Vu Chấn và Vu Tiêu Tiếu cùng nhau tiễn Diệp Lăng Phi ra khỏi biệt thự,
còn mẹ của Vu Tiêu Tiếu thì lại đi lên gác, bà muốn xem một chút Vu Tiêu Tiếu bài trí gian phòng thành bộ dáng gì, vừa đi vào bên trong phòng,
mẹ Vu Tiêu Tiếu đã thấy trên giường của Vu Tiêu Tiếu chăn đã được gấp
gọn gàng. Bà nở nụ cười, thầm nghĩ nha đầu Tiêu Tiếu còn tập thành thói
quen gấp chăn màn nữa. Xem ra con bé ở bên ngoài cũng rèn luyện được
nhiều thứ tốt. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa định xoay người rời khỏi phòng
của Vu Tiêu Tiếu thì bỗng nhiên thấy cái túi ni-lông đen mà Vu Tiêu Tiếu ném vào trong thùng rác ở góc phòng, mẹ của Vu Tiêu Tiếu tiện tay cầm
lấy cái túi đó, cũng không nhìn xem bên trong là cái gì, bà cầm cái túi
ni-lông đi xuống tầng dưới, chuẩn bị vứt vào trong thùng rác để đồ một
thể.
Ngay lúc mẹ của Vu Tiêu Tiếu chuẩn bị mở túi ra
xem bên trong là loại rác gì để quyết định ném vào túi rác nào. Vu Tiêu
Tiếu vừa tiễn Diệp Lăng Phi quay trở lại, hét lớn một tiếng, chạy như
bay đến trước mặt mẹ mình, đoạt lấy cái túi ni-lông mà mẹ mình đang cầm
trong tay.
- Mẹ, sao mẹ lại tự tiện đi vào trong phòng con thế!
Vu Tiêu Tiếu cầm lấy cái túi ni-lông vừa lấy lại, giấu ở phía sau, vẻ mặt hờn dỗi, nói:
- Mẹ, nếu như còn mẹ như vậy nữa thì con sẽ trở về thành phố Vọng Hải đó!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu không hiểu được Vu Tiêu Tiếu bị làm sao vậy, mình
chỉ vào trong phòng nó cầm túi rác ra ngoài, sao Vu Tiêu Tiếu lại tức
giận như vậy. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vội vàng giải thích:
- Tiêu Tiếu, mẹ chỉ muốn giúp con thu dọn đồ đạc trong phòng thôi mà!
- Mẹ à, chuyện của con con sẽ tự làm!
Vu Tiêu Tiếu nói nói.
- Từ nay về sau mẹ với cả cha không được tự tiện đi vào phòng con nữa!
Vu Tiêu Tiếu nói xong liền cầm theo cái túi ni-lông đen, vội vàng đi ra khỏi biệt thự. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vẫn không hiểu ra sao, không biết
hôm nay Vu Tiêu Tiếu làm sao vậy, không phải chỉ là một cái túi ni-lông
thôi sao, đáng để nó giận như vậy ư?
- Được rồi, bà cứ nghe theo lời Tiêu Tiếu đi!
Vu Chấn trong lòng cảm thấy mình đã mắc nợ con gái rất nhiều, lần này
vất vả lắm nó mới tới thành phố Đông Hải, cứ để cho Vu Tiêu Tiếu đi làm
chuyện cô bé muốn làm.
Vu Tiêu Tiếu cầm theo cái túi
màu đen, vừa đi ra khỏi biệt thự, cô mới thở phào một cái. Trong cái túi ni-lông này chính là giấy vệ sinh đã dùng qua, nếu như để cho mẹ cô
nhìn thấy nhất định sẽ biết giấy vệ sinh này dùng để lau cái gì. Vu Tiêu Tiếu không muốn để cho mẹ mình biết chuyện giữa mình và Diệp Lăng Phi.
Vu Tiêu Tiếu cầm theo cái túi đi ra khỏi biệt thự, cô thấy có một thùng
rác cách nhà mình không xa lắm. Vu Tiêu Tiếu cầm cái túi kia đi về phía
cái thùng rác. Vừa mới đi được vài bước, chợt nghe thấy phía sau truyền
đến tiếng ô-tô. Vu Tiêu Tiếu không đề ý, nhưng cô lại nghe thấy tiếng
của chiếc xe đó càng lúc càng gần mình, ngay lúc Vu Tiêu Tiếu quay người lại, một chiếc xe thể thao màu bạc bỗng nhiên lái vút qua bên người cô, luồng gió do xe thể thao tạo ra thổi rối tung cả mái tóc của Vu Tiêu
Tiếu.
- A!
Vu Tiêu Tiếu bị dọa giật
mình, chân đứng không vững, ngã lăn trên đất, cái túi ni-lông trong tay
cũng rơi ra, số giấy vệ sinh bên trong cũng rơi ra ngoài. Vu Tiêu Tiếu
bất chấp bản thân mình có bị thương hay không, cô vội vàng ngồi xôm trên mặt đất, bắt đầu nhặt lại số giấy vệ sinh đã rơi ra lả tả kia. Trong
lúc Vu Tiêu Tiếu đang ngồi xổm trên mặt đất nhật giấy vệ sinh thì chiếc
xe thể thao vừa dọa Vu Tiêu Tiếu cũng quay lại, đỗ ở bên cạnh Vu Tiêu
Tiếu, cửa xe mở ra, một gã trẻ tuổi thân mặc toàn đồ trắng, trên mặt đeo kính râm từ trên xe bước xuống. Tên thanh niên đó trông bộ dạng tầm
trên dưới 20 tuổi, tóc trên đầu đều vuốt dựng cả lên. Gã thanh niên bỏ
kính râm xuống, nói với Tiêu Tiếu:
- Người đẹp, xin lỗi nhé, đã khiến cô sợ hãi rồi!
Vu Tiêu Tiếu không để ý đến tên thanh niên kia mà nhặt hết số giấy vệ
sinh rơi trên đất cho vào túi ni-lông, cô cầm túi đứng thẳng người dậy,
hung hăng trừng mắt nhìn tên thanh niên kia, không nói gì cả mà chỉ mong mau mau ném số giấy vệ sinh này vào trong thùng rác, nhưng không ngờ
tên thanh niên mặc đồ trắng kia lại ngăn trước mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tên của tôi là Nghiêm Sâm, bà chị xinh đẹp, trước đây sao tôi chưa từng gặp qua cô nhỉ, cô cũng ở trong khu biệt thự này ư?
Vu Tiêu Tiếu liếc mắt đánh giá tên thanh niên này, hừ lạnh nói:
- Cậu còn chưa đủ lông đủ cánh đâu mà còn đòi đi tán gái, tôi nói cho
cậu biết, tôi chẳng có tí hứng thú gì với cái loại trẻ con như vậy,
tránh xa tôi ra một chút!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, dùng
tay đẩy tên thanh niên kia qua một bên, cầm lấy túi ni-lông đi về phía
thùng rác. Ánh mắt tên thanh niên mặc đồ trắng kia nhìn chằm chặp vào bộ mông của Vu Tiêu Tiếu bị quần jean bỏ quá sát, miệng lẩm bẩm: “Thật
không ngờ ở nơi này lại có một cô em khêu gợi như vậy, xem ra ta phải
xuất chút công phu rồi!”. Tên thanh niên kia nghĩ tới đây, không lái xe
mà chạy đuổi theo.
Vu Tiêu Tiếu ném cái túi ni-lôngvào
trong thùng rác, lúc này mới thở phào nhẹ nhôm. Cô không cần lo lắng
việc mẹ mình biết được quan hệ giữa mình và Diệp Lăng Phi nữa. Vu Tiêu
Tiếu vừa quay người lại, chợt thấy tên thanh niên mặc đồ trắng kia đang
đứng sau lưng mình, ánh mắt mê đắm nhìn bộ ngực của cô. Vu Tiêu Tiếu
ghét nhất bị người khác nhìn mình kiểu đấy, thấy tên kia có ý muốn dây
dưa với mình. Vu Tiêu Tiếu đơn giản là đứng yên không nhúc nhích, cô ưỡn ngực ra, hừ lạnh nói:
- Làm sao vậy, chưa từng thấy qua người đẹp sao?
- Bà chị xinh đẹp, tôi chưa từng gặp qua mỹ nữ nào như cô đó!
Têb thanh niên mặc đồ trắng tiến đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, cố ý khịt khịt mũi, bộ dạng rất hèn mọn, nói:
- Tỷ tỷ, cô thơm thật, bà chị xinh đẹp, cô không thấy tịch mịch sao, có cần tôi cùng cô không?
Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh nói:
- Cậu muốn theo tôi ư, vậy trước tiên cậu phải để tôi xem cậu có bãn lĩnh như vậy không rồi hãy nói!
Tên thanh niên mặc áo trắng vừa nghe vậy, cười nói:
- Bà chị xinh đẹp, cái này cô có thể yên tâm, tôi ở trên giường rất lợi hại đó, đảm bảo sẽ khiến cho bà chị sung sướng đến chết. Bà chị xinh
đẹp, có muốn thử luôn bây giờ không?
- Thôi đi, nói không thì cũng vô dụng thôi!
Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh nói.
- Tôi đã thấy những người đàn ông khác rồi, người nào người nấy giống
như cậu vậy, chẳng qua là chưa lên giường với tôi, thấy tôi như vậy là
đã ra rồi. Thằng nhóc, trước tiên cởi quần ra xem một chút!
Tên thanh niên kia vừa nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, vẻ mặt hưng phấn, nói:
- Không ngờ bà chị xinh đẹp lại phóng đãng như vậy, được, tôi sẽ cho cô nhìn một chút!
Vừa nói, tên thanh niên mặc áo trắng kia quả thực cởi thất lưng ra, mà
Vu Tiêu Tiếu cũng không lảng tránh, đứng đó đợi, chờ khi tên đó vừa cởi
dây lưng ra, đang chuẩn bị cởi nốt thứ còn lại, chợt nghe thấy Vu Tiêu
Tiếu hô lớn:
- Mọi người mau đến xem đi, có tên biến thái ở chỗ này đó, mau mau đến xem đi!
Ngay trong lúc tên thanh niên kia còn đang sững sờ. Vu Tiêu Tiếu đã
cười ngặt nghẽo đi về phía biệt thự nhà minh. Lúc này tên thanh niên mặc đồ trắng kia mới biết là mình bị chơi xỏ, hắn buồn bực đeo đai lưng lại như cũ, miệng mắng:
- F*ck, mày cũng dám đùa giỡn tao
sao? Mày cũng không hỏi tao là ai, mẹ nó, nếu như tao XXX mày, tao sẽ
không tên là Nghiêm Sâm nữa!
Vu Tiêu Tiếu mặc kệ thằng
nhóc kia, cô đi vào bên trong biệt thự. Tên thanh niên tên là Nghiêm Sâm kia nhìn thoáng qua biệt thự mà Vu Tiêu Tiếu mới đi vào, vé kiêu ngạo
mới hơi thu liễm lại, hắn nói thầm:
- Đây không phải là nhà của thị trưởng mới tới sao, lẽ nào cô nàng đó chính là con gái của thị trưởng?
Tên thanh niên kia nghĩ tới đây hơi có chút lo lắng, lập tức lại bĩu
môi, hừ lạnh nói: "Có cái gì mà phải sợ chứ, cha mình mới là lão đại ở
đây, hắn chẳng qua chỉ là một tên thị trưởng quèn mà thôi, nếu như cha
ta không muốn để hắn làm, hắn sẽ phải cút đi. Ừm, mình còn phải nghĩ
cách để đưa mỹ nữ kia lên giường nữa! Xem ra lần này không thể dùng cách cứng rắn được, mình phải nghĩ biện pháp khác thôi!”
Tên thanh niên này lẩm bẩm một hồi, lên chiếc xe thể thao của mình, lái xe đi thẳng.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi khu nhà của Vu Tiêu Tiếu thì không
nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen kia. Diệp Lăng Phi cho rằng hai gã người
nước ngoài đang theo dõi mình sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, nhất
định sẽ chờ mình ở một nơi nào đó. Diệp Lăng Phi vừa mới nghĩ tới đây,
đã thấy chiếc xe con màu đen kia không biết chạy ra, lại đi cùng đường
với mình. Diệp Lăng Phi cười cười, xem ra hai người ngoại quốc đã đợi
rất lâu rồi, vẫn kiên nhẫn chờ mình đi ra. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, nếu như hôm nay hắn không rời khỏi nhà Vu Tiêu Tiếu, vậy
hai gã người nước ngoài này có ngốc nghếch chờ mình ở bên ngoài hết cả
ngày không?
Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra,
bấm số máy của Bạch Tình Đình, bây giờ đã là hơn bốn giờ, mình còn phải
đi chừng 3 tiếng nữa, chắc cũng phải bảy, tám giờ mới về đến nhà. Diệp
Lăng Phi sợ Bạch Tình Đình lo lắng cho mình, hắn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, bây giờ anh vừa mới ra khỏi
nhà Tiêu Tiếu. Hôm nay ở nhà Tiêu Tiếu làm lỡ hơi nhiều thời gian, có
thế là phải khoảng 7, 8 giờ anh mới về đến nhà. Bà xã, em cứ ăn cơm
trước đi!
- Vâng, ông xã, em biết rồi!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, anh đi đường cẩn thận một chút!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi Hổn qua điện thoại một cái, sau đó mới bỏ điện thoại di
động xuống. Hắn lại nhìn thoáng qua cỗ xe màu đen phía sau, bỗng nhiên.
Diệp Lăng Phi trong lòng khẽ động. Diệp Lăng Phi nghĩ tới một khả năng
khác. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, thầm nhủ: "Xem ra mình phải cẩn thận
một chút thì tốt hơn. Nếu như thật sự hai tên khốn kiếp đó muốn làm như
vậy nói, vậy thì mình có chút nguy hiểm rồi!”
Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi khu vực nội đô thành phố Đông Hải. Từ khu vực nội đô đi ra đường cao tốc còn có một đoạn đường nữa, mà trên đoạn đường này
dân cư rất thưa thớt, xe cộ đi lại cũng không nhiều. Trên đoạn đường
này, Diệp Lăng Phi giảm tốc độ xe xuống. Diệp Lăng Phi lái xe, thỉnh
thoảng vẫn quan sát chiếc xe con màu đen đi phía sau, trong lòng liên
tục tính toán.
Sắc trời càng lúc càng tối, mùa đông ban ngày vốn rất ngắn, trời tối nhanh. Diệp Lăng Phi bật đèn xe lên, khi
hắn đến một đoạn đường xấu. Diệp Lăng Phi thấy chiếc xe phía sau bỗng
nhiên tăng tốc, không đi theo xe hắn nữa. Diệp Lăng Phi thấy như vậy,
khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh, xem ra mình đoán không sai, hai gã
này không đơn thuần chỉ theo dõi mình mà còn có ý đồ khác!