Diệp Lăng Phi đã phát hiện ra chiếc xe đen bám theo xe của hắn nãy giờ.
Sau khi Diệp Lăng Phi phát hiện và biết mình bị theo dõi, thì ngược lại
hắn lại cảm thấy nhẹ nhôm hơn. Hắn muốn biết rốt cục hai tên nước ngoài
kia định làm gì. Vu Tiêu Tiếu nhận được điện thoại của mẹ của Vu Tiêu
Tiếu xong, sau khi Vu Tiêu Tiếu cúp máy, cô cười nói với Diệp Lăng Phi:
- Bố mẹ em giục chúng ta mau mau về nhà đó!
Từ đây tới thành phố Đông Hải ít nhất phải mất trên 10 phút, hơn nữa
lại phải rẽ vào một nơi nào đó mà Vu Tiêu Tiếu nói, làm gì mà không mất
tới gần 1 tiếng cơ chứ. Diệp Lăng Phi nói:
- Tiêu Tiếu, đường này anh không dám lái nhanh đâu! Xem ra khi mà chúng ta về tới
nhà em thì chắc đúng tầm mọi người đang ăn đấy!
- Như vậy cũng được! Có thể về nhà ăn cơm là tốt lắm rồi!
Vu Tiêu Tiếu cười nói.
Bố của Vu Tiêu Tiếu, Vu Chấn, nơi mà ông ta và vợ ở thuộc về căn nhà
của thị ủy, căn nhà đó không hoàn toàn thuộc về ông. Thị ủy đã xây dựng
một loạt căn nhà tại khu vực có điều kiện và môi trường rất tốt ở thành
phố Đông Hải này. Căn nhà thuộc về Vu Chấn là một căn biệt thự hai tầng
nằm riêng lẻ. Bởi vì Vu Chấn là thị trưởng của thành phố Đông Hải, vì
vậy phân theo chức quyền và cấp bậc hành chính thì Vu Chấn được phân cho căn biệt thự hai tầng này. Khi Diệp Lăng Phi lái xe tới vùng gần nhà ở
của Vu Chấn, thì bị bảo vệ khu đó chặn lại. Vu Tiêu Tiếu cầm điện thoại
gọi điện về nhà. Sau khi bảo vệ nhận được điện thoại của Vu Chấn, mới để cho Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi đi qua.
- Không ngờ ở đây lại được canh phòng nghiêm ngặt thế!
Diệp Lăng Phi vừa lái xe, vừa nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Đã nhìn thấy chưa, Tiêu Tiếu, ở đây những căn biệt thự riêng biệt thế này rất là nhiều. Hơn nữa điều kiện ở thành phố Đông Hải này lại tốt
như vậy, chả trách mọi người ai cũng thích làm lãnh đạo, đã làm lãnh đạo thì nơi ở cũng phải là nơi tốt nhất. Tiêu Tiếu, bố em làm thị trưởng ở
thành phố Đông Hải này thì cũng là người to thứ hai ở đây rồi. Nếu như
là thời ngày xưa ý, thì bố em chắc phải là đế vương một nước chư hầu
rồi!
- Diệp đại ca, anh đang nói cái gì thế? Em nghe anh nói em chẳng hiểu cái gì cả! Cái gì mà chư hầu, chư hầu gì?
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Bây giờ em chỉ nghĩ là nếu sau khi em gặp bố mẹ em rồi, em nên nói như thế nào đây. Tết em cũng chẳng về nhà!
- Còn có thể nói thế nào nữa! Tất nhiên là phải nói thật với bố mẹ em chứ sao nữa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Mà cái con a đầu này cũng thật là, tết mà cũng không về nhà!
- Diệp đại ca, anh đừng có nói nữa!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói.
Khi tới căn biệt thự đơn mà Vu Chấn ở. Diệp Lăng Phi dừng xe ngay cửa
biệt thự. Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi cùng xuống xe. Vu Tiêu Tiếu
không dám khẳng định đây có phải nhà mới của cô hay không, cô lại dừng
lại quan sát lại lần nữa. Sau khi Vu Tiêu Tiếu xác định chính là nơi mẹ
cô đã nói trong điện thoại. Vu Tiêu Tiếu mới chậm rãi đi vào bên trong
biệt thự.
Diệp Lăng Phi không đi ngay phía sau Vu Tiêu
Tiếu, mà hắn mở cốp xe ra. Hành lý của Vu Tiêu Tiếu đều để ở cốp xe. Khi Diệp Lăng Phi vừa mới xách được hành lý của Vu Tiêu Tiếu ra, thì hắn
nhìn thấy chiếc xe đen đó vọt qua trước mặt hắn. Diệp Lăng Phi giật
mình, xem ra chiếc xe đen này rất quen, dường như Diệp Lăng Phi đã gặp
nó ở đâu rồi thì phải. Sau khi chiếc xe đó đi qua. Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào biển số của chiếc xe. Khi Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy biển số của chiếc xe đen đó, hắn bỗng giật nảy người. Hắn đã nhớ
ra hắn nhìn thấy chiếc xe đen đó ở đâu và khi nào rồi.
Khi Diệp Lăng Phi vừa tới thành phố Đông Hải, thì đã nhìn thấy chiếc xe
đen đó. Lúc đó, ở ngay ngã tư đường, rõ ràng là đèn đỏ, nhưng cảnh sát
lại ngang nhiên để chiếc xe ấy vượt qua. Hơn nữa cảnh sát còn bắt các xe khác dừng lại để chiếc xe đó đi qua. Mãi cho tới khi chiếc xe đó đi qua khỏi ngã tư đó, các xe khác mới được phép đi tiếp. Lúc đó Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng chiếc xe đó là xe của chính phủ, nhưng bây giờ ở trong
khu này chỉ giành cho các lãnh đạo. Diệp Lăng Phi lại bắt gặp chiếc xe
đen đó vượt qua trước mặt mình, tới giờ phút này hắn hoàn toàn có thể
khẳng định người chủ của chiếc xe đó là quan chức chính phủ. Như vậy xem ra, lần này Vu Chấn tới thành phố Đông Hải lành ít dữ nhiều rồi.
- Diệp đại ca, sao anh cứ đứng mãi người đó thế! Mau vào trong nhà đi!
Vừa nãy Vu Tiêu Tiếu đã đi vào trong nhà nói chuyện với bố mẹ vài câu.
Khi Vu Tiêu Tiếu quay lại, thì phát hiện Diệp Lăng Phi không đi ngay
phía sau. Vu Tiêu Tiếu bèn quay lại, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi cứ đứng ngẩn người ra. Giọng nói của Vu Tiêu Tiếu làm đứt đoạn suy nghĩ của
Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay người lại, cười, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Ừm, bây giờ anh vào đây!
- Diệp đại ca! Anh đang nhìn cái gì vậy?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Không có gì cả đâu!
Diệp Lăng Phi không kể những gì hắn vừa nhìn thấy cho Vu Tiêu Tiếu
nghe, đối với Diệp Lăng Phi mà nói. Vu Tiêu Tiếu chính là một đứa trẻ
con, một cô gái nhỏ bé. Nếu nói với Tiêu Tiếu những chuyện này, chỉ càng làm cho Vu Tiêu Tiếu thêm buồn phiền mà thôi, tốt nhất là không cho Vu
Tiêu Tiếu biết thì hay hơn. Diệp Lăng Phi nhấc hành lý của Vu Tiêu Tiếu
đi vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi và Vu Chấn sớm đã gặp nhau hồi trên tỉnh rồi. Cũng không cần phải nói gì nhiều, Diệp Lăng Phi và Vu Chấn
bắt tay với nhau.
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu dẫn Vu Tiêu Tiếu
tới một căn phòng mà họ đã đặc biệt chuẩn bị sửa soạn cho Tiêu Tiếu. Còn Diệp Lăng Phi và Vu Chấn thì ngồi dưới phòng khách ở dưới lầu. Cái
phòng khách này so với cái phòng khách của biệt thự Nam Sơn của Diệp
Lăng Phi thì còn nhỏ hơn rất nhiều lần. Nhưng mà, đó là do Diệp Lăng Phi tự bỏ tiền túi ra mua, còn nơi này là do Vu Chấn tự được nhà nước phân
cho, vì vậy diện tích cũng không được rộng cho lắm. Phòng khách nhà Vu
Chấn được bố trí rất đơn giản, có hai cái ghế sô pha, ở giữa là bộ bàn
uống nước. Trên bàn uống nước có một cái gạt tàn thuốc lá, bên trong gạt tàn có vài mẩu đầu lọc và tàn thuốc. Sau khi Vu Chấn mời Diệp Lăng Phi
ngồi xuống, ông ta cầm chiếc gạt tàn tới thùng rác đặt gần cửa để đổ hết tàn thuốc đi. Sau đó ông ta quay người lại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, cháu hút loại thuốc gì? Ở chỗ bác có vài tuýp thuốc trung
ương đặc cung đấy. Bình thường bác cũng chẳng hút loại thuốc đó, chỉ là
thỉnh thoảng có khách tới hút vài điếu, loại thuốc đấy nhạt miệng quá,
nên bác không thích lắm!
- Thị trưởng Vu, không cần đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Có cái gì thì hút cái đó thôi ạ. Nhưng mà, thị trưởng Vu, từ lúc nào
bác cũng bắt đầu hút thuốc thế! Lần trước cháu nhớ là bác không hút
thuốc mà!
Vu Chấn trở lại ghế sô pha, đặt lại chiếc gạt tàn thuốc lá lên trên bàn uống trà. Ông ta ngồi đối diện với Diệp Lăng
Phi, cười khổ, nói:
- Từ sau khi tôi bị ép từ chức, tôi học hút thuốc đấy!
Vu Chấn vừa nói vừa cầm bao thuốc lên, rút ra một điếu đưa cho Diệp
Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lấy ra bật lửa từ trong túi áo của mình, hắn
châm thuốc. Vu Chấn cũng tự mình châm thuốc. Sau khi ông ta hít một hơi, lại thở dài, nói:
- Nói thật nhé! Tôi hút không quen
loại thuốc này đâu. Trước đây, tôi chỉ toàn hút cái loại 50 tệ một hộp
ý, nhưng bây giờ không biết tại sao lại không thích nữa. Thôi thì cứ hút loại bình thường này thôi vậy!
Diệp Lăng Phi gác hai chân lên nhau, hắn hút thuốc, rồi nhìn Vu Chấn đang ngồi đối diện mình. Hắn nhẹ nhàng nói:
- Thị trưởng Vu, tại sao bác lại chọn tới thành phố Đông Hải này. À,
thị trưởng Vu, bác đừng hiểu lầm, chỉ là cháu có chút tò mò thôi. Cháu
cũng không hiểu lắm về tầng lớp quan chức các bác, vì vậy mới rất tò mò
như vậy, cháu muốn hỏi xem sao!!
- Tiểu Diệp, chuyện này khó nói lắm!
Vu Chấn thấy Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện này, ông ta lại thở dài, nói:
- Nói sao bây giờ nhỉ. Chính là dù sao bác cũng chỉ là một vật hi sinh
mà thôi, chuyện trên quan trường này không phải nói một hai câu là có
thể nói rõ ràng được. Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều chuyện mà bác
không tiện nói ra. Bác chỉ có thể nói là bác bị ép tới thành phố Vọng
Hải này làm thị trưởng. Nếu như bác được lựa chọn, bác sẽ không bao giờ
tới thành phố Đông Hải này đâu!
- Điều này cháu hiểu mà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Thị trưởng Vu, cháu có thể nhận thấy bác hoàn toàn không cam tâm. Thị trưởng Vu, cháu hỏi thêm vài câu nhé, bác thấy thành phố Đông Hải này
thế nào?
- Bác thấy thành phố Đông Hải này thế nào sao?
Vu Chấn giật mình, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, ông ta không hiểu Diệp
Lăng Phi nói câu này là có ý gì, nhưng ông ta thấy Diệp Lăng Phi chỉ
biết nhìn ông ta. Vu Chấn lại hút thuốc, ông gạt gạt tàn thuốc vào gạt
tàn. Vu Chấn nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta cũng coi như là quen biết nhau lâu rồi. Bác nghĩ có những chuyện chúng ta không cần
phải giả vờ giấu nhau làm gì, rốt cục cháu định nói với bác điều gì?
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Thị trưởng Vu, bác hiểu lầm rồi! Chỉ là cháu tiện miệng tò mò hỏi vậy thôi! vừa nãy cháu cũng nói rồi mà, cháu là người ngoài cuộc, hoàn toàn không hiểu chuyện trên quan trường của các bác. Bây giờ cháu cũng chỉ
là nói chuyện với bác một lúc thôi. Thị trưởng Vu, bác đừng nghĩ quá
nhiều. Cháu không có ý gì khác đâu!
Với kinh
nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên quan trường, nên khi nói chuyện Vu
Chấn luôn cẩn thận suy nghĩ trước suy nghĩ sau, chính là do ông ta lo
lắng nếu mình lỡ miệng nói sai câu nào thì sẽ bị người ta bắt bẻ lấy đó
để hại ông ta. Vì vậy bất giác trước mặt Diệp Lăng Phi, Vu Chấn lại biểu hiện ra thói quen như vậy. Sau khi nghe thấy câu nói đó của Diệp Lăng
Phi, Vu Chấn mới nhớ ra rằng Diệp Lăng Phi không phải người trên quan
trường, bản thân ông ta nói chuyện với Diệp Lăng Phi cũng không hà tất
phải quá suy nghĩ thận trọng như vậy. Vừa nghĩ như vậy, Vu Chấn bỗng cảm thấy nhẹ nhôm và dễ chịu đi nhiều. Ông ta nói:
- Tôi
cũng chẳng giấu gì cậu. Thật ra tôi chẳng có cảm giác tốt đẹp gì với
thành phố Đông Hải này, lần đầu tiên tôi tới thành phố Đông Hải tôi đã
có cảm giác bên này rất loạn. Tất nhiên, bây giờ tôi cũng không thể nói
cụ thể được là còn tồn tại vấn đề gì nữa. Nhưng bây giờ theo như tôi
thấy, ở thành phố Đông Hải này còn rất nhiều vấn đề phức tạp!
Vu Chấn nói tới đây, lại thở dài thườn thượt. Sau khi nghe thấy Vu Chấn nhắc tới cảm giác của ông ta về thành phố Đông Hải, Diệp Lăng Phi hút
thêm mấy hơi điếu thuốc trên tay. Sau khi điếu thuốc còn một nửa, hắn
cho vào gạt tàn và dập tắt. Diệp Lăng Phi tựa lưng vào ghế sô pha, nói
với Vu Chấn:
- Thị trưởng Vu, bác có bao giờ nghĩ rằng việc bác tới thành phố Đông Hải này là sai lầm lớn nhất của bác không?
- Tiểu Diệp, lời cậu nói tôi càng nghe càng không hiểu nổi!
Vu Chấn nhìn Diệp Lăng Phi, nhíu nhíu mày. Vu Chấn thấy Diệp Lăng Phi
nói chuyện rất thật lòng. Vu Chấn cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì Diệp Lăng Phi vừa nói.
- Thị trưởng Vu, vừa nãy cháu cũng nói rồi. Giữa cháu và bác chẳng có gì phải giấu nhau cả!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cháu và bác cũng coi như là bạn cũ của nhau rồi. Cháu cũng không thể
mắt nhìn thấy bác tới thành phố Đông Hải này rồi lại bị thanh toán, được rồi, cháu sẽ nói tất cả những chuyện cháu biết về thành phố Đông Hải
này cho bác nghe vậy. Còn về việc thị trưởng Vu bác sẽ giải quyết như
thế nào, thì đó là chuyện của bác!
Diệp Lăng Phi vừa
nói chuyện với Vu Chấn, thì hắn cảm thấy hắn nên đem tất cả những chuyện mà hắn biết về thành phố Đông Hải này cho Vu Chấn nghe. Còn về việc Vu
Chấn sẽ đối phó với những chuyện đó như thế nào, thì sẽ không liên quan
gì tới hắn nữa. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đó, liền nói ngay với Vu Chấn:
- Thị trưởng Vu, bác nên biết rằng, cháu.....!
Vu Chấn ngồi chăm chú nghe những lời Diệp Lăng Phi nói. Bất giác Vu
Chấn không để ý tới điếu thuốc trên tay ông ta đã cháy gần hết. Cho tới
khi điếu thuốc cháy tới đầu ngón tay ông ta. Vu Chấn thấy bỏng rát ngón
tay, ông ta mới vội vàng dập tắt điếu thuốc. Sau đó Vu Chấn lại tập
trung nghe Diệp Lăng Phi nói. Nhưng sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói. Vu
Chấn lại tỏ ra không tin lắm, ông ta hỏi Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, những gì cậu nói là thật sao?
- Thị trưởng Vu, cháu có cần phải gạt bác không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Chiếc xe ô tô đen cháu vừa nhắc tới cũng vừa từ chỗ bác ở đây này mà
đi ra đó, vừa nãy cháu còn nhìn thấy nó vượt qua mặt cháu mà. Thị trưởng Vu, cháu thấy tình hình ở bên thành phố Đông Hải này đúng là quá rối
ren. Bác phải cẩn thận đó, mặc dù bác làm thị trưởng ở thành phố Đông
Hải này, nhưng bác lại đơn phương độc mã nơi đây. Nhưng mà, tất cả những điều này cũng chỉ là do cháu đoán mà thôi, còn những tình hình thật tế
như nào e rằng sau khi thị trưởng Vu nhận công việc mới có thể hiểu
được!
- Tiểu Diệp, cảm ơn cháu!
Vu Chấn rối rít cảm ơn nói:
- Nếu như không có sự nhắc nhở của cháu, có khi bác rất dễ dàng bị khử tại thành phố Đông Hải này!
- Thị trưởng Vu, cháu nói nhiều như vậy, và lần này cháu lại đích thân
đưa Tiêu Tiếu về nhà, chủ yếu là để nói với bác chuyện này!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bởi vì chúng ta cũng coi như là quen biết cũng lâu rồi, cháu cũng không muốn nhìn bác bỏ mạng tại thành phố Đông Hải này đâu!
Vu Chấn đang định nói tiếp, thì Vu Tiêu Tiếu chạy từ trên lầu xuống. Vu Tiêu Tiếu vào trong phòng khách, cô nhìn đi nhìn lại Diệp Lăng Phi, rồi lại quay ra nhìn bố mình. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Bố à! Bố đã nói chuyện với anh rể con xong chưa? Nếu bố nói xong rồi con muốn
dẫn anh rể đi xem phòng của con. Vừa nãy con và mẹ vừa bố trí lại căn
phòng, rất là đẹp đó!
Vu Chấn nhìn Vu Tiêu Tiếu, mặt nở nụ cười, ông gật đầu, nói:
- Tiêu Tiếu, bố và Tiểu Diệp nói xong rồi!
- Anh rể à! Nào, chúng ta lên phòng em xem đi!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong cầm ngay tay Diệp Lăng Phi đi lên lầu. Bên
trong phòng khách dưới nhà chỉ còn một mình Vu Chấn ngồi châm thuốc, ông ta nhíu nhíu đôi lông mày. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đi từ trên lầu xuống,
đến bên phòng khách, bà nhìn thấy Vu Chấn nhăn mặt, hút thuốc. Bà bèn
ngồi xuống bên cạnh Vu Chấn hỏi:
- Làm sao vậy hả anh?
- Vừa nãy Tiểu Diệp nói với tôi một số chuyện!
Vu Chấn lại thở dài, nói:
- Tình hình bên thành phố Đông Hải này so với những gì tôi tưởng tượng còn kinh khủng hơn nhiều!
- Ý ông nói lần này là do nhà họ Tưởng cố ý làm như vậy à?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Có thể nói là như vậy!
Vu Chấn nói:
- Lần này nhà họ Tưởng quả thật quá độc ác. Bọn chúng muốn chặt đứt con đường chính trị của tôi đây mà. Bây giờ bố chúng ta cũng chẳng sống
được mấy ngày, còn anh trai tôi cũng chẳng sống tốt đẹp gì cả. Có lẽ lần này chỉ còn dựa vào mình tôi nữa thôi!
- Vậy anh định sẽ làm thế nào bây giờ?
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Đi bước nào tính bước đó vậy!
Vu Chấn nói:
- Bây giờ anh chỉ có thể cẩn thận một chút mà thôi!
- Anh thấy Tiểu Diệp người nó như thế nào?
Đột nhiên mẹ của Vu Tiêu Tiếu hỏi nhỏ Vu Chấn:
- Lần trước em đã tới Bắc Kinh gặp bố em còn gì, bố em lần đó đã nhắc tới Tiểu Diệp đó!
- Bà nói cái gì?
Vu Chấn vừa nghe xong, giật mình, ông ta nói:
- Tại sao bố bà lại nhắc tới Tiểu Diệp cơ chứ?
- Chuyện này em cũng không rõ lắm đâu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu nói:
- Mặc dù bố em cũng về hưu rồi. Nhưng bố em cũng có rất nhiều quan hệ
rộng rãi, năm đó bố em cũng đã giúp đỡ rất nhiều người, vì vậy tự nhiên
cũng sẽ có rất nhiều người nói với bố em những chuyện cơ mật nhất ý chứ! Ví dụ như nói tới Tiểu Diệp, dựa theo những gì bố em nói thì hình như
thế lực và đằng sau của Tiểu Diệp không hề đơn giản đâu!
- Chuyện này không thể đâu.....!
Vu Chấn tỏ ra không tin lắm, ông ta nói:
- Bà có chắc chắn cái người Tiểu Diệp mà bố bà nói là Tiểu Diệp này không hả?
- Ừm, em hỏi qua bố rồi!
Mẹ của Vu Chấn nói:
- Tiểu Diệp mà bố em nhắc tới chính là Tiểu Diệp sống ở thành phố Vọng
Hải. Anh đã nghĩ qua bao giờ chưa, lần trước khi mà Tiểu Diệp lên tỉnh
thành ý, chẳng phải anh nói là Tiểu Diệp đó và Trương Dược quen nhau hay sao? Hơn nữa hình như là Trương Dược đối với Tiểu Diệp rất là tốt. Nếu
mà như vậy, ông nói xem, liệu có phải là.....!
Vu Chấn nhíu nhíu lông mày, nói:
- Chuyện này tôi phải kiểm tra lại xem thế nào đã!
Vu Chấn nhìn lên cầu thang, nói vọng lên:
- Bây giờ Tiểu Diệp và Tiêu Tiếu đang ở trên phòng trên nhà. Bây giờ
chúng ta trước tiên đừng làm phiền chúng nó. Bây giờ tôi gọi điện cho
chú Trương xác nhận lại đã. Sau khi tôi xác nhận xong chúng ta lại
thương lượng tiếp, được không?
- Như vậy cũng được!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu đáp.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi lên lầu, vừa mới vào phòng của Vu Tiêu Tiếu, thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy bức tường được sơn màu xanh nước
biển, màu xanh nước biển chính là màu mà Vu Tiêu Tiếu thích nhất.
- Diệp đại ca, sao vậy? Phòng của em có đẹp không hả?
Vu Tiêu Tiếu đóng cửa phòng lại, đứng giữa căn phòng, vui vẻ nói:
- Em thích nhất là căn phòng màu xanh nước biển. Lúc đầu, khi em còn ở
trên tỉnh, phòng em cũng là màu này đấy! Nhưng mà bố em không đồng ý, bố em nói màu xanh biển không đẹp. Em thật không ngờ bố em lại sơn phòng
của em ở nơi này thành màu xanh biển. Diệp đại ca, em thích quá!
- Tiểu a đầu, em thích là được rồi!
Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, tay hắn ấn ấn chiếc giường mềm mại, nói:
- Tiêu Tiếu, anh đề nghị là em nên đổi cái giường này cho bố mẹ em đi, cái giường này mềm quá, không có hợp với em đâu!
Diệp Lăng Phi nháy mắt nghịch ngợm, cô trèo lên giường, nhảy nhảy hai bước. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Diệp đại ca, không đâu! Em cảm thấy cái giường này rất là tốt, rất hợp, em thích lắm mà!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Tiêu Tiếu nói cô rất thích chiếc giường này
thì hắn cũng chỉ cười, chứ không nói gì nữa. Vu Tiêu Tiếu vòng ra phía
sau Diệp Lăng Phi, cô đưa hai tay ra ôm lấy Diệp Lăng Phi. Môi cô hôn
lên má Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn ra phía cửa, nói nhỏ:
- Tiểu a đầu, em không biết nơi này là nơi nào sao? Đây không phải biệt thự Nam Sơn đâu đó. Nếu mà để bố mẹ em biết được, không biết bố mẹ em
sẽ tức giận tới mức nào đâu. Nói không chừng bố em còn đánh đuổi anh ra
ngoài ý chứ!
Vu Tiêu Tiếu cười, nói:
- Diệp đại ca, nếu như mà bố mẹ em đánh đuổi anh đi, vậy thì em sẽ cùng anh về thành phố Vọng Hải nhé!
Vu Tiêu Tiếu vừa nói lại hôn lên môi Diệp Lăng Phi, hôn lên mũi Diệp
Lăng Phi. Diệp Lăng Phi quay người lại, ôm lấy Vu Tiêu Tiếu vào lòng,
hắn tháo giày ra, trèo luôn lên giường. Hắn đè lên người Vu Tiêu Tiếu.
Tay hắn tháo cái khuy quần bò của Vu Tiêu Tiếu ra, hắn thò tay vào
trong. Hai chân của Vu Tiêu Tiếu dạng ra. Khi tay Diệp Lăng Phi thì vào
tận sâu bên trong quần nót của Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu cố ý khép đùi
lại, kẹp chặt tay Diệp Lăng Phi ở đó.
- Diệp đại ca, em không cho anh rút tay ra!
Vu Tiêu Tiếu nhõng nhẹo nói:
- Em muốn mãi mãi được như thế này! Em không cho anh rời xa em đâu!
- Tiểu a đầu, dám giở chiêu này với anh hả?
Diệp Lăng Phi mạnh tay rút ra. Hắn tụt cả quần bò và quần lót của Vu
Tiêu Tiếu xuống tận đầu gối. Hắn nhìn phần dưới của Vu Tiêu Tiếu không
có gì che cả, hắn cười dê già, nói:
- Bây giờ em còn muốn thế nào nữa đây?
- Diệp đại ca, anh hư quá, anh thật hư quá đi!
Vu Tiêu Tiếu nũng nịu nói. Vu Tiêu Tiếu dùng tay kéo áo của mình xuống, cô tháo luôn cả áo ngực ra. Bộ ngực phập phồng của Vu Tiêu Tiếu chưa
phát dục hết hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay xoa
xoa bóp bóp ngực của Vu Tiêu Tiếu, môi hắn hôn môi của Vu Tiêu Tiếu. Vu
Tiêu Tiếu hôn Diệp Lăng Phi nồng nhiệt tới nỗi giống như lân đầu tiên,
cô không muốn giây phút này dừng lại. Hai tay cô đặt trên thắt lưng của
Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu định tháo khóa quần của Diệp Lăng Phi ra,
nhưng Diệp Lăng Phi nắm chặt lấy tay Vu Tiêu Tiếu, hắn ngẩng đầu lên,
nói nhỏ:
- Tiểu a đầu, em điên à! Nếu chúng ta làm
chuyện đó tại đây, nhất định bố mẹ em sẽ biết đó, được rồi, anh đồng ý
với em, đợi sau khi em về thành phố Vọng Hải, anh sẽ đền bù thích đáng
cho em được chưa?
- Diệp đại ca, em muốn, em muốn bây giờ!
Vu Tiêu Tiếu mặt đỏ bừng, cô nói:
- Em sẽ xa Diệp đại ca rất lâu, em sẽ nhớ Diệp đại ca lắm!
- Anh cũng nhớ em!
Môi Diệp Lăng Phi Hổn lên má Vu Tiêu Tiếu, cứ hôn mãi cho tới đùi Vu
Tiêu Tiếu. Ngay sau đó. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, nói nhỏ vào tai Vu Tiêu
Tiếu:
- Vu Tiêu Tiếu, lần này anh bị em hại chết rồi đó, đều tại em hết. Tự nhiên bảo anh vào phòng em làm gì?
- Diệp đại ca, không vấn đề gì cả!
Vu Tiêu Tiếu nháy nháy mắt, cô nói thầm vào tai Diệp Lăng Phi:
- Diệp đại ca, bây giờ em xuống dưới nhà, bảo bố mẹ em ăn muộn một
chút. Không cho họ lên nhà nữa, em đảm bảo bố mẹ em sẽ không lên đâu.
Anh yên tâm đi. Diệp đại ca, em biết phải làm sao mà!
Vu Tiêu Tiếu mặc lại quần, cô chỉ bỏ áo xuống, ngay cả áo lót cũng không mặc lại. Vu Tiêu Tiếu đi xuống lầu. Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười, tự
mình cũng không tưởng tượng ra chuyện hoang đường như vậy. Nhưng mà, vừa nãy hắn bị Vu Tiêu Tiếu mê hoặc, bây giờ hắn rất ham muốn, hắn không
thể kiềm chế nổi nữa, hắn thấy rất khó chịu.
Vu Tiêu Tiếu rất nhanh bước vào phòng. Cô khóa cửa phòng lại, Vu Tiêu Tiếu bước nhanh lên giường, nói nhỏ:
- Vừa nãy em nói với bố mẹ em rồi, nếu em nhờ Diệp đại ca giúp em bố
trí lại phòng, tóm lại sẽ ăn muộn một chút. Hơn nữa em còn không cho bố
mẹ lên nhà nữa. Diệp đại ca, anh yên tâm đi, bố mẹ em sẽ không lên đây
đâu!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi tự cởi quần mình ra. Vu Tiêu
Tiếu khỏa thân phần dưới nằm trên giường. Lúc này Diệp Lăng Phi chẳng
quan tâm tới gì nữa cả. Hắn đè Vu Tiêu Tiếu xuống. Khi Diệp Lăng Phi cắm sâu vào cơ thể Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu cắn chặt ra trải giường, để
bản thân không phát ra tiếng rên dâm dục.
Lần này tốc
độ của Diệp Lăng Phi rất nhanh, nhưng làm như vậy lại khiến cho Vu Tiêu
Tiếu chịu không nổi. Diệp Lăng Phi với những động tác rất mạnh, suýt nữa làm Vu Tiêu Tiếu cắn rách cả ga trải giường. Sau khi xong việc, Vu Tiêu Tiếu thu dọn chiến trường, cô dùng quần của mình che đi vết tích trên
giường. Sau khi che đậy xong, Vu Tiêu Tiếu nhìn lại cái giường của mình, xác định là không có vấn đề gì, cô mới dùng giấy vừa lau vết nhầy trên
giường nhét vào cái túi đen, ném vào thùng rác bên cạnh góc phòng. Kiểm
tra lại lần nữa, sau khi thấy không còn dấu vết gì, Vu Tiêu Tiếu mới đi
cùng Diệp Lăng Phi xuống lầu.
Vừa nãy Vu Chấn gọi điện
thoại cho Trương Dược. Trong điện thoại Vu Chấn hỏi Trương Dược về thân
phận của Diệp Lăng Phi. Trương Dược cũng chẳng giấu Vu Chấn, ông ta nói
cho Vu Chấn biết rằng Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên có quan hệ rất tốt.
Hơn nữa bên trong ngay cả Trương Dược cũng không rõ nữa. Trương Dược chỉ nói với Vu Chấn, thế lực của Diệp Lăng Phi rất lớn.
Sau khi nghe Trương Dược nói như vậy, trong lòng Vu Chấn dường như đã có câu trả lời. Vợ chồng Vu Chấn ngồi dưới lầu bàn bạc với nhau, nên làm
như thế nào mới có thể nhờ Diệp Lăng Phi giúp họ. Sau khi Diệp Lăng Phi
và Vu Tiêu Tiếu xuống lầu, mẹ của Vu Tiêu Tiếu vội vàng nói:
- Chúng ta ăn cơm thôi, bây giờ mẹ đi dọn cơm ngay đây!
Vừa nãy Vu Tiêu Tiếu cùng Diệp Lăng Phi ở trên nhà làm chuyện đó. Bây
giờ, khi nhìn thấy bố mẹ mình. Vu Tiêu Tiếu cảm thấy rất tội lỗi. Cô nói với mẹ :
- Mẹ, để con giúp mẹ!
- Ừm, tốt!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng không nghĩ nhiều.
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Vu Chấn, vừa nãy hắn làm chuyện ấy với Vu
Tiêu Tiếu, vì vậy bây giờ không dám nhìn Vu Chấn. Bây giờ trong đầu óc
Vu Chấn chỉ nghĩ làm sao để lợi dụng Diệp Lăng Phi giúp ông ta, vì vậy
ông ta cũng không chủ ý tới phản ứng của Diệp Lăng Phi lắm.
- Tiểu Diệp, hút thuốc đi!
Vu Chấn nói.
- Vâng ạ!
Diệp Lăng Phi đồng ý. Diệp Lăng Phi lấy ra một điếu thuốc. Vu Chấn định châm thuốc cho Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi vội nói:
- Nhạc phụ, cứ để cháu tự làm!
Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó ra, hắn thầm kêu khổ. Bây giờ trong đầu
hắn chỉ toàn nghĩ tới chuyện vừa nãy hắn và Vu Tiêu Tiếu vừa làm với
nhau, nên bây giờ hắn quên mất. Vu Chấn không giống như Chu Hồng Sâm, sẽ không cho phép Diệp Lăng Phi cưới con gái ông ta. Vu Chấn nghe rõ ràng
câu xưng hô vừa rồi của Diệp Lăng Phi, ông ta hỏi lại:
- Tiểu Diệp, cháu nói gì vậy?
- À! Cháu không nói gì cả! Cháu nói thị trưởng Vu, để cháu tự châm thuốc được rồi ạ!
Diệp Lăng Phi vội vàng đáp.
Vu Tiêu Tiếu đáp:
- Ừ!
Sau đó ông ta tự châm thuốc cho mình, hút thuốc. Ông ta nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, gần đây con tiểu a đầu Tiêu Tiếu này mang lại cho cháu bao nhiêu rắc rối. Người làm bố như bác cũng chẳng có cách nào. Tiêu Tiếu
nó quá ngang bướng!
- Thị trưởng Vu, bác đừng nói như vậy! Tiêu Tiếu rất là thông minh!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình rất là thích cô em Tiêu Tiếu này ạ! Cháu tất nhiên cũng
thích Tiêu Tiếu, chúng cháu đều coi Tiêu Tiếu như người một nhà!
- À! Thật vậy à? Không ngờ con tiểu a đầu Tiêu Tiếu này lại có phúc như vậy, lại gặp được người như cậu. Tiểu Diệp à!
Vu Chấn nói:
- Tiểu Diệp, bác biết Tiêu Tiếu ở nhà cháu rất lâu. Bác cũng định sắp
xếp bên này ổn thỏa xong sẽ tới thành phố Vọng Hải cảm ơn cháu và chị
của Tiêu Tiếu. À, đúng rồi, chị của Tiêu Tiếu tên là gì ý nhỉ?
- Bạch Tình Đình!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Ừm. Tiểu Diệp, vậy cứ quyết định vậy đi nhé!
Vu Chấn nói:
- Tới lúc đó chúng ta sẽ cùng quây quần bên nhau, cháu cũng nói rồi,
chúng ta đều quen biết lâu rồi, bác nghĩ sau này chúng ta phải tìm hiểu
nhau nhiều hơn!
- Thị trưởng Vu, vậy cháu và Tình Đình hoan nghênh bác tới thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc nào cháu cũng hoan nghênh bác!
Khi Diệp Lăng Phi và Vu Chấn ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng khách. Vu Tiêu Tiếu và mẹ Vu Tiêu Tiếu đã dọn xong bàn ăn. Vu Tiêu Tiếu chạy
ra gọi Diệp Lăng Phi và Vu Chấn vào ăn cơm. Diệp Lăng Phi khi ăn cũng
cảm thấy không ngon, giống như bản thân hắn vừa làm chuyện gì đó rất xấu xa vậy. Hắn không dám nhìn hai vợ chồng Vu Chấn. Nhưng vợ chồng Vu Chấn lại không để tâm tới phản ứng của Diệp Lăng Phi. Hai người bọn họ chỉ
nghĩ làm sao lợi dụng được Diệp Lăng Phi để giúp cho tiền đồ quan lại
của Vu Chấn sau này.
Diệp Lăng Phi ở nhà Vu Chấn tới
hơn 4h chiều. Vốn dĩ Diệp Lăng Phi đã muốn về từ lâu, nhưng Vu Chấn tỏ
ra nhiệt tình quá mức, cứ níu giữ Diệp Lăng Phi. Vì vậy Diệp Lăng Phi
chỉ đành ở lại, tiếp tục nói chuyện phiếm với Vu Chấn. Mãi tới hơn 4h
chiều. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, hắn nghĩ hắn nên về, nếu không bây
giờ hắn lái xe về nhà thì cũng nửa đêm, ở nhà chỉ có một mình Bạch Tình
Đình. Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình sẽ sợ hãi. Diệp Lăng Phi nhắc lại là hắn phải về rồi. Lần này Vu Chấn mới không giữ nữa. Vu Chấn và
Vu Tiêu Tiếu cùng tiễn Diệp Lăng Phi ra tận cửa.