Ngày hôm sau, Bành Hiểu Lộ nằm ngủ trong ngực Diệp Lăng Phi. Tối hôm
qua, Bành Hiểu Lộ vốn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi chuyện đó sắp xảy
ra, Bành Hiểu Lộ lại rút lui, chỉ là, những thứ này Diệp Lăng Phi đã sớm đoán trước, Diệp Lăng Phi cũng không hy vọng phát sinh quan hệ với Bành Hiểu Lộ, hắn chỉ hi vọng có thể để Bành Hiểu Lộ an ủi mình, khi hắn
phiền não, chỉ hi vọng có người ở bên cạnh hắn. Không thể nghi ngờ, giờ
phút này Bành Hiểu Lộ chính là nhân vật như vậy, cô chỉ cần ở bên cạnh
Diệp Lăng Phi cũng đã đủ để an ủi Diệp Lăng Phi rồi.
Bành Hiểu Lộ mở mắt ra, thấy Diệp Lăng Phi nhắm mắt, đang ngủ say, bộ
dạng hắn lúc này đáng yêu như một đứa trẻ. Thật khó tưởng tượng một
người đàn ông như Diệp Lăng Phi lại có thể ngủ say thế này. Bành Hiểu Lộ trên người chỉ còn lại chiếc quần lót, đó là do tối hôm qua Diệp Lăng
Phi không cởi xuống. Tuy Bành Hiểu Lộ không phát sinh quan hệ với Diệp
Lăng Phi, trước mắt vẫn là thân xử nữ, nhưng mức độ thân mật của hai
người cũng đã gần như vợ chồng, Bành Hiểu Lộ gần như khỏa thân ngủ cùng
Diệp Lăng Phi cả đêm, nếu như vậy mà không coi là thân mật thì có lẽ
trên thế giới này chẳng còn chuyện gì được gọi là thân mật nữa. Bành
Hiểu Lộ gối đâu lên cánh tay phải Diệp Lăng Phi, cô tỉnh lại, không rời
giường, mà quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi, từ trong mũi Diệp Lăng Phi
thở ra hơi thở đầy nam tính về phía Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ ngắm nhìn khuôn mặt làm cô cảm thấy mê muội của Diệp Lăng Phi, lúc này mặt cô
cũng đã đỏ bừng. Bành Hiểu Lộ từ từ đưa môi tới, cô không muốn đánh thức Diệp Lăng Phi, chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước hôn phớt Diệp Lăng
Phi một cái. Nhưng Bành Hiểu Lộ vừa mứoi ghé môi tới, còn chưa chạm vào
môi Diệp Lăng Phi, đúng lúc đó, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên mở mắt ra, tay
phải ôm lấy vai Bành Hiểu Lộ, ghé môi hôn Bành Hiểu Lộ. Sau khi Diệp
Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ tách nhau ra, Bành Hiểu Lộ mới giơ tay đánh nhẹ lên vai Diệp Lăng Phi một cái, nũng nịu nói:
- Anh đã sớm dậy rồi, còn lừa em là đang ngủ, anh đúng là xấu xa!
- Anh có nói là anh chưa dậy sao?
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,
- Toàn là em nghĩ như thế, anh có nói gì đâu!
Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi lại hôn lên môi Bành Hiểu Lộ một
cái, nhưng ngay sau đó hắn buông Bành Hiểu Lộ ra, ngồi dậy. Bành Hiểu Lộ có chút lưu luyến không rời, cô chưa từng được người đàn ông nào ôm
mình ngủ như vậy, nhất là cảm giác được cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, khiến
cho cô cảm thấy cực kỳ thoải mái ấm áp, không muốn tách khói Diệp Lăng
Phi nhanh như vậy, thấy Diệp Lăng Phi ngồi dậy, Bành Hiểu Lộ cũng ngồi
dậy, cô ôm lấy người Diệp Lăng Phi, nói:
- Em còn muốn nằm một lát!
Diệp Lăng Phi nghe giọng Bành Hiểu Lộ thỏ thẻ như một cô gái đang làm
nũng, cảm thấy cực kỳ xung động, nghiêng đầu sang, vừa lúc nhìn thấy cặp mắt long lanh của Bành Hiểu Lộ đang nhìn mình, dáng vẻ khiến ai cũng
phải thương yêu, khiến cho Diệp Lăng Phi không đành lòng rời đi, hắn
vòng tay ôm Bành Hiểu Lộ, nhẹ nhàng nói:
- Hiểu Lộ, không phải hôm nay chúng ta phải về thành phố Vọng Hải sao?
Chẳng lẽ em không nhớ là chúng ta đã đặt vé máy bay rồi à?
Bành Hiểu Lộ lắc đầu, nói:
- Dĩ nhiên là em nhớ, chỉ là, em muốn nằm thêm một lát, em... em thấy hơi lạnh, không muốn dậy sớm như vậy!
Bành Hiểu Lộ không nói gì thêm nữa, hai má đỏ hồng, vẻ kiều mỵ động lòng người không gì diễn tả nổi. Diệp Lăng Phi thấy vậy, cũng không nói thêm gì nữa, nếu Bành Hiểu Lộ nói muốn nằm thêm một lát, Diệp Lăng Phi hiểu
tâm tư của Bành Hiểu Lộ, hắn cũng nằm xuống. Chẳng qua là, lần này nằm
xuống, Diệp Lăng Phi bắt đầu tỏ ra không an phận, nói hắn sắc tâm đại
động cũng được, nói hắn bị sắc đẹp khiêu khích cũng được, tóm lại, hai
tay Diệp Lăng Phi bắt đầu không yên phận. Bành Hiểu Lộ thích cùng Diệp
Lăng Phi đùa giỡn như vậy, hai tay cô cố gắng ngăn cản Diệp Lăng Phi,
hai người nằm ở trên giường đùa nghịch. Náo loạn hồi lâu, Bành Hiểu Lộ
nép vào trong ngực Diệp Lăng Phi giống như một chú chim nhỏ, đôi môi
kiều diễm hé mở, hỏi:
- Buổi sáng anh và Bạch Tình Đình cũng làm thế này sao?
- Tình Đình không có thời gian, mỗi lần anh rời giường, Tình Đình hoặc
là đã đi rồi, hoặc là còn nằm ở trên giường ngủ, làm sao có thể làm như
vậy với anh!
- Em biết ngay là Bạch Tình Đình sẽ không náo loạn với anh như vậy mà!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô tỏ vẻ ta đây đã sớm biết chuyện là như vậy, Diệp Lăng Phi đưa tay véo mũi Bành Hiểu Lộ một cái,
hỏi:
- Sao em biết chuyện này?
- Em đoán!
Bành Hiểu Lộ nở nụ cười, đáp.
Dã Thú đã nói hắn sẽ trực tiếp đến Hồng Kông, Diệp Lăng Phi không cần
phải gọi Dã Thú. Hắn và Bành Hiểu Lộ rời giường, đầu tiên đi ăn bữa
sáng, sau đó lại bắt đầu thu dọn một chút, lần này tới tỉnh thành chính
vì miếng ngọc bội, bây giờ, ngọc bội cũng đã lấy được, coi như là hoàn
thành nhiệm vụ. Bành Hiểu Lộ gọi điện thoại cho ông nội cô, Bành Nguyên
còn đang chờ tin tức của Bành Hiểu Lộ, chỉ là Bành Nguyên không ở thành
phố Vọng Hải nữa, bởi vì sức khỏe của Bành Nguyên không được tốt lắm,
lại nghĩ điều kiện chữa bệnh ở thành phố Vọng Hải không bằng Bắc Kinh,
Bành Nguyên đã quay trở lại Bắc Kinh rồi. Bành Nguyên nhận điện thoại
của Bành Hiểu Lộ, nghe cô nói là đã lấy được ngọc bội, ông ta chỉ gật
đầu, nói:
- Rất tốt, chuyện còn lại không lo lắng nữa, để Tiểu Diệp đi làm đi!
Bành Hiểu Lộ nghe giọng nói của Bành Nguyên không khỏi có chút lo lắng,
cô không biết sức khỏe của ông nội mình có tốt không. Vốn định cùng Diệp Lăng Phi quay về thành phố Vọng Hải, nhưng Bành Hiểu Lộ thay đổi chủ ý, muốn từ tỉnh thành đi thẳng Bắc Kinh gặp ông nội của cô. Diệp Lăng Phi
không gọi điện thoại báo cho Bạch Tình Đình hắn sẽ về thành phố Vọng Hải lúc nào, định cho Bạch Tình Đình một cái kinh hỉ. Đi ra ngoài một
chuyến, Diệp Lăng Phi không thể tay không mà về, ngẫm lại, những thứ mà
hắn phải mua đúng là không ít, ngoại trừ Bạch Tình Đình ra, còn có
Trương Lộ Tuyết, Đường Hiểu Uyển… v.v cũng phải tặng quà, nghĩ đến mấy
thứ này, Diệp Lăng Phi cảm thấy nhức hết cả đầu. Quả thật, thờì buổi này có nhiều phụ nữ cũng không phải chuyện tốt, đây còn chưa tính là gì,
nếu như gặp đến ngày lễ tình nhân càng khiến người ta cảm thấy nhức đầu.
Diệp Lăng Phi một mình quay trở về thành phố Vọng Hải, hắn vừa xuống sân bay thì phát hiện thành phố Vọng Hải lại có mưa. Diệp Lăng Phi bắt xe
taxi, về biệt thự trước, hắnphải tìm một chỗ để cất đống quà mình vừa
mua. Bên trong biệt thự không có ai, Trương Vân và Suzu Yamakawa cũng
không ở bên trong biệt thự, điều này cũng không làm Diệp Lăng Phi bất
ngờ, Chu Hân Mính còn đang ở trong bệnh viện, Trương Vân và Suzu
Yamakawa nhất định đến bệnh viện để chăm sóc Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cảm thấy như vậy rất tốt, hắn có thể yên tâm chia quà tặng. Quà tặng
không thể chia sai, nếu như không đúng, nhất định sẽ làm cho mấy người
bạn gái của hắn không hài lòng. Diệp Lăng Phi cẩn thận chia các loại quà tặng, sau đó chỉ cần gửi quà nữa thôi, chuyện này không cần Diệp Lăng
Phi tự mình xử lý, chỉ cần gọi điện thoại cho công ty bưu chính là đủ
rồi, những chuyện này cứ để công ty bưu chính xử lý là được. Chờ nhân
viên công ty bưu chính lấy đồ đi, Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, hắn
ngồi ở trên ghế sa ***, nhàn nhã hút thuốc, trong lòng thầm nghĩ diễm
ngộ nhiều cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, chỉ là mình diễm ngộ quá
nhiều, mới biến thành thế này. Xem ra, từ nay về sau hắn phải cẩn thận
một chút thì tốt hơn, có quốc tịch nước ngoài cũng không thể làm cớ mãi
được, nơi này là quốc nội, những cô gái Trung Quốc sẽ không cho là Diệp
Lăng Phi có quốc tịch nước ngoài là có thể làm xằng làm bậy.
Nhìn đồng hồ, đã gần đến trưa, Diệp Lăng Phi muốn cùng Bạch Tình Đình đi ăn cơm, hắn muốn cho Bạch Tình Đình một cái kinh hỉ, cho nên, lái xe
chỗ tòa nhà tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, trước mắt đây là trụ sở của tập
đoàn Xây Dựng Thành Thị, bởi vì bên Long Sơn còn chưa xây xong, tạm
thời, trụ sở của tập đoàn đặt ở đây. Diệp Lăng Phi xuống xe, đã lâu
không tới đây, Diệp Lăng Phi cảm thấy chỗ này như mới, ngay cả bên ngoài tòa nhà thay tường thủy tinh lúc nào hắn cũng không biết, thật ra thì,
đó chỉ là cảm giác của Diệp Lăng Phi mà thôi. Trong bãi đỗ xe của tập
đoàn chật cứng xe, bởi vì trơi vừa mới mưa, mặt đất còn chưa khô, đi từ
bãi đậu xe đến chỗ cửa lớn của tập đoàn cần phải cẩn thận,nếu không thì
dễ giẫm phải vũng nước mưa. Sáu chữ lớn màu vàng “Tập đoàn Xây Dựng
Thành Thị” được gắn ở trên vách tường trong đại sản, ở quầy tiếp tân,
hai cô nhân viên tiếp tân đang cúi đầu, ngoài ra còn có hai nhân viên an ninh đang đứng ở gần cửa.
Diệp Lăng Phi đi qua quầy tiếp tân, muốn đi về phía thang máy, ngay lúc đó, chợt nghe một cô nhân viên tiếp tân gọi:
- Vị tiên sinh này, ngài có chuyện gì vậy?