắm giữ số cổ phần
ngang nhau, còn số cổ phần còn lại là cho nhân viên quản lý của Tập
đoàn. Những người Trần Ngọc Đình là nhân viên Tập đoàn, họ cũng vẫn có
cổ phần trong tập đoàn nhưng số cổ phần này hơi ít. Lúc đầu Diệp Lăng
Phi đã thu mua hết những cổ phiếu lưu thông trên thị trường cổ phiếu,
trong tay hắn có rất nhiều tiền, cũng không cần thông qua thị trường cổ
phiếu nữa, do đó trên thị trường cổ phiếu vốn không lưu thông cổ phần gì cả.
Trần Ngọc Đình biết Diệp Lăng Phi là ông chủ của Tập đoàn mới, cô nghe
Diệp Lăng Phi nói như vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:
- Cậu là ông chủ lớn vậy mà sao có thể không tham dự hội nghị của Tập
đoàn được. Hôm nay là hội nghị lần đầu tiên của Tập đoàn mới sau khi
thành lập, ông chủ lớn như cậu nhất định phải tham dự rồi!
- Nói thì như vậy nhưng việc quản lý Tập đoàn em không am hiểu lắm, để
tôi đến đây tham dự hội nghị thì cũng chỉ là bắt tôi ngồi vậy, làm một
thứ để trang trí thôi, tôi còn không bằng những người đến tham dự đấy!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nhìn tòa nhà Quốc tế Thế kỷ và nói:
- Chị Ngọc Đình, chúng ta đi thôi, chị không chuẩn bị gì sao?
- Tôi có gì mà chuẩn bị?
Trần Ngọc Đình nói,
- Tôi đến tham gia hội nghị cũng là trang trí thôi mà, bởi vì tôi cũng không biết tôi nên làm gì nữa!
- Vậy sao? Vậy thì ngồi như tôi là được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chúng ta có thể trò chuyện được rồi!
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:
- Vậy thì được, đến lúc chị ngồi nói chuyện với cậu thì chỉ cần cậu không lo là bà xã của cậu ghen là được!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chuyện này tôi đã suy nghĩ rồi, tôi thực sự là lo Tình Đình sẽ ghen đấy!
- Biết vậy là tốt rồi!
Trần Ngọc Đình nói,
- Em trai, cậu phải cẩn thận một chút đấy, cậu có nhớ những gì mà chị đã nói với câyh không? Phàm là phụ nữ thì đều rất dễ ghen đấy!
- Còn chị thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi Trần Ngọc Đình câu hỏi y như vậy, hắn hỏi ngược lài:
- Chị, chị cũng ghen sao?
- Tôi ghen ư?
Trần Ngọc Đình cười nói,
- Tôi ghen cái gì, em trai, cậu nói xem, tôi có chuyện gì mà phải ghen chứ?
- Chuyện này tôi làm sao mà biết được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Theo tôi thấy thì có rất nhiều chuyện đáng để chị ghen đấy!
Trần Ngọc Đình cười mà không nói gì với Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình cùng nhau đi vào bên trong tòa nhà Quốc tế Thế kỷ,
Diệp Lăng Phi vừa mới đi vào trong thì đã nhìn thấy Dã Thú đứng ở trước
quầy tiếp tân, hắn đang nói chuyện phiếm với hai cô nhân viên ở đó.
Khi hai cô nhân viên nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì vội vàng đứng thẳng
người, không dám nói chuyện với Dã Thú nữa. Dã Thú quay người lại, sau
khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì hắn nói:
- Lão đại, em thấy anh ở đây thật tốt đấy, người đẹp nhiều như mây. Em
muốn ngày ngày đến đây, Lão đại, anh nói với đại tẩu một tiếng, sắp xếp
cho em một phòng làm việc nhé!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói những lời này thì hắn lạnh lùng nói:
- Dã Thú, khi nãy không phải là cậu nói không muốn đến đây làm việc hay sao? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?
- Lão đại, em thích ở đây làm việc mà!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn rộng miệng và nói:
- Khi nãy em chỉ là lo đại tẩu không đồng ý sẽ làm khó cho Lão đại. Cho
nên em mới không nói ra những gì mà em nghĩ trong lòng thôi! Lão đại, em làm như vậy cũng là nghĩ đến anh thôi!
- Được rồi, được rồi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay và nói:
- Dã Thú, anh biết. Đợi sau khi anh gặp Tình Đình anh sẽ nói với Tình
Đình một tiếng, cậu cũng đừng ở đây mà dài dòng nữa, mau đi lên lầu đi!
Dã Thú đáp lại một tiếng rồi cùng Diệp Lăng Phi đi vào thang máy. Trần
Ngọc Đình cũng cất bước đi vào trong thang máy. Dã Thú nhìn thấy Trần
Ngọc Đình đi ở phía sau thì vội lui sang một bên, Dã Thú biết đây là
người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, nên hắn không dám chọc ghẹo.
Diệp Lăng Phi dẫn Dã Thú đến phòng làm việc của Bạch Tình Đình thì nhìn
thấy Minako đang ngồi trước bàn làm việc bên trong phòng làm việc của
Bạch Tình Đình. Trước đây chiếc bàn này không có, vì Minako bây giờ là
vệ sĩ cho Bạch Tình Đình nên Bạch Tình Đình đã cố ý sắp xếp cho Minako
một chiếc bàn làm việc, như vậy Minako có thể ngồi ở đó giết thời gian
trong khi Bạch Tình Đình đang làm việc. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt
Minako nhìn Minako một cái. Lúc đó, Minako đang cúi đầu xem tạp chí,
quyển tạp chí ấy là chuyên về giới thiệu quần áo, Minako xem thấy cũng
thú vị. Khi Diệp Lăng Phi đến, Minako cũng không biết. Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra gõ gõ lên mặt bàn của Minako vài tiếng, tiếng gõ đó khiến
cho Minako lập tức ngẩng đầu lên, Khi Minako nhìn thấy rõ ràng là Diệp
Lăng Phi đang đứng trước mặt cô thì Minako vội đứng lên và nói:
- Diệp tiên sinh!
- Minako, cô có quen không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp tiên sinh, anh nói vậy là sao?
Minako có chút không hiểu Diệp Lăng Phi đang ám chỉ điều gì. Cô thấp
giọng hỏi lại câu đó. Diệp Lăng Phi nghe thấy Minako hỏi lại mình thì
hắn cười nói:
- Minako, cô cho rằng tôi có thể hỏi cô chuyện gì nữa chứ, đương nhiên
là tôi đang hỏi chuyện cô làm vệ sĩ cho Tình Đình đấy! Tôi biết bà xã
tôi có chút tùy hứng, e rằng sẽ khiến cho cô phải vất vả đấy!
- Tôi rất quen!
Minako nói,
- Bạch tiểu thư đối với tôi rất tốt!
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói với Minako:
- Minako, bây giờ cô đi vào phòng làm việc với tôi!
- Diệp tiên sinh, ý của anh là tôi và anh đi đến phòng làm việc à?
Minako nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu này thì còn cho rằng mình nghe
không rõ, cô bèn hỏi lại. Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:
- Đúng rồi, Minako, cô đi cùng tôi vào phòng làm việc, tôi có chuyện muốn nói với cô!
- Được!
Minako trả lời.
Dã Thú đi phía sau Diệp Lăng Phi, mắt hắn nhìn Minako, Diệp Lăng Phi trợn mắt nhìn Dã Thú một cái và nói:
- Dã Thú, cậu nhìn gì vậy?
- À, em có nhìn gì đâu!
Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì vội vàng nói:
- Lão đại, em đang nghĩ hay là em đi vào phòng gặp Đại tẩu nhỉ?
- Cậu ở bên ngoài đợi đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh và Tình Đình chỉ nói mấy câu thôi, cậu ở đây đợi anh là được rồi, khi anh ra thì sẽ dẫn cậu đến phòng hội nghị!
- Dạ!
Dã Thú trả lời.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng làm việc của Bạch Tình Đình ra thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ngồi sau bàn làm việc, đang giải quyết văn kiện gì
đó. Khi Bạch Tình Đình nghe tiếng đẩy cửa thì cô hướng khuôn mặt xinh
đẹp của mình về phía cửa, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng Minako đi vào. Bạch Tình Đình bỏ văn kiện đang cầm trong tay xuống rồi nhìn hai người
và hỏi:
- Ông xã, anh đến sớm đấy, em còn tưởng một lúc nữa anh mới đến chứ!
- Bà xã, anh dám không đến sớm sao?
Diệp Lăng Phi nói,
- Em đã nói là một giờ chiều đến để họp mà, đương nhiên anh phải nghe lời bà xã đến sớm để họp chứ!
Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn Minako nói:
- Minako, cô ngồi lên ghế sofa đi, tôi đưa cho cô vài thứ!
- Cho tôi vài thứ?
Minako hơi ngạc nhiên, cô không rõ Diệp Lăng Phi sẽ đưa cho cô thứ gì.
Minako đi đến trước sofa đặt mông ngồi xuống. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Minako rồi hắn lấy trong người ra một khẩu súng lục. Diệp Lăng Phi
trước khi đến đây thì hắn đã đến Long Sơn mang về một vài vũ khí được
cất giấu trong biệt thự ở đó đem về nhà. Trong phòng ngủ cũng đặt một
khẩu súng lục. Còn khẩu súng lục này là Diệp Lăng Phi cố ý mang đưa cho
Minako. Lúc đầu Diệp Lăng Phi đã nói với Bạch Tình Đình rồi, Minako đã
là vệ sĩ của Bạch Tình Đình thì phải cần có súng, nếu không có súng ngộ
nhỡ gặp phải nguy hiểm thì Minako khó mà chống chọi bằng bản lĩnh, đánh
tay chân để bảo vệ cho Bạch Tình Đình được. Diệp Lăng Phi đưa cho Minako khẩu súng lục cũng là hy vọng Minako có thể bảo vệ cho Bạch Tình Đình.
Minako thấy Diệp Lăng Phi cầm khẩu súng lục trong tay thì cô ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp tiên sinh, khẩu súng này là cho tôi à?
- Đương nhiên!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Minako, cô đã là vệ sĩ của bà xã tôi thì đương nhiên phải trang bị vũ
khí chứ, nếu không khi gặp phải nguy hiểm thì cô làm sao mà bảo vệ bà xã tôi chứ?
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa súng cho Minako, Minako có vẻ như không ngờ
rằng mình lại có thể dùng súng lục. Cô cầm khẩu súng trong tay xem đi
xem lại, Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Minako thì hắn cười nói:
- Trưa nay, tôi dẫn cô tìm một nơi để luyện tập, nhất định là cô sẽ dùng quen thôi!
Lúc này Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, súng này anh lấy ở đâu vậy?
- Có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Lẽ nào em quên là trước đây anh làm gì sao?
Bạch Tình Đình đương nhiên biết nghề nghiệp mà trước đây Diệp Lăng Phi
đã làm. Trước đây Diệp Lăng Phi buôn lậu súng ống đạn dược. Muốn lấy
được súng ống đạn dược thì điều đó dễ như trở bàn tay. Bạch Tình Đình
cũng cảm thấy câu nói của mình có hơi dư thừa rồi, nên đã khiến cho Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình không nói gì nữa thì
hắn lại nói với Bạch Tình Đình:
- À, bà xã, anh nhớ ra một chuyện rồi, ngày mai anh dẫn em đi xem nhà nhé!