Chu Ngọc Địch cười cười, chỉ thấy cô ta đứng dậy, đi tới trước cửa sổ
của căn phòng, kéo tấm rèm cửa dày qua một bên, ánh mặt trời từ bên
ngoài chiếu vào căn phòng. Cái rèm cửa này là một loại rèm đã khá cũ,
dầy cộm nặng nề, nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng. Những phòng VIP
dù là lúc ban ngày, cũng sẽ kéo rèm cửa che lại, chỉ dùng đèn để chiếu
sáng thôi. Làm như vậy một mặt là muốn khiến nơi này trở nên bí ẩn hơn,
mặt khác, cũng là để tô đậm thêm vẻ nguy nga lộng lẫy của căn phòng.
Phải biết rằng, ánh sáng tự nhiên rất dễ dàng khiến cho con người ta mất đi cảm giác vè sự huy hoàng rực rỡ, nhưng ánh đèn thì lại khác, những
ánh đèn có màu sắc khác nhau phối hợp chung một chỗ, có thể tạo ra hoàn
cảnh như mộng như ảo, vô tình, thứ mà hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý này
muốn xây dựng chính là tình cảnh như trong mơ ấy, khi Chu Ngọc Địch kéo
rèm cửa ra, loại cảm giác này biến mất, Chu Ngọc Địch đứng ở trước cửa
sổ, để cho ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt mình, cười nhạt mấy nụ, nói:
- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh cho là với địa vị và thân phận hiện giờ
của tôi mà còn đi làm những chuyện như vậy ư, trong tay tôi có tiền,
cũng có quyền lực, nếu tôi muốn lấy vật gì, căn bản là không cần phải
cướp đoạt từ tay người khác, lại càng không cần lấy tính mạng của người
ta. Cái chết của Chu Ba chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi cũng chỉ vừa
mới nhận được tin tức kia thôi. Dĩ nhiên, nếu như anh không tin lời tôi, tôi cũng chẳng cần phải chứng minh với anh làm gì cả!
- Chu Ngọc Địch, điều này hình như không phù hợp với cá tính của cô, tôi nhớ là trước đây cô không giống như thế này, chẳng lẽ cô đã thực sự
thay đổi rồi?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Diệp Lăng Phi, một người sau khi trải qua quá nhiều chuyện, người đó
tất nhiên sẽ thay đổi, tôi chính là một người như vậy. Tôi đã trải qua
quá nhiều chuyện trong quá khứ, tôi không muốn đi lại con đường cũ của
mình nữa, vì thế cho nên, tôi đã học được khoan dung, cho dù là những
người đã làm tôi tổn thương trong quá khứ, tôi vẫn tha thứ cho bọn họ,
anh cũng là một người trong số đó!
kKhi Chu Ngọc Địch nói tới đây, chỉ thấy Diệp Lăng Phi nhướng mày, dường như là không tán đồng với những gì Chu Ngọc Địch nói, Diệp Lăng Phi
ngắt lời Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, hình như cô mới là người đối phó tôi trước thì phải, mà lúc ấy tôi cũng chỉ tự vệ thôi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi làm tổn thương cô sao? Hình như cô nghĩ buồn cười quá đấy!
- Vậy sao?
Chu Ngọc Địch xoay người lại, khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, nhìn khuôn
mặt mà cô ta khó có thể nào quên được, trong đôi mắt Chu Ngọc Địch lóe
lên những ánh nhìn giận dữ, nhưng ngay sau đó, sự giận dữ của Chu Ngọc
Địch biến mất, cô ta còn nở nụ cười, tựa như là đã quên mất vừa rồi Diệp Lăng Phi đã nói những lời khiến cho cô ta rất không vui.
- Diệp Lăng Phi, chúng ta không nên nói những chuyện này nữa, nếu anh và tôi đàm luận về những chuyện này thì chắc mấy ngày mấy đêm cũng không
nói xong, bởi vì giữa chúng ta có quá nhiều chuyện phải xử lý, chẳng lẽ
không đúng sao? Tiếp tục nói về chuyện của Chu Ba đi, tôi không biết anh Chu Ba có quan hệ như thế nào, nhưng mà tôi dám khẳng định, tôi không
giết Chu Ba, thậm chí Chu Ba chết tôi cũng chỉ nghe anh nói lại mới biết được. Thứ tôi muốn chính là miếng ngọc bội của Chu Ba, bây giờ nó đang ở trong tay anh, anh ra giá đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất
định sẽ đáp ứng!
- Chu Ngọc Địch, cô tự tin nghĩ rằng tôi sẽ giao miếng ngọc bội cho cô sao?
Diệp Lăng Phi dụi tắt điếu thuốc lá trong cái gạt tàn, hắn nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Tôi có cái tính là rất thích hỏi đến gốc rễ của vấn đề, cô đã quan tâm đến miếng ngọc bội kia như vậy, tôi nghĩ nhất định nó có bí mật to lớn
nào đó, sao tôi không xem xét nó thật cẩn thận rồi mới lấy ra bán nhỉ!
- Bởi vì miếng ngọc bội đó không có ý nghĩ gì với anh cả!
Chu Ngọc Địch không vì Diệp Lăng Phi nói như vậy mà tỏ ra bận tâm, vẻ
mặt cô ta vẫn hết sức bình tĩnh như lúc trước, lúc cô ta nói câu này,
mắt nhìn về chỗ Diệp Lăng Phi, chỉ thấy trên mặt Chu Ngọc Địch hiện lên
một nụ cười thần bí, nụ cười đó khiến cho người ta rất không hiểu, ngay
cả Diệp Lăng Phi tự nhận mình là một người hiểu khá rõ về người phụ nữ
tên là Chu Ngọc Địch này, trông thấy nụ cười đó của Chu Ngọc Địch, hắn
cũng cảm thấy mịt mờ. Chu Ngọc Địch có vẻ rất hài lòng với sự mông lung
biểu hiện trên nét mặt của Diệp Lăng Phi, chỉ thấy cô ta đi tới, cầm lây chai rượu vang ở trước mặt Diệp Lăng Phi, rót cho mình một ly thật đầy, sau đó, Chu Ngọc Địch để chai rượu xuống, bàn tay thon dài cầm lấy ly
rượu vang, lạnh nhạt nói:
- Diệp Lăng Phi, có một số việc anh đừng có quản, nghe tôi một câu thôi, chuyện này anh không nên xen vào, bởi vì anh còn chưa có thực lực để đi quản chuyện này đâu, hãy đi sống cuộc sống của người bình thường hiện
giờ của anh đi, như vậy không phải là rất tốt sao?
- Nếu đã như vậy, thế thì tôi nói thẳng với cô nhé!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói với mình như vậy, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:
- Chu Ngọc Địch, nói thật với cô, tôi chẳng biết chuyện ngọc bội gì cả,
cũng không biết gì về chuyện của Chu Ba, tôi chỉ biết là tối hôm qua Chu Ba đã chết. Sở dĩ tôi đến tìm cô là bởi vì tôi nghe Dã Thú đề cập tới
cô, nói cô có một kho báu, tôi rất hiếu kỳ, cho nên tới đây xem thế nào!
- À, hóa ra là như vậy!
Phản ứng của Chu Ngọc Địch nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp
Lăng Phi cho rằng, nếu như Chu Ngọc Địch biết mình không hề biết vật mà
Chu Ba đang nắm giữ là cái gì, Chu Ngọc Địch nhất định sẽ hết sức tức
giận, cái Diệp Lăng Phi muốn nhìn thấy chính là bộ dạng lúc tức giận của Chu Ngọc Địch, nhưng sự tỉnh táo của Chu Ngọc Địch khiến Diệp Lăng Phi
cảm thấy mình nhìn thấu được người phụ nữ này. Hắn và Chu Ngọc Địch đã
rất lâu chưa gặp, lần này đột nhiên gặp nhau lần nữa ở thành phố Vọng
Hải, bản thân chuyện này đã khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ rồi,
bây giờ lại thấy sự bình thản của Chu Ngọc Địch, càng khiến cho Diệp
Lăng Phi cảm giác được hiện giờ Chu Ngọc Địch đã trở nên vô cùng đáng
sợ, trong lòng Diệp Lăng Phi không biết mình có đủ sức để không chế Chu
Ngọc Địch không.
- Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô không cảm thấy bất ngờ sao?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói xong, hắn không nhịn được hỏi:
- Cô không giận tôi đã lừa cô sao?
- Tại sao tôi lại phải tức giận!
Chu Ngọc Địch nâng ly rượu lên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói:
- Diệp Lăng Phi, những gì anh vừa nói giúp tôi xác nhận một chuyện!
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Trong tay anh quả thật có thứ đồ mà tôi muốn, chẳng qua là, anh lại
không biết vật đó ở chỗ nào, anh tới tìm tôi thật ra là muốn biết được
thêm tin tức từ chỗ tôi, như vậy là anh có thể tìm được những thứ đó!
Chu Ngọc Địch lạnh nhạt nói,
- Đây là suy nghĩ của anh, cũng là mục đích chủ yếu anh tới tìm tôi, vì
thế cho nên, tôi mới nói chuyện của Chu Ba cho anh biết, mục đích đơn
giản chỉ là muốn nói cho anh biết, tôi sẽ chờ anh tìm được miếng ngọc
bội kia, đến lúc đó, anh hãy biết điều một chút mà giao ngọc bội cho
tôi!
- Biết điều một chút?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, tính cảnh giác của lập tức nổi lên, hắn liếc nhìn Chu Ngọc Địch, trong miệng hừ lạnh nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có giửo thủ đoạn với tôi, như vậy thì sẽ không tốt cho cô đâu!
- Những lời như vậy tôi đã nghe qua vô số lần rồi!
Chu Ngọc Địch lạnh lùng nói,
- Bao nhiêu năm qua, tôi không nhớ đã bao nhiêu lần mình nghe những lời
đe dọa như vậy, nhưng lần nào tôi đều có thể bình an vô sự, không biết
là do vận khí của tôi tốt hay là mệnh tôi chưa chết được, tóm lại, tôi
không những không chết, ngược lại còn có được rất nhiều lợi ích. Cho
nên, cho nên bây giờ tôi chả tin mấy lời cảnh cáo đó, cảnh cáo hay uy
hiếp cũng chỉ là nói nhảm, chẳng có tác dụng gì cả!
- Chu Ngọc Địch, tôi sẽ khiến cho cô biết....!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói tới đây, bỗng nhiên, điện thoại của Chu Ngọc
Địch đổ chuông, Chu Ngọc Địch nhận điện thoại ngay trước mặt Diệp Lăng
Phi.
- Chuyện xong xuôi rồi đúng không, tốt lắm, lúc sắp đi nhớ đừng quên chào tạm biệt người ta đấy nhé!
Chu Ngọc Địch dập máy, cô ta gác chân phải lên, nhìn Diệp Lăng Phi đang định đứng dậy, thản nhiên nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi có một tin tốt muốn nói cho anh biết, sau ba phút
đồng hồ nữa, ở chỗ nhạc phụ anh sẽ có bom nổ, nhớ đấy, chỉ có ba phút
thôi, nếu như trong vòng ba phút mà anh không tìm thấy quả bom ở đâu,
vậy thì anh có thể tưởng tượng đến tình cảnh bom nổ thế nào!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, hắn lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng quát:
- Chu Ngọc Địch, cô vừa nói gì?