Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1150: Chương 1150: Khoa Nhung Hỏa Diễm




Diêu Dao đến GG cũng không đánh. Đột nhiên đứng lên, Diêu Dao khiến Tiêu Tiếu sợ hết hồn, Vu Tiêu Tiếu thấy ánh mắt Diêu Dao nhìn Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Diêu Dao em làm gì vậy?

Diêu Dao không để ý đến Vu Tiêu Tiếu, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, có vẻ đầy oán hận nói:

- Em biết anh là ai rồi.

Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói xong, hơi sửng sốt hắn nhìn Diêu Dao nói:

- Em biết anh là ai? Anh không hiểu câu nói của em, cái gì gọi là em biết anh là ai?

- Anh không quên hai hôm trước anh ở sân Hạo Thiên chơi điện tử đã gặp…

Diêu Dao bắt đầu kể lại, khi Diêu Dao vừa mới kể xong Diệp Lăng Phi bèn cười vang. Tiếng cười của Diệp Lăng Phi khiến Diêu Dao có chút ngơ ngác không hiểu gì, Diêu Dao nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Anh cười cái gì?

Diệp Lăng Phi đứng lên, liếc nhìn Diêu Dao nói:

- Anh không cười gì cả. Anh chỉ không ngờ lại trùng hợp đến như vậy khiến anh cảm thấy thế giới thật nhỏ bé.

Bạch Tình Đình ngay lập tức đã hiểu chuyện, Bạch Tình Đình cười:

- Đúng thế, thật là trùng hợp, chúng ta đừng ở đây nói chuyện nữa. Chi bằng ra sân nói chuyện đi.

Diêu Dao liếc nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại quay sang nhìn Bạch Tình Đình không nói gì.

Vu Tiêu Tiếu và mọi người ra khỏi phòng đọc sách, Diệp Lăng Phi vẫn ở trong phòng thu dọn đồ đạc. Bạch Tình Đình giúp Diệp Lăng Phi thu dọn, cô ta vừa thu dọn vừa hỏi:

- Ông xã, anh nói xem chuyện này đúng là quá trùng hợp đúng không, giống như xem phim vậy, không ngờ anh ở trên mạng cùng bạn chơi không biết là nam hay nữ đó chơi điện tử, người chơi đó lại là Diêu Dao.

Diệp Lăng Phi cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy, hắn dựa lưng vào ghế nói:

- Thật là trùng hợp, anh cũng không ngờ lại như vậy, lẽ nào lại do khi anh chơi điện tử thích phòng thủ, mới khiến cô gái đó nhận ra anh.

Bạch Tình Đình nói:

- Cũng có thể, ông xã, anh có nhìn thấy không, ban nãy cô gái đó có vẻ rất tức giận.

- Anh đương nhiên nhìn thấy rồi. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì phải tức giận cả, không phải chỉ là khi chơi điện tử quá bảo thủ một chút thôi sao, đến mức làm cho cô ta phải tức giận đến vậy sao?

Bạch Tình Đình đến bên Diệp Lăng Phi nói:

- Đương nhiên là khiến người khác tức giận rồi. Ông xã, anh có biết anh rất biết cách làm người khác tức giận.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong bèn đứng lên nói:

- Vậy sao? Xem ra anh đúng là nên sửa chữa tật xấu này của mình rồi. Tình Đình, đi thôi chúng ta ra ngoài thôi.

Bạch Tình Đình gật đầu, Diệp Lăng Phi đưa tay ôm lấy eo Bạch Tình Đình, cùng Bạch Tình Đình đi xuồng nhà. Khi bọn họ ra ngoài biệt thự bèn nhìn thấy trong hậu hoa viện của biệt thự, Vu Tiêu Tiếu và mọi người đang ngồi trong chòi hóng mát ở trong hoa viên nói chuyện. Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi khẽ nói:

- Ông xã, anh có phát hiện ra một chuyện không?

Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt nhìn Bạch Tình Đình hỏi:

- Phát hiện ra một chuyện? Chuyện gì?

Bạch Tình Đình khẽ nói:

- Hứa Duy và Điền Phong. Giữa chúng nó có chút hiểu nhầm, ông xã, em cũng mới biết.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói khẽ nói:

- Anh còn cho là chuyện gì, thì ra là chuyện đó, chuyện đó có gì đâu, nếu có hiểu nhầm nói ra là được thôi có gì ghê gớm đâu.

- Không đâu. Em thấy, hiểu lầm giữa chúng nó rất lớn, không đơn giản mà giải quyết được đâu.

Diệp Lăng Phi “Ồ”lên một tiếng, rôi không nói gì nữa. Có vẻ như không quan tâm đến việc Bạch Tình Đình nói, Bạch Tình Đình kéo Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, anh rút cuộc có nghe em nói không đấy.

- Anh đang nghe. Ban nãy không phải em nói chuyện hiểu nhầm giữa Điền Phong và Hứa Duy sao?

- Anh đã nghe rồi, sao lại không nói gì. Em vẫn muốn nghe ý kiến của ông xã.

- Anh có ý kiến gì chứ, nếu hai bên không thấy phù hợp thì chia tay đi, một việc quá đơn giản, làm gì phải phức tạp lên như thế. Bà xã, em cũng không cần nghĩ nữa, anh thấy đây là chuyện riêng của hai đứa nó, không liên quan đến chúng ta.

Diệp Lăng Phi định đi về phía chòi nghỉ mát, nhưng Bạch Tình Đình lại không chịu kéo tay Diệp Lăng Phi, không để Diệp Lăng Phi đi qua đó. Diệp Lăng Phi quay sang Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, em rút cuộc muốn cái gì nào?

- Em chỉ muốn anh nghĩ ra cách nào đó để giải quyết chuyện này. Ông xã, em biết anh túc trí đa mưu, nhất định có thể nghĩ ra cách giải quyết.

Diệp Lăng Phi bĩu môi nói:

- Tình Đình, em qua đề cao anh rồi, anh túc trí đa mưu? Đây không phải đang đùa sao, anh mà sao mà túc trí đa mưu chứ. Chuyện này anh không giúp được đâu, anh không tham gia vào thì tốt hơn.

Bạch Tình Đình đã suy nghĩ rồi, chuyện này nếu Diệp Lăng Phi chịu can thiệp, nhất định sẽ giải quyết thuận lợi. Đối với Bạch Tình Đình, không có chuyện gì mà Diệp Lăng Phi không thể giải quyết được, bao gồm cả chuyện này. Bạch Tình Đình tự nhận thấy nếu để cô ta tự đi giải quyết chuyện giữa Điền Phong và Hứa Duy sẽ rất khó giải quyết. Cô ta không biết nên bắt đầu giải quyết từ đâu, nhưng nếu Diệp Lăng Phi giải quyết , thì tính chất sẽ khác, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ có cách giải quyết.

Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình giữ lại, hắn chỉ còn cách quay lại nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, em rút cuộc muốn anh làm gì?

- Rất đơn giản, nghĩ cách giải quyết mâu thuẫn giữa Điền Phong và Hứa Duy, đơn giản vậy thôi.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói vậy xong, bĩu môi nói:

- Bà xã, em nói thì đơn giản nhưng thực tế lại không đơn giản như vậy, nếu chuyện này thật sự đơn giản như vậy, em đã không tìm anh, hài, anh nghe xem rút cuộc là chuyện gì trước đã rồi tính, anh vẫn không biết giữa Điền Phong và Hứa Duy rút cuộc có hiểu nhầm gì, em bảo anh nói thế nào, phải không?

Bạch Tình Đình hiểu Diệp Lăng Phi nói vậy là đã đồng ý rồi, vội vã kể cho Diệp Lăng Phi nghe chuyện hiểu nhầm giữa Điền Phong và Hứa Duy. Diệp Lăng Phi nghe xong nói: Bà xã, để anh thử xem đã, nhưng anh không bảo đảm có thể thuyết phục chúng nó, dù sao chúng nó cũng không phải là trẻ con nữa, không phải chỉ nghe anh nói vài câu là nghe ngay.

Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã, em tin anh. Chỉ cần anh đồng ý giúp, thì không có chuyện gì anh làm không được.

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Để anh thử trước đã. Diệp Lăng Phi không đi qua đó mà, bảo Bạch Tình Đình đi đến trước chòi hóng mát gọi Điền Phong ra.

Vu Tiêu Tiếu thấy Diệp Lăng Phi gọi Điền Phong ra, cô ta nhìn sang Bạch Tình Đình vừa mới ngồi xuống nói:

- Chị, Diệp đại ca gọi Điền Phong có chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, cô ta quay sang Diêu Dao cười nói:

- Chị cũng không rõ, có lẽ là chuyện giữa đàn ông với nhau thôi. Diêu Dao, em và chồng chị đúng là có duyên với nhau, làm sao lại có thể quen nhau trên mạng chứ?

Sắc mặt Diêu Dao vẫn có chút tái, cô ta nghĩ đến việc mình bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến mức này, cảm thấy như thế giới thật sự rất nhỏ bé, không ngờ tại đây mình lại có thể gặp kẻ mà mính đã gặp trên mạng. Lần trước cô ta nhờ Sở Thiếu Quân giúp cô ta báo thù, nhưng cũng bị Diệp Lăng Phi đánh bại. Sở Thiếu Quân đến bây giờ vẫn không quên được, luôn hy vọng có thể gặp lại Diệp Lăng Phi trên mạng, chỉ đáng tiếc, Diệp Lăng Phi không hề cho anh ta cơ hội. Diêu Dao nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Em cũng không biết sao lại trùng hợp đến vậy, em thấy cách phòng thủ toàn bộ của anh ấy làm em nhớ đến người đàn ông đáng khinh mà lần trước chơi điện tử em đã gặp, không ngờ…

Câu nói của Diêu Dao bị Vu Tiêu Tiếu cắt ngang:

- Không ngờ tên đó lại là Diệp đại ca đúng không?

Diêu Dao gật đầu, cô ta ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:

- Chị Tiêu Tiếu, em không phải là đối thủ của anh ấy, em sợ rằng không thể giúp được chị.

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Diêu Dao, chuyện này không thể trách em, muốn trách thì chỉ trách Diệp đại ca quá giảo hoạt. Em không hiểu rõ anh ấy, nếu em tiếp xúc lâu ngày với anh ấy, em sẽ hiểu Diệp đại ca là người thế nào, anh ta có thể làm em tức đến mức không nói lên lời, cũng có thể làm em tức đến mức muốn đánh anh ta.

Bạch Tình Đình cũng nói:

- Đúng thế, chồng chị là người như vậy, em đừng thấy anh ấy hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng thực ra anh ấy không khác gì đứa trẻ con cả, lúc nào cũng thích trêu tức người khác, nếu em thật sự so đo với anh ấy, em sớm muộn cũng bị anh ấy làm cho tức chết.

Diêu Dao nghe Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu nói xong bèn ngẩng lên nhìn hai bọn họ, có vẻ khó hiểu hỏi:

- Em có một câu hỏi, lẽ nào anh ấy không làm việc sao?

Bạch Tình Đình nghe xong, lắc đầu cười nói:

- Làm việc? Anh ấy làm gì chứ, chị muốn anh ấy đi làm, nhưng anh ấy lại thích chạy lung tung, không thích đi làm, chuyện này chị chẳng có cách nào cả.

Vu Tiêu Tiếu cười nói:

- Diêu Dao, cái này em không hiểu rồi, loại người như Diệp đại ca làm gì có chuyện đi làm chứ, nếu anh ấy đi làm, có thể sẽ khiến người khác tức chết mất, anh ấy bây giờ cứ như vậy, cả ngày từ sáng đến tối làm người khác tức chết.

Vu Tiêu Tiếu và mọi người ngồi trong chòi hóng mát nói chuyện, Diệp Lăng Phi gọi Điền Phong đến bên cạnh bể bơi, hắn ngồi xuống xong nhìn Điền Phong cười nói:

- Điền Phong, anh nghe được một chuyện, là chuyện liên quan đến em và Hứa Duy, có muốn nói chuyện với anh không?

Điền Phong ngồi xuống, thở dài nói:

- Anh rể họ, em không biết anh muốn nói gì, có phải anh nói chuyện xảy ra giữa em và Hứa Duy, ban nãy em đã nói với chị họ rồi, em tin chị họ nhất định sẽ nói với anh rể họ.

Diệp Lăng Phi gác chân lên, tay phải để trên thành ghế, gõ nhẹ vào thành ghế phát ra âm thanh trong trẻo, hắn nói:

- Em đã biết rồi thì tốt. Đàn ông chúng ta nên đại lượng một chút, đừng nên lòng dạ hẹp hòi cũng đừng chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng xấu.

- Anh rể họ, có một số việc không phải em muốn nghĩ như vậy, mà là em không thể không nghĩ. Anh rể họ, em thật sự không quan tâm Hứa Duy có phải là sử nữ hay không, em quan tâm việc Hứa Duy có lừa dối em hay không, em không muốn sống trong những lời dối trá.

- Vậy em nói cho anh biết, Hứa Duy đã từng lừa dối em chưa?

- Có một số việc khiến em cảm thấy cô ấy đang lừa dối em. Nhưng em cũng không dám khẳng định cô ấy đã lừa dối em, anh rể họ, trong lòng em rất mâu thuẫn.

Diệp Lăng Phi bĩu môi lạnh lùng nói: Điền Phong không phải anh nói em, tiểu tử em cứ thích nghĩ lung tung, chúng ta đã là đàn ông vậy sẽ nói một vài điều mà đàn ông cũng hiểu, em nói cho anh biết, Hứa Duy tối hôm đó khi lần đầu tiên có quan hệ với em, em cảm giác cô ấy không phải là sử nữ, tiểu tử, đừng nói với anh chuyện chảy máu không chảy máu gì cả, những cái đó đối với anh chẳng có nghĩa gì cả, chẳng có tác dụng gì cả, có một số cô gái do những nguyên nhân khác khiến màng trinh bị tổn thương, không có máu, lẽ nào cái đó có nghĩa là cô ta đã từng có qua hệ nam nữ, tiểu tử nếu em thông minh, thì đừng ở trước mặt anh nói nhưng điều vô nghĩa ấy, anh hỏi em, em nhận thấy, Hứa Duy có phải là sử nữ hay không?

Điền Phong chần chừ nói:

- Anh rể họ, em...em cảm giác cô ấy là sử nữ.

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Cái gì gọi là cảm giác cô ấy là sử nữ. Phải thì là phải, không phải thì là không phải, lẽ nào tối hôm đó em không có cảm giác sao, tiểu tử em đã nói ra những lời có phần mơ hồ như thế, vậy nói cho anh biết phản ứng đầu tiên của em, cô ấy có phải là sử nữ hay không?

- Phải ạ. Điền Phong không do dự, lập tức nói.

Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong nói xong nói:

- Em đã cho rằng cô ấy là sử nữ, vậy em còn nghĩ gì nữa, anh nói cho em biết, một cô gái nguyên dâng hiến lần đầu tiên cho em, đó là bởi vì cô ấy tin tưởng em, yêu em, nhìn bộ dạng bây giờ của em xem, còn nghi ngờ cô ấy, lẽ nào em không biết con gái có khả năng vì những nguyên nhân khác mà có chút giấu diếm sao, chẳng hạn như chuyện điện thoại, cô ấy lo em biết rồi sẽ suy nghĩ nhiều, đó cũng là vì tình cảm giữa hai đứa, em còn nghi ngờ, anh cũng không biết nói như thế nào với em mới được nữa, nếu em vẫn còn nghi ngờ, anh thấy hai đứa tốt nhất nên chia tay là tốt nhất, để đỡ phải như bây giờ.

- Anh rể họ, anh nói đúng, em biết em không nên nghi ngờ cô ấy. Nhưng anh rể họ em thật sự rất khó khống chế bản thân mình không suy nghĩ.

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Điền Phong nói:

- Điền Phong, anh cũng hiểu, làm như vậy có chút khó khăn với em nhưng em đã nghĩ đến chưa, nếu em cả ngày luôn sống trong sự nghi ngờ đó, lẽ nào em cho rằng mình sẽ sống vui vẻ sao? Đừng ngốc nữa, em sẽ chỉ làm mình càng sống trong đau khổ mà thôi, chuyện này vốn chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ giữa em và Hứa Duy, nếu em có thể cùng Hứa Duy nói chuyện một cách công bằng, vô tư, tất cả đều rỗ ràng, Điền Phong, lẽ nào em cũng không tin những gì anh nói sao?

Điền Phong vội lắc đầu nói:

- Anh rể họ, anh đừng hiểu nhầm em không phải không tin anh, em chỉ là cần thời gian để suy nghĩ một chút.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Suy nghĩ cái gì? Hứa Duy là một cô gái tốt, nếu em không cần cô ấy, không biết có bao nhiêu người đàn ông đến tranh giành, tiểu tử em đúng là có phúc mà không biết hưởng phúc.

Điền Phong nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cười nói:

- Anh rể họ, em phát hiện câu gì qua miệng anh cũng đều thay đổi, anh rể họ em biết phải làm thế nào tối nay em sẽ nói chuyện với Hứa Duy.

- Nói chuyện? Ở trong phòng từ từ nói chuyện?

Điền Phong nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Vâng, không ở trong phòng còn ở đâu nói chuyện nữa ạ. Anh rể họ có chuyện gì không ạ?

- Đương nhiên không có vấn đề gì. Anh chỉ muốn nhắc nhở em một câu, đừng gây ra chuyện gì đấy, mang bao cao su chưa?

Điền Phong nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong bèn nở nụ cười. Diệp Lăng Phi cũng chỉ đùa với Điền Phong mà thôi, anh ta dang tay vô vào vai Điền Phong nói:

- Đi thôi, đừng ngồi ở đây nữa, chúng ta qua bên kia nói chuyện.

- Vâng. Điền Phong đồng ý.

Diệp Lăng Phi và Điền Phong hai người đi đến trước chòi nghỉ mát, Diêu Dao thấy Diệp Lăng Phi đi tới, vẫn có chút không muốn đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy phản ứng của Diêu Dao cười nói:

- Tiểu nha đầu, em sao vậy, hình như có ý thù địch với anh vậy, chơi điện tử là chơi điện tử, giao tiếp riêng tư lại là chuyện khác, em không thể chỉ vì chuyện trò chơi mà trách tội anh. Anh vừa mới chơi trò này, chơi không giỏi nên mới chọn cách phòng thủ, cái đó cũng đâu có gì sai, em nói có đúng không?

Diêu Dao nhìn Diệp Lăng Phi nói: Anh nói đúng, nhưng em có một câu hỏi muốn hỏi anh.

Diệp Lăng Phi nghe Diêu Dao nói vậy bèn cười nói:

- Có chuyện gì muốn hỏi anh? Được, có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, anh không bao giờ từ chối người đến, bất kỳ câu hỏi nào của em, anh đều sẽ giải đáp.

- Anh thật sự mới chỉ chơi Starcraft có vài ngày?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh còn nghĩ là câu hỏi khó khăn gì cơ, thì ra chỉ là một câu hỏi đơn giản. Đúng, anh thật sự mới chỉ chơi có vài ngày mà thôi, lẽ nào có vấn đề gì sao?

- Em không dám tin. Em thấy trình độ chơi của anh không giống mới chỉ chơi có vài ngày.

- Cái này thì không nói chắc được. Lẽ nào em không biết có một từ gọi là thiên phú sao, có một loại người, sinh ra đã có tài năng thiên phú về chơi điện tử rồi, anh chính là loại người đó.

- Ha ha….

Diệp Lăng Phi nói xong, Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu và mọi người đều phá lên cười. Diệp Lăng Phi nhìn bọn họ nói:

- Các người cười gì vậy? có gì đáng cười sao?

Vu Tiêu Tiếu nói:

- Diệp đại ca, anh thật biết nói phét, ở đâu ra cái kiểu bốc phét như anh chứ.

Diệp Lăng Phi nói:

- Bốc phét cái gì chứ. Anh đây vốn nói thật đấy chứ, mấy người đàn bà các cô đúng là tóc dài mà đầu óc ngắn, anh...

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, chuông điện thoại của hắn liền vang lên. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra liếc nhìn rồi nói với Vu Tiêu Tiếu:

- Không rảnh nói chuyện với mấy nữa, anh có việc, nghe điện thoại trước đã.

Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, cầm điện thoại đi về phía trước. Vu Tiêu Tiếu đưa tay đẩy Bạch Tình Đình ngồi cạnh cô ta một cái nói:

- Chị, chị nói xem Diệp đại ca tại sao lại phải như vậy chứ, lẽ nào có chuyện gì sợ chúng ta biết sao?

Người nói vô tình mà người nghe hữu ý, Bạch Tình Đình ban đầu không nghĩ gì, nhưng nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong, Bạch Tình Đình bắt đầu suy nghĩ. Bạch Tình Đình cau mày nhìn Vu Tiêu Tiếu khẽ nói:

- Tiêu Tiếu, em qua đó nghe xem sao.

Vu Tiêu Tiếu lập tức ngầm hiểu, vội vàng đứng lên, lặng lẽ đi qua. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nghe.

- Tiêm Đao có chuyện gì vậy? Diệp Lăng Phi hỏi.

Tiêm Đao nói:

- Satand, theo tình báo của em cho biết, Đái Vinh Cẩm khả năng đã chiêu mộ lính đánh thuê rồi. Theo tình báo bên châu Phi của bọn em cho biết Đái Vinh Cẩm đã chiêu mộ một số lính đánh thuê địa phương, số lượng ít nhất cũng phải năm mươi, sáu mươi vạn người.

Diệp Lăng Phi nghe Tiêm Đao nói xong, hắn yên lặng một lát rồi nói:

- Đến tận châu Phi chiêu mộ lính đánh thuê? Ở châu Phi lính đánh thuê có gì tốt, Đái Vinh Cẩm có phải đang di dời tầm nhìn không?

- Satand, ý em là Đái Vinh Cẩm làm như vậy chẳng qua chỉ là di chuyển tầm nhìn, để chúng ta cho rằng gã ở châu Phi chiêu mộ lính đánh thuê.

Diệp Lăng Phi nói:

- Đúng thế. Trên thế giới có rất nhiều tổ chức lính đánh thuê, nếu Đái Vinh Cẩm thật sự muốn chiêu mộ lính đánh thuê, sẽ không đến tận châu Phi chiêu mộ những lính đánh thuê đó, vì lính đánh thuê ở châu Phi không hề hiệu quả, chủ yếu nhất vẫn là lính đánh thuê bên đó là người da đen, cậu đã nghĩ đến chưa, nếu một nhóm lính đánh thuê da đen đi thực hiện nhiệm vụ rất dễ bị lộ thân phận. Anh thấy, trên thế giới có mười tập đoàn lính đánh thuê lớn, Đái Vinh Cẩm rất có khả năng tiếp tiếp xúc với mười tập đoàn lớn đó rồi trong mười tập đoàn đó tìm ra những lính đánh thuê mà gã ta cho là phù hợp nhất.

- Satand, em cho rằng chuyện này không có khả năng. Trước mắt mười tổ chức lính đánh thuê lớn nhất này đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, tổ chức Lang Nha của chúng ta đã phát lệnh truy sát trên thế giới, không cho phép bất kỳ một tổ chức lính đánh thuê nào có bất kỳ quan hệ gì với Đái Vinh Cẩm, đồng thời treo thưởng bốn trăm vạn để truy sát Đái Vinh Cẩm, theo em thấy Đái Vinh Cẩm sẽ không mạo hiểm như vậy đi tiếp xúc với các tổ chức lính đánh thuê, lẽ nào gã không lo bị người khác giết sao?

Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Tiêm Đao, em cho rằng bốn trăm vạn đô la mỹ có đủ không? Câu lạc bộ Mỹ Hỏa năm đó đã từng có quan hệ hợp tác tốt đẹp với vài tổ chức lính đánh thuê, ngầm giúp đỡ bọn họ. Theo anh được biết, Khoa Nhung Hỏa Diễm, nhóm quân lính đánh thuê này dưới sự giúp đỡ của câu lạc bộ Mỹ Hỏa mới phát triển lên, anh cho rằng…Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại rồi nói tiếp: Tiêm Đao, cậu lập tức đi kiểm tra ngay, Khoa Nhung Hỏa Diễm có phải cũng ở Châu Phi.

- Ý anh là cơ sở của Khoa Nhung Hỏa Diễm một trong mười tổ chức lính đánh thuê lớn nhất ở tại Châu Phi?

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đúng thế. Khoa Nhung Hỏa Diễm, tổ chức lính đánh thuê này trước đây luôn nói với bên ngoài rằng cơ sở của bọn họ ở Châu Mỹ, nhưng chuyện đó là không thể, lúc đầu, câu lạc bộ Mỹ Hỏa làm ăn rất thuận lợi với một số nước châu Phi, trong chuyện này rất có thể có liên quan đến tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, cũng có nghĩa là cơ sở của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm ở tại Châu Phi, nếu quả thật như vậy thì Đái Vinh Cẩm đến châu Phi thực sự là để chiêu mộ lính đánh thuê, nhưng gã không chiêu mộ ở tại đó mà tiếp xúc với tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm. Đây không phải là một tin tốt, Tiêm Đao, lập tức đi điều tra càng nhanh càng tốt.

- Vâng. Muộn nhất hai ngày sau sẽ có tin tức.

Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại bèn nghe thấy ở đằng sau vọng lại tiếng của Vu Tiêu Tiếu.

- Diệp đại ca, Khoa Nhung Hỏa Diễm là gì?

Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đứng ở đằng sau, hắn khẽ nói:

- Không có chuyện gì cả, ban nãy anh chỉ tùy tiện nói chuyện với người khác mà thôi, đi thôi. Chúng ta quay lại ngồi một chút.

Diệp Lăng Phi quay lại chòi hóng mát, Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi cau mày nói:

- Ông xã, có phải có chuyện gì không?

- Không có chuyện gì. Bà xã, hôm nay anh đã uống không ít rượu, anh vào ngủ trước đây, bà xã, em sắp xếp cho bọn họ nhé.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi đường như thật sự có chuyện xảy ra, không hỏi tiếp nữa, bèn đồng ý nói:

- Vâng, ông xã, ở đây để em xử lý là được rồi, anh nghỉ sớm đi.

Diệp Lăng Phi gật đầu đứng lên đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đi rồi cô ta khẽ hỏi:

- Tiêu Tiếu, ban nãy em nghe thấy gì?

- Em nghe thấy cái gì mà lính đánh thuê, Khoa Nhung Hỏa Diễm, không nghe rõ lắm. Chị, chị nói xem có phải Diệp đại ca có chuyện gì không?

Bạch Tình Đình lắc đầu nói:

- Chị cũng không biết, để chị quay vào hỏi anh ấy đã. Bạch Tình Đình nói rồi quay sang Diêu Dao nói: Diêu Dao tối hôm nay em ngủ ở đây nhé, lợi lát nữa chị sẽ sắp xếp phòng, còn Hứa Duy và Điền Phong hai đứa cứ ở phòng mà lần trước đến các em đã ở, phòng đó luôn để trống dành cho hai đứa.

Diêu Dao nghe nói sẽ ở đây, cô ta chần chừ quay sang Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vỗ vào vai Diêu Dao cười nói:

- Chị cũng ở đây, hai chúng ta ở cùng một phòng.

- Vậy được ạ. Diêu Dao nghe Vu Tiêu Tiếu nói xong bèn đồng ý.

Diệp Lăng Phi quay vào trong biệt thự, hắn đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước. Diệp Lăng Phi dựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại. Trước đó, qua Tiêm Đao, Diệp Lăng Phi biết được Đái Vinh Cẩm có khả năng sẽ đi chiêu mộ lính đánh thuê, lúc đó Diệp Lăng Phi không hề để ý. Diệp Lăng Phi cho rằng việc Đái Vinh Cẩm chiêu mộ lính đánh thuê rất có khả năng là để đối phó với tổ chức Lang Nha, chứ không phải muốn đối phó với hắn. Nhưng ban nãy Diệp Lăng Phi lại đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm không nói ra được, dường như có một sự nguy hiểm mà từ trước đến nay chưa từng có đang đến gần hắn. Trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu do dự, nếu chỉ có một mình hắn, hắn không hề lo lắng Đái Vinh Cẩm đến đối phó với hắn, hắn đã quen với cuộc sống đó, nhưng bây giờ lại khác bên cạnh hắn có rất nhiều người cần hắn bảo vệ, nếu Đái Vinh Cẩm thật sự đến đối phó với hắn thì rất có khả năng sẽ uy hiếp đến sự an nguy của những người bên cạnh hắn.

Khoa Nhung Hỏa Diễm là một trong mười tổ chức lính đánh thuê lớn nhất trên thế giới, Khoa Nhung Hỏa Diễm chiêu mộ các binh sĩ đã giải ngũ ở các quốc gia, đương nhiên thế lực của Khoa Nhung Hỏa Diễm không thể so sánh với các tổ chức khác, nhưng vẫn là một tổ chức lính đánh thuê đáng sợ. Những năm gần đây, liên hợp quốc liên tục tập kích các tổ chức lính đánh thuê ngầm, mười tổ chức lính đánh thuê lớn nhất thế giới bị suy yếu, không còn ghê gớm như trước đây nhưng vẫn là một thế lực không thể xem thường thậm chí một số quốc gia cũng đang chiêu mộ các tổ chức lính đánh thuê này.

Điều khiến người khác thấy đáng sợ nhất ở lính đánh thuê là bọn này tên nào cũng có tuyệt kỹ, bọn chúng chỉ cần tiền, không cần biết đến mức độ nguy hiểm như thế nào. Mà Khoa Nhung Hỏa Diễm tổ chức này không rõ số lượng người, cũng là một tổ chức lính đánh thuê khiến người khác không yên. Nếu nói Khoa Nhung Hỏa Diễm và Đái Vinh Cẩm có tiếp xúc với nhau, từ tổ chức này chiêu mộ lính đánh thuê, vậy thì quả thực là một nguy hiểm rất lớn.

Diệp Lăng Phi hy vọng sự việc không phát triển như hắn dự đoán, nghĩa là Đái Vinh Cẩm chiêu mộ lính đánh thuê không phải để đối phó với hắn.

Diệp Lăng Phi đương nhiên biết, khả năng này rất nhỏ, hắn đã càm nhận thấy nguy hiểm, nghĩa là Đái Vinh Cẩm rất có khả năng đang ngầm âm mưu báo thù mình. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây bèn thở dài. Hắn phát hiện nếu mình tiếp tục nghĩ tiếp như vậy cũng không phải là giải pháp, bây giờ chỉ hy vọng phía Tiêm Đao có tin tức, như vậy bản thân sẽ biết nên chuẩn bị như thế nào.

- Cộc ..cộc…

Cửa nhà vệ sinh có tiếng gõ cửa, ngay sau đó bèn nghe thấy Bạch Tình Đình khẽ nói:

- Ông xã, anh có ở trong không?

- Tình Đình, anh đang tắm.

- Ông xã, em cũng muốn tắm.

Câu nói khiến người khác thấy tê dại của Bạch Tình Đình từ bên ngoài vọng lại, nghe thấy câu nói của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi từ trong bồn tắm đứng dậy đi đến bên cửa phòng tắm, mở cửa nhà tắm. Vượt ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, vì thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đứng trước cửa nhà tắm.

Diệp Lăng Phi trên người không mặc gì đứng nhìn Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình đứng trước cửa nhà tắm, Diệp Lăng Phi ngây người đang định nói thì Vu Tiêu Tiếu đã đi vào trong, Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói: Diệp đại ca, anh đứng đó làm gì, nếu để Diêu Dao nhìn thấy , sau này em còn mặt mũi nào gặp cô ấy chứ.

Bạch Tình Đình đi vào trong, khép cửa phòng tắm lại, hai má cô ta ửng hồng nói:

- Ông xã, em nghe Tiêu Tiếu nói, tâm trạng anh không tốt, vì vậy…vì vậy em bảo Tiêu Tiếu cùng đến…Bạch Tình Đình không nói tiếp nữa, chuyện này đã làm cô ta rất ngượng ngùng rồi, cùng đi vào xong, Bạch Tình Đình không nói nhiều, liền cởi áo ngủ của mình ra, thân hình khiến người ta phải ngây ngất xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Phi.

Dự cảm của Diệp Lăng Phi không hề sai. Đái Vinh Cẩm quả thực đang tiếp xúc với người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm. Sau khi Đái Vinh Cẩm đến châu Phi luôn ẩn nấp trong khách sạn của một nước châu Phi. Gã biết, bản thân mình bây giờ không thể lộ mặt, không nhưng phía Mỹ đang muốn bắt gã, ngay cả người của tổ chức Lang Nha cũng muốn bắt gã.

Bố gã và ba tổng giám đốc của câu lạc bộ Mỹ Hỏa vẫn trốn ở Paris, ngầm điều khiển Đái Vinh Cẩm. trong lòng Đái Vinh Cẩm biết rất rõ, gã nên làm gì. Đầu tiên cần phải tiêu diệt Satand, sau đó mới đối phó với tổ chức hỏa quân Lang Nha. Đái Vinh Cẩm thấy, hạt nhân thật sự của tổ chức hỏa quân Lang Nha là Satand, cũng chính là Diệp Lăng Phi. Nếu không xử lý Diệp Lăng Phi, cho dù tấn công Lang Nha mạnh hơn nữa thì tổ chức Lang Nha dưới sự lãnh đạo của Diệp Lăng Phi có thể hồi phục nguyên khí nhanh chóng, đây là một chuyện rất đáng sợ. Diệp Lăng Phi giống như quả tim của tổ chức Lang Nha, không cắt đi quả tim này, tổ chức hỏa quân Lang Nha luôn có thể hồi phục.

Chính vì như vậy, Đái Vinh cẩm mới quyết định, đối tượng cần tấn công là Diệp Lăng Phi. Gã đương nhiên biết rõ Diệp Lăng Phi sống ở đâu, bây giờ ưu thế lớn nhất của Đái Vinh Cẩm là hắn đang ở trong chỗ tối, còn Diệp Lăng Phi lại ở chỗ sáng. Đái Vinh Cẩm có thể bí mật lập mưu làm thế nào để xử lý Diệp Lăng Phi.

Đương nhiên hành động lần này nhất định phải nhanh chóng, bảo mật tốt, không thể để lộ bất cứ điều gì, kế hoạch hành động cần cẩn mật, không được để có sai sót. Hắn không tin tưởng những lính đánh thuê châu Phi kia, đối với Đái Vinh Cẩm, những lính đánh thuê châu Phi kia không có sức chiến đấu gì cả, nếu muốn lẻn vào Vọng Hải sẽ thu hút sự chú ý của người khác, như vậy sẽ rất dễ để lộ kế hoạch hành động. Đái Vinh Cẩm không muốn thất bại, do vậy gã cần những lính đánh thuê giàu kinh nghiệm mà không có nghi ngờ gì khi các lính đánh thuê của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễn là phù hợp nhất.

Đái Vinh Cẩm phải vội lẻn đến Châu Phi chính là vì muốn tìm có hội phù hợp liên hệ với người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm. Cơ sở của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm ở châu Phi nhưng đia điểm rất thần bí ngay cả Đái Vinh Cẩm cũng không biết. Gã chỉ có thể liên lạc trước với tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm để đối phương lựa chọn địa điểm gặp mặt.

Người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm lựa chọn Ni-giê-ri-a. Sau khi đến Ni-giê-ri-a, gã bèn ở trong khách sạn, không lộ mặt ra ngoài đợi người của tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm đến gặp gã ta.

Đợi rất lâu nhưng phía bên tổ chức Khoa Nhung Hỏa Diễm vẫn không phái người đến gặp Đái Vinh Cẩm. Đó cũng do suy nghĩ đến vẫn đềan toàn. Cần biết rằng sau khi câu lạc bộ Mỹ Hỏa sụp đổ, bất luận nước Mỹ hay tổ chức Lang Nha đều ra sức truy bắt những kẻ bỏ chạy trong câu lạc bộ Mỹ Hỏa.

Về phía nước Mỹ, có phần nào đó làm bộ vậy thôi. Dù sao nước Mỹ cũng đã hợp tác với câu lạc bộ Mỹ Hỏa nhiều năm. Lần này cũng là do thế lực mạnh của tổ chức Lang Nha mới khiến nước Mỹ thay đổi phương hướng, nhưng những chính khách đó không muốn nhìn thấy cục diện tổ chức Lang Nha một mình bá chủ.Cục diện đó không có gì tốt đối với họ cả. Vì vậy trong việc truy đuổi những kẻ bỏ chạy của câu lạc bộ Mỹ Hỏa, bọn họ chỉ làm bộ để cho tổ chức hỏa quân Lang Nha thấy mà thôi. Nhưng tổ chức hỏa quân Lang Nha lại muốn truy sát những kẻ bỏ chạy của câu lạc bộ Mỹ Hỏa, trong đó bao gồm cả Đái Vinh Cẩm. Tổ chức Lang Nha đưa ra cái giá của Đái Vinh Cẩm là năm trăm vạn đô la Mỹ chỉ cần người nào có thể giết chết Đái Vinh Cẩm, thì sẽ có thể có được năm trăm vạn đô la Mỹ này. Đương nhiên, cái giá này có phần hơi ít, nhưng tổ chức Lang Nha cho rằng giá trị của Đái Vinh Cẩm chỉ là năm trăm vạn đô la Mỹ mà thôi.

Đái Vinh Cẩm không hề quan tâm mình đáng bao nhiêu đô la Mỹ, gã chỉ quan tâm tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm khi nào sẽ tiếp xúc với gã. Đái Vinh Cẩm ở Ni-giê-ri-a khá lâu. Những ngày này, hắn luôn nhốt mình trong phòng khách sạn vì lo sợ có người sẽ theo dõi hắn, một khi hành tung của hắn bị lộ ra, Đái Vinh Cẩm biết rõ kết cục của mình sẽ thế nào. Gã không thể không cẩn thận, sợ mình sẽ bị người khác nhận ra.

Nhưng phía Khoa Nhung Hỏa Diễm vẫn không có tin tức gì, điều đó khiến Đái Vinh Cẩm không tránh khỏi có phần nôn nóng, không yên. Đái Vinh Cẩm không biết tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm rút cuộc định làm gì, nếu tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm bán đứng gã ta, thì gã chỉ có nước chết ở Ni-giê-ri-a.

Nhưng Đái Vinh Cẩm lại nghĩ những ngày qua không có chuyện gì xảy ra với mình, tạm thời có chút yên tâm. Tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm cuối cùng cũng phái người đến, đó là hai người Ni-giê-ri-a. Bọn họ đến phòng của Đái Vinh Cẩm xong, đưa cho Đái Vinh Cẩm một chiếc điện thoại vệ tinh. Đái Vinh Cẩm cuối cùng cũng yên tâm, gã cầm điện thoại vệ tinh nói chuyện với người phụ trách của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm. Trong những ngày này đây là lần đầu tiên Đái Vinh Cẩm có thể yên tâm, không cần cả ngày lo lắng có người đến bắt mình.

Người đàn ông trong điện thoại nói chuyện với Đái Vinh Cẩm bằng tiếng Anh, Đái Vinh Cẩm cũng dùng tiếng anh rất lưu loát trả lời những câu hỏi của người đàn ông tên Bill đó.

Đái Vinh Cẩm nghe Bill nói hồi lâu, cuối cùng không nhịn được bèn cắt ngang:

- Ông Bill, ban nãy tôi đã nói rồi, tiền không thành vấn đề, tôi cần các ông tìm cho tôi năm mươi linh đánh thuê có kinh nghiệm phong phú. Ông Bill, câu lạc bộ Mỹ Hỏa chúng tôi trước đây từng hợp tác rất tốt với Khoa Nhung Hỏa Diễm, tôi hy vọng lần này các ông có thể giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi không phải không có cơ hội xây dựng lại, chỉ cần tiêu diệt tổ chức hỏa quân Lang Nha là chúng tôi có thể xây dựng lại, đến lúc đó phía các ông sẽ được chúng tôi cung cấp những vũ khí tốt nhất.

- Lẽ nào anh muốn dùng năm mươi người đó để tiêu diệt tổ chức hỏa quân Lang Nha ư?

- Đương nhiên không phải. Tôi cần năm mươi người đó để xử lý một người, Satand, chỉ cần xử lý Satand, việc đối phó với tổ chức Lang Nha sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bill nghe Đái Vinh Cẩm nói xong bèn nói:

- Satand? Tôi biết cái tên này, cũng đã từng nghe một số chuyện về tên này, tôi biết hắn ta là người sáng lập ra tổ chức hỏa quân Lang Nha, anh thật sự nắm chắc có thể xử lý được hắn ta?

- Vậy phải xem lính đánh thuê của ông có chịu phối hợp với tôi hay không? Chỉ cần bọn họ làm theo kế hoạch của tôi, mọi chuyện sẽ rất đơn giản.

- Câu lạc bộ Mỹ Hỏa quả thực đã từng hợp tác rất mật thiết với chúng tôi, nếu không phải vì nguyên nhân đó, chúng tôi cũng không tiếp xúc với anh vào lúc này. Chúng tôi đã phải mạo hiểm rất lớn, chúng tôi sợ rằng một khi anh thất bại, sẽ khai chúng tôi ra, vậy chúng tôi không phải có thêm một kẻ thù sao.

- Ông Bill chuyện này ông yên tâm. Tôi làm việc luôn rất cẩn thận, lần này cũng không ngoại lệ, sẽ không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho tổ chức các ông, các ông chỉ cung cấp lính đánh thuê, những chuyện khác để tôi thực hiện, cho dù thất bại, cũng do tôi gánh chịu, Satand tuyệt đối sẽ không nghĩ đến sự giúp đỡ của các ông đối với tôi.

- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ một chút. Chậm nhất ngày mai sẽ trả lời anh.

Trong lúc đối phương định cúp điện thoại, Đái Vinh Cẩm vội vàng nói:

- Ông Bill, tôi hy vọng các ông xem xét một chút, trước mắt tại nước Mỹ câu lạc bộ Mỹ Hỏa chúng tôi còn có rất nhiều qua hệ, chư không phải câu lạc bộ Mỹ Hỏa chúng tôi như vậy là đã hết rồi, tôi hy vọng ông hiểu, nếu các ông có nhu cầu về vũ khí, chúng tôi vẫn có thể giúp đỡ.

Bill nghe xong nói:

- Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, anh đợi điện thoại của tôi nhé, muộn nhất ngày mai sẽ thông báo với anh.

Khi Đái Vinh Cẩm nghe thấy tiếng cúp điện thoại của phía bên kia, gã đặt chiếc điện thoại vệ tinh xuống. Hai người Ni-giê-ri-a không nói nhiều, cầm điện thoại vẹ tinh rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.