Vương Vĩ không ngốc, nếu chuyện này đã là ý của cấp trên, gã cũng cần để đường lui cho mình, trong xã hội bây giờ người không để đường lui cho
mình đều sẽ chết, còn sống đều là những kẻ biết làm thế nào để giữ đường lui cho mình. Vương Vĩ cũng là giữ lại đường lui cho mình, ông ta không đích thân tham gia vào chuyện này mà để Trương Thiên Đào phụ trách toàn bộ. Một khi có chuyện gì xảy ra, ông ta có thể đổ toàn bộ trách nhiệm
lên đầu Trương Thiên Đào, ông ta không tham gia vào chuyện này, Vương Vĩ cũng không cần lo lắng chuyện này sẽ liên can đến ông ta, cùng lắm cuối cùng sẽ phủ nhận cũng không có ghi âm hay bằng chứng gì khác, đến lúc
đó kẻ thế mạng là Trương Thiên Đào, đó là dự định của Vương vĩ, nhưng
con người Trương Thiên Đào lại rất có nguyên tắc, ngay cả khi Vương Đào
đã phân tích lợi hại của chuyện này nói với Trương Thiên Đào nhưng
Trương Thiên Đào cũng không chịu ra tay, Vương Vĩ thấy thật sự không
được mới quyết định lùi một bước chỉ cần nhốt hắn người đàn ông đó ở đây là được, tạm thời không thể để người đàn ông đó ra ngoài.
Vương Vĩ quay về văn phòng của mình, khép cửa văn phòng lại rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại. Trên bàn làm việc của Vương Vĩ có điện thoại
cố định nhưng Vương Vĩ lại dùng điện thoại của ông ta gọi điện, có thể
thấy tính bảo mật của chuyện này.
- Cục trưởng, tôi đã nói với tên ngốc đó rồi, hẳn nào anh nói cậu ta ngu như lợn vậy, tôi nói thế nào cậu ta cũng không hiểu...
Vương Vĩ lại hướng vào điện thoại nói tiếp:
- Vâng, tôi biết rồi, cục trưởng, chuyện này tôi biết phải làm thế nào,
ồ, ông nói có người cầm chìa khóa gì, là chiếc chìa khóa trên người kẻ
tên là Diệp Lăng Phi phải không? Vâng, được, được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm.
Vương Vĩ cúp điện thoại, ông ta quay lại trước bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
Tay phải Vương Vĩ đặt trên chán, xoa đi xoa lại. Trong đầu ông ta vẫn
đang suy nghĩ về chuyện mà cục trưởng ban nãy đã nói với ông ta, đưa
chiếc chìa khóa trên người Diệp Lăng Phi cho một phụ nữ để lấy đồ.Vương
Vĩ suy nghĩ về toàn bộ sự việc, ông ta thấy toàn bộ chuyện này quá bí
hiểm, khiến người ta cảm thấy bên trong có vấn đề. Cục trưởng cũng không nói nhiều về chuyện này, chỉ nói với Vương Vĩ chuyện này không cần biết quá nhiều chỉ cần làm theo lệnh là được, càng như vậy trong lòng Vương
Vĩ lại càng hiếu kỳ.
Vương Vĩ nghĩ:
- Rút cuộc bên trong là chuyện gì? Cục trưởng nói là người ở trên trực
tiếp dặn dò xuống, nói cách khác người ở trên biết người đàn ông tên
Diệp Lăng Phi, xem ra, người đàn ông tên Diệp Lăng Phi nhất định đã đắc
tội ai đó, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu người đàn ông này thật sự đắc tội với người ở trên, vậy người ở trên quan tâm đến chiếc chìa khóa đó làm gì? Dường như chiếc chía khóa đó còn quan trọng hơn tính mạng
của người đàn ông này...
Diệp Lăng Phi và Trương Thiên Đào ở trong phòng thẩm tra hồi lâu, Trương Thiên Đào cầm chiếc còng trên tay, định còng tay Diệp Lăng Phi nhưng
khi gã nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ còn cách nhìn đi chỗ khác. Gã không hiểu
tại sao, khi đối diện với Diệp Lăng Phi, Trương Thiên Đào cảm thấy trong lòng không có chút sức mạnh nào.
Gã chỉ có đành để chiếc còng sang một bên, ngồi đối diện với Diệp Lăng
Phi. Diệp Lăng Phi ngồi một lúc thấy Trương Thiên Đào không có ý muốn
nói chuyện với hắn, hắn hỏi trước:
- Cảnh sát Trương, lẽ nào anh không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
Trương Thiên Đào trả lời rất lưu loát, gã nói:
- Không có. Ban nãy những gì muốn nói tôi đã nói hết rồi, tôi đang đợi
anh nói với tôi, Diệp Lăng Phi, anh định khi nào khai đây?
- Tai sao tôi phải khai?
Diệp Lăng Phi đứng lên khỏi chiếc ghế, đưa tay ra. Hành động đó khiến
Trương Thiên Đào bất giác để tay phải vào giữa thắt lưng, Diệp Lăng Phi
thất động tác đó của Trương Thiên Đào, hắn khẽ cười nói:
- Cảnh sát Trương, nếu tôi muốn ra tay, anh cơ bản không cơ hội rút
súng, vì vậy anh không cần lo lắng, ít nhất trước mắt tôi vẫn chưa có dự định làm việc đó. Tôi chỉ là cảm thấy ngồi hơi mỏi, khi tôi ở Vọng Hải
đã từng đến cục cảnh sát, lần đó tôi bị ba người cảnh sát giữ lại, nói
cần dạy dỗ tôi, cảnh sát Trương, anh đoán xem sau đó thế nào?
Trương Thiên Đào liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi nghĩ anh bị thương.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, khua khua tay trước mặt Trương Thiên Đào nói:
- Đương nhiên là không. Cảnh sát Trương, nếu tôi bị thương, tôi còn có
thể nói chuyện với anh sao? Anh là cảnh sát, anh đương nhiên biết cảnh
sát không thể tùy tiện dùng bạo lực nhưng đồng thời trong lòng anh cũng
biết rõ, nếu một cảnh sát dùng bạo lực ép cung, sẽ có hậu quả gì, không
còn nghi ngờ gì, lần này anh cũng từng nghĩ sẽ làm như vậy...
Trương Thiên Đào nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, gã dường như nói một cách vô thức:
- Tôi không có.
Nhưng sau khi Trương Thiên Đào nói xong gã nhận ra bản thân không nên làm như vậy, gã nhanh chóng nói sang chuyện khác:
- Anh còn chưa nói sau đó như thế nào, tôi muốn biết sau đó rút cuộc như thế nào.
- Sau đó tôi đánh cho ba tên cảnh sát đó một trận, như thế là xong.
Diệp Lăng Phi nói một cách qua loa rồi nhìn Trương Thiên Đào khẽ nói:
- Anh có muốn biết tại sao tôi đánh cảnh sát mà lại không có chuyện gì không?
Trương Thiên Đào liếm môi một cách vô thức, gã cảm thấy Diệp Lăng Phi
nói với gã chuyện này, nói một cách khác chuyện này có khả năng sẽ xảy
ra với gã. Tay phải Trương Thiên Đào giữ chặt súng, quát Diệp Lăng Phi:
- Bây giờ anh không được nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi trên ghế cho tôi, mau lên...
- Cảnh sát Trương, anh làm sao vậy, ban nãy chúng ta không phải nói chuyện rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên lại thay đổi vậy.
Diệp Lăng Phi quả thật ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hắn lại ngồi bắt chéo chân nhìn Trương Thiên Đào nói:
- Cảnh sát Trương, đưa cho tôi một điếu thuốc, cơn nghiện của tôi nó lại phát lên rồi.
- Anh tự đến mà lấy...
Trương Thiên Đào nói xong bèn thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, Trương Thiên Đào vội vàng nói:
- Diệp Lăng Phi, anh ngồi yên không được nhúc nhích, rồi lấy cho anh.
Diệp Lăng Phi quả thực ngồi không nhúc nhích, hắn nhìn sắc mặt Trương Thiên Đào cười nói:
- Cảnh sát Trương, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì anh đâu,
ban nãy tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi chỉ là muốn kể chuyện cho anh nghe, kể chuyện tôi ở Vọng Hải, chứ không hề có ý định làm gì anh, ít
nhất trước mắt tôi không có ý định làm gì anh.
Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc Trương Thiên Đào đưa cho, hắn hút một hơi rồi quay sang nhìn Trương Thiên Đào nói:
- Cảnh sát Trương, tôi nói cho anh biết nguyên nhân vậy, vì bạn của vợ
tôi là phó cục trưởng cục cảnh sát Vọng Hải, bây giờ anh hiểu rồi chứ.
Nếu tôi gây ồn ào trong cục cảnh sát, cho dù tôi có nhiều quan hệ hơn
nữa cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng nếu lùi một bước nói, nếu tôi bị kẻ khác vu oan thì tình hình lại khác. Cho dù tôi có gây ồn ào hơn nữa ở
đây cũng không có ai truy cứu trách nhiệm của tôi, nhân tiện nhắc nhở
anh một câu, anh nhất định là chưa xem kỹ hồ sơ về tôi.
- Cái gì...
Trương Thiên Đào nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã lập tức mở tập hồ
sơ để trên bàn ra xem, ban nãy Trương Thiên Đào đã xem hồ sơ của Diệp
Lăng Phi, trong hồ sơ quả thật có nhắc đến vợ của Diệp Lăng Phi nhưng
không có bất kỳ tư liệu riêng nào về vợ của Diệp Lăng Phi, Trương Thiên
Đào nhìn qua một lượt rồi để tại liệu lên bàn nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện này có liên quan tôi sao?
Diệp Lăng Phi lấy điếu thuốc trên miệng ra, ngay sau đó Diệp Lăng Phi lại đứng lên nói:
- Đương nhiên có liên quan rồi. Vì thị trưởng Tỉnh Thành của các anh là
bố cô ấy, hơn nữa tôi và thị trưởng của các anh cũng là chỗ quen biết.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi không động thủ, cảnh sát Trương ban
nãy anh không phải không nhìn thấy, nếu tôi muốn trốn, anh cơ bản không
thể chặn được tôi, còng tay ở trước mặt tôi không có bất kỳ tác dụng nào cả, còn về khẩu súng lục của anh...
Diệp Lăng Phi nói đến đây bèn thấy Trương Thiên Đào bất giác có tư thế
chuẩn bị rút súng ra nhưng Diệp Lăng Phi đã sớm có hành động, Diệp Lăng
Phi nhanh như chớp tiến lên một bước, đúng lúc tay phải Diệp Lăng Phi
vừa mới rút súng ra thì tay phải Diệp Lăng Phi đã để ở cổ họng Trương
Thiên Đào.
- Cảnh sát Trương, anh có muốn thử xem ngay lập tức tôi có thể bóp nát cổ họng của anh hay không?
Trên mặt Diệp Lăng Phi hiện lên nụ cười ma quái, hắn khẽ cười nói:
- Tôi thích nhất là nghe thấy tiếng cổ họng của kẻ khác bị bóp nát.