Đô Thị Tàng Kiều

Chương 730: Chương 730: Sẽ ủng hộ bằng mọi giá




Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này, các thành viên hội đồng quản trị bao gồm cả Bạch Tình Đình đều dời sự chú ý đến chỗ Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình tuy đã biết trước Diệp Lăng Phi vì giúp mình sẽ ra mặt, thế nhưng cô cũng không ngờ thái độ của Diệp Lăng Phi lại cứng rắn như vậy.

Ánh mắt của Ngô Thiên Minh liếc qua khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, cất tiếng hỏi:

- Tình Đình, người này là. . .

Ngô Thiên Minh cố ý không nói hết câu, ông ta vốn đã biết Diệp Lăng Phi là ai. Ngô Thiên Minh và Bạch Cảnh Sùng chơi rất thân, hai người thường xuyên ngồi tán gẫu với nhau. Bạch Cảnh Sùng từng nhắc tới quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, chỉ là ở trước mặt các thành viên hội đồng quản trị, Ngô Thiên Minh vẫn muốn giả bộ không quen biết, đó chính là phong thái của Ngô Thiên Minh, ông ta thân là một trong các nguyên lão, cần phải tỏ vẻ một chút.

- Chú Ngô, anh ấy là chồng của cháu!

Đây là lần đầu tiên Bạch Tình Đình ở trước nhiều người như vậy thừa nhận quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi, tuy vậy, lúc Bạch Tình Đình nói ra điều này cô lại thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Chuyện mình và Diệp Lăng Phi kết hôn đã sớm công bố ra bên ngoài, chỉ vì Diệp Lăng Phi bị tập kích dẫn đến hôn lễ bị chậm lại, rất nhiều người đã biết chuyện Bạch Tình Đình kết hôn, chỉ là họ không biết Bạch Tình Đình mới đăng ký kết hôn thôi còn hôn lễ vẫn chưa cử hành.

Bạch Tình Đình vừa công khai quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi, những thành viên trong hội đồng quản trị nhớ ra quả thực từng có tin tức Bạch Tình Đình muốn kết hôn, chỉ là sau này vụ đó cũng chìm xuồng nên bọn họ đã quên luôn. Lúc này, ánh mắt của bọn họ đều hướng đến Diệp Lăng Phi, muốn biết rốt cuộc trượng phu của Bạch Tình Đình có thân phận gì. Diệp Lăng Phi lúc này chủ động tuyên bố:

- Vừa rồi mọi người cũng nghe rồi đó, tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích quan hệ giữa tôi và Tình Đình nữa. Chúng ta nên mau chóng đi vào chủ đề chính thôi, trưa nay tôi còn phải đi ăn cơm, tôi không muốn tiếp tục ở đây mà dông dài với các vị nữa. Tôi có một thân phận khác là cồ đông của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tôi tin rằng nhất định mọi người đều biết trong danh sách của các cổ đông có một người tên “Diệp” không sai, đó chính là tên của tôi, tôi cũng có cổ phần của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, thậm chí còn là cổ đông lớn nhất trong tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ!

Giờ phút này, những người ở đây ngoại trừ Bạch Tình Đình, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Ngô Thiên Minh vốn luôn giữ vẻ bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng cũng lộ ra sự khiếp sợ. Ngô Thiên Minh khó có thể tin được Diệp Lăng Phi trông còn trẻ như vậy mà lại là đại cổ đông của tập đoàn mình, phải biết số cổ phiếu này đáng giá hàng triệu tệ đó!

- Tôi có 40% cồ phần tại công ty, cộng thêm 30% cồ phần công ty trong tay vợ tôi nữa, tổng cộng hai người chúng tôi chiếm 70% số cổ phần trong tập đoàn. Cho tới nay, tôi chưa bao giờ có ý định xen vào việc quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỳ, thế nhưng, các vị, những người của hội đồng quản trị quả thực khinh người quá đáng, sao thế, thấy vợ tôi là phụ nữ thì có thế bắt nạt sao. Các vị nhìn lại mình xem, các vị đều là người lớn tuổi rồi, các vị ngồi đây ức hiếp bà xã nhà tôi, các vị không thấy mất mặt sao. Hừ, điều tôi muốn là lúc này, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ xuất hiện chuyện không may không liên can gì đến vợ tôi, cũng không phải năng lực của cô ấy kém cõi, mà là do nhạc phụ đại nhân của tôi căn bản không để lại cho cô ấy một hoàn cảnh tốt để thể hiện, dù vợ tôi có nỗ lực đến mức nào thì những kẻ tự cho rằng vào trước là chủ như các vị cũng không hài lòng với năng lực của cô ấy!

Lần này Diệp Lăng Phi ăn nói không hề khách khí, rất nhiều thành viện hội đồng quản trị tỏ ra rất bất mãn, Ngô Thiên Minh ỷ mình đức cao vọng trọng, hừ lạnh một tiếng nói:

- Người thanh niên, tuy cậu là người nắm giữ đa số cồ phần của công ty, thế nhưng chúng tôi ở đây cũng có cổ phần, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ không phải do một nhà cậu muốn làm gì thì làm, dù các cậu nắm giữ tuyệt đối số cố phần của tập đoàn thì sao, chúng tôi là cổ đông có quyền cố gắng tranh thủ lợi ích lớn nhất cho minh!

Ngô Thiên Minh vừa nói như vậy, tất cả cổ đông đều rối rít phụ họa. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Tôi không nói là không để cho các vị cơ hội tranh thủ quyền lợi cho mình, bây giờ thì tôi nói thẳng với các vị, nếu các vị nguyện ý nghe theo lời của vợ tôi, vậy thì cứ ở lại tập đoàn, còn nếu như các vị không muốn nghe thì tôi đây có thể thu mua cồ phần của tập đoàn trong tay các vị. Tài sản của tôi cũng đủ để thu mua toàn bộ cổ phần của các vị rồi, các vị có thề lựa chọn phương án trả lại cổ phần, tôi sẽ dùng giá thị trường để mua lại, từ giờ trở đi,

Đừng nên quấy rầy tôi nữa. Tôi cho các vị thời gian ba ngày để quyêt định, nêu các vị nguyện ý ở lại tiếp tục nắm giữ cổ phần, tôi đảm bảo tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận cho các vị. Được rồi, bà xã, bây giờ em chỉ cần công bố quyết định của mình với bọn họ, không nên phí thời gian nữa!

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, sau đó lên tiếng:

- Tôi cho rằng việc chúng ta cần làm lúc này là công bố tin tức ra bên ngoài, dù chuyện ở Ninh Châu có đúng hay không chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt phương án đền bù. Tiếp theo. ..

Bạch Tình Đình tuyên bố xong, các thành viên hội đồng quản trị đang ngồi đây không ai nói câu gì. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, nếu hội đồng quản trị đã không có ý kiến gì thì em lập tức thực hiện ngay, không nên chần chờ gì nữa!

Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, nói tiếp:

- Bây giờ đã là mười một giờ rồi, em nên nhanh chóng đặt vé máy bay đến Ninh Châu. Anh thấy vừa nãy em nói rất đúng, chúng ta phải lập tức đến công ty con ở Ninh Châu!

Bạch Tình Đình cảm giác có Diệp Lăng Phi bên cạnh như có một trụ cột ủng hộ chống lưng cho cô, cô ưỡn ngực, nói với vẻ đầy tự tin:

- Các vị đổng sự, tôi sẽ khiến các vị tin tưởng tôi có năng lực để xử lý tốt chuyện này, về phần chuyện chung cư Dương Quang, tôi cho rằng cái này có thể tạm gác lại. Đồng thời, tôi đã có một kế hoạch chi tiết hơn nữa, chờ khi tôi xong việc ở Ninh Châu trở về, tôi sẽ công bố bản kế hoạch này. Đến lúc đó, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cũa chúng ta sẽ chào đón một cơ hội phát triền mói!

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa rời đi, các thành viên hội đồng quản trị lập tức lớn tiếng bàn luận. Ngô Thiên Minh không hề mở miệng, chân mày nhíu chặt, trong lòng thầm tính toán.

Vừa về tới phòng làm việc. Bạch Tình Đình không nhịn được ngay lập tức ôm Diệp Lăng Phi, tặng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng. Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình dẫn Bạch Tình Đình đến chỗ bàn làm việc, ấn cô ngồi xuống ghế. Hắn đặt tay phải lên vai Bạch Tình Đình, ân cần hói:

- Bà xã, em càm thấy thế nào?

- Rất hài lòng! '

Gương mặt của Bạch Tình Đình tràn đầy nét tươi cười vui vẻ, cô nói:

- Ông xã, em không biết vừa rồi em vui sướng đến mức nào đâu, nhất là khi thấy bộ dạng của mấy lão già trong hội đồng quàn trị, giận tím mặt mà không dám phản bác cái gì. Hì hì, cho tới bây giờ em không nghĩ hôm nay mình lại có thể vui như vậy, ông xã, anh nói xem, bọn họ thực sự sẽ bán lại cổ phần sao?

- Anh thì trái lại đang ước gì bọn họ sẽ bán lại cho minh đấy, như vậy chúng mình có thể mua hết toàn bộ cổ phần trong tay bọn họ, đến lúc đó, sẽ không còn ai nói lung tung nữa!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Ông xã, chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy, hù dọa bọn họ là được rồi!

Bạch Tình Đình không tin rằng Diệp Lăng Phi có năng lực mua hết toàn bộ cổ phần tập đoàn từ các thành viên khác. Diệp Lăng Phi cũng không giải thích vói Bạch Tình Đình, thấy Bạch Tình Đình vui vẽ, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy cao hứng.

- A, ông xã, anh nói rất đúng, bây giờ em lập tức phải đến Ninh Châu!

Bạch Tình Đình cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình.

- Tiểu Lý, cô thông báo cho giám đốc bộ phận tài vụ Vương Hiền. Tôn Mẫn của bộ phận PR, nói với họ chọn ra trong bộ phận của mình hai phụ tá đắc lực, lập tức chuẩn bị, buổi tối chúng ta sẽ đến Ninh Châu. À đúng rồi, Tiểu Lý, cô cũng chuẩn bị một chút để đi cùng chúng tôi, thuận tiện cô đặt luôn sáu cái vé......!

Bạch Tình Đình nói đến đây, cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, không phải anh đang rảnh rỗi sao, đi cùng với em nhé!

Diệp Lăng Phi gật đầu, đáp:

- Ừ, tất nhiên anh muốn đi với em rồi, nếu không anh làm sao có thể yên lòng được!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi trả lời đồng ý đi Ninh Châu cùng mình, cô cười rất tươi, phân phó với thư kí:

- Vậy là bảy vé máy bay đi Ninh Châu, thời gian là tối hôm nay. Cô không cần thông báo cho chi nhánh ở Ninh Châu, chúng ta không cần bọn họ tiếp đăi, tôi muốn xem công ty bên đó đã hỗn loạn đến mức nào rồi. À, nhân tiện cô đặt phòng ở khách sạn luôn nhé, thế nhé, cứ như vậy đi!

Bạch Tình Đình sắp xếp xong xuôi, khoảng giữa trưa, cô triệu tập các nhân viên sẽ đến Ninh Châu lần này, để mọi người về chuẩn bị tài liệu, xác định nhiệm vụ trong chuyến công tác đến Ninh Châu.

Sau khi tan họp, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi không ăn bữa trưa, tất tưởi trở về biệt thự. Đêm nay sẽ đi máy bay đến Ninh Châu, chuyến đi này chắc chắn sề kéo dài mấy ngày, mang theo một ít quần áo là chuyện không thể tránh được.

Khi Bạch Tình Đình còn đang vội vội vàng vàng chuẩn bị hành lý cho chuyến đi Ninh Châu. Bạch Cảnh Sùng và Thái Hạo đang chơi bowling ở tầng bốn của trung tâm giải trí. Thái Hạo thì là muốn thân cận với Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng thì trong lòng vẫn luôn hổ thẹn với đứa con trai tư sinh này, vì thế ông cố gắng dẫn Thái Hạo đi chơi, tiêu khiển một chút. Bây giờ Bạch Cảnh Sùng đã từ chức tổng giám đốc rồi nên có rất nhiều thời gian rảnh, ông thường đến trung tâm thư giãn để thả lòng tâm tình.

Thái Hạo chưa từng học chơi bowling, liên tiếp ném mấy quà bóng nếu không phải đi khoảng không thì cũng chỉ đánh đổ được một chai gỗ. Bạch Cảnh Sùng thấy vậy, gương mặt lộ ra nét tươi cười từ ái, rất kiên kiên nhẫn hướng dẫn Thái Hạo cách chơi bowling.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Bạch Cảnh Sùng vang lên. Bạch Cảnh Sùng trở lại ghế ngồi, nghe điện thoại.

- Lão Bạch à, ông đang tiêu khiển ở đâu đấy?

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Ngô Thiên Minh.

- Tôi à, tôi đang chơi bowling, thế nào, ông có muốn đến chơi cùng không?

Bạch Cảnh Sùng vừa cười vừa nói.

- Được, tôi có chuyện muốn nói với ông, bây giờ tôi lập tức đến đấy!

Bạch Cảnh Sùng không biết vì sao Ngô Thiên Minh lại muốn gặp mình, bây giờ Bạch Cảnh Sùng đã giao phó tập đoàn cho Bạch Tình Đình rồi, không còn để ý nhiều đến nó nữa. Tuy hai ngày trước ông còn vì đứa con trai riêng Thái Hạo mà có chút mâu thuẫn nhỏ với Bạch Tình Đình, nhung Bạch Cảnh Sùng đã tỉnh táo suy nghĩ lại, so vói con gái bảo bối Bạch Tình Đình, đứa con tư sinh Thái Hạo này quả thực không đáng nhắc tới. Bạch Cảnh Sùng không muốn chỉ vì sự xuất hiện của Thái Hạo mà để tình cảm cha con hơn hai mươi năm với Bạch Tình Đình kết thúc ở đây, quan trọng hơn là, trong lòng Bạch Cảnh Sùng vẫn luôn cảm thấy cực kỳ áy náy với hai mẹ con Bạch Tình Đình. Trước mắt. Bạch Cảnh Sùng chỉ nghĩ muốn gần gũi với Thái Hạo một chút, hy vọng có thể bồi thường thật nhiều cho đứa con riêng thông qua phương diện vật chất, những cũng chỉ giới hạn như vậy thôi.

Lúc Ngô Thiên Minh đến đó, Bạch Cảnh Sùng và Thái Hạo vừa ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngô Thiên Minh thấy Bạch Cảnh Sùng ngồi cùng với một người trẻ tuổi mà hắn không quen mặt, ông ta nhìn qua Thái Hạo một chút. Bạch Cảnh Sùng nhận ra ý tứ của Ngô Thiên Minh, cười giới thiệu:

- Thiên Minh, mau ngồi đi, vị này là Thái Hạo mà tôi vừa mới quen biết. Thằng bé này rất khá, tuối còn trẻ nhưng có học thức, từng làm phó giám đốc ngành tổ chức ở tập đoàn Tân Á, cũng có thể coi là một thanh niên đầy hứa hẹn đó!

Ngô Thiên Minh nở nụ cười, coi như là chào hỏi Thái Hạo, ông ta đi đến ngồi cạnh Bạch Cảnh Sùng, hai người bọn họ đã hợp tác với nhau vài chục nãm, không cần phải khách sáo làm gì. Ngô Thiên Minh ngồi xuống, lập tức nói thẳng:

- Lão Bạch, thật sự lần này ông đã để lại cho mấy lão già chúng tôi một cái phiền toái, ông thì ngược lại đã về hưu chả cần quan tâm đến cái gì nữa. Mấy lão già chúng tôi thì không thể như thế được a, dù sao bọn tôi cũng phải kiếm ít tiền để an hưởng tuổi già!

- Thiên Minh, lẽ nào ông thấy minh còn chưa kiếm đủ tiền sao, ông đã nghĩ đến việc về hưu chưa?

Bạch Cảnh Sùng cầm chai nước khoáng, uống một hớp, sau đó đậy nắp lại, nói với Ngô Thiên Minh rằng:

- Tôi đề nghị ông nên xem xét việc nghỉ hưu đi, phải tạo nhiều cơ hội cho lớp trẻ chứ. Tôi nhớ hình như con trai ông đang làm cho công ty đa quốc gia gì đó ở bên Anh đúng không, sao ông không đến sống với con trai vậy? Bây giờ chính sách của nhà nước đã tốt rồi, ra nước ngoài sống cũng dễ dàng, nếu trong tương lai chính sách có gì thay đổi thì ông cũng không cần lo lắng.

Ngô Thiên Minh cười cười, nói:

- Lão Bạch à, thế sao bản thân ông không sang nước ngoài định cư?

- Tôi à? Ở nước ngoài tôi chẳng có người thân bạn bè gì cả, ở quốc nội vẫn vui hơn, quan trọng hơn là con gái bảo bối của tôi vẫn ở trong nước, sao tôi có thể rời bỏ nơi này được?

Bạch Cảnh Sùng nói đến đây không tự chủ liếc nhìn Thái Hạo đang ngồi bên cạnh, thấy Thái Hạo đang nhìn đi đâu đó, cũng không biết rốt cuộc thì Thái Hạo đang nhìn cái gì.

- Lão Bạch à, tôi cũng đang muốn nói vói ông chuyện về đứa con gái yêu của ông đây!

Ngô Thiên Minh nghe Bạch Cảnh Sùng nhắc tới Bạch Tình Đình, ông ta lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện đến Bạch Tình Đình, nói:

- Cá nhân tôi cảm thấy thực sự nó không có năng lực quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tôi hiểu ông muốn để cho con gái mình kế thừa sự nghiệp của ông, thế nhưng ông cũng có thể nhìn ra tình huống bây giờ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, tập đoàn liên tiếp gặp phải chuyện không may, nếu như tiếp tục để con gái ông đàm nhiệm cương vị tổng giám đốc tập đoàn, nói không chừng nó sẽ khiến tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đi đến bờ vực của sự phá sản đó. Lão Bạch, tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chính là tâm huyết của chúng ta đó, chăng lẽ ông có thể trơ mắt nhìn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ phá sản sao?

Bạch Cảnh Sùng cười cười, nói:

- Thiên Minh à, ông quá bi quan rồi đó. Chuyện hôm qua mà ông nói với tôi, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi không cho rằng những chuyện bây giờ ở tập đoàn có liên quan đến Tình Đình, rất nhiều trong số đó là vấn đề từ thời tôi còn làm tổng giám đốc để lại, tỷ như chuyện chung cư Dương Quang là tôi phải chịu phần lớn trách nhiêm. Còn về việc công ty con ở Ninh Châu cũng là do tôi không điều tra kĩ nên mới dẫn đến cục diện rối rắm của ngày hôm nay. Tổng giám đốc công ty bất động sản và kiến trúc Ninh Châu Thế Kỷ có vấn đề về tác phong, tôi đã biết trước, nhưng tôi vẫn cho rằng năng lực làm việc của hắn rất tốt nên không quá để ý đến. Bây giờ xem ra tất cả đều là sai lầm của tôi rồi, không liên quan quá lớn gì đến Tình Đình cả, các ông phải để cho nó có thời gian để giải quyết chứ, không thể nào vừa xuất hiện vấn đề đã phán xét Tình Đình không đủ năng lực a

- Tôi biết ông sẽ che chở cho con gái mình mà!

Ngô Thiên Minh nghe xong, thở dài, nói:

- Lão Bạch à, ông không thể cứ bao che cho con gái như vậy được. Cho tới bây giờ các thành viên hội đồng quản trị đều phàn nàn về con gái của ông, hôm nay con gái của ông còn ghê gớm hơn, nó dẫn cả chồng đến cuộc họp hội đồng quản trị, à, còn cả chàng rể tốt của ông nữa, nó nói nó nắm giữ đa số cổ phần của tập đoàn. Lão Bạch à, ông đã biết chuyện này sao lại không nhắc cho tôi chứ, tôi cũng biết trong danh sách các cổ đông có một người đàn ông tên “ Diệp”, nhưng quả thật tôi không thể ngờ được đó lại là con rể của ông. Lão Bạch à, cái này là chuyện đùa đúng không?

- Ông nói Diệp Lăng Phi đã đến tập đoàn rồi à?

Bạch Cảnh Sùng vừa nghe xong lập tức nhíu mày. Thái Hạo cũng rất sửng sốt, hắn vốn có mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, bây giờ nghe được cái tên này. Thái Hạo không tự chủ được cũng lắng tai chú ý nghe. Ngô Thiên Minh và Bạch Cảnh Sùng không để ý đến phản ứng của Thái Hạo, Ngô Thiên Minh tiếp tục kể:

- Đúng thế, người đó đã đến tập đoàn, nói chuyện rất không khách khí, nói cái gì mà những thành viên hội đồng quản trị chúng ta đều là các lão già thế này thế khác, còn công khai nói cái gì mà nếu như chúng ta không ủng hộ con gái ông thì sẽ phải bán lại cổ phần, hắn sẽ thu mua tất cả số đó. Lão Bạch à, cái chàng con rể quý hóa của ông rốt cuộc là ai vậy, khẩu khí của hắn cũng lớn quá nhỉ!

Bạch Cảnh Sùng cảm thấy khẩn trương, ông không trả lời câu hỏi của Ngô Thiên Minh, mà tiếp tục truy vấn:

- Thiên Minh này, ông có xung đột gì với nó không vậy?

- Chỉ là một thằng bé thôi mà, bọn tôi có gì mà phải xung đột với nó chứ. Chỉ là tất cả mọi người đều bị nó hù dọa rất sốc, nếu như không nể tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là do mọi người chung tay thành lập, có tình cảm sâu sắc với tập đoàn? Không chừng mọi người đã bán lại cổ phần rồi. Dựa theo tài lực của tập đoàn lúc này, căn bản không thể nào thu mua được số cồ phần trong tay bọn tôi, đến lúc đó chúng tôi sẽ khởi tố đến tòa án, yêu cầu giải tán công ty, như vậy sẽ không tốt đâu. Vì vậy tôi mới đại biểu cho các cổ đông khác đến tìm ông, cùng ông bàn bạc về vấn đề này, hiện tại các cổ đông trong công ty rất bất mãn với con gái ông, hơn nữa con rể của ông cũng làm loạn như vậy, mọi người muốn ủng hộ cũng không thể ủng hộ được nữa. Tôi thấy ông phải đứng ra giải quyết chuyện này, nếu không tôi thấy công việc cứ hỗn loạn thế này không tốt đẹp gì với tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế!

Bạch Cảnh Sùng bỗng nhiên thở dài, nói:

- Thiên Minh, tôi nghĩ chuyện này các ông không nên tiếp tục giằng co thì tốt hơn, tôi đã chuyển hết cổ phần cho con gái tôi rồi, mà thật ra con rể tôi cũng không nói dối, nó nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn, ông không biết chứ lúc trước cổ phần của chúng ta trên thị trường chứng khoán bị người khác ngầm ra tay để phá hoại, chính con rể tôi đã bỏ vốn thu mua số cổ phiếu đó, có thể nói tập đoàn của chúng ta còn tồn tại đến bây giờ mà không bị người khác thu mua, toàn bộ là công của nó. Tôi xem nếu là con nói nó sẽ thu mua cổ phần của các ông thì chắc chắn nó có năng lực đó, ông đừng coi thường con rể của tôi, cho tới bây giờ tôi còn chưa biết hết được bản sự của nó. Thiên Minh, tôi nói rồi, nếu như ông cảm thấy mệt mỏi thì cứ bán cổ phần trong tập đoàn đi, đến nước Anh vui thú tuổi già cũng được. Còn chuyện của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, một khi con rể tôi đã nhúng tay vào, ông và tôi đều không có năng lực ngăn cản nó đâu!

Ngô Thiên Minh kinh hãi, ông ta không tin rằng Bạch Cảnh Sùng lại nói ra những lời như vậy. Ngô Thiên Minh nhìn Bạch Cảnh Sùng, tỏ ra rất nghi ngờ:

- Cảnh Sùng, không phải tôi nghe nhầm chứ, ông nói là nếu con rể của ông can thiệp vào tập đoàn thì mọi người trong hội đồng quản trị không cách nào có thể tham dự việc quản lý công ty sao?

- Ừ, đúng là như vậy, ban đầu tôi và nó đã đạt thành hiệp nghị là nó sẽ không can thiệp vào nghiệp vụ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, sở dĩ tôi giao lại tập đoàn giao cho con gái tôi bởi vì nó được chồng nó ủng hộ, nhưng tôi không rõ ràng lắm vì sao con rể tôi lại nhúng tay vào chuyện quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, điều ấy làm tôi không thể lý giải được. Với hiểu biết của tôi về nó, hắn là nó sẽ không can thiệp vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đâu, trừ phi...

Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, nhìn về phía Ngô Thiên Minh. Ngô Thiên Minh thở dài nói:

- Tôi biết, là do chúng tôi bức ép con gái ông gấp quá, chúng tôi cũng chỉ mong muốn tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ phát triển thật tốt, dù sao tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cũng do chúng ta cùng nhau xây dưng nên, tôi coi tập đoàn như máu mủ của mình, không đành lòng trông thấy nó bị phá sản.

- Nhưng các ông làm như vậy khiến mọi việc hỏng bét cả rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói.

- Tôi không nghĩ con rể tôi thích hợp để quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nó quá cứng rắn, mà Tình Đình lại nghe lời con rể của tôi, dù sao Tình Đình cũng là con gái, nên thường nghe theo ý kiến của chồng mình. Có lẽ với một số chuyện, con bé Tình Đình này hơi cố chấp, thế nhưng nó vẫn nghe các ý kiến của những bậc trưởng bối, dù là vấn đề phúc lợi hay chia hoa hồng hằng năm ở công ty, Tình Đình vẫn sẽ xem xét đề nghị của các trường bối đã theo tôi giành thiên hạ; nhưng con rể tôi lại không như vậy, nó không hề có một chút quan hệ với các ông, nhất là bây giờ nó cho rằng các ông kéo bè kéo cánh ức hiếp Tình Đình. Chàng rể này của tôi đặc biệt thương yêu Tình Đình, ông hẳn là có thể tưởng tượng một khi con rể tôi quản lý tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ thì sẽ có hậu quả gì. Thiên Minh này, các ông cũng thật là, cần gì phải so đo với con bé Tình Đình nhà tôi, bây giờ thì hay rồi, các ông phải lựa chọn thôi, hoặc là bán lại cố phần hoăc là tiếp tục ở lại. Tôi dám cam đoan, sau này những thành viên khác của hội đồng quản trị sẽ không được sống tốt, ít nhất là trong thời gian con rể tôi ở đó, các ông sẽ trở thành những người đến nghe suông chứ không có thể thay đổi được gì đâu. À, nhân đây tôi cũng nhắc ông một câu, con rể tôi không chỉ nắm đa số cổ phần của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, nó cũng là một cổ đông lớn nhất của một tập đoàn hùng mạnh khác nữa đó!

- Vậy thì bọn tôi phải làm sao bây giờ?

Ngô Thiên Minh nghe vậy lập tức cảm thấy lo lắng.

- Có thể làm gì được nữa, tôi nghĩ tốt nhất là các ông nên ủng hộ Tình Đình, còn tôi sẽ nói chuyện với Diệp Lăng Phi, để hạn chế nó không can thiệp nhiều vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, cứ như vậy, các ông là nguyên lão của tập đoàn vẫn duy trì được sự tôn trọng của người khác!

Ngô Thiên Minh nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, thầm chột dạ, tất cả những toan tính trước đây biến mất sạch sẽ, lúc này chỉ thầm mong làm thế nào để vãn hồi lại. Ngô Thiên Minh không muốn buông tha số cổ phần của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, ý định của ông ta và mấy cổ đông lớn đều như nhau, lúc trước khi mà tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ gặp phải khó khăn trắc trở họ đã bán đi một ít cổ phần, bây giờ nhìn lại, quyết định đó quả thực là vô cùng ngốc nghếch. Đã một lần làm việc dại dột, tất nhiên Ngô Thiên Minh sẽ không muốn để chuyện đó tái diễn.

Ngô Thiên Minh vừa đi khỏi, Bạch Cảnh Sùng thầm cười lạnh trong lòng. Mấy câu nói vừa rồi của Bạch Cảnh Sùng là nửa thật nửa giả, mục đích của ông đơn giàn chỉ là muốn để con gái mình tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Bạch Cảnh Sùng sao có thể không nhìn ra, mấy lão già từng đi theo mình vừa thấy mình rời khỏi tập đoàn đã muốn gạt con gái ông sang một bên, như vậy thì tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sẽ không còn thuộc về Bạch gia nữa. Đương nhiên Bạch Cảnh Sùng không muốn thấy loại chuyện này xảy ra. Lúc này Thái Hạo chợt lên tiếng:

- Chú Bạch, mọi thử đã như vậy mà chú không lo lắng tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng sao?

Hiện giờ Thái Hạo xưng hô với Bạch Cảnh Sùng là chú cháu. Bạch Cảnh Sùng nghe Thái Hạo nói vậy liền cười nói:

- Tiểu Thái, cháu không hiểu đâu, chú rất tán thưởng năng lực Tình Đình, nói như thế nào đi nữa thì tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế là do chú sáng lập ra, chú sẽ không để nó rơi vào tay người ngoài đâu. Chú sẽ luôn luôn ủng hộ Tình Đình, dù Tình Đình có phạm phải sai lầm gì thì nó vẫn là con gái của Bạch Cảnh Sùng này, chú sẽ ủng hộ nó bằng mọi giá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.