Nhưng, Diệp Lăng Phi cũng chú ý đến một điểm, cũng có thể nói là trước
thời Tần Hán, đúngTrung Quốc có lượng vàng lớn, nhưng sau thời Tần Hán
thì vàng của Trung Quốc đã giảm đi rất nhiều. Có người suy đoán rằng
trong chuyện này một phần là do dùng vào Phật giáo, còn có ý kiến là
những lượng vàng này đã bị chôn xuống dưới đất, bởi vì thời Tần Hán ở
Trung Quốc thi hành việc hậu táng, trong mộ có rất nhiều vật bằng vàng,
điều này cũng dẫn đến chuyện đạo tặc hoành hành, bất kể là nói thế nào
thì ở thời Tần Hán quả thật có tồn tại một lượng vàng lớn.
Điều mà Diệp Lăng Phi suy nghĩ đó chính là ai làm như vậy. Rõ ràng là
khi nãy những điều Dã Thú nghe được là giả, nói cách khác có người đã
lừa Dã Thú, nhưng mấu chốt vấn đề là ai làm như vậy, tại sao lại muốn
lừa Dã Thú?
Diệp Lăng Phi nghĩ đến Chu Ngọc Địch, theo Diệp Lăng Phi thấy người phụ
nữ Chu Ngọc Địch này lòng dạ rất thâm độc, lần này cô ta đến thành phố
Vọng Hải cũng là có mục đích. Nếu quả thật là Chu Ngọc Địch đang giở trò quỷ thì Chu Ngọc Địch kia làm vậy với mục đích gì chứ?
Diệp Lăng Phi đột nhiên nghĩ tới cái chìa khóa, chìa khóa đó là thứ
trước khi chết Chu Ba đã giao cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng
không đem chìa khóa giao cho cảnh sát, theo Diệp Lăng Phi thấy bên trong chiếc chìa khóa này hẳn là cất dấu rất nhiều bí mật, rất có thể việc
Chu Ba chết cũng có liên quan đến chiếc chìa khóa này. Diệp Lăng Phi vội vàng trở lại bên trong phòng của mình, hắn tìm trong phòng ngủ một lúc
lâu cũng không tìm được chiếc chìa khóa đó. Diệp Lăng Phi nhớ lại tối
qua lúc mình về vẫn thấy chiếc chìa khóa đó, sau khi hắn dừng xe lại
trong sân biệt thự thì Diệp Lăng Phi còn sờ soạng chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa đó thật là hắn đã cầm, nhưng bây giờ chiếc chìa khóa lại
không ở trên người hắn, cũng không ở trong phòng ngủ lẽ nào chiếc chìa
khóa đó ở bên ngoài?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây hắn vội vàng chạy ra sân biệt thự, hắn hy
vọng có thể tìm được chiếc chìa khóa ở trong sân biệt thự. Ở đây mà tìm
ra được có thể là hơi bị khó khăn, Diệp Lăng Phi chỉ có thể cố sức mà đi tới đi lui trong sân như con mèo để tìm chiếc chìa khóa.
Trong biệt thự Trương Vân và Suzu Yamakawa cũng hết sức tò mò, Trương Vân nhìn Suzu Yamakawa một cái và khẽ hỏi:
- Diệp tiên sinh sao vậy? Không phải là khi nãy cô mới nói Diệp tiên
sinh bị ốm sao? Sao bay giờ Diệp tiên sinh lại đi qua đi lại trong sân
nhanh như mèo vậy, hình như là đang tìm cái gì đó à?
- Chuyện này tôi cũng không biết nữa!
Suzu Yamakawa nói,
- Tôi chỉ biết là Diệp tiên sinh bảo tôi xuống lầu rót nước, anh ấy muốn uống thuốc, nhưng khi tôi vừa đem nước lên thì Diệp Lăng Phi đã ở trong sân rồi!
Trương Vân kéo Suzu Yamakawa và nói:
- Cô đi hỏi Diệp tiên sinh xem Diệp tiên sinh có muốn chúng ta giúp anh ấy tìm hay không?
Trương Vân không đi hỏi Diệp Lăng Phi, mà để Suzu Yamakawa đi hỏi. Suzu
Yamakawa chần chờ một lúc rồi cất bước đi ra khỏi biệt thự. Suzu
Yamakawa đi chầm chậm đến bên Diệp Lăng Phi, cô khẽ hỏi:
- Diệp tiên sinh, có phải anh đang tìm một thứ gì đó hay không?
- Ừ, tôi đang tìm một cái chìa khóa!
Diệp Lăng Phi nói,
- À, Suzu Yamakawa, cô có thấy cái chìa khóa nào không?
- Cái chìa khóa?
Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới cái chìa khóa thì cô nhìn Diệp Lăng Phi rồi lắc đầu nói:
- Diệp tiên sinh, tôi không nhìn thấy!
- Vậy thì không có gì, Suzu Yamakawa, cô làm việc của cô đi!
Diệp Lăng Phi nghe Suzu Yamakawa nói không nhìn thấy chìa khóa thì hắn
cũng không muốn hỏi tiếp, hắn tiếp tục nhanh như mèo đi tìm cái chìa
khóa. Suzu Yamakawa trở lại bên trong biệt thự, Trương Vân đang đứng ở
bên trong biệt thự nhìn ra ngoài, trong lòng Trương Vân cũng rất tò mò,
cô rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang tìm thứ gì. Khi Suzu
Yamakawa nói cho Trương Vân biết là Diệp Lăng Phi đang tìm cái chìa khóa thì Trương Vân đột nhiên vỗ đầu một cái và nói:
- Ta nhớ ra rồi, hôm nay ở đại sảnh biệt thự tôi có nhặt được một cái chìa khóa!
Trương Vân vừa nói vừa đi lấy cái chìa khóa mà cô nhặt được ra đưa cho Suzu Yamakawa.
Suzu Yamakawa lấy cái chìa khóa cầm trong tay đi về phía Diệp Lăng Phi,
khi Suzu Yamakawa đem cái chìa khóa đưa cho Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng
Phi vui mừng đến thiếu chút nữa là ôm lấy Suzu Yamakawa, hắn hôn lên cái chìa khóa mấy cái, hắn chính là muốn tìm cái chìa khóa này, tối hôm
qua, Diệp Lăng Phi chưa nhìn kỹ cái chìa khóa, hắn cảm giác cái chết của Chu Ba rất có thể có liên quan đến chiếc chìa khóa này.
Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới Liêu Tiểu Hồng, Liêu Tiểu Hồng chính là vợ
của Chu Ba, hơn nữa mấy ngày trước, Diệp Lăng Phi còn nhìn thấy Liêu
Tiểu Hồng đến Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý, nói cách khác Liêu Tiểu
Hồng có thể biết Chu Ngọc Địch biết. Diệp Lăng Phi càng nghĩ càng cảm
thấy có vấn đề, hắn cầm cái chìa khóa ở trong tay, nhất thời không biết
cái chìa khóa này rốt cuộc là để làm gì. Diệp Lăng Phi không có cách
nào, chính hắn cũng không biết tác dụng của cái chìa khóa này, xem ra,
muốn biết tác dụng của cái chìa khóa này thì chỉ có thể tìm một người
chuyên nghiệp, không thể nghi ngờ hắn gọi 110 để sửa khóa là một cách
giải quyết đơn giản và mau chóng nhất.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại, hắn nói là ổ khóa nhà mình bị hư, cần một
người sửa khóa chuyên nghiệp đến để sửa. Quả nhiên, không lâu sau có một người sửa khóa lớn tuổi đến. Diệp Lăng Phi đâu có muốn sửa khóa, hắn
chỉ muốn cho người đó xem chiếc chìa khóa trong tay hắn rốt cuộc là để
mở cái gì. Người sửa khóa đó cầm chiếc chìa khóa ở trong tay, ông ta
quan sát hồi lâu sau rồi nói với một giọng không chắc chắn lắm:
- Đây có thể là một chiếc chìa khóa của két sắt!
Ông ta vừa nói câu này ra thì chân mày Diệp Lăng Phi giãn ra, đúng rồi,
lúc trước Diệp Lăng Phi lại không nghĩ đến điều này, nói không chừng cái chìa khóa này chính là dùng để mở két sắt, nếu nói như vậy, nhất định
là Chu Ba đã cất một thứ gì đó quan trọng ở trong két sắt rồi, nhưng
vấn đề kế lại làm cho Diệp Lăng Phi trở nên khó hiểu, rốt cuộc làm sao
biết cái chìa khóa này mở két sắt nào đây?
Lúc này Diệp Lăng Phi chỉ có thể gọi điện thoại cho Tiểu Triệu, để cho
Tiểu Triệu đi điều tra hành tung của Chu Ba rồi sau đó tìm Liêu Tiểu
Hồng, Liêu Tiểu Hồng kia là vợ của Chu Ba, theo Diệp Lăng Phi thấy, Liêu Tiểu Hồng chắc chắn biết Chu Ba cất cái gì trong tủ bảo hiểm.
Khi Diệp Lăng Phi đang chuẩn bị lái xe đi tìm Liêu Tiểu Hồng thì đột
nhiên Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý. Hắn định đi gặp Chu Ngọc Địch trước, nói không chừng Chu Ngọc Định còn biết rõ hơn Liêu Tiểu Hồng!
Diệp Lăng Phi lái xe đi tới Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý, trong tay hắn cầm thẻ VIP đi thẳng tới đại sảnh dành cho khách quý của Hội sở tiêu
khiển Đại Phú Quý, khi hắn đang ở hành lang thì Diệp Lăng Phi gặp Chu
Ngọc Địch.
Chu Ngọc Địch nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới thì cô ta dang hai tay ra một
cách hơi khoa trương và làm một tư thế có vẻ như rất bất đắc dĩ rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, lần này anh cũng đừng có trách tôi, tôi cũng không muốn bạn của anh chơi ở đây đâu, hoàn toàn đều là do anh ta tự chọn, chính
anh ta muốn đến đây chơi!
- Tôi không tới tìm cậu ta!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Dã Thú người này tôi hiểu, tôi biết cậu ta sẽ không xảy ra chuyện,
hơn nữa Chu Ngọc Địch, lúc trước cô cũng đã từng nói với tôi, lần này cô đến thành phố Vọng Hải cũng không phải là vì tìm tôi, vậy thì tôi có gì mà lo lắng chứ, lần này tôi tới đây không phải là tìm Dã Thú, mà là để
tìm cô!
- Tìm tôi?
Chu Ngọc Địch ngạc nhiên, rõ ràng là cô ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại
nói thẳng thừng như vậy, Chu Ngọc Địch nhìn Diệp Lăng Phi một cái và khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có chơi trò bí mật với tôi, anh nói đi, rốt cuộc anh đến tìm tôi là vì chuyện gì?
- Vì một người!
Diệp Lăng Phi nói,
- Một người đàn ông tên là Chu Ba, không biết cô có biết người đó hay không?
- Tôi làm sao mà biết được người đàn ông này?
Khi Diệp Lăng Phi nhắc đến Chu Ba thì sắc mặt Chu Ngọc Địch có chút thay đổi, tuy Chu Ngọc Địch phủ nhận việc cô biết Chu Ba, nhưng Diệp Lăng
Phi dựa vào sự thay đổi không dễ nhận ra từ nét mặt Chu Ngọc Địch để
khẳng định suy nghĩ của mình, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chu Ngọc Địch, chúng ta làm một chút giao dịch đi, trong tay tôi có
một thứ của Chu Ba, à, tôi quên mất là nói với cô rằng Chu Ba đã chết
rồi!
- Ý của anh là Chu Ba đã chết rồi à?
Chu Ngọc Địch không nhịn được hỏi, nhưng sau khi Chu Ngọc Địch hỏi như
vậy thì lập tức cô ta biết rằng mình đã lỡ lời nên vội vàng sửa:
- Tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò thôi, Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh có vật gì vậy?
- Chiếc chìa khóa này!
Diệp Lăng Phi lấy chiếc chìa khóa ra rồi lay lay trước mặt Chu Ngọc Địch rồi cười nói:
- Chu Ngọc Địch, cô hẳn là nhận ra, đây là chìa khóa của một két sắt,
đây là vật mà trước khi chết Chu Ba đã giao cho tôi, thứ mà cô muốn tìm
đang ở chỗ của tôi!