Diệp Lăng Phi không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Hắn vốn nghĩ lần
này đến cục cảnh sát một lát rồi sẽ đi ngay nhưng không ngờ lại còn có
chuyện khác, nhất là Diệp Lăng Phi lại nghe thấy cảnh sát nói hắn là kẻ
tình nghi, lông mày Diệp Lăng Phi nhíu lại, Diệp Lăng Phi thấy bản thân
hắn tối hôm qua ở khách sạn bên sân bay không hề giết người, đều là tại
gã đàn ông đó tự mình không khống chế tốt mà ngã từ trên lâu xuống chẳng có liên quan gì đến hắn cả.
Nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi hơi có chút nghi hoặc, hiệu suất làm án
của cảnh sát Tỉnh Thành cũng không cao làm sao có thể điều tra ra sự
việc đó có liên qua tới hắn nhanh đến vậy chứ.
Hai tay Diệp Lăng Phi bị còng lại, có hai nhân viên cảnh sát áp giải. Hắn nói:
- Nếu các người muốn bắt tôi ít nhất để tôi thông báo cho luật sư của
tôi, có chuyện gì các người nói chuyện với luật sư của tôi...
- Có phải anh xem phim Hông Kong nhiều quá rồi không, anh cho rằng ở đây là Hông Kong hay sao? Còn muốn thông báo cho luật sư của anh, đợi đến
khi anh ra tòa anh sẽ nhìn thấy luật sư của mình...
Gã cảnh sát dáng người béo đậm nói một cách rất không khách sáo, cơ bản không hề để Diệp Lăng Phi có cơ hội nói câu nào.
- Rầm!
Cửa đóng lại, một gã cảnh sát dáng người béo đậm đi vào, ngồi đối diện
với Diệp Lăng Phi. Đây là phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, những người
cảnh sát kia đưa Diệp Lăng Phi vào phòng xong bèn lập tức ra ngoài. Điện thoại, ví tiền trên người Diệp Lăng Phi đều bị tịch thu. Gã cảnh sát
dáng người béo đậm cầm điếu thuốc lá trên tay hỏi Diệp Lăng Phi:
- Có hút thuốc không?
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, chân ghế được cố định
trên mặt đất. Hai tay Diệp Lăng Phi bị còng để phía trước, luôn cúi đầu, khi hắn nghe thấy gã cảnh sát dáng người béo đậm kia nói, Diệp Lăng Phi bèn ngẩng đầu lên nhìn. Diệp Lăng Phi không ngờ bản thân hắn còn bị bắt đến đây, từ trước đến nay Diệp Lăng Phi ở Vọng Hải muốn gió được gió,
muốn mưa được mưa, tính cảnh giác dần dần giảm đi đến mức khiến Diệp
Lăng Phi quên mất ở Tỉnh Thành hắn không phải là nhân vật to tát gì cả,
cảnh sát ở đây sẽ không kính nể hắn chút nào cả.
Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, giống như có kẻ
đứng đằng sau khống chế vậy, Diệp Lăng Phi không cho rằng hiệu suất làm
án của cảnh sát Tỉnh Thành lại cao đến vậy, có thể biết được hắn và nạn
nhân bị chết tối hôm qua đã tiếp xúc với nhau, cho dù là có người thấy
Diệp Lăng Phi đuổi theo Jacques nhưng Diệp Lăng Phi không phải là người ở Tỉnh Thành, cho dù cảnh sát có điều tra cũng không thể một hai ngày mà
điều tra ra được nhưng bây giờ hiệu suất làm án của cảnh sát lại cao như vậy, cao đến mức khiến Diệp Lăng Phi có phần bất ngờ.
Gã cảnh sát dáng người béo đậm thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì.
Gã tự mình rút một điếu thuốc rồi châm thuốc trước mặt Diệp Lăng Phi,
sau đó gã cầm bút nói:
- Khai đi!
Diệp Lăng Phi nghe thấy gã cảnh sát dáng người béo đậm nói vậy hắn hới ngẩng đầu lên nói:
- Khai? Khai cái gì?
Gã cảnh sát dáng người béo đậm ngoác miệng cười nói:
- Anh còn vờ hồ đồ với tôi à. Anh đã làm việc gì lẽ nào còn không biết
rõ hay sao? Bây giờ tôi cho anh cơ hội, chỉ cần anh chủ động khai báo sẽ được coi là thẳng thắn, như thế anh có thể được hưởng khoan hồng. Còn
nếu anh không chịu khai báo, sẽ được coi là không thẳng thắn, lúc đó anh có muốn được hưởng khoan hồng cũng không được. Tôi thấy anh nên thông
minh một chút, mau khai đi, anh không mất thời gian, tôi cũng không mất
thời gian, chúng ta không ai phải mất thời gian ở đây nữa.
Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó ra bèn thấy cặp mặt vốn không lấy gì làm to tát của gã cảnh sát béo đậm ngồi trước mặt hắn híp lại thành một đường
chỉ, gã đút điếu thuốc cầm trên tay vào miệng, hút một hơi rồi ngay sau
đó lại lấy điếu thuốc ra, miệng cười ha ha nói:
- Tôi không biết anh đang nói gì cả, tôi không có gì để khai cả. Tôi
không vội, thời gian còn nhiều, hai chúng ta có thể ngồi đây từ từ nói
chuyện, anh có muốn uống một cốc cà phê không?
- Có cà phê uống sao? Vậy tốt quá, cho tôi một cốc.
Diệp Lăng Phi mặc dù vẫn chưa biết rõ rút cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề
nhưng lúc này đã vậy rồi cho dù Diệp Lăng Phi có suy nghĩ thế nào đi nữa cũng sẽ không có kết quả gì, đã như vậy chi bằng tập trung vào việc làm thế nào để có thể rời khỏi cục cảnh sát một cách thỏa đáng. Diệp Lăng
Phi vừa nói vậy bèn thấy gã cảnh sát dáng người béo đậm cười nói:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi pha cà phê cho anh, chúng ta đã nói rồi
nhé, tôi pha cà phê cho anh xong, anh có thể nói với tôi, chẳng hạn như
nói về mục đích anh đến đây, như vậy được chứ.
Diệp Lăng Phi nhìn gã cảnh sát dáng người béo đậm cười, gã ta đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Ở bên ngoài phòng thẩm vấn có một người cảnh sát trung
niên khoảng hơn bốn người tuổi tay cầm điếu thuốc, khi thấy gã cảnh sát
dáng người béo đậm đi ra, người cảnh sát trung niên liền trách:
- Trương béo, cậu làm nghề này cũng không phải ngày một ngày hai nữa,
sao cậu lại khách khí với hắn ta như thế, chuyện này Sở trưởng không
phải đã có dặn dò rồi sao, nhất định phải nghĩ cách để có được bằng
chứng chứng minh hắn ta là kẻ giết người, nhưng ban nãy khẩu khí của cậu đâu có giống đang thẩm vấn, cậu rõ ràng là đang nói chuyện với hắn ta,
làm như cậu làm sao có thể hỏi ra chuyện gì chứ, Trương béo, tuổi cậu
cũng không còn nhỏ nữa, cậu...
Gã đàn ông được gọi Trương béo là Trương Thiên Đào phó đại đội trưởng
đại đội hình cảnh phân cục, người đàn ông trung niên ban nãy nói là phó
cục trưởng Vương Đào. Vương Đào được điều từ phân cục khác đến đây,
Trương Thiên Đào làm phó đại đội trưởng đại đội hình cảnh đã nhiều năm,
làm việc luôn rất cẩn trọng, cách đối nhân xử thế rõ ràng kém nhiều
nhưng do có năng lực làm án, nên mặc dù bên ngoài không vừa mắt nhưng ở
Tỉnh Thành lại có biệt hiệu Trương thần thám, cho thấy về mặt phá án gã
ta rất có năng lực.
Trương Thiên Đào nghe thấy những lời trách mắng của cấp trên, gã khẽ nói:
- Phó cục trưởng, tôi cũng không có bằng chứng, ông bảo tôi thẩm vấn thế nào chứ, lẽ nào tôi trực tiếp nói với hắn ta tôi đã nhìn thấy hắn giết
người ư? Điều này không thể. Chúng ta không phải cần người thực việc
thực sao? Không thể nghi oan cho một người tốt, cũng không thể bỏ qua
một kẻ xấu. Cục trưởng của chúng ta cũng không nói rõ nhất định là do
hắn ta làm, chỉ là bảo tôi điều tra cẩn thận ít nhất phải giữ anh ta ở
đây 24 tiếng đồng hồ, đó là ý của cục trưởng. Trước mắt tôi chỉ là làm
theo lệnh của cục trưởng mà thôi.
- Trương béo, cục trưởng đúng là có dặn dò như vậy nhưng đó không phải
là ý thực sự của cục trưởng nếu không làm sao tôi lại nói riêng với cậu
chứ. Chuyện này xảy ra trong địa hạt thuộc phân cục chúng ta, nếu cậu
giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa, sau này chuyện thăng chức của
chúng ta còn là vấn đề sao? Trương béo, tôi nghe nói con trai cậu sắp
lên đại học, tiền học đại học không hề ít lẽ nào cậu chưa từng nghĩ đến
việc kiếm thêm một chút sao...
Vương Vĩ nói xong, thấy lông mày Trương Thiên Đào nhíu lại. Vương Vĩ
nghĩ ông ta đã lay động được Trương Thiên Đào nên tiếp tục khuyên:
- Trương béo, tôi và cậu không phải người ngoài, tôi luôn coi cậu là tri kỷ, có chuyện gì tôi đều nói với cậu chính là lo lắng cậu bị thiệt
thòi, con người cậu rất tốt chỉ có điều không linh hoạt....
Khi Vương Vĩ nói đến đây tay phải ông ta còn chỉ vào đầu mình ý nói Trương Thiên Đào trong việc đối nhân xử thể vẫn còn yếu kém.