Đô Thị Tàng Kiều

Chương 748: Chương 748: Thật là lãng phí nước khoáng đó




Diệp Lăng Phi lái xe đến Tây Sơn, hắn dừng xe ngay bên cạnh chiếc xe của Dã Thú đang đỗ ở đó, đi hơn 100 mét men theo con đường nhỏ, Diệp Lăng Phi đến được một hang động trong núi, Tần Thiên nằm lăn lóc trong bụi cỏ giống như một con ***(dog) chết.

Dã Thú và Dã Lang hai người đang ngồi trên một tảng đá, Dã Thú miệng thì ngâm điếu thuốc, tay thì cầm điện thoại di động nói chuyện. Thấy Diệp Lăng Phi đã đến. Dã Thú vội vàng nói một câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó lập tức cúp máy.

- Mày gọi điện cho ai thế?

Diệp Lăng Phi một cước đá bay hòn đá nhỏ cản trước mặt mình, cẩn thận bước từng bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh, đi về phía Dã Thú và Dã Lang.

- Em nói chuyện với Tuyết Hoa ấy mà!

Dã Thú liệt trử chủy cười nói.

- Tuyết Hoa gặp phải một ít vấn đề về tài vụ của công ty nên cô ấy hỏi em phải xử lý như thế nào.

Dã Lang chợt bồi một câu:

- Satan, thằng này đã hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ rồi!

Dà Thú quay mặt sang một bên nói:

- Dã Lang, mày đừng có nói như vậy, mày không nên vạch trần mọi chuyện của tao chứ! Tao thích nói chuyện với Tuyết Hoa cũng không được sao, nếu như mày đố kỵ thì gọi cho vợ mày mà tán gẫu!

- Cô ấy bận lắm, không có thời gian!

Dã Lang đáp.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Bọn mày đừng có ngồi đây mà đấu võ mồm nữa, cái thằng ranh kia ra sao rồi?

Dã Thú dùng một ngón tay chỉ vào Tần Thiên đang vật vã ở trong bụi cỏ, nói:

- Thằng ranh đau quá nên ngất đi rồi bị bọn em lôi đến nơi này. Lão đại, anh định làm gì bây giờ, giết chết nó hay cứ vứt nó ở đây?

- Hỏi thừa, nếu như tao muốn giết nó thì hà tất phải đem nó đến đây. Dã Thú, trong xe của mày có nước không?

Diệp Lăng Phi nói.

- Có, nhưng mà trong xe em chỉ có nước khoáng thôi, lão đại, một chai nước khoáng cũng đáng giá một tệ đó, nếu dùng để đổ lên người thằng ranh kia thực sự là quá làng phí đó. Nếu không thì thế này đi, vừa lúc em cũng đang buồn đi vệ sinh, lại phải cố gắng ngồi chờ lão đại đến nên chưa có thời gian để giải quyết, tiện đây có thể khuyến mại cho thẳng ranh này, cho nó được sử dụng miễn phí!

- Nước tiểu cũng được, nhanh lên một chút, đừng đứng đây lải nhải với tao nữa!

- Hay lắm!

Dã Thú vừa được Diệp Lăng Phi cho phép, hắn ta không hề khách khí đứng lên, cỡi thắt lưng ra, tiểu ngay một bãi lên mặt Tần Thiên. Diệp Lăng Phi và Dã Lang thấy Tần Thiên trên mặt toàn là nước tiểu, cả hai đều nhíu mày. Diệp Lăng Phi nói:

- Dã Thú, nước tiều của mày có màu vàng đậm quá, sức khỏe không tốt à?

- Lão đại, em cũng không biết phải làm thế nào, gần đây em thấy người hay nong nóng. Nhưng mà như vậy cũng tốt, mùi hơi nồng một chút có thể kích thích thằng này mau chóng tỉnh lại!

- Cút, chờ lát nữa mày phụ trách thằng ranh này, đừng để tao phải chạm vào nó!

Diệp Lăng Phi bảo.

Sau khi bị Dã Thú tiểu vào mặt, quả nhiên một lúc sau Tần Thiên đã tỉnh lại. Tần Thiên vừa tỉnh táo đã cảm thấy cánh tay phải đau đớn như bị kim đâm, hắn giãy dụa cố gắng để đứng dậy nhưng dường như toàn thân không còn chút khí lực nào. Bởi vì cánh tay cứ truyền đến cảm giác đau đớn thấu vào tận xương tủy, Tần Thiên căn bản không có thời gian để mà chú ý tới mùi hương trên người mình.

- Anh... các anh muốn làm gì?

Tần Thiên thấy có ba người đang đứng trước mặt mình, hai người trong số đó chính là những kẻ đã đả thương mình, mà người còn lại chính là mục tiêu mà hắn muốn giáo huấn

Một trận, Diệp Lăng Phi. Dù sao Tần Thiên cũng mới chỉ mười tám tuổi, tuy được người khác giúp đỡ nên bình thường có chút kiêu ngạo, nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn để lộ ra sự kinh hoảng từ trong nội tâm, gương mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi đầy vẻ sợ hãi.

Diệp Lăng Phi vốn định tới gần Tần Thiên, nhưng ngửi thấy cái mùi khó chịu trên người Tần Thiên, hắn quay sang trừng mất nhìn Dã Thú. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi trợn mắt với mình, hắn lại làm ra vẻ rất dương dương tự đắc. Diệp Lăng Phi lại quay sang đối mặt với Tần Thiên, hừ lạnh nói:

- Tần Thiên, mày to gan thật, dám động thủ với cả tao, mày đúng là chán sống rồi. Mày cũng không biết tao là ai mà dám giở trò với tao à, mày nói đi, mày định làm thế nào bây giờ?

Tần Thiên vẫn chi là một đứa trẻ con, lúc này hắn đã bị hù dọa đến mức ngây ngốc, đôi môi hắn run run, hoảng sợ kêu lên:

- Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, anh tha cho tôi đi, van xin anh tha cho tôi đi mà!

- Buông tha mày à?

Diệp Lăng Phi cười lạnh nói.

- Dựa vào cái gì mà tao phải tha cho mày, con thỏ nhép như mày mà lá gan cũng rất lớn đó, cả tao mà mày cũng dám động đến. Nói cho tao biết, chuyện lần này là chủ ý của mày hay là của người khác?

- Cái này không phải chủ ý của tôi đâu, là Dương ca bảo tôi làm như vậy đấy!

"Dương ca à?"

Diệp Lăng Phi vừa nghe đến cái tên này, cảm giác sự tình có vẻ như nằm ngoài dự liệu của mình. Hắn lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi phun ra một hơi khói thuốc, sau đó quay ra nói với Dã Thú:

- Dã Thú, mày ra chỗ xe lấy ít nước khoáng đến đây, mk, tao đã nói vói mày là đừng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mày vẫn không chịu nghe, bây giờ tao muốn đến gần thằng ranh này mà không làm được, mày mau đi lấy nước đến đây, trước tiên phải tẩy sạch mùi khai trên người thằng ranh này đã.

Dã Thú nhanh chóng đem một thùng nước khoáng về, hắn và Dã Lang lấy mấy chai ra, mở nắp, dội nước lên người Tần Thiên. Dã Thú vừa làm vừa mắng:

- Mn, thằng nhãi khốn kiếp, không có việc gì tự nhiên lại lãng phí tiền của ông đây!

Tần Thiên bị nước dội toàn thân, cũng không dám nói thêm câu nào. Chờ đến khi cả thùng nước khoáng đã đổ hết lên người Tần Thiên, Diệp Lăng Phi mới đến gần Tần Thiên, cười âm trầm, hỏi:

- Tần Thiên, cái tên Dương ca kia là ai vậy?

- Dương ca......Dương ca là bạn của chị gái tôi, tôi... tôi chi biết hắn ta họ Dương!

- Là bạn của Tần Dao à?

Diệp Lăng Phi nheo nheo mắt, hỏi:

- Nói như vậy chị của mày cũng biết chuyện mày muốn tập kích tao đúng không?

- Tôi... chị gái tôi không biết đâu, là... là do tôi... tôi tự mình đi làm!

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Thằng nhóc, xem ra mày vẫn có chút nghĩa khí, không muốn để chị gái mình liên lụy vào. Nhưng trong chuyện này, chị gái mày không tránh được có liên can đâu, tao sẽ tự đi hỏi cô ta một số việc!

Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng dậy, lấy điện thoại di động gọi tới số của Tần Dao.

- Tần Dao, cô đang ở đâu vậy?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em đang ở bách hóa An Thịnh!

Tần Dao nghe câu hỏi của Diệp Lăng Phi nội tâm thầm run lên, từ khẩu khí của Diệp Lăng Phi cô cảm giác được đã có chuyện gì đó xảy ra. Trong lòng Tần Dao luôn e sợ Diệp Lăng Phi, lúc này quả thật tuy tâm trạng bất an nhưng Tần Dao vẫn có giả vờ trấn tĩnh, hỏi:

- Diệp đại ca, có chuyện gì sao?

- Có chút chuyện nhỏ, không biết bây giờ cô có thời gian rảnh không?

- Có chứ, em đang rỗi, Diệp đại ca, có chuyện gì thì anh cứ nói với em, nếu em có thể làm được nhất định em sẽ giúp anh!

Tần Dao vội vàng đáp.

- Tốt lắm, vậy cô hãy đi một mình đến Tây Sơn nhé, tôi muốn để cô gặp một người!

Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại của Diệp Lăng Phi. Tần Dao luôn cảm thấy trong lòng mình có một dự cảm không tốt, nhưng cũng không rõ đó là gì. Cuộc gọi của Diệp Lăng Phi làm cho cô cảm thấy hết sức lo lắng. Tần Dao đứng dậy, cô không lập tức đi ra ngoài mà bước tới cửa số, trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân gì khiến Diệp Lăng Phi lại tìm tới mình.

Diệp Lăng Phi có nói sẽ để Tần Dao gặp một người. Tần Dao nghĩ mãi không ra, Diệp Lăng Phi muốn mình gặp ai chứ, phải chăng là em trai của mình? Tần Dao lập tức lắc đầu, mình đã cầu tình với Diệp Lăng Phi về chuyện này và anh ấy đã đáp ứng ngay trước mặt mình là sẽ không truy cứu nữa. Dựa theo hiểu biết của cô về Diệp Lăng Phi thì khi Diệp Lăng Phi đã đồng ý chuyện gì thì chắc chắn sẽ tuân thủ, không phải là người nói một đằng làm một nẻo.

Ngoại trừ Tần Thiên, quả thật Tần Dao không nghĩ được Diệp Lăng Phi muốn mình gặp người nào. Tần Dao thực sự rất không muốn đến Tây Sơn gặp Diệp Lăng Phi, trong thâm tâm cô rất e sợ Diệp Lăng Phi, nhưng Tần Dao cũng biết rố, nếu như không đến đó thì mọi việc sẽ càng bất lợi với mình.

Tần Dao ra khỏi phòng làm việc, cô đi tới thang máy, trong lúc chờ thang máy tới nơi. Tần Dao bỗng nhiên nghĩ tới Vu Đình Đình, có thề từ trong miệng Vu Đình Đình hôi thăm được chuyện gì đó. Tần Dao cho rằng nếu như Vu Đình Đình đi theo mình đến Tây Sơn thì dù Diệp Lăng Phi bất mãn với mình vì chuyện nào đó, Vu Đình Đình nhất định sẽ giúp mình.

Tần Dao không vội vă đi xuống tầng một nữa, cô gọi điện thoại cho Vu Đình Đình. Hai ngày nay Vu Đình Đình vẫn đến thư viện của trường để học tập, ngày khai giảng đã cận kề. Vu Đình Đình muốn đến thư viện đọc sách, ổn định tâm tình của mình.

- Đình Đình, mình là Tần Dao đây, cậu có đang ở thành phố Vọng Hải không vậy?

Tần Dao tỏ vẻ rất thân thiết, cô muốn cố hết sức để khiến Vu Đình Đình cảm giác thấy mình là một người bạn tốt, đề quan hệ giữa hai người lại một lần nữa trở nên khăng khít hơn. Đối với Đình Đình, cô luôn coi Tần Dao như một người bạn thân của mình. Vu Đình Đình chính là một cô gái thiện lương như vậy, luôn luôn muốn nghĩ tốt cho mọi người. Suy nghĩ cùa Vu Đình Đình rất đơn giản, cô chỉ muốn gặp gỡ, quan tâm giúp đỡ những người bạn của mình.

- Tần Dao à, mình đang ở thư viện trong trường!

Vu Đình Đình hạ giọng nói.

- Ở đây nói chuyện không tiện cho lắm. Tần Dao, cậu có chuyện gì sao?

- Đình Đình, bây giờ cậu có rảnh không, mình muốn gặp cậu!

Tần Dao nói đến đây, bổ sung thêm một câu.

- Là mình muốn gặp để tâm sự một chuyện, lúc này mình hơi phiền lòng.

- A, thì ra là như thế này, ừ, được rồi!

Vu Đình Đình quên luôn chuyện lúc trước mình từng đáp ứng Diệp Lăng Phi không nên tiếp xúc nhiều với Tần Dao, vừa nghe Tần Dao nói có chuyện buồn cần mình hồ trợ, Vu Đình Đình không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý đi gặp Tần Dao.

Tần Dao nghe Đình Đình đồng ý gặp mình, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, cô đi xuống tầng một, lên chiếc Audi của mình. Tần Dao ngồi trong xe, trước tiên lấy gương trang điểm lại một chút, sau đó mới lái xe đến Học Viện Ngoại Ngữ Vọng Hải. Trước kia Tần Dao còn không dám ngồi xe taxi, lần này lái xe trở lại trường học, vô luận khí chất hay tâm tình đều có sự thay đổi rất lớn. Tần Dao ngẫm lại, thấy mình cũng coi như là người thành đạt, hai ngày trước vừa được đài truyền hình phỏng vấn, so với những sinh viên đại học chăng có bàn lĩnh gì, có thể nói mình cách xa bọn họ một trời một vực.

Tần Dao dừng xe trước cổng trường, cô không mở cửa xuống xe mà chỉ ngồi trong xe chờ Vu Đình Đình đi ra. Vu Đình Đình mặc một bộ đồng phục học sinh thuần khiết, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp mãi mãi tràn ngập dáng tươi cười đáng yêu hồn nhiên. Vu Đinh Đình hai tay ôm một quyền sách, mặc một chiếc váy dài trắng tuyết, vừa đi ra khôi cừa lập tức quan sát xung quanh.

- Đình Đình, ở đây!

Tần Dao hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra, đưa tay vẫy vẫy gọi Vu Đình Đình. Vu Đình Đình thấy Tần gọi mình, ban đầu cô cảm thấy hơi kinh hãi. Vu Đình Đình không hề biết chuyện của Tần Dao, cô cũng mới chỉ quay lại thành phố Vọng Hải có mấy ngày thôi, không biết bây giờ Tần Dao đã trở thành người nồi tiếng ở thành phố Vọng Hải. Vu Đình Đình cất bước đi đến chỗ Tần Dao, cô vừa đi vừa thầm đánh giá chiếc xe của Tần Dao, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

- Đình Đình, lên xe đi!

Tần Dao đẩy cánh cửa bên kia ra. Vu Đình Đình vừa lên xe, cô nhìn Tần Dao với vẻ hoang mang, tựa hồ cô gái mặc toàn đồ hiệu trước mắt này không phải là người bạn Tần Dao mà mình từng quen biết.

Tần Dao nhận thấy ánh mắt khác lạ của Vu Đình Đình, không nhịn được cười nói:

- Làm sao thế. Đình Đình, cậu không nhận ra mình sao?

- Có một chút, mình cảm thấy cậu đã thay đồi rất nhiều!

Vu Đình Đình nở một nụ cười ngọt ngào, nói:

- Vừa rồi nếu như cậu không gọi tên mình, quả thật mình cũng không dám tin cậu lại chính là Tần Dao đấy. Tần Dao, cậu đã thay đổi rất nhiều rồi, còn nữa, cậu học lái xe hồi nào vậy?

- Mình đã gặp rất nhiều chuyện, từ từ mình sẽ kể lại cho cậu!

Tần Dao đeo kính râm, lái xe rời khỏi trường học.

Vu Đình Đình không biết Tần Dao muốn dẫn mình đi đâu. Vu Đình Đình vốn tưởng rằng Tần Dao tìm mình để tán gẫu nên sẽ đi đến những nơi gần trường học, bây giờ Vu Đình Đình mới biết mình căn bản là không hiểu gì về Tần Dao, sự biến hóa của Tần Dao thực sự quá lớn, lớn đến mức Vu Đình Đình cũng thấy không thể tin nổi.

- Đình Đình, gần đây cuộc sống của cậu thế nào?

Trên đường lái xe đến Tây Sơn. Tần Dao tranh thủ hỏi.

- À, rất tốt đó!

Vu Đình Đình cười nói.

- Mình cũng chỉ vừa mới trở về, nghỉ hè ở nhà mình thấy rất buồn chán, mình thích sống ở thành phố Vọng Hải hơn, nơi này mình có rất nhiều bạn bè!

- Quan hệ của cậu và Diệp đại ca ra sao rồi?

Tần Dao hỏi.

Trước mặt Tần Dao, Vu Đình Đình không cần phải tận lực giấu diếm chuyện giữa cô và Diệp Lăng Phi. Khi nghe Tần Dao nhắc tới Diệp Lăng Phi thì trên khuôn mặt của Vu Đình Đình hiện ra vẻ tươi cười đầy hạnh phúc. Đối với những thiếu nữ mới xấp xỉ hai mươi tuổi như Vu Đình Đình, trong lòng yêu một người đàn ông mà người đàn ông đó cũng yêu mình, đó chính là chuyện hạnh phúc nhất của cả cuộc đời. Vu Đình Đình đang chìm đắm trong loại vui sướng này, dù đã lâu cô chưa gặp được Diệp Lăng Phi nhưng Vu Đình Đình vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Vẻ tươi cười hạnh phúc của Vu Đình Đình làm cho Tần Dao rất đố kỵ. Tần Dao nghĩ tới thái độ lãnh đạm của Diệp Lăng Phi đối với mình, lại nhớ tới nụ cười phát ra từ nội tâm của Vu Đình Đình, tất cả đều khiến Tần Dao cảm thấy cho dù hôm nay mình đã có rất nhiều tiền, nhưng mình lại không thấy hạnh phúc, ngược lại mình còn phải đố kỵ với Vu Đình Đình. Nếu như trước kia mình biết quý trọng đoạn tình cảm với Diệp Lăng Phi thì có lẽ lúc này người cười đầy hạnh phúc như vậy đích thị là mình. Thế nhưng tất cả đều đã trôi qua rồi, dù mình có muốn vãn hồi lại cũng không còn kịp nừa. Bây giờ Tần Dao chỉ là một con rối bị người khác điều khiển, số phận của cô và người thân đều nằm trong tay của Dương Tử. Tần Dao cảm giác thấy mình chỉ là một ngọn cỏ trơ trọi đong đưa theo gió, ngọn cỏ ấy chỉ có thể lặng lẽ khóc trong bão táp mưa sa.

Vu Đình Đình không nhìn ra ý nghĩ trong lòng Tần Dao, cô cũng chỉ là một cô gái rất đơn thuần. Vu Đình Đình cho rằng Tần Dao đang quan tâm đến quan hệ của mình và Diệp Lăng Phi, nên cười nói:

- Rất tốt a, hôm mình trở về. Diệp đại ca còn đi đón mình đấy?

- Vậy à!

Tần Dao ứng tiếng, làm ra vẻ không hề quan tâm, hỏi tiếp:

- Hai ngày nay câu có gặp Diệp đại ca không?

- Hai ngày nay à?

Vu Đình Đình hơi ngẩn người, đáp:

- Hai ngày hôm nay mình luôn ở trong trường học. Diệp đại ca có rất nhiều chuyện phải giải quyết nên mình cũng chưa gặp được anh ấy!

- À đúng rồi. Đình Đình. Diệp đại ca có quan hệ gì với tổng giám đốc tập đoàn Tân Á Trương Lộ Tuyết vậy, hôm qua mình bắt gặp Diệp đại ca và Trương Lộ Tuyết đi ăn với nhau tại nhà hàng Âu, mình thấy cử chỉ của bọn họ tựa hồ rất thân mật!

- Trương Lộ Tuyết à?

Vu Đình Đình nghe vậy, lắc lắc đầu, nói:

- Cái này thì mình cũng không rõ ràng lắm. Dao Dao, sao thế, cậu muốn biết chuyện gì vậy?

- Không phải, mình chỉ tùy tiện hỏi thế thôi!

Tần Dao đáp,

- Mình nghĩ là cậu biết cô nàng Trương Lộ Tuyết này cơ!

- Mình không quen cô ấy, nhưng mà chắc Hiểu Uyển tỷ tỷ sẽ biết đấy, Hiểu Uyển tỷ tỷ là nhân viên cùa tập đoàn Tân Á mà!

Vu Đình Đình cười nói.

- Nếu cần mình có thể tìm Hiểu Uyển tỷ tỷ, nhờ Hiểu Uyển tỷ tỷ đi hỏi giùm cho!

- Không có việc gì đâu!

Tần Dao nói.

- Dao Dao, chúng minh đang đi đâu vậy?

Vu Đình Đình nhận ra con đường mà hai người đang đi sẽ tới Tây Sơn. Vu Đình Đình vừa nãy chỉ mải trò chuyện với Tần Dao nên cũng không để ý xem Tần Dao lái xe đến chỗ nào. Lúc này, Vu Đình Đình cảm thấy rất buồn bực, ờ Tây Sơn thì có cái gì hay, chỉ là tìm một chỗ để tán gẫu thôi mà, sao mà phải đến tận Tây Sơn chứ.

- À, đến Tây Sơn!

Tần Dao đáp,

- Diệp đại ca đang ở đó, mình vừa nói chuyện điện thoại với cậu xong thì Diệp đại ca gọi đến, nói là muốn gặp mình. Mình nghĩ là đã lỡ hẹn cậu rồi, không thế không đi gặp, vì thế mình mới lái xe đến đón cậu trước, sau đó cùng cậu đi đến Tây Sơn!

- Diệp đại ca đang ở Tây Sơn à?

Vu Đình Đình nghĩ mãi mà không rõ vì sao Diệp Lăng Phi lại đến Tây Sơn, cô thấy thần sắc của Tần Dao dường như không phải nói dối. Vu Đình Đình cau mày, suy nghĩ xem mình có nên đến không. Vu Đình Đình lo Diệp Lăng Phi tìm Tần Dao có chuyện gì đó, mà Diệp Lăng Phi lại không gọi cô đến Tây Sơn, Vu Đình Đình lo lắng nếu mình tự tiện đến đó sẽ làm cho Diệp Lăng Phi không vui. Tần Dao nhận ra tâm sự cùa Vu Đình Đình, cô nhẹ nhàng nói:

- Đình Đình, cậu đừng suy nghĩ nhiều cho mệt người, không làm sao đâu. Diệp đại ca thích cậu như vậy, mình nghĩ anh ấy còn đang ước gì được gặp cậu ấy chứ!

- Dao Dao, minh vẫn thấy hơi lo lắng!

Vu Đình Đình nói.

- Mình sợ Diệp đại ca sẽ khó chịu!

Tần Dao cười nói:

- Đình Đình, cậu không cần lo lắng, mình đảm bảo Diệp đại ca sẽ không tức giận đâu. Hơn nữa, cậu xem, chỗ này không có xe buýt, nếu cậu xuống xe ở đây thì sẽ phải vẫy xe taxi đó. Mình nghe nói bây giờ taxi cũng không an toàn nữa, không phải hai ngày trước vừa có một vụ án tài xế taxi xung đột với nữ hành khách sao. Đình Đình, để cậu một mình mình thấy không yên lòng, thôi được rồi, cậu cứ ngồi đi, cùng lắm thì khi tới nơi cậu không xuống xe nữa, mình gặp Diệp đại ca xong sẽ trở về, có được không?

Vu Đình Đình bị Tần Dao hù dọa như vậy, quả thực hơi sợ, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý:

- Được rồi. Dao Dao, lát nữa minh sẽ ngồi đây không xuống xe, cậu đừng có nói cho Diệp đại ca biết mình cũng đến nha!

- Ừ, yên tâm đi, mình sẽ không nói đâu!

Tần Dao cười đáp.

Tần Dao lái xe đến Tây Sơn, từ chỗ này có thề nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi và một chiếc xe màu trắng khác đỗ bên cạnh. Tần Dao dừng xe lại, cô thấy trong xe của Diệp Lăng Phi không có người, liền lấy điện thoại gọi cho Diệp Lăng Phi.

- Diệp đại ca, em tới rồi, anh đang ở đâu vậy?

Tần Dao hỏi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói với Tần Dao sau khi xuống xe, cử đi dọc theo một con đường nhỏ hướng đến sơn cốc là có thể gặp được hắn. Tần Dao nói chuyện với Diệp Lăng Phi xong, cô bỏ di động xuống, quay sang nói với Vu Đình Đình rằng:

- Đình Đình, mình xuống xe trước, nếu như mười lăm phút nữa mà mình không trở lại thì cậu lái xe xuống núi nhé!

- Vì sao vậy?

Vu Đình Đình cảm thấy khó hiểu, hỏi lại.

Tần Dao không biết vì sao trong lòng rất phiền muộn, cô nói:

- Cậu đừng hỏi làm gì, cứ làm theo lời mình là được rồi, mình sẽ không hại cậu đâu!

Vu Đình Đình không lên tiếng, chỉ nhìn Tần Dao. Tần Dao cảm thấy vừa rồi quà thực mình hơi nặng lời, cô thở dài, nói:

- Đình Đình, cậu có xem mình là một người bạn tốt không?

- Đương nhiên rồi, mình luôn coi cậu là một người bạn thân!

Vu Đình Đình đáp.

- Đình Đình, mình cũng luôn coi cậu là người bạn rất tốt của minh!

Tần Dao nghiêm túc nói,

- Nếu như mình chết rồi, cậu có cảm thấy thương tâm không?

- Dao Dao, cậu làm sao vậy, sao lại nói những lời như vậy chứ!

Vu Đình Đình vội vàng nói,

- Có phải là cậu có chuyện giấu mình không?

- Không có chuyện gì, thực sự không có chuyện gì, cậu đừng hỏi nữa!

Tần Dao nói.

Tần Dao nói như vậy ngược lại càng làm cho Vu Đình Đình thấy nghi ngờ, cô kéo tay Tần Dao, truy vấn:

- Dao Dao, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

- Đình Đình, cậu đừng hỏi nữa, thực sự mình không muốn bời vì mình mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cậu và Diệp đại ca!

- Cái này liên quan gì đến Diệp đại ca?

Tần Dao càng trã lời càng làm cho Vu Đình Đình cảm thấy mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), cô tiếp tục hỏi dồn:

- Dao Dao, cậu mau nói đi, cậu làm mình vội muốn chết đây này!

- Đình Đình, mình... mình đà làm chuyện có lỗi với Diệp đại ca, hôm nay Diệp đại ca tìm mình, có thể cũng liên quan đến chuyện này. Diệp đại ca đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức mình cũng phải thấy ghen ghét, nhưng Diệp đại ca đối đãi với mình lại không như vậy, bởi vì mình đã làm chuyện có lỗi với cậu!

- Có lỗi với mình?

Vu Đình Đình lại sửng sốt thêm lần nừa.

Tần Dao gật đầu, nói:

- Cậu còn nhớ cái lần cậu bị ngộ độc thức ăn không, chuyện đó là do minh làm. Mình biết sức khòe cậu không tốt nên mới cố ý mua cua về. Đình Đình, khi đó mình thật sự rất đố kỵ. Mình luôn đố kỵ với cậu, bởi vì mình quen Diệp đại ca sớm hơn cậu, thế nhưng Diệp đại ca lại thích cậu. Vì quá ganh ghét, trong lúc lý trí bị che mờ mới làm ra chuyện ngốc đó. Mình thật sự không ngờ cậu lại bị trúng độc nặng như vậy, Đình Đình, cậu có biết vì sao mình dọn đi không, là vì mình không dám đối mặt với cậu. Thôi được rồi. Đinh Đình, mình đi gặp Diệp đại ca đây, dù Diệp đại ca có trừng phạt mình thế nào thì mình cũng vẫn chấp nhận!

Vu Đình Đình ngây người hồi lâu, lúc này cô mới hiểu vì sao tối hôm đó Diệp Lăng Phi lại muốn mình không gặp Tần Dao nữa, vì sao Diệp Lăng Phi lại tức giận như vậy, hóa ra là vì chuyện này. Vu Đinh Đình thấy Tần Dao đă đẩy cửa xe ra, cô cắn chặt môi, bỗng nhiên lên tiếng:

- Dao Dao, mình không trách cậu, thực ra là do mình, cho đến tận bây giờ mình vẫn thấy áy náy với cậu. Tâm tình của cậu minh có thể hiểu được, mình không trách cậu đâu. Nhưng mà mình không rõ cậu đã làm chuyện gì có lỗi với Diệp đại ca, cậu có xin lỗi mình không cũng không sao cả, nhưng nếu như cậu làm chuyện có lỗi với Diệp đại ca, sau này mình không muốn gặp lại cậu nữa.

- Đình Đình, mình không nói rõ được!

Tần Dao thở dài nói,

- Tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Đình Đình, nếu như lần này Diệp đại ca không trách tội mình, mình sẽ tìm thời gian từ từ giải thích rõ ràng với cậu, thôi nhé, mình đi đây.

- Chờ đã!

Vu Đình Đình cũng đẩy cửa xe, ra cô xuống xe bước nhanh đến chỗ hai chiếc xe kia, nói:

- Dao Dao, mình cùng đi với cậu, mình muốn biết rốt cuộc vì sao Diệp đại ca lại tìm cậu. Dao Dao, vẫn là câu nói khi nãy, nếu như cậu thực sự làm chuyện có lỗi với Diệp đại ca, sau này mình sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa!

Phản ứng của Vu Đình Đình hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tần Dao. Tần Dao nhìn Vu Đình Đình, lúc này cô mới ý thức được, mình sai rồi, mình đã sai từ đầu rồi, Vu Đinh Đình không phải là một cô gái giống như mình đã tưởng tượng mà là một cô gái rất có chủ kiến, và cả tình yêu của Vu Đình Đình dành cho Diệp Lăng Phi nữa, nó hoàn toàn khiến cho Tần Dao bất ngờ. Tần Dao phải suy nghĩ lại một lần nữa, xem rốt cuộc minh có yêu Diệp Lăng Phi sâu đậm được như Vu Đình Đình không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.