Davis lên máy bay trốn khỏi Ma Cao đúng ngay đêm Hoskin xảy ra chuyện.
Lão hồ ly này ngửi thấy có mùi vị không ổn ở đây, hắn liền không dám lưu lại ở Ma Cao nữa, ngay đêm đó liền rời luôn khỏi Ma Cao, còn Mễ Tuyết
cũng cùng với Davis rời khỏi Ma Cao, lần đi này không còn chút dấu vết
nào lưu lại nữa rồi.
Ngày hôm sau, Lương Ngọc tìm đến
Diệp Lăng Phi, nói cho Diệp Lăng Phi nghe mọi chuyện xảy ra tối hôm qua. Bên phía cảnh sát đã bắt được Kim Quảng, đồng thời cũng phát hiện xác
của Hoskin.
Mấy chuyện này cho dù Lương Ngọc không kể
cho Diệp Lăng Phi biết, trong lòng Diệp Lăng Phi cũng đã rõ rồi. Lương
Ngọc thuận miệng cũng nói cho Diệp Lăng Phi biết, sòng bài của Kim Quảng đã bị điều tra qua, khả năng sẽ điều tra ra Kim Quảng có dính líu tới
rất nhiều chuyện, tình hình cụ thể thế nào vẫn còn đang trong quá trình
điều tra, chờ điều tra rõ mới có kết quả được.
Diệp
Lăng Phi cũng chẳng thèm lo mấy chuyện này, hắn bây giờ chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng giải quyết cho xong mọi chuyện ở bên Ma Cao này, xem xem
lúc nào Bạch Thúy Bách có thể quay trở về đại lục được.
- Tết Nguyên Đán vui vẻ!
Lương Ngọc nói xong những chuyện này, bỗng cười nói với Diệp Lăng Phi.
- Hôm nay là tết Nguyên Đán rồi!
- Tết Nguyên Đán vui vẻ!
Diệp Lăng Phi cũng cười nói:
- Cảnh sát Lương, hôm nay không biết cô có chuyện gì không?
- Hôm nay?
Lương Ngọc nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi có thể, cô thắc mắc hỏi:
- Hôm nay là tết Nguyên Đán, vốn tôi định nghỉ ngơi, nhưng tối hôm qua
vừa mới bắt được Kim Quảng. Tôi có thể cần phải cùng đồng nghiệp tăng
ca. Diệp tiên sinh, anh nên hiểu rõ, dù sao tôi cũng là người do bên
Hồng Kông phái tới, ở lại bên Ma Cao cũng chẳng được mấy ngày...!
Diệp Lăng Phi nghe xong những lời của Lương Ngọc, cười nói:
- Cảnh sát Lương, tôi biết cô bận, có điều, tôi muốn nhờ cô làm giúp tôi một chuyện.
Lương Ngọc nghe vậy, hỏi:
- Diệp tiên sinh, không biết là chuyện gì, nếu tôi có thể giúp được,
nhất định sẽ giúp, dù sao anh cũng đã từng cứu tôi, nếu không phải là
anh, tôi...!
Lương Ngọc còn chưa nói xong,. Diệp Lăng Phi liền cắt ngang ngay lời của Lương Ngọc. Diệp Lăng Phi nói:
- Cảnh sát Lương, người thật sự cứu cô không phải là tôi, mà là Dã
Lang. Tôi chỉ muốn để cô và Dã Lang hôm nay đi tới bệnh viện một chuyến, giúp tôi trông chừng Bạch Thúy Bách. Tôi có thể ngày mai sẽ rời khỏi
đây quay về Vọng Hải, còn cơ thể của Bạch Thúy Bách lại không thích hợp
với việc lập tức ngồi máy bay về, thế nên, tôi muốn nhờ Cảnh sát Lương
giúp tôi chuyện này, đợi sau khi sức khỏe của Bạch Thúy Bách khỏi rồi,
giúp tôi sắp xếp đưa hắn quay về. À, đương nhiên, tôi sẽ để Dã Lang lại, để cậu ấy hỗ trợ cảnh sát Lương. Trong thời gian Kim Quảng khởi án.
Bạch Thúy Bách có khả năng là một là nhân chứng quan trọng, tôi tin Cảnh sát Lương hiểu rõ ý của tôi!
Dã Lang đang ngồi ngay
bên cạnh Diệp Lăng Phi, nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi. Dã
Lang khe khẽ cau mày lại. Dã Lang có thể nghe ra được Diệp Lăng Phi có ý muốn tạo cơ hội để hắn và Lương Ngọc gần gũi với nhau, trong lòng Dã
Lang rất mâu thuẫn, không rõ có nên tiếp xúc thêm nữa với Lương Ngọc hay không. Dù sao Lương Ngọc cũng là cảnh sát Hồng Kông, còn Dã Lang lại là phần tử buôn lậu vũ khí. Đây chẳng khác nào là câu chuyện giữa quan và
cướp cả, rất dễ xảy ra vấn đề.
Phản ứng của Dã Lang tất cả đều lọt vào mắt của Dã Thú. Dã Thú kéo kéo cánh tay của Dã Lang một cái, nhỏ giọng nói:
- Dã Lang à, những ngày tươi đẹp của cậu tới rồi đó, tiểu cô nương này
rất xinh đẹp, nếu cậu không cần thì thật là.. quá đáng tiếc!
Dã Lang chỉ quay nhìn Dã Thú một cái, song không nói gì cả.
Lương Ngọc có chút khó xử, cô ngập ngừng nói:
- Diệp tiên sinh, thế này tôi... tôi... tôi lo...!
- Cảnh sát Lương, chẳng lẽ chuyện này cô không thể giúp được sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hôm nay là tết Nguyên Đán mà, cô và Dã Lang tới xem tình hình của
Bạch Thúy Bách xong, có thể ra ngoài đi dạo cũng được mà, dù sao chúng
ta cũng có duyên quen biết, cơ hội này mà để lỡ, thế thì đáng tiếc lắm!
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Lương Ngọc chỉ khe khẽ động động
môi, cô ngước đầu lên, nhìn qua Dã Lang một cái, thấy Dã Lang không hề
có bất cứ phản ứng gì xong. Lương Ngọc mới gật gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, được thôi, tôi đồng ý với anh là được chứ gì!
- Ừm, thật sự là cảm ơn quá!
Diệp Lăng Phi nói xong, quay sang phía Dã Lang, nói:
- Dã Lang, cậu và cảnh sát Lương đi ra ngoài đi, đừng ngồi ở đây nữa!
- Satan, em biết rồi!
Dã Lang đáp.
Đợi Lương Ngọc và Dã Lang rời khỏi phòng của Diệp Lăng Phi xong. Dã Thú liền toét miệng nhe răng ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Đại ca, anh sao có thể thiên vị như thế chứ, anh chỉ biết lo cho mỗi
Dã Lang thôi, cũng phải nghĩ cho em với chứ, xem có ai thích hợp giới
thiệu giúp em một chút chứ!
- Anh giới thiệu giúp cậu?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thôi đi ông. Lục Tuyết Hoa còn đang ở Vọng Hải đợi ông về đó, hơn nữa ông ở thành phố Vọng Hải chẳng phải còn có cả tình nhân nữa sao, Dã
Thú, cậu cũng biết điều chút đi, đừng có chơi quá đà!
- Đại ca, câu này của anh nói không đúng tẹo nào đâu, em cũng chỉ có mấy cô mà thôi, sao bằng đại ca anh được chứ!
Dã Thú cười nói:
- Cái cô Bành Hiểu Lộ kia chẳng phải cũng là người tình của đại ca sao, lần trước em nhìn thấy rồi đó, đại ca, em đâu phải là tên ngốc chứ,
chuyện gì bảo em không hiểu đã đành, đại ca, theo em thấy anh cứ tóm lấy cô gái ấy đi, dù sao thì ông của cô ta thế lực cũng khá mạnh, em thấy
chỉ có lợi thôi không có hại ai cả!
- Dã Thú, cậu đừng có nói linh tinh, Bành Hiểu Lộ không phải là người dễ đùa đâu!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Anh ai cũng dám đùa, chỉ riêng cô ấy là anh không dám động vào thôi,
cậu hiểu không hả. Bành Hiểu Lộ là một cô gái đơn thuần tới mức không
thể đơn thuần hơn được nữa, kiểu con gái như vậy thật sự mà động vào,
chắc chắn sẽ phiền phức hơn bất kỳ ai!
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong, liền nghe thấy ở bên ngoài cửa phòng của Diệp
Lăng Phi có tiếng bước chân dồn dập. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy thể,
liền thầm kêu một tiếng chết rồi. Hắn vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng
ra, chỉ thấy Bành Hiểu Lộ vội vội vàng vàng chạy về phía phòng của cô.
- Satan, anh gây tai họa rồi!
Angel từ trong phòng cô bước ra, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi, miệng cười nói:
- Ban nãy em định đi tìm anh, nhưng vừa ra tới cửa phòng liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đứng trước cửa phòng của anh, ừm, giờ trông bộ dạng này
của Bành Hiểu Lộ, em đoán nhất định là anh đã nói gì đó chọc giận cô ấy
rồi, lần này thì có trò hay xem rồi!
- Angel không có chuyện của em nữa, em mau quay về phông đi!
Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Angel một cái. Angel liền rướn môi bĩu một cái, miệng lạnh lùng nói:
- Được thôi, anh chỉ biết nổi cáu với em thôi, thôi vậy, em chẳng thèm
tranh luận với anh làm gì, em quay về phòng của mình vẫn là hay hơn cả!
Angel vừa nói vừa quay vào phòng đóng cửa phòng lại.
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ mệt đây,
theo tính cách của Bành Hiểu Lộ, sau khi nghe thấy những lời ban nãy
mình vừa nói với Dã Thú, nhất định sẽ tức giận. Diệp Lăng Phi cau mày
quay trở về phòng, nói với Dã Thú:
- Dã Thú, hôm nay
anh vốn định đi tìm Trần Tam, hắn giúp anh làm nhiều chuyện như vậy,
nhưng bây giờ… xem ra hôm nay anh không đi được rồi, cậu đi tìm Trần Tam một chuyến đi vậy, nói chuyện qua với Trần Tam, nhân tiện hỏi hắn ta
xem có cần chúng ta giúp chuyện gì không, ngoài việc vũ khí ra thì những chuyện khác đều dễ nói chuyện thôi, hiểu chứ?
Dã Thú đứng dậy, mở miệng nói:
- Đại ca, em biết rồi, anh mau đi giải quyết chuyện của anh đi, em thấy bây giờ đại ca quả thật có phiền phức lớn rồi đó!
- Đi đi, đừng có ở lại đây giúp anh mày làm loạn nữa!
Diệp Lăng Phi nói xong, lại bổ sung thêm một câu, nói:
- À, đừng có quên nhất định phải chú ý tới an toàn đó, tuy rằng Hoskin
đã chết rồi, nhưng chuyện này không phải như thế là xong chuyện đâu. Kim Quảng vẫn còn chút thế lực ở Ma Cao này, vạn bất đắc ** có một số người muốn báo thù cho Kim Quảng, không chừng sẽ ngấm ngầm đối phó với chúng
ta đó. Cậu và Trần Tam phải hết sức cẩn thận đấy!
Dã Thú đáp một tiếng rồi bước ra khỏi phòng của Diệp Lăng Phi.
Dã Thú vừa đi khỏi. Diệp Lăng Phi ở trong phòng mân mê một hồi cũng
không biết giờ nên làm thế nào. Tuy rằng hắn không định sẽ đẩy thêm một
bước nữa về quan hệ với Bành Hiểu Lộ, nhưng cũng dẫu sao cũng tại hắn
chọc giận Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ hồi lâu, cảm thấy hắn
vẫn nên tìm cơ hội nịnh Bành Hiểu Lộ chút, tốt nhất là có thể nịnh cho
Bành Hiểu Lộ vui vẻ lên, rồi trực tiếp để Bành Hiểu Lộ quay trở về Bắc
Kinh.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, liền cất bước ra khỏi phòng. Hắn tới trước phòng của Bành Hiểu Lộ, vừa định giơ tay gõ cửa
phòng, liền thấy ở cửa phòng có một kẽ hở, vừa nãy Bành Hiểu Lộ chỉ quay về trong phòng, chứ không hề đóng cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi giơ tay
ra, đẩy cửa phòng của Bành Hiểu Lộ ra nhìn thì thấy ở trong phòng. Bành
Hiểu Lộ đang tức giận đùng đùng thu dọn đồ đạc.
- Hiểu Lộ, em đang làm gì thế này?
Diệp Lăng Phi chậm bước tiến vào bên trong cửa phòng, cười nói:
- Chẳng lẽ hôm nay em định quay trở về Bắc Kinh sao?
- Em đi đâu liên quan gì tới anh hả!
Bành Hiểu Lộ lưng quay về phía Diệp Lăng Phi, chỉ để ý tới việc dọn đồ đạc.
- Hiểu Lộ, sao em lại có thể nói như thế được chứ!
Diệp Lăng Phi bước tới bên Bành Hiểu Lộ, miệng cười nói:
- Lần này anh có thể bình an vô sự, đều may nhờ có em giúp đỡ, nếu như
không có em, sao anh có thể biết được Hoskin đã tới Ma cao nào, từ đó
cũng sao mà biết được tất cả chuyện này đều do một tay Hoskin sắp đặt để anh rơi vào bẫy của lão già đó.
- Em chính là một đứa con gái chỉ biết cuốn lấy người khác, giúp được gì cho anh chứ!
Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống, giọng điệu buồn bã nói:
- Em không muốn để người khác cảm thấy em là một người phiền phức, tôi vẫn nên quay trở về thì tốt hơn cả!
- Hiểu Lộ, em thấy hôm nay đã là tết Nguyên Đán rồi. Ma Cao giờ này cũng đang là lúc náo nhiệt!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường, nhìn bộ dạng tức giận đùng đùng của Bành Hiểu Lộ, mở miệng nói:
- À, em xem anh đó, quên mất cả chuyện chúc em Tết Nguyên Đán vui vẻ nữa chứ!
- Tết Nguyên Đán em không thấy vui gì cả!
Bành Hiểu Lộ đem quần áo thu dọn xong, liền kéo khóa túi du lịch vào, quay đầu lại, nói với Diệp Lăng Phi.
- Em phải cảm ơn anh đã đặt phòng này cho em, số tiền này đợi quay trở
về Bắc Kinh em sẽ trả lại cho anh, bây giờ thì nhờ anh trả phòng hộ, giờ em phải đi rồi!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Bành Hiểu Lộ định đi, đưa tay kéo lấy cánh tay của Bành Hiểu Lộ lại, miệng cười nói:
- Hiểu Lộ, em làm như thế này là sao chứ, vừa nãy anh chỉ là nói vớ vẩn vài câu với tên Dã Thú đó, anh chỉ là không muốn để tên Dã Thú đó cứ
mãi quấy rối anh. Anh vốn định hôm nay cùng với em đi dạo phố, em xem
anh tới Ma Cao thời gian dài như vậy rồi, cũng chưa được đi dạo phố ngày nào, hôm nay vừa hay đã giải quyết xong mọi việc, chúng ta cùng đi dạo
phố nào!
- Lừa đảo!
Bành Hiểu Lộ tức giận đùng đùng nói.
- Em thèm vào tin những lời của anh!
- Hiểu Lộ, em tin anh đi mà, hôm nay anh thật sự dự định cùng em đi dạo phố mà!
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Ban nãy anh còn đang ngồi tính, chúng ta đi mua đồ trước hay là đi chơi trước nữa đấy!
- Có gì thích mua đâu chứ, em không thích đi dạo phố!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Thế thì chúng ta đi ra ngoài chơi đi, Ma Cao ở đây cũng có khá nhiều chỗ chơi thú vị lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chúng ta đi chơi đến đêm rồi còn có thể đi xem phim nữa. Hiểu Lộ, em nói thế có được không?
Bành Hiểu Lộ không nói gì cả, song thái độ của cô lại thầm chấp nhận những ý kiến của Diệp Lăng Phi rồi.