âu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng bịch bụp, một vật thể từ phía cửa nhà xưởng bay thẳng vào trong.
- Mẹ kiếp, con mụ này nặng thật đấy!
Tiếng của Dã Thú vọng từ bên ngoài vào, chỉ nhìn thấy ở bên ngoài cửa,
tay Dã Thú xách một khẩu súng liên thanh, họng súng ngắm thẳng vào
Hoskin, mở miệng nói:
- Này cái tên khốn nạn Kim gì gì kia, mày gửi cho tao con mụ này, tao chịu không nổi nữa rồi, xách tới đây trả lại cho mày đó!
Kim Quảng lúc này mới nhìn rõ vật thể vừa bay vào đó chính là Maria
đang bị trói chặt. Kim Quảng không rõ, rõ ràng hắn phái Maria đi giết Dã Thú, sao đang yên đang lành Maria lại bị Dã Thú túm lại ném vào đây.
Kim Quảng đương nhiên không hiểu được rồi, cũng giống như Diệp Lăng Phi vừa nãy đã nói, tất cả đã được Diệp Lăng Phi nắm rõ. Diệp Lăng Phi tới
đây cũng chỉ vì muốn câu con cá lớn Hoskin này ra mà thôi.
Maria đột nhiên tới tìm Dã Thú. Diệp Lăng Phi đã đoán được đây chẳng
qua lại là thủ đoạn của Kim Quảng, mục đích chính chẳng qua là để Dã Thú rời khỏi hắn, để hắn thiếu đi một cánh tay. Diệp Lăng Phi liền tương kế tựu kế, để Dã Thú trực tiếp khống chế Maria, đem tới đây.
Hoskin thấy Dã Thú cầm súng đứng ở cửa, trong lòng biết không ổn rồi,
vừa định gọi người nổ súng, súng của Dã Thú liền vang lên, chỉ nghe thấy đạn bay ra rầm một tiếng vang lánh bên trong nhà xưởng, lập tức có năm
sáu tên đàn ông cầm súng lục từ trên tầng hai của nhà xưởng rơi xuống.
Chính lúc này, bỗng lại nghe thấy tiếng súng vọng lên, dường như ở bên
ngoài cũng có người đang tấn công. Ngay sau đó liền có mấy quả đạn khói
được ném từ ngoài cửa sổ vào, bên trong nhà xưởng liền mờ mờ toàn sương
phủ kín.
- Nhanh giết chết Satan!
Hoskin vừa thấy khói tràn vào trong nhà xưởng, trong lòng liền cuống
lên, đây là cơ hội báo thù mà hắn đã phải đợi bao nhiêu năm nay. Hoskin
không muốn lần này lại để Diệp Lăng Phi chạy thoát. Nhưng khói đã âm u
phủ đầy nhà xưởng, mấy người của Kim Quảng cũng loạn lên nổ súng, Nhưng
đâu có thể bắn trúng được Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này sớm đã
núp ra ngoài rồi, ngay chính lúc đạn khói được ném vào, Diệp Lăng Phi đã túm lấy Bạch Thúy Bách cùng với Dã Lang chạy ra bên ngoài.
Ở bên ngoài, Angel và Bành Hiểu Lộ hai người đang tấn công về phía nhà
xưởng. Bành Hiểu Lộ và Angel sớm đã ẩn thân ở gần đây, chỉ chờ đợi cơ
hội nổ súng tấn công, để yểm hộ cho Diệp Lăng Phi rút lui, tất cả những
điều này đều nằm trong kế hoạch của Diệp Lăng Phi. Thế nên ngay vào
khoảnh khắc Bành Hiểu Lộ và Angel ném đạn khói vào. Diệp Lăng Phi đã
chạy đi rồi.
Đợi lúc vừa chạy ra ngoài, Diệp Lăng Phi
liền thẳng tay ném ngay tên Bạch Thúy Bách trong tay xuống đất, nhổ nhổ
nước bọt, mắng:
- Mẹ nó chứ, tên già Hoskin khốn kiếp kia vẫn chưa chết. Hôm nay ông sẽ giết chết mày!
- Satan. Lương Ngọc bên đó báo tin tới, bọn họ rất nhanh sẽ lao tới đây thôi!
Angel cầm điện thoại trong tay, nói với Diệp Lăng Phi.
- Chúng ta giờ làm thế nào đây?
- Làm thế nào nữa, đứng đây đợi tên lão già khốn kiếp Hoskin đó tự sa lưới thôi!
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:
- Anh quá hiểu tên già khốn nạn đó rồi, cũng giống như lần này, anh
biết tên già khốn nạn đó nhất định sẽ không lập tức giết anh luôn, quả
nhiên để anh đoán trúng rồi, tên già khốn nạn đó muốn chơi anh đến chết, không ngờ rằng lại bị anh chơi cho, bây giờ, chúng ta chỉ cần đợi tên
già khốn nạn đó tự mò tới thôi!
Bốn phía của nhà xưởng
dội vang lên tiếng súng, cảnh sát Ma Cao đã lao tới đây rồi. Buổi chiều
Diệp Lăng Phi sau khi nhận được điện thoại của Kim Quảng xong, liền nghĩ ngay ra kế hoạch này. Trước tiên hắn cần tới đây trước, tận mắt nhìn
thấy Hoskin. Diệp Lăng Phi tin rằng, theo những gì hắn hiểu về Hoskin.
Hoskin sẽ không thể lập tức giết hắn luôn, Hoskin nhất định sẽ nghĩ cách để hành hạ hắn. Mấy năm nay, Hoskin luôn nghĩ cách giết Diệp Lăng Phi,
nhưng đều thất bại cả khó khăn lắm mới có được cơ hội này, Hoskin tuyệt
đối không thể một phát giết chết ngay Diệp Lăng Phi.
Lần này Diệp Lăng Phi quả nhiên lên kế hoạch hoàn toàn chính xác, Hoskin thật sự muốn từ từ hành hạ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi để Dã Lang
Thông báo cho Lương Ngọc. Lương Ngọc bây giờ là cảnh sát đại diện bên
Hồng Kông hợp tác với bên cảnh sát Ma Cao. Ý của Diệp Lăng Phi chính là
hy vọng phía bên cảnh sát Ma Cao phái người đi bắt đám người Kim Quảng.
Đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng có thể nhân cơ hội giết chết Hoskin.
Trên thực tế mọi việc xảy ra cũng chuẩn xác như những gì Diệp Lăng Phi
dự tính, tất cả đều được Diệp Lăng Phi nắm gọn trong lòng bàn tay.
Hoskin dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được rằng, kế hoạch mà hắn tận tâm tận sức vạch ra lại bị Diệp Lăng Phi hủy hoại thành thế này. Hoskin trước giờ chưa bao giờ cảm thấy được hắn cách mục đích lại gần như thế
này cả, song cuối cùng hắn vẫn bị thất thủ. Điều đả kích này thực sự quá lớn, giống như một người vốn đã nắm chắc được thắng lợi trong tay rồi,
tới cuối cùng bỗng phát hiện ra, tất cả đó chỉ là cuộc đời muốn trêu đùa hắn, hắn chỉ là một kẻ thất bại.
Hoskin bây giờ chính
là có cảm giác này, hắn oán hận chính mình, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã
tự thân bước vào cạm bẫy do chính tay hắn định sẵn ra, tại sao hắn không lập tức giết luôn Diệp Lăng Phi chứ.
Nhưng bây giờ tất cả đều đã quá muộn rồi, điều mà Hoskin bây giờ có thể làm chính là
chạy. Nhưng hắn lại có thể chạy vào đâu được chứ, Diệp Lăng Phi đâu để
Hoskin chạy thoát được.
Madoff đem theo hai thuộc hạ
vừa đẩy Hoskin lên trên xe, đang định lên xe tẩu thoát, lúc này liền
nghe thấy một trận súng vang lên, ngay sau đó hai người đàn ông đi bên
cạnh Madoff bị đổ vật xuống đất.
Madoff vội vàng rút
súng ra, còn chưa đợi hắn nổ súng, lại nghe thấy một trận súng vang lên, xác của Madoff đổ vật xuống ngay trước mặt Hoskin.
- Hoskin, sao giờ ông lại muốn chạy à, ban nãy chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà. Thật là, chẳng nể mặt tôi tẹo nào cả vậy!
Diệp Lăng Phi cười hì hì xuất hiện trước mặt Hoskin. Bước theo sau Diệp Lăng Phi còn có Dã Thú, Dã Lang. Hai người này trên tay cầm hai khẩu
súng liên thanh, trận súng vừa nãy chính là do hai người này bắn ra,
trong chốc lát tiêu diệt luôn cả ba tên vừa đổ xuống lúc nãy, bao gồm cả Madoff.
Hoskin vừa thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trước
mặt hắn, hắn liền biết ngay lần này hắn chạy không thoát được nữa rồi.
Hoskin ngồi trên xe, nhìn Diệp Lăng Phi, oán hận nói:
- Satan, dù ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!
- Hoskin tiên sinh, đừng nói như thế mà, xem ông nói gì kìa, cứ như
giữa chúng ta có thù hận sâu nặng lắm vậy, thật ra, giữa chúng ta cũng
đâu có thù hận gì đâu nào, chẳng qua chỉ là mối quan hệ bình thường như
ông muốn giết tôi, tôi muốn giết ông đơn giản thế thôi mà!
Diệp Lăng Phi trên tay cầm súng, miệng vừa cười vừa nói:
- Thật ra, chuyện giữa chúng ta rất dễ giải quyết, giờ tôi giết chết
ông. Ông sẽ không còn cơ hội giết tôi được nữa. Hoskin tiên sinh, lần
này ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ để ông chết thật, sẽ không còn để
ông làm tôi phải bận tâm nữa đâu!
- Satan, ta có làm ma cũng sẽ không buông tha cho ngươi!
Hoskin ngồi trong xe hét lớn lên.
Diệp Lăng Phi hất hất tay về phía Dã Thú. Dã Thú nhấc khẩu súng lên
bước qua, đầu súng chĩa thẳng vào Hoskin lên đạn, cứ thế bắn mãi cho tới lúc toàn bộ số đạn nằm trong nòng súng ghim thẳng vào người Hoskin, Dã
Thú mới dừng lại.
- Đại ca, chúng ta dọn thôi, lần này em có thể khẳng định chắc chắn rằng Hoskin không thể sống lại được nữa đâu!
Dã Thú nói.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, cười nói:
- Lão già Hoskin này lúc nào cũng vậy, anh biết ngay hắn sẽ tháo chạy
từ chỗ này mà, kết quả cũng thật bị anh đoán trúng rồi, chẳng lẽ hắn
không biết chọn lấy một con đường khác sao, xem ra có một số người cứng
đầu thì vẫn cứng đầu mãi thôi. Đối đãi với một số kẻ cứng đầu thế này,
cách tốt nhất chính là tiêu diệt triệt để bọn chúng.
Diệp Lăng Phi nói xong câu này, liền quay luôn người, cất bước rời khỏi đây.
Mấy người Diệp Lăng Phi quay trở về khách sạn Lisboa, vừa về tới phòng. Diệp Lăng Phi liền nhanh chóng thay ngay toàn bộ bộ quần áo bám đầy bụi bẩn trên người ra, sau đó liền bước vào trong phòng tắm, nằm trong bồn
tắm, tay cầm chiếc điện thoại ra gọi điện cho Bạch Tình Đình.
- Bà xã yêu, em ngủ chưa?
- Em vẫn chưa ngủ!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, ngày mai là đón lễ Nguyên Đán rồi, em thật sự mong anh sớm quay trở về!
- Ngay mai là Nguyên Đán rồi, nhanh thật đấy!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thế thì anh chúc bà xã tết Nguyên Đán vui vẻ trước vậy!
- Vâng, ông xã cũng đón tết Nguyên Đán vui vẻ!
Bạch Tình Đình nói.
- Bà xã, anh ở đây có hai tin, một tin tốt và một tin xấu, không biết em thích nghe tin nào trước?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình nghĩ nghĩ một lát, rồi nói:
- Thế thì nghe tin tốt trước đi!
- Tin tốt là Bạch Thúy Bách còn sống, anh đã cứu được anh ta ra ngoài, hiện giờ đang ở trong bệnh viện điều trị!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh dự tính cũng phải hai ba ngày anh ta mới có thể về nhà được!
- Ông xã, thật vậy sao?
Bạch Tình Đình vui mừng ra mặt, theo Bạch Tình Đình thấy, Diệp Lăng Phi cho dù có cứu được Bạch Thúy Bách ra cũng cần mất một khoảng thời gian, vì theo Diệp Lăng Phi nói, tình hình bên Ma Cao rất phức tạp. Nhưng
Diệp Lăng Phi lại trong thời gian ngắn như vậy đã cứu được Bạch Thúy
Bách ra ngoài, thật sự khiến Bạch Tình Đình cảm thấy rất ngạc nhiên,
điều này có nghĩa là Diệp Lăng Phi cũng rất nhanh là có thể về nhà. Vừa
nghĩ tới việc sắp được gặp Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình trong lòng liền cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
- Ông xã, thế tin xấu thì sao?
Bạch Tình Đình nghĩ tới lúc nãy Diệp Lăng Phi có nói còn một tin xấu
nữa, trong lòng Bạch Tình Đình bỗng nhiên có chút lo lắng, lo tin xấu
này có liên quan tới Diệp Lăng Phi.
- Tin xấu là ngày
mai anh không thể quay về thành phố Vọng Hải được, anh cần phải ở lại Ma cao hai ba ngày nữa, bên này còn có một số chuyện cần anh giải quyết!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cũng có nghĩa là, anh không thể cùng bà xã đón tết Nguyên Đán được!
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói tin xấu chính là tin này xong, cô liền thở phào nhẹ nhõm, miệng cười nói:
- Ông xã, anh thật xấu, em còn nghĩ là tin xấu gì cơ, ừm, em biết rồi,
dù sao ngày mai em cũng có chuyện phải làm, em định cùng Hân Mính đi
dạo, à, Ông xã, em quên không nói với anh, hôm nay em đưa Hân Mính tới
bệnh viện khám sức khỏe, bác sĩ nói sức khỏe của Hân Mính rất tốt. Ông
xã, đây có được coi là tin tốt không?
Diệp Lăng Phi nghe thấy thế liền cười nói:
- Đây đương nhiên là tin tốt rồi, là tin tốt nhất trong ngày hôm nay đối với anh!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã, em biết ngay anh nghe thấy tin này xong nhất định sẽ rất vui
mà, ưm. Ông xã, em hy vọng anh sớm quay về với em, em rất muốn được gặp
anh, vô cùng vô cùng vô cùng nhớ ông xã!
Diệp Lăng Phi
và Bạch Tình Đình lại nói chuyện phiếm một lúc nữa, nói cả một đống
chuyện, nói cho tới mức nhức cả miệng mới chịu cúp điện thoại. Hắn ở
trong bồn tắm thoải mái tắm một hồi xong, cuối cùng mặc quần áo ngủ lên
giường. Tối hôm nay Diệp Lăng Phi không muốn nghĩ gì cả, hắn chỉ muốn
ngủ một giấc thật thoải mái.