Nói về tay nghề, thì đúng là Hàn Đình Đình không tệ, món nàng nấu cả màu sắc lẫn mùi vị đều rất hấp dẫn.
Diệp Lăng Phi đang đói, hắn cầm cốc bia lên uống một ngụm lớn sau đó bắt đầu cầm đũa ăn. Hàn Đình Đình và Tần Dao ngồi bên cạnh, hai nàng không uống bia, chỉ cầm đũa gắp rau cho Diệp Lăng Phi.
Rất nhanh hai chai bia đã hết, chiếc bàn gần như trống trơn, Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào bụng, hắn cảm thấy thỏa mãn, nói:
- Được, tay nghề không tệ, sau này anh phải thường xuyên tới đây ăn cơm mới được.
Hàn Đình Đình và Tần Dao ăn rất ít, vốn dĩ sức ăn của các cô giá đã yếu lại thêm hai nàng đang sợ tăng cân, nên cả hai chỉ ăn nửa chén cơm. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói rất thích bữa cơm, Tần Dao vừa cười vừa nói:
- Diệp đại ca, chỉ cần anh muốn ăn, lúc nào bọn em cũng hoan nghênh.
- Đúng vậy, Diệp đại ca, khi nào anh muốn ăn thì cứ nói với bọn em.
- Vậy cứ quyết định như thế đi.
Diệp Lăng Phi đứng lên, đi bộ trong phòng khách hai vòng cho tiêu cơm. Đến lúc có cảm giác bình thường Diệp Lăng Phi mới nói:
- Đi thôi, chúng ta đi dọn đồ đạc, làm sớm một chút cho xong.
Hàn Đình Đình và Tần Dao cũng nghĩ như vậy, sớm muộn gì thì cũng phải dọn, làm sớm một chút cũng tốt.
Hai cô gái dọn dẹp bát đũa một chút rồi theo Diệp Lăng Phi xuống lầu. Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cổng ký túc xá của hai nàng, hắn không lên lầu mà để cho hai nàng mang đồ đạc xuống.
Diệp Lăng Phi rút điếu thuốc ra châm trong lúc đợi hai cô gái mang đồ xuống. Chưa nhả xong khói hơi đầu tiên thì Diệp Lăng Phi thấy bà quản lý ký túc xá nữ đang lấm la lấm lét nhìn hắn.
- Mẹ nó, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy đàn ông bao giờ à?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy người đàn bà này đã cảm thấy chán ghét, lần trước người này còn dám ngăn cản hắn.
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho người đàn bà kia sợ đến rụt cổ, bà ta đứng trong căn phòng nhỏ nhìn ra thấy người đàn ông này quen quen nhưng không nhớ ra được là ai. Sau khi nghe Diệp Lăng Phi chửi câu như vậy, bà ta liền nhận ra Diệp Lăng Phi ngay, hắn chính là người mà lần trước đã xông vào ký túc xá nữ.
Nhưng lúc này bà ta không có cách gì khác, cũng không có bằng chứng nên không thể nói Diệp Lăng Phi đã xông vào ký túc xá nữ. Thế nên bà ta đành phải lùi vào trong ký túc xá, trong đầu thầm tính nếu như người đàn ông này dám xông vào ký túc xá lần nữa thì bà ta sẽ gọi toàn bộ người trong ký túc xá bắt hắn lại.
Hắn mặc kệ cho bà này tính toán thế nào, vẫn đứng đợi Tần Dao cùng với Hàn Đình Đình sắp xếp hành lý và mang xuống dưới lầu. Hành lý của hai người cũng không nhiều lắm, một ít quần áo, chăn đệm và một số đồ vật khác như chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng…. Diệp Lăng Phi mở thùng xe phía sau ra, cho tất cả quần áo và chăn đệm vào đấy, những thứ còn lại thì đều để trong xe.
Có xe để dọn nhà cũng thuận tiện, chỉ một chuyến xe là Tần Dao và Hàn Đình Đình đã mang được tất cả đồ đạc về căn phòng mới. Hai cô gái đã sớm sắp xếp mỗi người một gian phòng, như vậy càng thuận lợi hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn vào đồng hồ đeo tay thì đã ba giờ chiều rồi. Trong đầu hắn tính phải về nhà để thay quần áo, tối nay còn đi gặp người bạn cũ. Vì vậy, hắn bảo Tần Dao và Hàn Đình Đình nhanh tay lên một chút.
Trở lại căn biệt thự, Diệp Lăng Phi đi tắm, sau đó mặc một bộ âu phục, thắt cà vạt. Nhìn trang phục của mình không có vấn đề gì, hắn lên ô tô đi thẳng đến tòa nhà Quốc Tế Năm Châu.
Chuyện Diệp Lăng Phi tiếp xúc với Auner vẫn là bí mật, ngoại trừ những nhân viên cao cấp trong cục tình báo thì không ai được biết phó cục trưởng cục tình báo lại có giao tình với một gã buôn lậu súng đạn. Có thể nói, nếu như xét theo một phương diện nào đó thì những gã buôn lậu súng đạn như Diệp Lăng Phi rất có lợi với nước Mỹ. Thông qua Diệp Lăng Phi và tổ chức “Lang nha” nước Mỹ đã nắm được rất nhiều vũ khí đạn dược trong tay. Bề ngoài thì nước Mỹ vẫn tuyên bố không có liên hệ gì với tất cả các tổ chức buôn lậu vũ khí gây ra tình trạng mất an ninh trên toàn thế giới nhưng thực ra bên trong thì họ lại bảo hộ cho những tổ chức giống như “Lang nha”. Chỉ khác ở chỗ tổ chức “Lang nha” không phục vụ lợi ích của bất kỳ quốc gia nào và cũng không nghe theo sự điều khiển của bất cứ ai. Tổ chức này hoạt động chỉ vì tiền, vì tiền họ sẽ không từ một thủ đoạn nào, tất cả các thành viên trong tổ chức cũng có mục đích như vậy. Chỉ cần có tiền, cho dù là buôn bán bom nguyên tử họ cũng không quan tâm.
Ngay như lúc này, Auner giao dịch với Diệp Lăng Phi nhưng tại sao hình cảnh quốc thế lại không phát hiện ra được Diệp Lăng Phi chính là “ Satan “ chân chính. Trên thế giới, không chỉ riêng Auner mà còn có rất nhiều nhân vật cao cấp của các quốc gia bí mật che chở cho tổ chức “Lang nha”, bọn họ đều có mục đích riêng, đều không hi vọng “Lang nha” bị tiêu diệt, một trong số các mục đích đó là liên quan đến chính trị.
Diệp Lăng Phi đi đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì phải dừng lại. Trong lúc chờ đèn xanh, hắn lấy một điều thuốc ra, vừa đưa lên miệng thì có tiếng chuông điện thoại. Diệp Lăng Phi nghĩ thầm không biết ai lại chọn đúng lúc hắn hút thuốc để gọi điện. Hắn mở điện thoại ra thì thấy người gọi đến chính là Bạch Tình Đình.
- Lão bà, nhớ tôi hay sao vậy?
Diệp Lăng Phi trêu chọc.
- Lúc nào anh cũng nói chuyện không nghiêm túc.
Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia tâm trạng cũng không tệ thế nên nàng không tức giận với những lời này của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vốn định chọc cho Bạch Tình Đình tức, nhưng vừa nghĩ đến đêm qua Bạch Tình Đình cũng rất thùy mị, nên cũng có thể hiểu được tại sao nàng không giận. Bất giác, trong lúc đó hắn cảm giác quan hệ giữa hắn với Bạch Tình Đình đã tiến gần hơn một chút. Vì vậy hắn không trêu chọc nữa, nói:
- Nói chuyện không nghiêm túc à, chúng ta vốn dĩ đang sống thử, gọi lão bà cũng không sai chứ?
- Anh nên nhớ là chúng ta còn đang sống thử, nếu như biểu hiện của anh không tốt, anh sẽ không được gọi tôi là lão bà nữa, hơn nữa còn phải rời biệt thự ngay lập tức.
Rốt cuộc Bạch Tình Đình cũng ngầm đồng ý cho Diệp Lăng Phi gọi nàng là lão bà, bất quá Bạch Tình Đình bổ sung thêm:
- Trước mặt người ngoài không được gọi tôi là lão bà đâu đấy.
- Cung kính tuân lệnh lão bà.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa giỡn.
- Diệp Lăng Phi, anh đoán xem tôi mang đến cho anh cái gì?
Bạch Tình Đình cười thần bí.
- Chẳng lẽ là thuốc phiện? Lão bà nhất định phải chú ý đấy, nghìn vạn lần đừng để cho ai phát hiện, để tôi đến tiếp ứng cô. Ám hiệu là tôi muốn thuốc độc.
- Đi chết đi, lúc nào cũng nói giỡn.
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi chọc cười, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ha hả của nàng. Đến lúc nàng cười xong mới nói:
- Được rồi, tôi sẽ không cho anh đoán nữa, nói cho anh biết, tôi đã xin được chữ kí của Auner cho anh rồi. Đúng là không dễ dàng gì, anh không biết chứ, có bao nhiêu người đứng vây quanh đại sứ Liên Hiệp Quốc, nếu như không phải tôi là người của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chắc là sẽ không xin được. Thế nào, anh hài lòng rồi chứ.
Một lúc lâu sau khi Bạch Tình Đình nói vẫn không hề nghe thấy Diệp Lăng Phi nói gì, Bạch Tình Đình còn tưởng điện thoại bị mất sóng, vội hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh có nghe tôi nói gì không?
Cuối cùng thì bên trong điện thoại cũng truyền đến giọng nói hùng hậu đầy nam tính của Diệp Lăng Phi: