Mười một giờ tối, vốn dĩ là một đêm với khoảng thời gian nóng bỏng nhất của cuộc đời, lại vì cuộc hành động chớp nhoáng đã để cho các quán bar, khu vui chơi giải trí lớn nhỏ của thành phố Vọng Hải đã đóng cửa sớm hơn, ai cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sát xuất hiện ở các con đường, khách sạn, các khu giải trí. Một vài nam nữ không xem tin tức thì đành phải thu lại tâm trạng vốn định phóng túng, ngoan ngoãn trở về nhà.
Lời nói chuyện của thị trưởng Điền trên ti vi không hề thu hút được sự sợ hãi của toàn thành phố, ngược lại, có rất nhiều người dân thành phố lại tin tưởng chính quyền vì chính quyền đã khẳng định công khai chuyện này, càng tin chính quyền thành phố Vọng Hải có năng lực bảo vệ an toàn cho họ.
Người Trung Quốc cần nhất điều gì?
Cần chính quyền thẳng thắn với những người dân bình thường của thành phố, công khai hóa tất cả những tin tức, đó chính là điều mà người dân thành phố cần, càng che dấu càng tạo nên sự khủng hoảng. Bây giờ, sau khi tất cả đã được công khai, thì ngược lại họ tự cảm giác rằng đã được sự bảo vệ an toàn của thành phố Vọng Hải.
Thế là, trung tâm 110 của thành phố trở thành ban ngành bận nhất của thành phố Vọng Hải, những người dân thành phố không ngừng thông báo những gì họ biết được đến trung tâm 110. Tất cả những người của trung tâm 110 đều được triệu tập, mười mấy máy điện thoại của cảnh sát không ngừng đổ chuông, mười mấy nhân viên tiếp điện thoại tập hợp hết những tin báo lộn xộn lại, đưa cho hơn ba mươi cảnh sát nữ tập hợp tin tức và phân tích ra những nhóm nhỏ, sau khi thông qua phân loại và phân tích của các nhóm nhỏ, sẽ chuyển những tin tức có tác dụng về tổng bộ cảnh sát.
Bốn chiếc xe cảnh sát dừng trước khu nhà ở cao tầng bên bãi biển, Chu Hân Mính cùng mọi người xuống xe. Thông qua việc truy tìm người thuê nhà, nhanh chóng tìm ra được người đã thuê căn phòng đó là một công ty chuyên thuê cho người ngoại quốc ở. Công ty cho thuê này có tên là Hải Vận, chuyên thuê phòng trực tiếp cho người ngoại quốc.
Chu Hân Mính cùng cảnh sát hình sự lập tức đến nơi ở của đại biểu pháp nhân của công ty này, khoảng gần hơn hai mươi cảnh sát hình sự xông vào khu nhà ở cao tầng này, một cảnh sát đưa thẻ chứng nhận cho bảo vệ ở đây xem, ngầm ý bảo người bảo vệ này không cần có bất kỳ hành động gì cả, bốn cảnh sát khác thì canh chừng khu vực thang máy và thang bộ, Chu Hân Mính dẫn theo số cảnh sát còn lại bước vào thang máy lên tầng mười ba, thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy có hai người ngoại quốc đang đứng trước thang máy.
Hai người ngoại quốc đó nhìn rõ bên trong thang máy có rất nhiều cảnh sát thì sửng sốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, làm ra vẻ điềm nhiên tiếp tục đợi thang máy.
Chu Hân Mính cùng cảnh sát chạy thẳng đến phòng ở của đại biểu pháp nhân đó. Vừa chạy được mấy bước, Chu Hân Mính đột nhiên quay người lại hét lên:
- Đứng lại.
Chu Hân Mính hét ra câu này bằng tiếng Anh, nhưng hai tên ngoại quốc đó sau khi nghe câu nói này vẫn quay người lại và rút súng ra.
- Tránh mau!
Chu Hân Mính quýnh lên, hét to một tiếng vội nằm xuống nền nhà.
Nhưng vẫn có vài cảnh sát chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng súng nổ pằng, pằng. Hai cảnh sát trúng đạn ngã xuống sàn nhà. Những cảnh sát còn lại lúc này mới có phản ứng, lần lượt nằm sấp xuống.
Chu Hân Mính nắm cây súng, nhắm bắn hai người đó. Nhưng phản ứng của hai tên ngoại quốc này quá nhanh. Sau khi chỉ bắn bốn phát súng liền đi vào thang máy. Đến khi Chu Hân Mính cùng mọi người chạy tới thang máy, thang máy đã bắt đầu chạy xuống rồi. Chu Hân Mính một mặt gọi điện thông báo cho những người canh giữ thang máy dưới lầu, một mặt gọi cấp cứu cho hai cảnh sát trúng đạn. Hai cảnh sát đó, một người trúng thương tương đối nặng, một viên đạn đã xuyên qua bụng cảnh sát đó, nên chảy máu quá nhiều. Còn người kia lại trúng đạn ở cánh tay, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Đội trưởng Chu, người đã chết rồi.
Tiểu Triệu chạy ra từ nhà của đại biểu pháp nhân đó, vội vàng nói:
- Đã tắt thở rồi, thi thể còn trong phòng khách.
- Thông báo cho những người ở bộ phận khác đến hiện trường, chúng ta đuổi theo hai tên sát thủ đó.
Chu Hân Mính dặn dò.
Đợi khi người của Chu Hân Mính xuống tới tầng một đã nhìn thấy bốn cảnh sát dưới lầu đều nằm trong vũng máu.
- Đáng chết!
Chu Hân Mính mắng một câu, cô nhìn thấy bóng dáng của hai tên ngoại quốc đó ở cổng chính biến mất trong nháy mắt. Thời gian không cho phép cô nghĩ nhiều, cô liền cầm súng đuổi theo, tiểu Triệu và mười mấy cảnh sát cũng đuổi theo.
Bên cạnh tòa nhà ở cao tầng này là bãi biển, hai tên ngoại quốc này không chạy men theo đường lớn mà lại chạy ra biển, nhảy vào trong đá ngầm và đã mất dạng luôn.
Đá ngầm ở đây rất nhiều, lại cộng thêm đêm tối mịt. Muốn bắt được hai tên sát thủ này không phải là chuyện đơn giản. Càng huống chi hai tên này có súng bên người. Ai biết trốn ở đâu mà bắn.
- Lập tức thông báo tổng bộ tiếp viện.
Chu Hân Mính ra lệnh.
Mười mấy cảnh sát tay cầm súng, đang tìm vật chắn. Từ từ tìm trên phiến đá ngầm ngoài biển. Tìm khoảng mười mấy phút, đột nhiên một cảnh sát hô lớn:
- Phía trước có bóng người.
Vừa dứt lời, một tiếng súng trong vắt nổ lên, theo sau là người cảnh sát đó ngã xuống đất.
Những cảnh sát hình sự tuy được qua huấn luyện nhưng làm sao có thể là đối thủ của sát thủ chuyên nghiệp quốc tế. Lần va chạm này càng thấy rõ được kinh nghiệm của những cảnh sát hình sự này chưa đủ, lại ba cảnh sát nữa bị đánh ngã xuống.
Chu Hân Mính hoang mang, lúc này chợt nghĩ tới Diệp Lăng Phi, cô ước gì Diệp Lăng Phi có ở đây, nếu vậy, hai tên sát thủ này tuyệt đối không thể trốn thoát được. Nhưng lúc này, cô chỉ có thể sốt ruột đợi quân tiếp viện tới.
Khi tiếng còi báo động của cảnh sát phá vỡ không gian tĩnh mịch, Chu Hân Mính mới thấy nhẹ nhõm được. Mười mấy chiếc xe cảnh sát rít qua, trên xe nhảy xuống một đoàn cảnh sát vũ công, tốc độ và kinh nghiệm của cảnh sát vũ công hơn hẳn cảnh sát hình sự, nhanh nhóng bao vây vùng duyên hải lục soát. Tiếng chó săn phục lẫn nhau, để tìm hai tên sát thủ, lực lượng cảnh sát vận dụng đến năm sáu mươi người.
Nhưng đã tìm hơn một tiếng lại không hề thấy bóng dáng của hai tên đó, hai tên ngoại quốc này giống như bốc hơi biến mất vậy.
Mãi đến cuối bãi biển phát hiện dấu chân của hai tên này, mới khẳng định hai tên này nhảy xuống biển, đã trốn khỏi sự truy bắt.
Chu Hân Mính giận dữ nện đấm tay vào xe, cắn môi, không nói ra lời nào cả.
Cùng lúc với Chu Hân Mính vây bắt hai tên sát thủ này, còn có cảnh sát vũ công và cảnh sát nhân dân khiển khai hành động đối với tòa chung cư che khuất, các nhà xưởng bỏ hoang và một số tòa nhà bỏ hoang. Đây chính là những manh mối mà dân thường thành phố Vọng Hải cung cấp, trong những manh mối đó có một vài chứng cứ là giả, cũng có một vài điểm tụ tập của xã hội đen, không thể tránh khỏi xảy ra việc đọ súng. So với cảnh sát hình sự, sự tiến công của cảnh sát vũ công có phần sát thương lớn, trong một đêm hành động, tổng cộng công kích năm địa điểm tập trung của các sát thủ câu lạc bộ sát thủ, trong đó đánh chết mười ba tên sát thủ, đánh bị thương mười tên. Trong đó tám tên bị thương nặng, sau khi tám tên đó được đưa tới bệnh viện cấp cứu thì có sáu tên không chữa trị kịp thời đã bỏ mạng. Bắt sống năm tên, ngoài ra có hai tên chạy thoát. Tuy hành động nhận được kết quả vẻ vang, nhưng cảnh sát vũ công và cảnh sát hình sự bên này lại trả giá gấp mấy lần. Thương vong lên đến hơn một trăm người. Từ đó có thể nhận thấy thành phố Vọng Hải bức thiết phải có một đội cảnh sát đặc công, đây cũng là trọng điểm mà sau này thành phố Vọng Hải cần thành lập nên đội cảnh sát đặc công – nguyên nhân của Phi Lang, trên thực tế chứng minh sau khi Phi Lang ủng hộ việc thành lập đội cảnh sát đặc công, trong hành động đả kích chống tổ chức khủng bố và quét sạch bọn xã hội đen, đạt được nhiều thành quả về các phương diện tốc độ phản ứng, thương vong, đã kích, đều hơn hẳn đội cảnh sát vũ công, còn sau này cảnh sát vũ công bị đội cảnh sát đặc công – Phi Lang thay thế lại là một chuyện khác.
Bất luận thế nào thì đêm đầu tiên của cuộc hành động chớp nhoáng đã nhận được thành quả huy hoàng khiến cho chính quyên thành phố rất hài lòng, trong một đêm hành động, không chỉ trọng điểm đả kích tổ chức sát thủ, mà còn đả kích phần tử xã hội đen, bắt được hơn một trăm tên xã hội đen, năm mươi lăm tên nghiện, mười tám tên tội phạm trốn trại. Trong đó bắt được hung thủ giết cả nhà họ Lý ở thành phố Cát Lâm tỉnh Cát Lâm đã được công an liệt vào tội phạm truy nã nghiêm trọng – Trương Hoài Sinh.
Phá hủy hai mươi sòng bạc, bắt gần một trăm kẻ chơi bạc,, hơn 90 điếm ** mại dâm. Đánh gọn một đội trộm cướp, bắt được tám tên trong đoàn.
Từ khi thành lập thành phố đến nay, hành động chớp nhoáng là hành động đầu tiên lớn nhất bên phía cảnh sát.
Sau khi Điền Vi Dân nhận được báo cáo vào sáng sớm ngày thứ hai, quá phấn khởi lập tức gọi điện cho Triệu Thiên Tiêu, khen Triệu Thiên Tiêu hành động lần này làm rất tốt, đồng thời cần phải tiếp tục đả kích, nhất định phải thành lập nên một môi trường trị an tốt đẹp cho nhân dân thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi lười biếng đi vào phòng rửa mặt, trước khi đánh răng hắn còn ngáp thêm vài cái. Tối qua nằm lăn qua lăn lại mãi, vừa tờ mờ sáng hắn đã dậy rồi, luôn cảm giác ngủ không được ngon giấc.
- Hừ, xem ra mình đã già rồi.
Diệp Lăng Phi lầm bầm một câu, rồi húp một ngụm nước trong ly, sục trong miệng một lúc lâu, mới chịu nhổ ra, tay phải cầm bàn chải đánh răng, và đánh rất kĩ càng.
Bạch Tình Đình mặc đồ ngủ chuẩn bị di vào phòng tắm, lúc đi qua phòng rửa mặt nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang quay lưng lại phía mình đánh răng, cô nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đi tới sau lưng hắn, trong lúc hắn đang ngửa cổ lên súc miệng, Bạch Tình Đình bất thình lình thọt tay vào nách hắn, gãi gãi cho hắn nhột.
Diệp Lăng Phi ngay lập tức nuốt luôn ngụm nước, hắn vội vàng nhổ vào bồn nước nước súc miệng đã bị hắn nuốt vào hết rồi, ở đâu mà nhổ ra được chứ.
Bạch Tình Đình nổi lên cười ha hả, chạy vội vào buồng tắm. Diệp Lăng Phi lấy cái khăn bông in hình phim hoạt hình của cô, xoa khóe miệng kèm theo hành động trả thù. Cái khăn này là Bạch Tình Đình dùng để lau mặc, thường ngày hắn không được dùng nó, nhưng hắn cố ý lấy cái khăn đó chùi bọt kem đánh răng còn dính trên khóe miệng.
Sau khi lau xong hắn chạy thẳng về phía phòng tắm, khi cô vừa chạy đến cửa phòng tắm, còn chưa kịp đóng cửa phòng thì hắn đã đuổi kịp tới rồi.
Hắn không cho phân trần, liền nâng cô lên khiêng đến tầng ba.
- Thả em ra, em phải tắm.
Đầu cô cúi xuống, hai tay đấm vào lưng hắn. Diệp Lăng Phi không thèm để ý, khiêng cô đến trước căn phòng được trang trí cho ngày cưới của hai người. Phòng ngủ lớn này được làm phòng ngủ cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sau khi kết hôn, đã sớm bố trí xong xuôi, chỉ còn đợi đến ngày cưới dùng nữa thôi.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng, bồng cô đến trước chiếc giường chưa từng được ngủ qua, trên giường trải chăn đệm đỏ thẫm, đầu giường đặt chăn tơ tằm đỏ, và bộ gối uyên ương đỏ, tất cả đều hiển thị được tràn ngập không khí tươi vui.
Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình lên giường, bản thân hắn cũng leo lên giường.
- Nha đầu này, chẳng phải là thích trêu cợt anh sao? Bây giờ anh sẽ từ từ mà trả thù em.
Diệp Lăng Phi đã trải qua một đêm, bây giờ tâm tình tốt nhiều hơn rồi, lòng dạ thảnh thơi rồi. Hắn vén chiếc áo ngủ mỏng như cánh ve từ đùi cô lên đến bụng, lộ ra cái mông trắng nõn nà nhô cao của cô.
- Bụp!
Diệp Lăng Phi giơ tay phải lên tát vào cái mông mịn màng của cô một cái, trên cái mông mềm mại như đứa trẻ lập tức hằn lên một dấu tay.
- Đừng, em sai rồi, ông xã, em sai rồi.
Bạch Tình Đình, nằm trên giường, bị Diệp Lăng Phi tát một cái, cái mông dãy dụa theo bản năng. Cô nũng nịu xin hắn tha.
Làm gì có chuyện hắn tha cho cô, lại tiếp một cái tát. Cái mông trắng của cô lại dãy dụa tiếp, hai cái đùi trắng thẳng tưng kẹp chặt lại, tạo nên một đường cong đến mê hồn.
Diệp Lăng Phi tiếp hai cái tát, hắn đã cảm thấy bên dưới của mình đã có phản ứng. Tư thế của cô lúc này quả thật rất mê hồn. Tay phải hắn nhấc lên nhưng không hạ xuống nữa, là môi hắn dán trên mông cô, hai tay dùng lực bóp chặt mông cô, môi hắn nhẹ cắn lên cái mông trắng nõn của cô.
Trước đây Bạch Tình Đình không thích Diệp Lăng Phi hôn lên mông cô, luôn cảm giác chỗ đó rất khó coi. Nhưng tâm tình lúc này khác với trước đây, Bạch Tình Đình lúc trước vẫn chưa đăng kí kết hôn với Diệp Lăng Phi, vẫn chưa chính thức là vợ chồng, Bạch Tình Đình đương nhiên để ý đến việc Diệp Lăng Phi tiếp xúc với phần ** của cô nhất. Nhưng bây giờ lại khác. Cô là vợ hợp pháp của hắn. Cô và Diệp Lăng Phi bây giờ trên pháp luật đã là vợ chồng, chỉ là chưa tổ chức hôn lễ mà thôi. Vì thế mà cô đã trút hết sự thẹn thùng trong lòng với Diệp Lăng Phi, trong lòng cô nghĩ, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình đều là của Diệp Lăng Phi. Là của chồng mình, ngay cả những bộ phận cô thấy xấu hổ không thể lộ ra cũng là của chồng mình.
Hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô nắm chặt ra giường, cái mông nhẹ động đậy, miệng phát ra tiếng rên khoái lạc như tiếng hát của chim oanh, trong tiếng rên đó kèm theo câu nói hỗn loạn ngoài miệng trái với lòng nghĩ:
- Ông xã ... đừng ... đừng mà.
Dục vọng của cô kèm theo thứ âm thanh nũng nịu đã khiêu khích dục lửa đã nén từ lâu trong Diệp Lăng Phi, bàn tay hắn ra sức nắm chặt cái mông mềm mại như đứa trẻ, môi hắn liếm mông cô được cách bởi cái quần lót, chảy ra một ít...ở bên dưới, hắn liền cởi luôn quần lót cô ra, liền nhìn thấy cặp mông trắng đẹp đẽ như ngọc làm cho đàn ông chết lặng của cô hiện ra trước mắt hắn. Trong cổ họng hắn hừ ra một tiếng trầm trầm, không đợi thêm được nữa hắn dùng sức hôn một cái thật mạnh.
Sức kháng cự trong tâm hồn yếu ớt của cô trong chốc lát đã tan biến, cô cảm giác toàn thân giống như bị đốt nóng lên, nóng hừng hực. Hơn hai mươi năm nay, cái trinh tiết giữ gìn bấy lâu trong khoảnh khắc này sẽ hiến dâng tất cả cho người đàn ông mình yêu.
Cô khát vọng thời khắc này như vậy, nhưng khi thời khắc này sắp đến, cô mới biết rằng trong tim mình chỉ có một người đàn ông duy nhất, đó chính là Diệp Lăng Phi. Mùi hóc-môn nam được phát ra từ người hắn, cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc bên dưới... tất cả, tất cả. Đều khiến cho cô điên cuồng.
Trong đầu cô trống rỗng. Thậm chí còn không rõ quần áo trên người cô bị lột sạch lúc nào không hay, cô nhắm mắt lại. Chỉ nắm chặt ra giường, khăng khăng không chịu buông tay. Cô nhắm mắt, cảm giác mãnh liệt miệng hắn tỏa ra mùi thuốc lá nhè nhẹ và đầu lưỡi mềm mại hôn khắp da thịt trên người cô, bàn tay mạnh mẽ dùng sức xoa nắn làn da mềm mại của cô, cơ thể cường tráng đó đè lên người cô thật ấm.
Khắp cơ thể cô đã bị hắn chiếm hết, cuối cùng, cô mở mắt ra, lén nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy** của Diệp Lăng Phi trên người mình đang chôn vùi giữa chân mình, đã tước đoạt đi màng trinh tiết cuối cùng của người thiếu nữ. Đầu lưỡi khiêu khích chạm vào chỗ quý giá nhất của cô, Bạch Tinh Đình lúc này cảm giác máu khắp cơ thể mình chảy ra hết, hội tụ ở phần dưới.
Một dòng nước nóng hổi theo đó mà chảy ra càng lúc càng nhiều, vào chính lúc này, cuối cùng cô cũng không chịu nỗi nữa, phát ra tiếng rên, toàn thân run rẩy.
Diệp Lăng Phi ** trên người cô ngạc nhiên nhìn cô, mà mặt cô lại xấu hổ, vùi đầu vào trong chăn, mặc cho hắn kêu gọi thế nào cũng không chịu thò đầu ra.
Diệp Lăng Phi thấy thân hình kiều diễm cực kỳ nhạy cảm của cô, nhưng thật không ngờ cơ thể của vợ mình càng nhạy cảm hơn cả Đình Đình, Diệp Lăng Phi chỉ mới dùng lưỡi để ghẹo, chỉ mới xong khúc dạo đầu, cô đã không kiềm chế nỗi rồi, đã đến điểm khoái lạc rồi, hắn cảm giác bên dưới mình căng cứng, nhưng lúc này, hắn lo ngại nếu mình tùy tiện có quan hệ với cô, sẽ làm tổn thương đến cơ thể cô, hắn không nỡ làm tổn thương cô, chỉ là cảm giác vuốt ve thân mật cũng đã khiến hắn mãn nguyện lắm rồi.
Trong lòng cô đã chấp nhận hắn thì việc phát sinh quan hệ không vội vàng một sớm một chiều. Trong lòng hắn rất thản nhiên, nằm ngược lại bên cạnh cô, ôm cơ thể ** của cô vào lòng, nhẹ vuốt ve tấm lưng trần của cô, hắn nói những lời ngọt ngào để cố gắng khiến cho cô bình tĩnh lại.
Bạch Tình Đình cảm giác toàn thân mất đi sức lực, cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.
- Ông xã, em yêu anh.
Giọng cô từ trong mền vọng ra, hắn cũng thò đầu vào, môi hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nói nhỏ:
- Anh cũng yêu em.
Cô dịu dàng bảo:
- Ông xã, em xin lỗi, lúc nãy em thật sự rất cố hết sức, em... em... em không biết sao lại như vậy.
- Ngốc ạ, điều này rất bình thường mà.
Tay trái hắn đặt chỗ bên dưới của cô, cười xấu xa bảo: