Diệp Lăng Phi nói chuyện luôn luôn khiến cho người ta không lường được,
nào có ai như hắn chúc người ta thuận buồm xuôi gió xong còn thêm một
câu có gặp tai nạn máy bay thì cũng giữ được tính mạng, nhưng Diệp Lăng
Phi lại là người như vậy, hắn cố ý nói như vậy với Chu Ngọc Địch. Chu
Ngọc Địch hiểu rõ cá tính của Diệp Lăng Phi, nếu như cứ tiếp tục so đo
với tên này, cuối cùng chỉ có mình chịu thiệt thôi, người như vậy căn
bản là không nên so đo với hắn. Chu Ngọc Địch coi như không nghe thấy
gì, trực tiếp dập máy. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia truyền
đến một hồi “tút tút”, hắn bĩu môi, hừ lạnh nói:
- Cái ả đàn bà thúi.....à, người phụ nữ này thật quá quắt, dám dập máy
luôn à, chẳng lẽ những gì tôi nói không tốt sao? Tôi đang chúc cô cơ mà!
- Ông xã, mấy cái anh nói là chúc à?
Bạch Tình Đình mỉm cười nói,
- Theo em thấy thì anh đây là đang trù ẻo người ta mới đúng, nào có ai
muốn mình gặp phải tai nạn máy bay, cho dù có thể sống sót, nhưng tốt
nhất là không nên gặp tai nạn máy bay!
- Anh chẳng đang cầu chúc cho cô ta đấy thôi, cái gì gọi là chúc phúc chứ, cũng giống như anh thôi mà!
Diệp Lăng Phi còn tiếp tục ngụy biện cho hành động của mình, Bạch Tình
Đình biết rõ, nếu còn tiếp tục tranh cãi với Diệp Lăng Phi, có lẽ sẽ
không biết bao giờ mới chấm dứt, cô đứng dậy, nói:
- Ông xã, em vào phòng vệ sinh, sau đó chúng ta rời khỏi đây đi!
Diệp Lăng Phi đã nói là chiều nay sẽ đến tòa thị chính, nhưng hắn và
Bạch Tình Đình vừa mới ăn cơm trưa, không cần phải lập tức đến tòa thị
chính, hai người dùng cơm trưa xong còn đi ra tản bộ ở một công viên
gần đó, mãi cho đến hơn một giờ chiều, Diệp Lăng Phi mới cùng Bạch Tình
Đình đi đến tòa thị chính.
Đừng nhìn Diệp Lăng Phi có quan hệ không tệ với người của chính phủ,
nhưng số lần hắn tới tòa thị chính cũng không nhiều. Đã sớm nói chuyện
qua điện thoại với Điền Vi Dân, Diệp Lăng Phi vừa tới, trực tiếp gặp
được Điền Vi Dân. Diệp Lăng Phi đối mặt với Điền Vi Dân, rất không khách khí, hắn ngồi đối diện với Điền Vi Dân, gác chân lên, không đợi Điền Vi Dân nói chuyện, hắn đã lấy thuốc lá ra, tay phải cầm lấy cái bật lửa,
vừa định châm thuốc, lại bị Bạch Tình Đình kéo một cái, Bạch Tình Đình
không thể giống như Diệp Lăng Phi chẳng quan tâm đến cái gì cả, mặc dù
lần này không phải đến để cầu xin Điền Vi Dân, nhưng khi đối diện với
Điền Vi Dân cũng phải tỏ ra tôn trọng Điền Vi Dân. Điền Vi Dân là bí thư thành ủy, cũng chính là người đứng đầu thành phố Vọng Hải, tương đương
với thổ hoàng đế, nếu là ở thời cổ đại, Điền Vi Dân chính là quan to ở
địa phương, ở trong phạm vi quản hạt của mình, có quyền tự chủ rất lớn.
Bạch Tình Đình đánh mắt ra hiệu với Diệp Lăng Phi, ý muốn nhắc Diệp Lăng Phi không nên hút thuốc lá, nhưng đáng tiếc là, Diệp Lăng Phi không hề
để ý đến ánh mắt của Bạch Tình Đình, có lẽ là Diệp Lăng Phi cũng không
biết rốt cuộc ánh mắt của Bạch Tình Đình có hàm ý gì. Bạch Tình Đình
thấy Diệp Lăng Phi không có chú ý đến ánh mắt của mình, cô cũng chỉ có
thể để mặc Diệp Lăng Phi muốn làm gì thì làm, Diệp Lăng Phi là diễn viên chính, cô chẳng qua chỉ là nhân vật phụ mà thôi.
- Điền bí thư, tôi biết lần này mình tới vô cùng đột ngột, nhưng mà tôi
cũng không còn cách nào khác. Tôi vừa mới quay trở lại thành phố Vọng
Hải thì biết cảnh sát liên tục đến làm phiền tôi, tôi không biết rốt
cuộc là người nào ra lệnh, bảo cảnh sát đến làm phiền tôi. Điền bí thư,
không biết ông có thể để giải thích một chút được không?
Bạch Tình Đình thấy vậy liền nhẹ nhàng kéo áo Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng
Phi thấy Bạch Tình Đình nháy mắt với mình, bảo Diệp Lăng Phi ghé đầu lại gần, tuy Diệp Lăng Phi không hiểu dụng ý thực sự của Bạch Tình Đình,
tuy nhiên, từ ánh mắt Bạch Tình Đình, hẳn là Bạch Tình Đình có mấy lời
muốn nói với Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi ghé đầu lại gần, chỉ nghe
Bạch Tình Đình thấp giọng nói:
- Ông xã, anh chú ý một chút, người ta dù sao cũng là bí thư thành ủy,
cho dù quan hệ giữa anh và Điền bá bá có tốt đến mấy cũng không thể nói
chuyện với Điền bí thư ở tòa thị chính như vậy. Ông xã, anh biết chưa?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói xong, hắn khẽ gật đầu, đáp ứng:
- Tình Đình, anh biết rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không làm loạn đâu!
Trước đó, Điền Vi Dân đã nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, ở trong điện thoại, Diệp Lăng Phi nói với Điền Vi Dân muốn gọi cả cục trưởng và phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải đến, Điền Vi Dân cũng đã đoán được chuyện này chắc là có liên quan đến cảnh sát, nghe Diệp Lăng
Phi nói như vậy, Điền Vi Dân cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu nói gì vậy, sao cảnh sát lại cố ý làm khó dễ cậu được
cơ chứ, tôi nghĩ trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó. Cậu tạm thời
đừng nên tức giận, bởi vì dạo này thành phố Vọng Hải có rất nhiều việc,
Triệu cục trưởng không biết có thời gian hay không, anh ta phải đi cùng
tổ điều tra.... à, tóm lại, bây giờ tôi liên lạc với Triệu cục trưởng,
còn về phần Triệu cục trưởng có thể tới đây không, tôi cũng không dám
chắc!
- Được rồi, Điền bí thư, vậy thì đã làm phiền ông!
Điền Vi Dân làm quan lâu như vậy, rất rõ đạo làm quan trong chốn quan
trường, càng hiểu được cách đưa đẩy trong mọi tình huống. Bình thường,
Điền Vi Dân là bí thư thành ủy thành phố Vọng Hải, những chuyện như thế
này, không cần thiết phải nói nhiều như vậy với Diệp Lăng Phi, chỉ cần
gọi một cuộc điện thoại gọi Triệu Đào đến là đủ, nhưng lần này lại khác, Điền Vi Dân lại nói rất nhiều với Diệp Lăng Phi, dường như Điền Vi Dân
đang lo lắng điều gì đó, không biết có thể gọi Triệu Đào đến được không. Điền Vi Dân nói như vậy càng khẳng định suy đoán của Diệp Lăng Phi, tổ
điều tra do tỉnh phái xuống có thể đang điều tra một số chuyện có ảnh
hưởng đến Điền Vi Dân, vì vậy, Điền Vi Dân mới tỏ ra kiêng kỵ như vậy,
không muốn liên can vào trong chuyện này.
Trên tỉnh quả thật phái tổ điều tra đến thành phố Vọng Hải, nhưng tổ
trưởng tổ điều tra đã nói rất rõ ràng, lần này tổ điều tra chỉ là một tổ kiểm tra, khác với những tổ điều tra trong quá khứ được tỉnh phái xuống để điều tra những người vi phạm kỷ luật đảng, tổ điều tra lần này chỉ
tới để kiểm tra tình hình công việc của chính quyền ở thành phố Vọng
Hải. Mà Tưởng Khải Lâm là bí thư thành ủy của tỉnh thành, cũng là ủy
viên ban thường vụ tỉnh ủy, lời nói của ông ta ở tỉnh rất có trọng
lượng. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:“Chẳng lẽ giống như những chuyện mình gặp phải ở tỉnh thành, lần này tổ
điều tra đến đây…., nếu đúng là như vậy thì đây cũng là Tưởng Khải Lâm
bày mưu đặt kế rồi!“. Những chuyện gặp phải ở tỉnh thành mấy hôm trước,
nếu như liên hệ với Tưởng Khải Lâm thì tất cả đều được làm sáng tỏ,
không còn gì khó giải thích nữa. Diệp Lăng Phi tạm thời không nói đến
những chuyện này, nếu Điền Vi Dân đã đồng ý gọi đám người Triệu Đào đến, vậy thì cứ để Điền Vi Dân làm, chờ Điền Vi Dân gọi điện xong, Diệp Lăng Phi nói tiếp cũng được.
Điền Vi Dân nói chuyện điện thoại xong, để điện thoại xuống, hướng về phía Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, Triệu cục trưởng sẽ lập tức tới ngay!
Trong lúc Điền Vi Dân nói chuyện, thư ký của Điền Vi Dân đưa trà ngon
lên. Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, không có ý muốn uống trà, chỉ là
từ lúc Bạch Tình Đình tới đây, cô cảm thấy khát nước, bây giờ có nước
trà, Bạch Tình Đình tất nhiên không cần phải khách khí, cô cầm chén trà
lên, uống một hớp nhỏ, sau đó Bạch Tình Đình tay bưng chén trà, nói:
- Điền bí thư, bởi vì dạo này luôn có cảnh sát đến tập đoàn của tôi yêu
cầu tôi hỗ trợ điều tra, phối hợp với cảnh sát tất nhiên chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng cảnh sát cứ suốt ngày đến tận tập đoàn yêu cầu chúng tôi hỗ trợ điều tra, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến công việc của chúng
tôi. Hơn nữa các cơ quan truyền thông cũng biết chuyện này, những chuyện đó còn chưa rõ chân tướng, khiến các phóng viên nhà báo còn cho là tập
đoàn chúng tôi đã làm chuyện gì đó vi phạm pháp luật. Điền bí thư,
chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn chúng tôi!
- Chuyện này tôi thật sự không biết, mấy ngày nay tôi khá bận, ngay cả báo chí cũng ít đọc!
Lúc Điền Vi Dân nói chuyện không nhìn về phía Bạch Tình Đình, vẻ mặt
Điền Vi Dân chứng tỏ trong lòng ông ta không nghĩ như vậy, trong phần
lớn các trường hợp, một vẻ mặt của người đó có thể biểu hiện suy nghĩ
chân thực trong nội tâm của người này. Diệp Lăng Phi vừa lúc nhìn thấy
trong lúc nói chuyện vẻ mặt Điền Vi Dân có điều khác lạ, trong lòng đã
có chủ ý, sau khi hút được hơn nửa điếu thuốc, Diệp Lăng Phi để điếu
thuốc vào trong cái gạt tàn, cười nói:
- Điền bí thư, hai chúng ta quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, tính toi rất thích nói những chuyện mình biết cho bạn bè, dĩ nhiên, chỉ là tự tôi coi người khác là bạn, không biết người khác có coi tôi là
bạn không đây!
Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, cậu nói như vậy tôi vẫn chưa hiểu lắm, dường như cậu muốn
ám chỉ điều gì đó. Quả thật, ngẫm lại hai chúng ta đã quen biết một thời gian khá lâu rồi, chẳng qua là.....!
Điền Vi Dân nói tới đây, dừng lại một chút, nói:
- Chẳng qua là, Tiểu Diệp à, cậu không ở trong chốn quan trường, những chuyện ở trong chốn quan trường thật sự không đơn giản!