Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1891: Chương 1891: Kỳ nguy hiểm!(2)




Bộ ngực của Tiêu Vũ Văn cực kỳ đầy đặn quyến rũ, nếu không phải Dã Thú đã biết Tiêu Vũ Văn là người phụ nữ của lão đại thì hắn đã không nhịn được muốn tiếp cận Tiêu Vũ Văn rồi, ba cô gái ngồi cùng với mấy người Diệp Lăng Phi cũng phải cảm thấy đố kỵ với dáng ngước quyến rũ bốc lửa của Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn đặt mông ngồi vào trong lòng Diệp Lăng Phi, tay phải ôm cổ Diệp Lăng Phi, nói:

- Thành thật khai báo đi, có phải là anh định bỏ rơi em không?

- Nào có chuyện đó, anh vừa mới về thành phố Vọng Hải, ngày mai Dã Lang kết hôn, anh phải tham gia hôn lễ của cậu ấy!

Diệp Lăng Phi để ly rượu trong tay xuống, đặt tay lên mông Tiêu Vũ Văn, nói:

- Còn em thì sao, sao em lại đến chỗ này, chẳng lẽ là em...?

- Anh chớ nói lung tung như vậy, em không đến đây một mình đâu!

Tiêu Vũ Văn cười nói,

- Em theo chân nhiều người nữa tới đây, nào, để em dẫn anh đi xem, có mấy người anh cũng quen đấy!

- Anh quen sao?

Diệp Lăng Phi sửng sốt nhìn Tiêu Vũ Văn, hắn không biết người quen mà Tiêu Vũ Văn nói tới là ai. Hắn bóp mông Tiêu Vũ Văn một cái, hỏi:

- Đừng ra vẻ thần bí với anh nữa, thành thật khai báo đi, rốt cuộc đó là ai?

Tiêu Vũ Văn vẫn không chịu nói, ở trước mặt đám người Dã Thú, Dã Lang cô không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào, sau khi hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, cô đứng dậy khỏi đùi Diệp Lăng Phi, nói:

- Em muốn đi nhà vệ sinh, nhịn lâu quá rồi …!

Tay cô không buông ra, kéo tay Diệp Lăng Phi, muốn lôi Diệp Lăng Phi cùng đi vệ sinh. Diệp Lăng Phi cười cười, Dã Thú và Dã Lang hai người khoát khoát tay với Diệp Lăng Phi, nhất là Dã Thú, hắn cười hô hố, nói:

Lão đại, anh không cần lo cho bọn em, anh đi đi, bọn em sẽ giữ bí mật cho anh, yên tâm đi lão đại, tối nay chúng ta đều không về mà!

Lúc Dã Thú nói câu này còn bá cổ Dã Lang, nói:

- Dã Lang, tôi đã nói với cậu rồi, bất kể thế nào tối nay cũng không được về!

Diệp Lăng Phi chưa kịp nghe những gì mà Dã Thú nói đoạn sau, hắn đã bị Tiêu Vũ Văn lôi kéo vào trong đám người. Tiêu Vũ Văn bảo Diệp Lăng Phi chờ ở ngoài phòng vệ sinh, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, nhưng nghĩ lại không gọi thì hơn, nói không chừng Bạch Tình Đình đã ngủ rồi. Lúc Tiêu Vũ Văn đi ra, trông thấy Diệp Lăng Phi đang tựa lưng vào tường, đang ngó nghiêng xung quanh với vẻ nhàm chán, cô liền ép đùi vào người Diệp Lăng Phi, cười hỏi:

- Chú, chú nhìn cái gì vậy?

- Chú?

Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn hỏi như vậy thì tỏ vẻ sửng sốt, sao mình lại biến thành chú chứ, nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ trêu cợt của Tiêu Vũ Văn, Diệp Lăng Phi vươn tay ra ôm eo Tiêu Vũ Văn, ôm Tiêu Vũ Văn vào trong lòng, Tiêu Vũ Văn rất tự giác quắp hai chân vào hông Diệp Lăng Phi, môi cô và môi Diệp Lăng Phi quấn lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt ở trước cửa phòng vệ sinh. Trong quán rượu những chuyện như thế này vốn là bình thường, có rất nhiều người làm như vậy, Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn hai người làm như vậy cũng không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, Tiêu Vũ Văn hvòng tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, gắt giọng:

- Vừa rồi em lừa anh đấy, em tới đây uống rượu với mấy người bạn của em, trong số đó không có người nào anh quen cả!

- Anh biết là tiểu nha đầu nhà em lại lừa anh mà!

Diệp Lăng Phi lại hung hăng hôn Tiêu Vũ Văn một cái.

- A...!

Trong một chiếc xe đang đỗ ven đường lúc buổi đêm, miệng Tiêu Vũ Văn liên tục thở gấp, nương theo mỗi lần vẫn động, tiếng thở gấp của Tiêu Vũ Văn cũng càng ngày càng lớn, bộ ngực trắng như tuyết của Tiêu Vũ Văn lắc lư, rung động, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi ngừng lại, Tiêu Vũ Văn kêu lên một tiếng thoải mái, cô tựa người vào thân thể Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy vai Diệp Lăng Phi, thở hổn hển. Diệp Lăng Phi ôm Tiêu Vũ Văn, bàn tay của hắn vuốt ve vùng lưng trơn mịn như em bé của Tiêu Vũ Văn, khiến cho Diệp Lăng Phi yêu thích không muốn rời tay. Đây đã là lần thứ hai rồi, Tiêu Vũ Văn một mực không chịu rời khỏi thân thể Diệp Lăng Phi, giống như đang khiêu khích Diệp Lăng Phi vậy, cô dạng hai chân trên người Diệp Lăng Phi, hạ thân hai người cọ sát vào nhau.

- Thật thoải mái!

Tiêu Vũ Văn giống như là sống lại, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, sau đó cười nói:

- Em quên không nói cho anh biết, hôm nay là kỳ nguy hiểm của em!

- Em đâu có nói gì!

Diệp Lăng Phi ôm Tiêu Vũ Văn, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vũ Văn, hỏi:

- Em muốn anh làm sao bây giờ, nếu không thì để anh chịu trách nhiệm nhé?

- Không cần anh phải chịu trách nhiệu, anh không làm gì có lỗi với em cả, em rất thích cảm giác lúc này, anh không cần lo cho em làm gì, em chỉ nói là em rất thích cảm giác hiện giờ thôi!

Tiêu Vũ Văn lại ghé môi hôn Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi đầy nhu tình, hỏi:

- Nếu có một ngày em nói cho với anh là em sắp kết hôn thì anh sẽ chúc phúc cho em chứ?

- Đương nhiên là sẽ như vậy rồi, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải xem người đàn ông đó là ai, nếu như là một người đàn ông tốt thì anh sẽ chúc phúc cho hai người, nếu không phải thì anh sẽ lập tức giết chết hắn, tránh để tương lai hắn lại làm em thương tâm!

Tiêu Vũ Văn cười ha ha, hai tay ôm Diệp Lăng Phi, nói:

- Em biết ngay là em sẽ thương em mà, em trêu chọc anh chút chơi thôi, em không muốn kết hôn, em định ra nước ngoài định cư một thời gian! Mọi người đều nói sống ở nước ngoài tốt hơn ở Trung Quốc, em muốn ra nước ngoài sống nửa năm đến một năm!

- Em chắc chắn chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi. Tiêu Vũ Văn khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện của công ty em mặc kệ, dù sao em cũng kiếm được không ít tiền, đầy đủ để em đi chơi rồi! Bây giờ em chỉ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, đến mỗi thành phố nghỉ ngơi một thời gian, chọn thành phố tốt nhất để ở lại từ nửa năm đến một năm, tiếp đó em sẽ suy nghĩ xem cuộc sống sau này của mình thế nào!

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào lưng Tiêu Vũ Văn, nói:

- Vậy em phải chú ý an toàn đấy, à, đúng rồi, anh có hai tiểu cô nương muốn giới thiệu cho em, hai người bọn họ cũng đã sống ở nước ngoài lâu rồi, nếu ra nước ngoài dẫn theo hai người họ, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu, ít nhất là về vấn đề an toàn em không cần lo lắng, về phần tiền của các cô ấy, cứ để anh chi!

Tiêu Vũ Văn cười nói:

- Em có tiền, chẳng lẽ anh không biết hiện giờ trong tay em có ít nhất ba triệu tệ tiền mặt, hơn nữa nếu công ty đưa ra thị trường em còn có thể lợi nhuận thêm không ít, nếu em rời khỏi Trung Quốc thì sẽ bán bất động sản đi…!

Tiêu Vũ Văn còn chưa nói dứt lời, chợt nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiền em đúng là nhiều thật, chỉ là em cứ giữ lấy tiền của em đi, anh cũng muốn bỏ ra một số tiền, đó là tâm ý của anh!

Tiêu Vũ Văn nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô bỗng nhiên nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Anh làm vậy định đền bù tổn thất cho em à, sao em cứ có cảm giác chúng ta đang giao dịch, em bán thân thể của mình, anh chính là người mua!

- Thế à, sao anh không có cảm giác như vậy nhỉ, nếu em thật sự nghĩ như vậy thì người mua như anh không được cao hưng, ở đâu có người như em chứ, anh bỏ tiền ra mua em, em thì cứ hung hăng như vậy, chuyện đó sao được chứ?

Tiêu Vũ Văn cười ha hả, cô nhẹ nhàng nói:

- Ông chủ, phải làm gì anh mới thoả mãn đây, anh nói đi, em nhất định sẽ phục thị anh khiến anh hài lòng, ông chủ, chi bằng chúng ta đến nhà em, buổi tối em ngủ cùng anh!

- Để anh suy nghĩ một lát!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Tiêu Vũ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, cô uốn éo mông, lại bắt đầu quyến rũ Diệp Lăng Phi, Tiêu Vũ Văn nhỏ giọng nói:

- Ông chủ, chúng ta lại làm một lần...!

Lúc Diệp Lăng Phi về đến nhà, Bạch Tình Đình đã ngủ rồi, Diệp Lăng Phi cởi quần áo trên người ra, ném qua một bên, tay phải hắn ôm Bạch Tình Đình, nhắm mắt lại. Cuối cùng Diệp Lăng Phi không về nhà Tiêu Vũ Văn, hắn có thói quen về nhà mình ngủ, khi đã quen có vợ ở bên cạnh, người đàn ông càng trở nên lưu luyến gia đình của mình, Diệp Lăng Phi bây giờ chính là như vậy, mặc dù ở bên ngoài có thể sẽ rất kích thích, nhưng hắn vẫn lựa chọn về nhà, chỉ khi nằm bên cạnh người thân quen nhất, hắn mới có thể ngủ ngon. Bạch Tình Đình trở mình, môi của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạm vào nhau, Diệp Lăng Phi hôn Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình đặt tay lên người Diệp Lăng Phi, lẩm bẩm:

- Ông xã, đi ngủ sớm một chút đi, từ nay về sau đừng nên uống nhiều rượu như vậy nữa!

- Anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi thấp giọng nói, chỉ là hắn không biết Bạch Tình Đình có nghe được hắn nói không, hắn nghe tiếng thở đều đặn của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đã ngủ rồi.

- Ngủ ngon, bà xã!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói một câu rồi nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.