Tay phải Diệp Lăng Phi giống như gọng kìm nghiến chặt vào cổ họng Trương Thiên Đào, đến mức Trương Thiên Đào cảm thấy không thể thở được. Trương Thiên Đào biết lúc này nếu Diệp Lăng Phi thật sự muốn lấy tính mạng của gã thì quá dễ dàng. Tay phải Trương Thiên Đào cầm khẩu súng từ từ để
xuống, Trương Thiên Đào lúc này không dám mang tính mạng của mình ra
đùa.
Diệp Lăng Phi buông tay ra, nhân tiện cầm luôn khẩu súng của Trương
Thiên Đào. Hắn lùi lại hai bước rồi xin lỗi Trương Thiên Đào đang đứng
ho ở trước mặt hắn:
- Cảnh sátTrương, thật xin lỗi, ban nãy tôi cũng là bất đắc dĩ.
Trương Thiên Đào vẫn còn ho, Diệp Lăng Phi đi về phía cửa phòng thẩm
tra, Trương Thiên Đào thấy Diệp Lăng Phi cầm súng đi ra cửa, vội vàng
kêu lên:
- Không được!
- Suỵt...
Diệp Lăng Phi tay cầm súng, giơ ký hiệu với Trương Thiên Đào ý bảo gã
không được nói, hắn mở cửa phòng liếc nhìn ra ngoài, sau khi thấy xung
quanh không có người, Diệp Lăng Phi khép cửa phòng lại, hắn quay người
thấy Trương Thiên Đào đang nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Ở đây là cục cảnh sát, anh đừng hòng muốn trốn thoát.
Diệp Lăng Phi tay cầm khẩu súng của Trương Thiên Đào đi đến trước mặt
Trương Thiên Đào, Diệp Lăng Phi vứt khẩu súng cho Trương Thiên Đào nói:
- Tôi không hề nói tôi định trốn. Trả súng cho anh đấy.
- Bịch!
Diệp Lăng Phi vứt khẩu súng xuống trước mặt Trương Thiên Đào, rồi quay
người đi về phía chiếc ghế. Diệp Lăng Phi lúc này quay lưng về phía
Trương Thiên Đào, nếu Trương Thiên Đào muốn tấn công Diệp Lăng Phi từ
sau lưng thi cơ hội thành công rất lớn. Trương Thiên Đào cầm khẩu súng,
họng súng vốn định hướng về Diệp Lăng Phi, nhưng khẩu súng trong tay gã
lại không có cách nào ngắm về Diệp Lăng Phi, cuối cùng Trương Thiên Đào
đành tự mình từ bỏ suy nghĩ đó, hắn cất khẩu súng vào người rồi đối diện với Diệp Lăng Phi hỏi:
- Rút cuộc anh muốn làm gì?
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, hắn bảo Trương Thiên Đào cũng ngồi xuống.
Trương Thiên Đào chần chừ một lát cuối cùng cũng ngồi xuống. Diệp Lăng
Phi nhìn Trương Thiên Đào nói:
- Tôi nghĩ không cần tôi nói nhiều, anh cũng biết rõ thực lực của tôi,
sở dĩ tôi muốn nói chuyện với anh vì tôi thấy anh không phải là một kẻ
xấu vì vậy tôi muốn nói chuyện một cách thoải mái với anh.
- Nói chuyện gì? Tôi và anh có gì đáng nói với nhau sao?
Trương Thiên Đào cảm thấy thật buồn cười, gã là một cảnh sát hình sự,
theo lý mà nói chỗ này phải do hắn làm chủ nhưng tình hình lúc này lại
không như vậy, Trương Thiên Đào nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Phi khẽ thở
dài nói:
- Được rồi, anh muốn nói chuyện gì đây?
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói vậy xong, hắn khẽ nói:
- Thế mới đúng chứ. Cảnh sát Trương, giữa tôi và anh không có hận thù gì, tôi thấy anh là một cảnh sát không tồi.
Trương Thiên Đào bất giác thở dài, dường như câu nói của Diệp Lăng Phi
đã nói trúng tâm can của gã. Diệp Lăng Phi nói hết câu, ngữ khí đột
nhiên thay đổi nói:
- Nhưng tôi thấy nếu anh cứ tiếp tục làm việc kiểu này sẽ rất dễ đẩy mình vào nguy hiểm.
- Ý anh là sao?
Trương Thiên Đào kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Phi. Trương Thiên Đào cho rằng câu nói của Diệp Lăng Phi chỉ là dọa nạt mà thôi, gã làm sao lại có thể rơi vào nguy hiểm được chứ. Đây là chuyện không thể. Thần sắc biểu hiện giữa hai đầu lông mày Trương Thiên Đào tỏ vẻ không tin. Diệp Lăng Phi
thấy vậy khẽ lắc đầu nói:
- Cảnh sát Trương, có phải anh không tin lời tôi nói? Nhưng cũng không sao, vì tôi sẽ chứng minh cho anh thấy.
Trương Thiên Đào hỏi:
- Anh chứng mính cho tôi xem? Xem cái gì?
Diệp Lăng Phi cười thản nhiên nói:
- Cảnh sát Trương, anh nói tôi có thể chứng minh cho anh xem cái gì, trừ phi là muốn nói với tôi, bây giờ anh đang bị kẻ khác gài bẫy, cảnh sát
Trương, tôi hỏi anh một câu, anh làm sao mà biết được tôi có liên quan
đến vụ án đó, do anh có bằng chứng hay có người báo?
- Chuyện này...
Câu hỏi của Diệp Lăng Phi quả thực đã khiến Trương Thiên Đào cứng họng.
Trương Thiên Đào ngẩn người rồi cúi đầu xuống có vẻ như đang tìm thuốc,
nhưng tay gã tìm hồi lâu cũng không lấy được thuốc ra. Trương Thiên Đào
đành ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện này là do cục trưởng nói, tôi...tôi đang điều tra.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói vậy xong, gã khẽ cười nói:
- Cục trưởng?. Quả nhiên để tôi đoán đúng, thực sự là có kẻ ở đằng sau giở trò.
Hôm nay lúc bắt đầu Diệp Lăng Phi còn mơ hồ, Diệp Lăng Phi thấy cho dù
hiệu suất phá án của cảnh sát ở đây có cao hơn nữa cũng sẽ không thể
biết chuyện này liên quan đến hắn, nhưng cảnh sát ở đây lại trực tiếp
đến bắt hắn. Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn vẫn luôn
suy nghĩ về chuyện này, qua thái độ của Trương Thiên Đào Diệp Lăng Phi
thấy trong chuyện này nhất định có chuyện liên quan. Mặc dù Trương Thiên Đào vẫn làm theo quy định, bắt Diệp Lăng Phi khai cung nhưng khi Trương Thiên Đào đối diện với Diệp Lăng Phi, khẩu khí thẩm vấn rất yếu thậm
chí không dám đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy phản ứng đó của Diệp Lăng Phi một mặt là do Trương Thiên Đào là một cảnh sát không
tồi, căm ghét cái xấu, mặt khác cũng chứng minh trong tay cảnh sát không có bằng chứng, nếu không Trương Thiên Đào sẽ không cần dùng thái độ này để đối diện với Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi luôn nghĩ rút cuộc là kẻ nào ở đằng sau giở trò, mục đích
là gì. Nhưng tình hình trước mắt khiến Diệp Lăng Phi nhất thời cũng khó
mà nhìn rõ được duyên cớ phức tạp ở bên trong. Hắn chỉ có thể tạm thời
để chuyện đó sang một bên, muốn thông qua Trương Thiên Đào có được nhiều tư liệu hơn nữa. Đó là ý định của Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ Diệp
Lăng Phi chưa nói được mấy câu thì Trương Thiên Đào đã chủ động nói ra
rồi.
Diệp Lăng Phi nghe Trương Thiên Đào nói là do cục trưởng dặn dò, hắn hơi chột dạ, lúc này vẫn chưa cần phải đoán, Diệp Lăng Phi chỉ có thể tiếp
tục nói:
- Cảnh sát Trương, cho dù là người ở trên sắp xếp bắt anh làm nhưng anh
là người thi hành, nói cách khác một khi xảy ra chuyện gì, nếu truy cứu
ra người đen đủi vẫn là anh.
Trương Thiên Đào nói:
- Điều này không thể. Tôi làm án theo lệnh của cục trưởng.
- Anh nói anh làm theo lệnh của cục trưởng, cục trưởng của anh từng kẻ
giết người nhất định là tôi sao? Nếu không nói, anh làm như thế này là
đang dùng hình để ép cung, nếu tôi thật sự là kẻ giết người thì không
nói làm gì nhưn nếu tôi không phải thì trách nhiệm của anh sẽ lớn đấy.
Cảnh sát Trương, anh suy nghĩ kỹ một chút, tôi có thể nói với anh một
cách rõ ràng rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như anh nghĩ.
-Chuyện này...
Trương Thiên Đào hơi do dự, đúng lúc đó cửa phòng thẩm vấn có tiếng gõ
cửa, Trương Thiên Đào mở cửa phòng thẩm vấn thấy một viên hình cảnh đứng ở cửa, viên hình cảnh đó thì thầm vài tiếng vào tai Trương Thiên Đào,
Trương Thiên Đào ngạc nhiên nói:
- Thật sao?
Viên hình cảnh gật đầu nói:
- Đội trưởng, đương nhiên là thật rồi. Bây giờ chúng ta cần lập tức hành động.
-Được, lập tức hành động.
Trương Thiên Đào gật đầu quay vào phòng thẩm vấn, gã nói với Diệp Lăng Phi:
- Bây giờ tôi phải ra ngoài làm án, xảy ra chuyện lớn rồi, đợi tôi quay lại sẽ thẩm vấn anh.
Trương Thiên Đào quay người đang định đi thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Cảnh sát Trương, đến đây.
Trương Thiên Đào hơi sửng sốt, không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì, gã
đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa tay phải ra, để viên đạn trong tay vào tay Trương Thiên Đào, hắn ngẩng đầu
lên nhìn Trương Thiên Đào khẽ nói:
- Cảnh sát Trương, thật sự xin lỗi, con người tôi quả thật không tin người khác, nhất là không tin cảnh sát.