Đô Thị Tàng Kiều

Chương 671: Chương 671: Ngươi không đắc tội được đâu.




Vú Ngô đột nhiên gọi điện cho Bạch Tình Đình nói mượn ba trăm nghìn, hơn nữa khẩu khí còn lộ rõ vẻ hy vọng ngày mai Bạch Tình Đình có thể đem tiền đến cho bà ấy mượn.

Bạch Tình Đình thấy rất kỳ lạ, vú Ngô tuy nói có bạn bè thân thích nhưng đều ở quê cả, chẳng hề có ai ở thành phố Vọng Hải.

Vú Ngô từ xưa tới nay đều chỉ có một mình, chưa từng nghe Vú Ngô nhắc đến có bạn bè thân thích gì ở đây cả.

Bạch Tình Đình nghĩ không thông Vú Ngô làm gì mà cần tiền gấp vậy, hơn nữa còn cần đến ba trăm nghìn, tuy nói đây không phải là một con số to nhưng Vú Ngô gấp gáp cần dùng thì có chút khiến cho người ta thắc mắc.

Việc mà Bạch Tình Đình cảm thấy không hiểu là Vú Ngô còn bảo Bạch Tình Đình đừng có nói việc này với Bạch Cảnh Sùng, điều này càng khiến cho Bạch Tình Đình cảm giác hình như Vú Ngô đã gặp phải chuyện gì rồi.

Bạch Tình Đình cúp máy kì lạ nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh nói xem có kì lạ không chứ, Vú Ngô đột nhiên mượn tiền em ba trăm nghìn, hơn nữa ngày mai cần dùng gấp, thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu!

- Tình Đình, nói không chừng người nhà Vú Ngô cần dùng!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tình Đình, em nói xem có khi nào con của Vú Ngô đau ốm mới cần dùng đến tiền không.

- Anh lại nói bậy gì thế, Vú Ngô ở nhà em hơn hai mươi năm rồi, chưa bao giờ nghe Vú Ngôn nhác đến chuyện hôn nhân của vú.

Bạch Tình Đình nói.

- Em chỉ nhớ Vú Ngô cứ cách một khoảng thời gian lại đi một chuyến đến Huyện thành, còn như để làm gì thì Vú Ngô không nói, có điều mấy năm nay Vú Ngô lại rất ít đi huyện thành, lần này em không biết sao Vú Ngô lại đột nhiên đi huyện thành, hơn nữa còn mượn ba trăm nghìn.

- Được rồi, được rồi, đưa cho Vú Ngô mượn là được mà!

Diệp Lăng Phi cảm thấy ba trăm gì có đáng gì đâu, chỉ nói:

- Nếu trong tay em giờ không có ba trăm nghìn thì bên anh có đây, ngày mai em đi ngân hàng với anh, chuyển khoản cho Vú Ngô là được mà!

- Em có thì có mà, chỉ là cảm thấy kỳ quặc mà thôi.

Bạch Tình Đình nói.

- Vú Ngô nói ngày mai vú sẽ cùng em đi rút tiền, ông xã, nếu như ngày mai anh không có chuyện gì thì đi cùng với em đi.

- Ừm, được thôi. Ngày mai anh cũng chẳng có chuyện gì cả, chỉ là buổi sáng đi đến công ty một chuyến. Sau đó sẽ gặp em tại ngân hàng, em thấy thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ừm, quyết định như vậy đi!

Bạch Tình Đình nói.

Mới sáng sớm ngày hôm sau Diệp Lăng Phi đã thức dậy, trưa hôm qua Dã Lang đã đi Bắc Kinh làm một số thủ tục, có thể nói bây giờ công ty bảo hiểm Dân An đã thuộc về Diệp Lăng Phi rồi. Sáng sớm hôm nay Diệp Lăng Phi đi đến công ty bảo hiểm là muốn biết kết quả xử lý tên chủ nhiệm bộ kháng án thế nào rồi.

Diệp Lăng Phi lái xe đến tiền sảnh của Dân An, Diệp Lăng Phi không đi về bộ phận của mình mà là trực tiếp đi đến chỗ kháng án. Tên chủ nhiệm đó vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi liền nở nụ cười tươi rói nói:

- Hôm qua tôi đã sắp xếp người đi điều tra rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả, phiền anh ráng đợi thêm mấy ngày nữa.

- Tôi hình như đã nói sáng sớm hôm nay cần biết kết quả điều tra của anh mà, nhưng anh lại nói với tôi như thế, anh không có điều tra rõ ràng, cái chức chủ nhiệm bộ kháng án này của anh là làm gì thế hả, có phải giống một khách hàng như tôi đi tố cáo các quan chức cấp cao như bọn anh sao. Các anh đều dùng phương thức kéo dài thời gian sao?

- Đâu có, đâu có!

Tên chủ nhiệm bộ kháng án đó đang thầm mắng Diệp Lăng Phi, nhưng trên mặt lại vẫn mang nụ cười tươi theo tính chất nghề nghiệp. Đây gọi là thói quen nghề nghiệp, hắn cười nói:

- Vị tiên sinh này, công ty bảo hiểm Dân An này của chúng tôi đối đãi với khách hàng khiếu nại đều xử lý rất có trách nhiệm, đều mang đến sự hài lòng cho khách hàng của công ty bảo hiểm Dân An chúng tôi. Anh cũng biết, chỉ là lần này có liên quan đến giám đốc bộ phận của bộ phận đền bù của chúng tôi, chúng tôi càng gắng sức phụ trách việc này, không thể xử lý qua loa sơ xài được, vì thế thời gian điều tra của chúng tôi mới kéo dài hơn chút, xin anh cố gắng đợi thêm, chúng tôi sẽ cố hết sức cho anh một đáp án hài lòng.

- Tôi nghĩ không còn cần thiết nữa rồi!

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết, chức chủ nhiệm này của ông có thể tìm việc được rồi đó!

Diệp Lăng Phi nói xong bước đi ra ngoài. Tên chủ nhiệm đó nhìn Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi liền chửi rủa:

- Chơi trò gì chứ, thật cho mình là thứ gì chứ, bảo tôi đi tìm việc sao, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ. Đừng nói là ngươi mà ngay cả giám đốc chi nhánh của chúng tôi muốn điều động công việc cho tôi cũng đều phải báo lên tổng bộ phê chuẩn, thật là tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì!

Sau khi tên chủ nhiệm đó mắng xong thì mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, hắn cầm điện thoại ở trên bàn làm việc lên gọi cho giám đốc bộ phận của phòng đền bù, sau khi hai người trao đổi riêng tư rất hợp gu, tên chủ nhiệm đó đã chế nhạo Diệp Lăng Phi một trận ra trò trong điện thoại. Sau khi hắn gọi điện thoại xong vừa đặt xuống thì điện thoại trên bàn lại reo lên.

- À, giám đốc Trương, có chuyện gì không?

Sau khi tên chủ nhiệm đó bắt máy liền nghe giọng của giám đốc bộ phận nhân sự công ty bảo hiểm Dân An vọng lại, hắn không dám xem thường bộ phận nhân sự, ai dám đụng đến người của bộ phận này chứ, đặc biệt là giám đốc của bộ phận lại đích thân gọi cho mình tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tìm mình để nói chuyện tán gẫu thôi.

- Chủ nhiệm Triệu, thời gian gần đây công việc thế nào?

- Giám đốc Trương, công việc bên tôi rất thuận lợi.

Chủ nhiệm Triệu đã tính hết trong bụng rồi, đang yên đang lành sao Giám đốc Trương lại hỏi công việc của mình thế nào, không phải là định tăng lương cho mình đó chứ. Chủ nhiệm Triệu thầm nghĩ trong bụng như vậy, chắc như vậy quá, công ty bảo hiểm Dân An đã liên tục hai năm liền không có tăng lương cho mình rồi, tính ra thì năm nay cũng nên tăng lương cho mình, vật giá bên ngoài đã tăng rất nhiều rồi, ngay cả thịt heo cũng tăng lên nữa, tiền lương của mình cũng nên tăng thôi.

- Chủ nhiệm Triệu, tôi cũng không nói nhiều với anh, chúng ta cũng xem như là bạn bè, nên tôi nói thẳng vậy!

Giám đốc Trương nói.

- Lúc nãy tổng giám đốc gọi điện đến chỗ tôi nói bảo anh làm thủ tục từ chức, còn nguyên nhân vì sao thì tổng giám đốc không nói, chắc anh cũng biết, bộ phận nhân sự của chi nhánh như tôi thì không thể nào hỏi tổng giám đốc rốt cuộc là chuyện gì, được rồi, cứ như vậy đi, Chủ nhiệm Triệu, anh nhanh chóng làm thủ tục đi, dựa theo quy định của công ty cho anh thời gian một tuần để làm thủ tục bàn giao!

- Giám đốc Trương, đợi đã, chuyện gì thế này, cho dù muốn tôi nghỉ việc thì cũng nên nói với tôi một tiếng chứ, hơn nữa cho dù nếu như tôi không thích hợp với vị trí này thì tôi cũng có thể xin chuyển mà, cho dù không ở thành phố Vọng Hải thì cũng có thể đến thành phố khác mà, Giám đốc Trương, anh đừng có quên tôi là người của tổng bộ, điều động nhân sự của tôi đều cần phải có sự phê chuẩn của tổng bộ!

- Chủ nhiệm Triệu, chẳng phải lúc nãy tôi đã nói với anh rồi đó sao, là tổng giám đốc gọi điện đến cho tôi, vốn không phải là mệnh lệnh của giám đốc chi nhánh công ty, đừng nói anh cảm thấy không hiểu, ngay cả tôi cũng không hiểu, chúng ta nói về tư một chút, ngoài anh ra còn có giám đốc bộ phận đền bù cùng một số giám đốc bộ phận bộ kinh doanh sức khỏe, các anh đều đã già cả. Lúc nãy tôi đã gọi điện đến cho các giám đốc của chi nhánh chúng ta xin chỉ thị rồi, anh cho rằng việc lớn như vậy tôi có thể trực tiếp quyết định sao, nhưng giám đốc chi nhánh của chúng ta chỉ bảo tôi dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc mà làm, cụ thể như thế nào thì ông ta cũng không rõ, chỉ là biết bây giờ đã thay đổi cổ đông rồi, công ty bảo hiểm Dân An của chúng ta bị mua lại rồi, nói không chừng ông chủ mới của chúng ta muốn đẩy người đi. Được rồi, anh cũng đừng làm khó tôi nữa, bây giờ tôi cũng không biết tôi có bị đuổi hay không nữa!

- Giám đốc Trương, giám đốc...

Chủ nhiệm Triệu vừa gọi được mấy từ thì điện thoại bên kia đã kêu tút tút, Chủ nhiệm Triệu lập tức ngồi bệch xuống ghế.

Trong lúc Chủ nhiệm Triệu không biết làm thế nào thì Diệp Lăng Phi đã lái xe đi đến ngân hàng công thương. Trong phút chốc đã loại bỏ ba ông giám đốc, việc này cũng giống như việc Diệp Lăng Phi là người vốn không hề quan tâm gây nên, cần phải biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc thường ngày của công ty, nhưng Diệp Lăng Phi không quan tâm đến những điều này, những việc kiếm tiền cho mình là việc mà các tầng lớp quản lý của công ty bảo hiểm Dân An nên làm.

Lúc Diệp Lăng Phi chạy đến chi nhánh ngân hàng công thường nằm trên đường Kiến Thiết thì Bạch Tình Đình vẫn chưa đến đó, ngược lại còn nhìn thấy Vú Ngô đang đứng trước cổng ngân hàng nhìn ngóng. Diệp Lăng Phi xuống xe đi thẳng đến chỗ Vú Ngô.

- Diệp tiên sinh, sao cậu lại đến đây!

Lúc Vú Ngô nhìn thấy Diệp Lăng Phi có chút hơi ngạc nhiên, Vú Ngô vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã có sự căng thẳng bất an. Diệp Lăng Phi nhìn thấy được sự bất an của Vú Ngô, hắn cười nói:

- Vú Ngô, vú đừng có nghĩ nhiều, là Bạch Tình Đình cảm thấy cầm nhiều tiền như vậy không an toàn nên nhờ tôi qua đây. Vú Ngô, vú yên tâm đi, con người tôi không thích quan tâm đến chuyện người khác muốn làm gì.

- Diệp tiên sinh, không phải đâu, tôi...

- Được rồi, Vú Ngô, chúng ta đều là người nhà cả, không cần phải giải thích với tôi, à, sao Tình Đình vẫn chưa tới, để tôi gọi cho Tình Đình!

Diệp Lăng Phi cảm thấy mình đứng ở đây sẽ khiến cho Vú Ngô bất an nên hắn cố ý tìm cớ đi khỏi. Khi Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Vú Ngô đứng khoảng chừng bảy tám mét thì đứng lại bên đường cầm điện thoại nên gọi cho Tình Đình nói:

- Bà xã đại nhân à, lúc nào em mới đến hả, anh đã đến rồi nè!

- Lập tức qua!

Bạch Tình Đình nói.

- Đến thì em có thể đến sớm, nhưng cái tên Trịnh Thiên Soái hôm nay gọi điện cho em hẹn bàn chuyện hợp tác khai hóa khu nhà máy sợi hóa học, vì thế nên mới đến muộn chút...

- Được rồi, được rồi bà xã, không cần phải giải thích nhiều với anh đâu, em mau qua đây trước đi, khi nào có thời gian chúng ta hẳn từ từ nói sau!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vú Ngô thấy anh hình như là rất căng thẳng, bà xã anh cảm thấy Vú Ngô bên trong nhất định có vấn đề, có khi nào Vú Ngô bị người ta lừa gạt tiền không!

- Chắc không phải đâu!

Bạch Tình Đình nói.

- Em cảm thấy không phải, thôi đừng nhắc đến nữa, em lập tức qua đây, đến lúc đó em hỏi Vú Ngô rốt cuộc là có chuyện gì!

Bạch Tình Đình nhanh chóng chạy đến trước cổng ngân hàng công thương, cô đỗ xe xong bước xuống xe đi thẳng đến cổng ngân hàng công thương.

Vú Ngô sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình bà vội vàng nói:

- Đại tiểu thư, lão gia không biết chuyện này chứ!

- Cháu không có nói với bố!

Bạch Tình Đình cầm túi xách nói:

- Vú Ngô, bây giờ cháu dẫn vú đi đến phòng khách quý của ngân hàng!

Vú Ngô nhìn Diệp Lăng Phi đứng đằng sau Bạch Tình Đình một cái rồi gật đầu.

Bạch Tình Đình là khách VIP của ngân hàng công thương, cô có thể nhận được sự phục vụ làm thủ tục ngân hàng tại phòng khách quý, nhân lúc nhân viên ngân hàng đang làm thủ tục nghiệp vụ cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình hỏi:

- Vú Ngô, vú làm gì mà dùng nhiều tiền vậy chứ, không phải vú bị người khác lừa đó chứ!

- Không... không!

Vú Ngô lẫn tránh trả lời.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Vú Ngô không chịu nói đành phải nói:

- Vú Ngô, cháu chỉ lo vú bị người ta lừa thôi!

- Đại tiểu thư, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho cô!

Vú Ngô nói.

- Vú Ngô, không sao đâu, cháu cũng không dùng tiền gấp, hơn nữa vú đã làm ở nhà cháu nhiều năm như vậy, chút tiền này xem như hiếu kính cho vú vậy. Vú Ngô, vú đừng có quá để ý đến số tiền này!

Bạch Tình Đình nói đến đây thì nhân viên ngân hàng đã làm xong thủ tục cho Bạch Tình Đình rồi, đưa đơn cho Bạch Tình Đình, sau khi Bạch Tình Đình ký tên trên đó xong lại nói với Vú Ngô:

- Vú Ngô, tiền vú cầm đi, có cần cháu lái xe chở vú đi không?

- Cần chứ!

Vú Ngô nói.

- Vú Ngô, đây là ba trăm nghìn đó, vú cầm không tiện lắm!

Bạch Tình Đình nói.

- Không sao đâu, bây giờ cháu không bận việc lên lái xe chở vú đi, Vú Ngô, vú cần đi đến đâu?

Vú Ngô do dự một lúc mới nói:

- Đưa vú đến bệnh viện nhân dân thành phố!

Bạch Tình Đình không nói nhiều mà là lái xe chở Vú Ngôn đến trước cổng bệnh viên, Vú Ngô xách tiền bước xuống xe, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng theo Vú Ngô bước xuống xe, Bạch Tình Đình nói:

- Vú Ngô, một mình vú vào cháu không yên tâm, hay cháu đi cùng vú vào trong đó!

- Đại tiểu thư, vú đã rất cảm ơn cô rồi, cái này không cần thiết đâu, một mình vú vào là được rồi!

Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình một cái nói:

- Tình Đình, nếu Vú Ngô đã không đồng ý thì thôi vậy, hay mình đừng vào nữa!

Bạch Tình Đình vẫn không yên tâm, nói:

- Vú Ngô, vú phải cẩn thận đấy nha!

- Ừm, vú biết rồi, đại tiểu thư, Diệp tiên sinh, hai người về đi!

Vú Ngô nói.

Bạch Tình Đình gật đầu, cô và Diệp Lăng Phi vừa định quay người bước lên xe thì lúc này đột nhiên nghe giọng của một phụ nữ nói:

- Nè, bà lão, đã đem tiền đến chưa?

Hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi sững sờ, nhìn về phía phát ra giọng nói thì nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên bộ dạng hung dữ bước nhanh đến trước mặt Vú Ngô, người phụ nữ đó nhìn Vú Ngô nói:

- Bà lão, không phải bà đến tay không đó chứ, chúng ta đã nói xong rồi, nếu như bà không đem đến ba trăm vạn thì con trai bà đợi mà ngồi tù đi!

Vú Ngô vừa nghe sắc mặt có chút tái liên tục nói:

- Các người nhầm rồi, đó không phải là con trai tôi, đó... là con của họ hàng tôi!

- Không quan tâm hắn là ai, tóm lại bà phải đem tiền đến, nếu không chúng ta gặp nhau tại tòa!

Diệp Lăng Phi vừa nghe hắn bước lên hai bước chắn trước mặt Vú Ngô, nói với người phụ nữ đó:

- Khẩu khí của cô cũng ngon quá hê, chẳng lẽ không thể nói hòa thiện hơn chút sao?

Người phụ nữ đó nhìn thấy có một người đàn ông lạ nói với ngữ khí không thiện cảm, cô ta kéo dài mặt ra chửi:

- Khiếp, lão nương nói như vậy đó, sao nào, con trai tôi bây giờ đang nằm viện, chính là bị con trai chết tiệt của bà ta đâm bị thương, tôi nói cho các người biết, nếu các người không đem đến ba trăm nghìn chúng ta tự thương lượng riêng với nhau thì hãy đến tòa, phán con trai bà ta ngồi tù!

Người đàn ông đó cũng chửi:

- Đồ ranh con ngươi, ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện, mau cút cho tôi!

Vú Ngô vừa thấy cảnh này vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, đây là chuyện của tôi, đừng có nhúng tay vào!

- Vú Ngô, vú đừng có như vậy, dựa vào cái gì mà đòi tiền người ta chứ!

Bạch Tình Đình kéo cánh tay Vú Ngô nói.

- Đang yên đang lành sao lại đưa cho người ta ba trăm nghìn, cháu đã nói là vú bị người ta lừa mà, bác đừng có quản nữa, chuyện này để chồng cháu xử lý là được rồi!

Bạch Tình Đình kéo Vú Ngô không cho Vú Ngô qua, Vú Ngô không còn cách nào khác đành đứng yên tại chỗ. Sắc mặt Diệp Lăng Phi cũng dài ra, cười nhạt nói:

- Đầu tiên tôi cũng không quản giữa hai người và Vú Ngô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào mấy câu nói lúc nãy của ngươi thì người cũng nên bị trừng phạt rồi.

Diệp Lăng Phi nói xong quay người đi đến trước mặt Vú Ngô, từ trong tay Vú Ngô cầm lấy túi tiền, từ trong túi rút ra một xấp tiền, hắn giơ cao nói:

- Ai có thể đánh cặp vợ chồng khốn nạn này vào bệnh viện thì tôi sẽ cho xấp tiền này!

Trước cổng bệnh viện có không ít người, vừa nghe thấy câu này liền xúm lại nhưng chẳng có ai ra tay. Diệp Lăng Phi cười nhạt lại rút ra thêm một xấp bữa, vứt hai xấp đó xuống đất nói:

- Người đến muộn xem như là mất đó!

Hai xấp tiền đó chí ít cũng năm mươi nghìn tệ, hơn nữa là đánh hai người này, mấy năm gần đây tiền có sức ma quỷ, ai mà chẳng biết tiền dễ gì kiếm được, tận mắt nhìn thấy có mấy chục nghìn tệ ném dưới đất, mấy người xúm lại đó nhịn không nổi nữa rồi liền xông lên, đá chân đấm tay không ngừng đánh cho cặp vợ chồng đó không ngưng kêu thảm thiết.

Diệp Lăng Phi lại nhàn rỗi rút thuốc ra hút, Vú Ngô có chút nhìn không nổi nữa liên tục nói:

- Diệp tiên sinh, bảo bọn họ dừng tay lại đi, đừng có đánh nữa.

- Vú Ngô, vú đừng có quản nữa, loại người này nên dạy cho bài học!

Bạch Tình Đình khuyên.

Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Vú Ngô hỏi:

- Vú Ngô, rốt cuộc là chuyện gì, nói cho tôi biết đi!

Vú Ngô do dự một lúc rồi nói:

- Thực ra việc này không có liên quan đến tôi, chính là con trai của một họ hàng tôi làm công ở đây, hai ngày trước nó uống rượu say gây lộn với người ta, người đó đánh nó trước, nó hình như đã đâm người ta, cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ. Tóm lại người ta nói nếu như không đem đến ba trămm nghìn tệ thì chuyện này không xong, tôi không còn cách nào khác đành nghĩ cách giúp nó!

- Ồ, thì ra là vậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi thấy chuyện này không đơn giản, nên làm rõ trước đã, không nên tùy tiện đưa tiền cho người ta, à, Vú Ngô, vú nói con trai của họ hàng vú tên gì, làm ở đâu!

- Nó tên Thái Hạo, trước làm ở tập đoàn Tân Á, con người rất có tài!

Lúc Vú Ngô nhắc đến tên này, trên mặt nở nụ cười nói:

- Nhưng bây giờ nó đang tìm việc!

- Thái Hạo?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, người mà Vú Ngô làm tất cả cho lại là Thái Hạo, xem biểu tình của Vú Ngô Diệp Lăng Phi hình như đã hiểu được gì rồi, nhưng hắn không nói nhiều, trong lòng thầm ước tính thời gian cũng xấp xỉ, hắn mới bảo những người đó ngừng tay. Diệp Lăng Phi không có nuốt lời, ném số tiền đó lại cho mấy người đó.

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai người bị đánh ngã gục xuống đất, tay cầm xấp tiền ném lên mặt hai người đó lạnh lùng nói:

- Đã nhìn thấy chưa, trò này thật có tác dụng, mấy năm nay ai có tiền thì người đó là bố, chẳng phải ngươi là bò sao, ngươi chửi thêm một câu cho ta nghe thử, có tin là lần sau ta dùng tiền ném chết ngươi không.

Hai cặp vợ chồng này giờ mới tỉnh ra, bị người ta đánh toàn thân đều là máu, khóe miệng tuôn cả máu ra, nằm lì dưới đất không dám đứng lên. Tên đàn ông đó càng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, sợ Diệp Lăng Phi lại đánh hắn nữa.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người này thành thật hơn rồi mới nói:

- Hai người mau đứng dậy cho ta, mẹ kiếp, định nằm lì dưới đất giả chết hả!

Đôi vợ chồng đó vội vàng đứng dậy, Diệp Lăng Phi hỏi đôi vợ chồng đó:

- Các người cần tiền phải không, tiền ở đây, lời tục tĩu cũng đã nói ngay từ lúc đầu rồi, bây giờ các người chỉ cần nói khéo thì cầm tiền đi, nếu các người nói mà không làm cho ta hài lòng thì một xu các người cũng không được cầm đi, nói cho ta biết, chuyện là thế nào.

tên đàn ông đó vừa định nói thì nghe có người gọi:

- Uông thúc, Tiểu Lâm Tử ở đâu?

Tên đàn ông đó quay đầu lại thì thấy có bốn thanh niên, trong đó có một tên thanh niên để đầu húi cua, thân thể cường tráng. Tên đàn ông đó vừa nhìn thấy có người đến hắn liền khoa trương lập tức nóng giận lên mắng chửi Diệp Lăng Phi:

- Tên ranh con, ngươi dám đánh ta, tôi nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!

Nói xong người đàn ông đó nói với tên thanh niên:

- Dương Tử, tôi bị tên ranh này đánh, cậu mau giúp tôi dạy cho tên ranh đó một bài học!

Tên thanh niên đó vừa nghe liền trợn trừng con ngươi mắt lên, nói:

- Uông thúc, cháu biết rồi, chẳng phải hắn...

Tên thanh niên đó vừa dẫn theo ba người xông lên vốn định lớn tiếng chửi mắng, sau khi nhìn rõ tướng mạo của Diệp Lăng Phi sắc mặt hắn trắng bệch lập tức đổi giọng:

- A, tiên sinh, sao ngài lại ở đây?

Diệp Lăng Phi nhìn tên tóc húi cua thấy chẳng quen biết, thắc mắc hỏi:

- Ngươi là ai, tôi chưa từng gặp qua!

- Diệp tiên sinh, tôi là thuộc hạ của Tôn đường chủ, ừm, trước đây tôi có gặp qua ngài, đương nhiên là ngài không nhất định đã gặp qua một tiểu nhân vật như tôi rồi!

Tiểu tóc húi cua nói xong rút thuốc ra đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhận lấy, tên đầu húi cua vội châm lửa cho Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp tiên sinh, tôi đến thăm bạn, không ngờ lại gặp ngài ở đây, ngài có chuyện gì cần tôi giúp không?

Diệp Lăng Phi nhả một làn khói thuốc vào mặt tên tóc húi cua nói:

- Ngươi quen người này?

Tóc húi cua nhìn người đàn ông đó một cái rồi vội nói:

- Xem... là quen biết nhau vậy, không thân lắm, chỉ là con trai ông ta quen với tôi.

Cuộc đối thoại giữa tên tóc húi cua này với Diệp Lăng Phi đã khiến cho tên đàn ông đó đã toát mồ hôi lạnh, hai chân hắn run lên. Diệp Lăng Phi mặc kệ phản ứng của tên đàn ông này, hắn hỏi tiếp:

- Ngươi đến đây làm gì?

- Ừm, chính là người bạn đó của tôi bị người ta đâm nên tôi đến thăm hắn!

Lúc tên đầu húi cua nói có chút dè dặt sợ nếu nói một câu không hay sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi không vui.

- Ừm, nói như vậy, người mà bạn của tôi đâm chính là bạn của ngươi rồi!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Đã đâm người đương nhiên phải đền tiền, nhưng bạn của ngươi đòi ba trăm nghìn mới xong chuyện, vậy tôi đã tiền cho ngươi, ngươi mang đem cho bạn ngươi, tiện thể đưa lời của tôi đến bảo bạn ngươi đi đường phải cẩn thận đó, đừng để cầm tiền mà không có tiền tiêu!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì sắc mặt của tên tóc húi cua lập tức thay đổi, hắn vội nói:

- Diệp tiên sinh, em ngài nói kìa, số tiền này không thể cầm được, tôi biết hành vi của người bạn này của tôi, thường ngày đều quen thói hống hách rồi, lần này cũng là đáng đời hắn, cho hắn bài học cũng đáng. Diệp tiên sinh, tôi thấy hay là ngài cứ cầm tiền về đi.

Nói xong tên tóc húi cua nháy mắt thăng với cặp vợ chồng đó, đến lúc này mà còn nhìn không ra thì đúng là đần độn, cặp vợ chồng đó vội vàng nói:

- Chúng tôi không cần tiền nữa, không cần tiền nữa!

- Đây là do các người nói không cần tiền đó!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói.

- Nếu nguời bạn đó của tôi có chuyện bất trắc gì thì các ngươi chuẩn bị hậu sự sớm đi!

Diệp Lăng Phi nói xong vừa định quay người đi thì đột nhiên quay lại nói với tên tóc húi cua:

- Lúc nãy người này chửi tôi là tên ranh con, ngươi nói xem nên xử lý thế nào?

Tên tóc húi cua vừa nghe xong vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, những người miệng lưỡi không sạch sẽ như vậy nên khiến cho hắn sau này nhớ mãi!

- Ừm, nói rất hay, vậy thì phiền ngươi rồi, tát vào miệng tên đó đến khi sạch miệng cho tôi. Tôi đã nói rồi, nếu như miệng của tên này lần sau mà vẫn không sạch thì tôi sẽ đến tìm ngươi nói chuyện đấy!

Diệp Lăng Phi bỏ xong câu này liền dẫn Bạch Tình Đình và Vú Ngô lên xe.

Tên tóc húi cua đó gật đầu liên tục, sau khi Diệp Lăng Phi lên xe tên tóc húi cua đó mới quay người lại nói với tên đàn ông đó:

- Uông thúc, nói thế nào thì cháu và Tiểu Lâm Tử cũng xem như là bạn, cháu vốn chẳng muốn ra tay đánh thúc, nhưng chỉ trách là chính thúc đã đụng đến người mà tất cả mọi người đều không dám đụng đến, xin lỗi rồi!

Tên tóc húi cua đó nói xong liền giơ tay một cái tát qua tai, chỉ nghe thấy tiếng bạch bạch, tiếp theo đó, tên tóc húi cua lại nhấc nấm đấm lên, bụp bụp liên tục mấy cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.