Long Sơn vốn là một khu phong cảnh, nhưng Dã Thú đã mua lại nơi này, muốn cải tạo nơi này thành khu du lịch, nghỉ ngơi.
Dã Thú ban đầu đã ký kết với chính quyền thành phố Vọng Hải là như vậy , nhưng mục đích thực sự của Dã Thú chính là biến nơi này thành căn cứ của tập đoàn Lang Nha.
Đương nhiên, khu vực phía nam Long Sơn là hoàn toàn có thể mở cửa đối ngoại, vì nơi đây vỗn dĩ là khu phong cảnh của Long sơn. Mà khu vực phía bắc núi non hiểm trở, không thích hợp cho du lịch, hoàn toàn thích hợp làm căn cứ của Lang Nha.
Chỉ có điều trước mắt Dã Thú vẫn không có đầu tư tiến hành cải tạo tinh lực, chỉ là tu bổ một vài nơi ở khu vực phía bắc thành căn phòng đơn giản, làm nơi đóng quân tạm thời của tổ chức Lang Nha.
Xe của Diệp Lăng Phi đến chân núi thì không thể đi lên được nữa, con đường đất rộng không tới một nửa làm cho xe hắn không thể nào đi qua được. Hắn đành phải tắt đèn xe, đi bộ lên núi.
Vẫn chưa đẩy cửa ra, hắn đã nghe tiếng hừm hừm của Dã Thú ở bên trong vọng ra, hình như là đang ngâm nga điệu hát dân ca gì đó. Nhưng điệu dân ca vốn rất êm tai được phát ra từ miệng của Dã Thú lại trở nên buồn nôn, nói chung là có cái cảm giác như tiếng sói hú lúc nửa đêm. Dã Lang đi cùng Diệp Lăng Phi chỉ biết lắc đầu nói:
- Satan, anh phải kiến nghị với Dã Thú nửa đêm đừng có học tiếng sói hú nữa.
Ở góc tường, có hai tên da trắng ước chừng khoảng hai mươi đang cuộn mình. Trong đó có một tên đang mặc quần jean chân phải đã bị chảy máu, dưới đùi hắn, có một vũng máu. Tên còn lại mặc ka-ki, tóc ngắn, bên ngoài đầu bị một lỗ chảy máu.
Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào, những người đã ngồi trong phòng chào Diệp Lăng Phi, rồi đi ra ngoài. Chỉ còn lại bốn người Dã Thú, Angel, Diều Hâu, Đao Nhọn.
- Lão đại, chính là hai tên tiểu tử này. Mẹ kiếp, muốn giết nhạc phụ anh, đúng lúc bị tụi em chặn lại. Lão đại, hai tên này hỏi gì cũng không biết, không chịu nói.
Dã Thú toét miệng nói.
Angel cũng đi tới, đưa cho Diệp Lăng Phi cây dao găm đang cầm trên tay, bĩu môi nói:
- Satan, anh ra tay đi.
- Em không ra tay thì anh ra tay vậy!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra nhận con dao găm.
- Vậy anh ra tay đi. Theo em thấy nên thẳng tay giết hai tên này đi, có gữ lại cũng vô dụng. Anh nghĩ có thể moi tin tức từ miệng những tên sát thủ chuyên nghiệp à, một việc rất khó đó.
Angel nói.
Diệp Lăng Phi cởi áo khoát ngoài ra vứt qua Dã Lang. Cầm con dao găm đến trước mặt hai tên da trắng đó.
- Biết nói Tiếng Anh không?
Diệp Lăng Phi dùng tiếng Anh hỏi chúng.
Hai tên da trắng nhắm mắt lại, không thèm nhìn Diệp Lăng Phi, càng cho thấy không nên trông mong gì hai tên này trả lời câu hỏi.
- Người Pháp, Anh hay Mỹ?
Diệp Lăng Phi hỏi tiếp.
Hai người đó vẫn không trả lời, Dã Thú nhịn không được nói:
- Lão đại, không cần hỏi nữa, mau giết quách hai tên tiểu tử này đi. Đừng lãng phí thời gian.
- Anh tin họ sẽ nói thôi.
Diệp Lăng Phi cười nhạt, gọi Dã Thú đến nói:
- Dã Thú, cậu xem ngón tay của tên nào dễ tách hơn, chọn giúp anh một ngón.
Dã Thú không hiểu Diệp Lăng Phi định làm gì, hắn đến trước mặt tên da trắng bị trúng đạn, nắm ngón tay phải của hắn, ấn xuống mặt đất.
Diệp Lăng Phi cầm chặt con dao, chiếu kĩ ngón cái của tên đó chém xuống. Liền nghe tên đó kêu lên một tiếng thảm thương. Từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán.
- Nghe giọng này thì hẳn là người Anh, âm của cậu rất trong đó. À, đương nhiên là tôi còn phải khẳng định thêm một chút.
Diệp Lăng Phi cười nhạt, lại tiếp lần nữa, lần này liên tiếp hai ngón tay bị chặt đứt, tên da trắng đó đau đến nỗi kêu thét thảm thiết.
- Giờ thì tôi khẳng định cậu là người Anh. Bây giờ đã chứng thực rồi, cậu chính là người Anh. Nếu anh có thể nghe hiểu tiếng Anh, vậy mình cũng dễ nói chuyện rồi.
Diệp Lăng Phi quay lại đưa con dao vào tay của Dã Lang, chậm rãi nói:
- Dã Lang, bảy ngón tay còn lại của tên này cậu hãy chặt hết từng ngón một cho anh.
- Tôi là người Anh.
Tên da trắng đó vừa nghe Diệp Lăng Phi bảo chặt đứt hết từng ngón tay liền hoảng hốt trả lời một cách yếu ớt.
- Muộn rồi. Tôi đã biết cậu là người nước nào rồi. Cậu có nói với tôi cũng vô dụng.
Diệp Lăng Phi không thèm để ý, cười khà khà đến trước mặt tên còn lại, nói:
- Cậu là người nước nào?
Cùng với tiếng kêu thất thanh của tên người Anh đó, tên da trắng này nhìn khuôn mặt Diệp Lăng Phi đang nở nụ cười, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, cho dù hắn không sợ chết, nhưng sợ bộ mặt mang theo nụ cười đó của Diệp Lăng Phi. Đằng sau nụ cười rạng rỡ đó ẩn náu một trái tim ác quỷ, tên này bị Diệp Lăng Phi làm cho dao động, đáp nhỏ:
- Người Pháp.
- Ừm, phối hợp rất tốt, tôi thích tên người Pháp này.
Diệp Lăng Phi vỗ vai tên người Pháp đó, cười khà khà nói với Angel đang đứng đằng sau:
- Em xem, người ta rất hợp tác, sao em lại nói người ta không chịu hợp tác.
Angel nhẹ lắc đầu, bụng bảo dạ:
- Có ai mà không sợ đại ác ma như anh.
Diệp Lăng Phi lại quay qua tên người Pháp đó, cười bảo:
- Con người tôi rất dễ nói chuyện, tôi biết các cậu đến đây để giết người, biết giết ai không?
Tên người Pháp đó lắc đầu, Diệp Lăng Phi cười bảo:
- Không biết giết ai không vấn đề nhìn cả, cậu nhìn đây, tôi chính là Satan, chính là người mà cậu muốn giết đây, bây giờ cậu đã biết chưa?
Nhìn thấy trong đôi mắt của tên người Pháp đó hiện lên nỗi kinh hoàng, Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ mặt cậu ta bảo:
- Con người tôi rất thân thiện, mọi người cũng vì miếng cơm cả mà thôi. Các cậu làm sát thủ cũng chẳng dễ dàng gì, tôi cũng biết. Ừm, nhìn cậu thì cũng chẳng bao nhiêu tuổi, có phải là có người nhà ở Pháp không. Hừ, cũng vì nuôi người nhà cả mà, không hề đơn giản, không hề đơn giản. Tôi rất thông cảm với cậu, được rồi, tôi sẽ để cho cô gái xinh đẹp đằng sau hỏi cậu vài vấn đề, hãy thành thật mà trả lời, nhớ kĩ, phải thành thật trả lời, nếu không, tôi sẽ đem ảnh cậu đến Pháp, giết hết tất cả người nhà cậu.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, quay qua nói với Angel:
- Hỏi rõ cho anh, người của bọn họ đều ở đâu, nếu tên này không chịu nói thật, hãy chặt đứt từng ngón tay của cậu ta trước, sau đó đem ảnh của cậu ta đến Pháp, giết sạch người nhà của cậu ta.
Tên người Pháp đó đã nghe được câu nói này của hắn, toàn thân run lập bập.
Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, Dã Thú và Dã Lang cùng đi theo hắn. Trong phòng chỉ còn lại Angel, Diều Hâu và Đao Nhọn, tiếng kêu thảm thiết từ bên trong không ngừng vọng ra.
- Dã Thú, cho anh một điếu thuốc, lúc đi ra vội quá quên mang thuốc theo.
Diệp Lăng Phi vừa sờ túi thì phát hiện ra không những quên mang thuốc mà còn quên mang cả bật lửa, hắn ngồi trên phiến đá, nhận lấy điếu thuốc ba số năm Dã Thú đưa cho, ba số năm và Vạn Bảo Lộ đều giống nhau, đều rất nồng, hương vị thuốc lá sấy không tồi.
Diệp Lăng Phi hút một hơi bảo:
- Cũng không biết có phải anh đã thay đổi rồi hay không, chỉ luôn cảm giác anh thích hút những loại thuốc nhạt một chút.
- Lão đại, không cần anh nói, ngay cả em cũng có phần thích cuộc sống nơi đây rồi.
Dã Thú ngồi xỏm bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười toe toét miệng nói:
- Em định học tập theo Lão đại, tìm một người phụ nữ rồi cưới.
Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì.
Một lát sau, Angel từ bên trong đi ra.
- Satan, tên này đã khai rồi, bọn họ gồm có một tổ sáu người, ngoài hai người bọn họ ra, còn có bốn sát thủ của câu lạc bộ sát thủ đang ở nơi của họ.
Angel nhổ một bãi nước miếng, nói tiếp:
- Còn những người khác, cậu ta cũng không rõ, hành động của bọn họ là do một người đàn ông có biệt hiệu Liên Lạc Viên sắp xếp, giữa bọn họ thường thông qua vệ tinh để liên lạc với nhau. Mỗi lần hành động đều là Liên Lạc Viên gọi điện thoại vệ tinh thông báo cho bọn họ.
- Nói vậy, cậu ta không thể lợi dụng được nữa rồi.
- Chẳng phải hắn nói còn bốn tên khác đang còn sót lại đó sao, lập tức hành động, giết sạch bốn tên đó.
Diệp Lăng Phi hời hợt nói:
- Nếu đã đến thành phố Vọng Hải rồi. Vậy thì không cần phải trở về, hãy để cho bọn họ ở lại đây vĩnh viễn.
- Lão đại, phía trước có trạm kiểm soát!
Dã Thú vừa lái chiếc xe yêu quý của mình vào địa phận thành phố liền nhìn thấy đằng trước có hai chiếc xe cảnh sát chặn ngang trục đường chính, ngoài ra còn có hai chiếc mo-to giao thông đứng ở trục đường chính.
Trong xe, Angel và Diệp Lăng Phi ngồi ở hàng ghế sau. Dã Lang ngồi bên ghế phụ xe. Sau khi nghe câu nói này của Dã Thú, Diệp Lăng Phi cười lên bảo:
- Hành động của cảnh sát quả thật rất nhanh chóng, ừm. Anh cần phải đánh giá lại năng lực phản ứng của cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải thôi. Diệp Lăng Phi nhìn khắp một lượt, lạnh lùng bảo:
- Không vấn đề gì, lần này chúng ta không mang theo súng, không sợ họ kiểm tra.
- Lão đại, em... em có mang theo hai cây AK-47, còn có hai trái lựu đạn trong cóp xe nữa.
Dã Thú với vẻ mặt đưa đám nói:
- Em không biết ở đây có kiểm soát.
- Cậu là đồ vô lại.
Diệp Lăng Phi mắng một câu, nói:
- Đã mang theo rồi thì đã hết cách, nếu như bị họ phát hiện, thì đành phải trách bọn họ xui xẻo, giết sạch hết toàn bộ.
Có được sự cho phép của Diệp Lăng Phi, Dã Thú chẳng lo lắng gì nữa cả. Hắn từ từ lái xe đến trước hai chiếc xe cảnh sát rồi dừng lại.
Một cảnh sát giao thông đến trước xe, đầu tiên là chào Dã Thú một cái, rồi khách sáo nói:
- Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, mời anh đưa giấy tờ chứng nhận ra.
Dã Thú rất hợp tác đưa hộ chiếu ra, cười bảo:
- Đồng chí cảnh sát, anh vất vả rồi, đây là hộ chiếu của tôi.
Sau khi người cảnh sát xem qua hộ chiếu của Dã Thú, lại trả lại cho hắn, nói tiếp:
- Phiền anh đưa bằng lái xe của anh ra.
- Bằng lái xe à, có,có.
Dã Thú thò tay vào cái hộp đặt bên cạnh chỗ ngồi, mò khắp nơi. Dã Lang và Angel vừa nhìn thấy kiểu điều khiển này của Dã Thú, liền lường trước được Dã Thú nhất định là tìm vật đó. Hai người không hẹn mà cùng đưa cẳng chân ra chuẩn bị rút con dao găm. Đúng lúc này, Dã Thú đã tìm được giấy phép lái xe, lập tức đưa giấy phép cho người cảnh sát đó.
Người cảnh sát xem qua giấy phép lái xe, rồi đưa trả cho Dã Thú, xin lỗi nói:
- Tiên sinh, thật xin lỗi, làm nhỡ thời gian của anh rồi, giờ anh có thể đi được rồi.
- Cảm ơn đồng chí cảnh sát.
Dã Thú gật đầu lia lịa với người cảnh sát đó, lái xe từ từ đi qua trạm kiểm soát. Đợi đi qua được một lát, Dã Thú đắc ý nói:
- Thế nào, không ngờ tôi cũng có chiêu này phải không. Đôi lúc không chỉ biết đến việc làm bừa, vẫn còn phải động não một chút, tôi có nói là tôi không có giấy phép lái xe đâu, nhìn hai người còn định cầm vật đó, hây, thật là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Câu nói này của Dã Thú còn chưa dứt thì đầu hắn đã bị Angel ra sức cốc một cái, Angel điên tiếc mắng:
- Đồ vô lại như anh mà còn rầy rà nữa, thì tôi sẽ đâm xuyên con dao từ sau lưng anh đó, cho anh một cái mát lòng mát dạ.
Dã Thú nhếch miệng nói:
- Angel, lúc này tôi không đôi co với cô, đợi sau khi chúng ta xong việc, xem ai làm cho ai mát lòng mát dạ đó.
Angel vừa nghe đã điên tiếc lên rồi, giận dữ bảo:
- Dã Thú, chúng ta tìm nơi nào đơn phương đấu một trận.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, tay trái ôm đôi vai gầy gò của Angel bảo:
- Đừng gây chuyện nữa, mau làm việc đi.
Angel bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, không động đậy được. Bàn tay đó của hắn giống như một cặp khoan sắt. Angel làm sao có thể thoát ra được. Cô dựa hẳn vào lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, không để ý đến Dã Thú nữa.
Chiếc xe chạy vào một con hẻm nhỏ, Dã Thú liền tắt đèn xe. Ba người Dã Lang, Dã Thú, Angel xuống xe, Dã Thú vòng lại đuôi xe, mở nắp cóp xe, lấy ra hai khẩu súng AK-47, ném cho Dã Lang một khẩu.
- Dã Thú, không phải là anh sợ rồi chứ, đối phó với bốn tên phế mà còn mang theo súng à. Thật mất mặt.
Angel vừa nhìn thấy Dã Thú cầm khẩu AK, liền mỉa mai hắn.
Dã thú với vẻ mặt không quan tâm, hắn hừm một tiếng:
- Nhát phải phí thời gian với bọn họ, vừa xông vào liền bắn một trận liên hồi nhanh chóng giải quyết toàn bộ.
Diệp Lăng Phi thò đầu ra khỏi xe, nhìn thấy Dã Thú cầm khẩu AK, liền thấp giọng mắng:
- Dã Thú, mẹ kiếp có phải cậu muốn làm lớn chuyện không hả. Đây là khu dân cư, cậu mà nổ súng, tất cả những người trong tòa nhà đều biết đó. Mẹ kiếp, cậu mau cất súng cho tôi. Không đến nỗi nào thì không được nổ súng.
- Thói quen, thói quen thôi.
Dã Thú cười ha ha nói:
- Lão đại, em mà không có cái này luôn cảm thấy không quen lắm. Cùng lắm em không nổ súng là được chứ gì.
- Đi sớm về sớm, đừng chậm trễ thời gian.
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay bọn họ, ba người cũng không chậm trễ, bước nhanh về cuối ngõ con hẻm.
Đây là khu phố cổ, các nhà lầu đều là lầu cổ. Đi vào con hẻm này, lại quẹo vào hai con đường nữa là đến trước căn nhà lầu bát gác kiểu cũ kĩ. Lầu bát giác ngày xưa thấy rất nhiều. Nhưng bây giờ chỉ có khu phố cổ này mới có thể thấy được loại nhà lầu kiểu cổ xưa này.
Ba người không nói thêm gì nữa, mà đều đang thủ thế để đánh. Nhanh chóng mò tới lầu ba của tòa lầu cũ, đếm các cửa phòng theo thứ tự, lúc đang đếm đến cửa phòng thứ tư, Angel cùng Dã Lang né qua hai bên, Dã Thú đứng ngay trước cửa. Hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhấc chân phải lên, đạp thẳng cửa phòng vào trong. Khi cửa phòng bị đá văng, Angel cùng Dã Lang đã xông vào.
Đây là một căn phòng cũ kĩ, phân thành gian trong và gian ngoài. Vì trước khi đến đây, Angel đã sớm nắm rõ bố cục bên trong của căn phòng từ miệng của tên người Pháp, thậm chí cả việc họ ngủ ở đâu cũng nắm rõ từng li từng tí. Vì thế, lúc Angel và Dã Lang nhào vô, chạy thẳng đến chỗ hai tên đàn ông đang nằm trên giường ở gian ngoài.
Trong căn phòng tối om, Angel và Dã Lang hoàn toàn dựa vào cảm giác mẫm cảm của họ đã được huấn luyện trường kỳ, hai nhát dao đâm thẳng vào tim hai tên sát thủ đó, ngay cả cơ hội kêu lên cũng không có, đã bị giết chết rồi.
Nhưng đúng lúc đó, hai người bên trong đã bị thức tỉnh, họ hầu như là phản ứng theo bản năng, chụp lấy khẩu súng bên cạnh không xa tầm tay.
Không đợi tay của hai tên đó kịp nhấn còi súng, Dã Thú đã nhắm thẳng khẩu súng AK vào hai tên đó, bắn quét một lượt, đánh hai tên này thành đống than tổ ong.
- Anh là đồ khốn nạn.
Angel thấy Dã Thú nổ súng, giận dữ mắng Dã Thú một câu, nhưng lúc này có trách cũng không có tác dụng rồi.
Không thể thoát ra bằng cửa trước, Angel chạy nhanh đến trước cửa sổ, kéo tấm rèm ra, phát hiện dưới lầu là một đống rác. Cô không thèm nghĩ ngợi gì thêm, nhảy thẳng xuống.
Angel vừa nhảy xuống, Dã Lang và Dã Thú cũng nhảy theo cô.
Lúc đợi ba người trở lại, Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng của ba người liền bật lên cười, chỉ thấy trên người họ dính không ít rác rưởi, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối.
- Satan, em chịu không nổi tên khốn này rồi.
Angel mở cửa bước lên xe, cởi quần áo trên người ra, chỉ mặc cái áo cộc tay, giận dữ nói:
- Anh ta đã nổ súng, đúng là đầu của anh ta chứa đầy nước hết rồi.
- Rời khỏi đây trước rồi hãy nói.
Diệp Lăng Phi không hề trách tội Dã Thú, mà là ra hiệu cho hắn mau rời khỏi nơi này. Tiếng súng lúc nãy đã gây sự chú ý của một vài dân cư, nếu không nhanh chóng rời khỏi, nói không chừng sẽ có người phát hiện ra hành tung của họ.
Khẳng định một điều tối hôm nay không phải là một đêm yên lặng, Chu Hân Mính không rõ tại sao, chỉ luôn cảm giác tối nay sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Đội trưởng Chu, đã đến trước cổng của khách sạn lớn Quốc Tế rồi.
Tiểu Triệu dừng xe trước cổng khách sạn lớn Quốc Tế, nhìn thấy Chu Hân Mính thấp thỏm đang ngồi bên ghế phụ xe.
Chu Hân Mính vuốt vuốt thái dương, thu lại những hồi suy nghĩ.
- Chị Chu, chúng ta đi lục soát phòng hay là để cảnh sát nhân dân bình thường đi lục soát.
Tiểu Triệu hỏi.
- Chúng ta chỉ là hợp tác, việc này hãy để cảnh sát nhân dân làm vậy.
Chu Hân Mính nói.
- Nói thế nào thì đây cũng là khách sạn năm sao của thành phố Vọng Hải, những người ở đây đều không phải là người bình thường, mình không được làm loạn. Cậu thông báo cho người của ta, đi theo cảnh sát nhân dân kiểm tra từng phòng.
Đã nhìn thấy mười mấy người cảnh sát nhân dân mặc đồng phục đang đi vào khách sạn Quốc Tế, đằng sau những cảnh sát nhân dân này là cảnh sát hình sự vai vác súng đi theo. Chu Hân Mính đứng đó một lúc, cũng nhấc chân bước vào khách sạn Quốc Tế.
Khách sạn lớn Quốc Tế là khách sạn năm sao của thành phố Vọng Hải, tuy “hành động chớp nhoáng” đã được sự ủng hộ của chính quyền, nhưng vẫn phải xem xét đến ảnh hưởng tới xã hội.
Ai mà chả biết những người ở trong khách sạn này đều là những tên trùm, những nhân vật quan trọng trong chính giới của các nước, nếu như giải quyết không tốt, nói không chừng còn ảnh hưởng đến vấn đề ngoại giao nữa.
Vì thế mà Chu Hân Mính mới hạ lệnh cho cảnh sát hình sự chỉ là hỗ trợ mà thôi. So với những cảnh sát hình sự có mang theo súng, những cảnh sát nhân dân thường xuyên tiếp xúc với dân chúng có thể giảm bớt sự bất mãn của khách ở khách sạn này.
Đột nhiên thấy cảnh sát vào khách sạn đông như vậy, nhân viên tiếp nhân quầy khách sạn chân tay lúng túng, vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc trực ban của khách sạn.
Giám đốc trực ban là một thanh niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, họ Trương. Giám đốc Trương vừa nghe có một đám cảnh sát vào khách sạn Quốc Tế, linh tính có chuyện lớn sắp xảy ra, không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra đại sảnh.
- Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì thế ạ?
Giám đốc Trương hỏi một nữ cảnh sát đang xem danh sách đăng ký ở của khách sạn, nữ cảnh sát đó nói với vẻ xin lỗi:
- Chúng tôi phụng mệnh đến kiểm tra.
- Chúng tôi không nhận được thông báo, có phải là đã có sự nhầm lẫn gì không?
Giám đốc Trương rất ngạc nhiên, nếu như có hành động với quy mô lớn, bên cảnh sát sẽ có thông báo trước với bên khách sạn, hơn nữa đây lại là khách sạn năm sao, nếu cần phải kiểm tra, cũng nên thông báo trước một tiếng chứ, nhưng bên khách sạn lại không nhận được bất kỳ thông báo nào. Nữ cảnh sát đó chỉ vào Chu Hân Mính đang ngồi trên ghế so-fa ở đại sảnh bảo:
- Đó là người phụ trách hành động lần này của chúng tôi, anh có vấn đề gì thì hỏi cô ấy, chúng tôi chỉ phụng mệnh hành động thôi.
Giám đốc Trương bước nhanh đến trước mặt Chu Hân Mính, khách sáo hỏi:
- Sĩ quan cảnh sát, nên xưng hô thế nào đây?
- Họ Chu.
- Sĩ quan cảnh sát Chu, tôi là giám đốc trực ban của khách sạn Quốc Tế, họ Trương.
Giám đốc Trương tự giới thiệu về mình. Chu Hân Mính gật nhẹ đầu, nhưng lại chẳng nói gì. Cảnh sát hình sự và cảnh sát nhân dân đã bắt đầu yêu cầu người của khách sạn dẫn họ đi kiểm tra từng phòng, nhìn thấy những cảnh sát đó lần lượt đi vào thang máy, giám đốc Trương vội nói:
- Sĩ quan Chu, cô xem có phải có nhầm lẫn gì không, khách sạn của chúng tôi không nhận được bất kỳ một thông báo nào cả. Cô xem, chúng tôi ở đây là khách sạn năm sao, không thể so với những khách sạn nhỏ được, tôi e, bên cảnh sát kiểm tra như vậy sẽ ảnh hưởng không hay lắm, sĩ quan Chu, cô xem có thể tạm dừng không hành động được không.
- Đây là quyết định của chính quyền thành phố, tối nay không chỉ khách sạn Quốc Tế, mà tất cả khách sạn ở thành phố Vọng Hải đều bị kiểm tra, không có bất kỳ khách sạn nào ngoại lệ cả. Còn việc sẽ gây nên ảnh hưởng gì, đây không phải là việc bên cảnh sát chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách việc thi hành mệnh lệnh. Nếu anh thấy có vấn đề gì thì có thể phản ánh lên cấp trên, tôi không có quyền dừng cuộc kiểm tra lại.
Chu Hân Mính cự tuyệt giám đốc Trương không chút khách khí. Những lời nói của cô khiến cho giám đốc Trương không biết làm sao cả, tận mắt nhìn thấy hành động lần này không thể dừng lại của Chu Hân Mính. Đành phải bước nhanh đến quầy tiếp tân, gọi điện thoại cho tổng giám đốc của khách sạn này. Y chẳng qua chỉ là một giám đốc trực ban của khách sạn, có nhiều việc y không thể tự mình quyết định được.
Tạm thời không cần quan tâm giám đốc Trương báo cáo thế nào với tổng giám đốc của y, đã bắt đầu kiểm tra khách sạn. Lúc này đã hơn 9h tối, có vài người khách đã ngủ rồi, nhưng vẫn bị đánh thức. Phàn nàn, bất mãn là điều không thể tránh khỏi. Tuy có bất mãn và phàn nàn, nhưng kiểm tra và thẩm vấn vẫn phải tiến hành.
Cái này không kiểm tra thì không thấy lo lắng, khi kiểm tra rồi thì phát hiện ra một đống vấn đề. Vì sao vậy, là vì đây là khách sạn năm sao, trong mắt nhiều người khách sạn năm sao là nơi an toàn nhất, cảnh sát sẽ không đến khách sạn năm sao kiểm tra. Kết quả là nhiều người có tiền đánh bạc ở đây, đây cũng là nơi mại dâm của các kĩ nữ cao cấp. Thậm chí có những người nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải sống phóng đãng với các nữ minh tinh cũng bị tra ra.
Cũng may hành động tối nay là quyết định đột ngột, việc xảy ra trước so với tin tức được truyền đi, những nhà báo cả ngày vất vả lặn lội đi moi tin tức nội bộ, bát quái... sẽ vui mừng ghê gớm, những thứ này đủ để họ viết liên tục trong suốt một tuần.
Tuy trọng tâm của hành động lần này là tìm cho ra những tên sát thủ đó, nhưng những người phạm tội cũng phải bắt, chỉ có những người nổi tiếng vụng tình thì vờ như không để ý. Đã như vậy thì những người nổi tiếng đó cũng chán nản rời khỏi khách sạn.
Chu Hân Mính cùng với Tiểu Triệu và một số người lên đến tầng 9, tầng này là nhiều người ngoại quốc ở nhất. Chu Hân Mính lo tiểu Triệu cùng anh em không chú trọng mấy đến lễ phép sẽ làm cho những người ngoại quốc hiểu nhầm, cô đích thân cùng nhóm người Tiểu Triệu đi kiểm tra phòng, cũng may là những người ngoại quốc này cũng rất hợp tác, đều đem hộ chiếu của mình ra và chấp nhận thẩm tra. Thực ra, những người ngoại quốc này đa số là không nắm rõ tình hình của Trung Quốc, ở các quốc gia tây phương, phương tiện ở tây phương luôn tuyên truyền các tin tức bất lợi như Trung Quốc là một quốc gia không có nhân quyền, pháp luật không an toàn, cảnh sát có quyền lực lớn nhất, có thể tùy tiện bắt người..., dẫn đến việc những người ngoại quốc này hiểu sai về tình hình của đất nước Trung Quốc, vì thế mới không phàn nàn gì, ngược lại còn rất hợp tác nữa.
Khi tiểu Triệu gõ cửa phòng 911, bên trong xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc xem có vẻ rất lão luyện, nhìn một nhóm cảnh sát đứng trước mặt, ánh mắt của người đàn ông ngoại quốc này lộ vẻ nghi ngờ, chỉ là chợt lóe lên rồi vụt tắt.
- Xin hỏi có việc gì thế?
Người đàn ông đó hỏi bằng tiếng Anh.
Người cảnh sát nhân dân biết tiếng Anh đã rất lịch sự nói rõ mục đích đến đây, mong người ngoại quốc này cũng sẽ hợp tác với công việc của cảnh sát.
Người đàn ông này chính là Steven, nhưng sau khi đã qua thẩm mỹ, khác hoàn toàn với Steven trước đây. Cho dù Diệp Lăng Phi có đứng trước Steven, y cũng khó mà có thể nhận ra người đàn ông trước mặt chính là Steven. Steven cũng rất hợp tác trở vào phòng lấy hộ chiếu ra, trên hộ chiếu có viết tên là Johan, đây chỉ là tên giả, Steven đương nhiên là không ngốc đến nỗi vẫn dùng cái tên cũ Steven. Người cảnh sát đó xem qua hộ chiếu của Steven, lại nhìn Steven một lượt, rồi lịch sự trả hộ chiếu lại.
Chu Hân Mính không biết tại sao từ khi người đàn ông ngoại quốc này xuất hiện, cô luôn có cảm giác trên người người đàn ông này có một luồng khí khác thường mà cô không thể nói ra được, bất chợt cô lại quan sát tỉ mỉ người đàn ông này một lượt nữa, cũng giống như những người ngoại quốc khác, chẳng có gì khác thường cả, chỉ là đôi mắt của người đàn ông này khiến cô thấy khó chịu, giống như đôi mắt đó có thể nhìn thấu tất cả.
- Ngài Johan, mục đích của ngài đến thành phố Vọng Hải là gì?
Đang lúc tiểu Triệu định bước đi thì Chu Hân Mính bất thình lình hỏi một câu.
- Buôn bán.
Steven rất lịch sự trả lời.
- Tôi rất hứng thú với môi trường đầu tư ở thành phố Vọng Hải, muốn đầu tư vào đây.
- Ồ.
Chu Hân Mính gật gật đầu, ánh mắt của cô lại nhìn vào đôi mắt của Steven, lần này không hiểu tại sao mà cái cảm giác sản sinh lúc nãy lại biến mất. Cô cười bảo:
- Thành thật xin lỗi vì tối nay đã làm phiền ngài, chúng tôi rất hoan nghênh sự đầu tư của ngài. Nói không chừng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.
Chu Hân Mính nói xong liền dẫn người rời khỏi.
Steven khóa cửa phòng, ánh mắt lập tức lóe lên tia sắc bén bị hắn cố giấu lúc nãy lại xuất hiện trong đôi mắt hắn.
- Ừm, nữ cảnh sát này cũng có khả năng phân biệt đó, hình như đã nhìn ra cái gì đó rồi.
Steven nghĩ thầm.
- Xem ra, mình cần phải trừ khử nữ cảnh sát này.
Điều mà Steven lo lắng nhất chính là đôi mắt của mình, cần biết một điều, cho dù hắn có thay đổi ngoại hình của mình như thế nào thì cũng không có cách nào thay đổi được đôi mắt. Lúc nãy Chu Hân Minh đặc biệt chú ý đến đôi mắt của Steven, khiến cho Steven nhận thức được rất có khả năng nữ cảnh sát này sẽ mang rắc rối đến cho hắn.
Steven trở vào phòng, thông qua điện thoại vệ tinh, gọi điện cho Smith.
Smith là liên lạc viên chịu trách nhiệm phân nhiệm vụ cho các sát thủ, nhưng lúc này khách sạn mà Smith đang ở cũng đang kiểm tra. Smith vừa tiễn các cảnh sát kiểm tra xong thì nhận điện thoại của Steven. Smith không ngờ nhiệm vụ phân bố tối nay của hắn lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy, trước mắt phái đi ba nhóm nhỏ hành động. Trong đó đã có hai nhóm có hồi âm rồi. Chỉ còn lại một nhóm hành động không có phản ứng gì. Dựa vào quy tắc của câu lạc bộ sát thủ, nếu trong vòng một tiếng sau khi hành động mà không có hồi âm, điều đó chứng tỏ hành động đã thất bại, cần lập tức đưa ra phản ứng, cắt đứt liên lạc với các nhóm hành động. Bởi vì hành động đột nhiên thất bại thì Smith sẽ hủy tất cả hành động tiếp theo của các nhóm nhỏ khác.
Nhưng điều mà Smith lo lắng lúc này không phải là sự thất bại của một nhóm hành động, mà là vấn đề về thân phận của các nhóm hành động khác của câu lạc bộ sát thủ đã bí mật lẻn đến thành phố Vọng Hải. Hắn dựa vào thủ tục thông thường để vào Trung Quốc, không lo đến vấn đề điều tra thân phận, nhưng những sát thủ khác đã thông qua con đường bí mật thâm nhập vào Trung Quốc thì có thể sẽ gặp rắc rối, trong đó đa số đều làm hộ chiếu và thủ tục giả, chỉ cần bị kiểm tra, thì rất dễ bị tra ra. Càng nguy hiểm hơn là trên người họ còn mang theo vũ khí nữa, càng dễ bị lộ thân phận.
Đúng lúc này thì Steven gọi điện đến, Smith đành phải tạm thời không nghĩ đến, trước mắt hắn báo cáo cho Steven về khó khăn sắp phải đối mặt.
- Một nhóm hành động đã mất tích rồi?
Sau khi Steven nghe Smith báo cáo. Đôi mắt hắn lóe lên một tia quét sạch, giống như phản ứng theo bản năng nghĩ đến giá trị sau khi nhóm này thất bại. Hắn không quan tâm đến sự sống chết của những sát thủ này. Trong cái xã hội này, chiêu mộ sát thủ là một việc rất dễ dàng. Làm thế nào để biến những sát thủ được chiêu mộ đến thành những sát thủ ưu tú nhất, vấn đề mấu chốt chính là nằm ở kế sách, Steven chính là người có sở trường về sắp đặt kế hoạch, hắn luôn có thể biến việc xấu thành việc tốt. Hoặc là việc kiểm soát toàn thành phố bất lợi cho những sát thủ đó, nhưng đối với Steven mà nói thì đó lại là một việc tốt, chí ít thì trong đợt kiểm soát với quy mô lớn lần này hắn có thể ngửi được hơi của Satan. Liên tưởng đến nữ cảnh sát lúc nãy quan sát mình tỉ mỉ, Steven tự nhiên cười lên.
- Smith, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm được Satan rồi, ờ, không nên kích động, hành tung của Satan được ẩn náu sau những mục tiêu mà chúng ta đã giết hoặc vừa bị giết. Đi điều tra xem mục tiêu của nhóm nhỏ ám sát bị thất bại đó, tôi tin cho dù người đó không phải là Satan thì cũng là người có mối liên hệ nào đó với hắn, tôi tin chính Satan đã làm cho nhóm hành động của chúng ta thất bại. Nếu tôi đoán không nhầm thì người của nhóm đó đã chết sạch hết rồi, Satan giống tôi, không thích để sót lại một ai. À, ngài liên lạc viên mà tôi yêu quý nhất, anh tiện thể làm nốt việc này, nhớ rõ tên Trung Quốc đó không, lập tức trừ khử hắn, nếu không, hắn sẽ biến thành cửa đột phá để Satan tìm ra chúng ta.
Trong chớp mắt Steven đã có thể nghĩ ra tất cả các tình huống có thể xảy ra. Hắn không muốn vì người Trung Quốc mà trước đây đã giúp họ liên lạc chỗ ở ở thành phố Vọng Hải mà để người mình bị bại lộ dưới sự uy hiếp của Satan. Khi Chu Hân Mính cùng nhóm người tiểu Triệu lên đến tầng 10 thì nhận được điện thoại tổng bộ 110 của thành phố, căn cứ vào việc người dân báo với cảnh sát thì khoảng 9h tối nay, một tòa lầu ở khu phố cổ nghe thấy tiếng súng, ở hiện trường có 4 thi thể.
- Đáng chết, sao lại xảy ra chuyện này nữa.
Chu Hân Mính cảm giác đầu mình phình to ra, sao hết chuyện này lại đến chuyện khác, cô để lại một nhóm phối hợp với cảnh sát nhân dân tiếp tục kiểm tra các phòng, dẫn theo một số cảnh sát hình sự khác lập tức đến hiện trường.
Trong lúc đợi Chu Hân Mính tới, hiện trường đã được cảnh sát nhân dân của trạm cảnh sát khu phố cổ phong tỏa bảo vệ.
Không cần tìm pháp y đến kiểm tra thi thể, cũng có thể thấy được bốn người này là bị phát súng mạnh bắn chết, xung quanh hiện trường đều là hố đạn.
- Đội trưởng Chu, hai tên ngoại quốc bị đánh thành một đám than tổ ong, còn hai tên bị dao đâm xuyên tim. Xem ra vụ án này thật nan giải đây.
Tiểu Triệu xem một lượt hiện trường, tơm hớp miệng nói:
- Chị Chu, sao em cảm thấy bốn tên ngoại quốc này chẳng giống người tốt gì hết, sao trên người lại mang theo vũ khí.
Làm sao mà Chu Hân Mính không nhìn ra được chứ, cô đi một vòng quanh hiện trường. Có thể đoán được bốn người ngoại quốc này không phải là người bình thường rồi, rất có khả năng đây là những sát thủ điều tra lần này, nhưng, từ hiện trường cho thấy, bốn người này ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nếu nói bốn người này là sát thủ chuyên nghiệp, điều đó chứng tỏ có người mạnh hơn đã từng xuất hiện ở đây, hơn nữa thủ đoạn giết người đã được thông qua sự huấn luyện. Rất nhanh, từ vị trí của một chuyên gia súng đạn nhìn nhận, phán đoán ban đầu hai người trong số đó bị khẩu súng trường hàng loạt AK hỏa lực mạnh bắn chết. Súng trường hàng loạt AK vẫn luôn là vũ khí tối ưu nhất của các tổ chức, bởi vì hỏa lực mạnh, khó bị trục trặc nên rất nổi tiếng.
Chu Hân Mính lập tức nghĩ tới một người. Đó chính là Diệp Lăng Phi. Tất cả phán đoán có được từ hiện trường, cũng chỉ có Diệp Lăng Phi có được loại thực lực này. Vì Diệp Lăng Phi đã từng nói cho cô biết. Người của tổ chức Lang Nha đã vào thành phố Vọng Hải rồi.
Chu Hân Mính không thay đổi sắc mặt, ra hiệu cho người của đội cảnh sát hình sự tiếp tục thăm dò hiện trường, rồi cô đi ra bên ngoài căn lầu đó, tìm một nơi xung quanh không có ai để gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này đang trên đường trở về khu biệt thự, sau khi nhận điện thoại của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không có gì phải dấu diếm cả, rất vui vẻ thừa nhận đó là người của hắn làm.
- Anh điên rồi, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì hả?
Chu Hân Mính cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, sợ có người nghe cô nói. Giọng cô hạ đến mức thấp nhất, kèm theo ngữ khí trách móc:
- Anh làm như vậy càng khiến cho sự việc càng ngày càng lớn thêm đó, bốn mạng người đó, hơn nữa anh còn dùng súng trường. Việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành phố Vọng Hải, em có muốn nén xuống cũng không nén được.
- Hân Mính, em không cần phải nén xuống, anh tin rất nhanh sẽ có chuyện xảy ra khiến cho tụi em không để ý đến chuyện này nữa. Tiện thể chỉnh sửa với em một chút, không phải bốn mạng người mà là sáu mạng người. Sáu người này là một nhóm của câu lạc bộ sát thủ. Hai người trong số đó muốn ám sát nhạc phụ của anh tối nay. Rất không may, hai tên ngốc đó đã bị người của anh khử rồi. Đừng có cho rằng người của câu lạc bộ sát thủ chỉ có sáu người mà thôi. Lúc nãy anh nói chỉ là một nhóm thôi, còn có rất nhiều nhóm phân tán ở thành phố Vọng Hải. Việc mà em cần làm lúc này chính là mau chóng bắt cho được những người này. Thuận tiện nhắc nhở em luôn, rất rõ ràng là có người đang giúp đỡ những người ngoại quốc này. Em có thể điều tra ra căn phòng đó là do ai thuê, bắt người này lại, như thế có thể tìm ra những nhóm khác. Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận thôi. Theo anh thấy, câu lạc bộ sát thủ phân làm hai bộ phận, một bộ phận sẽ ở những nơi như khách sạn, những người này thì không dễ dàng ra tay được, còn một bộ phận sẽ ở những khu dân cư bình thường hoặc ở những nơi khó bị phát giác, để tiện cho tùy cơ hành động. Nếu em có thể tìm được người giúp những sát thủ này thuê phòng, thì sẽ bắt được một bộ phận người của câu lạc bộ sát thủ, hơn nữa em phải mau chóng tìm ra, nếu không em chỉ tìm được thi thể thôi. Còn nữa, hãy lục soát những nơi rất dễ bị bỏ qua như những căn lầu cũ kĩ, những công xưởng bỏ hoang..., hoặc cũng có thể những nơi đó cũng có sát thủ.
Chu Hân Mính cảm giác đầu mình đau như búa bổ, sao mà nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy toàn cảm giác giống như cả thành phố Vọng Hải đều là sát thủ.
- Diệp Lăng Phi, em hiểu rồi, em sẽ phái người đi kiểm tra, nhưng mà, em yêu cầu anh không được hành động nữa, đừng gây thêm phiền phức cho em.
Chu Hân Mính hình như là đang ra lệnh cho Diệp Lăng Phi. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, mỉm cười bảo:
- Hân Mính, anh định về ngủ đây, em yên tâm đi, việc còn lại đều là việc của cảnh sát các em, đối với anh mà nói, bây giờ anh đang kỳ vọng ngày mai khi mặt trời mọc, nghe được tin vui là em bắt được Steven. Đương nhiên, đối với em, đối với cả thành phố Vọng Hải, đêm nay chắc chắn không phải là một đêm yên lặng.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi ngừng lại một lúc, rồi từ từ nói:
- Hãy mặc áo chống đạn vào, đừng quá mạo hiểm.
- Em biết rồi, Diệp Lăng Phi, anh cũng cẩn thận.
Chu Hân Mính trước khi cúp máy, không quên dặn dò Diệp Lăng Phi.
Sau khi cúp máy, Chu Hân Mính nhanh chân trở vào hiện trường, ra lệnh với tiểu Triệu:
- Lập tức truy tìm ai là người thuê căn nhà này, thuê từ đâu.
- Đội trưởng Chu, giờ là nửa đêm rồi, đi đâu tìm chứ, hay để ngày mai chúng ta tìm vậy.
Tiểu Triệu nói.
- Em thấy mình nên điều tra thân phận của những người này.
- Không cần thiết, mấy người này đều là sát thủ, không cần thiết xác minh thân phận. Bây giờ cậu lập tức dẫn người đi tìm cho ra ai là người thuê căn phòng này, người này hiện giờ đang ở đâu mau tìm cho ra, càng nhanh càng tốt.
- Vâng!
Tiểu Triệu đáp một tiếng, đang lúc định quay đi lại nghe Chu Hân Mính nói:
- Thông báo cho cục trưởng Triệu nói là chúng ta đã tìm ra hung thủ giết hại con trai bí thư Từ rồi.
Tiểu Triệu sững sờ, lập tức hiểu ra, liền gật đầu trả lời:
- Đội trưởng Chu, em hiểu rồi.
Chu Hân Mính khẽ thở dài, lúc này cô chẳng rõ rốt cuộc là mình đang làm cái gì nữa, hầu như mọi hành động của mình đều do Diệp Lăng Phi dẫn dắt, bản thân đã trở thành con cờ của Diệp Lăng Phi.