Tần Dao dường như trở nên điên cuồng, cô nói liền một mạch, kể hết những ủy khuất phải chịu đựng bấy lâu nay. Diệp Lăng Phi đứng yên không động
đậy, nét mặt hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ lẳng lặng nghe Tần Dao phát
tiết cho bằng hết. Mãi cho đến khi Tần Dao dừng nói, chỉ còn lại tiếng
khóc nức nờ. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Tần Dao. Dương Tử là ai vậy?
- Một thằng khốn nạn, một tên cực kì khốn nạn!
Tần Dao thóa mạ,
- Hắn và Mễ Tuyết là đồng bọn, chính hắn khống chế em, biến em thành con bù nhìn trong tay hắn!
- Hắn là đồng bọn của Mễ Tuyết à?
Diệp Lăng Phi hỏi,
- Có phải là cái ả Mễ Tuyết của cái Hồng Phấn để Quốc gì đó không?
- Chính là cô ta!
Tần Dao nói đến đây, cảm thấy không còn úy kị gì nữa, tiếp tục nói:
- Có rất rất nhiều chuyện đã xảy ra, lẽ nào anh nghĩ em muốn trở thành
như thế này sao, nhưng mà em thực sự bất lực, em không thể thay đổi
được!
- Tần Dao, cô cứ nói ra, có thể tôi sẽ giúp được cô!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ vai của Tần Dao, nói:
- Hãy tin tưởng tôi!
Nước mắt Tần Dao chảy dài trên má, cô nắm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang đặt trên vai mình, gật đầu thật mạnh......
ở trong xe của Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình vẫn đứng ngồi không yên chờ
đám người Diệp Lăng Phi quay trở về, trong lòng cô rất lo lắng cho Tần
Dao. Vừa rồi ánh mắt đáng sợ của Diệp Lăng Phi khiến Vu Đình Đình lo
lắng Diệp Lăng Phi sẽ làm chuyện bất lợi với Tần Dao. Vu Đình Đình tuy
ngồi ở trong xe nhưng vẫn không ngừng nhìn về phía sơn cốc. Khi Vu Đình
Đình nhìn Tần Dao dìu Tần Thiên từ trong sơn cốc đi ra. Vu Đình Đình mới yên lòng. Cô vội vàng đẩy cửa xe, bước xuống vội vàng hỏi thăm:
- Dao Dao, cậu không sao chứ?
- Không sao đâu, Đình Đình, bây giờ mình phải đưa em trai đến bệnh viện, có gì thì gọi điện thoại liên hệ với mình!
Tần Dao nói xong, liền đỡ Tần Thiên vào trong xe, sau đó cô cũng ngồi
vào ghế, lái xe rời đi. Ba người Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Lang cũng
đã xuất hiện. Dã Thú và Dã Lang trực tiếp đi về chiếc xe của mình. Diệp
Lăng Phi thấy Vu Đình Đình đang đứng ở bên cạnh xe của mình, liền nở nụ
cười tươi, hỏi:
- Đình Đình, có phải em lo lắng anh sẽ làm hại Tần Dao không?
- Diệp đại... !
Vu Đình Đình còn chưa nói hết câu. Diệp Lăng Phi đã đi bên cạnh, vỗ vai Vu Đình Đình an ủi:
- Không có chuyện gì nữa rồi, để anh đưa em về.
Vu Đình Đình không nói nhiều lời lâp tức lên xe, Diệp Lăng Phi đưa Vu
Đình Đình trở về trường học. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi từ đầu đến
cuối luôn cau mày. Nghĩ đến chuyện lần này, Vu Đình Đình vài lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng vẫn không nói thành lời. đến lúc Diệp Lăng Phi
chờ đèn xanh ở một ngã tư thì Vu Đình Đình mới có cơ hội để nói.
- Diệp đại ca, có phải anh đang giận em không?
Vu Đình Đình cẩn thận hỏi.
Bộ dạng của cô lúc này giống hệt như một bé gái làm sai chuyện gì đó bị người lớn trách mắng. Diệp Lăng Phi quay đầu sang nhìn Vu Đình Đình,
trên mặt tràn đầy nét cười ôn hòa, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Vu Đình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Đình Đình, em đừng nghĩ lung tung, không phải anh giận em đâu, chỉ là anh đang lo lắng cho Tần Dao thôi!
- Tần Dao gặp chuyện gì ạ?
Vu Đình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới Tần Dao, cô vội vàng hỏi thăm. Nhưng
Vu Đình Đình nói xong câu đó liền cảm thấy hối hận, lúc này mà nhắc tới Tần Dao dường như không thích hợp cho lắm. Vu Đình Đình cuống quýt giải thích:
- Diệp đại ca, em cũng chỉ lo lắng cho Tần Dao nên mói
hỏi vậy. Lúc cậu ấy cùng em đến đây, cậu ấy nói với em rằng cậu ấy rất
xin lỗi anh. Em thấy hình như Tần Dao có nỗi khổ trong lòng thì phải.
Diệp đại ca, kì thực Tần Dao cũng không phải người xấu bụng.
Diệp Lăng Phi rút bàn tay đang vuốt ve gương mặt Vu Đình Đình về, đặt lên vô- lăng, cười nói với Vu Đình Đình:
- Đình Đình, em đừng suy nghĩ lung tung nữa mà, anh cũng biết tâm địa
của Tần Dao không xấu, chỉ là Tần Dao đã làm một số việc rất quá đáng.
Nhưng bây giờ không phải anh đang nghĩ về chuyện Tần Dao tốt hay xấu mà
đang cân nhắc xem làm thế nào để hỗ trợ Tần Dao kia.
- Giúp đỡ Tần Dao à?
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình cảm thấy bất ngờ, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nghi hoặc hỏi:
- Diệp đại ca, rốt cuộc Tần Dao đã xảy ra chuyện gì?
- Đình Đình, em đừng hỏi nữa, anh chỉ có thể nói vói em, giờ phút này
Tần Dao đang gặp phải một chuyện rất phiền toái, cái phiền toái này
khiến cả anh cũng cảm thấy đau đầu, phải nói là, chuyện này không chỉ
liên quan đến Tần Dao, mà có khả nãng liên quan đến cả anh nữa, nói tóm
lại là chuyện này can hệ rất lớn. Đình Đình, em nghe anh một câu, tạm
thời không nên tiếp xúc Tần Dao, như vậy thì sẽ tốt cho em đó.
Vu Đình Đình trong lòng lại thấy lo âu, biểu hiện ra ngay trên mặt. Diệp Lăng Phi nhìn thấy nét mật sầu lo của Vu Đình Đình, không nhịn được thở dài, nói rằng:
- Đình Đinh, lẽ nào cả anh mà em cũng không tín nhiệm nữa sao, chẳng lẽ em không tin anh có thể giúp được Tần Dao?
Vu Đình Đình vội vàng lắc đầu, nói:
- Diệp đại ca, em không có ý này, chỉ là em lo lắng Dao Dao quá, dạ, em tin tưởng chỉ cần có Diệp đại ca ở đây, Dao Dao nhất định sẽ không gặp
nguy hiểm nữa.
- Em nghĩ được như vậy là tốt nhất. Đình Đình, để anh đưa em về trường học trước, bây giờ anh có chuyện phải làm!
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Đình Đình gật đầu, đáp:
- Vâng ạ!
Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình đến cổng học viện, sau đó lái xe tới chỗ đại đội cảnh sát hình sự. Vừa nãy, Diệp Lăng Phi từ trong miệng Tần Dao đã biết được không ít bí mật mà trước nay hắn không ngờ tới. Diệp Lăng
Phi cảm thấy sự tình trọng đại, hắn muốn tìm Chu Hân Mính để thương
lượng một chút, nhưng khi lái xe đi qua chỗ quán rượu của Lý Khả Hân,
Diệp Lăng Phi không nhịn được dừng xe lại. Quán rượu của Lý Khả Hân đã
khai trương được một thời gian, từ đó đến nay, Diệp Lăng Phi vẫn chưa hề đến đây lần nào, cũng không biết nơi này ra sao rồi. Diệp Lăng Phi ngẫm lại cảm thấy mình hơi có lỗi với Lý Khả Hân, quán rượu này trên danh
nghĩa là của mình nhưng tất cả đều để mặc cho một mình Lý Khả Hân quản
lý. Ban đầu Diệp Lăng Phi cũng chỉ là muốn giúp Lý Khả Hân một bận, hy
vọng Lý Khả Hân có công việc để làm, không cảm thấy buồn chán nữa. nhưng Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ mình tạo cho Lý Khả Hân một cơ hội như
vậy. Lý Khả Hân lập tức có sân khấu để thê hiện năng lực của mình, lúc
trước quán cà phê không chỉ sinh ý dồi dào lại còn mở được chi nhánh
nữa.
Nếu như quán cà phê đó không bị lửa thiêu rụi thì
có lẽ Lý Khả Hân đã thành lập được thêm rất nhiều chi nhánh nữa. Vừa
nghĩ đến quán cà phê bị cháy khi trước, Diệp Lăng Phi không khỏi nhở tới Tần Dao. Vừa nãy khi ở Tây Sơn, Tần Dao và Diệp Lăng Phi đã nói rất
nhiều chuyện bí mật, đã kể cho Diệp Lăng Phi rất nhiều việc mà hắn cũng
không biết rõ được. Cho tới bây giờ. Diệp Lăng Phi luôn cho rằng Tần Dao trời sinh là một cô gái không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích, điều này chính là chỗ hắn không thích nhất ở Tần Dao, Diệp Lăng Phi không muốn ở cùng với một cô gái suốt ngày thầm tính kế người khác như vậy. Thế
nhưng, cuộc nói chuyện riêng vừa rồi với Tần Dao ở trong sơn cốc đã làm
Diệp Lăng Phi thay đổi quan điểm của mình về Tần Dao.
Diệp Lăng Phi đã nhận ra. Tần Dao đi tới bước đường ngày hôm nay ngoại
trừ nguyên nhân tự thân Tần Dao muốn vậy, ít nhiều cũng có duyên cớ là
do mình, nếu như lúc trước mình chỉ cần hơi quan tâm đến Tần Dao một
chút, có thể Tần Dao sẽ không gặp phải tình trạng như bây giờ. Lúc này
Diệp Lăng Phi lại nhớ tới chuyện trước kia hắn và Tần Dao ở trên đỉnh
núi, nhớ tới những chuyện mình và Tần Dao đã làm.
Lúc này, Diệp
Lăng Phi đang đỗ xe trước quán rượu đã có những thay đổi to lớn so với
trước kia, lại nghĩ tới chuyện buổi tối hôm đó. Tần Dao không phải là cố ý muốn đốt quán cà phê, có thể nói Tần Dao chỉ là vô tâm thôi. Thế
nhưng, lá gan của Tần Dao rất nhỏ, chính xác hơn là Tần Dao quá sợ mình, điều đó đã tạo thành áp lực cực lớn về tâm lý, khiến Tần Dao sợ mình sẽ trách tội cô ấy, vì vậy cô ấy mới không nói cho Lý Khả Hân biết mà lựa
chọn chạy trốn.
Số phận của Tần Dao cũng đã thay đổi vào buổi
tối ngày hôm đó, trong quá trình chạy trốn, Tần Dao lại được Lâm Tuyết
cứu. Nếu như không có Lâm Tuyết, nói không chừng Tần Dao sớm đã bị kẻ
gian cưỡng bức rồi. Nguyên nhân là vì Lâm Tuyết cứu Tần Dao, mới khiến
Tần Dao cảm thấy tínnhiệm Lâm Tuyết, cô thậm chí còn tin rằng Lâm Tuyết
thật tâm giúp đỡ mình, về sau, khi Tần Dao phát hiện ý đồ thực sự của
Lâm Tuyết thì dù cô muốn rời bỏ Lâm Tuyết thì không kịp nữa rồi.
Theo cái nhìn của Diệp Lăng Phi, số phận của Tần Dao thay đổi trong đó
cũng có phần là do mình gây nên. Sở dĩ Tần Dao đi tới bước đường cùng
như ngày hôm nay, cũng là bởi vì thái độ của hắn đối đãi Tần Dao trước
kia. Diệp Lăng Phi còn đang mải mê suy nghĩ về chuyện của Tần Dao thì
bỗng nhiên nghe thấy có người đang gõ gõ cửa kính xe, Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Khả Hân đang đứng ở cạnh cửa kính xe nhìn vào
bên trong. Diệp Lăng Phi thấy thế liền đẩy cửa đi ra khỏi xe.
- Khả Hân, sao em lại ở đây thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Những lời này phải là để em hỏi mới đúng, sao anh lại đến chỗ này vậy?
Lý Khả Hân cười nói.
- Vừa nãy em ngồi trong quán rượu thấy xe của anh đỗ ở bên ngoài, em
còn tưởng rằng anh đến thăm em nữa chứ, kết quả là chờ mãi chẳng thấy
anh đâu cả nên em mới ra đây xem có chuyện gì xảy ra, thấy anh cứ ngồi
ngơ ngẩn ở trong xe. Diệp Lăng Phi, anh đang suy nghĩ gì mà nhập thần
vậy?
- Anh đang suy nghĩ về Tần Dao!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Anh nhìn thấy quán rượu này thì nghĩ ngay đến quán cà phê tiền thân
lúc trước, vì thế mới nhớ đến Tần Dao. Khả Hân, theo em cô bé Tần Đao
này rốt cuộc có phải người xấu không?
- Anh muốn em nói như thế nào đây, theo em thì, cô bé Tần Dao này cũng không phải người
xấu bụng. Cô ấy làm việc rất siêng năng, làm người cũng không tệ, chỉ là thích chiếm một ít món lợi nhỏ. Thế nhưng anh cũng phải nghĩ đến xuất
thân của Tần Dao, nhà của cô ấy ờ nông thôn, cô ấy có thể đi học đã
không phải chuyện dễ dàng gì!
Lý Khả Hân nói đến đây, thấy Diệp Lăng Phi vẫn cau mày suy nghĩ gì đó, Lý Khả Hân liền nói thêm:
- Rốt cuộc anh làm sao vậy, hôm nay lại nhắc tới Tần Dao để làm gì?
- Không sao, chỉ là bỗng dưng anh lại nghĩ tới cô ấy thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Được rồi, không nói về Tần Dao nữa, à, đúng rồi, Khả Hân, quán rượu của em làm ăn thế nào rồi?
- Quán mới kinh doanh nên khách cũ đến cũng chưa đông lắm. nhưng mà hai buổi tối gần đây có không ít người đến chơi, bây giờ học sinh vừa mới
khai giảng, có một số buổi tối thích đến quán rượu để giải trí.
- ừ, vậy là tốt rồi, nếu như có chuyện gì thì em phải nói với anh đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Khả Hân, em cũng đừng làm lụng vất vả quá, cần nghỉ ngơi thì phải
nghỉ ngơi, bằng không nếu em mệt mỏi quá, anh sẽ rất đau lòng đó!
- Vâng, em biết rồi!
Lý Khả Hân liếc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh có muốn vào trong quán ngồi một lát không?
- Không được đâu, anh còn có chuyện phải xử lí, bây giờ anh phải đi tìm Hân Mính!
Diệp Lăng Phi nói,
- Có chuyện quan trọng!
- À, thế thì thôi vậy, em không quấy rầy anh nữa, nếu anh vội thì cứ đi trước đi!
Lý Khả Hân nói xong xoay người quay về quán rượu, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:
- Khả Hân, hình như em quên mất một việc thì phải?
- Quên việc gì cơ?
Lỹ Khả Hân tỏ ra sửng sốt, cô quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, thấy Diệp
Lăng Phi cố ý chu môi ra, Lý Khả Hân thấy vậy, gương mặt đò ửng, cô đột
nhiên hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, sau đó lập tức chạy như ma đuổi vào trong quán rượu. Nhìn thân ảnh của Lý Khả Hân biến mất sau cửa
quán, Diệp Lăng Phi cười cười, lên xe rời đi.
Lúc Diệp Lăng Phi
tới đại đội cảnh sát hình sự thì đã là hơn bốn giờ chiểu. Diệp Lăng Phi
dừng xe bên ngoài cửa, hắn cất bước đi vào trong phòng làm việc của đại
đội cảnh sát hình sự. Vừa mới vào trong, hắn đã thấy Tiểu Triệu vội vội
vàng vàng chạy ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi thấy Tiểu Triệu sắp lên xe
cảnh sát, chạy lại hỏi:
- Tiểu Triệu. Chu đại đội trưởng của các cậu đâu rồi?
- Bây giờ Chu đội trưởng không có ở đây anh ạ!
Tiểu Triệu nhanh nhảu đáp,
- Chu đội trưởng đang ở chỗ bến sông hoang vắng đó!
- Cái cảng sông hoang vu đó à?
Diệp Lăng Phi kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại:
- Hân Mính chạy đến chỗ đó làm gì, lẽ nào đại đội cảnh sát hình sự các cậu cũng phụ trách công tác vệ sinh môi trường à ?
- Diệp ca à, anh đừng nói giỡn nữa, không phải thế đâu. Là do có người
báo án, đã phát hiện một thi thể ở nơi đó nên Chu đội trưởng mới vội
vàng đến đó, bây giờ em cũng phải đến đó đây.
- À, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Vậy thì anh cũng đi cùng!
Bến sông hoang vu này nằm trên một khúc sông bị ô nhiễm nặng của thành
phố. Diệp Lăng Phi lái xe đến nơi này thì thấy hai bên bờ sông chật ních người, ở dưới nước thì có một nhân viên cảnh sát đang kéo một cỗ thi
thể lên bờ. Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính đang đứng ở bờ sông, hắn
liền đi đến, vỗ nhẹ vào vai Chu Hân Mính, thấp giọng thì thầm:
- Hân Mính, anh tìm em có chút việc!
- Chuyện gì thì cứ để đấy đã!
Chu Hân Mính nói:
- Bây giờ em phải xử lý chuyện ở đây.
Lúc Chu Hân Mính đang nói chuyện thì cỗ thi thể cũng đã được kéo vào,
đưa lên bờ. Đó là tử thi của một người phụ nữ, khoảng chừng 36, 37 tuối, tuy đã bị ngâm trong nước lâu ngày khiến thi thể sưng phù lên, thế
nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra được bộ dạng của người này. Ngay lập
tức có viên cảnh sát nhận ra người phụ nữ này chính là y tá của một bệnh viện bị mất tích mà họ đang tìm kiếm. Mấy ngày nay những viên cảnh sát
này liên tục xem những bức ảnh của cô y tá mất tích để đi tìm, bây giờ
thấy cỗ thi thể này họ lập tức nhận ra đây chính là người phụ nữ mà mình đang tìm. Chu Hân Mính cũng nhận ra thi thể này, cô nhíu mày nói với
Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, lập tức đem thi thể đi khám nghiệm, đồng thời xác nhận thân phận của người đã chết!
- Chu đội, em nghĩ chúng ta không cần xác nhận nữa, cô gái này chính là người mà chúng ta muốn tìm... !
Tiểu Triệu còn chưa nói xong đã bị Chu Hân Mính ngắt lời:
- Tiểu Triệu, cậu đang làm gì vậy, cậu là cảnh sát sao có thể phán đoán bằng chủ quan như vậy, lập tức xác định thân phận của tử thi đi!
- Vâng. Chu đội, em biết rồi, em đi làm ngay!
Tiểu Triệu bị Chu Hân Mính giáo huấn một trận không dám nói thêm gì
nữa, vội vàng dựa theo sự phân phó của Chu Hân Mính mà tiến hành. Lúc
này, Chu Hân Mính mới nói chuyện tiếp với Diệp Lăng Phi:
- Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao, nếu anh có chuyện gì cũng có thể gọi cho em mà.
- Hân Mính, chuyện mà anh muốn nói với em vô cùng quan trọng, anh hy
vọng em có thể bớt chút thời gian cho anh, anh sẽ chậm rãi kể cho em!
Diệp Lăng Phi nói xong nhìn sang cái xác người phụ nữ kia, nói:
- Người phụ nữ xem ra là bị người khác sát hại rồi!
- Anh nói gì vậy, anh không phải pháp y, sao có thể biết cô ấy bị người sát hại
chứ?
Chu Hân Mính lập tức phản bác.
- Cái này mà còn phải hỏi sao, em xem, trên cổ cô ta vẫn còn vết thương đây này, rõ ràng là bị kẻ khác bóp cổ chết!
Chu Hân Mính nghe vậy, vẫn hừ lạnh nói:
- Được rồi, được rồi, nhưng mà chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi của
bên pháp y, em không thể tùy tiện ra kết luận được, à nhân đây nói luôn
với anh, người phụ nữ này rất có thể là cô y tá bị mất tích mà người ta
đang tìm, Diệp Lăng Phi, anh nói xem điều này có vấn đề gì không?
- Vấn đề lớn là đằng khác!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Hân Mính, nếu muốn anh nói thì chúng ta phải tìm một chỗ chậm rãi mà
nói chuyện, chờ anh nói xong em sẽ hiểu ra ngay, có lẽ sự tình không đơn giản như em đã tưởng tượng đâu, anh nói trước là chuyện này liên can
rất lớn đó!
- Vâng, được rồi!
Chu Hân Mính thấp giọng đáp,
- Tối hôm nay em sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ nói kỹ chuyện này!
Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa. Chu Hân Mính mấy
ngày nay luôn ở nhà của minh, không hề quay về biệt thự. Sở dĩ Chu Hân
Mính làm như vậy là vì cô lo lắng Bạch Tình Đình không có ở nhà, nếu như mình ở đó, khó tránh khỏi sẽ có người hoài nghi. Dù sao Chu Hân Mính
cũng là con gái của thị trưởng, cô cũng phải suy nghĩ ảnh hưởng tạo
thành của việc này đối với phụ thân của mình.
Chu Hân Mính không lái xe, lên xe của Diệp Lăng Phi cùng trở về biệt thự. Trương Vân đã
chuẩn bị xong cơm tối. Diệp Lăng Phi rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn.
- Anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Chu Hân Mính cũng đi vào, cô ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Ngồi còn
chưa ấm chỗ. Chu Hân Mính đã nóng lòng muốn biết Diệp Lăng Phi đến tìm
mình là vì chuyện gì. Diệp Lăng Phi ngược lại không hề tỏ ra nóng vội,
hắn cầm đũa gắp một miếng thịt, bỏ vào trong bát của Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng minh ăn cơm trước đã, mới có hai hôm mà trông em tiều tụy quá, có phải là em làm việc vất vả quá không?
- Em không về đây để ăn cơm suông!
Chu Hân Mính không đụng đũa, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, nói,
- Dạo này em có rất nhiều việc, nếu như anh không có sự tình gì cần nói thì em quay về đại đội cảnh sát hình sự đây, tối nay em còn phải làm
thêm giờ nữa!
- Hân Mính, anh cũng biết gần đây em rất bận!
Diệp Lăng Phi ngắm nhìn khuôn mặt của Chu Hân Mính, yêu thương nói:
- Em cần gì phải liều mạng làm việc như vậy, điều này không cần thiết.
Đại đội cảnh sát hình sự cũng không phải chỉ có một minh em làm việc, em cần gì phải tự hành hạ mình như vậy?
- Em nhiều việc lắm lắm,
gần đây các vụ án liên tiếp xảy ra khiến đại đội cảnh sát hình sự bọn em ngày nào cũng phải làm thêm giờ!
Chu Hân Mính nói.
- Em thân là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, sao có thể không nêu
gương tốt, nếu như em không cố gắng, lại bắt đội cảnh sát hình sự làm
thêm giờ thì người ta sẽ nghĩ sao đây!
Chu Hân Mính cầm đũa, nhưng lập tức lại buông xuống, nói:
- Nếu anh không có chuyện gì cần thiết thì em phải quay về Đại đội cảnh sát hình sự đây, em còn muốn mau chóng lấy kết quả khám nghiệm tử thi
từ bên pháp y nữa.
- Hân Mính, em tin anh một lần thôi, chỉ cần
em ngoan ngoãn ăn hết bữa, anh sẽ kể cho em một đầu mối vô cùng quan
trọng, nói không chừng nó có thể giúp em phá án đấy, bao gồm cả vụ án
xác chết của người phụ nữ kia!
Diệp Lăng Phi nói đến đây lập tức bổ sung:
- Em xem, bây giờ là giờ ăn sao chúng ta lại nói mấy chuyện này chứ, thôi chúng mình đừng nói nữa, ăn cơm cho xong đã!
Chu Hân Mính không ngờ Diệp Lăng Phi lại sử dụng biện pháp vừa cứng rắn vừa mềm mỏng như vậy, đành phải đồng ỷ ăn cơm trước. Chu Hân Mính trong lòng rất vội, sau khi ăn xong cô lập tức rời khỏi bàn ăn. Diệp Lăng Phi cũng chỉ ăn qua loa một chút rồi cũng buông đũa. Chu Hân Mính ngồi trên salon trong phòng khách, cô cau mày dường như đang suy nghĩ chuyện gì
đó. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Chu Hân Mính, nhẹ nhàng đưa tay ôm cái eo thon của cô, kéo Chu Hân Mính vào trong lòng mình.
- Hân Mính, em đoán xem hôm nay anh đã làm cái gì?
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Làm sao em biết được!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em không phải là con giun trong bụng anh, làm sao em biết hôm nay anh đã làm chuyện gì
- Để anh kề em nghe nhé, hôm nay anh đã đánh em trai của Tần Dao một
trận, thậm chí thiếu chút nữa anh đã lấy mạng thằng đó rồi!
Chu Hân Mính nghe xong, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, cô quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Anh nghĩ gì vậy, sao lại làm những chuyện này chứ? Không phải anh đã
đồng ý với em từ nay về sau sẽ không bao giờ làm những chuyện trái pháp
luật rồi sao?
- Hân Mính, em đừng lo lắng, nghe anh kể hết đã!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính hơi giận dỗi, hắn bật cười, kéo Chu Hân Mính trở lại trong ngực, cười nói:
- Hân Mính, vừa đẹp là vì anh làm chuyện này nên mới tìm được một cái
đầu mối quan trọng, cái này chắc chắn sẽ giúp em phá án đó!
- Được rồi, anh đừng bắt em phải đoán nữa, anh nói rõ ra xem rốt cuộc là có chuyện gì đi!
Chu Hân Mính thúc giục.
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính sốt ruột muốn biết, cười nói:
- Được rồi, anh sẽ nói cho em, em biết Tần Dao chứ!
- Tần Dao à?
Chu Hân Mính ngạc nhiên, hỏi:
- Đương nhiên là em biết rồi, mà chuyện này thì có quan hệ gì với Tần Dao?
- À, chuyện này không chỉ có liên quan đến Tần Dao, phải nói là liên quan mật thiết đó!
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Anh nói rõ cho em nhé, Tần Dao chỉ là một con rối bị kẻ khác điều
khiển, kẻ khống chế cô ấy tên gọi Dương Tử. Ài, anh cũng không biết đây
có phải tên thật của hắn không nữa, nhưng anh có thể chắc chắn một điều, Dương Tử có quan hệ với Mễ Tuyết, mà Mễ Tuyết quản lý Hồng Phấn đế
quốc, Hồng Phấn đế quốc và một số quan viên trong chính quyền thành phố
lại có liên can đến nhau. Hân Mính, em nói đây có phải là một đầu mối
trọng yếu không?
Chu Hân Mính vừa nghe xong, đôi mắt lóe lên vẻ kinh hỉ, cô nắm chặt tay Diệp Láng Phi, nói:
- Rốt cuộc đã xây ra chuyện gì, anh mau nói rõ với em đi, em bị anh làm cho hồ đồ đến nơi rồi. Theo lời anh nói thì chuyện này hình như có quan hệ rất phức tạp thì phải!
- Đương nhiên là phức tạp rồi!
Diệp Lăng Phi híp mắt lại, cố ý chậm rãi nói:
- Những thứ liên can trong này không thể một hai câu có thể nói rõ được, Hân Mính, anh cảm thấy hơi mệt, anh đi tắm trước đây!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi định đi, vội vàng kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Cái anh này đúng thật là, chưa nói xong đã bỏ đi rồi!
- Chi là anh cảm thấy hình như trên người có mùi hôi mà. Hân Mính, em
cứ đề anh đi tắm đã, sau đó anh sẽ kể nốt với em, có chịu không?
Diệp Lăng Phi hạ giọng xuống, nói tiếp:
- Đương nhiên nếu em nóng lòng muốn biết, anh không ngại để em tắm cùng đâu! đến lúc đó chúng ta có rất nhiều thời gian để trò chuyện trong
phòng tắm đó!
Chu Hân Mính thoáng cái đã hiểu ra ý đồ của Diệp Lăng Phi, cô trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Anh là đồ xấu xa, là anh cố ý làm như vậy, cố ý khiến em mắc lừa!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ mông Chu Hân Mính một cái, cười nói:
- Vậy em có chịu chui vào bẫy không?
Chu Hân Mính không nói gì nữa, chỉ nhấc chân dẫm lên chân Diệp Lăng Phi một cái, sau đó đi lên gác. Diệp Lăng Phi tuy cảm thấy chân đau nhức
nhưng hắn lại nở nụ cười đắc ý, vội vàng đuổi theo Chu Hân Mính.
Trong nhà, sau khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vào phòng tắm, hắn nằm còn Chu Hân Mính ngồi trên chiếc ghế nhựa bên ngoài bồn tắm, cầm khăn
tắm chà vai cho hắn.
- Bây giờ anh có thể nói rồi chứ, tên xấu xa như anh!
Chu Hân Mính híp măt, bên má còn có vết đỏ chưa tan. Thân thể trắng như tuyết của cô còn lưa lại dấu tích khi Diệp Lăng Phi cùng cô thân mật.
Khuôn mặt Diệp Lăng Phi tràn đầy mãn nguyện, mang theo nụ cười, nhìn
thân thể khiến người ta phát điên của Chu Hân Mính, miệng cười nói:
- Cục cưng Hân Mính, sao anh lại là tên xấu xa, đây là phản ứng bình
thường của đàn ông, nếu như đàn ông nhìn thấy cô gái xinh đẹp như em mà
cũng không có phản ứng, vậy thì hắn là bất lực!
- Được rồi, anh đừng đấu khẩu với em, hãy nói chuyện mà vừa rồi anh muốn nói đi!
Chu Hân Mính thúc giục nói.
Diệp Lăng Phi thu hồi giọng điệu đùa giỡn, nghiêm túc nói:
- Thật ra chuyện này anh cùng vừa biết, nếu như không phải Tần Dao nói
với anh, anh vốn không nghĩ tới trong đó còn có nhiều quan hệ như vậy.
Tần Dao lúc đầu được Lâm Tuyết cứu, cô ta đi theo Lâm Tuyết.
- Lâm Tuyết?
Chu Hân Mính nghe cái tên này, nói:
- Lâm Tuyết mất tích rồi, luôn tìm không được cô ta, hơn nữa sau khi
Lâm Tuyết mất tích, Tần Dao tiếp nhận vị trí của Lâm Tuyết, điều này
không thể không khiến người khác hoài nghi!
- Hân Mính, em gấp gì chứ, anh còn chưa nói xong, em nghe anh từ từ nói hết!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên lại bổ sung nói:
- Hân Mính, em đừng cứ chà một chỗ, chà đến tróc da rồi!
Chu Hân Mính lúc này mới phát hiện bản thân trước sau đều cầm khăn tắm
chà một chỗ trên vai của Diệp Lăng Phi, quả nhiên, miếng da đó bị cô chà đến xuất hiện những đường máu. Chu Hân Mính ngại ngùng xin lỗi nói:
- Xin lỗi, em không chú ý!
Chu Hân Mính nói, cầm khăn tắm ném vào bồn tắm, dứt khoát tập trung nghe Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính không chà lưng cho hắn, hắn từ trong bồn tắm đứng dậy.
- Hân Mính. Mục đích của Lâm Tuyết là lợi dụng Tần Dao lôi kéo Từ Hàn
Vệ. Nhưng mà. Lúc này xuất hiện một cô gái phá rối mục đích của Lâm
Tuyết. Cô gái này chính là Mê Tuyết!
Diệp Lăng Phi nói:
- Mê Tuyết giúp Tần Dao, ô. Cũng không cho là giúp đỡ. Chỉ là cho Tần Dao một cơ hội tránh phát sinh quan hệ với Từ Hàn Vệ, có thể tưởng tượng ra lúc đó Lâm Tuyết thất vọng biết bao.
- Em hiểu rồi. Mễ Tuyết tại sao làm như vậy, làm vậy lợi ích là gì?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đây là mấu chốt!
Diệp Lăng Phi phân tích nói.
- Anh đã suy nghĩ qua. Từ Hàn Vệ là bí thư thành ủy. Tay nắm quyền lớn. Điều này ngay cả quyền lực của ba em cũng không thể so sánh với Từ Hàn
Vệ. Lâm Tuyết chính là muốn tiếp tục dựa vào Từ Hàn Vệ. Sau đó Mễ Tuyết
xuất hiện. Nhưng phá tan quan hệ giữa Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ. Hân Mính,
em còn nhớ Hồng Phấn Đế Quốc chứ. Trung tâm vui chơi siêu hào hoa đó anh đa từng nhắc qua với em. Anh từng thấy Từ Hàn Vệ ra vào Hồng Phấn Đế
Quốc. Như vậy xem ra Mế Tuyết là thông qua Hồng Phấn Đế Quốc lôi kéo
quan hệ với Từ Hàn Vệ. Còn với Mễ Tuyết mục đích tại sao làm vậy chăng
qua là muốn lợi dụng quyền lực trong tay của Từ Hàn Vệ. Cho dù thế nào,
Mễ Tuyết đều cho rằng nếu như Lâm Tuyết quá thật lợi dụng quan hệ của
Tần Dao và Từ Hàn Vệ thì đối với Mễ Tuyết rất bất lợi. Đây mới có thể
gây rối trong đó!
Chu Hân Mính lắc đầu. Nói:
- Em không hề cho rằng Tần Dao cô gái này có thể giữ trái tim của Từ Hàn Vệ!
- Vậy thì không dễ nói rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi tắm xong, cẩm khăn tắm lau đi những giọt nước trên người. Nói:
- Tần Dao cô gái này nếu như chưng diện một chút, cũng là một cô gái
không tệ, đặc biệt là dưới sự chỉ dạy của Lâm Tuyết, rất dễ giữ trái tim của Từ Hàn Vệ. Dù gì Lâm Tuyết và Từ Hàn Vệ cùng qua lại lâu như vậy
rồi, cô ta rất hiểu sở thích của Từ Hàn Vệ!
Diệp Lăng Phi ở trần trở về phòng ngủ, hắn tìm được quần lót trong tủ của mình, mặc lên
người, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh tường, rót một ly trà cho mình, đợi Chu Hân Mính đuổi kịp ra, Diệp Lăng Phi đã uống xong một ly. Chu Hân Mính
miệng oán trách nói:
- Con người của anh thật là, nói một nửa lại không nói!
- Anh đâu có, chỉ là cảm giác khát nước, muốn trở về uống chút nước!
Diệp Lăng Phi cười cười, ý nói Chu Hân Mính ngồi xuống, hắn tiếp tục nói:
- Bất kể Mễ Tuyết xuất phát từ mục đích gì, không nghi ngờ gì, cô ta đã đạt được mục đích của cô ta, quan hệ giữa Từ Hàn Vệ và Lâm Tuyết tan rã triệt để. Tần Dao từng nói cho anh biết, cô ta đã từng nghe qua khẩu
khí của Lâm Tuyết rất cứng rắn, dường như muốn giữ một người nào. Theo
suy đoán của anh, người đó chính là Từ Hàn Vệ, ý là, Lâm Tuyết đã bị Từ
Hàn Vệ ép buộc, mới dùng thủ đoạn nắm giữ một số bí mật của Từ Hàn Vệ để uy hiếp y. Anh tin rằng mưu tính sâu xa như Từ Hàn Vệ, nhất đinh sẽ
nhường Lâm Tuyết, nhưng mà, Từ Hàn Vệ đã không còn tin tưởng Lâm Tuyết,
biện pháp tốt nhất của y, chính là làm cho Lâm Tuyết im miệng, mãi mãi
im miệng! Hân Mính, em còn nhớ hai ngày trước khi Lâm Tuyết mất tích hay không, ba em không phải đang điều tra chuyện ở bách hóa An Thịnh, Từ
Hàn Vệ không những không ngăn cản, ngược lại còn ủng hộ. Em có biết
nguyên nhân vì sao không?
- Diệp Lăng Phi, ý anh nói là Từ Hàn Vệ đã giết Lâm Tuyết?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh không nói vậy, nhưng mà, nếu như anh không biết chuyện của Tần
Dao, có thể anh sẽ cho rằng như vậy, là Từ Hàn Vệ đã giết Lâm Tuyết,
nhưng mà, bây giờ anh lại cho rằng, Lâm Tuyết là bị người khác giết!
- Ai?
- Dương Tử!
Diệp Lãng Phỉ nói:
- Một người Hongkong thần bí, quan hệ của Hàn Vệ và Mễ Tuyết rất mật thiết, rất có khả năng là hắn làm!
- Dương Tử!
Chu Hân Mính lần đầu tiên nghe cái tên này, cô chớp đôi mắt đẹp, nói:
- Em chưa từng nghe qua cái tên này, rốt cuộc, hắn là một người như thế nào?
- Cụ thể anh cũng không rõ, anh từ trong miệng của Tần Dao biết được
người này. Hân Mính, căn cứ theo Tần Dao nói, cô ta ở chỗ Dương Tử gặp
qua Lâm Tuyết, nhưng mà, cô ta không hề biết Dương Tử xử lí Lâm Tuyết
như thế nào, Lâm Tuyết đem toàn bộ tài sản chuyển cho Tần Dao, theo Tần
Dao nói, Dương Tử ở sau lưng sắp đặt toàn bộ việc này, mục đích của
Dương Tử rất đơn giản, chính là xem Tần Dao như con rối, Lâm Tuyết chắc
đã bị Dương Tử giết rồi!
Chu Hân Mính nghe Diêp Lăng Phi nói xong, liền đứng lên, cô vội vàng muốn đi, nhưng bị Diệp Lăng Phi ngăn lại, hắn nói:
- Hân Mính, trễ vậy em đi đâu?
- Bây giờ em dẫn người đi bắt Tần Dao, Tần Dao là mấu chốt vụ án, em phải lập tức tra hỏi cô ta!
Diệp Lăng Phi kéo mạnh Chu Hân Mính trở về ghế ngồi, hắn lắc đầu nói:
- Hân Mính, em nôn nóng quá, nếu như em bắt Tần Dao lại, không có tác
dụng gì với Dương Tử, ngược lại sẽ bứt dây động rừng, bây giờ Tần Dao là con rối của Dương Tử, chắc chắn Dương Tử có tính toán của hắn, cụ thể
là tính toán gì, anh vẫn chưa rõ. Nhưng mà, anh có thể đoán được người
đứng sau toàn bộ sự việc này có thể là Dương Tử, hơn nữa bao gồm vụ án
của Tiêu Triều Dương, cũng có thể là Dương Tứ đang phá đám!
- Vậy phải làm sao?
Hân Mính hỏi:
- Không lẽ em chỉ có thể đợi!
- Vậy thì không hẳn, bây giờ sự xuất hiện của Dương Tử ít ra làm cho
một loạt sự việc có một giải thích rất tốt, anh cho rằng Dương Tử không
đơn giản muốn đạt đến mức độ trước mắt, đằng sau hắn nhất định còn có ý
đồ khác. Bây giờ, em nên nhanh chóng điều tra thân phận của Dương Tứ,
hắn là người Hongkong, vậy thì điều tra xem hắn ở Hongkong có tiền án
hay không. Đồng thời, em có biết gần đây thành phố Vọng Hải xuất hiện
một băng xã hội đen, hội Đông Liên không?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không rõ lắm!
- Vậy thì đúng rồi, tổ chức hội Đông Liên là một tổ chức xã hội đen
mới, sau khi hai bang lớn là bang 3K và Phu Đầu Bang mất tích, hội Đông
Liên bắt đầu cướp đoạt địa bàn xã hội đen, hơn nữa đại ca của hội Đông
Liên chính là Tần Dao!
- Tần Dao? Sao lại là cô ta?
Chu
Hân Mính vô cùng ngạc nhiên, có thể nói những chuyện điểm này Diệp Lăng
Phi nói với cô ta ngày càng làm cho cô ta kinh ngạc, Chu Hân Mính nhất
thời không thể tin Tần Dao chính là giáo mẫu của xã hội đen.
- Anh tin rằng không ai sẽ tin Tần Dao chính là đại ca của bang hội, đây cũng là hiệu quả mà Dương Tứ hi vọng.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nguyên nhân Dương Tử nâng đỡ Tần Dao làm con rối chính là bối cảnh
đơn thuần của Tần Dao, không ai có thê liên hệ cô ta với xã hội đen, như vậy, Tân Dao chỉ có thể làm theo căn dặn của Dương Tử.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên cau mày, miệng nói:
- Ây da, anh đã sơ suất một chuyện!
- Chuyện gì?
Chu Hân Mính vội vàng hỏi.
- Anh không nên để cho em trai của Tần Dao rời khỏi anh, anh luôn không yên tâm đối với cậu bé này, nó là đứa bé, tuy rằng buổi chiều anh làm
cho nó rất sợ, anh không thể đảm bảo cậu bé này đợi đến khi không sợ
nữa, có nói với Dương Tử chuyện này hay không, nếu như nó và Dương Tử
nói về chuyện này, vậy Tần Dao sẽ bị nguy hiểm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm sao đây?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi cau mày, miệng nói:
- Hân Mính, anh thấy làm như vậy, trước tiên em phái người bắt Tần
Thiên, nó là chủ lực hội Đông Liên, em lấy cớ là đánh hắc bang, bắt giữ
nó trước, cụ thể làm thế nào, đến lúc đó nói tiếp!
Chu Hân Mính vừa nghe, gật đầu, nói:
- Được, bây giờ em phái người bắt cậu bé này!
- Đợi chút, anh gọi điện cho Tần Dao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh hỏi xem em trai của Tần Dao đang ở đâu?
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Tần Dao, đợi điện thoại kết nối, bên Tần Dao có hơi ồn ào.
- Diệp đại ca, tiểu Thiên không thấy rồi!
- Tần Thiên sao lại không thấy, không lẽ em không đưa nó đến bệnh viện?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em đang ở trong bệnh viện, khi em đi nhà vệ sinh trở về, tiểu Thiên không thấy rồi!
Tần Dao hốt hoảng nói.
- Em không biết tiểu Thiên đi đâu, nó... không phải đi tìm Dương Tử chứ