Trương Thiên Đào nhìn Vương Vĩ, gã không nói gì chỉ nhìn Vương Vĩ, Vương Vĩ nói:
- Nói thật với cậu, ý của cục trưởng là muốn để người đàn ông kia khai
nhận bất luận dùng cách gì chỉ cần có thể khiến hắn ta khai nhận là
được.
Trương Thiên Đào hút một hơi thuốc thật sâu, rồi nhả khói thẳng vào mặt
Vương Vĩ. Vương Vĩ bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, ông ta lùi về phía
sau một bước, mang sắc mặt giận dữ nói:
- Trương béo, cậu làm gì vậy?
Trương Thiên Đào ngoác miệng cười nói:
- Không có gì, chỉ là ban nãy tôi hút thuốc không được tốt, cả hơi thuốc đều bị nhả hết ra ngoài, ông cũng là người hút thuốc, cũng biết nếu
hút thuốc mà không tốt sẽ rất dễ bị sặc, tôi chính vì bị sặc nên mới
vậy, được rồi, phó cục trưởng tôi đi pha cà phê trước đã, tôi đã đồng ý
với hắn rồi nếu tôi không đi pha cà phê, vạn nhất hắn tức giận không
chịu hợp tác thì chúng ta không phải lãng phí thời gian sao, phó cục
trưởng ông nói có đúng không?
Vương Vĩ nhìn cách nói của Trương Thiên Đào thật sự là tức giận mà không có chỗ để trút. Có một số việc không thể thể hiện ra ngoài, nếu Trương
Thiên Đào hiểu được một chút cách đối nhân xử thế, Trương Thiên Đào sẽ
hiểu ngay những lời mà Vương Vĩ nói không chỉ đại diện cho một mình
Vương Vĩ. Vương Vĩ chỉ là một phó cục trưởng, gan to đến đâu mà dám nói
lung tung, ông ta dám nói những lời đó với Trương Thiên Đào, phía sau
nhất định phải có người bảo ông ta nói vậy.
Đáng tiếc là Trương Thiên Đào lại không hiểu những điều này, gã pha cà
phê xong bèn quay lại phòng thẩm tra. Diệp Lăng Phi vẫn ngồi trên chiếc
ghế ở giữa phòng nhưng cúi đầu giống như đang ngủ, khi Trương Thiên Đào
mở cửa phòng thẩm tra Diệp Lăng Phi mới ngẩng đầu lên thấy Trương Thiên
Đào đi vào Diệp Lăng Phi lại cúi đầu xuống.
Trương Thiên Đào cầm cốc cà phê mới pha đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi,
hai tay Diệp Lăng Phi bị còng lại, Trương Thiên Đào đặt cốc cà phê vào
tay Diệp Lăng Phi rồi quay người đi về phía sau chiếc bàn đối diện với
Diệp Lăng Phi. Khi hắn quay người lại nhìn thì đã thấy chiếc còng tay
không biết từ lúc nào đã bị tháo ra khỏi tay Diệp Lăng Phi. Hắn tay trái cầm chiếc còng tay, tay phải cầm cốc cà phê đang ngồi uống.
Theo bản năng Trương Thiên Đào để tay phải vào hông muốn lấy súng của gã nhưng khi gã nhìn Diệp Lăng Phi, đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ.
Trương Thiên Đào thấy con người Diệp Lăng Phi không hề đơn giản, từ hành động ban nãy cho thấy về phương diện này Diệp Lăng Phi nhất định đã
từng được huấn luyện, nói cách khác Diệp Lăng Phi không phải là một
người bình thường. Trương Thiên Đào sớm đã nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi
sớm có thể tự mình mở chiếc còng tay ra, nhưng không hề có ý định mở
chính là muốn xem tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa.Việc Diệp Lăng Phi
tháo chiếc còng tay trước mặt gã mục đích không cần nói cũng biết chính
là muốn nói với Trương Thiên Đào Diệp Lăng Phi không phải là một người
bình thường...
Trương Thiên Đào ngồi trên ghế, thái độ bỗng nhiên trở nên thoái mái, gã liếc nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi trên ghế uống cà phê rồi khẽ nói:
- Diệp Lăng Phi, rút cuộc anh có lai lịch gì?
- Câu nói đó là nói với tôi ư?
Diệp Lăng Phi uống nửa cốc cà phê xong, hắn cầm cốc cà phê trên tay phải sau đó đứng lên đi hai bước về phía Trương Thiên Đào rồi đặt cốc cà phê xuống trước mặt Diệp Lăng Phi. Hắn đưa tay phải ra nói:
- Mau đưa tôi một điếu thuốc.
Trước khi Trương Thiên Đào lấy thuốc đưa cho Diệp Lăng Phi, hắn lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi một lượt rồi nói:
- Tôi còn tưởng anh không hút thuốc. Chúng tôi đang điều tra lai lịch của anh, vẫn chưa có tin tức.
Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc rồi châm thuốc trước mặt Trương Thiên Đào,
hút một hơi thuốc xong hắn tự động lùi vài bước về phía sau quay lại
chiếc ghế mà hắn đã ngồi. Sau khi ngồi xuống Diệp Lăng Phi thản nhiên
nói:
- Hiệu suất làm việc của các anh thật cao, cao đến mức tôi không dám
tin, các anh đến bắt tôi nhưng lại không biết lai lịch của tôi dường như quá là không có gì để nói.
Trương Thiên Đào nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã hơi sửng sốt
dường như đang suy nghĩ trong đầu xem sẽ nói thế nào với Diệp Lăng Phi.
Trong lúc Trương Thiên Đào ngây người ra Diệp Lăng Phi bèn hỏi:
- Tôi còn chưa hỏi tên của anh, anh cảnh sát không biết tôi nên xưng hô với anh như thế nào?
- Trương Thiên Đào.
Trương Thiên Đào không chút giấu diếm nói tên gã với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, loại thuốc này hơi ngạt Diệp Lăng Phi
không thích lắm, hắn chỉ hút vài hơi rồi vứt nửa điếu thuốc còn lại
xuống đất. Hắn quay mặt sang phía Trương Thiên Đào nói:
- Cảnh sát Trương chúng ta nói thẳng với nhau nhé, tôi muốn biết các anh dựa vào cái gì mà nói tôi là kẻ giết người? Bắt người phải có bằng
chứng, anh có bằng chứng gì có thể chứng minh tôi đã giết người chứ?
- Chúng tôi chỉ là dựa theo trinh tự phá án thôi, có người cung cấp đầu
mối cho chúng tôi, anh có liên quan đến vụ án xảy ra ở khách sạn bên sân bay do vậy, chúng tôi cần anh phối hợp điều tra.
Trương Thiên Đào nói đến đây gã lại bổ xung thêm một câu:
- Thân phận của người đó còn chưa điều tra rõ, từ hiện trường cho thấy...
Khi Trương Thiên Đào nói đến đây, gã đột nhiên dừng lại, khẩu khí thay đổi, hắn nói:
- Nhưng chúng tôi là cảnh sát đương nhiên phải làm theo trình tự, Diệp
tiên sinh bây anh đang bị tình nghi, tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công việc của chúng tôi.
- Cảnh sát Trương, xem ra anh có không ít chuyện muốn nói với tôi.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn lên khuôn mặt Trương Thiên Đào, hắn ngồi bắt
chân phải lên nhìn Trương Thiên Đào, từ sắc mặt của Trương Thiên Đào
Diệp Lăng Phi đã nhìn ra một số chuyện. Nhưng Diệp Lăng Phi không vội
nói ra những gì hắn nhìn thấy mà chỉ nhìn Trương Thiên Đào như vậy.
Trương Thiên Đào hơi sửng sốt gã cũng nhìn Diệp Lăng Phi, trong giấy lát căn phòng trở nên quá yên tĩnh dường như một chiếc đinh rơi xuống đất
cũng có thể nghe tiếng. Trước đây Trương Thiên Đào chưa từng gặp người
như Diệp Lăng Phi, cho dù là những kẻ giết người hung ác khi đối diện
với Trương Thiên Đào cũng không có sức ép như thế. Từ người Diệp Lăng
Phi có một sức ép khiến Trương Thiên Đào cảm thấy trong lòng có phần
hoang mang, vốn dĩ gã bắt Diệp Lăng Phi là làm theo mệnh lệnh của cấp
trên, trước mắt vẫn không có tin tức gì liên quan đến Diệp Lăng Phi do
vậy Trương Thiên Đào chưa có chủ định gì. Nguyên tắc làm người của gã là tuyệt đối không bỏ qua một kẻ xấu cũng không thể nghi oan một người
tốt.
Trương Thiên Đào cầm cốc cà phê uống một ngụm. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của Trương Thiên Đào hắn khẽ cười nói:
- Cảnh sát Trương, anh uống cà phê của tôi rồi, đương nhiên tôi không để ý đâu.
- A...!
Trương Thiên Đào lúc đó mới ý thức được trong tay gã đang cầm cốc cà phê mà ban nãy gã pha cho Diệp Lăng Phi, Trương Thiên Đào tỏ ra có phần xấu hổ, gã vội vàng đặt cốc cà phê xuống bàn. Sau đó lấy thuốc lá ra, châm
một điếu thuốc trước mặt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng của
Trương Thiên Đào, hắn khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói:
- Cảnh sát Trương, tôi thấy anh là một người cảnh sát có trách nhiệm,
thái độ của anh lúc này cho thấy anh không hề yên tâm với chuyện này,
nói cách khác ít nhất tôi thấy trước mắt không có bất kỳ bằng chứng nào
chứng tỏ tôi có liên quan đến vụ án giết người đó. Làm cảnh sát cũng
không dễ dàng gì, có một số chuyện anh cũng không thể làm chủ được.
“A...”Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời đó xong, Trương Thiên Đào bất
giác kêu lên một tiếng “A” ngạc nhiên, rõ ràng Trương Thiên Đào không
ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy, sự chấn động trong lòng đã thể hiện
hết ra ngoài qua ánh mắt, gã chỉ liếc nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi vội vàng nhìn đi chỗ khác, miệng nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi đã mang cà phê đến cho anh rồi, bây giờ anh có thể nói hành tung của anh với tôi được chưa?
Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng anh muốn tôi bắt đầu nói từ chỗ nào?
- Nói xem từ bốn giờ chiều cho đến mười một giờ tối ngày hôm qua rút cuộc anh đã làm gì, càng chi tiết càng tốt.
Khi Trương Thiên Đào nói xong thấy Diệp Lăng Phi cứ nhìn gã mà không nói gì, Trương Thiên Đào thấy hơi kỳ lạ, hỏi:
- Diệp Lăng Phi, lẽ nào anh không nghe thấy những lời tôi vừa nói sao?
- Nghe thì nghe thấy rồi nhưng bên trong có rất nhiều chuyện, anh bảo tôi nói thế nào.
Khi Diệp Lăng Phi nói, hắn đổi tư thế chân, mắt nhìn vào mắt Trương
Thiên Đào. Đôi mắt Diệp Lăng Phi dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trương Thiên Đào khiến Trương Thiên Đào có phần không thoải mái. Gã đã
từng thầm tra rất nhiều kẻ tình nghi nhưng không có kẻ tình nghi nào
khiến gã thấy không thoải mái như Diệp Lăng Phi, Trương Thiên Đào nhận
thức được bản thân gã có thể sẽ gặp phải một phiền phức lớn. Gã há mồm
đang định nói với Diệp Lăng Phi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Trương Thiên Đào đứng lên đi ra cửa phòng. Vừa mở cửa phòng thì nhìn
thấy tiểu Vương người phụ trách công tác tình báo của đại đội hình cảnh
cầm một tập tài liệu đưa cho Trương Thiên Đào, sau đó áp miệng đến sát
mặt Trương Thiên Đào khẽ nói:
- Đội trưởng Trương hồ sơ về người tên Diệp Lăng Phi bị thiếu sót, trước mắt có thể điều tra được là tình hình anh ta ở Vọng Hải, điều này rất
kỳ lạ.
Trương Thiên Đào nghe tiểu Vương nói vậy xong, gã khẽ gật đầu nói:
- Quả thực rất kỳ lạ. Tiểu Vương, cảm ơn, cậu đi làm việc đi.
Tiểu Vương quay người rời đi, Trương Thiên Đào cầm tập hồ sơ có liên quan đến Diệp Lăng Phi quay vào phòng thẩm vấn.