Diệp Lăng Phi đuổi đánh ba gã đầu trọc kia xong, hắn lại quay về chỗ của mình, gọi:
- Ông chủ, cho thêm hai chai bia nữa!
Trên mặt ông chủ quán hiện lên một nụ cười, ông ta vội vàng cầm lấy hai chai bia, đặt ở lên trên bàn, nói:
- Hai chai này là tôi mời các anh đó!
Diệp Lăng Phi đương nhiên là không cần chút tiền ấy, nhưng mà đây là
tâm ý của ông chủ quán, Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo với ông ta,
sau khi cầm một chai đưa cho Dã Thú, Diệp Lăng Phi cũng bật nắp chai bia trước mặt mình ra. ông chủ quán cũng cầm một chai bia, ngồi ở chỗ này,
ông ta rót cho mình một cốc, nói:
- Cảm ơn hai vị, nếu
không có hai vị thì công sức hai hôm nay của tôi mất trắng rồi, ít nhất
cũng phải bốn năm trăm tệ, cảm ơn hai vị!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Diệp Lăng Phi uống hết một cốc bia, hắn lại rót đầy cốc cho mình, để
chai bia xuống, sau đó Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc lá từ trên người ra,
lấy mấy điếu thuốc cho Dã Thú và ông chủ quán, nhét một điếu vào miệng.
Châm lửa xong, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chẳng lẽ các ông không đi báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát thì có ích lợi gì chứ!
Ông chủ quán thở dài, cầm lấy cốc bia, uống một ngụm rồi nói:
- Ai chẳng biết cảnh sát ở nơi này có quan hệ với xã hội đen chứ, cảnh
sát căn bản là mặc kệ những chuyện như thế này. Khụ, tôi và bà nhà đang
thương lượng, có lẽ là đến khi phòng thuê hết hạn, chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố Đông Hải, đến chỗ khác sinh sống!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi tin rằng nơi này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, ông phải có lòng tin chứ!
- Khụ !
Ông chủ quán chỉ thở dài, buồn bực uống bia.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú ăn xong thì thanh toán tiền. Diệp Lăng Phi
thanh toán cả tiền cái ghế nhựa bị Dã Thú làm hỏng lúc nãy luôn, ông chủ quán kia không muốn nhận, nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ khăng khăng muốn
đưa, cuối cùng ông chủ quán cũng đành phải nhận lấy. Lúc Diệp Lăng Phi
và Dã Thú hai người lên xa. Dã Thú mở miệng, nói:
- Lão đại, em cảm thấy cái thành phố Đông Hải này đúng là quá rối loạn!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh cũng cảm thấy nơi này quá hỗn loạn, vốn loại chuyện này anh không nên nhúng tay vào, nhưng mà, khục, không nói nữa!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, không nói hết câu, quay mặt nhìn sang chỗ
khác. Đêm đã khuya, bí thư thành ủy thành phố Đông Hải Chu Ôn Quốc ngồi
ghế phía sau, nhắm mắt lại. Tài xế Tiểu Ngô của ông ta đang lái xe, lúc
này, Chu Ôn Quốc mở mắt ra, hỏi:
- Tiểu Ngô, cậu đã theo tôi bao lâu rồi?
- Đã được năm năm rồi!
Tiểu Ngô cười nói.
- Năm năm qua tôi luôn đi theo ngài, năm đó khi ngài còn thị trưởng thì tôi là tài xế của ngài, bây giờ vẫn là tài xế của ngài!
- Năm năm rồi, nhanh thật đó!
Chu Ôn Quốc khẽ thở dài, nói:
- Không ngờ tôi làm bí thư thành ủy cũng đã được ba năm rồi. Tiểu Ngô, cậu nói xem buổi tối hôm nay ai là nhân vật chính?
- Ai là nhân vật chính ư?
Tiểu Ngô hơi khựng lại, lập tức nói:
- Bí thư, ngài hỏi vậy là có ý gì, trong bữa tiệc tối hôm nay ngài là nhân vật chính, ngài còn lên diễn thuyết nữa cơ mà!
Chu Ôn Quốc khẽ lắc đầu, nói:
- Tiểu Ngô, cậu là thân tín của tôi, có rất nhiều chuyện của tôi cậu cũng biết!
Tiểu Ngô đương nhiên biết rõ chuyện của Chu Ôn Quốc, anh ta nói:
- Bí thư, tôi nay ngài làm sao vậy, sao đột nhiên lại nói những câu như thế này? Có phải là lúc nãy ngài uống quá chén không?
- Tôi không uống quá chén!
Chu Ôn Quốc nói.
- Chỉ là đột nhiên tôi có cảm giác như vậy mà thôi, Tiểu Ngô, đưa tôi ra bờ biển, tôi muốn đi dạo biển một chút!
Tiểu Ngô vội vàng quay đầu xe, lái xe đến quảng trường bên bờ biển
thành phố Đông Hải. Anh ta dừng xe ở chỗ quảng trường. Chu Ôn Quốc xuống xe, Tiểu ngô vội vàng nói:
- Bí thư, hôm nay gió biển thổi rất lớn, ngài cẩn thận một chút, đừng ở bờ biển quá lâu!
Chu Ôn Quốc đi tới bờ biển, ông ta đứng đó, nhìn ra biển lớn, nói:
- Tiểu Ngô, tôi cảm thấy…. Khụ…!
Chu Ôn Quốc thở dài, không nói hết câu. Tiểu Ngô đi tới bên cạnh Chu Ôn Quốc, nói:
- Bí thư Chu, tối nay ngài đã uống nhiều rồi, mau trở về sớm còn nghỉ ngơi!
Chu Ôn Quốc lắc đầu, nói:
- Tôi có uống nhiều đâu, tôi hiểu rõ mình mà, trong lòng tôi có một nỗi sợ hãi khó mà ngăn được. Tôi từng bước từng bước đi tới cái chức vị như ngày hôm nay, vốn tưởng rằng tôi có thể hô phong hoán vũ ở thành phố
Đông Hải, tôi là người đứng đầu thành phố Đông Hải, nhưng tôi lại không
có cảm giác này, tôi không phải là người đứng đầu thành phố Đông Hải,
tôi chỉ là một quân cờ bị tên Nghiêm Trường Thủ khống chế mà thôi!
Tiểu Ngô đứng bên cạnh Chu Ôn Quốc, mở lời an ủi:
- Bí thư Chu, tôi cũng không biết phải nói như thế nào!
- Đương nhiên là cậu không biết nói như thế nào rồi, đến cả tôi cũng không biết nên nói như thế nào đây!
Chu Ôn Quốc nói.
- Lần này người của tỉnh đến điều tra, tôi đã cảm giác được nguy cơ
rồi. Nếu như Nghiêm Trường Thủ khai tôi ra, tôi đây sẽ xong đời. Theo ý
tôi thì Nghiêm Trường Thủ có thể làm như vậy lắm!
- Bí thư Chu, ngài là bí thư thành ủy cơ mà, tôi tin ngài nhất định sẽ có cách giải quyết!
Chu Ôn Quốc nhìn Tiểu Ngô, cười cười như tự giễu mình, nói:
- Tôi có cách gì? Ta có thể có cách gì được đây, tôi và Nghiêm Trường
Thủ là châu chấu buộc cùng trên một sợi dây, hắn ta mà xảy ra chuyện thì tôi cũng xong!
Tiểu Ngô đứng sau lung Chu Ôn Quốc,
không nói gì nữa. Tiểu Ngô căn bản là không biết mình nên khuyên bảo Chu Ôn Quốc như thế nào. Chu Ôn Quốc đứng trên bờ biển hồi lâu mới quay lại xe. Tiểu ngô đưa Chu Ôn Quốc về tận nhà mới rời đi. Người nhà của Chu
Ôn Quốc đích đều ở nước ngoài, trong nhà Chu Ôn Quốc chỉ có một người
giúp việc thôi. Chu Ôn Quốc đi vào trong biệt thự. ông ta ngồi trên ghế
salon, gọi người giúp việc của mình, nhưng gọi liền mấy tiếng cũng không có người đáp lại. Chu Ôn Quốc cảm thấy kỳ quái, lẩm bẩm:
- Đúng là chuyện là, người này chạy đi đâu rồi?
- Người giúp việc của ông hiện giờ đang nghỉ ngơi!
Giọng nói của một người đàn ông vang lên phía sau lưng Chu Ôn Quốc. Chu Ôn Quốc vội vàng đứng dậy, ông ta nhìn thấy hai người đàn ông mình
không hề quen biết đang đứng sau lưng mình.
- Các anh là ai?
Chu Ôn Quốc cả kinh, vươn tay định với lấy điện thoại ở bên cạnh, ông
ta vừa chạm tay cái điện thoại, Dã Thú đã tới đi tới trước mặt, giật lấy cái điện thoại từ trong tay Chu Ôn Quốc, giữ lấy điện thoại. Dã Thú đẩy Chu Ôn Quốc một cái làm cho Chu Ôn Quốc ngã xuống ghế salon.
- Mấy người có biết tôi là ai không?
Chu Ôn Quốc nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi đang đi về phía mình, nói với giọng hơi hoảng hốt:
- Mấy người có biết mình đang đứng trong nhà ai không hả?
- Đương nhiên là biết, ông là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải cơ mà!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống cái ghế salon đối diện với Chu Ôn Quốc, gác chân phải lên, nhìn Chu Ôn Quốc, cười nói:
- Bí thư Chu. ông có gì phải sợ chứ. ông là bí thư thành ủy cơ mà. ông còn sợ chúng tôi sẽ làm gì với ông sao?
- Các anh đã biết tôi là ai vậy mà các anh còn dám ở chỗ này sao. Bây
giờ các anh lập tức rời khỏi đây cho tôi, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, nhưng nếu như các anh không chịu đi, vậy hai người…!
Chu Ôn Quốc còn chưa kịp nói xong. Diệp Lăng Phi đã ngắt lời:
- Bí thư Chu, nếu chúng tôi đã dám vào đây thì sẽ khòng sợ ông truy cứu trách nhiệm của chúng tôi, ông chẳng qua cũng chỉ là một cái bí thư
thành ủy cỏn con thôi, có cái gì phải sợ đâu!
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Chu Ôn Quốc kinh ngạc, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, tỉ mỉ đánh giá Diệp Lăng Phi. Chu Ôn Quốc nghe câu nói đó của Diệp Lăng Phi, hình như tên này có bối cảnh rất sâu, nhưng ông ta cũng
không quen biết Diệp Lăng Phi, căn bản là không nhớ rõ có nhân vật tai
to mặt lớn nào thế này. Dã Thú đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Ôn Quốc,
Dã Thú vươn bàn tay to bản vỗ vỗ vai Chu Ôn Quốc, cười toe toét, nói:
- Lão Chu, ông xem ông đã ngần này tuổi đầu rồi, còn tìm một tiểu cô
nương mới hơn 20 tuổi làm người giúp việc, tôi rất quan tâm đến chuyện
một đêm ông có thể làm mấy lần đấy?
Những lời này của Dã Thú khiến cho Chu Ôn Quốc cảm thấy tức giận, ông ta lớn tiếng quát Dã Thú:
- Anh mà cũng dám nói như vậy với tôi sao, anh có biết tôi là ai…
- Câm miệng, lão Chu. ông câm miệng lại cho tôi, ai chẳng biết ông là
bí thư thành ủy thành phố Đông Hải, ông vừa mới nói rồi đấy!
Dã Thú chẳng thèm để ý, vẫn cười toe toét, nói:
- Mấy cái chức tước này của ông trước mặt tôi chả có tác dụng gì đâu,
tôi căn bản là không để ông vào trong mắt, bây giờ tôi bóp chết ông đơn
giản như là giẫm chết một con kiến thôi vậy!
Chu Ôn
Quốc cũng không phải kẻ ngốc, ông ta cũng nhận ra, nếu như mình cứ dùng
cái khẩu khí uy hiếp để nói chuyện với hai gã lai lịch bất mình này thì
chỉ làm cho chuyện càng thêm nát bét. Chu Ôn Quốc ổn định tâm tình của
mình, ông ta quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi không biết rốt cuộc các vị muốn làm gì, nếu như tôi có thể giúp được các vị, tôi nhất định sẽ giúp hai người!
Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm lấy một điếu thuốc từ trong túi
áo, châm lửa, hắn rút mọt hơi, phả một làn khói về phía Chu Ôn Quốc,
nói:
- Bí thư Chu, ông cũng không ngốc! Chu Ôn Quốc nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi, tảng đá trong lòng
mới được bỏ xuống. Theo Chu Ôn Quốc thấy thì chỉ cần hai người này có
việc cần cầu cạnh mình, vậy mình vẫn chưa bị nguy hiểm đến tính mạng.
Khẩu khí của Chu Ôn Quốc cũng trở nên cứng rắn hơn. Ông ta nhìn Diệp
Lăng Phi, nói:
- Anh nói đi, rốt cuộc có chuyện gì muốn tôi giúp đỡ, chỉ cần anh nói ra, bây giờ tôi có thể giúp anh!
- Bây giờ ông có thể giúp tôi sao?
Diệp Lăng Phi nghe xong, lại nở nụ cười. Nụ cười của Diệp Lăng Phi
khiến cho Chu Ôn Quốc cảm thấy hết sức khó hiểu, ông ta nhìn Diệp Lăng
Phi, hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Tôi cười ông không hỏi tôi là chuyện gì mà đã nói là có thể giúp tôi rồi, ông coi tôi là đứa trẻ con 3 tuổi hay sao!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, sắc mặt sầm xuống, nói:
- Chu Ôn Quốc, tôi nói tôi muốn lấy mạng ông đấy, ông có thể giúp tôi được không?
Chu Ôn Quốc bị bộ dạng này của Diệp Lăng Phi dọa sợ hết hồn, sắc mặt
ông ta trở nên trắng bệch, trong con mắt toát lên sự sợ hãi tột độ, nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Chuyện này chuyện này không thể mang ra đùa được, tôi là bí thư thành ủy, tôi có thể giúp anh mà!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:
- Chu Ôn Quốc, ông làm cái chức bí thư thành ủy quả là rất thất bại,
theo lý thuyết, những người như ông dù có chết một nghìn lần cũng không
đáng được đồng tình, nhưng mà tôi là một con người tâm địa thiện lương,
tôi muốn cho ông một cơ hội để sống sót!
- Cơ hội để sống sót ư?
Chu Ôn Quốc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?
- Tôi muốn biết bí mật của ông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ tôi cho ông một cơ hội để cơ hội để sống sót, nếu như ông không nói thật với tôi, tôi đây chỉ có thể lựa chọn !
Diệp Lăng Phi nói đến đây, làm ra một cái thủ thế giết người. Lúc này,
Dã Thú vẫn đang ngồi canh Chu Ôn Quốc đột nhiên lấy một con dao găm ra.
Dã Thú cầm con dao găm huơ huơ trước mặt Chu Ôn Quốc, hàn quang lấp lánh khiến cho Chu Ôn Quốc cảm thấy không rét mà run. Chu Ôn Quốc nhìn Diệp
Lăng Phi, nói:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Tôi…tôi cái bí thư thành ủy này không … không có bí mật gì cả!
- Phập!
Dã Thú đâm thẳng con dao vào chỗ ghế salon mà Chu Ôn Quốc đang ngồi,
con dao găm cắm sâu vào ghế salon ngay sát cạnh đùi Chu Ôn Quốc, lần
biểu diễn này của Dã Thú khiến cho Chu Ôn Quốc sợ đến mức thiếu chút nữa đã hét toáng lên, sắc mặt ông ta trắng bệch, ánh mắt kinh hoảng nhìn
chằm chằm vào con dao vừa găm ngay cạnh đùi mình, hơi dịch người sang
bên một chút. Dã Thú dùng tay phải nắm lấy chuôi dao rút con dao ra khỏi ghế salon. Dã Thú cười khùng khục, nói:
- Lần sau thì
ông không có may mắn như vậy đâu, tôi không biết lần sau tôi có thể bị
tuột tay không, đến lúc đó, ông cũng đừng trách tôi nhé!
Chu Ôn Quốc đã sớm bị Dã Thú dọa cho hồn phi phách tán rồi, đừng nghĩ
ông ta là bí thư thành ủy, vốn dĩ trước đây có bao giờ ông ta phải trải
qua những chuyện như thế này. Chu Ôn Quốc quay sang chỗ Diệp Lăng Phi,
nói:
- Anh cứ hỏi đi, tôi biết được gì nhất định sẽ nói cho anh!
Diệp Lăng Phi ngồi hút thuốc, thong thả nói:
- Chu Ôn Quốc, ông thực sự chịu nói thật với tôi sao?
- Đương nhiên, đương nhiên rồi, tôi nhất định sẽ nói thật!
Chu Ôn Quốc luôn miệng nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ôn Quốc, nhẹ nhàng nói:
- Ông có nói thật hay không thì tôi sẽ biết ngay thôi. Chu Ôn Quốc, ở
thành phố Đông Hải, lời ông nói là nhất hay là lời của Nghiêm Trường Thủ là nhất?
Vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này, môi Chu
Ôn Quốc bắt đầu run run, ông ta không lập tức trả lời ngay mà vươn lưỡi, liếm liếm đôi môi đã hơi khô. Diệp Lăng Phi thấy động tác này của Chu
Ôn Quốc, nói:
- Dã Thú, rót cho bí thư Chu của chúng ta chén nước!
-Dạ!
Dã Thú lại hung hăng đâm con dao phát nữa, lần này lại cắm xuống đúng
chỗ ghế salon bên cạnh đùi Chu Ôn Quốc. Chu Ôn Quốc lại dịch thêm chút
nữa, nhanh chóng dịch đến thành ghế, thực sự không thể nào tránh đi được nữa. Dã Thú rót một chén nước, đặt trước mặt Chu Ôn Quốc, nói:
- Bí thư Chu, uống nước đi!
- Tôi không khát!
Chu Ôn Quốc vội vàng nói.
- Bảo ông uống thì ông uống đi, sao ông cứ nhiều lời thế nhể!
Dã Thú gầm lên giận dữ làm cho Chu Ôn Quốc phải lập tức cầm lấy chén
nước, một hơi uống hết sạch nước trong chén. Dã Thú lại nhổ con dao găm
ra khỏi ghế salon, múa may con dao trước mặt Chu Ôn Quốc. Diệp Lăng Phi
nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Chu, bây giờ thì ông có thể nói được rồi chứ!
- Rồi, rồi!
Chu Ôn Quốc chạm phải ánh nhìn của Diệp Lăng Phi, ông ta vội vàng nói:
- Là Nghiêm Trường Thủ!
Khi Chu Ôn Quốc nói ra những chữ này, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bí thư Chu, cuối cùng ông cũng chịu nói thật. Chuyện này tôi đã sớm
biết rồi, nếu không tôi cũng sẽ không hỏi ông. Bí thư Chu, nói thật với
ông nhé, nếu tôi tới gặp ông vậy chứng tỏ tôi biết rất nhiều chuyện của
ông, bây giờ tôi chỉ muốn ông chính miệng nói lại thôi. Ông có thể lựa
chọn không nói, cũng có thể lựa chọn nói, về phần hậu quả, không cần tôi phải nói chứ!
Chu Ôn Quốc nhìn Dã Thú, ánh mắt ông ta
tập trung vào con dao trên tay Dã Thú, sau đó lập tức quay sang phía
Diệp Lăng Phi, nói:
- Nhất định tôi sẽ nói!
- Tốt lắm, tôi hỏi ông, nếu như ông là bí thư thành ủy, theo lý thuyết
thì hẳn là người đứng đầu thành phố Đông Hải, vậy vì sao ông lại phải
nghe Nghiêm Trường Thủ chứ?
- Chuyện này !
Chu Ôn Quốc chần chừ, hình như có chút lo lắng. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng Chu Ôn Quốc như vậy, hắn cười nói:
- Bí thư Chu, ông đừng hy vọng có thể giấu diếm được chuyện này. Ở
thành phố Đông Hải xã hội đen tràn lan, tên Nghiêm Trường Thủ đó là thổ
hoàng đế của thành phố Đông Hải, tôi không tin việc này ông không biết,
mà sở dĩ ông lại làm như không thấy, thậm chí còn phải nghe lời Nghiêm
Trường Thủ, tôi nghĩ đơn giản là do ông có nhược điểm rơi vào tay Nghiêm Trường Thủ nên bị Nghiêm Trường Thủ thao túng. Bí thư Chu, nếu ông là
bí thư thành ủy, tôi tin rằng ông hiểu rõ nếu còn tiếp tục như vậy, sớm
muộn gì sẽ có một ngày ông và Nghiêm Trường Thủ sẽ tiêu đời. Giấy không
gói được lửa, dù tối hôm nay chúng tôi không giết ông, cũng sẽ có người
khác đến giết ông. Trong tương lai một khi người của trung ương đến điều tra chuyện ở thành phố Đông Hải, lúc đó, ông sẽ bị người khác diệt
khẩu. Bởi vì ông là bí thư thành ủy, chỉ cần ông chết rồi, Nghiêm Trường Thủ sẽ đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu ông, dù sao thì ông cũng đã
chết, tử vô đối chứng, mà hắn thì có thể tiếp tục tiêu dao tự tại ở đây, lẽ nào ông nguyện ý thấy kết cục như vậy sao?
- Chuyện này… !
Chu Ôn Quốc cúi đầu, trông bộ dạng như đang tự hỏi về những lời Diệp Lăng Phi vừa nói. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nói thêm vào:
- Tôi có thể giúp ông, nếu như ông nói ra chuyện này, tôi có thể giúp
ông. Chuyện khác tôi không dám đảm bảo, nhưng chí ít tôi sẽ đảm bảo ông
không chết, hơn nữa không phải dưỡng già ở trong nhà lao!
Diệp Lăng Phi làm vậy là từng bước một phá hủy phòng tuyến tâm lý của
Chu Ôn Quốc, tuy Chu Ôn Quốc là bí thư thành ủy, nhưng mà trong hoàn
cảnh như hiện giờ, phòng tuyến tâm lý của ông ta cũng dần tan vỡ. Chu Ôn Quốc ngầng đầu lên, nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Bởi vì tôi có nhược điểm bị hắn nắm được, nếu như hắn có chuyện thì tôi cũng xong đời!
Thứ mà Diệp Lăng Phi muốn chính là những lời này của Chu Ôn Quốc, khi
Diệp Lăng Phi nghe Chu Ôn Quốc nói ra câu này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Lăng Phi thật sự lo lắng Chu Ôn Quốc sẽ sống
chết chống cự không chịu nói. Diệp Lăng Phi cũng không thể làm gì Chu Ôn Quốc được, hù dọa một chút thì còn có thể, nếu như thực sự giết chết
Chu Ôn Quốc, chuyện này sẽ trở nên rất phiền phức, nói không chừng còn
có thể tạo cơ hội cho Nghiêm Trường Thủ, để Nghiêm Trường Thủ nhân cơ
hội này mà leo cao hơn. Thật ra thì trong lòng Chu Ôn Quốc sớm đã tính
toán những chuyện này rồi, tối nay ông ta vừa tham gia một cái dạ tiệc,
tuy ông mới là bí thư thành ủy thành phố Đông Hải, là người cao nhất,
nhưng danh tiếng tối nay đều bị Nghiêm Trường Thủ đoạt mất. Chu Ôn Quốc
trong lòng cảm thấy nghẹn đắng, trước khi về nhà còn bởi vì chuyện này
mà ra bờ biển đứng một lúc lâu.
Lần này Diệp Lăng Phi
cũng là đến rất đúng lúc, vừa lúc Chu Ôn Quốc còn đang phiền não, mà
Diệp Lăng Phi lại sử dụng phương thức thủ đoạn cực đoan, thoáng cái đã
đánh sập phòng tuyến tâm lý của Chu Ôn Quốc, Chu Ôn Quốc nói ra tất cả
mọi chuyện. Khi Diệp Lăng Phi nghe Chu Ôn Quốc kể lại đầu đuôi mọi
chuyện xong. Diệp Lăng Phi nở nụ cười. Nụ cười của hắn khiến cho Chu Ôn
Quốc cứ nhìn Diệp Lăng Phi trân trân, không biết Diệp Lăng Phi đang cười cái gì. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ôn Quốc, cười nói:
- Bí thư Chu, tôi còn tưởng là có chuyện gì, thế này đi, hai chúng ta làm
một vụ giao dịch nhé! ông chỉ cần làm theo những gì mà tôi bảo, tôi có
thể đảm bảo từ nay về sau ông thoát khỏi sự khống chế của Nghiêm Trường
Thủ, để ông đường đường chính chính làm bí thư thành ủy, ông có thỏa mãn với điều kiện của tôi không?