Trương Thiên Đào cầm hồ sơ về Diệp Lăng Phi quay vào phòng thẩm vấn.
Chiếc còng trên tay đã bị Diệp Lăng Phi tháo ra, lúc này hai tay hắn
thoải mái để trên đùi nhìn bộ dạng không giống như bị thẩm vấn mà giống
như đến đây du lịch.
Trương Thiên Đào ngồi xuống ghế, tay cầm tài liệu nhìn lướt qua xong, Trương Thiên Đào quay sang nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Không ngờ lại lịch của anh lại không hề đơn giản, anh cũng được coi là một kẻ có tiền.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói vậy hắn quay sang Trương Thiên Đào cười nói:
- Cái gì mà xem như? Tôi vốn dĩ là một người có tiền, tiền của tôi...
Diệp Lăng Phi vừa định giơ tay ra đột nhiên hắn cười nói:
- Tôi quên mất, tiền của tôi đã bị cảnh sát các anh tịch thu rồi, cảnh
sát Trương bây giờ tôi là người nghèo không biết anh định khi nào sẽ thả một người nghèo như tôi ra?
Trương Thiên Đào nhìn tập tài liệu liên quan đến Diệp Lăng Phi trước mặt, sau đó lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh là người nghèo? Nếu anh còn là người nghèo thì tôi đến người nghèo cũng không phải. Tôi hỏi anh tại sao hồ sơ của anh lại không đầy đủ...
Trương Thiên Đào còn chưa nói hết câu Diệp Lăng Phi đã biết Trương Thiên Đào muốn nói gì với hắn, dường như bất kỳ ai từng tra hồ sơ của Diệp
Lăng Phi đều thích hỏi Diệp Lăng Phi câu đó, đều thấy rất lỳ lạ, hồ sơ
của Diệp Lăng Phi đã đi đâu. Diệp Lăng Phi không muốn lãng phí thời gian đi giải thích chuyện về hồ sơ, chuyện đó một hai câu không thể giải
thích rõ được.
Diệp Lăng Phi không giải thích với Trương Thiên Đào mà chuyển sang chuyện khác:
- Cảnh sát Trương, hãy nói sang chuyện khác đi, anh định khi nào để tôi đi?
Trương Thiên Đào nghe Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, gã tỏ ra có phần
ngạc nhiên nói: - Để anh đi ? Hiện anh đang là kẻ tình nghi giết người, anh muốn rời khỏi đây, đó là một chuyện không dễ dàng, Diệp Lăng Phi
tôi thấy anh cứ nên ngoan ngoan khai thì tốt hơn, như thế tốt cho anh
cũng tốt cho tôi.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Thiên Đào nói:
- Nhưng về cơ bản tôi không biết phải khai cái gì, chuyện tôi không làm
anh bảo tôi thừa nhận thế nào chứ. Cảnh sát Trương, ý anh là tôi nên
thừa nhận những chuyện này, cho anh một lý do để anh bắt tôi?
Trương Thiên Đào nhìn Diệp Lăng Phi, khi hai bọn họ mắt đối mắt nhìn
nhau, Trương Thiên Đào bèn liếc nhìn sang chỗ khác, gã không thích nhìn
mắt đối mắt với Diệp Lăng Phi, Trương Thiên Đào không hiểu tại sao khi
đối diện với Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy người đàn ông này không hề dễ
đối phó như vẻ ngoài của hắn, phía sau còn ẩn giấu nhiều bí mật. Trương
Thiên Đào vốn không muốn đến gần với những bí mật này, nhưng trong đầu
gã lại có một tiếng nói nói với gã nên đến gần với những bí mật đó.
Trương Thiên Đào có phần do dự không quyết định, lại nghe thấy câu nói
của Diệp Lăng Phi xong, Trương Thiên Đào không khẳng định nhưng cũng
không phủ định, gã cầm tập tài liệu về Diệp Lăng Phi nói:
- Ở đây tôi có tài liệu liên quan về anh, tôi biết lai lịch của anh
không đơn giản nhưng ở đây là Tỉnh Thành chứ không phải Vọng Hải, vì vậy anh không nên hy vọng có người giúp được anh.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Thiên Đào nói:
- Tôi không hề hy vọng có người đến giúp tôi. Điều mà tôi đang nghĩ là anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
- Dựa vào việc anh là kẻ tình nghi.
Câu nói của Trương Thiên Đào nói ra rất không có sức mạnh, Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói vậy hắn bỗng phá lên cười, Trương Thiên Đào
bị tiếng cười của Diệp Lăng Phi làm cho không hiểu ra sao nữa gã nhìn
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Tôi có thể cười gì chứ, tôi cười viên cảnh sát như anh thật thú vị,
đến bản thân anh cũng không tin những điều anh nói ra thì dựa vào cái gì mà bắt tôi tin chứ, cảnh sát Trương, tôi thấy chúng ta không cần thiết
phải lãng phí thời gian ở đây, nếu anh thật sự muốn giữ tôi ở đây, mục
đích thật sự không phải là vì tôi phạm tội, đương nhiên, về nguyên nhân
tôi không cần thiết phải nói vì cho dù tôi có nói ra a cũng sẽ không
thừa nhận.
Trương Thiên Đào có phần khó xử, thật sự đã bị Diệp Lăng Phi đoán đúng
rồi, Trương Thiên Đào cũng cho rằng không nên bắt Diệp Lăng Phi đến đây
thẩm vấn. Trương Thiên Đào thấy vụ án này không có liên quan trực tiếp
đến Diệp Lăng Phi, cho dù có đi nữa cũng không nên nhốt hắn ở đây, vấn
đề bây giờ là mệnh lệnh của cấp trên yêu cầu phải nhốt Diệp Lăng Phi ở
đây ít nhất là một ngày, hỗ trợ điều tra. Trương Thiên Đào không rõ rút
cuộc là lý do gì nhưng nếu cấp trên có lệnh thì Trương Thiên Đào chỉ còn cách tuân theo. Nhưng trong lòng Trương Thiên Đào luôn cảm thấy bản
thân gã không nên làm như thế. Do vậy, Trương Thiên Đào luôn do dự nhưng không ngờ lại bị Diệp Lăng Phi nhìn thấu tâm tư.
Đương nhiên Trương Thiên Đào sẽ không thừa nhận chuyện đó trước mặt Diệp Lăng Phi, khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, Trương Thiên Đào hừ lạnh lùng một tiếng rồi nói:
- Diệp Lăng Phi, hôm nay tôi có rất nhiều thời gian để nói chuyện với anh, chúng ta có thể ở đây từ từ nói chuyện.
Trương Thiên Đào vừa nói xong bèn nghe thấy cửa phòng thấm vấn có tiếng
gõ cửa, Trương Thiên Đào chỉ còn cách đứng lên đi ra cửa, vừa mở cửa
phòng bèn thấy Vương Vĩ đứng ở cửa, ban nãy Vương Vĩ đã nói với Trương
Thiên Đào bảo Trương Thiên Đào mạnh tay với Diệp Lăng Phi một chút để
Diệp Lăng Phi nhận tôi, nhưng Trương Thiên Đào không hề làm như vậy,
Vương Vĩ ở bên ngoài không đợi được nữa mới gọi Trương Thiên Đào ra
ngoài.
- Trương béo, cậu như vậy là thế nào, tôi không phải đã bảo cậu là mạnh
tay hơn một chút sao, như thế hắn mới ngoan ngoãn nghe lời, cậu lại làm
ngược lại. Cậu cứ nói như vậy với hắn đến khi nào hắn mới thừa nhận
chứ...
Vương Vĩ gọi Trương Thiên Đào ra ngoài xong bèn nói ào ào, Vương Vĩ dựa
vào thận phận phó cục trưởng phân cục, nói với giọng điệu dạy dỗ. Nếu
như theo tính cách trước đây của Trương Thiên Đào gã sớm đã sầm mặt lại, trước Vương Vĩ sắc mặt không hề tốt đẹp gì, nhưng bây giờ lại không như vậy. Kể từ sau lần nhẫn nhục, chịu thiệt thòi đi cầu xin người khác
giúp đỡ, trong cách đối nhân xử thế Trương Thiên Đào ít nhiều đã hiểu
một chút không giống với trước kia chỉ cần trong lòng nghĩ thế nào thì
sẽ nói ra như thế ấy, chính vì tính cách đó gã không biết đã đắc tội với bao nhiêu người.
Mặc dù, những lời của Vương Vĩ khiến Trương Thiên Đào rất không vui
nhưng Trương Thiên Đào vẫn đứng trước mặt Vương Vĩ, lấy thuốc ra hút
không nói một tiếng. Trước những lời dạy dỗ của Vương Vĩ, Trương Thiên
Đào chỉ hút thuốc chứ không nói gì. Vương Vĩ còn cho rằng Trương Thiên
Đào đã hiểu những gì ông ta nói, khẩu khí của ông ta cũng chậm lại nói:
- Trương béo, lời của tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện này không phải
tôi và cậu có thể làm chủ được, cấp trên bảo cậu làm thế nào thì cậu làm như thế sẽ không để cậu phải thiệt thòi, cậu nói cậu có gì phải lo lắng chứ.
- Nhưng tôi không biết làm thế nào để bắt hắn ta thừa nhận đã giết người.
Trương Thiên Đào lấy điếu thuốc trên miệng ra, nhìn Vương Đào, sắc mặt
biểu hiện thái độ khó xử, Trương Thiên Đào thấy, gã là cảnh sát, làm
cảnh sát làm sao có thể hồ đồ nghi oan cho người khác, Trương Thiên Đào
khó mà làm được, gã không muôn nhưng Vương Vĩ lại ép Trương Thiên Đào
phải làm, cần biết chuyện này không phải là suy nghĩ của gã, hoàn toàn
là do cấp trên dặn dò, lệnh do cấp trên ban ra không phải là chuyện
thường. Vương Vĩ thấy Trương Thiên Đào như vậy, hắn khẽ nói:
- Trương béo, nếu cậu thật sự không ra tay được thì tôi cũng không ép
cậu, cậu nói cũng đúng nếu cứ ép cung cũng không có gì tốt. Ừm, cậu đến
phụ trách nhưng tôi đã nói với cậu rồi, cậu ít nhất phải giữ hắn ta ở
đây một ngày, đây là nguyên tắc cơ bản. Tôi không cần biết cậu rút cuộc
có muốn hay không, tóm lại chuyện này cậu nhất định phải làm được.
Trương Thiên Đào nghe Vương Vĩ nói vậy xong gã vội vàng đồng ý:
- Chuyện này không khó, tôi biết phải làm thế nào.
Vương Vĩ không nói nhiều nữa, quay người rời đi. Giống như những gì
Vương Vĩ đã nói, chuyện này không phải là ý của ông ta, Vương Vĩ chỉ là
một phó cục trưởng phân cục, gan ông ta có to hơn nữa cũng không dám nói với Trương Thiên Đào như vậy, trong trường hợp không có bằng chứng đầy
đủ, ép cung nếu là người bình thường thì cũng thôi, rõ ràng biết lai
lịch của Diệp Lăng Phi không đơn giản, tốt xấu gì hắn cũng là ông chủ
lớn của một tập đoàn lớn ở Vọng Hải, nếu bị ép cung như vậy thì chuyện
này sẽ khó mà thu xếp ổn thỏa được.