Diệp Lăng Phi nghĩ thầm: “Nói nghe hay nhỉ!“. Diệp Lăng Phi không bộc lộ ra suy nghĩ trong lòng mình, hắn nói tiếp theo lời Điền Vi Dân:
- Tất nhiên là tôi biết chốn quan trường không hề dễ dàng, xã hội này, chỉ có hai nơi khó lăn lộn nhất!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, cố ý dừng lại trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Một chính là chốn quan trường, thường nghe người ta nói chốn quan
trường hiểm ác, tôi chỉ nghe nói, nhưng chưa từng trải qua. Nhưng mà, từ những gì Điền bí thư vừa nói, tôi cũng nghe ra được, sự hung hiểm trong chốn quan trường vượt xa sự tưởng tượng của, bằng không, một bí thư
thành ủy như ông cũng sẽ không trói chân trói tay, kiêng kỵ tổ điều tra
của tỉnh như vậy. Còn một thứ mà tôi nghĩ là hung hiểm nữa, tôi không
nói ở đây, tôi tin rằng, mặc dù tôi có nói ra, Điền bí thư cũng sẽ không cảm thấy hứng thú!
- Tiểu Diệp, cậu phải tin tưởng tôi, nếu như có thể, tôi sẽ cố hết sức để giúp cậu!
Điền Vi Dân khẽ thở dài, ở trước mặt Bạch Tình Đình cùng Diệp Lăng Phi
hai người, Điền Vi Dân nói chuyện với vẻ hết sức chân thành, giọng điệu
của ông ta dường như là coi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình là những
người thân nhất của ông ta, nói ra những lời từ tâm can phế phủ. Dĩ
nhiên, Diệp Lăng Phi không tin Điền Vi Dân thật sự coi mình là người
thân cận nhất, cang không nói ra những lời từ trong đáy lòng. Đây chính
là chỗ khiến người khác bội phục nhất của đám người lăn lộn trong chốn
quan trường, anh mãi mãi không biết được những lời bọn họ nói, câu nào
là thật, câu nào là giả. Diệp Lăng Phi không cần thiết phải vạch trần,
nếu Điền Vi Dân đã nói với hắn như vậy, Diệp Lăng Phi cũng không tranh
luận với Điền Vi Dân làm gì. Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà, sau khi
uống một ngụm, Diệp Lăng Phi lại để chén trà xuống bàn, nói với Điền Vi
Dân:
- Điền bí thư, hay là ông nói một chút với tôi về chuyện của tổ điều tra từ tỉnh đi, tôi đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú với tổ điều tra của
tỉnh, có lẽ ở trong đó còn có người tôi quen biết đấy!
Điền Vi Dân hơi ngừng lại, ông ta nhớ ra Diệp Lăng Phi từng đề cập với
ông ta về chuyện này, lúc ấy, ông ta còn đang bận chuyện của mình, cũng
quên mất chuyện này. Điền Vi Dân thầm nghĩ: “Nếu như tay Diệp Lăng Phi
này thật sự quan biết người của tổ điều tra, vậy thì dễ làm rồi, thành
phố Vọng Hải xuất hiện một vài vấn đề, cũng có thể được bỏ qua!“. Điền
Vi Dân tuy rằng thực hiện trong sạch hoá bộ máy chính trị, nhưng nếu như nói ông ta hoàn toàn trong sạch không có vấn đề gì, đó là không thể
nào, làm chính trị lúc cũng sẽ xuất hiện một số việc ngoài tầm kiểm
soát. Điền Vi Dân gật đầu, ông ta đồng ý với đề nghị này của Diệp Lăng
Phi, nói:
- Tiểu Diệp, hai ta từ từ nói chuyện, chờ sau khi chuyện này xong xuôi,
tôi dẫn cậu đi gặp những người của tổ điều tra, xem xem cậu có quen họ
không. Chỉ là, Tiểu Diệp, tôi nói trước với cậu, tôi làm như vậy không
phải là có ý gì, chỉ là nghe ngươi cậu nói có quen biết một số người ở
tỉnh, vì thế mới dẫn cậu đi gặp họ!
- Được!
Diệp Lăng Phi đồng ý.
- Cũng không phải điều gì to tát!
Khi Triệu Đào và Tôn Dược Đông cùng với mấy lãnh đạo quan trọng của các
phân cục cảnh sát thành phố chạy tới, Diệp Lăng Phi đang nói chuyện với
Điền Vi Dân về tổ điều tra của tỉnh, mãi cho đến khi Triệu Đào gõ cửa
phòng làm việc Điền Vi Dân, nói với Điền Vi Dân là mấy người này đã đến, Điền Vi Dân mới dừng lại. Tôn Dược Đông thấy Diệp Lăng Phi ngồi trong
phòng làm việc Điền Vi Dân, trong lòng ngầm hiểu, chẳng qua là, Tôn Dược Đông không có gì phải lo lắng, theo Tôn Dược Đông thấy, những chuyện
này không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ dựa theo lệnh của Triệu Đào để
làm việc, tất cả mọi hành động đều phù hợp với thủ tục pháp lý. Lợi dụng luật pháp trong mức cho phép, đây là suy nghĩ của rất nhiều người, mặc
dù Tôn Dược Đông là phó cục trưởng, hắn muốn làm một số việc riêng cũng
sẽ lợi dụng luật pháp, cho dù có người nghĩ là Tôn Dược Đông đang lấy
việc công để làm việc tư, nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Triệu
Đào thì cũng hơi thấp thỏm, ông ta đã sớm biết rồi sẽ có cảnh này, vì
thế lúc trước mới bảo Tôn Dược Đông chịu trách nhiệm vụ án ở hội sở Đại
Phú Quý, chính là vì lo lắng có một ngày tai họa sẽ rơi vào người mình.
Khi đám người Triệu Đào đi vào trong phòng làm việc, Bạch Tình Đình đứng dậy, lấy cớ đi nhà vệ sinh, rời khỏi phòng làm việc, những chuyện ở đây là chuyện của đàn ông, không liên quan gì đến một phụ nữ như cô. Bạch
Tình Đình vốn không có hứng thú gì về mấy chuyện chính trị, tuy cô là nữ tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nhưng Bạch Tình Đình vẫn cảm thấy
có hứng thú với những lĩnh vực ẩm thực hay thời trang hơn, dù sao cô
cũng là con gái, những thứ đó mới là sở thích của các cô. Bạch Tình Đình cảm thấy rất nhàm chán, nếu như không phải những chuyện này có thể có
liên quan đến Diệp Lăng Phi, nói không chừng Bạch Tình Đình đã sớm rời
khỏi phòng làm việc của Điền Vi Dân rồi. Bạch Tình Đình rời đi cũng hợp
với tâm ý của Diệp Lăng Phi. Vừa rồi Diệp Lăng Phi còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để Bạch Tình Đình ra ngoài đi dạo, hắn không có ý nể mặt đám
Tôn Dược Đông, Triệu Đào, nói không chừng sẽ còn nói ra những lời khó
nghe với mấy gã này. Diệp Lăng Phi chưa bao giờ quan tâm đến những thứ
này, nhưng Bạch Tình Đình lại rất để ý đến mấy chuyện đó, cô lúc nào
cũng chú ý đến hình tượng của mình, chính bởi vì như bậy, có mấy lời
Diệp Lăng Phi không thể nói ra trước mặt Bạch Tình Đình, hắn lo nếu mình nói như vậy sẽ chọc cho Bạch Tình Đình mất hứng. Hiện giờ, Diệp Lăng
Phi không cần phải lo lắng những điều này nữa, Bạch Tình Đình đã chủ
động đi ra ngoài, rất hợp ý Diệp Lăng Phi.
Điền Vi Dân thấy Triệu Đào, Tôn Dược Đông và lãnh đạo chủ yếu của các
phân cục đã tới đông đủ, ông ta nhìn phòng làm việc của mình, nếu bảo
mấy người này ngồi luôn ở đây, quả thật là không tiện lắm, Điền Vi Dân
phất phất tay với Triệu Đào, nói:
- Triệu cục trưởng, chúng ta đến phòng họp đi, có một số việc, tôi muốn hỏi mọi người một chút!
Triệu Đào gật đầu, nói:
- Cũng được, Điền bí thư, chúng ta đến phòng họp rồi nói!
Vừa nói, Triệu Đào quay người lại, gọi mấy người Tôn Dược Đông đi đến
phòng họp nhỏ. Điền Vi Dân theo thói quen cầm lấy máy tính xách tay để ở trên bàn, đây là thói quen của ông ta, đi đâu cũng cầm theo máy tính
xách tay, dường như là muốn trình bày chuyện gì đó. Diệp Lăng Phi cũng
đứng dậy, hắn và Điền Vi Dân đi ra khỏi phòng làm việc, Bạch Tình Đình
còn chưa trở về, Diệp Lăng Phi hơi mỉm cười với Điền Vi Dân, nói:
- Điền bí thư, lần này đã làm phiền ông rồi, tôi biết những người làm
quan như ông rất lợi hại, những người bình thường như tôi không thể nào
được tiếp xúc với những người làm quan như các ông!
Điền Vi Dân cười một tiếng, nói:
- Tiểu Diệp, cậu đừng đứng đây nói giỡn với tôi nữa, mau đến phòng họp thôi!
Điền Vi Dân trong lòng sáng như gương, tay Diệp Lăng Phi này là người
không thể đắc tội được, nếu như đắc tội Diệp Lăng Phi, giống như là
thuốc cao bôi trên da chó vậy, hắn cứ bám dính lấy không buông tha.
Chuyện cảnh sát làm khó tập đoàn của Diệp Lăng Phi chuyện, Điền Vi Dân
cũng biết một chút, bởi vì có chuyện của tổ điều tra, Điền Vi Dân không
để chuyện này ở trong lòng, theo Điền Vi Dân thấy, cho dù mấy thuộc hạ
của Diệp Lăng Phi bị bắt lại, Diệp Lăng Phi sẽ không tức giận, càng
không tìm tới tận cửa. Nhưng Điền Vi Dân lại nhầm, Diệp Lăng Phi không
những hùng hùng hổ hổ tới tòa thị chính chất vấn, quan trọng hơn, Diệp
Lăng Phi còn đem chuyện hắn có thể quen biết người của tổ điều tra ra
làm điều kiện.
Điền Vi Dân đi vào bên trong phòng họp trước, Diệp Lăng Phi đi theo sau
Điền Vi Dân, nơi này là tòa thị chính, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên phải giữ
mặt mũi cho Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi vừa đi vào, lập tức ngồi xuống
bên cạnh Tôn Dược Đông. Tôn Dược Đông cố ý kéo dịch ghế ra một chút, giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Tôn Dược Đông hề có ý che giấu sự chán
ghét của hắn với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ liếc nhìn Tôn Dược
Đông, nhếch miệng lên, hừ lạnh nói:
- Tôn cục trưởng, ông làm cái gì vậy, chẳng lẽ ông cho là tôi muốn ngồi
gần ông sao, cả người toàn mùi kinh kinh, chẳng biết trước khi đến đây
ông làm cái gì, không phải là vừa làm chuyện ấy chứ?
Diệp Lăng Phi nói chuyện chẳng kiêng kị chút nào, hắn vừa nói ra những
lời, mọi người trong phòng họp lập tức yên lặng, không hề có một tiếng
động nào, bầu không khí cực kỳ quái dị. Chẳng ai ngờ Diệp Lăng Phi lại
nói một câu dơ bẩn không chịu nổi ở nơi này, những lời này, có thể nói
thầm ở trong lòng, nhưng ai lại nói ra ngoài miệng như vậy, càng không
thể nói ra trước mặt nhiều người có vai vế ở ngay phòng họp như vậy,
ngay cả Điền Vi Dân cũng cảm thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này rất
không đúng lúc đúng chỗ, không khí trong phòng họp có vẻ xấu hổ. Tôn
Dược Đông thấy những người khác đều hướng ánh mắt về phía hắn, trông bộ
dạng thì dường như tin là hắn vừa mới làm chuyện đó xong, hắn vội vàng
kêu:
- Diệp Lăng Phi, anh nói nhảm, tôi nào có làm chuyện đó ở đây.....!
- Vậy ông làm ở đâu, tôi biết ông không làm ở nhà!
Diệp Lăng Phi không đợi Tôn Dược Đông nói hết đã nói:
- Có lẽ làm ở đài truyền hình cũng được đó!