Trong nhà, sau khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh ***, hắn nằm còn Chu
Hân Minh ngồi trên chiếc ghế nhựa bên ngoài bồn tắm, cẩm khăn tắm chà
vai cho hắn.
- Bây giờ anh có thể nói rồi chứ, tên xấu xa như anh!
Chu Hân Minh híp mắt, bên má còn có vết đỏ chưa tan. Thân thể trắng như tuyết của cô còn lưu lại dấu tích khi Diệp Lăng Phi cùng cô thân mật.
Khuôn mặt Diệp Lăng Phi tràn đẩy mãn nguyện, mang theo nụ cười, nhìn
thân thế khiến người ta phát điên của Chu Hân Minh, miệng cười nói:
- Cục cưng Hân Minh, sao anh lại là tên xấu xa, đây là phản ứng bình
thường của đàn ông, nếu như đàn ông nhìn thấy cô gái xinh đẹp như em mà
cũng không có phản ứng, vậy thì hắn là kẻ bất lực!
- Được rồi, anh đừng đấu khẩu với em nữa, hãy nói chuyện mà vừa rồi anh muốn nói đi!
Chu Hân Minh thúc giục nói.
Diệp Lăng Phi thu hồi giọng điệu đùa giỡn, nghiêm túc nói:
- Thật ra chuyện này anh cũng vừa biết, nếu như không phải Tần Dao nói
với anh, anh vốn không nghĩ tới trong đó còn có nhiều quan hệ như vậy.
Tần Dao lúc đầu được Lâm Tuyết cứu, cô ta đi theo Lâm Tuyết.
- Lâm Tuyết?
Chu Hân Minh nghe cái tên này, nói:
- Lâm Tuyết mất tích rồi, luôn tìm không được cô ta, hơn nữa sau khi
Lâm Tuyết mất tích, Tần Dao tiếp nhận vị trí của Lâm Tuyết, điều này
không thế không khiến người khác hoài nghi!
- Hân Minh, em gấp gì chứ, anh còn chưa nói xong, em nghe anh từ từ nói hết!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên lại bố sung nói:
- Hân Minh, em đừng cứ chà một chỗ, chà đến tróc da rồi!
Chu Hân Minh lúc này mới phát hiện bản thân trước sau đều cẩm khăn tắm
chà một chỗ trên vai của Diệp Lăng Phi, quả nhiên, miếng da đó bị cô chà đến xuất hiện những đường máu. Chu Hân Minh ngại ngùng xin lôi nói:
- Xin lội, em không chú ý!
Chu Hân Minh nói, cẩm khăn tắm ném vào bồn tắm, dứt khoác tập trung nghe Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Minh không chà lưng cho hắn, hắn từ trong bồn tắm đứng dậy.
Diệp Lăng Phi tạt nước lên người hắn.
- Hân Minh. Mục đích của Lâm Tuyết là lợi dụng Tần Dao lôi kéo Từ Hàn
Vệ. Nhưng mà, lúc này xuất hiện một cô gái phá rối mục đích của Lâm
Tuyết. Cô gái này chính là Mê Tuyết!
Diệp Lăng Phi nói:
- Mê Tuyết giúp Tần Dao, ô, cũng không cho là giúp đỡ. Chỉ là cho Tần Dao một cơ hội tránh phát sinh quan hệ với Từ Hàn Vệ, có thế tường tượng ra lúc đó Lâm Tuyết thất vọng biết bao.
- Em hiểu rồi. Mễ Tuyết tại sao làm như vậy, làm vậy lợi ích là gì?
Chu Hân Minh hỏi.
- Đây là mấu chốt!
Diệp Lăng Phi phân tích nói.
- Anh đã suy nghĩ qua. Từ Hàn Vệ là bí thư thành ủy. Tay nắm quyền lớn. Điều này ngay cả quyền lực của ba em cũng không thể so sánh với Từ Hàn
Vệ. Lâm Tuyết chính là muốn tiếp tục dựa vào Từ Hàn Vệ. Sau đó Mê Tuyết
xuất hiện. Nhưng phá tan quan hệ giữa Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ. Hân Minh,
em còn nhớ Hồng Phấn Đế Quốc chứ. Trung tâm vui chơi siêu hào hoa đó anh đã từng nhắc qua với em. Anh từng thấy Từ Hàn Vệ ra vào Hồng Phân Đế
Quốc. Như vậy xem ra Mê Tuyết là thông qua Hồng Phấn Đế Quốc lôi kéo
quan hệ với Từ Hàn Vệ. Còn với Mê Tuyết mục đích tại sao làm vậy chắng
qua là muốn lợi dụng quyền lực trong tay của Từ Hàn Vệ. Cho dù thế nào,
Mê Tuyết đều cho rằng nếu như Lâm Tuyết quả thật lợi dụng quan hệ của
Tần Dao và Từ Hàn Vệ thì đối với Mê Tuyết rất bất lợi. Đây mới có thề
gây rối trong đó!
Chu Hân Minh lắc đầu. Nói:
- Em không hề cho rằng Tần Dao cô gái này có thế giữ trái tim của Từ Hàn Vệ!
- Vậy thì không dễ nói rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi tắm xong, cẩm khăn tắm lau đi những giọt nước trên người. Nói:
- Tần Dao cô gái này nếu như chưng diện một chút, cũng là một cô gái
không tệ, đặc biệt là dưới sự chỉ dạy của Lâm Tuyết, rất dễ giữ trái tim của Từ Hàn Vệ. Dù gì Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ cũng qua lại lâu như vậy
rồi, cô ta rất hiểu sở thích của Từ Hàn Vệ!
Diệp Lăng Phi ở trần trở về phòng ngủ, hắn tìm được quẩn lót trong tủ của mình, mặc lên
người, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh tường, rót một ly trà cho mình, đợi Chu Hàn Minh đuối kịp ra, Diệp Lăng Phi đã uống xong một ly. Chu Hân Minh
miệng oán trách nói:
- Con người của anh thật là, nói một nửa lại không nói!
- Anh đâu có, chỉ là cảm giác khát nước, muốn trở về uống chút nước!
Diệp Lăng Phi cười cười, ý nói Chu Hân Minh ngồi xuống, hắn tiếp tục nói:
- Bất kế Mê Tuyết xuất phát từ mục đích gì, không nghi ngờ gì, cô ta đã đạt được mục đích của cô ta, quan hệ giữa Từ Hàn Vệ và Lâm Tuyết tan rã triệt đê. Tần Dao từng nói cho anh biết, cô ta đă từng nghe qua khâu
khí của Lâm Tuyết rất cứng rắn, dường như muốn giữ một người nào. Theo
suy đoán của anh, người đó chính là Từ Hàn Vệ, ý là, Lâm Tuyết đã bị Từ
Hàn Vệ ép buộc, mới dùng thủ đoạn năm giữ một số bí mật của Từ Hàn Vệ đế uy hiếp y. Anh tin rằng mưa tính sâu xa như Từ Hàn Vệ, nhất định sẽ
nhường Lâm Tuyết, nhưng mà Từ Hàn Vệ đã không còn tin tường Lâm Tuyết,
biện pháp tốt nhất của y, chính là làm cho Lâm Tuyết im miệng, mãi mãi
im miệng! Hân Minh, em còn nhớ hai ngày trước khi Lâm Tuyết mất tích hay không, ba em không phải đang điều tra chuyện ở bách hóa An Thịnh, Từ
Hàn Vệ không những không ngăn cản, ngược lại còn ủng hô. Em có biết
nguyên nhân vì sao không?
- Diệp Lăng Phi, ý anh nói là Từ Hàn Vệ đã giết Lâm Tuyết?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh không nói vậy, nhưng mà, nếu như anh không biết chuyện của Tần.
Dao, có thế anh sẽ cho rằng như vậy, là Từ Hàn Vệ đã giết Lâm Tuyết,
nhưng mà, bây giờ anh lại cho rằng, Lâm Tuyết là bị người khác giết!
-Ai?
- Dương Tử!
Diệp Lăng Phi nói:
- Một người Hongkong thần bí, quan hệ của hắn và Mễ Tuyết rất mật thiết, rất có khả năng là hắn làm!
- Dương Tử!
Chu Hân Minh lẩn đầu tiên nghe cái tên này, cô chóp đôi mắt đẹp, nói:
- Em chưa từng nghe qua cái tên này, rốt cuộc, hắn là một người như thế nào?
- Cụ thế anh cũng không rõ, anh từ trong miệng của Tần Dao biết được
người này. Hân Minh, căn cứ theo Tần Dao nói, cô ta ở chỗ Dương Tử gặp
qua Lâm Tuyết, nhưng mà, cô ta không hề biết Dương Tử xử lí Lâm Tuyết
như thế nào, Lâm Tuyết đem toàn bộ tài sản chuyến cho Tần Dao, theo Tần
Dao nói, Dương Tử ở sau lưng sắp đặt toàn bộ việc này, mục đích của
Dương Tử rất đơn giản, chính là xem Tần Dao như con rối, Lâm Tuyết chắc
đã bị Dưong Tử giết rồi!
Chu Hân Minh nghe Diệp Lăng Phi nói xong, liền đứng lên, cô vội vàng muốn đi, nhưng bị Diệp Lăng Phi ngăn lại, hắn nói:
- Hân Minh, trễ vậy em đi đâu?
- Bây giờ em dẫn người đi bắt Tần Dao, Tần Dao là mấu chốt vụ án, em phải lập tức tra hỏi cô ta!
Diệp Lăng Phi kéo mạnh Chu Hân Minh trở về ghế ngồi, hắn lắc đầu nói:
- Hân Minh, em nôn nóng quá, nếu như em bắt Tần Dao lại, không có tác
dụng gì với Dương Tử, ngược lại sẽ bứt dây động rừng, bây giờ Tần Dao là con rối của Dương Tử, chắc chắn Dương Tử có tính toán của hắn, cụ thể
là tính toán gì, anh vẫn chưa rõ. Nhưng mà, anh có thể đoán được người
đứng sau toàn bộ sự việc này có thế là Dương Tử, hơn nữa bao gồm vụ án
của Tiêu Triều Dương, cũng có thế là Dương Tử đang phá đám!
- Vậy phải làm sao?
Hân Minh hỏi:
- Không lẽ em chỉ có thế đợi!
- Vậy thì không hẳn, bây giờ sự xuất hiện của Dương Tử ít ra làm cho
một loạt sự việc có một giải thích rất tốt, anh cho rằng Dương Tử không
đơn giản muốn đạt đến mức độ trước mắt, đằng sau hắn nhất định còn có ý
đồ khác. Bây giờ, em nên nhanh chóng điều tra thân phận của Dương Tử,
hắn là người Hongkong, vậy thì điều tra xem hắn ở Hongkong có tiền án
hay không. Đồng thời, em có biết gần đây thành phố Vọng Hải xuất hiện
một băng xã hội đen, hội Đông Liên không?
Chu Hân Minh lắc đầu, nói:
- Em không rõ lắm!
- Vậy thì đúng rồi, tổ chức hôi Đông Liên là một tố chức xã hội đen
mới, sau khi hai bang lớn là bang 3K và Phu Đầu Bang mất tích, hôi Đông
Liên bắt đầu cướp đoạt địa bàn xã hội đen, hơn nữa đại ca của hôi Đông
Liên chính là Tần Dao!
- Tần Dao? Sao lại là cô ta?
Chu
Hân Minh vô cùng ngạc nhiên, có thế nói những chuyện đêm nay Diệp Lăng
Phi nói với cô ta ngày càng làm cho cô ta kinh ngạc, Chu Hân Minh nhất
thời không thế tin Tần Dao chính là giáo mâu của xã hội đen.
- Anh tin rằng không ai sẽ tin Tần Dao chính là đại ca của bang hội, đây cũng là hiệu quả mà Dương Tử hi vọng.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nguyên nhân Dương Tử nâng đỡ Tần Dao làm con rối chính là bối cảnh
đơn thuần của Tần Dao, không ai có thế liên hệ cô ta với xã hội đen, như vậy, Tần Dao chỉ có thế làm theo căn dặn của Dương Tử.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên cau mày, miệng nói:
- Ầy da, anh đã sơ suất một chuyện!
- Chuyện gì?
Chu Hân Minh vội vàng hỏi.
- Anh không nên để cho em trai của Tần Dao rời khỏi anh, anh luôn không yên tâm đối với cậu bé này, nó là đứa bé, tuy rằng buối chiều anh làm
cho nó rất sợ, anh không thế đảm bảo cậu bé này đợi đến khi không sợ
nữa, có nói với Dương Tư chuyện này hay không, nếu như nó và Dưong Tử
nói về chuyện này, vậy Tần Dao sẽ bị nguy hiếm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm sao đây?
Chu Hân Minh hỏi.
Diệp Lăng Phi cau mày, miệng nói:
- Hân Minh, anh thấy làm như vậy, trước tiên em phái người băt Tần
Thiên, nó là chủ lực hội Đông Liên, em lấy cớ là đánh hắc bang, bắt giữ
nó trước, cụ thế làm thế nào, đến lúc đó nói tiếp!
Chu Hân. Minh vừa nghe, gật đầu, nói:
- Được, bây giờ em phái người bắt cậu bé này!
- Đợi chút, anh gọi điện cho Tần Dao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh hỏi xem em trai của Tần Dao đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Tần Dao, đợi điện thoại kết nối, bên Tần Dao có hơi ồn ào.
- Diệp đại ca, tiểu Thiên không thấy rồi!
- Tần Thiên sao lại không thấy, không lẽ em không đưa nó đến bệnh viện?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em đang ở trong bệnh viện, khi em đi nhà vệ sinh trở về, tiểu Thiên không thấy rồi!
Tần Dao hốt hoảng nói.
- Em không biết tiểu Thiên đi đâu, nó... không phải đi tìm Dương Tử chứ!