Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1508: Chương 1508: Đây Mà Là Chúc Sao!(2)




- Không có gì, chỉ là anh đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện thôi. Tình Đình, chúng ta đi ăn trưa đi, nếu như chiều nay em không có việc gì, vậy thì cùng anh đến tòa thị chính thành phố dạo chơi đi, anh nghĩ có một số việc phải tới tòa thị chính mới có thể giải quyết thỏa đáng!

- Ông xã, em không hiểu ý anh lắm!

Bạch Tình Đình cau mày, trên mặt vẫn có vẻ không hiểu, nói:

- Tại sao lại phải đến tòa thị chính, nếu như có việc gì đó thì bảo người khác đi làm là được rồi, chúng ta không cần tự mình đến đó!

- Có một số việc, phải tự chúng ta ra mặt xử lý, nếu không thì sẽ không thể hiện được thành ý của chúng ta!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Bây giờ anh thật sự rất có hứng thú tìm hiểu chuyện này, rốt cuộc trên tỉnh cử tổ điều tra xuống làm gì, có lẽ anh còn biết ai đó trong tổ điều tra ấy chứ!

Trước kia Diệp Lăng Phi từng vì chuyện của Chu Hồng Sâm mà đến tỉnh thành, cũng biết mấy người làm quan trên tỉnh. Bạch Tình Đình không hỏi tiếp, cô và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi phòng làm việc, đến thẳng chỗ thang máy, trong lúc chờ thang máy, Diệp Lăng Phi nhớ tới Minako, Minako hẳn là phải bảo vệ Bạch Tình Đình, lần này hắn và Bạch Tình Đình đi ra ngoài ăn cơm, cũng phải gọi cả Minako nữa.

- Minako đâu?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- A... Minako, chuyện này....!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Minako, cô chần chư, nói:

- Minako hai ngày nay.... hai ngày nay không ở thành phố Vọng Hải!

- Không ở thành phố Vọng Hải sao?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn liếc nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Minako không ở thành phố Vọng Hải thì có thể ở đâu được chứ? Tình Đình, anh đến tỉnh thành có mấy ngày thôi mà, sao Minako lại không ở thành phố Vọng Hải nữa, chẳng lẽ là em bảo Minako đi làm việc gì đó à?

Cửa thang máy mở ra, Bạch Tình Đình không trả lời ngay câu hỏi của Diệp Lăng Phi mà cất bước đi vào trong thang máy. Diệp Lăng Phi đi theo sau Bạch Tình Đình, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lúc đó, Bạch Tình Đình mới lên tiếng:

- Minako nói muốn trở về Nhật Bản một thời gian ngắn, ngày hôm qua cô ấy mới rời khỏi thành phố Vọng Hải! Em cũng đã khuyên cô ây không nên trở về Nhật Bản, nhưng cô kiên quyết muốn đi, em không ngăn được, chỉ có thể tùy cô ấy quyết định!

- À, thì ra là như vậy!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn chỉ khẽ gật đầu, nói:

- Suzu Yamakawa từng đề cập với anh về chuyện của Minako, cô ấy kể với anh là, hàng năm vào thời điểm này Minako sẽ biến mất một thời gian ngắn, lúc ấy anh không để ý, bây giờ nhớ lại, quả thật là như thế. Tình Đình, nếu đây là tâm ý của Minako, vậy thì cứ để cô ấy thoải mái đi, chúng ta không cần phải lo lắng!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em nghĩ như vậy, cho nên em mới không nói chuyện này cho anh biết, em nghĩ đây là chuyện riêng của Minako, cho dù nói cho anh biết, anh cũng sẽ không quản!

- Bà xã, em quả thật rất hiểu anh, nào, hôn một cái!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa định ghé môi hôn tới, lại bị Bạch Tình Đình đẩy nhẹ một cái, Bạch Tình Đình nói:

- Nơi này có camera đấy, không phải là anh không biết, ông xã, anh đừng làm loạn!

Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình đi ra khỏi tào nhà tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tìm một tiệm cơm Tây ở gần đây. Diệp Lăng Phi đã nói là chiều nay sẽ đến tòa thị chính, dĩ nhiên, trước đó, Diệp Lăng Phi phải gọi điện thoại cho Điền Vi Dân, thông báo trước một tiếng, không thể đột nhiên đến đó được. Ở trong điện Diệp Lăng Phi tập trung nhắc tới cục trưởng và phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố, theo Diệp Lăng Phi thấy, có lẽ giữa hắn và mấy vị lãnh đạo của cục cảnh sát thành phố có gì đó hiểu lầm, Diệp Lăng Phi muốn làm rõ những chuyện này.

- Tiểu Diệp, chiều nay cậu tới cũng được, bản thân tôi cũng có thể đứng giữa điều giải, chỉ là chiều nay chỗ tôi còn có cuộc họp, nói không chừng đến lúc đó lại không có thời gian, cụ thể thế nào tôi cũng không nói trước được!

Điền Vi Dân vừa nói xong, ông ta để lại một con đường, nói:

- Tiểu Diệp, chiều nay khi nào cậu muốn đến thì gọi điện thoại cho tôi, để tôi xem có thời gian hay không!

- Được rồi, Điền bí thư, chúng ta cứ quyết định như vậy đi, khi nào tôi định đến tòa thị chính thì sẽ gọi điện thoại cho ông!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, sau đó bổ sung thêm một câu:

- Tôi nghe nói có tổ điều tra đến thành phố Vọng Hải, tôi rất muốn gặp mấy người của tổ điều tra, dù sao trước kia lúc ở tỉnh thành tôi cũng có quen biết một số người trên tỉnh, hi vọng có người quen cũ của tôi ở tổ điều tra!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn cầm lấy ly rượu vang của mình, một ngụm uống cạn ly rượu đó.

- Tình Đình, lần này anh có thể xác nhận, tổ điều tra quả là đang ở thành phố Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói,

- Chỉ cần để anh biết vấn đề ở chỗ nào, anh sẽ không sợ không thể giải quyết chuyện này, chỉ là cũng phải nói tiếp, muốn giải quyết chuyện này, anh cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho Chu Ngọc Địch, anh không tin con mụ chết tiệt này không lo chuyện năm xưa của cô ta bị bại lộ. Mẹ nó, còn lấy cảnh sát ra để dọa anh, Chu Ngọc Địch, ả đàn bà thối tha nhà cô chẳng lẽ chỉ có chút bản lĩnh đó sao?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi mở mồm chửi Chu Ngọc Địch làđàn bà thối, cô hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình cười, hắn hỏi:

- Bà xã, em cười cái gì vậy?

- Em cười anh mắng chửi người khác!

Bạch Tình Đình cầm lấy khăn ăn lau miệng, nói:

- Anh cũng thật là, ông xã, bất kể thế nào đây cũng là nơi công cộng, sao anh có thể mắng chửi người ta như thế, à, phải nói là mắng chửi người khác như vậy là không tốt!

- Anh không phải người của công chúng, người nào muốn đưa tin thì cứ đưa tin đi, anh chẳng quan tâm!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, chợt nhớ ra Bạch Tình Đình là người nổi tiếng, hắn có thể không quan tâm, nhưng Bạch Tình Đình lại không thể không quan tâm. Diệp Lăng Phi lo lắng mình nói như vậy sẽ chọc cho Bạch Tình Đình không vui, Diệp Lăng Phi không dám nói tiếp mấy lời vừa rồi, vội vàng nói:

- Bà xã,ânh biết rồi, ừm, bà xã, bây giờ anh gọi điện thoại cho Chu Ngọc Địch!

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của Chu Ngọc Địch, điện thoại đổ chuông ba hồi, giọng nói của Chu Ngọc Địch vang lên trong điện thoại:

- Diệp Lăng Phi, sao anh biết tôi sắp rời khỏi thành phố Vọng Hải vậy, không ngờ anh còn gọi điện thoại tiễn tôi, tôi thật sự rất cảm tạ phần tâm ý này của anh!

- Cô sắp đi sao? Khụ, tôi thật sự không biết đó, nếu như tôi biết, nhất định sẽ tự mình đi tiễn cô!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Chu Ngọc Địch, cô cũng biết tính tôi rất nhớ tình bạn cũ, nhất là cô cũng đã từng chết một lần, dù thế nào tôi cũng phải đi tiễn cô mới được, ai biết cô sẽ gặp phải chuyện gì trên đường, do đó không thể trở về thì sao!

Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói mấy câu xui xẻo như quạ đen, không hề tỏ ra tức giận, cô ta vẫn cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh không thể thay đổi được cách ăn nói đó của anh, nhưng mà tôi cũng không tức giận, bởi vì tôi đã sớm quen với kiểu ăn nói đó của anh rồi. Bây giờ tôi sắp phải lên máy bay, Diệp Lăng Phi, chúng ta cứ nói thẳng ra đi, anh có chuyện gì thì mau nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tin anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì muốn nghe giọng nói của tôi!

- Quả đúng là một người thông minh!

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Chu Ngọc Địch, hắn cười nói:

- Tôi rất thích nói chuyện với những người thông minh, vì nói chuyện với họ không làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi. Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi có người bị cảnh sát bắt vào trại giam, là bởi vì chuyện ở hội sở Đại Phú Quý của cô đây, giữa hai chúng ta có mâu thuẫn, có phải là nên giải quyết riêng thì tốt hợn không?

- A, người của anh bị bắt, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?

- Chu Ngọc Địch, cô nói cũng đúng, quả thật chuyện đó không liên quan gì tới cô. Xem ra, tôi đây đã lãng phí thời gian gọi điện thoại cho cô rồi, cô đã thích nói chuyện của người khác ra bên ngoài, tôi đây tấy nhiên không ngại đem chuyện của cô kể cho mọi người nghe, đến lúc đó, tôi không biết sau khi chuyện của cô được công khai, các phương tiện truyền thông có cảm thấy hứng thú không, sau đó giúp cho một loạt các cơ sở của hội sở giải trí Đại Phú Quý trên cả nước trở thành tâm điểm chú ý của công chúng? Cô thử nghĩ mà xem, nếu có chuyện như thế thì nhất định sẽ rất thú vị, Chu Ngọc Địch, cô thấy thế nào?

Đầu dây bên kia không có ai lên tiếng, một lát sau Chu Ngọc Địch cuối cùng cũng mở miệng:

- Diệp Lăng Phi, tôi biết rồi, đúng như anh nói, chuyện giữa chúng nên giải quyết riêng, không nên để cho cảnh sát tham dự vào, về phía cảnh sát tôi sẽ phái người đi xử lý, không biết như vậy có làm anh thỏa mãn không?

- Ừ, như vậy là hay nhất!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, hắn cảm thấy rất hài lòng, nói:

- Chu Ngọc Địch, tôi cũng biết cô hiểu làm thế nào thì có lợi với cô nhất. Được rồi, tôi không muốn nói nhiều, chỉ chúc cô đi chuyến này thuận buồm xuôi gió, cho dù bị tai nạn máy bay cũng giữ được tính mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.