Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong câu nói xuất phát từ nội tâm của hắn thì ngay cả Bạch Tình Đình cũng có cảm giác lạ lạ. Trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy buồn bực, không hiểu tại sao bỗng nhiên Diệp Lăng Phi lại nói năng kì quặc như vậy.
Bạch Tình Đình không hiểu nhưng Diệp Lăng Phi thì hiểu rất rõ. Hắn biết rõ mình vừa nói cái gì, lại càng hiểu rõ là hắn vừa cảm ơn cái gì.
Tờ giấy có chữ kí của Auner đối với Diệp Lăng Phi chỉ như tờ giấy trắng, không có giá trị gì, thậm chí Diệp Lăng Phi còn ghét khi phải nhìn thấy chữ kí của Auner. Nếu như muốn, Diệp Lăng Phi thậm chí còn có thể gặp được cả Auner chứ không phải chỉ là xin chữ kí.
Không ai biết thế lực của Diệp Lăng Phi lớn như thế nào, trong đó còn bao gồm cả Auner. Lấy tay che trời để hình dung về tổ chức Lang nha thì hình dung về Diệp Lăng Phi lại càng đúng. Những chuyện mà Auner không thể làm được thì đối với Diệp Lăng Phi chỉ như lấy đồ trong túi. Bất luận là tổ chức gì, bất luận là người nào, nếu như có giá trị lợi dụng đều được coi trọng. Diệp Lăng Phi và Auner có quan hệ ngầm với nhau đơn giản chỉ vì họ muốn lợi dụng lẫn nhau.
Lúc trước Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình nói đến Auner tưởng chỉ là chuyện đùa, ngay cả hắn còn quên việc xin chữ kí của Auner. Vừa nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi không thể nào ngờ được Bạch Tình Đình lại vì mình mà đi xin chữ kí của Auner.
Lúc này, Diệp Lăng Phi cảm giác trái tim bị phủ đầy bụi của hắn nay đã được phủi sạch đi. Tuy rằng chỉ một câu cảm ơn ngắn gọn, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều lời hứa hẹn với Bạch Tình Đình.
Thử hỏi đàn ông trong thiên hạ, chuyện gì khiến cho họ hạnh phúc nhất?
- Đứng trên vạn người?
- Được tỏa sáng?
- Hay là có nhiều gái đẹp?
…………………
- Tất cả đều không đúng, hạnh phúc đối với người đàn ông là được người khác quan tâm tới mình, khiến cho mình khóc, khiến cho mình cười, khiến cho mình buồn và phiền não….
Tâm trạng phức tạp lúc này của Diệp Lăng Phi chỉ có hắn mới hiểu, hắn tắt điện thoại, cố gắng hút hết điếu thuốc, rồi ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
………………………
Trước cửa tòa nhà Quốc Tế Năm Châu đều được canh gác nghiêm ngặt bởi những đặc công phụ trách an ninh cho tiệc rượu. Chính quyền thành phố Vọng Hải rất xem trọng việc đại sứ Liên Hiệp Quốc tới Vọng Hải để quyên tiền, phải biết rằng những hoạt động từ thiện như thế này sẽ nâng cao được danh tiếng của thành phố.
Vụ án mạng xảy ra hai ngày trước là thời điểm rất nhạy cảm, khiến cho thị trưởng thành phố rất coi trọng. Ông chỉ thị cho người quản lý trị an thành phố là phó thị trưởng Chu Hồng Sâm nhất định phải đảm bảo an toàn cho đại sứ Liên Hiệp Quốc. Đồng thời, giao trách nhiệm cho đội cảnh sát hình sự phải nhanh chóng phá cho được vụ án.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Mã Cương đã sớm tổ chức cuộc họp để tiến hành phân tích vụ án. Mã Cương cho rằng, hai người nhặt rác bị sát hại bằng thủ pháp rất hiếm thấy, phải là người trải qua những khóa huấn luyện đặc biệt mới sử dụng được thủ pháp giết người này. Mà từ trước đến nay thành phố Vọng Hải chưa từng có vụ án nào như thế, không thể loại trừ vụ án này có liên quan tới việc đại sứ Liên Hiệp Quốc tới thăm Vọng Hải.
Sau hội nghị, Mã Cương xác định vừa tiến hành điều ta vừa bảo vệ đại sứ Liên Hiệp Quốc Auner. Nếu như vụ án này có liên quan tới Auner tiên sinh thì hung thủ rất có thể sẽ xuất hiện xung quanh Auner tiên sinh.
Đội đặc công phụ trách bảo vệ vòng ngoài, Mã Cương đích thân dẫn đội hình sự bảo vệ bên trong tòa nhà Năm Châu. Có thể tới tham gia tiệc rượu lần này đèu là những người có thân phận ở Vọng Hải, bởi vậy, đội hình sự phải hết sức chú ý, không thể gây ra những phiền toái không cần thiết.
Chu Hân Mính mặc một bộ thường phục, nàng mang súng bên trong, đang đứng ở phòng khách của tòa nhà. Bên cạnh nàng, vẻ mặt Mã Cương rất nghiêm trọng, không biết vì sao, Mã Cương có cảm giác đêm nay sẽ có chuyện phát sinh. Hắn để cho thành viên của đội là Tiểu Chu thống lĩnh người canh gác từng tầng một, phát hiện bất kì người nào khả nghi đều tạm thời giam lại, để bảo đảm tiệc rượu được tiến hành thuận lợi.
- Đội trưởng, tôi thấy anh đã quá khẩn trương rồi, có thể vụ án đó không có quan hệ gì với tiệc rượu này, nói không chừng đó chỉ là một vụ án hình sự bình thường.
Chu Hân Mính thấy sắc mặt Mã Cương tái nhợt, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng cho vị lãnh đạo của mình. Vì vụ án kia mà Mã Cương đã không ngủ hai ngày liên tục, dù có là người bằng sắt cũng chịu không nổi. Huống chi, Chu Hân Mính biết Mã Cương bị bệnh đau dạ dày rất lặng, thế mà Mã Cương lại không ăn gì.
Mã Cương lắc đầu, hắn rất sợ gặp chuyện bất ngờ. Nếu như gặp chuyện không may, thì dù cho hắn có từ chức đội trưởng cũng không bù đắp được ảnh hưởng gây ra đối với thành phố Vọng Hải. Bởi vì vụ án kia không có tiến triển gì nữa nên Mã Cương tập trung bảo vệ đại sứ Liên Hiệp Quốc để không có chuyện gì xảy ra. Cặp mắt lợi hại của hắn không ngừng quan sát từng người một, không một chi tiết nhỏ nào mà hắn không chú ý.
Hắn không đồng ý với điều Chu Hân Mính vừa nói, kinh nghiệm phá án hai mươi năm đã nói cho hắn biết, đêm trước khi đại sứ tới Vọng Hải lại xảy ra án mạng thì chắc chắc vụ án này phải liên quan tới đại sứ liên hiệp quốc Auner tiên sinh.
- Hân Mính, chúng ta là cảnh sát, không thể làm việc bằng trực giác được. Tạm thời không quan tâm vụ án mạng có liên quan tới Auner tiên sinh hay không nhưng chúng ta phải nghĩ đến góc độ xấu nhất, nên nhất định phải đảm bảo an toàn cho Auner tiên sinh vì đó là chức trách của chúng ta.
Chu Hân Mính không nói thêm gì nữa, nàng biết dù có nói gì thêm thì cũng vô ích. Đối với Mã Cương, nàng lúc nào cũng có cảm tình. Mã Cương không chỉ là trưởng bối của nàng mà còn là lãnh đạo của nàng. Chu Hân Mính bội phục nhân phẩm của Mã Cương, lại càng bội phục hơn nữa bản lĩnh gặp nguy không loạn của hắn. Chỉ cần có Mã Cương ở bên cạnh, Chu Hân Mính luôn luôn có lòng tin. Nàng thấy Mã Cương không chịu rời khỏi, không thể làm gì khác hơn đành mang tới cho Mã Cương một cốc nước, nàng nói:
- Đội trưởng, có phải anh chưa uống thuốc đúng không, ở đây có nước, anh uống thuốc trước đi.
Mã Cương nhìn Chu Hân Mính một cái, khẽ gật đầu, rồi lấy từ trong người ra một viên thuốc “Lôi ni thay đinh” chuẩn bị uống thì bỗng nhiên hắn thấy có một cô gái tóc dài từ cửa tòa nhà đi tới. Trong trí nhớ của Mã Cương thì hình như không mời cô gái này bởi vì cô gái này xem chừng không phải là người Trung Quốc.
- Đứng lại.
Mã Cương bỏ viên thuốc vào trong túi, đưa tay ngăn cản cô gái kia, hắn rất lịch sự, nói:
- Xin cô trình ra chứng minh thư của mình.
Cô gái kia khẽ cúi đầu xuống, dùng giọng lơ lớ nói:
- Sĩ quan, tôi là nhà báo chính trị Myanma, lần này tới đây để viết bài về hành trình của đại sứ thiện chí Liên Hiệp Quốc.
Nói xong, cô gái xuất thẻ phóng viên ra đưa cho Mã Cương.
Mã Cương lật xem thẻ phóng viên, không có phát hiện gì đặc biệt, nên trả lại thẻ nhà báo cho cô gái kia, nói:
- Xin lỗi, đã quấy rầy cô. Chẳng qua là theo qui định thì nhà báo không được tham gia tiệc rượu mà chỉ có thể đứng ở ngoài để tìm hiểu, cho dù là nhà báo nước ngoài cũng không ngoại lệ.
- Tôi hiểu.
Cô gái nói xong liền đi qua người Mã Cương. Ngay khi cô gái vừa rời khỏi, Mã Cương lập tức vẫy tay gọi thuộc hạ tới, hắn hạ lệnh:
- Lập tức cho người đi tìm hiểu nhà báo chính trị Myanma có tên là Suu Kyi này, tôi cần phải biết những tài liệu về cô ta.