Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1892: Chương 1892: Lo lắng!(1)




Tất cả đều thuận lợi, uy hiếp từ Chu Ngọc Địch đã bị giải trừ, Trác Việt lựa chọn rời khỏi thành phố Vọng Hải, điểm đến của anh ta là Thâm Quyến. Chỉ còn hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi ở lại chỗ này, điều Diệp Lăng Phi định làm bây giờ là muốn hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi cùng Tiêu Vũ Văn đi du lịch nước ngoài, Tiêu Vũ Văn muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, để hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đi cùng là tốt nhất. Thanh Nhi và Tử Nhi đã từng làm vệ sỹ cho Chu Ngọc Địch, chuyện này đối với hai chị em Thanh Nhi Tử Nhi mà nói, cũng không phải việc khó khăn gì.

Diệp Lăng Phi trong lòng không còn gánh nặng gì cả, ngủ cũng an tâm, ngày hôm sau lúc Bạch Tình Đình dậy Diệp Lăng Phi vẫn còn nằm ngủ ở trên giường. Bạch Tình Đình không biết tối hôm qua Diệp Lăng Phi về lúc nào, chỉ là ngửi mùi rượu trên người Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình bĩu môi, rất muốn gọi Diệp Lăng Phi dậy, nhưng thấy Diệp Lăng Phi vẫn còn ngủ say, Bạch Tình Đình đành phải thôi, cô rời giường, nhặt đống quần áo Diệp Lăng Phi ném xuống đất lên, sáng hôm nay Bạch Tình Đình muốn làm việc nhà, buổi trưa sẽ cùng Diệp Lăng Phi đi tham dự hôn lễ của Dã Lang, dù sao cô là vợ, việc nhà không thể không làm, như vậy lời thì chung quy lại cũng không thể nói là một người vợ đảm đang được.

Khi Bạch Tình Đình cầm lấy đồ lót của Diệp Lăng Phi, cô phát hiện ra trên quần lót của Diệp Lăng Phi dính một ít vết tích, Bạch Tình Đình ngửi ngửi một chiét liền lập tức nhíu mày, cô để đồ lót xuống giường, lấy quần áo của Diệp Lăng Phi ra để kiểm tra. Ở trên quần của Diệp Lăng Phi cô cũng phát hiện vết tích, Bạch Tình Đình càng lúc càng nghi ngờ, tối hôm qua Diệp Lăng Phi nói là muốn đi thăm Lục Tuyết Hoa. Trong lòng Bạch Tình Đình hiểu rất, nếu cô trực tiếp đi tìm Dã Thú, cho dù Diệp Lăng Phi có làm chuyện gì, Dã Thú cũng sẽ không nói, Bạch Tình Đình tạm thời đem đồ lót và quần áo Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, cô bất động thanh sắc bỏ những thứ này vào trong chậu giặt quần áo. Lúc Diệp Lăng Phi ngủ dậy, phát hiện Bạch Tình Đình đã không nằm ở trên giường nữa rồi, hắn xốc cái chăn đang đắp lên người mình lên, toàn thân trần trụi, đồ lót không biết đã chạy đi đâu rồi.

- Tình Đình, quần lót của anh đâu?

Diệp Lăng Phi kêu lên. Bạch Tình Đình không đi vào, trái lại Chu Hân Mính trên người mặc một chiếc sơmi trắng, bên dưới là một cái quần soóc đi đến, cô cười nói:

- Tình Đình đang giặt quần áo, để em tìm cho anh!

Chu Hân Mính nói xong liền đi tới trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, tìm một chiếc quần lót đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không vội vàng mặc quần lót, hai tay ôm Chu Hân Mính, trong lúc ghé môi hôm Chu Hân Mính, hai tay không quên sờ soạng thân thể của Chu Hân Mính, nhất là còn lần mò vào trong quần Chu Hân Mính, không hề ngại ngùng vuốt ve.

- Ông xã, dậy ăn cơm đi, hôm nay còn phải đến dự hôn lễ của Dã Lang đấy!

Chu Hân Mính sau khi sinh tiểu Mính Đình thì tính tình đã thay đổi rất nhiều, cô trở nên dịu dàng hơn, mông cũng trở nên đầy đặn, càng phát ra hương vị của một thiếu phụ. Hai tay Diệp Lăng Phi bóp nắn bộ mông của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính luôn miệng thúc giục Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lề mề cả buổi, sau khi đã cảm thấy thoải mái đủ rồi, mới chịu mặc đồ lót, về phần đi tham dự hôn lễ phải mặc quần áo gì Bạch Tình Đình đã chuẩn bị xong, chuyện này muốn hỏi Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đi đến phòng giặt quần áo, Bạch Tình Đình đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi đang ở chỗ chậu quần áo, cô khom người, lấy quần áo ra, nhìn nhìn một chút rồi lại cho vào chậu, tiếp tục giặt quần áo. Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình từ phía sau, hôn lên má Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh đừng làm thế nữa, cả người toàn là mùi rượu, khó chịu chết đi được, mau đi tắm đi!

- Ai da, anh quên mất chuyện này rồi!

Diệp Lăng cười nói,

- Tình Đình, chi bằng chúng ta cùng nhau tắm đi!

- Không được, em còn không ít việc cần hoàn thành, sau khi giặt quần áo xong còn phải chọn y phục để đi tham dự hôn lễ nữa, bận chết đi được!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh không biết chứ, chuyện này rất vất vả đấy, sáng sớm hôm nay em đã dậy giặt quần áo, anh xem giặt giũ cả buổi mà vẫn chưa hết, phiền chết đi được...!

Bạch Tình Đình bỗng nhiên vô duyên vô cớ nổi giận, Diệp Lăng Phi biết rõ phụ nữ không phải lúc tới thắng sẽ không duyên vô cớ nổi giận, chẳng lẽ Bạch Tình Đình đã tới tháng nhanh như vậy? Diệp Lăng Phi không dám chắc, không biết rốt cuộc trong lòng Bạch Tình Đình đang suy nghĩ những chuyện gì, hắn chỉ nhẹ giọng an ủi:

- Tình Đình, em không nên phiền muộn, nếu em cảm thấy không ổn thì những chuyện này cứ giao cho Trương Vân đi làm là được!

- Như vậy sao được, em là vợ anh, là vợ của anh, chẳng lẽ em không phải làm những chuyện này sao?

Bạch Tình Đình nói,

- Em nhất định sẽ làm một người vợ đảm đang, ông xã, anh không cần lo lắng cho em, em đảm bảo em nhất định sẽ làm tốt những chuyện này mà!

Bộ dạng của Bạch Tình Đình không hề giống như là không có chuyện gì, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi càng cảm thấy thấp thỏm lo âu, không biết trong lòng Bạch Tình Đình đang suy nghĩ những chuyện gì nữa, theo Diệp Lăng Phi thấy, hiện giờ Bạch Tình Đình đang ở trong tình trạng này không trêu chọc thì tốt hơn, ai biết lỡ mình nói câu nào không đúng, Bạch Tình Đình lại nổi giận thì rắc rối. Hắn ra ngoài, gọi Chu Hân Mính tới, kể lại chuyện của Bạch Tình Đình cho Chu Hân Mính nghe, nhờ Chu Hân Mính đi an ủi Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đi tắm, hắn không muốn để Bạch Tình Đình cảm thấy bực tức hơn. Chu Hân Mính thì theo lời Diệp Lăng Phi đi đến phòng giặt quần áo, thấy Bạch Tình Đình đang dùng sức chà mạnh đống quần áo ở trong chậu, chuyện này không cần phải hỏi từ động tác này của Bạch Tình Đình có thể đoán được giờ phút này tâm tình của Bạch Tình Đình đang cực kỳ không ổn. Chu Hân Mính đứng ở sau lưng Bạch Tình Đình, nghĩ xem nên nói gì cho phái, từ thái độ hiện giờ của Bạch Tình Đình có thể thấy nhất định Bạch Tình Đình bị một chuyện gì đó ảnh hưởng đến tâm tình, nhưng Chu Hân Mính lại không biết rốt cuộc đó là chuyện gì.

- Tình Đình, có phải trong lòng cậu đang có chuyện gì không?

Chu Hân Mính đứng sau lưng Bạch Tình Đình, suy nghĩ cả buổi, nghĩ đi nghĩ lại cô cảm thấy cứ hỏi thẳng ra thì tốt hơn. Bạch Tình Đình quay lại, lắc đầu nói:

- Không có gì, mình chỉ cảm thấy hơi bực bội thôi!

- Bởi vì lý do gì vậy, chẳng lẽ vì chuyện kinh nguyệt sao?

Chu Hân Mính hỏi. Bạch Tình Đình lại lắc đầu, nói:

- Mình cũng không biết, có thể là mấy ngày hôm nay bận rộn quá, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác, cũng có thể là do mình mệt mỏi quá, dù sao hai ngày nay mình không được nghỉ ngơi đầy đủ, mình nghĩ có lẽ là vì mình mệt quá!

Bạch Tình Đình nói như vậy không phải là không có khả năng, trong tạng thái mệt mỏi con người ta rất dễ bực bội, Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cũng cảm thấy có lẽ vì nguyên nhân này, cô an ủi:

- Tình Đình, có lẽ là do cậu không được nghỉ ngơi đầy đủ, chi bằng hôm nay cậu vào nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, nào, đống quần áo này để mình giặt cho!

Chu Hân Mính nói xong định giúp Bạch Tình Đình giặt quần áo, lại nghe Bạch Tình Đình nói:

- Hân Mính, chuyện này không cần cậu giúp, tự mình giặt là được rồi!

Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình đã nói như vậy rồi, cô cũng đành phải thôi, nói:

- Thôi được, Tình Đình, cậu cũng đừng để cơ thể mệt quá!

- Ừ, mình biết mà!

Bạch Tình Đình khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, quay trở lại phòng ngủ, khi hắn về đến phòng ngủ, Bạch Tình Đình đã ở trong phòng ngủ chuẩn bị quần áo rồi, cô lấy bộ âu phục mà Diệp Lăng Phi định mặc hôm nay ra, để ở trên giường. Diệp Lăng Phi mặc đồ lót, sau khi vào phòng, hắn ôm lấy Bạch Tình Đình đè ra giường, Bạch Tình Đình vội vàng nói:

- Ông xã, đừng làm loạn, em đang chuẩn bị quần áo cho anh mà!

- Hôm nay em làm sao thế, anh cảm thấy tâm tình của anh không được tốt!

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không có gì, có thể là vì em mệt quá, hai ngày hôm nay em không được nghỉ ngơi đầy đủ!

Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Ông xã, không cần lo lắng cho em đâu, em đã nói rồi, em không sao đâu, chúng ta mau chuẩn bị đi tham gia hôn lễ đi, nói không chừng Dã Lang còn đang cần chúng ta giúp đỡ gi đó!

- Chúng ta không cần phải đi sớm như vậy, chúng ta cứ chờ tới gần giờ ăn, qua đó ăn một bữa cơm là được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.