Bạch Tình Đình đi công tác vẫn chưa về, Trương Lộ Tuyết cũng đã đi Mỹ,
trên danh nghĩa là đi thăm bố mẹ nhưng trên thực tế là muốn được yên
tĩnh để suy nghĩ kỹ hơn về quan hệ sau này giữa cô và Diệp Lăng Phi.
Chu Hân Mính lại bận cả ngày với mấy vụ án, không có ở bên Bạch Tình
Đình và Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo
vắng vẻ, Diệp Lăng Phi liền chạy qua biệt thự bên bờ biển ở.
Buổi tối có hai tiểu mỹ nữ cùng ngủ với hắn không biết tốt hơn gấp bao
nhiêu lần so với việc một mình hắn lạnh lẽo vắng vẻ ngủ ở nhà. Ngay cả
việc buổi sáng thức dậy Diệp Lăng Phi cũng lười phải dậy sớm, cứ ôm hai
cô Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển kì kèo cả buổi, lần nào cũng đến lúc
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển sắp đến giờ đi học và đi làm rồi thì
Diệp Lăng Phi mới chịu buông hai người ra.
Hôm nay lại là thứ
bảy, Diệp Lăng Phi nằm trên giường bẻ từng ngón tay tính thời gian Bạch
Tình Đình đi công tác, giống như Bạch Tình Đình đã đi công tác bốn năm
ngày rồi vậy, tính theo ngày thì thứ hai hoặc thứ ba tuần sau chắc Bạch
Tình Đình trở về lại thành phố Vọng Hải rồi. Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm Đường Hiểu Uyển vẫn còn nằm ngủ nướng trên giường vào lòng, thân mật
một phen. Tối qua Đường Hiểu Uyển vừa mới thân mật với Diệp Lăng Phi, đã ngủ một giấc vẫn chưa hồi phục lại đã bị Diệp Lăng Phi chà đạp thêm một lần nữa, thực sự cô không còn sức lực để dậy ra khỏi giường nổi, cô ôm
chặt cổ Diệp Lăng Phi sống chết không chịu dậy, hơn nữa còn nũng nịu
không cho Diệp Lăng Phi dậy.
Vu Đình Đình đẩy cửa phòng ngủ bước vào, Vu Đình Đình đã mặt xong áo quần, cô đi đến bên giường nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, hôm nay em có việc nên không ở nhà đâu, à, có thể tối em sẽ về hơi muộn chút!
Diệp Lăng Phi đang ôm Đường Hiểu Uyển, hắn nhìn Vu Đình Đình nói:
- Chuyện gì vậy?
- Hôm nay lớp em tổ chức hoạt động tập thể, đi qua bên công viên anh
đào chơi, em vốn không muốn đi nhưng em lại lo bạn học sẽ cho là em...
Vu Đình Đình còn chưa nói hết thì Diệp Lăng Phi đã ngắt đoạn nói:
- Đình Đình, anh còn tưởng chuyện gì, chẳng phải tham gia hoạt động tập thể sao, những hoạt động như thế này nên tham gia nhiều nhiều!
- Ừm, cảm ơn Diệp đại ca, vậy em đi trước đây!
- Từ từ đã, chẳng lẽ em quên làm gì trước đã hả?
Diệp Lăng Phi cố ý dùng tay chỉ chỉ mặt mình, Vu Đình Đình hiểu cái chỉ đó của Diệp Lăng Phi, cười ngọt ngào cúi người xuống hôn lên môi Diệp
Lăng Phi một cái rồi nói:
- Diệp đại ca, chị Hiểu Uyển, em đi trước đây!
Nói xong Vu Đình Đình vội vàng rời khỏi.
Vu Đình Đình đi khỏi Diệp Lăng Phi vẫn ôm Đường Hiểu Uyển ngủ tiếp, cứ
kì kèo mãi đến hơn mười giờ sáng mới dậy khỏi giường, hắn đẩy Đường Hiểu Uyển vốn không muốn dậy nằm bên cạnh, nói:
- Con sâu lười Hiểu Uyển, mau dậy thôi!
- Người ta mệt muốn ngủ thêm chút nữa!
Đường Hiểu Uyển lại quay người đi đối lưng lại phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển không có ý muốn dậy, hắn đột nhiên
nhấc tay ra sức vỗ một cái thật mạnh lên cái mông trơn nhẵn đàn hồi của
Đường Hiểu Uyển, chỉ nghe thấy tiếng bốp một cái, Đường Hiểu Uyển đau
quá lập tức ngồi dậy.
Đường Hiểu Uyển hai tay dụi mắt trách móc:
- Diệp đại ca, người ta rất buồn ngủ, em vẫn muốn ngủ thêm một lúc nữa!
- Ngủ gì mà ngủ, nếu ngủ thêm nữa thì sẽ biến thành con heo nhỏ đấy!
Diệp Lăng Phi giục Đường Hiểu Uyển dậy, Đường Hiểu Uyển không cam tâm
cầm chiếc quần lót lên mặc vào, sau khi cô mặc xong quần lót thì mò cả
nửa ngày cũng không thấy áo ngực của mình đâu cả, Đường Hiểu Uyển lười
nhác dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, tay phải ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, lười biếng nói:
- Diệp đại ca, giúp em tìm áo ngực đi, người ta tìm không thấy!
- Con sâu lười này, có phải không muốn dậy không!
Diệp Lăng Phi xuống gường, hắn nhặt chiếc áo ngực của Đường Hiểu Uyển
từ dưới nền nhà lên, đó là tối qua sau khi Diệp Lăng Phi cởi áo ngực của Đường Hiểu Uyển ra thì vứt dưới nền nhà. Diệp Lăng Phi cầm áo ngực
trong tay quay người lại nhìn thấy Đường Hiểu Uyển vẫn còn đang nằm ngủ
ngon lành trên giường.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn đặt chiếc
áo ngực của Đường Hiểu Uyển lên giường, không nhẫn tâm gọi tiếp Đường
Hiểu Uyển nữa. Diệp Lăng Phi sau khi tắm xong mặc quần áo trở lại phòng
ngủ. Hắn kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh sáng chiếu vào trong phòng, Diệp
Lăng Phi đứng bên thềm châm thuốc hút.
Đường Hiểu Uyển nằm ngủ
trong phòng thì bị tiếng chuông điện thoại làm thức tỉnh, Đường Hiểu
Uyển vừa nhìn cuộc gọi đến thì vội vàng bắt máy.
- Mẹ, tìm con có chuyện gì không?
Đường Hiểu Uyển hỏi.
- Hiểu Uyển, hôm nay có bận gì không?
Đường Hiểu Uyển tay cầm điện thoại nhìn Diệp Lăng Phi đang hút thuốc bên thềm, cô nhanh nhảu nói:
- Mẹ, có chuyện gì thì mẹ mau nói đi!
- Ừm, là vầy, em họ con nhà dì hai hôm nay kết hôn, lần trước chẳng
phải mẹ đã nhắc chuyện này với con rồi sao, mẹ muốn hỏi con có đi không?
- Mẹ, con không muốn đi lắm, tình cảm giữa con và nó không sâu sắc lắm, hơn nữa đã có mẹ và bố tham dự rồi đó chi, con không muốn qua đó nữa!
Đường Hiểu Uyển nói.
- Hiểu Uyển, lúc nãy mẹ và bố đã tính rồi, nói thế nào thì cũng là thân thích, hay con cũng đi đi!
Mẹ của Đường Hiểu Uyển nói.
- Họ hàng bên ngoại con cũng đến tham dự hôn lễ hết, chẳng phải đã rất
lâu rồi con không đến nhà ngoại rồi sao, vừa khớp nhân cơ hội này gặp
mặt, nếu như vậy tết cũng không cần phải chạy về nhà ngoại nữa, Hiểu
Uyển, con thấy thế nào?
- Mẹ, để con nghĩ đã, đợi lát nữa con gọi lại cho mẹ!
Đường Hiểu Uyển nói xong cúp máy, Đường Hiểu Uyển cầm lấy áo ngực mặc vào rồi bước xuống giường.
- Diệp đại ca!
Đường Hiểu Uyển chỉ mặc nội y bước đến bên cửa sổ, đứng trên bậc thềm
gọi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay lại nhìn thấy Đường Hiểu Uyển chỉ
mặc nội y đứng trước cửa sổ hắn vội vàng bước nhanh vào phòng ngủ ôm lấy chiếc eo thon của Đường Hiểu Uyển nói:
- Hiểu Uyển, em muốn lộ cảnh xuân ra ngoài hả, nếu như bị người khác nhìn thấy rồi thì anh bị thiệt nặng, mau vào đi!
- Diệp đại ca, mẹ em gọi điện đến bảo em tham gia hôn lễ của em họ em,
em chẳng đưa ra được quyết định nên muốn hỏi ý kiến Diệp đại ca!
Ngực Đường Hiểu Uyển khẽ vểnh lên, Đường Hiểu Uyển có khuôn mặt búp bê
bẩm sinh, ngoại hình nhỏ nhắn đáng yêu, mà lại có đôi gò bồng đảo **,
điều này vẫn mãi là sát thủ cướp mạng của cánh đàn ông, ngay cả Diệp
Lăng Phi lúc đầu cũng đã bị bộ ngực sữa kiêu ngạo kia của Đường Hiểu
Uyển thu hút, sau khi được Diệp Lăng Phi chăm sóc huấn luyện, bộ ngực
của Đường Hiểu Uyển càng lúc càng to, không nhô lên cũng đã đủ mê hồn
người rồi, một khi nhô lên nữa thì mê hoặc đàn ông hộc cả máu mũi, Diệp
Lăng Phi bị Đường Hiểu Uyển mê hoặc nhịn không được đưa tay ra nhéo hai
cái mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển đến bên giường nói:
- Tham dự hôn lễ là một chuyện tốt mà Hiểu Uyển, sao em lại không đi?
- Diệp đại ca, em chỉ là sợ hôm nay em phải ở cùng anh, nếu như em đi rồi thì không có ai ở cùng anh cả!
Đường Hiểu Uyển dịu dàng nói.
- Tiểu nha đầu này, không có sao cả, hôm nay anh còn định đi tìm Khả Hân nữa, được rồi, em đi tham dự hôn lễ đi!
Diệp Lăng Phi nói. Có được câu nói này của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu
Uyển đã đồng ý đi tham dự hôn lễ. Cô gọi điện cho mẹ đồng ý với mẹ là sẽ đi tham dự hôn lễ.
Đường Hiểu Uyển sau khi trang điểm sửa soạn
xong thì đã đi tham dự hôn lễ của em họ rồi, một mình Diệp Lăng Phi
chẳng có ai bên cạnh, hắn vốn định trưa đi tìm Lý Khả Hân ăn cơm nhưng
không ngờ điện thoại của Lý Khả Hân lại tắt máy, Diệp Lăng Phi không gọi được. Lý Khả Hân cũng không tìm thấy, Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi
biệt thự trước, lúc hắn chạy đến ngã tư nhìn thời gian đã mười một giờ
rưỡi rồi, Diệp Lăng Phi nghĩ giờ này Chu Hân Mính đã ăn cơm rồi, hai
ngày nay không gặp Chu Hân Mính Diệp Lăng Phi cảm thấy nhớ Chu Hân Mính
lạ thường, cũng chẳng biết hai ngày nay Chu Hân Mính đã bận đến mức nào
rồi, không biết có ốm đi không nữa.
Diệp Lăng Phi gọi qua nhưng
điện thoại của Chu Hân Mính cũng tắt máy rồi. Điện thoại của Chu Hân
Mính thường ngày rất ít khi tắt máy nhưng hôm nay Diệp Lăng Phi gọi đến
lại tắt máy rồi. Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ Chu Hân Mính lại tham gia hành động bí mật gì?
Diệp Lăng Phi vốn định qua một lúc nữa sẽ gọi lại, trong lúc Diệp Lăng
Phi vừa để máy xuống thì Trịnh Khả Nhạc gọi đến. Diệp Lăng Phi nhìn thấy là Trịnh Khả Nhạc gọi đến liền lập tức bắt máy, thái độ của Diệp Lăng
Phi đối với Trịnh Khả Nhạc trước đây không giống như bây giờ, từ sau khi hắn khẳng định giữa hắn và Vu Tiêu Tiếu không có nảy sinh quan hệ thì
Diệp Lăng Phi khẳng định người tối hôm đó nảy sinh quan hệ với mình
chính là Trịnh Khả Nhạc, nếu như vậy thì trong lòng hắn cảm thấy có lỗi
với Trịnh Khả Nhạc.
Nếu như Trịnh Khả Nhạc không còn là trinh nữ thì còn có thể tạm chấp nhận, đằng này trinh nữ của Trịnh Khả Nhạc lại
nộp cho Diệp Lăng Phi, trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút day dứt đối với Trịnh Khả Nhạc, vốn dĩ quan hệ giữa hắn với Trịnh Khả Nhạc vốn
rất gần gũi, lại cộng thêm chuyện này nữa, thái độ của Diệp Lăng Phi đối với Trịnh Khả Nhạc đã thay đổi rất nhiều, càng quan tâm đến Trịnh Khả
Nhạc hơn so với trước đây.
- Khả Nhạc, sao thế, sao lại nhớ đến anh mà gọi điện?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Chẳng lẽ hết tiền rồi mới nhớ đến anh sao?
- Diệp đại ca, mau đến cứu em đi!
Trịnh Khả Nhạc hét lên trong điện thoại.
- Giờ em không ra ngoài được!
Lúc Diệp Lăng Phi chạy đến tiệm thì nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đang ngồi
trên bàn sát tường, trước mặt bày hai đĩa thức ăn đã ăn hết một nửa, còn có hai chai bia không để trên bàn, má Trịnh Khả Nhạc có chút ửng đỏ cứ
nhìn chăm chú ngoài cổng. Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện Trịnh Khả Nhạc đã
vội gọi:
- Diệp đại ca, ở đây, ở đây!
Diệp Lăng Phi đi
đến bên bàn của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc vội xịch ra sau rồi vào
cái ghế bên trong, cô nhường cái ghế bên cạnh cho Diệp Lăng Phi ngồi
xuống, Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Nhạc, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, đang yên đang lành sao lại làm mất ví tiền rồi, em thật là!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe uất ức sắp bật khóc, cô mím môi, bộ dạng đó thật đáng yêu vô cùng, miệng nói có kèm theo chất men:
- Đều là chị Oánh Oánh, hôm nay em và Oánh Oánh cãi nhau, tâm trạng
không tốt muốn ra ngoài đi dạo, em chẳng nhớ nỗi ví tiền của em bị mất ở đâu nữa, em chỉ biết em đi xe buýt rồi lại dạo chợ, dạo mệt rồi thì đến tiệm cơm này ăn, đến lúc tính tiền thì thấy ví không còn nữa, Diệp đại
ca, nếu như anh không đến thì ngay cả cái cửa của tiệm ăn này em cũng
không bước ra được đó!
- Sao mà ra không được, chẳng phải em có điện thoại đó sao, cầm cái điện thoại ở đây là được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Đã là lúc nào rồi mà Diệp đại ca anh còn đùa được, Diệp đại ca, anh
tính tiền cho em đi, bây giờ trên người em một đồng cũng không có!
Trịnh Khả Nhạc nói xong thì đứng lên, Diệp Lăng Phi kéo Diệp Lăng Phi lại nói:
- Anh nói nè Khả Nhạc, em đã cơm no rượu say rồi, còn anh bụng rỗng
chạy đến đây, em đi như vậy làm sao anh lấp đầy bao tử được đây!
- Diệp đại ca, em phải đi vệ sinh, em đã uống hai chai bia rồi, giờ phải đi vệ sinh!
Trịnh Khả Nhạc đi vệ sinh một lúc, Diệp Lăng Phi lại gọi thêm món, hắn
không uống rượu mà uống hai chai cô ca, lúc Trịnh Khả Nhạc quay trở lại
thì món của Diệp Lăng Phi cũng vừa bưng lên, Trịnh Khả Nhạc định chen
qua trước mặt Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ cự ly giữa cái bàn đó với
Diệp Lăng Phi quá hẹp, Trịnh Khả Nhạc không thể nào chen qua được, ngược lại cô đã ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi.
- Tiểu nha đầu, uống nhiều rồi phải không?
Diệp Lăng Phi đỡ Trịnh Khả Nhạc lên đặt Trịnh Khả Nhạc ngồi ở ghế bên
trong, sau đó cầm một chai cô ca đưa cho Trịnh Khả Nhạc nói:
-
Uống rượu bia ít thôi, uống nhiều nước giải khát vào, như vậy sẽ tốt cho em hơn, xem bộ dạng của em lúc này kìa, đâu có giống thục nữ gì đâu
chứ!
- Tâm trạng người ta không tốt mới uống chút rượu!
Trịnh Khả Nhạc cầm lấy chai cô ca bật nắp uống một hơi to, sau đó đặt chai cô ca xuống nói:
- Diệp đại ca, chắc anh không biết em đã giảm béo hơn tháng nay rồi,
mỗi lần đều ăn rất ít, hôm nay tâm trạng không tốt nên đã ăn rất nhiều,
tiêu rồi, lần này lại mập lên rồi, đều là tại chị Oánh Oánh hết, em chỉ
là bất cẩn làm ướt đồ của chị ấy, Oánh Oánh hà tất phải nhỏ mọn thế, hừ, cũng thật là, uổng công em tốt với chị Oánh Oánh như vậy, chị Oánh Oánh còn hơn thua với em, em tức chết đi được!
Trịnh Khả Nhạc có
chiều cao một mét bảy, cô vốn đã ốm rồi. Hai bắp đùi của Trịnh Khả Nhạc
hiện rõ rất ốm, cứ như vậy ngược lại hiện rõ sự mảnh khảnh, Trịnh Khả
Nhạc chính là vì theo đuổi cái đẹp ngoại hình, rõ ràng mình đã rất ốm mà còn đòi giảm cân, chính là muốn thành thân hình quỷ quái. Diệp Lăng Phi cố ý liếc nhanh cặp đùi vốn ốm chỉ bằng cánh tay Diệp Lăng Phi của
Trịnh Khả Nhạc, chép miệng nói:
- Ây dô, anh nói nè Khả Nhạc, em không nhìn cái chân của em thử, đã mỏng đến mức sắp thành cây gậy khô
rồi mà em còn đòi giảm cân, nếu giảm tiếp nữa chắc thành bộ xương khô,
đến lúc đó chỉ cần có một cơn gió thôi cũng đủ thổi bay em đi rồi!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe không vui nói:
- Diệp đại ca, anh đừng có nói bậy, em chính là muốn giảm cân đấy!
- Được, được, vậy thì em cứ giảm đi, từ từ mà giảm cân, anh không nói
gì em nữa là được chứ gì. Khả Nhạc, nói đi thì cũng nói lại, Oánh Oánh
không phải là cô gái hay tính toán hơn thua đâu, có phải là em lại nói
bậy gì rồi không?
Diệp Lăng Phi cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói:
- Anh thấy hết tám phần là không đơn giản như em nói!
- Em đâu có nói gì, chỉ là bất mãn tùy tiện nói hai ba câu, đâu ngờ chị Oánh Oánh lại nói em!
Trịnh Khả Nhạc cứ nói cứ nói rồi giọng cũng thấp xuống, cuối cùng nói:
- Tóm lại tâm trạng lúc này của em không tốt, Diệp đại ca, em muốn đi ra ngoài chơi!
Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Được rồi, được rồi, anh sẽ chơi cùng em là được chứ gì, nhưng nói thế nào thì em cũng phải đợi anh ăn xong cơm đã, em nói có phải không!
Diệp Lăng Phi ăn cơm xong liền tính tiền, hắn bảo Trịnh Khả Nhạc lên xe trước, hắn cầm điện thoại đứng bên cạnh xe gọi cho Chu Hân Mính.
Lúc nãy không gọi được cho Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi lại muốn gọi
thêm lần nữa xem thử có gọi được hay không, nhưng lần này vẫn không gọi
được, điện thoại của Chu Hân Mính vẫn tắt máy.