Sau khi Nhiếp Quân nghe Diệp Lăng Phi nói xong, sắc mặt thay đổi. Anh ta nhìn Diệp Lăng Phi, hét lên:
- Diệp Lăng Phi, anh làm như vậy là muốn hủy đi tiền đồ của chúng tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì?
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng lắc đầu, miệng mang theo nụ cười, nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi đã hứa với người khác, giúp ông ấy huấn luyện ra
một bộ đội đặc chủng tinh nhụê, lần này, tôi đem người trong tổ chức của tôi qua đây, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đến đây để lãng phí thời gian
sao?
Hai người Nhiếp Quân và Bành Hiểu Lộ đều biết rõ
việc kinh doanh của tổ chức Lang Nha lớn đến mức độ nào, có thể nói,
trong thời gian 2 tháng, tổ chức Lang Nha sẽ mất đi mối làm ăn lớn, tổn
thất cũng không phải con số nhỏ.
Chỉ là theo Nhiếp
Quân,Diệp Lăng Phi làm như vậy thuần túy là muốn hủy tiền đồ của anh ta. Nhiếp Quân không chú trọng bộ đội đặc chủng “Lang Nha” có thể huấn
luyện đến trình độ nào. Từ trước đến nay, Nhiếp Quân đều làm công việc
huấn luyện, quả thật tích lũy không ít kinh nghiệm trong phương diện
huấn luyện, tuy nhiên, phương pháp huấn luyện theo thường quy của anh ta chỉ có thể rèn luyện ra những người lính bình thường, mà không thể huấn luyện ra lính đặc chủng ưu tú.
Quả thật Nhiếp Quân chỉ là quan tâm tiền đồ của anh ta. Nhiếp Quân vốn tưởng rằng lần này là
một cơ hội của anh, nhưng không ngờ sau cùng chuyện lại trở nên như vậy, quản giáo như anh không ngờ lại bị người khác thay thế, điều này khiến
Nhiếp Quân căn bản không thể chấp nhận.
- Diệp Lăng
Phi, có lẽ giữa tôi và anh có chút hiểu lầm, nhưng mà anh không thể vì
thế mà lấy việc công trả thù riêng. Anh làm vậy, chẳng những phá hủy
tiền đồ của tôi, mà cũng phá hủy tiền đồ của những quản giáo ở đây!
Nhiếp Quân ra sức muốn Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý, bây giờ anh ta có
chút hối hận, bản thân vì sao phải gây xung đột với Diệp Lăng Phi. Hiện
giờ Nhiếp Quân có thể làm được chính là nghĩ cách khiến Diệp Lăng Phi
thay đổi chủ ý, anh nói chuyện cũng rất chú trọng kỹ xảo, không nói cá
nhân anh lo lắng tiền đồ bị hủy, mà nói Diệp Lăng Phi làm vậy sẽ hủy đi
tiền đồ của tất cả quản giáo, trong đó cũng bao gồm Bành Hiểu Lộ.
Nhiếp Quân dự tính lôi kéo Bành Hiểu Lộ vào trong chuyện này, anh biết
bối cảnh của Bành Hiểu Lộ, nếu như Bành Hiểu Lộ có thể phản đối Diệp
Lăng Phi thì chuyện này sẽ có cơ hội thay đổi. Theo Nhiếp Quân, Bành
Hiểu Lộ mới là nhân vật mấu chốt. Chỉ đáng tiếc, thái độ của Bành Hiểu
Lộ khiến Nhiếp Quân rất thất vọng. Bành Hiểu Lộ nghe Nhiếp Quân nói vậy, cô tỏ rõ thái độ của bản thân nói:
- Trong chuyện này, tôi không tham gia trong đó!
- Hiểu Lộ, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không?
Nhiếp Quân nói.
Bành Hiểu Lộ đưa mắt nhìn Nhiếp Quân liếc mắt một cái, hơi gật đầu.
Trong lòng Bành Hiểu Lộ, dù sao thì Nhiếp Quân cũng là đội trưởng của
cô, cô có tình cảm khâm phục đối với Nhiếp Quân, chỉ là trên chuyện này
Bành Hiểu Lộ đối với Nhiếp Quân có chút thất vọng, cô không nghĩ rằng
Nhiếp Quân sẽ xung đột với Diệp Lăng Phi. Về cá nhân, Bành Hiểu Lộ rất
khẳng định năng lực của Nhiếp Quân.
Diệp Lăng Phi nhìn
thấy tình thế như vậy, hắn không cần thiết phải ở lại thêm, vốn dĩ, buổi chiều khi Bành Hiểu Lộ tìm hắn. Bành Hiểu Lộ vẫn chưa nói rõ tìm hắn vì chuyện gì thì đã bị Angel cắt ngang, vì thế mà Diệp Lăng Phi mới chủ
động tìm Bành Hiểu Lộ, muốn hỏi rõ nguyên nhân vì sao cô tìm đến, nhưng
bây giờ xem ra Bành Hiểu Lộ và Nhiếp Quân có chuyện thương lượng riêng.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân ở lại thêm cũng vô ích.
Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Các người nói chuyện đi, tôi còn có chuyện, đi trước!
Nói xong, không đợi Bành Hiểu Lộ nói chuyện, Diệp Lăng Phi xoay người
rời khỏi văn phòng. Bành Hiểu Lộ không nghĩ đến Diệp Lăng Phi nói đi là
đi, quả thật cô có chuyện muốn thương lượng với Diệp Lăng Phi, nhưng bị
Nhiếp Quân quấy rầy, ngược lại chẳng cho cơ hội Bành Hiểu Lộ nói chuyện.
Diệp Lăng Phi vừa đi, Nhiếp Quân liền ngồi vào vị trí vừa rồi Diệp Lăng Phi đã ngồi, như vậy thì rất gần với Bành Hiểu Lộ. Nhiếp Quân thậm chí
có thể ngửi được mùi hương cơ thể trên người Bành Hiểu Lộ bay vào mũi
của anh. Nhiếp Quân không thể tự chủ mà hơi hít hít chiếc mũi, động tác
này hoàn toàn là phản ứng tự nhiên.
Nhiếp Quân cũng là
đàn ông bình thường, sở dĩ ly dị vợ cũng vì tiền đồ của anh. Nhưng làm
sao có thể ngờ được Bành Hiểu Lộ luôn cùng anh kề vai sát cánh, vừa
không thể hiện thân thiết, vừa không biểu hiện xa lạ, quan hệ của hai
người cũng như vậy mà thôi. Trong lòng Nhiếp Quân nôn nóng, khi biết anh sẽ cùng Bành Hiểu Lộ cùng nhau huấn luyện bộ đội đặc chủng Lang Nha,
Nhiếp Quân cảm thấy bản thân có một cơ hội hiếm có.
Tuy rằng Bành Hiểu Lộ luôn để mặt mộc, nhưng trời sinh xinh đẹp, không cần
trang điểm cũng có thể biểu hiện hết vẻ đẹp, nhất là đường cong quyến
rũ, càng là một đường phong cảnh xinh đẹp trong doanh trại. Nếu như
không phải vì gia thế của Bành Hiểu Lộ thì không biết có bao nhiêu người phải đánh vỡ đầu để đeo đuổi cô, tuy rằng Nhiếp Quân và Bành Hiểu Lộ
không thể xem là sáng tối gặp nhau, nhưng thời gian ở chung cũng rất
dài. Nhiếp Quân đã sớm hi vọng có thể ôm ấp thân thể xinh đẹp của Bành
Hiểu Lộ, khiến Bành Hiểu Lộ phát ra tiếng ** dưới người anh ta. Chỉ là
ước mơ này luôn không có cơ hội thực hiện, bây giờ, tiếp cận Bành Hiểu
Lộ như vậy, khi ngửi thấy mùi hương cơ thể của cô, anh ta không kiềm nổi mà hít mũi một cái.
Đừng thấy Diệp Lăng Phi ngồi bên
cạnh Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ không nói gì, nhưng không có nghĩa là
Nhiếp Quân ngồi bên cạnh Bành Hiểu Lộ cũng không có chuyện gì, hơn nữa
động tác hơi hít mũi của Nhiếp Quân còn bị Bành Hiểu Lộ nhìn thấy. Cô
gái này ghét nhất là loại đàn ông đạo mạo an nhiên, bề ngoài xem ra
giống chính nhân quân tử, nhưng nội tâm lại vô cùng xấu xa khiến phụ nữ
ghét nhất. Ngược lại, giống như Diệp Lăng Phi, bề ngoài như lưu manh,
nhưng nội tâm lại là một đàn ông chính nhân quân tử, ngược lại rất có
sức quyến rũ đối với phụ nữ.
Khi Bành Hiểu Lộ nhìn thấy động tác hít mũi của Nhiếp Quân, trong lòng bỗng dưng có cảm giác chán
ghét Nhiếp Quân, cô đứng lên, có ý đi về hướng cửa sổ, đến trước cửa sổ, cô mở cửa sổ ra, xem ra cô muốn hít thở không khí trong lành, trên thực tế là cô ý kéo xa khoảng cách với Nhiếp Quân.
Nhiếp
Quân có chút ngượng ngùng, anh vừa ngồi xuống thì Bành Hiểu Lộ liền đứng lên. Nhiếp Quân không thể nào theo qua đó, đành phải ngồi trên ghế, nói với Bành Hiểu Lộ:
- Hiểu Lộ, chuyện này quả thật cô
phải quản, cho dù không vì cô, cũng phải nghĩ cho những người như chúng
tôi. Chúng ta đều rất khó khăn mới có thể được như ngày hôm nay, vốn
tưởng rằng lần này là cơ hội để phát huy năng lực của bản thân, nhưng
sao có thể ngờ được Diệp Lăng Phi gây ra như vậy, đám người chúng ta đều không còn hữu dụng nữa, chẳng lẽ để chúng ta trở về huấn luyện cho lính mới?
Nhiếp Quân nói xong, nhìn thấy Bành Hiểu Lộ chỉ
là đưa lưng lại với anh đứng ở cửa sổ, không có ý nói chuyện. Anh tưởng
rằng Bành Hiểu Lộ đang suy nghĩ, liền nói tiếp:
- Hiểu
Lộ, chúng ta quen biết mấy năm rồi, nhớ lại lúc trước, tôi còn là quản
giáo của cô, những năm nay, cô cũng biết tôi là người thế nào, nếu như
không phải Diệp Lăng Phi ép buộc tôi, tôi cũng không có xung đột với
Diệp Lăng Phi. Những năm nay, một người cũng không dễ, bà xã li hôn với
tôi, những năm nay tôi đều ăn tết trong doanh trại, chẳng phải vì muốn ở đây để phát huy năng lực của tôi, để mọi người chấp nhận tôi. Hiểu Lộ,
tôi tin rằng chỉ có cô mới hiểu nỗi khổ của tôi, chỉ có ở trước mặt cô
tôi mới cảm thấy ấm áp, tôi thích có chuyện gì cũng nói với cô, cô là
người tôi tin tưởng nhất, tôi...!
Bành Hiểu Lộ chẳng
muốn nói chuyện, cô chỉ dự định yên lặng mà nghe, muốn biết rốt cuộc
Nhiếp Quân muốn nói gì. Nhưng Nhiếp Quân càng nói tiếp, càng làm cho
Bành Hiểu Lộ đỏ mặt, về sau Nhiếp Quân lại tỏ rõ tấm lòng với Bành Hiểu
Lộ, thậm chí còn bày tỏ tình ý. Bành Hiểu Lộ rất khó tưởng tượng rằng
một quân nhân như vậy có thể nói ra những lời nói ớn lạnh như vậy, nếu
những lời này nói ra từ miệng của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ không cảm
thấy có gì không đúng, theo Bành Hiểu Lộ, bản thân Diệp Lăng Phi vốn là
tên vô lại, chuyện gì cũng có thể nói ra được. Mấu chốt nhất là ở cảnh
tượng cô cùng Diệp Lăng Phi thân mật trong núi xảy ra tự nhiên như vậy,
cho đến giờ Bành Hiểu Lộ nhớ lại vẫn không cảm thấy hối hận, thậm chí cô còn có một thiện cảm không thể diễn tả đối với Diệp Lăng Phi, thậm chí
còn có khát khao lại có cơ hội như thế, nhưng mà, Nhiếp Quân nói ra
những lời ớn lạnh như vậy, lại khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy không thể nào chấp nhận được, cô không có tình ý với Nhiếp Quân mà là kính trọng anh
ta.
Bành Hiểu Lộ cuối cùng cũng không thể nghe tiếp, cô lập tức quay người lại, trong ánh mắt lộ ra có vẻ không vui, lạnh lùng
cười nói:
- Đội trưởng Nhiếp, xin anh hãy chú ý thân
phận của bản thân, anh và tôi đều là quân nhân, chúng ta không nên ở
trong doanh trại bàn luận về chuyện này, tôi hi vọng sau này anh đừng
nói những lời này với tôi nữa. Tôi hơi mệt, nếu như có chuyện, ngày mai
chúng ta sẽ bàn!
Bành Hiểu Lộ nói xong, khập khiễng đi ra khỏi phòng, bỏ lại một mình Nhiếp Quân ở trong phòng.
Diệp Lăng Phi cho gọi Dã Thú và Dã Lang. Diệp Lăng Phi vốn muốn dẫn
theo hai người này tìm một nơi thích hợp để huấn luyện dã ngoại, nhưng
họ vừa đi đến cổng doanh trại, trùng hợp gặp được Bạch Dương vừa mới từ
bên ngoài trở về. Bạch Dương vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi muốn đi ra
ngoài, anh dừng xe trước cửa doanh trại, nhảy xuống xe.
- Diệp tiên sinh, anh muốn đi đâu?
- Tôi muốn ra ngoài xem có nơi nào thích hợp huấn luyện dã ngoại!
Diệp Lăng Phi nói:
- Theo tôi sân huấn luyện trong trại này chỉ có thể tập luyện kỹ năng
đơn giản, là lính đặc chủng, quan trọng nhất là huấn luyện sinh tồn nơi
hoang dã, hạng mục này sẽ là trọng điểm huấn luyện sau này, bây giờ tôi
muốn ra ngoài tìm một nơi thích hợp huấn luyện dã ngoại!
- Diệp tiên sinh, chuyện này rất đơn giản, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn
bản đồ địa hình và la bàn, chỉ cần Diệp tiên sinh có nhu cầu, có thể xác định hạng mục huấn luyện bất cứ lúc nào!
Bạch Dương nói:
- Diệp tiên sinh, hay là chúng ta trở về thương lượng một chút, xem
hạng mục huấn luyện cụ thể. Anh biết mà, cấp trên còn đang đợi báo cáo
bên tôi, tôi phải báo cáo tiến độ huấn luyện lên cấp trên bất cứ lúc
nào!
Diệp Lăng Phi có thể hiểu được tình cảnh của Bạch
Dương, bên Bành Nguyên nhất định hối thúc rất gấp, mà bên Bạch Dương
thường xuyên phải báo cáo. Diệp Lăng Phi suy nghĩ, nói với Bạch Dương:
- Được thôi, bây giờ chúng ta đi xem bản đồ địa hình, tôi muốn nhanh chóng quen thuộc tình hình bên đây!
- Được thôi, bây giờ tôi sẽ dẫn Diệp tiên sinh qua đó!
Bạch Dương vội vàng nói.