Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền cảm giác không hay, hắn nhìn thấy Bành
Hiểu Lộ cắn chặt môi, trừng mắt thật to, tay phải đặt trên bàn cũng biến thành nắm đấm, xem bộ dạng chuẩn bị lao tới giáo huấn Diệp Lăng Phi bất cứ lúc nào.
Diệp Lăng Phi không hiểu tính khí của cô
gái này, nhất là giống tính khí của Bành Hiểu Lộ có khí chất quân nhân
như vậy, loại con gái này giống như một trái bom định giờ, không biết
chúng lúc nào sẽ nổ.
Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ thì
nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đứng lên, vòng qua cái bàn, nắm thành nắm đấm
chạy về hướng Diệp Lăng Phi. Chỉ là Bành Hiểu Lộ đã quên chân cô bị
thương, và không thích hợp làm động tác mạnh, cô vừa kích động, chân
trái liền dùng sức. Bành Hiểu Lộ vừa bước ra một bước liền cảm giác chân trái rất đau, không khỏi “ay da” một tiếng, thân người hướng về phía
trước ngã xuống.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tình thế
như vậy, vội vàng đưa tay ôm lấy Bành Hiểu Lộ, để tránh Bành Hiểu Lộ té
ngã. Thân thể của Bành Hiểu Lộ lập tức ngã vào lòng Diệp Lăng Phi, chỉ
nhìn thấy má cô ửng hồng, môi ngậm chặt, chân mày như tơ, vẻ mặt xấu hổ
nói không nên lời. Toàn thân Bành Hiểu Lộ ngã vào lòng Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ẵm eo của Bành Hiểu Lộ, một mùi hương cơ thể ngất mũi xông vào mũi Diệp Lăng Phi.
Đêm qua ở trong núi đã từng
thân mật tiếp xúc với Bành Hiểu Lộ, bây giờ lại thân mật tiếp xúc với
thân thể cô, bất kể là Diệp Lăng Phi hay Bành Hiểu Lộ đều cảm thấy không tự nhiên. Bành Hiểu Lộ khẽ nói:
- Buông tôi ra!
- Ồ!
Diệp Lăng Phi đáp lại một tiếng, vừa muốn đỡ Bành Hiểu Lộ lên, cửa
phòng bị đẩy ra. Angel từ ngoài đi vào, khi Angel nhìn thấy Bành Hiểu Lộ nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, trước hết là giật mình, sau đó liền nói
khẽ:
- Xem ra em đã làm phiền hai vị rồi!
- Không có, em nghĩ bậy gì thế!
Diệp Lăng Phi vội vàng đỡ Bành Hiểu Lộ lên, nói:
- Vừa rồi cô ấy suýt té ngã, anh chỉ đỡ cô ấy thôi!
Bành Hiểu Lộ lúc này cũng vội vàng giải thích, nói:
- Đúng, vừa rồi tôi suýt té ngã!
Angel bước lớn đi tới, cô cười nói:
- Em nói hai người có gì mà phải giải thích, em đâu có nói gì đâu.
Angel nói xong đưa tay vỗ Bành Hiểu Lộ một cái, tỏ vẻ thân thiết, nói:
- Quản giáo Bành, chúng ta đều là con gái, sau này nên tiếp xúc nhiều hơn, cô đừng có xa lạ với tôi!
Bành Hiểu Lộ bị Angel vỗ một cái, tuy rằng cô có chút ghét Angel làm
như vậy, nhưng nhìn thấy Angel cũng là con gái, Bành Hiểu Lộ cũng không
nghĩ nhiều. Cô đứng trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
-
Diệp Lăng Phi, tôi muốn bàn với anh về chuyện sát hạch mà anh nói, tôi
nghĩ có một số hạng mục chúng ta có thể thương lượng một chút!
- Ồ, được thôi. Quản giáo Bành, đợi chút tôi tìm cô!
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Angel một cái, lại nói với Bành Hiểu Lộ:
- Đợi chút tôi đến ký túc xá hay văn phòng của cô, tôi và Angel bàn công chuyện xong sẽ tìm cô bàn chi tiết.
Bành Hiểu Lộ tùy ý nói:
- Tôi đến văn phòng, anh có thể đến đó tìm tôi!
- Được, quyết đinh vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Bành Hiểu Lộ không dám nhìn Angel, quay lưng lại, khập khiễng đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt của Angel luôn dõi theo Bành Hiểu Lộ, đợi sau khi Bành Hiểu Lộ
rời khỏi phòng, Angel mới chuyển ánh mắt về nhìn Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, không khách sáo mà đi tới, ngồi lên đùi của Diệp Lăng Phi, tay
trái ôm cô Diệp Lăng Phi, tay phải đặt trên bàn, cười nói:
- Cô gái này xem ra cũng không tệ, anh “vô” chưa?
- Tôi chẳng vô vị như cô đâu!
Diệp Lăng Phi đưa tay lấy điếu thuốc, hắn vừa muốn lấy một điếu thuốc
trong hộp thuốc của bản thân. Angel lại giành lấy trước, cô rút ra một
điếu, đặt trong miệng bản thân, sau khi châm lửa, ngón tay của Angel kẹp điếu thuốc, đưa đến bên miệng của Diệp Lăng Phi, cười
- Em thấy chuyện không đơn giản như anh nói, giờ em thấy ánh mắt của con bé đó nhìn anh càng ngày càng đắm đuối rồi!
Diệp Lăng Phi hút thuốc, đưa tay ôm lấy eo của Angel, nói:
- Anh nói Angel nè, giờ em càng ngày càng chẳng ra làm sao rồi, lúc nào cũng quản anh!
- Đó là vì em quan tâm tới anh!
Angel cô ý dùng ngực ma sát ngực của Diệp Lăng Phi, nói:
- Em muốn quan tâm nhất cử nhất động của anh, thậm chí bao gồm anh cùng ai tiếp xúc, nắm bắt nguyên liệu đầu tay. Anh biết không, bây giờ em đã phát hiện không thể rời khỏi anh, em đã quyết định, sau này anh đi đâu, em sẽ theo đó!
- Cô bé này trở nên bướng bỉnh rồi!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nói:
- Không phải em không biết, anh có rất nhiều phụ nữ, chẳng có thời gian mà lo cho em!
- Đây cũng là kết quả em muốn có, nghĩ xem, anh có bao nhiêu người đẹp, ở cùng với anh, chẳng phải càng có nhiều thời gian tiếp xúc với những
người đẹp đó của anh hay sao!
Angel nũng nịu để môi gần với môi của Diệp Lăng Phi, cô thè lưỡi ra, liếm môi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi dập tắt điếu thuốc trong tay, ôm lấy Angel hôn nhau.
Đối với Angel mà nói, tuy rằng có có tiếp xúc thân mật với phụ nữ,
nhưng lại không có hành vi thân mật với đàn ông, chỉ có Diệp Lăng Phi
khiến cô mê mẩn. Tay cô đặt trên người Diệp Lăng Phi, hắn hơi cau mày,
lấy tay của cô ra, môi hắn cũng rời khỏi môi của Angel, nhìn khuôn mặt
mang chút yêu khí của cô, nói:
- Ở đây thì không được, anh chẳng muốn ở trong doanh trại chơi trò này!
Angel cười ha ha nói:
- Đương nhiên em biết rồi, bây giờ anh muốn dưỡng sức cho tốt, để có đủ thể lực, anh yên tâm, em không làm bậy đâu!
Angel miệng nói vậy, nhưng tay cô vẫn tiếp tục mò xuống dưới. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Đây cũng là nguyên nhân anh không dám tiếp xúc với em, con bé này không giống con gái bình thường!
- Đó chẳng phải do anh dạy em hay sao, sở dĩ em trở nên như vậy đều do
anh khiến em thay đổi, có phải hối hận lúc đó đã cứu em, dẫn em vào
trong Lang Nha hay không?
Lưỡi của Angel liếm mặt của
Diệp Lăng Phi, ngực của cô ép chặt ngực của Diệp Lăng Phi, môi của Angel đến bên tai của Diệp Lăng Phi, cô dịu dàng nói:
- Có
thể em đối với người khác rất bướng bỉnh, thô lỗ, nhưng mà ở trước mặt
anh chỉ là một con cừu, em sẽ nghe theo lời anh nói, điều anh không muốn em làm, em sẽ không làm.
Diệp Lăng Phi ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Angel, khẽ nói:
- Angel, anh biết, từ trước đến nay anh chưa từng thật sự trách em, cho dù em gây họa lớn, anh cũng sẽ bảo vệ em. Bây giờ anh vẫn còn nhớ cô bé gầy ốm. Angel, còn nhớ bộ dạng của em lúc đó không, bây giờ, nhìn xem
bộ dạng của em hoàn toàn khác với cô bé khi xưa. Tuy nhiên, anh luôn nhớ ánh mắt của em lúc đó. ánh mắt cô độc đó luôn khắc sâu trong lòng anh,
nhìn thấy em, liền nhìn thấy anh của quá khứ. Angel, anh hi vọng chúng
ta đều có thể sống hạnh phúc, đây là kỳ vọng của anh đối với em, làm một cô gái hạnh phúc!
- Em hiểu!
Angel
ngẩng đầu lên, tràn đầy nước mắt, cô đưa tay lau đi nước mắt. Angel lúc
này không còn là cô gái bướng bỉnh nữa, mà trở nên đáng thương. Cô nhìn
Diệp Lăng Phi, dịu dàng
- Angel mãi mãi là tiểu Angel
của anh, cả đời em sẽ đi theo anh, từ ngày anh cứu em, em đã biết em
không phải là cô bé đáng thương không ai yêu thương trên thế giới này,
anh đừng bỏ rơi em, quả thật em không muốn sống một mình, chỉ cần nhìn
anh, em cũng cảm thấy có người thương. Em muốn có một gia đình, một
người thương em. Em ở cùng với những người phụ nữ đó không có vui vẻ, em chỉ cảm thấy cô đơn lẻ loi, mà anh lúc đó lại tranh né tình cảm của em
đối với anh, anh thà rằng phí thời gian cho những người phụ nữ đó. Em
biết, anh làm vậy là bảo vệ em, không muốn em bị tổn thương, anh không
muốn thân mật tiếp xúc thân thể với cô gái trong tổ chức Lang Nha, nhưng mà, anh làm như vậy lại là bỏ rơi em, khiến em không thể không đi tìm
một phụ nữ có thể bầu bạn với em, sở dĩ em thích phụ nữ, tội lỗi đều do
anh gây ra!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, không nói tiếp,
ôm chặt eo của Angel. Angel thút thít, dường như muốn giải phóng tình
cảm dồn nén trong lòng.
Khi Diệp Lăng Phi đi đến trước
cửa văn phòng giáo quan, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng của
Nhiếp Quân. Dường như tâm trạng của Nhiếp Quân rất kích động, âm thanh
cũng có vẻ hơi lớn.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa văn phòng ra, chỉ nhìn thấy trong văn phòng quản giáo có 4 người đang ngồi, 3 nam 1
nữ. Nhiếp Quân đứng trước mặt Bành Hiểu Lộ, có vẻ hơi kích động. Bành
Hiểu Lộ không có biểu hiện gì, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi vào,
hai huấn luyện nam còn lại đứng lên, lấy cớ có việc bận đi ra ngoài.
Trong văn phòng, chỉ còn lại Nhiếp Quân và Bành Hiểu Lộ. Trên mặt Nhiếp Quân có vết thương, mắt của anh bị người của Lang Nha đánh đến nỗi bầm
tím, bây giờ rõ ràng đã sưng lên.
- Diệp Lăng Phi, anh đến đúng lúc, chúng tôi đang bàn luận về anh!
Bành Hiểu Lộ thản nhiên nói:
- Nhất là quản giáo trưởng của tôi, anh ấy cho rằng anh làm vậy không thích hợp.
Diệp Lăng Phi nhìn Nhiếp Quân liếc mắt một cái, không nói gì, sau khi
đi vào, thuận tay kéo chiếc ghế kế bên cửa, đến bên cạnh Bành Hiểu Lộ
ngồi xuống. Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ngồi rất gần nhau. Bành Hiểu
Lộ không có ý kéo xa khoảng cách với Diệp Lăng Phi, mà là nghiêng đầu,
quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh dự định sau này để 4 vị quản giáo ở đây làm gì?
Diệp Lăng Phi nhìn Nhiếp Quân liếc mắt một cái, lại đưa ánh mắt sang Bành Hiểu Lộ, thản nhiên nói:
- Đối với chuyện sau này mọi người làm gì, đó không phải là chuyện tôi
quan tâm, mọi người có thể tham gia huấn luyện, cũng có thể rời khỏi bộ
đội đặc chủng Lang Nha, mọi người cho rằng bộ đội đặc chủng Lang Nha có
cần quản giáo hay không?
Nhiếp Quân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, hét lên:
- Diệp Lăng Phi, anh làm vậy là muốn phá hủy tiền đồ của chúng tôi sao?