Sở Thiếu Lăng giả bộ hồ đồ, nói căn bản không biết là chuyện gì xảy ra
Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ tới Sở Thiếu Lăng sẽ nói như vậy. Diệp Lăng Phi mỉm cười, nói:
- A, nếu Sở công tử không nhận ra tên Trình Quân này cũng không có gì,
tôi chỉ nghe một người bạn nói, cảnh sát bắn chết một gã rất giống tên
Trình Quân kia, ai biết thật hay giả chứ!
Diệp Lăng Phi câu này nói vừa xong, khóe miệng Sở Thiếu Lăng hơi giật giật, lập tức Sở Thiếu Lăng cười nói:
- Diệp tiên sinh, loại chuyện này tôi không quan tâm, con người của tôi chỉ quan tâm chuyện có liên quan đến tôi thôi. Diệp tiên sinh, anh còn
có chuyện gì không, nếu như không có chuyện gì, tôi muốn đi trước, tôi
có một số việc phải xử lý!
- Không có việc gì, không có việc gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Chuyện của Sở công tử trọng yếu hơn!
Hai người Sở Thiếu Lăng và Khương Long đứng dậy, đi ra ngoài. Chờ hai
người vừa đi ra bên ngoài. Khương Long liền không nhịn được nói:
- Đại công tử, sao cậu khách khí với tên tiểu tử kia như vậy, tôi thấy rõ ràng là hắn câu kết với Phủ Đầu Bang!
- Trước khi thăm dò được lai lịch tên gia hỏa này, tốt nhất không nên động đến hắn!
Sở Thiếu Lăng lên xe, hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nói:
- Cha tôi hy vọng tôi có thể nhanh chóng xử lý chuyện ở thành phố Vọng
Hải, cùng lúc nhanh chóng giải quyết Phủ Đầu Bang, ngoài ra chính là
chúng ta hợp tác với Diệp Phong. Diệp Phong mấy ngày nữa sẽ đến thành
phố Vọng Hải, xế chiều hôm nay lại xảy ra chuyện này, nếu để cho cảnh
sát đến kiểm tra nhà máy thực phẩm kia của chúng ta, thì coi như tài lộ
của chúng ta đã bị chặt đứt! Ở trong lúc mấu chốt này, không nên để
chúng ta chọc vào nhân vật lợi hại.
Khương Long vừa nghe Sở Thiếu Lăng nhắc tới căn cứ gia công kia, hắn vội vàng nói:
- Đại công tử, cậu yên tâm đi, chuyện hồi chiều tôi sẽ giải quyết, chỉ
là vài tên lưu manh không biết trời cao đất rộng đến gây chuyện.
- Tôi thấy không đơn giản như vậy!
Sở Thiếu Lăng hừ lạnh nói.
- Mấy tên lưu manh đó lá gan hình như quá lớn rồi, biết rõ là chỗ của
3K chúng ta, còn dám đến gây chuyện, ông nói cho tôi biết, có mấy tên
lưu manh dám lớn mật như vậy. Tôi còn nghe nói buổi chiều cảnh sát cùng
tới, ông không muốn nói với tôi rằng đám người kia ngốc đến mức báo cảnh xử lý mấy tên lưu manh đó chứ!
- Công tử, ý của cậu là mấy tên lưu manh có chuẩn bị trước đó?
- Cũng không biết!
Sở Thiếu Lăng nói.
- Nói chung cẩn thận một chút vẫn tốt. Khương Long, ngày mai hẹn gặp
Lâm Tuyết, lần này cần Lâm Tuyết đứng ra, bãi bình chuyện bên phía cảnh
sát, để cảnh sát không nên hơi một tí liền tới. À, tôi nhớ Lâm Tuyết đã
có cổ phần ở nhà máy kia, chuyện này chính là chuyện của cô ta, cô ta
không muốn đứng ra cũng phải đứng ra.
-Đại công tử. Tôi hiểu rồi!
Khương Long nói...
Diệp Lăng Phi cũng không trò chuyện với đám người Tôn Hoành ở KTV này.
Ngay sau khi hai người Khương Long. Sở Thiếu Lăng rời đi. Diệp Lăng Phi
cũng đũng dậy về nhà. Vốn Tiêu Vũ Văn muốn cùng Diệp Lăng Phi tâm sự một chút. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nói trong nhà có chuyện. Tiêu Vũ Văn
trừng mắt liếc Diệp Lăng Phi. Bắt Diệp Lăng Phi ở cũng không có cách
nào. Ai bão Diệp Lăng Phi là nam nhân đã có vợ chữ. Buổi tối về nhà là
chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.
Diệp Lăng Phi về đến nhà. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã về nhà. Diệp Lăng Phi vỗ bụng nói với Trương Vân:
- Trương Vân. Có cơm không, tôi chết đói rồi!
Trương Vân cười nói:
- Diệp tiên sinh, Bạch tiểu thư và Chu tiểu thư cũng chưa ăn. Chờ anh về cùng ăn đó!
- Bảo hai cô ấy xuống lầu ăn cơm đi!
Diệp Lăng Phi nói rồi ngồi ở ghế sofa trong phòng khách. Đặt hai quyển
sách trên ghế. Không lâu sau Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đã đi xuống. Bạch Tình Đình thấy hai quyển sách Diệp Lăng Phi đặt trên ghế kia. Đi
tới trước mặt Diệp Lăng Phi cầm một quyển sách lên. Vừa nhìn tên sách.
Bạch Tình Đình cười nói:
- Ông xã. Anh có ý gì vậy. Tự
dưng mua hai quyển sách này. Có phải muốn cho em và Hân Mính đọc loại
tiểu thuyết tình cảm này không vậy!
- Đâu có, là của
một người bạn anh viết, hôm nay khi đi ngang qua hiệu sách, vừa vặn gặp
bạn anh đang kí tên bán sách, liền mua hai quyển!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính đi tới, nàng vui vẻ nói:
- Anh nói anh quen Ôn Tình Miên Miên?
- Xem như là quen biết đi, cùng không thân lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình không đọc loại tiểu thuyết tình cảm này, nàng càn bản
cùng không biết Ôn Tình Miên Miên là thần thánh phương nào. Nghe thấy
Hân Mính nói vậy. Bạch Tình Đình cầm quyển sách quay sang Chu Hân Mính,
hôi:
- Hân Mính, bạn biết tác giả này sao?
- Đương nhiên là biết, Ôn Tình Miên Miên là một nữ tác giả mới nổi
tiếng trong năm nay, cô ấy đã xuất bản quyển Thanh Xuân Xin Đừng Khóc
rất hay, không chỉ có mình, nữ đồng nghiệp trong đội cảnh sát mỗi một
người đều đọc mà như si như say!
Chu Hân Mính chỉ về phía quyển sách trong tay nàng kia, nói:
- Quyển Hồng Nhan Họa Thủy này là tác phẩm Tâm huyết mới nhất của Ôn
Tình Miên Miên, kể về tình yêu của một cảnh sát và một gã buôn lậu súng
ống đạn dược, mình còn chưa đọc, nhưng nghe giới thiệu rất hay, mình vốn muốn đi mua một quyển, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi mua rồi!
- Chuyện tình giữa cảnh sát và tên buôn lậu súng ống đạn dược?
Bạch Tình Đình vừa nghe, mím môi cười:
- Hân Mính, sao quyển sách này hình như là viết cho bạn và hắn vậy nha!
Bạch Tình Đình đã biết chuyện quá khứ của Diệp Lăng Phi, nên mới nói như vậy. Chu Hân Mính vừa nghe, mặt đỏ lên, nói:
- Tình Đình, bạn chớ nói lung tung, mình chưa đọc mà, ai biết chuyện bên trong có phải như vậy hay không!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Hân Mính, mình chỉ đùa một chút mà, bạn đỏ mặt cái gì. Nhung nếu ông
xã quen nữ tác giả này, nói không chừng nữ tác giả này chính là từ ông
xã lấy được linh cảm.
Nói tới chỗ này. Bạch Tình Đình bỗng nhiên chợt nghĩ cái gì, nàng ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười hỏi:
- Ông xã, có phải anh và nữ tác giả này có bí mật gì không thể cho ai biết không!
- Đừng nghĩ linh tinh, trước khi gặp em, anh đã gặp qua cô gái này. Cô
ấy là bạn trên mạng của anh, hai chúng ta chỉ uống rượu một lần, sau đó, cũng không có bất kỳ liên lạc gì. Hôm nay anh cùng không ngờ sẽ gặp cô
ấy ở hiệu sách!
Diệp Lăng Phi thành thật nói.
- Tình Đình, bây giờ anh đã kết hôn, em nghĩ anh và cô ấy sẽ có cái gì chứ?
- Ai biết được, người ta là mỹ nữ tác giả, lẽ nào anh không có ý nghĩ khác với cô ấy!
Bạch Tình Đình cố ý nói.
- Ông xã, anh nói xem anh và cô ấy gặp mặt lúc nào, gặp mặt xong thì làm gì?
- Quan hệ giữa chúng ta rất thuần khiết, thuần khiết như một trang giấy trắng!
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng lên, nói:
- Em, cô gái đa nghi này, nếu có hứng thú, hôm nào anh có thể cho các em gặp mặt một lần, cho em hỏi cô ấy là được!
- Được!
Bạch Tình Đình nói.
Lăng Phi bĩu môi nói:
- Xem bộ dạng em kia, còn tường rằng anh và cô ấy có quan hệ gì chứ,
khụ khụ, không nói chuyện với em nữa, đi ăn đi, anh đói bụng chết rồi!
Trương Vân tay nghề rất tốt, không kém gì vú Ngô. Trương Vân làm ba món ăn, một món canh. Bạch Tình Đình đối với tay nghề của Trương Vân khen
không dứt miệng, hô hào muốn theo Trương Vân học nấu ăn.
Chu Hân Mính vừa ăn cơm, vừa đọc quyển Hồng Nhan Họa Thủy, rất hiển
nhiên. Chu Hân Mình thích xem quyển sách này. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính đọc sách, cười nói:
- Hân Mính à, không phải một
cuốn sách tình cảm sao, có cần mê như vậy không, ngay cả ăn cũng không
chú tâm, cẩn thận tiếp tục như vậy, tiêu hóa sẽ không tốt đâu!
Chu Hân Mính ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh không biết đâu, quyển sách này viết rất hay, hôm nay em muốn xem xong.
- Một quyển sách có cái gì hay chứ!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, em nói có đúng không?
- Ai nói vậy, tiểu thuyết rất hay mà!
Bạch Tình Đình trong miệng vẫn nhai cơm, nói:
- Là em không có thời gian, nếu có thời gian, em cùng muốn đọc tiểu thuyết!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tình Đình, anh thấy em cũng không giống như là người thích xem tiểu
thuyết, em không thấy mấy cô gái cả ngày xem tiểu thuyết đều đeo kính
cận sao.
Bạch Tình Đình trùng mắt liếc Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Anh đừng ở chỗ này nói lung tung nữa, anh nhanh ăn cơm đi, đừng nói nữa!
Diệp Lăng Phi quả nhiên không nhắc lại, mà là ăn cơm thật nhanh, sau đó vỗ bụng, nói:
- Mọi người từ từ ăn đi, anh ăn no rồi, đến phòng khách đọc tiểu thuyết đây, đỡ bị những người khác nói không biết đọc tiểu thuyết.
Diệp Lăng Phi nói xong, cùng không để ý tới Bạch Tình Đình nhìn mình,
rời khỏi phòng ăn. Hắn đi tới phòng khách, cầm lấy quyển sách đặt trên
bàn lật ra vài trang, lại ngủ thiếp đi.
Chờ sau khi
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ăn cơm tối xong, hai người mới phát hiện
Diệp Lăng Phi đang ngủ trên sa lon, quyển sách kia đang úp trên mặt Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bĩu môi, nói:
- Mình nói rồi mà, hắn căn bản là không thích đọc tiểu thuyết tình cảm.
- Mỗi người có sở thích riêng mà!
Chu Hân Mính cười nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Tình Đình bỗng nhiên vang lên. Chuông điện thoại làm Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh giấc. Diệp Lăng Phi ngồi
dậy quờ quờ tay tìm điện thoại di động của mình. Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Điện thoại của em!
-À!
Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sa lon, hai tay xoa xoa mắt, miệng nói:
- Sách này thực sự rất lợi hại, đọc một lúc liền ngủ, sau này nếu anh mất ngủ, mượn quyển sách này làm thuốc ngủ thì rất tốt!
- Đúng vậy, rất tốt, một người không có con mắt văn học!
Bạch Tình Đình châm chọc Diệp Lăng Phi, sau đó. Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại.
- A, vú Ngô à, chuyện gì? Cái gì, muốn vay tiền? Vú Ngô, không có vấn
đề gì, vú cần mượn bao nhiêu? Ba mươi vạn, vú Ngô cháu có thì có, thế
nhung vú cần số tiền này làm gì...
Sau khi Bạch Tình Đình cúp điện thoại, nàng lầm bầm nói:
- Kỳ quái, sao vú Ngô đột nhiên cần ba mươi vạn chứ, sao lại cần nhiều như vậy?
Theo Bạch Tình Đình, vú Ngô có một mình, không cần phải sốt ruột vay ba mươi vạn đồng mới đúng.