Đô Thị Tàng Kiều

Chương 749: Chương 749: Em cũng chỉ là một con rối




Tần Dao và Vu Đình Đình cùng đi đến sơn cốc, thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú. Dã Lang đang ngồi nói chuyện phiếm, Tần Dao không nhận ra được Dã Lang và Dã Thú vì hai người chưa hề có liên hệ gì với Tần Dao. Ánh mắt cũa Tần Dao chỉ tập trung vào Tần Thiên đang ở cách ba người Diệp Lăng Phi khoảng hơn 1 mét, cô thấy Tần Thiên ngồi dưới đất, cả người ướt đẫm, sắc mặt thì trắng bệch, tay trái đang đỡ tay phải, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu đau đớn ai cha, ai cha.

- Em trai!

Tần Dao vừa nhìn thấy Tần Thiên, không hề cố kỵ gì cả, liều lĩnh chạy tới. Tần Thiên thấy Tần Dao đã đến, ánh mắt vốn đang ảm đạm liền xuất hiện một tia sáng mừng rỡ, luôn mồm kêu:

- Chị ơi, cứu em, chị cứu em với!

Diệp Lăng Phi thì lại đề ý đến Vu Đình Đình, hắn rất sửng sốt, không ngờ được Vu Đình Đình cũng đến đây. Ngay lập tức, sắc mặt của Diệp Lăng Phi trở nên rất âm trầm, hắn ném nữa điếu thuốc còn đang hút dở xuống đất, đứng bật dậy đi đến trước mặt Vu Đình Đình.

Lúc Vu Đình Đình trông thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Lăng Phi, cô bắt đầu cảm thấy hơi hối hận. Vừa rồi vì hơi nóng nảy nên cô mới theo Tần Dao đến đây, bây giờ Vu Đình Đình đã thấy hối hận vì quyết định của mình. Cô sợ Diệp Lăng Phi lại giận mình, dù sao có một số việc, nếu như Diệp Lăng Phi không muốn để mình biết, tốt nhất là mình không nên biết. Vu Đình Đình nhìn về phía Tần Thiên, cô thực sự không nhận ra Tần Thiên là ai, nhưng vừa rồi cô đã nghe thấy Tần Dao gọi Tần Thiên là em trai, Vu Đình Đình đoán được người này hẳn chính là em trai cũa Tần Dao. Trông bộ dạng của Tần Thiên dường như là vừa bị người ta hành hạ một trận. Vu Đình Đình cũng không phải là một cô bé không hiểu bất cứ chuyện gì, chỉ là Vu Đình Đình không muốn dính dáng đến thôi. Thấy Diệp Lăng Phi đi đến chỗ mình. Vu Đình Đình chần chờ một lát, rồi khe khẽ gọi:

- Diệp đại ca!

- Đình Đình, sao em lại đến chỗ này?

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Vu Đình Đinh, sắc mặt bất thiện, âm trầm hỏi:

- Là Tần Dao dẫn em tới phải không?

- Diệp đại ca, là em... là em muốn đến đây!

Vu Đình Đình cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Đình Đình, em đừng có lừa anh, con người anh hận nhất chuyện người khác lừa gạt mình.

Diệp Lăng Phi lấy tay nâng cằm Vu Đình Đình, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vu Đình Đình, hỏi lại lần thử hai:

- Anh hỏi em vì sao em lại biết anh đang ở đây?

- Em......

Vu Đình Đình không dám nói ra, cô cũng không có can đảm đối mặt với ánh nhìn của Diệp Lăng Phi, đành nhắm mắt lại, đáp:

- Là vì tâm tình của Dao Dao không được tốt, cô ấy muốn tìm em để tâm sự, vì thế em mới đi theo Dao Dao đến đây.

Diệp Lăng Phi nghe xong, duỗi tay, nói như ra lệnh với Vu Đình Đình:

- Bây giờ em lập tức quay về xe cho anh, ở đây không có chuyện của em đâu, mau lên!

Vu Đình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, toàn thân cô liền run rẩy. Trong trí nhớ của Vu Đình Đình. Diệp Lăng Phi chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với mình, cô có thể tưởng tượng được lúc này trong lòng Diệp Lăng Phi đang phẫn nộ tới mức nào. Vu Đình Đình không dám ờ lại đây nữa, cô vội vàng xoay người, đi theo con đường cũ quay trở lại chỗ mấy chiếc xe.

Nhìn theo bóng dáng của Vu Đình Đình dần dần rời khỏi nơi này. Diệp Lăng Phi quay người lại, trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang về phía Tần Dao. Tần Dao vừa đỡ Tần Thiên dậy, cô còn chưa biết vừa có chuyện gì xảy ra. Trong giây lát, Tần Dao bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Diệp Lăng Phi đang toát ra cái nhìn lạnh lẽo tức giận khiếp người. Tần Dao thấy vậy liền không tự chủ được thu tay lại, trong lòng hiển rõ mình tính nhầm một nước rồi, đáng lẽ không nên dẫn theo Vu Đình Đình đến nơi này.

Tần Dao vốn cho rằng có Vu Đình Đình ở đây thì mình sẽ rất an toàn. Diệp Lăng Phi rất quan tâm đến Vu Đình Đình, nếu Vu Đình Đình lên tiếng thì có lẽ Diệp Lăng Phi sẽ không làm khó mình trước mặt Vu Đình Đình. Nhưng lúc này Tần Dao mới hiểu được nước cờ này của mình quả thực là sai càng thêm sai. Diệp Lăng Phi vốn sẽ không để cho Vu Đình Đình biết chuyện này, mà việc dẫn Vu Đình Đình chỉ càng làm Diệp Lăng Phi thêm tức giận mà thôi.

Diệp Lăng Phi đi tới, đảo mắt liếc qua Tần Thiên một chút, sau đó hắn nhìn Tần Dao, cười lạnh nói:

- Tần Dao, tôi không ngờ cô càng ngày lại càng có nhiều tâm kế đó, còn dẫn cả Đình Đình đến đây nữa. Có phải là cô lo lắng tôi sẽ giết cô nên muốn để Đình Đình giúp cô cầu tình với tôi, đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu như tôi muốn giết cô thì bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được đâu!

- Diệp đại ca, không phải thế. Không phải thế, anh hiểu lầm rồi, thực sự hiểu lầm rồi!

Tần Dao liên tục giải thích.

- Tần Dao, chuyện đã đến nước này rồi mà cô vẫn không chịu nói thật với tôi, tôi vốn là muốn để lại cho em trai cô một mạng, nhưng bây giờ thì tồi thay đồi chủ ý rồi, em trai cồ chính là do cô làm hại đó!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, âm trầm hạ lệnh:

- Dã Thú, giết chết thằng tiểu từ thối này cho tao!

Dã Thú sải bước đi tới, Tần Thiên sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, luôn mồm kêu lên:

- Chị ơi, cứu em, chị cứu em với, em không muốn chết đâu!

Tần Dao cũng bị dọa tái xanh mặt, cô cũng biết Diệp Lăng Phi không phải đang hù dọa mình. Diệp Lăng Phi thực sự muốn giết em trai của cô. Tần Dao vội vàng che trước mặt Tần Thiên, mờ miệng cầu xin:

- Diệp đại ca, anh đừng giết em trai của em, nó không có tội, nếu anh muốn trách thì cử trách em đi, là em đáng chết, em không nên lừa dối Diệp đại ca. Diệp đại ca, em van anh, van anh tha cho thằng bé, nó còn nhó không hiểu chuyện gì mà, Diệp đại ca...

Tần Dao nói đến chữ cuối, không nhịn được bật khóc nức nở.

Diệp Lăng Phi khoát tay ngăn cản Dã Thú. Hắn cất bước đi tới trước mặt Tần Dao, một tay nắm lấy cổ áo của Tần Dao nhấc cô ta lên. Nhãn thần lạnh như băng của Diệp Lăng Phi quét lên khuôn mặt của Tần Dao, lạnh lùng nói:

- Tần Dao, tôi muốn cô phải nói thật, cô nhớ cho kỹ, hôm nay nếu như cô không chịu nói thật, tôi sẽ không chỉ lấy mạng em trai cô, có thể có cả cô nữa đó. Tác phong làm việc của tôi luôn nhất quán như vậy, tôi không bao giờ để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào với mình, mạng của cô còn hay mất là do cô quyết định đó.

Diệp Lăng Phi nói xong liền buông tay ra, nói với Tần Dao rằng:

- Đi theo tôi!

Tần Dao sắc mặt trắng bệch, trước khi đi, cô quay đầu lại ngắm em trai thêm một lần, thấy Tần Thiên đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Tần Dao biết, em trai đã ký thác mọi hy vọng sống sót lên người mình, mình không thể để nó thất vọng được. Tần Dao cũng hiểu rõ, lúc này Diệp Lăng Phi đang cực kì giận dữ, nếu như mình còn giấu diếm Diệp Lăng Phi bất kì chuyện gì, tính mạng của cô và em trai sẽ gửi lại đây.

Đôi môi Tần Dao hơi run run, cô cảm giác hai chân cùa mình mềm nhũn, lão đảo đi theo Diệp Lăng Phi một đoạn hơn 10 mét, đến một cái hang nông, chỉ hơi lõm vào một chút ở trong sơn cốc. Diệp Lăng Phi dừng lại, lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút, sau đó quay sang nói với Tần Dao:

- Được rồi, cô kể lại đầu đuôi mọi việc với tôi đi, nhớ kỹ, tôi chỉ muốn nghe sự thật!

Tần Dao đứng đối diện với Diệp Lăng Phi, cô bối rối nhìn Diệp Lăng Phi, giọng nói mang theo sự khiếp đảm:

- Diệp đại ca, em... em không biết phải nói từ đâu, và phải... phải nói cái gì.

Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng:

- Vậy thì cô nói việc của em trai cô đi. Hôm qua cô đã đảm bảo với tôi là cô sẽ quản thúc em trai của cô, nên tôi không hề truy cứu chuyện kia, nhưng hôm nay, tôi lại biết được thằng ranh kia muốn đối phó tôi, nếu như không phải tôi ra tay mau lẹ, không chừng bây giờ tôi đang nằm trước mặt cô, bị cô và em trai dẫm nát dưới chân rồi. Tần Dao, tôi rất ghét mấy trò như vậy, muốn so thú đoạn ư, cô còn non lắm!

Tần Dao nghe Diệp Lăng Phi nói thế, sợ hãi đến độ trống ngực đánh thình thịch. Lúc trước Tần Dao vẫn luôn suy nghĩ vì sao Diệp Lăng Phi lại trở mặt, rõ ràng anh ta đã đáp ứng với mình sẽ không truy cứu Tần Thiên nữa, hôm nay thì lại đánh trọng thương em trai mình, còn muốn lấy mạng nó nữa. Tần Dao không hề biết chuyện Tần Thiên chuẩn bị đối phó Diệp Lăng Phi, nếu như Tần Dao biết được điều này, cô tình nguyện giam em trai của mình lại chứ không bao giờ dám để Tần Thiên đi đối phó Diệp Lăng Phi. Lúc này sắc mặt Tần Dao trông như người chết, Tần Thiên làm như vậy rõ ràng là đi tìm cái chết. Tần Dao cuối cũng cũng hiểu rõ vì sao Diệp Lăng Phi lại nổi sát tâm, hóa ra chính vì em trai mình chọc giận đến anh ấy.

- Diệp đại ca, anh nghe em nói đã, em thực sự không biết chuyện này mà. Em đã bảo chuyện kia với Tần Thiên, nó đã đồng ý rồi, nhưng, em cũng không ngờ Tiểu Thiên lại làm như vậy. Diệp đại ca, xin hãy tin em, nhất định là Tiêu Thiên bị người khác xúi giục đó, thằng bé Tiểu Thiên này rất thông minh, nó thực sự rất thông minh mà!

Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao còn tiếp tục biện hộ cho Tần Thiên, hắn nắm cổ áo Tần Dao, lần thứ hai đem Tần Dao đối mặt với mình, nhìn Tần Dao với ánh mắt cực kì đáng sợ, lớn tiếng quát:

- Tần Dao, cô đừng tưởng rằng tôi không dám giết cô. Tôi nói cho cô biết, cô có ngày hôm nay đều là do bản thân cô mà ra, là cô tự hủy hoại bản thân mình!

Lúc này Tần Dao ngược lại không còn thấy sợ nữa, nét khiếp đảm trên mặt cũng tiêu thất, cô bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Diệp đại ca, em biết tất cả là em gây ra, là em tự mình phá hoại quan hệ giữa hai chúng ta. Thế nhưng. Diệp đại ca, anh có từng nghĩ là, em đi tới bước này có liên quan đến anh không?

Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy liền sửng sốt, hắn buông tay ra, nhìn Tần Dao, nói:

- Có quan hệ gì với tôi?

Tần Dao cười cười như tự giễu bản thân mình, nói:

- Diệp đại ca, anh nói đi, chuyện này thực sự không liên quan gì đến anh sao? Anh đã cho em hy vọng, nhưng anh đã dập tắt hy vọng này. Nếu như lúc trước anh không bỏ rơi em, em sẽ không cùng đường, rồi bị Lâm Tuyết lợi dụng. Diệp đại ca, anh biết không, em thực sự không có cách nào nắm giữ số phận của mình, em chỉ là một con rối bị người khác thao túng. Những gì em có bây giờ chỉ là giả dối, tất cả đều là giả dối, dù anh không giết em thì cũng sẽ có người khác giết em. So với việc bị người khác giết. Diệp đại ca, em tình nguyện được chết trong tay anh, nếu vậy em sẽ thấy rất vui, thật đấy. Diệp đại ca, bây giờ em sống rất đau khổ, rất đau khồ mà!

Tần Dao nói đến đây, cất tiếng khóc lớn.

Nhìn bộ dạng khóc lóc của Tần Dao, Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Tần Dao, con đường này là do chính cô lựa chọn, không liên quan gì đến tôi cả. Nếu như thật sự có liên quan đến tôi, tôi chỉ có thể nói, ban đầu tôi không nên quen cô, không nên giúp cô, cô bây giờ làm tôi quá thất vọng rồi.

- Thất vọng, đúng, em đã làm anh rất thất vọng. Nhưng. Diệp đại ca, anh có nghĩ tới không, một cô bé không có bối cảnh gì như em thì có thể làm được cái gì, em là một con rối, một con rối bị Dương Tử khống chế mà thôi. Bây giờ em không thể chạy trốn được nữa rồi, mạng sống của người nhà của em đã nằm trong tay Dương Tử, anh nói cho em biết, em nên làm cái gì bây giờ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.