Cùng lúc thành phố Đông Hải xảy ra những biến chuyền to lớn, trong tầng
hầm của một biệt thự tư nhân ba tầng ở thủ đô Berlin của nước Đức, ba
lão già thần sắc u sầu ngồi xung quanh một cái bàn tròn. Người da vàng
trong số này chính là Claire, ông ta không còn vẻ tinh anh như trước
nữa, ngược lại còn thêm vài phần u buồn. Vẻ mặt của Altus và Claire đều
sầu não như nhau. Bộ dạng của Wiggins thì lại càng thêm chán nản, là
người có tư cách cao nhất trong ba đổng sự ở đây của câu lạc bộ Hỏa lực
Mỹ, Wiggins cảm giác được áp lực đè lên vai mình, cùng lúc phải nghĩ
biện pháp tránh né sự truy sát của Lang Nha, mặt khác còn phải tiến hành trả thù tổ chức Lang Nha nữa.
- Tôi cho rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta hiện này là làm cách nào để khôi phục lại tổ chức của chúng ta!
Lúc này Claire rốt cục cũng lên tiếng, trên nét mặt già nua hiện lên sự buồn bã, ông ta biết rõ nếu như muốn khôi phục lại tổ chức thì sẽ phải
đối mặt với vô vàn trắc trở, nhưng ngay cả như vậy cũng phải nghĩ các
khôi phục lại câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, chỉ có như vậy mới không sợ bị
người của Lang Nha truy sát. Altus không ủng hộ ý kiến của Claire, Altus cho rằng vì sai lầm của Claire mới dẫn đến chuyện tổ chức quân hỏa Lang Nha nhân cơ hội công kích câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, tất cả mọi việc đều
xuất phát từ sai lầm của con trai Claire, Đới Vinh Cẩm. Altus nhìn
Claire, nói:
- Tôi không nghĩ rằng bây giờ chúng ta còn có năng lực khôi phục lại tổ chức nữa. Phải biết rằng lúc câu lạc bộ
Hỏa lực Mỹ bị Lang Nha phá hủy, các thành viên của tổ chức chúng ta hoặc là bị ám sát, có hoặc là rời bỏ tổ chức, chúng ta đã không có thể lực
để đi cò kẻ mặc cả với những chính khách kia nữa. Hiện tại thế lực của
tổ chức Lang Nha rất lớn, tôi tin rằng những chính khách của nước Mỹ
nhất định sẽ ủng hộ Lang Nha, lúc này chúng ta định khôi phục lại tổ
chức, đây không phải là muốn chết sao? Lẽ nào ông cho rằng mấy gã chính
khách của nước Mỹ sẽ hỗ trợ chúng ta sao, ông nhầm rồi rồi, tôi tin rằng bọn họ còn đang hận không thể đem chúng ta ra làm lễ vật đưa cho Lang
Nha đó!
- Lẽ nào cứ như vậy mà ngồi chờ chết sao?
Claire nhìn Altus oán hận nói:
- Altus, trước kia ông nói thế nào ấy nhỉ, cái gì mà hành động nhất
định không sai lầm đâu, kết quả thì sao, ông ngu xuẩn chọc giận Lang
Nha, chọc giận cả Satan nữa, mới dẫn đến việc tổ chức của chúng ta bị
hủy diệt, ông hẳn là phải chịu trách nhiệm về chuyện này chứ!
- Ý của ông là tôi khiến cho tổ chức bị hủy diệt sao?
Altus vừa nghe Claire nói nhứ vậy, ông nện nắm đấm xuống mặt bàn, oán hận nói:
- Claire, chẳng lẽ ông quên ông cũng có phần ư. Ông quên là vì sai lầm
của thằng con trai ngu ngốc của ông mới dẫn đến tổ chức của chúng ta ra
nông nỗi này sao, tất cả chuyện này đều là do con của ông gây ra đấy!
- Là do kế hoạch của ông quá ngu xuẩn mới dẫn đến sự diệt vong của tổ chức!
Claire khăng khăng nói.
- Đều là do cái kế hoạch ngu ngốc đó của ông!
- Ông mới là tên ngu ngốc ấy!
Altus cũng không tỏ ra yếu thế, quát lại.
- Im miệng hết cho tôi!
Lúc này Wiggins vốn đang trầm ngâm cả buổi rốt cục cũng lên tiếng.
- Bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta tôi, chẳng lẽ chúng ta còn định ngồi đây mà cãi nhau a, không phải là các ông muốn Satan cười vào mặt
chúng ta đó chứ?
Wiggins nói xong, cả Claire và Altus
đều ngậm miệng lại, hai người bọn họ cùng hướng ánh mắt sang phía
Wiggins, chờ Wiggins nói tiếp. Wiggins đứng dậy, ông ta đi vòng quanh
cái bàn tròn, chậm rãi nói:
- Các huynh đệ của tôi,
thời điểm này không phải là lúc để tranh cãi xem là trách nhiệm của ai.
Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đã tới tình cảnh như ngày hôm nay, những đổng sự
như chúng ta không ai có thể rũ bỏ trách nhiệm của mình, sai lầm lớn
nhất lớn nhất của chúng ta là khi Lang Nha vừa mới xuất hiện thì đã
không diệt trừ Lang Nha, bây giờ tất cả đều đã muộn rồi, sự do dự của
chúng ta đã dẫn đến việc tổ chức ta bị hủy diệt. Bây giờ chuyện mà chúng ta có thể làm không phải là khôi phục lại tổ chức, tôi nghĩ ba người
chúng ta không có năng lực này đâu!
Những lời của
Wiggins khiến cho Claire và Altus đều cúi đầu thật thấp, Wiggins đã nói
ra một việc mà ba người ở đây không cách nào chấp nhận được, đó chính là câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ không thể nào khôi phục lại được nữa.
- Hiện giờ chúng ta có thể làm cái gì?
Wissing lúc này bỗng nhiên nói.
- Việc chúng ta phải làm là báo thù, chúng ta phải nghĩ cách mà tiêu
diệt Satan, đây mới là chuyện chúng ta phải làm đó. Chúng ta còn có
tiền, thế giới này chỉ cần có tiền là có thể làm được mọi chuyện, chúng
ta phải giết chết Satan!
- Nhưng mà chúng ta lại không biết Satan đang ở chỗ nào?
Claire nói.
- Chúng ta chỉ là biết Satan đang Trung Quốc, nên biết rằng trong cả
một quốc gia lớn như vậy, chúng ta có cách nào tìm được Satan trong biển người mênh mông đó?
- Ông nhầm rồi!
Wissing lắc đầu, nói:
- Claire, thật ra thì con ông đã có xung đột với Satan rồi. Lẽ nào ông
không nhớ cái gã người Trung Quốc tên là Diệp Lăng Phi kia sao?
Claire nhìn Wiggins, chợt nghe thấy Wiggins cười lạnh nói:
- Cái tay Diệp Lăng Phi đó là Satan. Satan ở Trung Quốc nhất định sẽ có tên Trung Quốc, Diệp Lăng Phi chính là tên của hắn. Bây giờ Satan đang
trốn ở thành phố Vọng Hải, chuyện chúng ta cần phải làm là tìm ra Satan
tại thành phố Vọng Hải, sau đó khiến hắn ta phải chết một cách thê thảm!
- Vậy chúng ta phải làm như thế nào?
Altus nói.
- Ba người chúng ta căn bản là không dám xuất hiện, nếu như chúng ta thò đầu ra nhất định sẽ bị người khác phát hiện!
- Sau khi tránh thoát được trận này chúng ta có thể tính toán đi Châu Phi!
Wiggins nói.
- Hoặc là một hòn đảo nào đó trên Đại Tây Dương chẳng hạn, chúng ta có
rất nhiều lựa chọn. Nhưng trước khi cúng ta chọn chỗ để dưỡng lão, chúng ta phải tận mắt nhìn thấy Satan chết. Ba người chúng ta không cách nào
lộ diện được, nhưng có người có thể ra mặt!
Wissing vừa nói vừa nhìn về phía Claire. Claire hơi ngạc nhiên, lấy tay chỉ vào minh. Wiggins khẽ lắc đầu, nói:
- Là con trai của ông!
Lúc này Claire mới hiểu Wiggins nhìn mình là muốn ám chỉ con trai của mình, Đới Vinh Cẩm. Claire lắc đầu, nói:
- Nó chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này. Lần này tôi không
muốn để nó dính dáng vào nữa, tôi hy vọng nó có thể tránh xa chuyện này!
Wissing trừng mặt, nhìn Claire, lớn tiếng:
- Claire, bây giờ ông lại nói như vậy à. Thế lúc trước là ai khăng
khăng muốn đưa con mình vào ban quản lý của tổ chức, tổ chức chúng ta
nếu không có cái công ty mà con trai ông thành lập thì chắc cũng không
rơi vào tình cảnh hiểm nghèo như lúc này, ông hiểu chưa? Lúc này chúng
ta không một ai có thể tránh được, con của ông cũng vậy, nó phải đi chấp hành kế hoạch báo thù!
Claire nghe xong, cúi đầu, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi đồng ý, tôi sẽ nói chuyện với con trai tôi!
- Như vậy thì tốt rồi!
Wiggins nói.
- Chúng ta có thể cho con của ông đứng ra, liên hệ với lính đánh thuê,
những tên lính đánh thuê đó chỉ cần trả nhiều tiền thì việc gì cũng đồng ý!
- Wiggins, tôi còn một vấn đề!
Claire nói.
- Làm thế nào mà chúng ta có thể lẻn vào Trung Quốc được, dù cho lẻn
được vào Trung Quốc rồi, chúng ta làm thế nào để bắt được Satan trong
thành phố Vọng Hải đây, tôi không cho rằng Satan sẽ không có phòng bị
gì, từ vài lần thất bại trong quá khứ có thể thấy, Satan là một kẻ không dễ đối phó!
- Chuyện này đương nhiên là tôi hiểu!
Wiggins nói.
- Lần này chúng ta không cần đối mặt trực tiếp với Satan, chúng ta sẽ
khiến cho Satan tự bị tiêu diệt. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch rất hoàn
mỹ, chỉ cần con trai ông đi chấp hành thôi!
Diệp Lăng
Phi và Dã Thú đã ở thành phố Đông Hải được hai ngày, tại trong hai ngày
này, Diệp Lăng Phi đã liên lạc với Vu Chấn. Diệp Lăng Phi đã khống chế
được Chu Ôn Quốc, lần trước, ở trong nhà Chu Ôn Quốc, Diệp Lăng Phi đã
sớm chuẩn bị máy ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện rồi. Theo như những gì
mà Chu Ôn Quốc đã nói, sở dĩ Chu Ôn Quốc bị Nghiêm Trường Thủ khống chế
hoàn toàn là bởi vì Chu Ôn Quốc tham ô, có một số vụ tham ô bản thân là
cái bẫy do Nghiêm Trường Thủ giăng ra, chính là muốn để cho Chu Ôn Quốc
nhảy vào. Kết quả là Chu Ôn Quốc quả nhiên trúng kế, rơi vào trong cái
bẫy mà Nghiêm Trường Thủ đã bày ra để chờ ông ta. Khi Chu Ôn Quốc biết
được thì cũng đ muộn rồi, ông ta đã bị Nghiêm Trường Thủ khống chế.
Chu Ôn Quốc đã muốn thay đổi các cục diện này từ lâu, nhưng đợi mãi mà
vẫn chưa có cơ hội. Lần này, sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi khiến cho
trong lòng Chu Ôn Quốc thắp lên một tia hy vọng, ông ta không muốn cả
ngày đều sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, chỉ cần không phải ngồi tù,
dù có không làm bí thư thành ủy nữa cũng không sao. Chu Ôn Quốc chỉ mong thoát khỏi sự khống chế của Nghiêm Trường Thủ.
Trong
hai ngày này Diệp Lăng Phi và Vu Chấn đã nói chuyện qua điện thoại mấy
lần. Vu Chấn trong lòng cũng thoải mái hơn. ông ta biết phải làm gì,
trước tiên ra tay ở bệnh viện trung tâm thành phố, điều tra rõ con đường nhập hàng của số oxi dùng trong công nghiệp. Trong hai ngày này, có bảy tám bệnh viện ở thành phố Đông Hải bị điều tra, hơn nửa là do ủy ban kỹ luật thành phố dẫn đầu, hai vị lãnh đạo Chu Ôn Quốc và Vu Chấn tự mình
nắm giữ ấn soái, nhất định phải điều tra chuyện quan trọng này, đồng
thời, Vu Chấn công bố với bên ngoài về địa chỉ hòm thư điện tử cá nhân
của mình, hoan nghênh tất cả những người biết rõ chuyện này tiến hành tố cáo nặc danh. Việc làm này của Vu Chấn lại chính là người mở đường,
phải biết rằng nhiều vị thị trưởng trước đây của thành phố Đông Hải chưa từng làm như vậy. Sau hai ngày, số tin tức tố cáo mà Vu Chấn thu được
nhiều vô số kể, trong đó có rất nhiều thư không tố cáo những chuyện có
liên quan đến oxi dùng trong công nghiệp được sử dụng ở bệnh viện mà tố
cáo quan chức thành phố Đông Hải tham ô hủ bại, thậm chí còn có người tố cáo các hành vi của xã hội đen, ngay cả các thư tố cáo huyện, hương,
trấn ở thành phố Đông Hải cũng đều được đưa đến chỗ Vu Chấn, tin tức
chất như núi.
Có thể nói mấy năm nay, những người dân
bình thường ở đây vẫn chưa tìm được cơ hội nào để tiến hành tố cáo. Vu
Chấn làm như vậy tạo cho những người này cơ hội, những người này lập tức đưa thư tố cáo đến. Trước đây Vu Chấn cũng đã làm thị trưởng, đương
nhiên biết rõ có một số việc mình không thể nào đụng chạm vào được.
Trước tiên ông ta phân loại những tin tức này, chỉ lọc những thư tố cáo
có liên quan đến việc oxi dùng trong công nghiệp được sử dụng ở bệnh
viện, về phần những chuyện khác thì tạm thời gác sang một bên đã. Trong
suy nghĩ của Vu Chấn, ông ta muốn dùng vấn đề dưỡng khí trong công
nghiệp làm đối tượng xuất kích trọng điêm, nâng cao uy tín, bây giờ ông
ta cần giáng một đòn phủ đầu với Nghiêm Trường Thủ, khiến Nghiêm Trường
Thủ cảm thấy hoảng sợ. Vu Chấn muốn nắm chặt đến chết không buông chuyện oxi dùng trong công nghiệp, không chỉ muốn điều tra rõ ràng, còn giúp
mình tránh được trách nhiệm, quan trọng nhất là mình có thể động đến
Nghiêm Trường Thủ, khiến cho Nghiêm Trường Thủ biết được một khi thị
trưởng như ông ta phát uy, Nghiêm Trường Thủ không thể nào tùy ý khống
chế được. Tất nhiên, Vu Chấn muốn làm như vậy cần phải có sự ủng hộ của
bí thư thành ủy Chu Ôn Quốc, hết thảy đều là Diệp Lăng Phi đã xử lý cho
ông ta. Diệp Lăng Phi đã giúp Vu Chấn một cái đại ân.