Diệp Lăng Phi thật không ngờ sẽ gặp Điền Ny ở hiệu sách này. Đối với
Điền Ny. Diệp Lăng Phi đã gần quên mất. Dù sao hai người chỉ là từng gặp mặt một lần. Từ đó về sau cũng không liên hệ nữa.
Diệp Lăng Phi không muốn Điền Ny tặng sách cho hắn. Mà tự mình trả tiền mua
hai bản. Diệp Lăng Phi tính mang về cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính
nhàn rỗi không có việc gì làm thì đọc giải trí.
Diệp
Lăng Phi chỉ đơn giản hàn huyên hai câu với Điền Ny, thì điện thoại của
Tôn Hoành gọi tới. Tôn Hoành nói với Diệp Lăng Phi đã hẹn chỗ gặp mặt.
Không ở địa bàn của 3K. Cũng không ở địa bàn của Phủ Đầu Bang. Là do một người có chút bối cảnh xã hội đen chọn chỗ. Là bởi vì ngươi nọ đều biết ngươi của 3K và Phủ Đầu Bang. Xem như là một người trung gian.
Diệp Lăng Phi không nhiều lời. Hắn cúp điện thoại, nói với Điền Ny:
- Tôi có chút việc. Muốn đi trước. Chúng ta liên hệ điện thoại sau nha!
- Ừ! Vậy thì liên hệ điện thoại sau!
Trần Thiến không đi cùng Diệp Lăng Phi. Khó có cơ hội tâm sự với Ôn
Tình Miên Miên. Trần Thiến đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Vừa
lúc nhờ mặt mũi Diệp Lăng Phi. Trần Thiến cũng có thể làm quen ôn Tình
Miên Miên.
Diệp Lăng Phi vốn cũng có việc, không nói
nhiều liền rời khỏi hiệu sách. Lái xe đến thẳng KTV kia theo như lời Tôn Hoành. KTV kia là một KTV mới mở. Diệp Lăng Phi đỗ xe ở cửa KTV. Vừa
xuống xe. Lập tức có một tên của Phủ Đầu Bang đi tới, nói:
- Diệp tiên sinh. Ngài đã tới, đường chủ của chúng tôi đang ở bên trong chờ ngài!
-Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, cất bước đi vào.
Người nọ đưa Diệp Lăng Phi đi thẳng tới một phòng hát. Vừa đẩy cửa ra.
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Tôn Hoành ngồi ở bên trong một mình.
- Tới sớm vậy!
Lăng Phi đi tới, ngồi ở bên cạnh Tôn Hoành. Cười nói:
- Tôi vừa mới nhìn bên ngoài có vài tên thủ hạ của anh. Anh không biết
thật hay đùa vậy, mang tới có mấy tên thủ hạ, không sợ khi có đánh nhau
anh không chạy được sao.
- Không sợ!
Tôn Hoành tự mình rót một chén rượu đõ cho Diệp Lăng Phi nói:
- Lần này là đến đòi công đạo. Dù Sở Thiếu Lăng lá gan lớn hơn nữa.
Cũng không dám động thủ. Hừ. Nếu như hắn dám động thủ. Vậy tôi liền giết chết hắn. Coi như là báo thù cho huynh đệ của tôi.
- Khó trách. Tôi còn đang không hiểu sao anh dẫn theo có mấy tên thủ hạ tới đây. Thì ra mang theo súng tới!
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm chén rượu. Hắn nhấp một ngụm nhỏ, cười nói:
- Tôn Hoành, tố chất của anh đề cao rồi nhỉ, giờ lại uống rượu đỏ đấy.
- Không có biện pháp, long đầu yêu cầu chúng tôi nên đề cao tố chất.
Không nên cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết. Muốn học những thành
phần tri thức. Chú ý quần áo và tố chất trong sinh hoạt.
Tôn Hoành nói tới chỗ này. Cười khổ nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi uống rượu đỏ này như uống nước đường vậy. Cảm
giác thực sự không đã ghiền, vẫn là uống rượu trắng thoải mái hơn!
- Tôn Hoành, sống quan trọng nhất là thoải mái. Anh muốn làm gì thì
làm. Không nên cố gắng thay đổi chính mình. Đương nhiên. Đôi khi bị ép
phải thay đổi một chút. Thế nhưng, đó bất quá là làm trò trước mặt người khác để cho người khác nhìn thôi. Không cần phải tự ép buộc anh thời
thời khắc khắc đều như vậy. Giữa giữa tôi và anh xa lạ vậy sao?
- Ừm. Diệp tiên sinh anh nói rất đúng!
Tôn Hoành cười nói.
- Nhưng hôm nay không phải một mình tôi đến. Tống đường chủ cũng tới,
không có cách nào, nếu Tống đường chủ tới thế nào tôi cùng phải ra vẻ
một chút.
- Tống Thi cũng tới?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời đã nhìn thấy cửa phòng mở ra. Tống Thi tươi
cười đi đến. Tống Thi đối với Diệp Lăng Phi cảm kích từ tận đáy lòng.
Lần trước nhờ có Diệp Lăng Phi cứu mạng toàn gia Tống Thi. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở trong phòng liền cười nói:
- Tiên sinh. Xin lỗi. Tôi đã tới chậm!
- Tống đường chủ. Sao anh cũng tới?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tống Thi ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Hắn cười nói:
- Chuyện của Diệp tiên sinh chính là chuyện của Tống Thi tôi, xế chiều
hôm nay tôi mới biết chuyện này. Thật không ngờ người của 3K dám động
tới Diệp tiên sinh. Vừa vặn buổi tối tôi không có chuyện gì nên tới đây.
- Thì ra là thế!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Vậy tôi phải đa tạ hảo ỷ của Tống tiên sinh rồi, ừ. Chúng ta nhiều người càng náo nhiệt một chút.
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời. Cửa phòng lại mở ra. Tiêu Vũ Văn xuất hiện ở cửa. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Văn. Hơi giật mình. Hắn nhìn
về phía Tôn Hoành, hỏi:
- Sao cô ấy cũng tới đây.
Tôn Hoành bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi còn chưa kịp nói, hôm nay khi anh gọi điện thoại
cho tôi. Vũ Văn vừa vặn ở bên cạnh tôi. Anh biết đó, tôi luôn luôn không thể trêu vào Vũ Văn mà. Đành phải tùy cô ấy.
- Tôn
Hoành. Như vậy cùng không tốt, cẩn thận để long đầu biết anh dung túng
Tiêu Vũ Văn. Sẽ sờ đến anh đấy. Tôi nghe nói long đầu các anh không cho
Tiêu Vũ Văn nhúng tay vào chuyện hắc bang!
- Diệp Lăng Phi. Anh đừng làm Tôn thúc thúc của em sợ, ông em biết chuyện này.
Tiêu Vũ Văn mặc một chiếc áo ngắn, hờ bụng. Bên dưới là một chiếc váy
bò ngắn. Ngắn đến cơ hồ muốn lộ ra quần trong ra ngoài. Trên đôi chân
thon dài trắng như tuyết của nàng không đi tất chân. Như vậy càng thêm
mê người. Tiêu Vũ Văn đi thẳng đến bên cạnh Diệp Lăng Phi. Đối diện Tống Thi đang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi rất có lễ phép nói:
- Tống gia gia. Cháu muốn ngồi ở chỗ này.
- Được!
Tống Thi cười. Đứng dậy đi tới bên cạnh Tôn Hoành. Ngồi xuống. Tôn Hoành cười nói:
- Tống đường chủ. Anh sớm nên học tôi một ít. Ngồi xa một chút. Anh
không biết Diệp tiên sinh và Vũ Văn của chúng ta quan hệ rất tốt sao?
- Tôi làm sao biết!
Tống Thi nói.
- Con bé Vũ Văn này quan hệ với anh thân nhất. Tôi ít chơi đùa với cô bé nên đương nhiên không biết chuyện của Vũ Văn!
Tôn Hoành thấp giọng nói:
- Tống đương chủ. Chuyện anh không biết còn rất nhiều. Hôm nào chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Tôi nói cho anh một số chuyện giữa Diệp tiên
sinh và Vũ Văn!
Tôn Hoành và Tống Thi tán gẫu bên này.
Bên kia Tiêu Vũ Văn đã đem thân thể dán vào lòng Diệp Lăng Phi. Đưa tay
lấy chén rượu kia của Diệp Làng Phi, uống một hớp nhỏ. Sau đó cười nói
với Diệp Lăng Phi:
- Lẽ nào anh sợ gặp em?
- Chưa nói tới sợ. Chỉ là mỗi lần gặp em. Anh đều cảm giác sẽ có chuyện gì xảy ra. Lần trước cũng vậy!
Lăng Phi nói.
Tiêu Vũ Văn cười, nói:
- Chuyện lần trước anh phải cảm tạ em mới đúng. Nếu như không có em.
Anh làm sao có thể gặp được chuyện mà bao nhiêu nam nhân muốn gặp đều
không gặp được đó chứ!
Tiêu Vũ Văn vừa nói vừa hơi cọ
cọ tóc. Diệp Lăng Phi liền cảm giác mũi của mình ngứa ngáy, không nhịn
được hắt xì một cái. Tay phải hắn khoác lên vai Tiêu Vũ Văn. Tay trái
chà xát cái mùi của mình. Thấp giọng hói:
- Tiêu Vũ Văn. Em nói cho anh biết rốt cuộc đêm hôm đó anh và em có gì không?
- Anh đoán đi!
Tiêu Vũ Văn cố ý le lưỡi. Lộ ra hàm răng tuyết trắng của nàng, cười nói:
- Có thì sao. Dù sao em cũng không để ý. Anh lại phải lo cái gì?
- Sao anh có thể không quan tâm. Chuyện này đối với anh rất trọng yếu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Con người của anh là một nam nhân rất có trách nhiệm. Nếu như anh đã làm. Anh sẽ nghĩ biện pháp chịu trách nhiệm.
Tiêu Vũ Văn ngửa đầu nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tốt lắm. Vậy anh chịu trách nhiệm đi. Bây giờ em rất cần một người nam nhân quan tâm!
- Đùng làm rộn. Nhanh nói đi... nếu như nói ra. Anh mua cho em một xâu kẹo đường!
Hì hì. Tiêu Vũ Văn cười rộ lên. Nàng đưa tay ôm cánh tay Diệp Lăng Phi nói:
- Anh còn coi em là con nít ba tuổi sao. Còn mua kẹo đường nữa. Nhưng dù anh muốn mua. Cũng không nên mua cho em kẹo đường nha.
- Chỉ cần em nói, em ngươi muốn cái gì anh nhất định mua cho em. Anh thề!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiêu Vũ Văn nháy nháy mắt nàng đưa môi đến bên tai Diệp Lăng Phi thấp giọng nói:
- Vậy được rồi. Anh chịu trách nhiệm đi. Em phát hiện em mang thai của anh rồi!
- Không nhanh như vậy chứ!
Diệp Lăng Phi nghe được Vũ Văn nói vậy. Không khôi thốt ra. Hắn vừa nói xong đã thấy Tôn Hoành và Tống Thi chăm chú nhìn mình Diệp Lăng Phi vội vàng cười nói với Tôn Hoành và Tống Thi:
- Không có chuyện gì!
Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi như vậy. Cười lên hì hì. Nàng kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi đang khoác vai nàng nhích ra nói:
- Yên tâm đi. Cho dù có chuyện cùng chỉ anh và em biết, về phần anh sẽ
chịu trách nhiệm với em sao. Vậy thì chờ em nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đã nhìn ra Tiêu Vũ Văn này đang
nói đùa. Ngẫm lại cũng đúng. Nhược điểm của mình đã rơi vào tay Tiêu Vũ
Văn. Tiêu Vũ Văn làm sao có thể đơn giản cho mình biết chuyện được chứ!
Chuyện đêm đó khi nhắc tới mọi người đều giữ vững trầm mặc. Khiến Diệp
Lăng Phi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nói không chừng đêm hôm đó trình diễn một hồi hoang đường. Khiến sáu đương sự đều xấu hổ không
dám mở miệng. Không muốn nói ra.
Diệp Lăng Phi đang
muốn đổi cách khác để Tiêu Vũ Văn nói ra chuyện đêm đó. Hết lần này tới
lần khác đúng lúc này cửa phòng lại mở ra. Liền thấy hai người Sở Thiếu
Lăng và Khương Long đi vào, ở cửa, tên vẫn đi theo Sở Thiếu Lăng kia
nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi và ánh mắt tên kia gặp nhau. Lập tức. Diệp Lăng Phi chuyển ánh nứt sang Sở Thiếu Lăng đang đi tới
- Sở đại công từ. Thật không ngờ cậu quả thực sẽ đến. Thực sự là cho tôi mặt mũi quá!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Sở Thiếu Lăng và Khương Long ngồi ở đối diện Diệp Lăng Phi. Sở Thiếu Lăng vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, khẽ cười nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi nhớ anh có chút hiểu lầm. Tuy nói tôi là con trai của long đầu 3K. Nhưng tôi và 3K không có một chút quan hệ. Sở dĩ tôi
đến. Chỉ là muốn nói rõ ràng với ngài. Để tránh khôi chúng ta có chỗ
hiểu lầm.
- Sở công tử. Tôi thấy chuyện không có đơn giản như thế đâu!
Tống Thi lên tiếng, trầm mặt nói:
- Ngay sau khi Sở công tử trở về Vọng Hải. Phủ Đầu Bang chúng ta liên
tục gặp chuyện không may. Vài đường chủ đều bị người khác ám sát. Ngay
cã ta cũng thiếu chút nữa bị bang hội thanh trừ. Tất cả chuyện này ta
không tin không có một chút quan hệ với Sở công tử. Không biết Sở công
tử có phải nên cho Phủ Đầu Bang chúng ta một câu trả lời không?
Sở Thiếu Lăng cười, nói:
- Tống đường chủ. Chuyện này thật sự không có một chút quan hệ với tôi. Tôi trở về chỉ muốn ở thành phố Vọng Hải vui chơi một chút. À. Có thể
nói. Muốn quan hệ với Vũ Văn thân mật hơn, về phần chuyện của bang hội.
Tôi một mực không biết.
Sở Thiếu Lăng đã nói vậy. Đó là đem mình và 3K phân rõ giới hạn. Chính là chính xác nói cho đám người
Tống Thi. Mình không hề nhúng tay vào sự vụ hắc bang. Bất luận chuyện gì của hắc bang đều không quan hệ đến mình.
Diệp Lăng Phi nghe đến đó. Há miệng cười nói:
- Sở công tử. Không có vấn đề gì. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với
cậu. Chúng ta cử nói từng chuyện một. Nhung nếu chuyện của bang hội
không liên quan gì đến cậu. Vậy không biết tôi nên tìm ai?
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa ánh mắt sang Khương Long ngồi ở bên cạnh Sở
Thiếu Lăng. Tuy Diệp Lăng Phi không nói gì nhưng tư thế cũng đã biểu đạt rất rõ ràng. Khương Long liếc mắt nhìn Sở Thiếu Lăng trước sau đó nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi biết anh, 3K tạm thời do tôi phụ trách. Nếu như anh có chuyện gì. Có thể nói với tôi!
- Ông là ai?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tôn Hoành giới thiệu cho Diệp Lăng Phi:
- Diệp tiên sinh vị này chính là Khương Long danh tiếng lừng lẫy. Cũng là nhân vật số hai của 3K.
Diệp Lăng Phi sao có thể không nhận ra Khương Long. Chu Hân Mính suốt
ngày nghĩ làm thế nào để bắt Khương Long. Diệp Lăng Phi vừa rồi là cố ỷ
hỏi như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn Khương Long. Cười nói:
- Khương bang chủ, ông đã có thể làm chủ. Vậy thì tốt nhất. Hôm nay tôi
gặp một chút chuyện. Chính là một đường chủ tên là Tam Pháo của 3K các
ông muốn giết tôi ở bệnh viện. Không biết Khương bang chủ định làm như
thế nào?
Khương Long và Sở Thiếu Lăng hai người trước
khi đến đã biết chuyện Tam Pháo, trước đó Khương Long đã báo cáo với Sở
Thiếu Lăng. Trước khi gặp Diệp Lăng Phi hai người đã nói chuyện, tốt
nhất không nên trêu chọc người này. Theo Sở Thiếu Lăng. Trên người Diệp
Lăng Phi luôn luôn có một vẻ tà ác. Khiến Sở Thiếu Lăng trong lòng rất
kiêng kỵ.
Khương Long đã chuẩn bị tâm lý. Cũng không có cảm giác giật mình. Hắn cười nói:
- Nếu như chuyện thật sự là như vậy. Tôi nhất định phải tìm được tên
hỗn đản Tam Pháo này. Bắt hắn quỳ xuống trước mặt Diệp tiên sinh nhận
sai.
- Lè nào nhận nhận sai thì xong. Vậy cũng quá đơn giản nhi!
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói
- Nếu không phải tôi chạy nhanh. Bây giờ ông muốn gặp cũng không gặp
được tôi. Có muốn tôi cũng làm như vậy hay không. Trước tiên giết chết
ông. Sau đó sẽ ở nhận sai trước mộ ông. Như vậy là được sao?
Khương Long sắc mặt có chút khó coi. Hắn thật không ngờ Diệp Lăng Phi
nói chuyện với mình như vậy. Phải biết mình cũng là nhân vật số hai của
3K, người nào thấy mình không cúi đầu khom lưng. Nhưng thật không ngờ
Diệp Lăng Phi lại xấc xược như vậy.
Khương Long liền có chút tức giận. Hắn là lăn lộn hắc đạo đã lâu. Từ nhỏ không học vấn
không nghề nghiệp. Có thể nói từ nhỏ đã bắt đầu đánh nhau. Đánh đến bây
giờ mới lên được vị trí này tuy nói mấy năm nay không cần chính mình
động thủ chém người nhưng tính tình của hắn vẫn vậy. Hơi chút gặp phải
chuyện bất mãn Khương Long sẽ phát hòa.
Khương Long sắc nứt trầm xuống. Bên cạnh Sở Thiếu Lăng bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Nghe được Sở Thiếu Lăng ho khan một tiếng này. Khương Long giật mình,
vội nỡ nụ cười. Ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Vậy không biết Diệp tiên sinh định xử lý thế nào mới thỏa mãn?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Rất đơn giản. Ngươi chọc ta, phải chết!
Khi Diệp Lăng Phi nói đến chừ chết. Ngữ khí của hắn thoáng cái âm trầm
xuống. Mỗi người đang ngồi đây đều cảm giác được trên người Diệp Lăng
Phi truyền tới sát ý mạnh mè. Ngay cả Sở Thiếu Lăng cũng hơi đổi sắc
mặt. Sở Thiếu Lăng không khói một lần nữa đánh giá lại Diệp Lăng Phi.
Theo Sở Thiếu Lăng thấy. Diệp Lăng Phi này không phải một người bình
thường vò cùng đơn giản. Nhìn những người Phủ Đầu Bang này Tôn kính Diệp Lăng Phi như vậy. Xem ra bối cảnh của Diệp Lăng Phi rất sâu. Mà không
đơn thuần là một tiểu nhân vật chỉ dựa vào Tiêu Vũ Văn mà quan hệ với
Phủ Đầu Bang.
Sở Thiếu Lăng không bao giờ làm chuyện
không nắm chắc. Trước khi hắn thăm dò được lai lịch của Diệp Lăng Phi.
Chắc chắn sẽ không tùy tiện đắc tội Diệp Lăng Phi. Sở Thiếu Lăng lo lắng Khương Long không nhịn được. Hắn vội vàng cười nói:
-
Diệp tiên sinh. Yêu cầu này tịnh không quá phận. Như vậy đi. Nếu như tôi tìm được Tam Pháo. Ngay lập tức sẽ đưa Tam Pháo giao cho Diệp tiên sinh xử trí. Ngài thấy thế nào?
- Nói như vậy sau này
chuyện của Tam Pháo không liên quan gì đến cậu. Nếu như tôi nguyện ỷ.
Tôi tùy thời có thể giết chết Tam Pháo. Có đúng hay không?
Diệp Lăng Phi nói.
Sở Thiếu Lăng nháy mắt với Khương Long bên cạnh. Khương Long vừa nhìn
thấy ánh mắt Sở Thiếu Lăng. Trong lòng hiểu ỷ. Hắn gật đầu, nói:
- Xác thực như vậy. Chỉ là bây giờ chúng tôi còn chưa tìm được Tam Pháo!
- Có những lời này là được rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong. Chuyển sang phía Tôn Hoành nói:
- Tôn đường chủ. Có nghe thấy không. Người ta nói Tam Pháo này mặc cho
tôi xử lý. Vậy thì làm phiền anh. Giải quyết Tam Pháo đi!
Tôn Hoành đã sớm không vừa mắt người của 3K. Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội. Hắn đương nhiên không từ chối. Gật đầu nói:
- Tôi lập tức phái ngươi đi làm!
- Tam Pháo ở trong tay các vị?
Khương Long hỏi.
- Dĩ nhiên, vốn tôi định đem Tam Pháo trả lại các vị. Tôi vừa nói vậy
chỉ là muốn xem 3K rốt cuộc là bang hội thế nào. Có phải như bên ngoài
nói hắc bang vô pháp vò thiên như vậy hay không. Nhưng bày giờ tôi biết
3K cũng không vô pháp vô thiên như bên ngoài nói. Khương bang chủ có thể không bao che khuyết điểm. Điểm này tôi vò cùng bội phục. Nếu Khương
bang chủ đã nói Tam Pháo cho tôi xử trí. Tôi đây nhất định không thể để
3K bởi vì chuyện của Tam Pháo mà ô danh!
Nghe xong Diệp Lăng Phi nói. Khương Long và Sở Thiếu Lăng liếc nhau. Hai người biểu
tình đều cực kỳ phức tạp. Tôn Hoành và Tống Thi nhìn thấy vậy hai người
trong lòng đều âm thầm giơ ngón tay cái lên, thầm nghĩ:
- Nhìn Diệp tiên sinh làm chuyện này xem. Đúng là rất đẹp. Rõ ràng giết người của 3K. Lại khiến cho người của 3K không thể nói gì. Loại thủ
đoạn làm việc này mới đúng là cao tay!
Tôn Hoành lập
tức liền sai người giết chết Tam Pháo. Phủ Đầu Bang bên này chết không
ít đường chủ. Tôn Hoành đã sớm muốn báo thù cho huynh đệ của mình. Hiện
tại có thể danh chính ngôn thuận xử lý đường chủ của 3K. Tôn Hoành một
khắc cũng không muốn kéo dài. Lập tức sai người đi xử lý Tam Pháo.
Khương Long tuy rằng trên mặt cười cười. Nhưng tay hắn lại siết chặt
lại. Hiển nhiên trong lòng cực kỳ bất mãn Diệp Lăng Phi. Sở Thiếu Lăng
thì ngược lại. Rõ ràng biết bị Diệp Lăng Phi đùa bỡn nhưng vẫn có thể
bật cười như trước. Hắn ưu nhã nâng ly thường thức rượu đỏ.
Diệp Lăng Phi âm thầm bội phục Sở Thiếu Lăng này. Diệp Lăng Phi tay phải ôm Tiêu Vũ Văn. Tay trái nâng ly rượu, nói:
- À. Sở công tử. Tôi quên một việc. Không biết chuyện này có quan hệ với cậu không?
Sở Thiếu Lăng lúc này căn bản không dám xem thường. Hắn nhìn như nhàn
nhã. Nhưng trong lòng rất cẩn thận. Rất sợ lại bị Diệp Lăng Phi đùa bỡn.
- Diệp tiên sinh không biết ngài còn có chuyện gì. Xin mời nói?
- Tôi biết Sở Thiên Dương... Cũng chính là cha cậu ở Hương Cảng có một
sát thủ. Gọi là cái gì nhi. À. Gọi là Trình Quân! Không biết Sở công Tử
có biết ngươi này không?
Sở Thiếu Lăng vừa nghe Diệp
Lăng Phi nhắc tới cái tên Trình Quân này, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia kinh hoảng rất nhỏ. Sở Thiếu Lăng cả kinh. Hắn không ngờ Diệp
Lăng Phi lại biết người này. Sở Thiếu Lăng tuy rằng trong lòng kinh
hoảng. Nhưng mặt ngoài vẫn chuyện trò vui vẻ. Cười nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi đã nói rồi. Tôi không can thiệp chuyện của cha tôi cũng không nhúng tay vào sự vụ của hắc bang.
- À vậy sao!
Diệp Lăng Phi nghe xong. Tay hơi dùng sức ôm sát Tiêu Vũ Văn. Hắn nghiêng đầu. Nói với Tiêu Vũ Văn:
- Vũ Văn, em nói có lạ không. Ngay sau khi Sở công tử đến thành phố
Vọng Hải. Thì có một tên gọi là Trình Quân cùng đến thành phố Vọng Hải!
Kẻ ngu si đều nghe ra ý tử của Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn cố ý nói:
- Ừm. Có chút kỳ quái. Anh nói tên sát thủ Trình Quân kia tới đây làm gì?
- Ai biết được, nói chung tên sát thủ này rất lợi hại, vốn đã tùng làm lính đánh thuê!
Diệp Lăng Phi nhấp một ngụm rượu đõ. Chậm rãi nói:
- Anh nói cho em chuyện này, nhung em đùng sợ hãi. Lần trước khi đường
chủ của Phủ Đầu Bang bị giết. Anh vừa vặn ở hiện trường. Tên sát thủ kia cũng dám nổ súng với anh. Khi đó anh tự nói với mình. Nếu để cho anh
bắt được tên sát thủ kia. Anh nhất định phải đem tên sát thủ kia lột da.
Sở Thiếu Lăng nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy. Trong lòng âm thầm kinh
hãi. Hắn mơ hồ cảm thấy Trình Quân đã xảy ra chuyện. Ngày hôm qua hắn
phái Trình Quân đi ra ngoài làm việc. Kết quả đến bày giờ vẫn không có
tin tức của Trình Quân. Theo phong cách làm việc của Trình Quân. Sau khi xong xuôi nhất định sẽ báo với mình. Bây giờ lại nghe Diệp Lăng Phi
nhắc tới Trình Quân. Sở Thiếu Lăng mơ hồ cảm giác những lời này của Diệp Lăng Phi không phải tùy tiện nhắc tới.
Diệp Lăng Phi
liếc qua Sở Thiếu Lăng. Nhưng thấy Sở Thiếu Lăng vẫn uống rượu như
trước. Tựa hồ không có để ỷ. Diệp Lăng Phi trong lòng cười lạnh nghĩ:
“Tiểu tử, muốn giả vờ với ta phái không. Được lắm. Ta chơi với ngươi. "
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Vũ Văn, anh không thể không nghi ngờ tên hung thủ sát hại đường chủ
kia và tên sát thủ Trình Quân kia rất tương tự. Em nói trong chuyện này
phải chăng có sự trùng hợp nào đó không?
Khi Diệp Lăng
Phi nói ra câu này. Không chỉ sắc mặt Tiêu Vũ Văn thay đổi. Ngay cả Tôn
Hoành và Tống Thi cũng ngồi thẳng lên. Bọn họ đều nhìn Sở Thiếu Lăng
phía đối diện.
Khương Long lúc này hiển nhiên có chút
khẩn trương. Khương Long len lén nhìn phía Sở Thiếu Lăng. Lúc này toàn
bộ ánh mắt bên trong phòng đều chăm chú vào Sở Thiếu Lăng.
Sở Thiếu Lăng sắc mặt không đổi. Giống như không nghe thấy Diệp Lăng Phi nói gì vậy. Hắn khẽ cười nói:
- Diệp tiên sinh. Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan đến chuyện này, anh nói sai người rồi.
Tiêu Vũ Văn vừa nhìn Sở Thiếu Lăng như vậy. Cơn giận không nén nổi nữa. Trên mặt phủ kín một tầng sương lạnh. Trừng mắt chất vấn Sở Thiếu Lăng:
- Sở Thiếu Lăng có phải anh nên giải thích rõ hay không.
- Giải thích cái gì?
Sở Thiếu Lăng mỉm cười nói.
- Tôi cũng không biết Diệp tiên sinh đang nói cái gì. Tôi giải thích thế nào đây!