Diệp Lăng Phi nói xong câu này Chu Hân Mính trở nên hồ đồ, cô đưa tay ra sờ trán Diệp Lăng Phi thắc mắc nói:
- Đâu có sốt đâu, sao anh nói lung tung vậy!
- Hân Mính, anh không phải đùa với em đâu, mà là nói thật với em đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Trước khi Dương Tử chưa đến đây, thành phố Vọng Hải luôn chỉ có Phủ
Đầu Bang và bang 3K, hai bang này tuy nói không hài lòng với nhau nhưng
bọn họ lại không có xung đột lớn nào, nhưng việc đả kích Tiêu Triều
Dương đã thay đổi hoàn toàn cục diện. Theo như sự hiểu biết của anh thì
Sở Thiếu Lăng và Khương Long quả thật có muốn đả kích Tiêu Triều Dương,
nhưng kế hoạch của bọn họ không phải là muốn giết Tiêu Triều Dương, chỉ
là muốn uy hiếp Tiêu Triều Dương mà thôi, lấy địa bàn của Phủ Đầu Bang
thành địa bàn của mình, để cho bang 3K thực hiện buôn bán ma túy. Nhưng
điều không may là chính lúc bọn họ đả kích Tiêu Triều Dương lại trúng sự phục kích của kẻ khác, đó chính là người có thế lực thứ ba đã làm tăng
thêm nhiều vụ án đẫm máu. Lúc đó anh nhớ bên phía Tiêu Triều Dương đã
chết mấy chục người, đều bị súng bắn chết, trong đó có mấy người là
người của 3K, còn lại đều là người của Phủ Đầu Bang, thực ra có thể hiểu như thế này, thế lực thứ ba này có vũ khí trong tay nên đã cố ý chọn cơ hội này, tạo thành hiện trường giả là bang 3K đả kích Tiêu Triều Dương, từ đó sẽ dẫn đến xung đột lớn giữa Phủ Đầu Bang và 3K. Bây giờ có từng
chuyện một đã chứng tỏ được suy đoán của anh, chí ít Phủ Đầu Bang và 3K
đều đã mất hút rồi, chính là mục đích của thế lực thứ ba này, mà đứng
đằng sau khống chế hội Đông Liên mới mạo ra lại chính là Dương Tử, hắn
thông qua sách lược hàng loạt đẩy Tần Dao đến trước mặt làm con rối cho
hắn, vậy anh có thể giả thiết, thế lực đó chính là Dương Tử khống chế,
mục đích Dương Tử làm vậy chính là dẹp tan xã hội đen, từ đó hắn có thể
khống chế xã hội đen của thành phố Vọng Hải?
Chu Hân Mính sau khi nghe xong không tránh khỏi phấn khích nói:
- Đúng thế, đây chẳng phải chính là điều mà em luôn cảm thấy kì quặc ở
bên trong sao, đúng, nếu như vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải
thích rõ, bây giờ em lập tức đi bắt Dương Tử!
- Em điên à!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chu Hân Mính vui quá đến nỗi chẳng biết gì cả vội vàng ôm chặt Chu Hân Mính lại nói:
- Nếu việc này đơn giản như vậy thì anh đâu có cần lo lắng cho em, vì
em hoàn toàn có thể bị ám sát ngầm đó, chỉ cần Dương Tử còn ở thành phố
Vọng Hải thì anh có thể tiêu diệt hắn, nhưng điều anh lo là Dương Tử
chẳng qua cũng chỉ là một tên tay sai, đại nhân vật thực sự vẫn còn chưa xuất đầu lộ diện đó!
- Cái gì?
Chu Hân Mính lúc này hoàn toàn bị Diệp Lăng Phi nói đến sững sờ, cô không dám tin nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Sao anh biết?
- Cảm giác, đây tuyệt đối là một cảm giác!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Hân Mính, anh thật không thể nào giải thích được cái cảm giác này của anh, đúng, nhìn từ bên ngoài có thể hoàn toàn thấy được tất cả những gì trước mắt đều nằm hết trên người Dương Tử, nhưng trên thực tế anh vốn
không cho rằng Dương Tử có được bản lĩnh này, chỗ dựa sau lưng hắn chí
ít còn có một người, mà năng lực của người này tuyệt đối không đơn giản, Hân Mính, hãy tin anh, chuyện lần này không dễ giải quyết đâu, anh cảm
thấy rất nan giải, em đã bị anh từng bước từng bước đẩy đến bước của
ngày hôm nay, anh vốn tưởng anh đang giúp em nhưng không ngờ lại hại em, em đã trở thành mục tiêu công kích của người khác, là vì em đang tiếp
cận chân tướng!
Chu Hân Mính sau khi nghe những lời này của Diệp Lăng Phi liền bật cười , cô bỏ chân xuống khỏi ghế đứng lên đến trước
mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính lộ vẻ khinh thường nói:
- Nếu
như em bị hại chết vậy thì em đã không chọn cái nghề này rồi, em có rất
nhiều ngành nghề có thể lựa chọn, nhưng lại chọn cái nghề cảnh sát này,
điểm này ngay cả bố em cũng không hiểu nổi. Diệp Lăng Phi, anh có biết
không, em thật lòng rất yêu cái nghề này, em biết có nguy hiểm, nhưng
trong xã hội cuộc sống của chúng ta thì ở đâu mà an toàn được chứ, nói
không chừng anh đang đi dưới lầu cũng có thể bị thứ gì ở trên lầu rớt
trúng chết. Đây chính là cách nghĩ của em, nếu có những chuyện mà số
mệnh bắt buộc xảy ra vậy thì em sẽ chọn cách dũng cảm đối diện nó.
Diệp Lăng Phi không nói được lời nào, hắn chỉ có thể nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đưa hai tay ra kéo Diệp Lăng Phi qua, cơ thể cô dán chặt
vào cơ thể Diệp Lăng Phi, cô như con chim nhỏ nũng nịu được Diệp Lăng
Phi ôm chặt.
- Bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, vậy là đủ lắm rồi!
Chu Hân Mính nói.
Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính càng chặt hơn, lúc này hắn hết cách để
khuyên nhủ Chu Hân Mính rời khỏi cái nghề cảnh sát này. Những lời nói
lúc nãy của Chu Hân Mính đã động lòng Diệp Lăng Phi, quả thật đúng như
vậy, trong cái xã hội này đang ẩn náu rất nhiều yếu tố không chắc ăn,
nếu số mệnh phải có chuyện xảy ra thì cũng chẳng có cách nào mà trốn
thoát được, nếu đã không trốn thoát được vậy thì chỉ còn cách dũng cảm
đối diện nó thôi.
Lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính trở về biệt
thự thì Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng khách xem tạp chí. Từ lúc
sau khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đi khỏi, cô cứ ngồi trong phòng
khách đợi hai người trở về, Bạch Tình Đình thấy biểu tình lúc Diệp Lăng
Phi và Chu Hân Mính trở về không giống như là đang cãi nhau nên cô mới
yên tâm.
……………………….
Tuy Tần Dao đã tỉnh nhưng vẫn không
chịu nói chuyện. Mấy ngày nay Vu Đình Đình đều ở bên Tần Dao, nhìn thấy
bộ dạng này của Tần Dao, Vu Đình Đình rất lo lắng, Vu Đình Đình đã nghĩ
đến Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình hy vọng Diệp Lăng Phi có thể đến khuyên
giải Tần Dao.
Lúc Diệp Lăng Phi chạy đến bệnh viện thì Tần Dao
đang nhìn ra cửa sổ, Vu Đình Đình ngồi bên giường của Tần Dao, tay đang
cầm dao gọt trái táo.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến rồi cô vội đứng lên nói:
- Diệp đại ca, anh đến rồi à!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Vu Đình Đình ra hiệu cho Vu Đình Đình ngồi
xuống, hắn đến trước mặt Tần Dao quan sát tỉ mỉ sắc mặt của Tần Dao nói:
- Tần Dao, khí sắc cũng tốt đó!
Tần Dao nhìn Diệp Lăng Phi, sắc mặt không có biểu tình gì cả, ánh mắt
cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Vu Đình Đình nói với Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, đã hai ngày rồi, Tần Dao vẫn mãi không chịu nói chuyện gì cả!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói với Vu Đình Đình:
- Đình Đình, em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với Tần Dao!
Vu Đình Đình đặt quả táo và con dao gọt trái cây xuống, quay người bước ra ngoài. Diệp Lăng Phi ngồi bên giường của Tần Dao đột nhiên đưa tay
ra ép quay mặt Tần Dao lại nhìn mình, hắn nhìn vào mắt Tần Dao nói:
- Tần Dao, bộ dạng lúc này của cô là thế nào vậy? Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là cô đang muốn làm gì?
Tần Dao chỉ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, mắt cô hiện rõ vô hồn. Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Tần Dao, cho dù cô không nói tôi cũng biết cô nghĩ thế nào, trong
lòng cô rất đau thương, cô đau thương thì có tác dụng đêck gì chứ, cô có nghĩ qua ai đã hại cô và cả nhà cô chưa, là em trai của cô đó, nếu
không phải là hắn thì cô và người nhà cô sẽ không xảy ra chuyện, bây giờ cô thế này có tác dụng gì chứ, cô hãy xem bộ dạng của cô lúc này đi,
chẳng lẽ cô không có linh hồn, thật sự muốn chết sao? Nếu tôi biết trước cô sẽ như vậy thì tôi đã không nên cứu cô rồi, tôi, Hân Mính, còn có
mấy tiểu tử của đại đội cảnh sát hình sự đã phải trả biết bao, cô có
biết máu đang chảy trên người cô đều là máu của mấy tiểu tử của đại đội
cảnh sát hình sự không hả, nhìn bộ dạng lúc này của cô xem, cô thật sự
khiến tôi quá thất vọng rồi.
Sau khi nói xong Diệp Lăng Phi đứng lên nói với Tần Dao:
- Nhìn thấy cửa sổ chưa, nếu cô muốn chết thì nhảy từ đó xuống đi, bảo
đảm cô sẽ nát tan mà chết ngay tại chỗ. Cô có thể giải thoát tồi, nhưng
cô sẽ làm tổn thương đến những người đã giúp cô, hại cả Đình Đình, tôi
tin, cho dù cô đã xuống âm phủ rồi thì nhất định cô cũng sẽ không cảm
thấy được giải thoát, còn tôi cũng sẽ không bất kỳ cảm giác nào với một
gái không có lương tâm, nếu như cô nhảy xuống thì tôi sẽ xóa tên cô khỏi danh sách bạn bè của tôi, tôi sẽ không có người bạn không có trách
nhiệm như vậy, tôi chỉ cảm thấy quá nhục nhã!
Diệp Lăng Phi vừa quay lưng thì tay hắn bị Tần Dao túm chặt, Tần Dao cố gắng nói:
- Diệp đại ca, anh đừng đi!
Diệp Lăng Phi quay qua nhìn những giọt lệ chảy ra từ khóe mắt của Tần
Dao. Diệp Lăng Phi cảm thấy những lời lúc nãy mình nói quá nhẫn tâm với
Tần Dao rồi, hắn ngồi xuống an ủi:
- Tần Dao, không phải anh muốn mắng em, chỉ là anh không muốn nhìn thấy em như vậy!
Hai tay Tần Dao ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, vùi đầu vào lòng Diệp Lăng Phi bật khóc nứt nở.
……………………………..
Tình cảm của con người không thể bị đè nén, nếu tình cảm của một người
nào đó bị đè nén quá lâu thì rất dễ xảy ra chuyện. Vì thế Diệp Lăng Phi
mới mắng Tần Dao một trận, chính là muốn mắng cho Tần Dao tỉnh ngộ, để
cho Tần Dao chôn dấu đau thương vào tận đáy lòng, cách này quả thật rất
có hiệu quả, sau khi Tần Dao khóc nứt nở một hồi thì cuối cùng cũng đã
nói chuyện.
Diệp Lăng Phi đợi cho tâm trạng của Tần Dao tốt hơn
nhiều rồi mới nhắc đến chuyện đưa Tần Dao đi Anh Quốc. Theo như Diệp
Lăng Phi thấy thì thành phố Vọng Hải bây giờ rất không an toàn, Dương Tử một khi biết Tần Dao vẫn còn sống thì nhất định sẽ nghĩ cách lấy mạng
của Tần Dao. Còn một nguyên nhân khác, chính là tâm trạng lúc này của
Tần Dao không được ổn định, nếu đi sang Anh Quốc thì có thể khiến cho
Tần Dao tạm thời quên đi đau khổ.
Còn về phần bên Anh Quốc, Diệp Lăng Phi lại không lo lắng, An Kỳ đang ở Anh Quốc, mà Anh Quốc lại là
căn cứ của tổ chức Lang Nha, có rất nhiều người của tổ chức Lang Nhan
đang hoạt động mạnh ở Anh Quốc. Diệp Lăng Phi đã nói trước với An Kỳ
rồi, bảo An Kỳ chăm sóc cho Tần Dao.
Cuối cùng Tần Dao cũng đã đồng ý đi Anh Quốc, hơn nữa cô còn muốn càng nhanh càng tốt.
Sau khi Diệp Lăng Phi rời khỏi bệnh viện, hắn chạy xe quay trở lại quầy bar của Lý Khả Hân, không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi đã thích nơi này
rồi, bất luận có chuyện hay không có chuyện hắn cũng đều thích ở nơi này một lúc.
Quầy bar không có mở cửa, thậm chí nhân viên cũng
không có đi làm, Diệp Lăng Phi thích vào khoảng thời gian này đến quầy
bar, bởi vì ở đây không có ai, chỉ có mình hắn.
Lý Khả Hân đã
đưa cho Diệp Lăng Phi một chìa khóa từ lâu rồi, một mình Diệp Lăng Phi
ngồi giữa quầy bar, hắn đang suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra, mọi
chuyện phát triển như thủy triều lên khiến cho Diệp Lăng Phi không thể
nào khống chế được, Diệp Lăng Phi không thể phủi tay làm ngơ thế được,
hắn nên làm chút gì đó để tránh cho Chu Hân Mính gặp phải nguy hiểm,
nhưng Diệp Lăng Phi lại có cảm giác không biết bắt đầu làm từ đâu.
Nếu có thể giết Dương Tử mà có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện thì
nói không chừng Diệp Lăng Phi đã ra tay trừ khử Dương Tử từ lâu rồi,
nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm giác việc này không hề đơn giản như thế.
Diệp Lăng Phi càng nghĩ nhiều hắn càng cảm thấy đau đầu. Lúc Diệp Lăng
Phi cảm thấy phiền não thì hắn nghe thấy tiếng bước chân từ trong quầy
bar vọng ra, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì thấy Lý Khả Hân đang đi về phía
hắn.
- Sao anh đến đây?
Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân
xuất hiện, có chút ngạc nhiên, hắn vốn không có gọi điện cho Lý Khả Hân
nói mình đang uống rượu ở trong quầy bar cả.
- Em có dự cảm, em cảm thấy có người nào đó không vui đang cần có người đến chia sẻ, vì thế nên em đến đây!
Lý Khả Hân ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn thấy hai chai rượu vang đã uống sạch trơn trên bàn, cười nói:
- Em thấy anh đang muốn mình say khướt đấy, sao thế, có phải gặp phải
chuyện nan giải rồi không. Ừm, anh đừng có nói để em đoán trước thử, có
phải anh cãi nhau với Bạch Tình Đình không?
Lý Khả Hân hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Không có, anh và Tình Đình bây giờ chung sống rất hòa thuận!
- Vậy thì anh cãi nhau với cô gái khác rồi!
Lý Khả Hân nói.
Diệp Lăng Phi lại lắc đầu nói:
- Không có!
- Em đầu hàng, em không đoán ra!
Lý Khả Hân nói.
- Hay anh nói cho em đi!
- Khả Hân, em đừng hỏi nữa, chuyện này em có hỏi cũng không giải quyết được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Thực ra đây cũng chỉ là linh cảm của anh thôi, không hiểu tại sao mà anh lại có linh cảm này.
- Nói em nghe thử!
Lý Khả Hân nói.
- Anh linh cảm Chu Hân Mính sắp xảy ra chuyện, nhưng anh không biết nên tránh như thế nào đây!
Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng đã nói ra. Sau khi Lý Khả Hân nghe xong đột nhiên bật cười nói:
- Diệp Lăng Phi, em còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là chuyện này à, từ lúc nào anh cũng tin vào cảm giác như vậy!
- Anh đã nói là không nói rồi mà, em lại bắt anh nói ra, bây giờ anh nói ra rồi thì em lại không tin!
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Đây đúng là bọn con gái tụi em, được rồi, chúng ta không nói nữa, nào, chúng ta uống rượu đi.
……………………………………..
Ba ngày sau Tần Dao đã rời khỏi thành phố Vọng Hải đi Anh Quốc.
Trong lúc Tần Dao rời khỏi thành phố Vọng Hải không bao lâu thì Trương
Lộ Tuyết cũng đã rời khỏi thành phố Vọng Hải. Trương Lộ Tuyết đã giao
toàn bộ công việc lại cho Trần Ngọc Đình rồi lại đi Mỹ.
Sau khi
xảy ra nhiều chuyện ở thành phố Vọng Hải, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức khiến cho người ta không dám tin luôn xảy
ra nhiều vụ án lớn ở thành phố Vọng Hải trước đó.
Trong khoảng
thời gian này Chu Hân Mính lại thu được tiến triển rất quan trọng, có
người báo ở nhà một khu thành phố nhìn thấy có người cầm súng, đầu mối
này rất quan trọng, sau khi Chu Hân Mính báo cáo với cục trưởng lập tức
triển khai hành động, kết quả đã bắt được bốn người Hồng Kông ở ngay
hiện trường, khám xét nơi ở của bốn người đó thì tìm thấy vũ khí.
Thành quả này khiến cho Chu Hân Mính vui khôn xiết, Chu Hân Mính thẩm
vấn thâu đêm, hy vọng có thể thi được nhiều đầu mối hơn, nhưng bốn người này lại im miệng không nói gì, nhất thời Chu Hân Mính cũng không có
cách gì với bốn người này cả.
Còn phía bên tập đoàn quốc Tế Thế
Kỷ thì công việc của Bạch Tình Đình tiến triển rất thuận lợi, nhanh
chóng giải quyết xong chuyện của công ty con, Bạch Tình Đình bắt đầu bắt tay vào dự án bên Long Sơn.
Diệp Lăng Phi không hiểu tại sao
sống trong sự bình lặng như thế này thì hắn luôn cảm giác có nguy cơ sắp xảy ra, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng thì cái linh cảm này cũng đã biến thành hiện thực rồi.