Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1506: Chương 1506: Không Ai Có Thể Giúp Anh Được Đâu!(2)




Diệp Lăng Phi dừng lại, cười cười, nói:

- Tôi tới để đi dạo!

- Thật xin lỗi....!

Nữ nhân viên kia lễ phép nói,

- Tập đoàn không cho phép người ngoài đi vào, nếu như ngài không có hẹn trước thì không thể đi vào tòa nhà tập đoàn!

- Tôi nghĩ tôi không cần phải hẹn trước!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi cũng là người của tập đoàn, ừm, cô có thể cho gọi điện phó tổng giám đốc của cô, tôi.......!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói tới đây, chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên trước cửa tòa nhà, Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, hắn quay ra chỗ cửa, thấy hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngoài đó, từ trên xe cảnh sát có bốn viên cảnh sát mặc cảnh phục bước xuống, một trong số đó chính là kẻ mà Diệp Lăng Phi từng gặp Tôn Thiên Ngạo. Tôn Thiên Ngạo hiển nhiên không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này, khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi, hắn khẽ nhíu mày. Diệp Lăng Phi thấy là Tôn Thiên Ngạo dẫn cảnh sát chạy tới, hắn côý ý đi về phía Tôn Thiên Ngạo, nhẹ nhàng đụng vào người Tôn Thiên Ngạo. Lần trước Diệp Lăng Phi đã làm cho Tôn Thiên Ngạo khó xử, lần này, hắn muốn biết rốt cuộc tại sao Tôn Thiên Ngạo lại tới nơi này. Nhất cử nhất động của Diệp Lăng Phi đều bị Tôn Thiên Ngạo chú ý kỹ, Tôn Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tôi tới để làm việc, không có thời gian để ý đến anh, anh tránh ra cho tôi!

- Bảo tôi tránh ra, đó là vấn đề của anh, liên quan gì đến tôi!

Diệp Lăng Phi nghe Tôn Thiên Ngạo ăn nói không hề khách khí, hắn cũng không tức giận, cười nói:

- Tôn cảnh quan, tôi còn tưởng rằng anh tới tìm tôi chứ, à, Tôn cảnh quan, dạo này anh ngủ có ngon không, có hay găp ác mộng không?

Tôn Thiên Ngạo làm bộ như không nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, đẩy Diệp Lăng Phi một cái, vốn định đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhưng không ngờ hắn không thể đẩy được Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cứ đứng nguyên ở đó, không hề nhúc nhích, nếu như không phải là Tôn Thiên Ngạo có chuyện, Tôn Thiên Ngạo nhất định sẽ tiếp tục dây dưa với Diệp Lăng Phi, hắn chưa bao giờ gặp người nào dám làm như vậy với hắn, nhưng hôm nay cuối cùng đã có chuyện đó, Tôn Thiên Ngạo chỉ có thể nhịn xuống, đi vượt lên khỏi Diệp Lăng Phi, bước nhanh về phía thang máy. Ba viên cảnh sát đi cùng Tôn Thiên Ngạo cũng đi qua bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay người lại, nhìn Tôn Thiên Ngạo dẫn ba người bước nhanh vào trong thang máy, Diệp Lăng Phi nheo mắt lại. Theo Diệp Lăng Phi thấy, lần này Tôn Thiên Ngạo tới trụ sở của tập đoàn tuyệt đối không phải là đến cho vui, hắn không biết trong mấy ngày hắn rời khỏi thành phố Vọng Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy cô nhân viên lễ tân không nhận ra Diệp Lăng Phi, cũng không có nghĩa là trong đại sảnh không có ai biết Diệp Lăng Phi rồi, dù sao ở đây không thiếu người cũ, liếc mắt đã thấy Diệp Lăng Phi đứng ở đại sảnh. Diệp Lăng Phi chính là ông chủ tập đoàn, ai có thể đắc tội chứ. Diệp Lăng Phi cũng không mất nhiều công sức, dễ dàng đi vào trong công ty. Mấy ngày không gặp Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi trong lòng rất nhớ Bạch Tình Đình, trên đường đi đến phòng làm việc của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi còn đang suy nghĩ xem khi gặp Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nên làm thế nào để biểu đạt sự nhung nhớ của hắn với Bạch Tình Đình, ôm lấy Bạch Tình Đình là được, hay là ôm Bạch Tình Đình sau đó thì hôn cô nồng nhiệt thì tốt hơn. Trong phòng làm việc, thư ký của Bạch Tình Đình cúi đầu, hai tay đặt trên bàn phím, đang đánh văn bản, phát ra những tiếng cách cách. Cô gõ bằng cả năm ngón tay, tốc độ cực nhanh. Diệp Lăng Phi vừa đi đến cửa phòng, vừa lúc cô thư ký ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến đây, cô vội vàng đứng lên, chào:

- Tổng giám đốc!

- Tình Đình ở đâu vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Phó tổng giám đốc đang ở bên trong!

Cô thư ký nói,

- Có bốn viên cảnh sát tới tìm phó tổng giám đốc, có thể là vì chuyện mấy viên bảo vệ của công tay, chuyện này là sai sót của công ty con, nhưng cảnh sát lại tìm đến làm phiền cả tập đoàn, cũng đã được mấy ngày rồi...!

Cô thư ký không cần nói quá rõ ràng, chỉ nói tới đây, Diệp Lăng Phi đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nói cách khác cảnh sát đến đây truy xét vì chuyện Diệp Lăng Phi phái người đi đập hội sở Đại Phú Quý của Chu Ngọc Địch, Diệp Lăng Phi vốn không để chuyện này ở trong lòng, nhưng không ngờ cảnh sát lại rất quan tâm, còn muốn tiếp tục truy cứu. Nếu như là người khác điều tra thì không có vấn đề gì, Diệp Lăng Phi sẽ không nghĩ là có âm mưu, nhưng chuyện này lại do Tôn Thiên Ngạo chịu trách nhiệm, vậy thì vấn đề phải nói là rất lớn, nếu như trong chuyện này không có vấn đề, cho dù đánh chết Diệp Lăng Phi cũng không tin. Diệp Lăng Phi nghe xong cô thư ký nói xong, khẽ gật đầu, ý bảo cô tiếp tục công việc, Diệp Lăng Phi đặt tay lên nắm đấm cửa, không hề gõ cửa, trực tiếp mở cửa phòng đi vào. Ở trong phòng làm việc của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình mặc một chiếc áo sơmi trắng ngồi ghế sa ***, đối diện với cô là Tôn Thiên Ngạo và ba tên cảnh sát. Bạch Tình Đình xinh đẹp không cần phải nói, ở cả thành phố Vọng Hải, có thể nói là người đẹp số một số hai, dung mạo và khí chất tuyệt trần, cho dù là Bạch Tình Đình đã kết hôn, vẫn có không ít người đàn ông coi Bạch Tình Đình là tình nhân trong mộng. Về phần Tôn Thiên Ngạo, mặc dù mặc cảnh phục, nhưng không có dáng vẻ của cảnh sát, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy giống như là một tên lưu manh, tay cầm điếu thuốc, ghếch chân ngồi trên ghế sa ***, ánh mắt hắn không kiêng kỵ nhìn Bạch Tình Đình, không có gì phải che giấu. Điều này khiến cho Bạch Tình Đình thấy rất bực mình, chuyện này cô vốn định để cho luật sư đi xử lý, nhưng cảnh sát lại đến tìm cô, Bạch Tình Đình cảm thấy phiền não, vốn định kiếm cớ không gặp, nhưng bởi vì chuyện này dính dáng đến Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không còn cách nào, chỉ có thể gặp mấy tên cảnh sát này. Đây đã là lần thứ ba cảnh sát tới đây, Bạch Tình Đình rất bực bội, đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi mấy tên cảnh sát này đi, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Bạch Tình Đình quay đầu nhìn, không khỏi mừng rỡ, Diệp Lăng Phi cuối cùng đã quay lại.

- Ông xã!

Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi trở về, cô vội vàng đứng dậy ra nghênh đón, bởi vì ở đây có cảnh sát, Bạch Tình Đình không thể biểu hiện quá thân mật. Diệp Lăng Phi liếc nhìn bốn gã cảnh sát đang ngồi trên ghế salon, sau đó hướng ánh mắt về phía Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, anh nghe nói tập đoàn xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình đang lo mấy tên cảnh sát này đến tìm phiền toái với Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Bạch Tình Đình liền kể lại mọi chuyện cho Diệp Lăng Phi nghe. Khi cảnh sát mới đến tìm Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cũng đã từng nói với Diệp Lăng Phi rồi, lúc này, cô chỉ kể lại những chuyện xảy ra sau đó cho Diệp Lăng Phi biết thôi, trong đó bao gồm cả chuyện đám người Tôn Thiên Ngạo đến tập đoàn tìm Bạch Tình Đình, cố ý dẫn dắt Bạch Tình Đình liên hệ chuyện này với Diệp Lăng Phi, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

- Ừm, thì ra là như vậy, Tình Đình, anh biết rồi, nơi này giao cho anh đi!

Diệp Lăng Phi khẽ vỗ vai Bạch Tình Đình một cái, sau đó hắn đi tới, đặt mông ngồi xuống cái ghế sa long mà Bạch Tình Đình vừa mới ngồi, ghếch lên chân, nhìn Tôn Thiên Ngạo đang ngồi đối diện với mình, không nhanh không chậm nói:

- Tôn cảnh quan, bây giờ anh đang giữ chức vụ gì?

- Đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự!

Tôn Thiên Ngạo trả lời,

- Tôi chịu trách nhiệm vụ án người của các anh......!

Tôn Thiên Ngạo còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi giơ tay phải ra, ngă lời Tôn Thiên Ngạo:

- Tôn cảnh quan, anh đừng nói mấy cái thứ nhảm nhí này với tôi, tôi không thích nghe mấy câu nói nhảm đó, nói trắng ra là, bây giờ thăng chức rồi, sau đó thì sao, anh cứ tới đây diễu võ dương oai, dụng ý chẳng qua muốn tôi liên can đến chuyện này, để trả thù chuyện ngày đó, có đúng vậy không?

- Diệp tiên sinh, nếu như anh cứ kiên quyết cho là như vậy, tôi đây không biết nói gì hơn, tôi là một nhân viên cảnh sát, tôi sẽ dựa theo quyền lực mà pháp luật giao cho tôi để làm việc!

- Thúi lắm, anh đừng có nói mấy lời như vậy ở đây, tôi nghe nói các anh bắt người của tập đoàn chúng tôi vào cục cảnh sát rồi. Ừm, tốt, rất tốt, anh đã từng nghe qua câu, mời Phật thì dễ tiễn Phật mới khó đấy, tôi sẽ cho các anh biết cái gì gọi là tiễn Phật thì khó!

Trong lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, lúc đó, chỉ thấy Tôn Thiên Ngạo hừ lạnh, nói một câu rất ngang tàng:

- Diệp Lăng Phi, nếu như anh cho rằng gọi điện thoại cho lãnh đạo làcó thể giải quyết, vậy thì anh lầm rồi, có lẽ hai ngày nay anh không ở thành phố Vọng Hải, không biết chuyện đã xảy ra, tóm lại chuyện này không ai có thể giúp anh được đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.