Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1397: Chương 1397: Thứ Mà Cô Muốn! (1)




Diệp Lăng Phi vừa nghe Dã Thú nói như vậy thì hắn xoa xoa huyệt Thái Dương rồi nói:

- Dã Thú, rốt cuộc là kho báu gì vậy?

Dã Thú nói:

- Lão Đại, chuyện này em cũng nói không rõ được, em chỉ nghe người khác nói trong nước đang có một kho báu, sau đó thì nghe thấy rằng kho báu đó có chìa khóa!

Dã Thú và Diệp Lăng Phi nói đến chuyện liên quan đến kho báu, Diệp Lăng Phi đối với cái gọi là kho báu cũng không có hứng thú, bây giờ trong tay hắn có rất nhiều tiền, căn bản là hắn không muốn lại đi đào cái kho báu gì đó, còn cái gì mà vài người gọi là đồ sứ, đồ ngọc …, những thứ đó đối với bản thân Diệp Lăng Phi lại không có chút hấp dẫn gì, Diệp Lăng Phi không có sở thích đó, hắn cũng không giống như những người có chút tiền không muốn buông tay khỏi những món đồ cổ yêu thích như vậy, có rất nhiều người chi những món tiền khá lớn để mong có được những món đồ chơi cổ đó.

Vàng, Bạc, Phỉ Thúy, Mã Não..., mỗi khi người ta nghĩ đến những từ kho báu đó thì chúng luôn có liên quan đến nhau, trong mắt nhiều người những thứ này chính là kho báu. Quả thật, vàng thì rất quý, từ thời xưa đến bây giờ nó vẫn hết sức quý giá. Đặc biệt là bây giờ, giá vàng trước giờ vẫn không hề hạ giá.

Vàng có giá, hàm lượng giá trị khá cao. Đơn vị gía vàng quốc tế là đô la trên một ounce, vàng chủ yếu dùng làm tiền tệ, trang sức và đồ đeo tay. Loại vàng quý giá nhất đến năm 1751 được phát hiện là bạch kim, nguyên liệu của bạch kim so với vàng thì càng hiếm hơn, sử dụng được rộng rãi hơn, muốn luyện chế khó hơn, vì vậy mà nó càng trở nên quý giá. Vì thế bây giờ Vàng được xếp vào kim lọai quý hiếm số 1 và bạch kim cũng liệt vào vị trí kim loại hiếm, nhưng vì chất của vàng tinh khiết, màu ánh sáng đẹp, có nhiều tính năng hữu ích, nó là nguyên liệu để làm đồ trang sức và tin tức điện tử…vì vậy đến nay nó vẫn là kim loại quý được mọi người yêu thích.

Dã Thú nghe nói kho báu này chính là một kho báu lớn, theo cách nói của Dã Thú thì vàng ít nhất cũng được một tấn trở lên. Diệp Lăng Phi nghe đến đó thì hắn nở nụ cười. Dã Thú không hiểu hỏi:

- Lão Đại, anh cười gì vậy?

- Dã Thú, những chuyện này cậu nghe ai nói vậy?

Diệp Lăng Phi nói,

- Nếu quả thật có nhiều vàng như vậy, chẳng lẽ người ta để cho cậu biết sao?

- Lão Đại, chuyện này là thật đấy!

Dã Thú nói,

- Khi em ở Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý thì nghe thấy đấy!

Dã Thú nói đến đây thì hắn định nói tiếp nhưng lại không nói nữa. Dã Thú biết rằng hắn đã nói lỡ lời, Diệp Lăng Phi không muốn Dã Thú đến Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý bởi vì chuyện lần trước. Diệp Lăng Phi đã có đề phòng với Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý, hắn không rõ lắm rốt cuộc Chu Ngọc Địch kia dự tính sẽ làm gì. Tuy Chu Ngọc Địch ngoài miệng nói cô ta và Diệp Lăng Phi không có quan hệ gì, Chu Ngọc Địch đến thành phố Vọng Hải cũng không phải là vì Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại không tin lời của Chu Ngọc Địch.

Phụ nữ trên thế gian này là thứ khiến người ta khó hiểu nhất. Đặc biệt là Diệp Lăng Phi còn đang chịu thiệt dưới tay Chu Ngọc Địch đó, Diệp Lăng Phi càng không muốn tin những lời mà Chu Ngọc Địch nói, cho nên khi Dã Thú nhắc đến chuyện ở Hội sở tiêu khiển Đại Phú Quý thì chân mày hắn nhíu lại, hắn nói với vẻ không vui:

- Dã Thú, cậu rốt cuộc là sao lại như thế, chẳng lẽ cậu đã quên chuyện lần trước rồi sao? Anh không cho cậu đi gặp Lục Tuyết Hoa à, sao cậu còn đến Đại Phú Quý làm gì?

Dã Thú nghe thấy Diệp Lăng Phi nói với vẻ tức giận thì hắn lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ nổi giận, hắn vội nói:

- Lão Đại, em biết em không nên đến đó, nhưng em chỉ là muốn đi chơi, Lục Tuyết Hoa em không phải là không muốn đi gặp nhưng em đến đó thì bị Lục Tuyết Hoa quản, trong lòng em có chút không thoải mái. Lão Đại, anh xem xem em có thể đi muộn một chút hai ngày nữa em lại về…!

Dã Thú vừa mới nói đến đây thì nghe thấy điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Diệp Lăng Phi chau mày, Diệp Lăng Phi rất hiểu Dã Thú, hắn biết Dã Thú rất háo sắc, nếu như Chu Ngọc Địch dùng nhược điểm này của Dã Thú để đối phó với Dã Thú thì thật sự là một chuyện hết sức nguy hiểm. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy, cho dù bây giờ bảo Dã Thú về thì Dã Thú không chắn có về không. Diệp Lăng Phi nói:

- Dã Thú, cậu xem lại bản thân đi, cậu đừng chơi đến phát hỏa đấy!

Dã Thú còn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ nổi giận, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Dã Thú không nhịn được cười nói:

- Lão Đại, em biết rồi, à, đúng rồi, Lão Đại, em đã nói với anh sự thật đấy, ở đây rất nhiều người cũng đang bàn luận đến chuyện kho báu đó, bọn họ nói là bảo tàng của triều Hán để lại, hình như là mộ táng của ai đó, chắc là của Hán Vũ Đế! Lão Đại, em cũng không rõ lắm, tóm lại, em nghe thấy mấy chuyện này thì em nói toàn bộ cho Lão Đại nghe đấy!

- Được rồi, Dã Thú, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Dã Thú cậu đang bận việc của cậu, chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại đấy, mà nhớ là không được tắt điện thoại, nói không chừng có khi anh sẽ điện thoại cho cậu!

- Lão Đại, em biết rồi!

Dã Thú trả lời.

Diệp Lăng Phi cúp máy, lúc này Suzu Yamakawa từ bên ngoài cầm cặp nhiệt độ đi vào. Khi nãy Diệp Lăng Phi bảo Suzu Yamakawa đi lấy cặp nhiệt độ, hắn cảm thấy đầu hắn hơi đau. Chắc hẳn là đã bị cảm rồi, hắn muốn xem nhiệt độ cơ thể mình như thế nào.

Suzu Yamakawa đưa cặp nhiệt độ cho Diệp Lăng Phi, sau khi Diệp Lăng Phi đặt cặp nhiệt độ ở dưới nách thì hắn nói với Suzu Yamakawa:

- Suzu Yamakawa, cô mở giúp máy tính của tôi lên, tôi muốn tìm một vài tài liệu!

- Vâng!

Suzu Yamakawa trả lời, Suzu Yamakawa đi đến phòng làm việc. Máy vi tính để trong phòng làm việc, khi Suzu Yamakawa mở máy tính lên thì Diệp Lăng Phi đã mặc bộ đồ ngủ vào, hắn kẹp cặp nhiệt độ ở dưới nách và cất bước đi vào phòng làm việc. Cặp nhiệt độ này cặp khoảng năm phút, khi Diệp Lăng Phi đi vào phòng làm việc thì cũng đã gần năm phút rồi.

Diệp Lăng Phi không nhìn cặp nhiệt độ, mà hắn bỏ cặp nhiệt độ xuống rồi đưa cho Suzu Yamakawa, Suzu Yamakawa vừa nhìn thì kêu lên “Ai da” một tiếng, tiếng này cũng đủ để hù Diệp Lăng Phi rồi, Diệp Lăng Phi vội vàng nhìn Suzu Yamakawa thì nhìn thấy Suzu Yamakawa cầm trong tay cặp nhiệt độ và nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, sao người anh chỉ có mười mấy độ vậy?

- Mười mấy độ à?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, theo Diệp Lăng Phi thấy bây giờ hắn đang sốt, dù không phải là nhiệt độ bình thường thì cũng không thể là mười mấy độ được. Diệp Lăng Phi cầm lấy cặp nhiệt độ, vừa nhìn thì hắn nói:

- Suzu Yamakawa, xem ra sau này cô nên học về cách xem cặp nhiệt độ đi, đây là mười mấy độ sao, rõ ràng là ba mươi tám độ năm, ừ, tôi hơi sốt rồi, cô đi lấy thuốc cho tôi đi!

- Diệp tiên sinh, có cần gọi bác sĩ không?

Suzu Yamakawa hỏi.

- Gọi bác sĩ làm gì?

Diệp Lăng Phi nói,

- Có bệnh gì nhiều đâu, chỉ là cảm mạo, sốt tí là khỏi, cô không cần phải lo lắng, cô đi đi, lấy thuốc cho tôi đi, tiện thể lấy cho tôi ly nước nóng luôn!

- Vâng!

Suzu Yamakawa trả lời.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trước máy vi tính, khi nãy theo lời của Dã Thú nói thì Diệp Lăng Phi cũng ghi nhớ trong lòng, tuy Diệp Lăng Phi đối với cái gọi là kho báu đó hắn cũng không phải là có hứng thú gì đặc biệt, nhưng hắn hơi ngạc nhiên, đặc biệt là Dã Thú nói kho báu đó của Hán Vũ Đế. Diệp Lăng Phi học lịch sử cũng không giỏi lắm, nhưng hắn cũng biết Triều Hán của Trung Quốc, còn Hán Vũ Đế rốt cuộc là người nào, làm gì thì Diệp Lăng Phi không rõ lắm, hắn lên mạng, gõ tên Hán Vũ Đế và bắt đầu tìm kiếm. Hắn vừa gõ tên đó thì ra một đống tin về Hán Vũ Đế, xã hội bây giờ internet trở nên rất phổ biến, chính bởi vì có sự tồn tại của internet thì con người bây giờ mới có thể chia sẻ được tin tức, có thể hiểu biết được nhiều chuyện.

Hán Vũ Đế Lưu Triệt ( sinh năm 156 TCN- mất năm 85 TCN ), người Hán, là Vị hoàng đế thứ 7 của Triều Hán, là một Chính trị gia vĩ đại của Trung Quốc cổ đại, là một chiến lược gia, thi nhân, anh hùng dân tộc. Hán Vũ Đế là người con thứ mười của Hán Cảnh Đế Lưu Khải, là cháu của Hán Văn Đế Lưu Hằng, cháu của Hán Huệ Đế Lưu Doanh ( Lưu Doanh là con của Hán Cao Tổ Lưu Bang), cháu của Hán Cao Tổ. Mẹ là Vương Chí được lập vị Hoàng Hậu khi Lưu Triệt được lập Thái Tử.

Diệp Lăng Phi đọc những giới thiệu có liên quan đến Hán Vũ Đế Lưu Triệt, sau khi Diệp Lăng Phi đọc xong thì hắn bỗng nhiên nở nụ cười. Theo Diệp Lăng Phi thấy, tên Dã Thú kia nhất định lại bị ai đó lừa rồi, khi nãy Dã Thú nhắc đến mộ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt nhưng căn cứ vào những tư liệu mà Diệp Lăng Phi đọc thì mộ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt mộ đã được tìm thấy rồi, nói cách khác thì cái gọi là kho báu kia cũng không phải là mộ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.