Câu nói của Cảnh Sùng làm cho lòng dạ Thái Hạo rối bời, từ trong lời nói của Bạch Cảnh Sùng, Thái Hạo cũng nhận thấy rằng bản thân mình không
thê so sánh với vị trí của Bạch Tình Đình trong lòng Bạch Cảnh Sùng, chỉ cần Bạch Tình Đình còn một ngày, thì việc anh ta muốn bước vào nhà họ
Bạch là điều không thế.
Thái Hạo cân thận nói từng lời:
- Chú ạ, ngày trước cháu cũng đã từng đảm nhiệm chức vụ chủ quản bộ phận
trong tập đoàn Tân A, cháu đã từng là Phó giám đốc bộ tổ chức, chỉ là có một số mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, bời vậy mới rời khỏi tập đoàn. Bây
giờ Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đang gặp khó khăn, cháu muốn dốc hết khả
năng của mình đế giúp đỡ Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, không biết cháu có thể làm được việc gì đây?
- Cậu và tiểu Diệp có mâu thuẫn với nhau?
Bạch Cảnh Sùng nhìn Thái Hạo rồi nói tiếp:
- Thảo nào Tình Đình lại phản cảm với cậu nhiều như vậy, chắc chắn
trong đó có liên quan đến tiểu Diệp, Thái Hạo, tấm lòng của cậu tôi nhận rồi, chỉ có điều, cậu không giúp được.
Vốn dĩ, Thái Hạo muốn
thăm dò xem ý của Bạch Cảnh Sùng, nếu như Bạch Cảnh Sùng đồng ý đế cho
cậu ta vào làm việc tại Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, điều đó chứng tỏ Bạch
Cảnh Sùng vẫn có ý muốn đê bản thân cậu ta kế thừa sản nghiệp nhà họ
Bạch, chỉ cần vào được Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, hiệu được tập đoàn này,
mới có thể thay thế Bạch Tình Đình, nhưng bây giờ xem chừng, ngay cả cơ
hội này Bạch Cảnh Sùng cũng không muốn cho cậu ta.
Tâm trạng của Thái Hạo đã nguội lạnh đi một nửa, cậu ta đã ý thức được rằng bản thân
mình không có một chút cơ hội nào cả, trừ khi Bạch Tình Đình....Thái Hạo nghĩ trong bụng, tự nhiên lóe lên một ý nghĩ, cậu ta cắn môi, tham đưa
ra quyết tâm.
Nhóm bảy người trong đó có Bạch Tình Đình 7 giờ
tối sẽ đáp máy bay tới Ninh Châu, đến Ninh Châu lần này không hề thông
báo trước, nếu như giới truyền thông ở Ninh Châu biết được, thì đã sớm
chờ ở sân, bay đê phỏng vấn Bạch Tình Đình rồi.
Sự kiện Ninh
Châu này rất ồn ào, các giới đều chăm chăm theo dõi sự kiện mấy tòa nhà
bị sập,ngay cả thị trưởng Ninh Châu cũng phải nói rằng, nhất định phải
điều tra và quản lý nghiêm ngặt sự việc lần này. Nhà cửa liên quan đến
van đề dân sinh, sự kiện toà nhà bị sập xảy ra trước khi xây dựng xong,
một khi các tòa lầu hoàn công, có người vào ở thì hậu quả thật khó mà
lường được.
Thư ký của Bạch Tình Đình đặt trước một phòng khách
trong khách sạn hạng sang tại Ninh Châu, về vấn đề vì sao không chọn
khách sạn quốc tế lớn tốt nhất tại Ninh Châu, chủ yếu là lo lắng có
người chú ý đến việc Chủ Tịch hội đồng quản trị Tập Đoàn Quốc Tế Thế Kỷ
đến Ninh Châu, mặt khác khách sạn hạng sang nằm gần với tòa lầu hành
chính do công Ty địa ốc xây dựng Thế Kỷ Ninh Châu mở ra, nên tiện hơn
đôi chút.
Khi check in vào khách sạn, xảy ra một chút ngoài ý
muốn, khi nữ thư ký của Tình Đình đặt trước phòng, đã đặt riêng một
phòng tiêu chuẩn cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình lại không thê nói cho nữ thư ký của mình biết rằng, cô và Diệp Phi Lăng
luôn luôn ngủ riêng, nên đành đê vậy.
Bạch Tình Đình cất đồ vào
phòng. Trước tiên đi xuống nhà ăn ở dưới lầu cùng ăn một bữa tối nhẹ với những người khác, rồi sau đó lập tức nghiên cứu sự việc Ninh Châu lần
này.
Diệp Lăng Phi không hề có hứng thú với cái gọi là tài chính bất động sản. Hắn ngồi trên gường trong phòng bật ti vi lên xem. Bạch
Tình Đình cùng những người khác cứ thế bận đến tận rạng sáng mới lần
lượt từng người về phòng của mình đi ngủ.
- Ông xã vừa mới nghĩ rồi. Chúng ta trước tiên nên điều tra rõ ràng xem rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào!
Bạch Tình Đình thay bộ đồ ngủ trong phòng tam. Đen bên giường, vén tấm chăn, lên giường.
Từ cố áo của bộ đồ ngủ rộng rãi của Bạch Tình Đình đế lộ ra rãnh ngực
sâu hút của Bạch Tình Đình. Buổi tối lúc đi ngủ, Bạch Tình Đình không
thích mặc áo ngực. Cô chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ đê lộ ra một mảng
ngực trăng ngần săn chắc.
Diệp Lăng Phi ban đầu còn lo lang
trong lòng sẽ có gì đó chống đối khi ngủ chung giường với Bạch Tình
Đình. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tình Đình lên giường trước. Diệp Lăng Phi cũng chỉ mặc môi cái quần xà lỏn rồi lên giường.
Cơ thể của
Bạch Tình Đình phát ra mùi thơm len lỏi vào tận mũi của Diệp Lăng Phi,
kích thích “cậu bé” của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình không hề đề ý đến
“cậu bé” của Diệp Lăng Phi có phản ứng, mà tiếp tục nói:
- Ông
xã, ngày mai trước tiên mình đến công ty xem. Sau khi nắm rõ tình hình,
sẽ đi xem hiện trường. Đen lúc đó chắc còn phải gặp gỡ với chính quyền.
Ói, mệt chết đi được!
- Tình Đình, em đừng lo lắng quá, xe đến
trước núi tất phải có đường, lần này là mối nguy hại đến từ quan hệ xã
hội, nếu như giải quyết êm tham, thì sẽ làm cho người ngoài thay đối hắn hình tượng về em, sẽ không có ai dám công nhận rằng năng lực của em
không đủ mạnh. Đây cũng là cơ hội đến đúng lúc, xóa bỏ công ty con ở
Ninh Châu này, thu hồi nghiệp vụ về, trọng điểm phát triển mở rộng tại
thành phố Vọng Hải.
Bạch Tình Đình vừa nghe liền nghiêng mình
lại, bộ đồ ngủ rộng rãi vì thế bị dồn lại, để lộ ra nửa gò bồng đào. Anh mắt của Diệp Lăng Phi dừng lại trên bộ ngực săn chắc ấy của Bạch Tình
Đình một hồi, Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, mắng yêu chồng :
- Nhìn gì mà nhìn, anh không phải là chưa từng nhìn qua, xem cái ánh mắt dại gái của anh, đúng thật là!
Nói xong cô liền kéo lại áo ngủ của mình lên, đắp trên đôi gò bồng đào, tiếp tục nói:
- Ông xã à, anh không phải là đang tính xóa bỏ nghiệp vụ ở bên Ninh
Châu này chứ, anh muốn Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ bỏ nghiệp vụ bên Ninh
Châu này sao?
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng, gật đầu, nói:
- Đúng là anh có ý định này, anh cho rằng bỏ đi sẽ tốt hơn, có thể vứt
đi một gánh nặng, cứ cho rằng sự việc lần này em giải quyết thành công,
nhưng ảnh hưởng thì đã tồn tại rồi, nên so với tiếp tục phát triển chi
bằng bỏ đi!
Bạch Tình Đình không nói gì, chóp chóp hàng lông mi
dài cong vút, đắm mình trong lời nói của Diệp Lăng Phi. Nhân cơ hội ấy,
Diệp Lăng Phi luồn tay vào dưới áo ngủ của Bạch Tình Đình, một tay nắm
chặt lấy đôi gò bồng đào của Bạch Tình Đình, tay mân mê điểm lồi lên đó
của Tình Đình, Bạch Tình Đình đang suy nghĩ, bị Diệp Lăng Phi quấy rối,
cô ấy không suy nghĩ tiếp nữa, nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh đừng đùa nữa, ngày mai còn có việc nữa!
- Có việc thì cũng nên ân ái một lần chứ, bà xã, lại đây, tối nay đế anh yêu em!
Nói rồi Diệp Lăng Phi lật người nằm đè lên cơ thể của Bạch Tình Đình, hôn cô ấy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tình Đình liền dân, mọi người đến tòa lầu
hành chính do công Ty địa ốc xây dựng Thế Kỷ Ninh Châu mở ra. Giao thông tại Ninh Châu còn tồi tệ hơn so với ở thành phố Vọng Hải, một đoàn xe
dài nối đuôi nhau trên đường.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình
ngồi ở ghế sau của xe taxi, nữ thư ký của Bạch Tình Đình ngồi trên vị
trí của lái phụ. Cô thư ký hình như tối qua ngủ không ngon, nên ngáp
ngan ngáp dài.
Điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Bạch Tình
Đình đang dựa trên vai của Diệp Lăng Phi, nghe thấy điện thoại của Diệp
Lăng Phi vang lên, cô hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, mặc dù không
nói gì, nhưng hành động đã thê hiện ý nghĩ trong lòng của Bạch Tình
Đình, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, vừa nhìn số người gọi điện, liền
cười nói:
- Là điện thoại của Hân Mính!
Bạch Tình Đình liền hỏi:
- Hân Mính sao lại gọi điện đến lúc này?
- Làm sao anh biết được, không chừng Hân Mính lại có việc muốn bàn bạc với anh!
Vì trên xe còn có nữ thư ký của Bạch Tình Đình, nên khi nhận điện thoại Diệp Lăng Phi không dám gọi tên Chu Hân Mính một cách thân mật, anh ta
chỉ hỏi:
- Hân Mính, có việc gì không?
Hân Mính đáp:
- Xảy ra một chút việc. Mà anh ở đâu vậy, sao nghe ồn thế?
- Anh và Tình Đình đang ở Ninh Châu, đang đi taxi đến công Ty địa ốc xây dựng Thế Kỷ Ninh Châu!
Diệp Lăng Phi đáp.
Chu Hân Mính nói:
- Vậy à, thế này đi, đợi anh đến đó, tim một chỗ không người rồi gọi điện lại gko em, em, có việc muốn tìm anh!
Diệp Lăng Phi đồng ý với Chu Hân Mính xong thì cúp điện thoại. Hắn nhìn Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh mình, cười nói:
- Anh đoán phía Hân Mính xảy ra chuyện gì rồi, chỉ là cô ấy không muốn
nói, đợi đến nơi, em đi vào trước, anh chờ chút sẽ vào sau!
Bạch Tình Đình gật đầu, đáp:
- Vâng!
Thật khó khăn mới đến được phí trước tòa lầu hành chính của công Ty địa ốc xây dựng Thế Kỷ Ninh Châu, cả đoạn đường thật là khủng khiếp. Vừa
xuống xe, Bạch Tình Đình liền dân, người vào bên trong tòa lầu, Diệp
Lăng Phi không vào, mà đứng ở ngoài, rút điện thoại gọi cho Chu Hân
Mính.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Hân Mính đáp:
- Hai người đó chết ở bệnh viện rồi!
- Bọn em sáng nay mới biết, phía bệnh viện giải thích rằng sáng sớm nay hai người đó đột nhiên lên cơn đột quỵ tim, phía bệnh viện đã cố gắng
hết sức có thế, nhưng vân không thể cứu được.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Đột quỵ tim?
- Đó là phía bệnh viện giải thích như vậy, nhưng, chiều hôm qua, khi
người của em tới bệnh viện, thấy hai người đó đã hồi phục lại, không thể đột nhiên bị đột quỵ tim, em nghĩ rằng trong chuyện này phải có điều gì khuất tất.
Chu Hân Mính đáp.
- Bọn em có cho người bảo
vệ hai người đó không, có nhân viên cảnh sát trực ban không, lẽ nào nửa
đêm không có người ra vào phòng của hai người đó?
- Không phải
là người của đội cảnh sát hình sự chúng em trực ban, mà là hai cảnh sát
dần phòng của phân cục, nhưng, hai người cảnh sát dân phòng đó cho biết
không nhìn thấy ai ra vào phòng của bệnh nhân, ban đêm.
Chu Hân Mính đáp.
- Chúng em đang điều tra lai lịch của hai người cảnh sát dân phòng này.
- Ừ, cũng có thế, cũng có thể là người nội bộ gây ra. Bên em cần, điều
tra lai lịch của hai cảnh sát dân phòng, xem gần đây họ có liên lạc với
một số người lạ hay không, nhưng, anh nghiêng về phía do người ngoài gây ra, hai người cảnh sát dân phòng đó chưa ngu tới mức sát hại hai người
đó trong chính thời gian trực ban của họ, theo anh vụ án này cũng có thể là do người trong bệnh viện gây ra, tóm lại, có rất nhiều điểm, Hân
Mính, em đã điều tra chưa?
Chu Hân Mính im lặng một hồi, rồi tiếp lời:
- Tối qua bọn em vừa mới xác minh lai lịch của hai người này, họ đểu là người Hồng Kông, mà người đàn ông bị xe đâm chết cũng là người Hồng
Kông. Tin từ phía cảnh sát Hồng Kông cho biết, ba người này đều là người của Hội Trúc Thanh tại Hồng Kông, bên cạnh đó cái hội có tên là Tú
Thanh có mạng lưới quan hệ rộng khắp Hồng Kông, Nhật Bản và cả Đông Nam
Á, cảnh sát Hồng Kông cũng đang truy xét Hội này, nghe nói, tổ chức của
hội này rất chặt chẽ, hiện nay chỉ nắm được tài liệu như vậy.
- Hội Trúc Thanh?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chưa từng nghe qua Hồng Kông có cái hội này, lúc đầu khi anh đi giao
thiệp với các tổ chức ngầm tại Đông Nam Á, cũng chưa hệ nghe đến một tổ
chức hội như vậy, lẽ nào là Hội mới thành lập?
- Cụ thể thì em
không rõ, em đã thông qua bạn bên đó nhờ tô chức cảnh sát hình sự quốc
tế điều tra hội này, phía tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế không có hồ
sơ về hội này, trong khi đó phía cảnh sát Hồng Kông cũng chứng thực họ
cũng mới vừa biết hội này, trước mắt cũng đang truy xét, chiều nay, cảnh sát phía Hồng Kông sẽ đến thành phố Vọng Hải, nhưng bây giờ người chết
rồi, em không biết phải giải thích thế nào với cục trưởng! (chưa hết,
nếu muốn sự việc về sau như thế nào, còn nhiều chương tiếp theo!)