Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1151: Chương 1151: Hộ vệ!




Diệp Lăng Phi buổi tối đã nằm mơ. Hắn mơ thấy Đới Vinh Cẩm mang theo người vào bên trong khách sạn để tìm hắn. Diệp Lăng Phi đang nằm trên giường bỗng nhiên ngồi bật dậy, trời vẫn chưa sáng, Diệp Lăng Phi đã thức dậy rồi hắn lấy hai tay che mặt.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho tỉnh giấc, cô mở hai mắt. Khi cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi dậy thì Bạch Tình Đình cũng vội vàng ngồi dậy, tay phải đặt lên vai của Diệp Lăng Phi, rồi nhẹ giọng nói:

- Ông xã, anh sao vậy?

Diệp Lăng Phi đặt tay xuống, hắn nghiêng đầu, nhìn Bạch Tình Đình một cái, rồi nói:

- Bà xã, anh vừa gặp một cơn ác mộng mà thôi, không có chuyện gì đâu, em ngủ đi!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy rồi cô thấy hắn bước từ trên giường xuống, với tay cầm lấy quần áo của mình, mặc vào người, sau đó đi ra ngoài. Bạch Tình Đình có chút lưỡng lự, cô thấy Vu Tiêu Tiếu vẫn còn đang ngủ say thì cô cũng lặng lẽ bước xuống giường, chỉ mặc một bộ đồ ngủ rồi đi ra khỏi phòng.

Diệp Lăng Phi đi ra Biệt thự, hắn đi đến bên hồ bơi, cởi bỏ áo khoác rồi nhảy vào hồ bơi. Bạch Tình Đình khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang bơi trong hồ, lúc này khoảng hơn 4 giờ sáng, nhiệt độ của thành phố Vọng Hải vẫn còn thấp, Bạch Tình Đình chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, khi đi ra biệt thự thì Bạch Tình Đình cảm thấy hơi lạnh, hai tay ôm vòng trước ngực, cô đi đến bên hồ bơi và nói:

- Ông xã, lạnh lắm đấy, anh mau lên đi!

- Anh bơi một chút đã!

Diệp Lăng Phi chưa muốn đi lên, sau khi hắn bơi đến bên thành hồ bơi thì lại bơi ngược lại phía bên kia. Bạch Tình Đinh nhìn thấy Diệp Lăng Phi không chịu lên bờ cô chỉ đành phải ngồi bên hồ bơi nhìn Diệp Lăng Phi đang bơi trong hồ.

Bơi lội có thể giảm được áp lực trong lòng, Bạch Tình Đình cũng biết cái lợi này của bơi lội, nhưng cái mà Bạch Tình Đình không biết là vì sao Diệp Lăng Phi lại bơi vào lúc sáng sớm như vậy. Tối hôm qua, Diệp Lăng Phi cũng không nói cho Bạch Tình Đình biết cuộc điện thoại đó là do ai gọi đến, nhưng Bạch Tình Đình cảm nhận một cách rõ ràng là sau khi nghe điện thoại xong thì Diệp Lăng Phi có chút khác thường, dường như trong lòng Diệp Lăng Phi đang có chuyện gì đó nhưng lại không thể nói ra được.

Bạch Tình Đinh ngồi bên hồ bơi, sau khi đợi Diệp Lăng Phi bơi lại thì Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, lạnh lắm, anh đừng bơi nữa!

- Nước không lạnh em!

Diệp Lăng Phi ở dưới nước nói, hắn vốn không có ý định muốn đi lên. Bạch Tình Đình chỉ có thể ngồi bên cạnh hồ bơi mà chờ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sau khi bơi thêm vài vòng thì mới từ hồ bơi đi lên. Bạch Tình Đình vội vàng cầm một chiếc khăn lông khô đến, Diệp Lăng Phi cầm lấy chiếc khăn lông rồi lau lau trên người, sau khi lau khô nước trên người thì Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình.

- Ông xã, anh có phải đang có tâm sự gì không?

Bạch Tình Đình bắt chéo chân trái lên chân phải để lộ ra bắp đùi trắng nõn, Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình hỏi mình như vậy thì hắn khẽ lắc đầu, hắn nói rằng:

- Tình Đình, không có chuyện gì đâu, em đừng nghĩ bậy!

- Ông xã, em là vợ anh mà!

Bạch Tình Đình nói,

- Nếu ông xã có chuyện gì thì phải nói với em, chúng ta là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau, lẽ nào ông xã không tin em sao?

- Không phải!

Diệp Lăng Phi sau khi nghe Bạch Tình Đình nói những lời này thì hắn nói:

- Bà xã, chuyện này không phải là anh không muốn nói mà là anh không biết nên nói thế nào, anh không muốn làm em lo lắng, càng không muốn em sợ chút nào, Tình Đình, bây giờ chỉ là giả thiết của anh thôi, chứ chuyện cũng chẳng giống như anh tưởng tượng đâu!

- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình và nói:

- Là chuyện liên quan đến Đới Vinh Cẩm!

- Đới Vinh Cẩm?

Sau khi Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Đới Vinh Cẩm thì ngừng lại một chút rồi nói:

- Ông xã, người anh nói chính là…!

Bạch Tình Đình vẫn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã nói một cách rất khẳng định:

- Đúng, chính là hắn, trong số những người mà chúng ta tiếp xúc thì chỉ có tên Đới Vinh Cẩm đó, bố của hắn chính là đối thủ cũ của anh!

- Ông xã, vì sao anh phải nhắc đến Đới Vinh Cẩm?

Bạch Tình Đình hỏi.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn nói:

- Lúc này anh không thể không nhắc đến Đới Vinh Cẩm, bà xã, em còn nhớ chuyện lần trước anh đi Anh không?

- Đương nhiên là nhớ rồi!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, khi anh đi Anh anh làm em rất lo lắng đấy, khi đó em cả ngày luôn lo lắng ông xã sẽ xảy ra chuyện, khoảng thời gian anh đi Anh là khoảng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời em đấy!

- Bà xã, khi đó anh chỉ nói với em một cách ngắn gọn về chuyện đã xảy ra ở Anh thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh vốn không nói hết toàn bộ với em, đương nhiên theo anh thấy là bà xã không nên quan tâm đến những chuyện này nên anh không nói hết cho em biết, anh không muốn cuộc sống của em tồn tại quá nhiều thứ dính dáng đến máu được!

Bạch Tình Đình giơ bàn tay ngọc ngà trắng muốt ra nắm lấy tay Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Ông xã, em nhớ anh đã có nói rằng hai người chúng ta là một, chúng ta đã là vợ chồng thì chúng ta sẽ không đi riêng lẻ được, chuyện của anh cũng chính là chuyện của em, thậm chí phải nói rằng tất cả mọi thứ của em đều là của ông xã, em đã hoàn toàn thuộc về ông xã rồi, ông xã, anh cho rằng cuộc sống của em còn có thể rời xa anh à? Nếu nói trong cuộc sống của anh có quá nhiều thứ dính dáng đến máu tanh thì cuộc sống của em há chẳng phải là cũng có nhiều thứ liên quan đến máu sao, ông xã, anh nói có đúng không?

Từ lòng bàn tay của Bạch Tình Đình truyền đến một tình cảm ấm áp, tình cảm ấm áp này truyền đến tay Diệp Lăng Phi men theo cánh tay và đi vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, hắn ngắm thật kỹ gương mặt đoan trang thanh lệ thoát tục của Bạch Tình Đình, với điều kiện của Bạch Tình Đình cô có thể lựa chọn người đàn ông của mình, người đàn ông nào được côdđể mắt thì cầu còn không được. nhưng không ngờ rằng Bạch Tình Đình lại chọn lấy một tên buôn lậu súng ống hai tay dính đầy máu. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã thoát khỏi cuộc sống sinh nhai nhờ súng đạn nhưng Diệp Lăng Phi đã định trước là không thể dễ dàng đoạn tuyệt tất cả những mối quan hệ đó như vậy. Diệp Lăng Phi đã nếm qua không phải là một hai lần, kết quả, bậy giờ chính hắn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống đó.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói những lời tận đáy lòng thì trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với Bạch Tình Đình. Là hắn khiến cuộc sống hiện tại đang rất hạnh phúc của Bạch Tình Đình trở nên có chút bất thường, Bạch Tình Đình có thể đối mặt nhìn nguy hiểm đến từ nước ngoài mà những nguy hiểm này lại do Diệp Lăng Phi mang lại.

Diệp Lăng Phi nói:

- Tình Đình có những chuyện không phải là anh không muốn nói, giống như chuyện tối qua, anh mà nói thì em sẽ lo lắng. Nhưng khi nãy em nói cũng đúng, chúng ta đã là vợ chồng, anh cũng không nên giấu em bất cứ chuyện gì để em phải lo lắng cho anh!

Bạch Tình Đình gật gật đầu nói:

- Từ thời điểm này trở đi chúng ta không được có một bí mật gì cả nhé!

- Bà xã, trong khoảng thời gian anh đi Anh, anh đã tiêu diệt Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ rồi!

Sau khi Diệp Lăng Phi nói ra câu nói này thì Bạch Tình Đình há hốc miệng, tuy trong lòng Bạch Tình Đình bây giờ đã có sự chuẩn bị tốt rồi, cô tin điều từ miệng Diệp Lăng Phi nói ra nhất định là một chuyện rất lớn, nhưng sau khi Diệp Lăng Phi nói ra thì Bạch Tình Đình vẫn có cảm giác khiếp sợ như cũ. Diệp Lăng Phi đã quyết định nói ra chuyện này, hắn không muốn giấu diếm Bạch Tình Đình chuyện gì cả, hắn nói:

- Khi đó, câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đã tập kích tổ chức súng ống đạn dược Lang Nha của chúng ta, anh chỉ đem theo mấy người Lang Nha đến tiêu diệt câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ. Nhưng không phải là tiêu diệt hoàn toàn, ba tên cầm đầu câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đã chạy thoát, trong đó có bố của Đới Vinh Cẩm. Theo như anh được biết thì Đới Vinh Cẩm đi Châu Phi chiêu mộ thêm người, bà xã, em hiểu điều này là có ý nghĩa gì không?

Bạch Tình Đình lắc đầu, cô nói:

- Ông xã, em không hiểu những chuyện này đâu!

Diệp Lăng Phi nói:

- Điều này nghĩa là Đới Vinh Cẩm muốn báo thù, nếu nói Đới Vinh Cẩm chiêu mộ thêm người là để đối phó với Lang Nha thì anh có thể chính là mục tiêu bị tập kích đầu tiên, anh tin Đới Vinh Cẩm nhất định muốn giết chết anh, bởi vì lúc đó anh là người lãnh đạo Lang Nha tiêu diệt Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ. Anh không lo cho mình mà chỉ lo cho mấy em, anh lo mấy em vì có quan hệ với anh nên cũng bị liên lụy, bà xã, bây giờ em hiểu chưa?

Bạch Tình Đình sau khi nghe xong thì cô nhìn Diệp Lăng Phi và nói:

- Ông xã, từ lúc em lấy anh em đã biết cuộc sống của em sẽ không bình yên, trước đây anh đã nói với em rồi, trong lòng em đã có sự chuẩn bị về phương diện này rồi, nhớ khi mà lúc đầu em nói với anh em yêu anh, em không quan tâm em sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần có thể ở bên ông xã, cái gì em cũng không sợ, em tin ông xã, anh sẽ giải quyết chuyện này tốt, càng tin rằng ông xã sẽ bảo vệ em!

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:

- Bà xã, bây giờ anh cảm thấy áp lực càng ngày càng lớn hơn rồi!

- Áp lực lớn hơn à?

Bạch Tình Đình hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Lăng Phi cô nói:

- Ông xã, câu nói này là có ý gì vậy?

- Còn nói nữa sao, anh cảm thấy trách nhiệm sau này anh phải gánh vác càng nhiều rồi!

Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói,

- Bởi vì anh phải nghĩ cách không làm cho bà xã yêu quý nhất của anh phải chịu bất kỳ sự sợ hãi nào, đây là ý nghĩ của anh đấy!

- Khì!

Bạch Tình Đình nở một nụ cười và dịu dàng nói:

- Ông xã, anh từ trước đến nay đều bảo vệ em, đều chưa làm cho em phải sợ hãi gì, em đương nhiên sau này cũng tin là như vậy, anh cũng sẽ bảo vệ em không để em chịu một sự sợ hãi nào!

- Nói đến chuyện bảo vệ, anh nhớ đến Minako!

Diệp Lăng Phi nói.

- Bà xã, thân thủ của Minako rất tốt, hơn nữa cô còn là một phụ nữ, như vậy càng làm anh yên tâm, bà xã, anh phải nói Minako một tiếng, để Minako làm cận vệ cho em!

Bạch Tình Đình chau mày, cô nói:

- Ông xã, ý anh nói là sau này em mang Minako đi làm luôn à?

- Không chỉ có đi làm, em đi mua sắm vâng vâng cũng phải có Minako đi cùng!

Diệp Lăng Phi nói:

- Để Minako làm cận vệ cho em, anh sẽ tìm cho Minako một vài vũ khí thích hợp, anh tin có Minako bên cạnh em thì em sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào cả!

- Vũ khí thích hợp?

Bạch Tình Đình vội nói,

- Ông xã, lẽ nào anh muốn để cho Minako mang súng theo à?

- Mang súng thì sao?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Nếu như không mang súng lỡ gặp chuyện gì thì há chẳng phải là chỉ có bị người khác đánh thôi à!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô nói:

- Ông xã, ở đây dù sao cũng là thành phố Vọng Hải, nếu để Minako mang súng theo thì em lo là sẽ gặp phải chuyện rắc rối đấy!

- Có gì rắc rối đâu, không có gì đâu mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bà xã, lẽ nào em quên anh là ai rồi à? Ở đây không phải anh đã nói sao, chỉ cần anh nói với mấy quan trên một tiếng là coi như Minako được mang súng theo, cũng không phải là chuyện gì lớn cả, anh chỉ là hy vọng bà xã luôn bình an, những chuyện đều được cả!

Bạch Tình Đình gật đầu, cô đã quen với cách nói chuyện này của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đương nhiên là rõ chỉ cần chuyện Diệp Lăng Phi muốn làm thì không ai có thể ngăn cản được, Bạch Tình Đình bây giờ không muốn cản Diệp Lăng Phi làm chuyện gì nữa, cô chỉ hy vọng Diệp Lăng Phi và mình có thể sống tốt hơn, mà Bạch Tình Đình cũng tin vào khả năng của Diệp Lăng Phi và cô càng tin chỉ cần nghe theo sự săp xếp của Diệp Lăng Phi thì sẽ không có chuyện gì cả. Đây hoàn toàn bắt nguồn từ niềm tin của Bạch Tình Đình đối với Diệp Lăng Phi, mà niềm tin này không phải ngày một ngày hai có thể có được, sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện cô mới có thể có được niềm tin như vậy.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không nói nữa thì cũng đồng nghĩa với chuyện Bạch Tình Đình đã ngầm đồng ý đề nghị này của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đứng dậy kéo tay Bạch Tình Đình, hắn cười hì hì nói:

- Bà xã, anh đi tắm một cái đã rồi sau đó chúng ta đi ra ngoài dạo, em thấy thế nào?

- Đi ra ngoài dạo á?

Bạch Tình Đình nhìn lên trời. Tuy bây giờ bầu trời đã sáng hơn một tí rồi nhưng nhìn chung thì vẫn còn rất tối. Đề nghị đi ra ngoài dạo vào lúc này của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình cảm thấy có chút gì đó không hợp lý. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, lúc này đi ra ngoài dạo là thoải mái nhất đấy, trời cũng không nóng nữa, nếu khi mắt trời lên mới đi thì người sẽ đầy mồ hôi đấy, bà xã, em thấy anh nói vậy có đúng không?

- Thôi được rồi!

Bạch Tình Đình nói,

- Em đi thay quần áo đã!

Diệp Lăng Phi đi tắm rửa sau đó về phòng thì nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trên giường, hai tay cô dụi dụi mắt rồi cô nói:

- Chị, hai anh chị định đi đâu vậy?

- Ra ngoài đi dạo!

Bạch Tình Đình mặt một chiếc váy ngắn màu trắng, bên ngoài cô khoác một chiếc áo khoác không tay, cô nhìn Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trên giường và hỏi:

- Tiêu Tiếu, em có muốn đi dạo cùng không?

- Sớm như vậy mà đi dạo á?

Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói câu này thì nhìn ra ngoài một cái rồi nói tiếp:

- Có phải là sớm quá không?

- Tiêu Tiếu, vậy em ngủ đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh và Tình Đình chuẩn bị đi leo núi xem mặt trời mọc, à, một lúc nữa mặt trời sẽ mọc lên rồi, nếu em không muốn xem mặt trời mọc thì em cứ ngủ tiếp đi nhé!

- Xem mặt trời mọc?

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì cô nói:

- Được thôi, em cũng muốn xem mặt trời mọc, em đã sớm muốn đi xem mặt trời mọc, nhưng chẳng có ai đi xem cùng em cả, đợi em một chút, em đi rửa mặt đã!

Vu Tiêu Tiếu nhảy xuống giường, khi cô nhảy xuống giường thì trên người đến quẩn lót cũng không mặc. Tối qua sau khi thân thiết thì Vu Tiêu Tiếu mệt đến nỗi quần lót cũng không mặc, ngủ khỏa thân đến sáng.

Vu Tiêu Tiếu vội vàng lấy quần lót của mình mặc lên đùi, nhìn bộ dạng của Vu Tiêu Tiếu thì Diệp Lăng Phi nhịn không được cười.

Ba người đi từ biệt thự ra, khu Nam Sơn này nằm dưới chân núi Nam Sơn, từ biệt thự Nam Sơn có thể men theo một con đường để đến đỉnh núi Nam Sơn. Diệp Lăng Phi không đi xe mà đi bộ lên Nam Sơn. Sớm như vậy trên đường lên núi không có một người nào, trời vẫn chưa sáng, cây cối hai bên đường thỉnh thoảng lung lay gây ra những âm thanh xào xạc. Vu Tiêu Tiếu hơi sợ, cô túm chặt lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi mà không chịu buông.

Bạch Tình Đình kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, cô đi rất chậm, mỗi một bước Bạch Tình Đình đều nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, em làm gì vậy?

- Không làm gì cả!

Bạch Tình Đình nói,

- Em chỉ cảm thấy bây giờ rất tốt, ông xã, hai người ở bên nhau, không ăn sơn hào hải vị mà cũng hạnh phúc rồi, không cần tiêu tiền như nước cũng là hạnh phúc rồi. Xã hội này có rất nhiều rắc rối, ở đô thị phồn hoa nếu như chúng ta cả ngày đều cứ quan tâm đến những thứ vật chất nào đó thì đã bỏ qua những cảm thụ nội tâm của chúng ta rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, em trở thành nhà triết học khi nào vậy, còn nói ra những lời rất triết lý như vậy nữa chứ!

- Đây chẳng qua chỉ là em cảm thấy vậy thôi!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, chúng ta rất lâu rồi không làm những chuyện như vậy!

- Em nói là leo núi à?

Diệp Lăng Phi xoay mặt sang Bạch Tình Đình, hắn nói:

- Có vẻ như rất lâu rồi, bây giờ anh cũng nhớ không rõ lần trước chúng ta leo núi là khi nào nữa!

- Đúng vậy, ông xã, em cũng không nhớ chúng ta leo núi khi nào nữa!

Bạch Tình Đình nói,

- Bởi vì ông xã bận quá nhiều việc, còn em thì cả ngày cũng bận việc công ty nên chúng ta đều không rãnh rỗi để hưởng thụ cuộc sống, ông xã, anh nói kiếm nhiều tiền có tác dụng gì, cuối cùng cũng như công dã tràng!

- Chị, kiếm nhiều tiền đương nhiên là có tác dụng rồi!

Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói câu này cô không chờ Diệp Lăng Phi nói mà nói trước:

- Kiếm tiền nhiều có thể mua được quần áo đẹp, còn có thể đi chơi khắp nơi! Điều mà em hy vọng nhất chính là sinh nhật của em có thể tổ chức trên một chiếc du thuyền lớn xa hoa, giống như là những chiếc thuyền trong phim thì tốt biết mấy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiêu Tiếu, em muốn tổ chức sinh nhật trên thuyền sao em không nói sớm một chút, anh có thể thỏa mãn yêu cầu của em mà!

- Em chỉ là tùy tiện nói thôi!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Em vốn không có ý nghĩ khác, Diệp đại ca, nếu anh tổ chức sinh nhật cho em trên một con thuyền thì em không quen đâu!

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ lên vòng eo mảnh khảnh của Vu Tiêu Tiếu, hắn nói:

- Tiêu Tiếu, tiền là một thứ tốt, nhưng nếu em quá theo đuổi thứ này thì em sẽ dễ dàng đánh mất đi một vài thứ, ồ, đúng rồi, Tiêu Tiếu, lẽ nào bây giờ em đang thiếu tiền tiêu sao? Nếu em thiếu tiền tiêu thì có thể nói với anh, anh sẽ giúp em!

- Làm sao lại không thiếu tiền!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Bây giờ trong tay em không có đồng nào!

- Em tiêu nhanh như vậy sao?

Bạch Tình Đình nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy thì cô quay mặt sang phía Vu Tiêu Tiếu và nói:

- Tiêu Tiếu, sao chị nhớ lần trước chị đã đưa cho em mười vạn đồng là vào cuối năm mà, lẽ nào mấy tháng nay em tiêu sạch mười vạn đồng đó rồi à?

- Chị, đương nhiên không phải thế rồi!

Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói câu đó thì cô nói:

- Em không phải là cô gái tiêu tiền như vậy, tiền đó em đều giữ lại, nếu sau này em gặp phải vấn đề dùng đến tiền, em có thể lấy ra dùng!

- Thì ra là thế!

Sau khi Bạch Tình Đình nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong thì gật gật đầu, không nói gì cả. Lúc này Diệp Lăng Phi lại nói:

- Tiêu Tiếu, thì ra em đem tiền đó cất rồi à, chả trách em nói không có tiền, chuyện này anh có thể giúp được!

- Em không nói là để anh giúp mà!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Tự em đã có cách rồi, em định đi làm kiếm tiền!

- Đi làm kiếm tiền?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Em đi làm kiếm tiền ở đâu vậy?

- Quán gà rán KFC!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Nếu làm phục vụ ở đó không chỉ có tiền mà có thể giết thời gian, đó là một nơi làm việc rất tốt đó!

- Gà rán KFC à?

Khi Diệp Lăng Phi nghe xong thì cười và lắc đầu, hắn nói:

- Tiêu Tiếu, anh không nghe nhầm chứ, em muốn đến quán gà rán KFC làm việc à?

- Thì sao anh?

Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Lẽ nào không tốt sao?

- Anh không nói là quán đó không tốt!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Vì sao em không đến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ làm việc, em nói với Tình Đình một tiếng, Tình Đình sẽ sắp xếp công việc cho em, lẽ nào như vậy không được sao?

- Được thì được, em chỉ lo là em làm hỏng việc thôi!

Vu Tiêu Tiếu lo lắng nói,

- Em biết tính cách của em, để em làm việc văn phòng thì em sẽ cảm thấy chán lắm, em không muốn làm việc ở văn phòng!

- Đó là chuyện của em, anh không nói nhiều!

Diệp Lăng Phi nói rồi đưa mắt nhìn sang phía đông, nhìn thấy phía đông đã hừng sáng rồi, mắt trời đã ló ra rất nhanh. Nếu bây giờ muốn lên đỉnh xem mặt trời mọc, cũng không thực hiện được. Khi bọn họ lên đến đỉnh núi thì mặt trời đã mọc rồi, đi đâu để xem mặt trời gì mọc nữa. Diệp Lăng Phi nhìn xung quanh bốn phía, chỗ sườn núi Nam Sơn này có một chòi nghỉ mát. Diệp Lăng Phi chỉ tay về phía cái chòi nghỉ mát đó và nói:

- Đi nào, chúng ta đến đó ngắm mặt trời mọc đi!

Vu Tiêu Tiếu liếc nhìn chiếc chòi nghỉ mát cô nói:

- Diệp đại ca, không phải anh nói là lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc sao, bây giờ mới đến lưng chừng núi mà, lẽ nào ở đây ngắm mặt trời mọc à?

- Sao thế, lẽ nào ở đây không thể ngắm mặt trời mọc được sao?

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu và cười nói:

- Tiểu nha đầu, ở đâu cũng đều có thể thấy được mặt trời mọc, tuy ở giữa sườn núi ngắm mặt trời mọc không bằng trên đỉnh núi nhưng đây cũng là nơi ngắm mặt trời mọc rất tuyệt đấy!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Tiêu Tiếu à, ở đây cũng có thể ngắm mặt trời mọc được, em hà tất gì nhất định phải lên đỉnh núi chứ?

- Nhưng không phải khi nãy Diệp đại ca vừa nói là lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc mà?

Vu Tiêu Tiếu lúc này vẫn khăng khăng nhấn mạnh khi nãy Diệp Lăng Phi nói lên đỉnh xem mặt trời mọc. Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Anh đổi ý không được sao? Tiểu nha đầu này em còn muốn anh nói nữa à, tóm lại anh nói bây giờ chúng ta ở đây xem mặt trời mọc, Tiêu Tiếu em có xem hay không?

- Vì sao lại không xem chứ?

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Chính anh khi nãy làm em thất vọng, em nghĩ là sẽ được lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc chứ!

Diệp Lăng Phi không tiếp tục tranh luận với Vu Tiêu Tiếu về vấn đề này nữa, hắn thấy Vu Tiêu Tiếu đang cố ý nói với hắn như vậy, Diệp Lăng Phi không để ý đến Vu Tiêu Tiếu nữa rồi cùng Bạch Tình Đình đi đến chòi nghỉ mát đó. Sau khi ngồi xuống, Diệp Lăng Phi ôm vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tình Đình và nhìn về phía đông. Vu Tiêu Tiếu cũng đi đến và ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, cô ngáp một cái có vẻ như còn rất buồn ngủ.

Ba người bọn họ ngồi bên nhau ngắm mặt trời mọc, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa nói chuyện vừa nhìn về hướng đông. Khi Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn Vu Tiêu Tiếu thì Vu Tiêu Tiếu không biết đã tựa vào vai Diệp Lăng Phi ngủ từ lúc nào rồi. Diệp Lăng Phi lại quay đầu về phía Bạch Tình Đình và nói khẽ:

- Bà xã, Tiêu Tiếu hay thật đấy, như vậy mà cũng có thể ngủ được!

Bạch Tình Đình nhìn Vu Tiêu Tiếu, khi thấy Vu Tiêu Tiếu ngủ thì Bạch Tình Đình nói khẽ:

- Tiêu Tiếu quá mệt rồi, ông xã, tối qua cũng ta ngủ muộn lắm, anh nhìn bộ dạng Tiêu Tiếu xem, rõ ràng là ngủ không đủ giấc đấy!

- Ngủ không đủ giấc gì chứ, anh nghĩ nó lười chỉ muốn ngủ thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bà xã, em đừng có bị Tiêu Tiếu gạt, em cho rằng nói trẻ tuổi như vậy lẽ nào còn ngủ như vậy sao? Anh nhớ khi anh bằng tuổi nó thì như rồng như hổ vậy, một ngày ngủ chỉ ba bốn tiếng thôi mà cũng không có cảm giác buồn ngủ!

- Ông xã, sao anh có thể so sánh anh với nó được, nó là con gái mà hơn nữa còn được nuông chiều từ nhỏ, tối qua ngủ rất trễ, hôm nay lại dậy sớm leo núi, nó mệt cũng là chuyện bình thường mà. Đừng nói nó, em cũng cảm thấy mệt, ông xã, chúng ta về thôi, em muốn đi ngủ một chút!

- Được!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình đề nghị đi về thì gật gật đầu, rồi hắn khẽ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu, và khẽ nói:

- Tiêu Tiếu, đừng ngủ nữa, chúng ta về thôi!

- Xem xong rồi sao?

Vu Tiêu Tiếu mở mắt ra, dáng vẻ rõ ràng đã ngủ được một chút rồi, cô dụi dụi mắt và nói:

- Diệp đại ca, em rất buồn ngủ, em muốn ngủ một chút nữa!

- Em ngủ ở đây sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Vu Tiêu Tiếu không nói gì, hai tay cứ ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, khuôn mặt dán vào lòng Diệp Lăng Phi, xem ra lại muốn ngủ tiếp nữa. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Vu Tiêu Tiếu cười một cái và nói:

- Bà xã, em nhìn thấy chưa, tiểu nha đầu Tiêu Tiếu này định để anh cõng về đây mà! Được rồi, Tiêu Tiếu, ngồi dậy, anh cõng em về!

Vu Tiêu Tiếu mơ mơ màng màng đứng dậy, ghé vào phía sau lưng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hai tay nâng mông Vu Tiêu Tiếu lên, để Vu Tiêu Tiếu ngồi sau lưng hắn.

Bạch Tình Đình đi theo phía sau Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa đi xuống núi vừa nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, em đừng quên chuyện sáng nay anh nói với em nhé, khi về đến nhà anh sẽ nói với Minako, để Minako làm cận vệ cho em!

- Ông xã, nếu Minako làm cận vệ cho em thì Suzu Yamakawa sẽ thế nào?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Suzu Yamakawa cứ ở trong nhà thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cô bé Suzu Yamakawa này cũng không thể ở trong nhà, không phải là chuyện có tiền hay không, anh lo cô bé đó cứ ở nhà thì trong lòng sẽ cảm thấy buồn chán, cô bé đó không phải là Trương Vân đã quen ở suốt trong nhà, Tình Đình em thấy công ty em có thể sắp xếp cho Suzu Yamakawa một công việc gì thích hợp được không?

- Chuyện này không có vấn đề gì, anh sắp xếp là được rồi!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, còn chuyện đó, hôm nay em và Trương Lộ Tuyết đã gặp mặt, chuyện hai tập đoàn hợp nhất đã định rồi, tuần sau bắt đầu chuẩn bị cho việc hợp nhất, giống như ông xã nói, chuyện này không thể kéo dài nữa, cứ dùng dằng mãi cũng như vậy thiôi! Ông xã, anh nói có đúng không?

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Bà xã, chuyện này đúng rồi, chuyện hai tập đoàn hợp nhất không phải là một chuyện lớn, em không cần quá lo lắng. Theo anh thấy hai tập đoàn này hợp nhất thành một công ty tập đoàn lớn, đương nhiên việc này phải làm một cách cẩn thận, nhưng nhìn chung đã định sẵn rồi, còn trong quá trình hợp nhất xuất hiện một loạt các vấn đề, tạm thời không nên suy nghĩ nữa, khi gặp phải thì hãy suy nghĩ!

- Em cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ đâu!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, đến lúc đó sẽ làm phiền anh lắm!

- Anh mà phiền à?

Diệp Lăng Phi ngừng lại rồi lập tức cười nói:

- Anh có chuyện gì phiền đâu, bọn em làm hết mà, chuyện này với anh có liên quan gì đâu!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói:

- Ông xã, không phải là nói không liên quan thì là không liên quan, em tin trong lòng anh rất rõ. Anh mới là trụ cột của em và Trương Lộ Tuyết, hay còn nói là anh mới là người quản lý chính, em và Trương Lộ Tuyết chẳng qua chỉ là người thực hiện mà thôi!

- Ha ha!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Được rồi, bà xã, sau khi hai tập đoàn này hợp nhất thì anh sẽ nói chuyện với chính quyền thành phố, anh sẽ mua lại công ty tự cấp nước trong thành phố, bước tiếp theo là điện, đầu tiên chúng ta hợp nhất hai công ty lại, anh tin chính quyền thành phố đối diện với một món lợi nhuận khổng lồ như vậy thì nhất định sẽ đồng ý!

- Hiện nay công ty cấp nước và công ty điện lực đều là công ty quốc hữu, có thể thâu tóm dễ dàng như vậy sao?

Bạch Tình Đình tỏ thái độ hoài nghi với suy nghĩ đó của Diệp Lăng Phi. Dựa vào hiểu biết của Bạch Tình Đình thì công ty cấp nước mấy năm nay đều bị lỗ, kinh doanh không tốt, mà công ty điện lực cũng như vậy, nhưng hai công ty này đều là của nhà nước, do đó cứ cho là lỗ đi thì cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh, hơn nữa, vấn đề chính quyền thành phố lập tức tăng giá điện và nước, giá điện nước có hơi thấp, chính quyền thành phố định mở cuộc họp để đề nghị hai mức giá cho hai lĩnh vực này. Chuyện này hiện nay đã triển khai rồi, điện và nước có liên quan đến cuộc sống của nhân dân, những người dân này rất quan tâm đến giá điện và nước có tăng không, Bạch Tình Đình biết được điều này nên mới có chút hoài nghi với cách nghĩ của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, em yên tâm đi, anh thấy nếu tập đoàn mới thành lập của chúng ta đưa cho Chính quyền thành phố món lợi nhuận lớn thì chính quyền thành phố sẽ giao cho chúng ta hai món đó thôi. Nhưng đương nhiên anh phải vận dụng một chút quan hệ nữa!

- Ông xã, làm như vậy là trái pháp luật đấy!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói thì cô vội vàng nhắc Diệp Lăng Phi:

- Chúng ta không thể làm những chuyện dễ bị người khác nắm thóp như vậy, em hi vọng ông xã, anh suy nghĩ cho kỹ về tính khả thi của cách làm này đi!

- Em lúc nào cũng không tin tưởng anh cả!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh đã nói phải làm thì anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, anh cũng nghĩ đến hậu quả khác, em không cần phải lo lắng, bây giờ việc chủ yếu của em là mau chóng hợp nhất hai tập đoàn Tân Á và tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, như vậy anh có thể có cơ hội tiến hành được một bước rồi, nếu không thì những kế hoạch này chỉ có thể dừng lại trên giấy mà không thể thực hiện một cách chính thức được!

- Ông xã, em biết rồi, em sẽ lập tức cùng Trương Lộ Tuyết làm tốt chuyện này!

Bạch Tình Đình nói,

- Chỉ là em luôn cho rằng chúng ta không cần phải làm như vậy, ông xã, anh có phải là có hơi lý tưởng hóa quá không?

- Lý tưởng hóa?

Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong thì cười nói:

- Lý tưởng hóa cái gì? Theo anh thấy mấy năm này kinh tế phát triển cao mang đến cho xã hội rất nhiều mấu thuẫn, rất nhiều người chỉ coi trọng lợi ích kinh tế mà không quan tâm đến dân sinh. Vấn đề này rất nghiêm trọng. Nếu chỉ thông qua tăng giá để bù lỗ thì kết cục cuối cùng là rất có thể tất cả mâu thuẫn xã hội đều bộc phát ra, mà trở nên không thể chỉnh đốn được. Sở dĩ anh phải làm như vậy ở thành phố Vọng Hải, anh hy vọng thành phố này có thể trở nên tốt đẹp hơn, có rất nhiều người thích đi nước ngoài, thực ra ở trong nước chúng ta cũng có thể tạo ra được lạc thú cho mình. Chỉ là lý tưởng này cần phải nhiều năm mới thực hiện được, không phải là một hai năm mà làm được đâu. Anh đã sống ở thành phố Vọng Hải, đương nhiên là phải biến Vọng Hải trở thành một thiên đường tuyệt đẹp, đây là cục diện mà anh hy vọng nhìn thấy, để khiến cho nhiều người đến với thành phố này. Anh cho rằng Điền Vi Dân cũng rất hy vọng có được cục diện này, phải nó là đây là một cục diện cả hai bên đều thắng. Đương nhiên, bây giờ anh sẽ không nói chuyện này với Điền Vi Dân, chỉ sau khi có thời cơ thích hợp thì anh mới nói ra chuyện này, bà xã, em đợi mà xem nhé, anh bảo đảm sau ba năm Vọng Hải sẽ trở nên rất mới mẻ. Đây là kế hoạch của anh, chí ít trong ba năm anh sẽ biến Vọng Hải trở nên tốt đẹp gấp mấy lần bây giờ!

Bạch Tình Đinh chỉ cười mà không tiếp tục nói với Diệp Lăng Phi về vấn đề này nữa. Bạch Tình Đình thấy, kế hoạch này của Diệp Lăng Phi có vẻ hơi viển vông, nếu thực hiện thì không dễ đâu. Nhưng nhìn thấy nhiều chuyện không thể làm được mà Diệp Lăng Phi lại có thể thực hiện được thì trong lòng Bạch Tình Đình đã có sự tín nhiệm đối với hắn, cô tin Diệp Lăng Phi có thể làm được như vậy, cứ cho là Diệp Lăng Phi không thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại đó, chỉ cần thực hiện được một phần thì đối với Vọng Hải mà nói thì đã là một sự cải thiện cực kỳ lớn.

Vì Bạch Tình Đình đang nghĩ đến những chuyện này nên cô mới không nói với Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi cõng Vu Tiêu Tiếu trên lưng và đi đến trước cửa biệt thự, Diệp Lăng Phi đặt Vu Tiêu Tiếu xuống, lúc này Vu Tiêu Tiếu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô dụi dụi mắt và nói lầm bầm:

- Sao mà tới nhà nhanh như vậy chứ?

- Tiêu Tiếu, em ngủ thoải mái nhỉ, còn anh thì lại phải cõng em về đến nhà!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói câu đó thì hắn cười nói:

- Tiểu nha đầu, ai cho phép em tối hôm qua ngủ muộn vậy hả?

Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi một cái và gắt giọng:

- Diệp đại ca, còn nói nữa à, đều là do anh làm cho người ta như vậy đó!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Còn trách anh à, ai bảo em đến gặp anh, còn đòi ở nhà anh nữa!

Bạch Tình Đình nhìn Minako đang ở trong biệt thự, cô nói:

- Ông xã, Minako kia kìa!

- Ừ, anh cũng đang tìm Minako đây!

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái và nói:

- Em và Tiêu Tiếu vào đi, anh và Minako nói chuyện một chút. Nói thế nào thì anh cũng phải hỏi ý kiến của Minako đã, ngộ nhỡ người ta không đồng ý làm cận vệ thì sao, công việc này là một công việc rất nguy hiểm, không phải ai cũng đồng ý làm đâu!

Bạch Tình Đình gật đầu và kéo Vu Tiêu Tiếu đi vào trong vườn, bọn họ đi ngang qua Minako.

Minako vội vàng chào hỏi Bạch Tình Đình.

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Minako, hắn nhìn Minako một cái và nói:

- Minako, bây giờ cô đã quen với cuộc sống ở đây chưa?

- Tôi đã quen với cuộc sống ở đây rồi!

Minako vội nói,

- Diệp tiên sinh, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi tất cả những thứ này, tôi sẽ dốc sức báo đáp anh!

Diệp Lăng Phi xua tay và nói:

- Minako, không cần phải như vậy đâu, đi, chúng ta đi ra hậu hoa viên nói chuyện, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô!

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra vẻ ngạc nhiên không hiểu, Minako không biết Diệp Lăng Phi vì sao lại tìm cô. Minako gật gật đầu, đi theo sau Diệp Lăng Phi đến chòi nghỉ mát ở khuôn viên phía sau. Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước còn Minako thì đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, không có ý định ngồi xuống. Diệp Lăng Phi giơ tay ý bảo Minako ngồi đối diện với hắn, Minako do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn Minako đang ngồi trước mặt mình và nói:

- Minako, tôi hỏi cô một chút chuyện, cô chỉ cần nói ý kiến của cô cho tôi biết là được rồi, cô hiểu chứ?

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô nói:

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi!

- Tốt lắm!

Diệp Lăng Phi nói,

- Minako, cô có muốn làm vệ sĩ không?

Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra thì khiến cho Minako ngạc nhiên, Minako nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi như có ý muốn hỏi câu nói này rốt cuộc là có ý gì, Minako chỉ là không nói ra mà thôi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy thần sắc của Minako như vậy thì cười nói:

- Minako, tôi chỉ là muốn biết cô có muốn làm vệ sĩ hay không thôi!

- Làm vệ sĩ?

Minako nghe xong thì hơi ngạc nhiên, cô nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ý của anh, có phải anh muốn tôi làm vệ sĩ cho anh không?

Diệp Lăng Phi cười xua xua tay, hắn nói:

- Minako, đương nhiên là không phải làm vệ sĩ cho tôi, lẽ nào cô cho rằng tôi mà phải cần vệ sĩ sao? Tôi muốn cô làm vệ sĩ cho bà xã của tôi, cô hiểu không?

Minako gật đầu, cô nói:

- Diệp tiên sinh, em hiểu ý của anh rồi, anh hy vọng tôi làm vệ sĩ cho Bạch tiểu thư à!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu nói rằng:

- Đúng, ý của tôi chính là như vậy đấy, nhưng tôi cần phải nói rõ với cô một chút, tôi không phải là ép buộc cô, nếu cô không muốn làm vệ sĩ thì cô cứ nói ra, tôi sẽ không để bụng, bây giờ tôi đang hỏi ý kiến của cô đấy!

- Tôi đồng ý!

Minako không cần phải nghĩ ngợi gì nữa mà nói thẳng luôn:

- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý làm vệ sĩ cho Bạch tiểu thư, bản thân tôi đã là một vệ sĩ rồi, tôi sẽ dốc trọn sức mình để bảo vệ cho Bạch tiểu thư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.