Diệp Lăng Phi cầm lấy cái chìa khóa huơ huơ trước mặt Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, đây chính là chiếc chìa khóa mà Chu Ba giao cho tôi
trước khi chết, hẳn là cô nhìn ra được, đây là chìa khóa của một két
sắt, tôi tin rằng nói tới đây là cô đã hiểu!
Diệp Lăng Phi nói chuyện với Chu Ngọc Địch kiểu như vậy, cũng bởi vì
trong lòng Diệp Lăng Phi nhận định Chu Ngọc Địch chắc cũng biết một số
chuyện cả Chu Ba, hoặc là, Chu Ngọc Địch biết được thứ để trong két sắt
đi cùng với chiếc chìa khóa này là cái gì. Hiện giờ Diệp Lăng Phi không
tìm được cái két sắt đó ở đâu, ông thợ khóa kia nói với Diệp Lăng Phi là chiếc chìa khóa này có thể là chìa khóa của két sắt, nhưng cũng có thể
có chiếc chìa khóa này không phải để mở két sắt, là do ông thợ khóa đó
nhìn sai. Chính vì vậy, Diệp Lăng Phi mới không dám chắc chắn chiếc chìa khóa này dùng để làm gì, Diệp Lăng Phi làm như vậy hoàn toàn chỉ muốn
chơi trò tâm lý chiến với Chu Ngọc Địch thôi, bởi vì Diệp Lăng Phi nhận
ra, bộ dạng của Chu Ngọc Địch đã thể hiện rõ một vài vấn đề, đó là Chu
Ngọc Địch cũng biết được một số chuyện của Chu Ba. Quả nhiên, khi Diệp
Lăng Phi nói những lời đó, sắc mặt Chu Ngọc Địch chợt biến đổi, ánh mắt
nhìn Diệp Lăng Phi cũng không giống trước.
- Diệp Lăng Phi, chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi vào trong nói chuyện đi!
Chu Ngọc Địch liếc nhìn xung quanh, cô ta chỉ tay về phía một căn phòng VIP, nói:
- Tôi nghĩ chúng ta có thể đến chỗ kia hảo hảo mà bàn bạc, nếu như anh có vấn đề gì thì có thể nói với tôi ở đó!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Ngọc Địch, ngay sau đó cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta qua bên đó trò chuyện tiếp!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi đã cất bước đi về phía căn phòng
kia, mặc kệ Chu Ngọc Địch ở phía sau. Chu Ngọc Địch thấy Diệp Lăng Phi
đi qua trước mặt của cô ta thì khẽ nhíu mày. Diệp Lăng Phi đi vào trong
căn phòng VIP, hắn cũng không khách khí, đặt mông xuống một cái ghê
sa-*** trong căn phòng, nhìn Chu Ngọc Địch chỉ vừa mới bước vào.
- Chu Ngọc Địch à, nói thế nào thì chúng ta cũng coi như là bạn cũ, cô
không thể đối đãi với bạn cũ như thế này được. Đồ ăn không có thì thôi,
ngay cả đồ uống cũng không có, quả thật không biết phải nói gì với cô
nữa!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Ngọc Địch cười cười, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi nào dám không mời anh uống rượu chứ, anh là hạng
người như thế nào, tôi rất hiểu rõ. Những năm qua, anh căn bản cũng
không có gì thay đổi, chỉ là, thôi bỏ đi, những chuyện này đều đã qua
rồi, tôi cũng không muốn nói tiếp nữa!
Trong khi Chu Ngọc Địch đang nói chuyện, cửa phòng mở ra, hai thiếu nữ
cầm chai rượu và ly rượu vào. Diệp Lăng Phi gác chân lên, theo thói quen lấy thuốc lá từ trên người ra, vừa định châm lửa, hắn đột nhiên ho khan một chập. Chu Ngọc Địch nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh cũng không còn trẻ nữa, phải chú ý giữ gìn sức
khỏe, sau này không nên vất vả như vậy nữa, tôi nói thật đấy, tôi đây là quan tâm đên anh đấy!
- Tôi biết!
Diệp Lăng Phi ho xong, hắn vẫn nhét thuốc vào trong miệng, thấy một cô
nhân viên phục vụ rót rượu vang vào cái ly trước mặt hắn, Diệp Lăng Phi
ngẩng đầu lên, nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Hôm nay tôi bị cảm nhẹ, không có việc gì đâu. Chu Ngọc Địch, cô có
biết là câu nói vừa rồi của cô làm cho tôi rất cảm động không, trong
lòng tôi cứ nghĩ, không biết hai chúng ta có thể trở thành bạn tốt một
lần nữa không?
- Anh nói thử xem?
Chu Ngọc Địch nhìn Diệp Lăng Phi, trông bộ dáng thì dường như là muốn
Diệp Lăng Phi chọn. Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt của Chu Ngọc Địch, bỗng
nhiên hắn cười nói:
- Tôi thấy hay là thôi đi, tôi và cô không thể là bạn được nữa, ít nhất
là trong mắt tôi, khả năng cô muốn giết tôi lớn hơn rất nhiều lần khả
năng cô muốn làm bạn với tôi. Chu Ngọc Địch, không biết tôi nói có đúng
không?
- Có lẽ là đúng đấy!
Chu Ngọc Địch không hề che giấu phản ứng của mình, chỉ thấy Chu Ngọc
Địch nâng cốc rượu vang lên, kề bên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó
lại quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Được rồi, chúng ta bàn chuyện chính đi. Diệp Lăng Phi, anh định ra giá bao nhiêu đây?
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, hắn bất động thanh sắc cầm lấy ly rượu vang, đặt ở bên miệng. Diệp Lăng Phi không nói gì, theo Chu Ngọc Địch thấy, Diệp Lăng Phi đây là cố ý làm như vậy, nói cách khác
Diệp Lăng Phi muốn gây áp lực lớn hơn với mình. Chu Ngọc Địch thấy Diệp
Lăng Phi không nói gì, còn cho là mình nói những lời này khiến cho Diệp
Lăng Phi không hài lòng, cô ta bổ sung thêm một câu:
- Diệp Lăng Phi, chỉ cần anh ra giá nằm trong phạm vi chấp nhận của tôi, tôi sẽ đáp ứng anh!
Chu Ngọc Địch đã hiểu lầm phản ứng của Diệp Lăng Phi, điều Diệp Lăng Phi suy nghĩ không phải là tăng giá như thế nào, hắn chỉ đang nghĩ nên ứng
phó thế nào với Chu Ngọc Địch. Mãi cho đến bây giờ Diệp Lăng Phi vẫn
không biết được, rốt cuộc Chu Ba giao cho hắn cái chìa khóa này dùng để
làm gì, bây giờ hắn chỉ đang lừa gạt, gây áp lực lên Chu Ngọc Địch. Hiển nhiên, ý đồ này của Diệp Lăng Phi đã đạt được hiệu quả không ngờ, Chu
Ngọc Địch quả đã tin lời hắn nói là thật, cho rằng trong tay Diệp Lăng
Phi có thứ đồ của Chu Ba, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác hết
sức nất ngờ. Điều Diệp Lăng Phi suy nghĩ lúc này là làm thế nào để moi
được thông tin từ miệng Chu Ngọc Địch, hắn cũng biết, Chu Ngọc Địch
không phải một người đơn giản, nói không chừng Diệp Lăng Phi chỉ lỡ
miệng một câu, Chu Ngọc Địch sẽ lập tức hiểu ngay Diệp Lăng Phi đang nói dối cô ta, đến lúc đó, Diệp Lăng Phi muốn lấy thêm thông tin từ Chu
Ngọc Địch lại càng khó khăn hơn. Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch bảo
hắn ra giá, hắn liền uống một ngụm rượ vang, sau đó đặt chén rượu xuống
cái bà trước mặt, rồi lại nhét điếu thuốc vào trong miệng, không nhanh
không chậm hút thuốc. Chu Ngọc Địch thấyDiệp Lăng Phi dửng dưng như vậy, cô ta không vội vàng, cũng lấy ra một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ ra
hút.
- Chu Ngọc Địch, cô còn chưa nói rõ với tôi, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi hướng ánh mắt về phía Chu Ngọc Địch bên kia, chậm rãi nói:
- Tôi luôn cảm thấy rất tò mò, trước khia bàn chuyện làm ăn của chúng ta thì phải làm rõ chuyện này trước đã. Tính tôi vốn là như vậy, thích
hiểu rõ đối phương trước rồi tôi mới có thể quyết định có hợp tác với
đối phương không, tôi sợ nếu như tôi hợp tác với đối phương mà hắn ta
lại ám toán tôi từ trong chỗ tối, chắc là tôi sẽ bị hắn hại chết mất!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô ta khẽ cười nói:
- Diệp Lăng Phi, cách nói chuyện của anh vẫn trực tiếp như vậy, chỉ là,
lần này có tôi đành phải để anh thất vọng rồi, bởi vì, tôi sẽ không nói
cho anh biết, rốt cuộc tôi đang làm cái gì, chẳng lẽ giữ bí mật một chút cũng không được sao? Diệp Lăng Phi, chỉ cần tôi có năng lực thỏa mãn
yêu cầu của anh, anh cứ ra giá đi, tôi sẽ cố hết sức đáp ứng!
- Ra giá ư?
Diệp Lăng Phi hơi nhướng mày, hắn nhìn Chu Ngọc Địch, nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi ra giá thế nào bây giờ, tôi không biết ra giá thế nào, đòi bao nhiêu thì thích hợp đây?
- Diệp Lăng Phi, trước tiên tôi phải nói với anh là ngọc bội thì không
đáng giá lắm, anh có trong tay miếng ngọc bội của Chu Ba, nếu như cầm nó ra ngoài bán thì cũng chỉ được tầm mấy chục nghìn tệ mà thôi, nhưng tôi thì khác, tôi có thể cho anh vài trăm nghìn, hơn nữa, nể anh coi như là bạn cũ của tôi, tôi sẽ cho anh ba triệu, thế nào, anh chỉ cần giao
miếng ngọc kia cho tôi, anh sẽ có ba triệu, chẳng lẽ không tốt sao?
Khi Diệp Lăng Phi nghe đến chuyện ngọc bội, chân mày hắn lập tức nhíu
lại. Lúc trước Diệp Lăng Phi cũng không biết chuyện này, để tránh cho bị Chu Ngọc Địch nhìn ra chỗ sơ hở, Diệp Lăng Phi cầm lấy ly rượu vang
uống liền một hơi. “Cách” một tiếng, Diệp Lăng Phi để ly rượu xuống cái
bàn trước mặt mình, lấy chai rượu rót đầy ly.
- Chu Ngọc Địch, chẳng lẽ cô cho là tôi thực sự thiếu ba triệu tệ sao?
Diệp Lăng Phi rót một ly rượu vang khác, lần này, hắn không uống rượu, mà tựa lưng vào ghế, gác chân phải lên, hừ lạnh nói:
- Chỉ là ba triệu thôi, làm sao có thể lay động được tôi chứ, bây giờ
tôi lại cảm thấy chuyện này trở nên rất thú vị. Như cô vừa mới nói đấy,
miếng ngọc bội cùng lắm chỉ đáng giá mấy chục nghìn, nhưng cô lại chịu
chi ra ba triệu để mua miếng ngọc bội này, điều đó đã nói lên miếng ngọc bội này có cái gì đó khiến cô hứng thú với nó. Chu Ngọc Địch, đừng nói
với tôi là cái chết của Chu Ba có liên quan đến cô đấy nhé!
- Diệp Lăng Phi, anh đây là đang thẩm vấn tôi đấy à?