Đô Thị Tàng Kiều

Chương 331: Chương 331: Lời nói của đàn ông khi muốn so tài. !(1+2)






Trương Đông Dương đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn đưa tay phải ra, nói khách khí :

- Là Diệp tiên sinh phải không, tôi nghe chị họ tôi có nhắc đến anh, cám ơn anh đã cứu chị họ tôi.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Trương Đông Dương một cái, cũng đưa tay phải ra, lúc tay phải của hắn vừa bắt tay phải của Trương Đông Dương, Diệp Lăng Phi cảm giác rằng tay phải của Trương Đông Dương đang dùng sức vê tay của mình.

Diệp Lăng Phi cười thầm trong bụng, xem ra tên tiểu tử này lại định ra oai với mình đây. Nhưng Trương Tuyết Hàn đang đứng bên cạnh, Diệp Lăng Phi cũng không vạch trần điều này, ngược lại, hắn nhẹ dùng lực, cười nói:

- Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn đâu.

Trương Đông Dương cảm giác tay phải của Diệp Lăng Phi giống như kìm sắt, hắn vốn định ra oai với Diệp Lăng Phi một cái, để cho Diệp Lăng Phi phải kiêng kị trong lòng, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại không cam chịu yếu thế. Chân mày Trương Đông Dương hơi nhíu lại, hắn dùng lực mạnh hơn nữa, tỉnh rụi nói:

- Diệp tiên sinh quen với chị Tiêu Tiếu phải không, nghe nói là sư phụ của chị Tiêu Tiếu, không biết là có chơi súng thật hay không?

- Tôi chỉ là một người bình thường, làm gì có thể chơi súng thật, không so với cậu được, tôi nghe nói cậu là người của trường quân đội , chắc hẳn cả ngày đều được nghịch súng.

Diệp Lăng Phi cảm giác tay phải của Trương Đông Dương truyền đến một lực được tăng lên khá mạnh, trong lòng hắn thầm phục trên tay người trẻ tuổi này có vài phần công phu, cái tay này đã luyện đến mức giống như kìm sắt, nếu như đổi thành người khác, lúc này đã sớm cầu xin hắn tha cho rồi.

Diệp Lăng Phi thấy Trương Đông Dương lại tăng thêm lực, cũng không khỏi ngầm tăng thêm vài phần lực. Phía Diệp Lăng Phi chuyện trò vui vẻ, thì sắc mặt của Trương Đông Dương ngược lại trở nên khó coi.

Diệp Lăng Phi tiếp tục cười nói:

- Học sinh trường quân đội các cậu chắc cả ngày đều đấu súng phải không, tôi chưa từng ở trường quân đội, không biết học sinh trường quân đội có hay đấu súng cả ngày không. Chỉ có điều, gần đây tôi phát hiện ra một trò chơi, có thể giới thiệu cho các cậu chơi, trò chơi này tên gì nhỉ, a, bãi cướp, những học sinh của trường quân đội các cậu chơi trò này thích hợp nhất, mỗi ngày đều có thể đánh * phi * cơ .

Sắc mặt Trương Đông Dương khó coi khác thường. Ngặt nỗi là bà chị họ đang đứng bên cạnh, hắn không thể nói ra được. Tính khí ương ngạnh lại nổi lên.

Trương Đông Dương là một kẻ không chịu thua, không thể cứ yếu thế như vậy, cố nén tay phải đau nhức kịch liệt đang truyền vào thân thể, hắn cắn chặt răng, gạt bỏ mấy chữ:

- Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ việc chơi trò này.

Trương Tuyết Hàn không nhận thức được hai người đàn ông đứng trước mắt mình đang ngầm phân cao thấp, cô còn tưởng rằng hai người này nói chuyện rất hợp gu nữa. Cười bảo:

- Hai người làm gì mà nắm tay không chịu buông ra thế?

- Ừ, khó tìm được người hợp ý như vậy, anh không kìm được muốn bắt tay cùng em họ của em lâu hơn một chút.

Diệp Lăng Phi mặt không đổi sắc, cười nói với Trương Đông Dương:

- Người trẻ tuổi mà, cậu xem tôi nói có đúng không?

Khắp cả cái trán Trương Đông Dương đều toát cả mồ hôi, nhưng cũng không chịu yếu thế, ra sức gật đầu nói:

- Ừhm, em với Diệp tiên sinh rất có duyên, chị họ về đi!

- Em họ, sao em toát cả mồ hôi vậy?

Trương Tuyết Hàn thấy kì lạ bèn hỏi.

Vương Thanh từ sảnh huấn luyện đi ra. Cô len lén đập Trương Tuyết Hàn một cái, thấp giọng nói:

- Cậu không phát hiện ra là hai người này đang đọ sức à, ai biết đã xảy ra chuyện gì. Có phải là giữa hai người bọn họ có chuyện gì đó mà cậu không biết.

Qua sự nhắc nhở của Vương Thanh, Trương Tuyết Hàn mới giật mình tỉnh mộng, cô vội vàng đặt hai tay trơn mềm của mình lên tay của Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương đang nắm chặt, muốn tách rời tay hai người ra, nhưng chút sức lực đó của cô làm sao có thể đẩy tay của hai người này ra được, cô hơi lo lắng nói:

- Hai người đang làm cái gì thế hả. Đừng có như vậy nữa.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Trương Tuyết Hàn. Trương Đông Dương và Diệp Lăng Phi hầu như cùng lúc buông tay ra. Trương Đông Dương vắt chéo hai tay ra sau lưng. Tay trái không ngừng xoa nắn tay phải. An ủi Trương Tuyết Hàn:

- Chị họ à. Chị hiểu lầm rồi. Em cảm thấy con người anh Diệp không tồi. Chỉ là muốn cùng em kết giao bạn hữu.

- Thật không?

Trương Tuyết Hàn không chắc chắn hỏi.

- Đó là đương nhiên!

Trương Đông Dương cười cười. Đẩy bả vai Trương Tuyết Hàn nói:

- Chị họ. Chị mau trở về đi. Chị xem người ta đều đã huấn luyện rồi. Chị còn đứng ở đây!

Khi Trương Tuyết Hàn xoay người đi thẳng vào sảnh huấn luyện. Trương Đông Dương bước một bước. Đối mặt với Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:

- Tuy tôi biết rõ anh đã cứu chị họ tôi. Nhưng tôi lại không hề muốn anh bám lấy chị họ tôi. Loại người giống như anh tôi thấy nhiều rồi. Đừng hy vọng đánh được sự chú ý của chị họ tôi.

- Tiểu tử. Cậu nên chú ý một chút tính nóng đi. Cái này không hay lắm. Cậu thấy tôi giống loại người mà cậu nói không. Nhưng dù sao thì cũng đã nói ra rồi. Không cần sự nhắc nhở của cậu. Tôi vẫn chưa phát hiện ra chị họ của cậu thật sự là một mỹ nữ. Tôi cần phải xem xét một chút.

Diệp Lăng Phi cười toe toét nói.

- Tiểu tử. Thế nào? Cậu tính làm gì tôi đây?

Khi Diệp Lăng Phi nói những lời này. Sắc mặt Trương Đông Dương xị xuống. Vẻ mặt như đóng băng. Lạnh lùng nói:

- Vậy anh chuẩn bị vượt ra khỏi nơi này đi!

Hắn vừa dứt lời. Chợt nghe sau lưng vọng lại tiếng gọi ầm ĩ của Trương Tuyết Hàn.

- Đông Dương. Chị quên mất. Tiêu Tiếu nói lát nữa cô ấy sẽ tới. Nếu em có thời gian thì ra cửa đón cô ấy. Tiêu Tiếu chưa từng đến nơi này. Không biết có thể tìm được hay không.

- Biết rồi, chị họ, chị cứ yên tâm đi, em sẽ đón chị Tiêu Tiếu.

Trương Đông Dương xoay người lại, khuôn mặt cười rạng rỡ, quả thực cùng với lúc nãy là hai con người hoàn toàn khác nhau. Đợi sau khi Trương Tuyết Hàn trở vào sảnh huấn luyện, Trương Đông Dương mới xoay người lại, mặt như đóng băng, lạnh lùng nói:

- Diệp tiên sinh, anh đừng có mà không biết xấu hổ, tôi không muốn gây chuyện, nhưng nếu chọc giận tôi, tôi sẽ không cho anh được yên đâu.

- Tính khí của tiểu tử thật không nhỏ, quả nhiên là nhân vật tài giỏi xen vào giữa ngưu A và ngưu C.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Tôi thích người trẻ tuổi có tính khí nóng nảy như cậu, con người tôi chính là loại người ăn no rảnh chuyện đây, nhiệm vụ chủ yếu mà tôi sống chính là tạo ra thế hệ sau cho tổ quốc ở thế kỷ mới, cậu xem, cậu tính như thế nào để thu thập loại người sống dưới ánh mặt trời, sinh trưởng ở thế kỷ mới như tôi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tăng thêm sinh linh nhỏ bé cho tổ quốc trong tương lai?

Mấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi suýt chút nữa khiến cho Trương Đông Dương tức giận đến nhảy dựng lên, Trương Đông Dương quả là tính tình nóng nảy, không dễ dàng để người khác có ý đồ với chị họ mình, hắn trợn trừng mắt, sắp động thủ, lại trông thấy Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt liếc về phía sảnh huấn luyện, cười nói:

- Đánh nhau ở đây không được hay, cẩn thận kẻo chị họ cậu trông thấy.

- Hừ, chúng ta tìm nơi nào đó đi!

Trương Đông Dương hất đầu lên, nhấc chân bước đi. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, cũng cất bước đi về phía cầu thang.

Trương Đông Dương đi thẳng lên lầu hai, giữa lầu hai là một khoảng trống hình vuông, chính giữa treo cái đèn, thông thẳng xuống lầu một. Xung quanh khoảng trống hình vuông đều có lan can. Trương Đông Dương đi đến đây thì dừng lại, quay người lại lạnh lùng nói với Diệp Lăng Phi:

- Giờ anh có hối hận vẫn còn kịp, tôi không muốn bị truyền ra ngoài nói là tôi ăn hiếp anh.

- Tiểu tử, có một chút bản lĩnh, tôi rất thích người như cậu.

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Cậu đã là học sinh của trường quân đội. Chắc hẳn đã được huấn luyện qua bắt tóm, đánh nhau kịch liệt, bản thân tôi cũng đã luyện qua trò này. Chúng ta lại có thể mài giũa một chút rồi.

Trương Đông Dương trợn tròn con ngươi mắt lên nói:

- Vậy anh đừng có trách tôi.

Hắn ở quân khu từ nhỏ đến lớn, thân thể này được luyện đến mức chắc như thép, hoàn toàn không xem Diệp Lăng Phi ra gì cả. Tay phải của hắn nắm chặt, đánh thẳng vào trước mặt Diệp Lăng Phi, kèm theo tiếng vèo, nhanh như chớp, vừa nhìn đã biết xuất thân trong gia đình luyện võ.

Diệp Lăng Phi tuy bề ngoài nói những lời thoải mái, nhưng lại không lơ là cảnh giác. Đã sớm chuẩn bị, vừa thấy tiểu tử Trương Đông Dương này thật sự có bản lĩnh, nếu chưởng này thật sự bị đánh trúng, cũng đủ để hắn thua rồi .

Nếu như Diệp Lăng Phi muốn tránh, cũng có thể dễ dàng né tránh chưởng này. Nhưng Diệp Lăng Phi lại bị người thanh niên Trương Đông Dương kia khơi dậy cái hiếu chiến đã yên lặng từ lâu trong hắn, chỉ nhìn thấy con ngươi Diệp Lăng Phi cũng trừng lên, thốt lên chiêu hay, tay phải hắn đón chặt lấy chưởng tay của Trương Đông Dương.

Chợt nghe được một tiếng thùng, nắm tay của hai người bị đập mạnh rồi tách ra, Trương Đông Dương đau đến nỗi luôn nhếch miệng. Hắn thật không ngờ nắm tay của Diệp Lăng Phi lại cứng như vậy. Có thể ngay lập tức đánh trả quả đấm trước mắt của hắn.

Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng vô cùng kinh ngạc, nắm đấm của tên tiểu tử Trương Đông Dương này quả là cứng ngắc, so với tuổi của Trương Đông Dương lại có thể luyện được nắm đấm cứng ngắc như vậy. Cần phải qua vài năm nữa, thực lực của tiểu tử này quả không thể đoán ra được.

Trương Đông Dương thu nắm đấm tay phải lại, đồng thời tung ra nắm đấm tay trái, Diệp Lăng Phi bị người thanh niên có tính khí không chịu khuất phục kia làm trỗi dậy cái tính khí háo thắng đã được nén từ đáy lòng của hắn, hắn cũng nắm chưởng trái, cứng đập cứng.

Một tiếng kêu bụp, nắm đấm của Trương Đông Dương lại bị chấn rung trở về. Diệp Lăng Phi hai tay hai nắm đấm, toàn thân trở nên căng thẳng, khác hoàn toàn với cái tản mạn của nam nhân trước đó, Diệp Lăng Phi lúc này toàn thân tràn ngập cái khí phách không nói nên lời lại có thể làm cho Trương Đông Dương cảm giác được.

- Tiểu tử, có bản lĩnh đấy, cậu nên cẩn thận, tôi dùng toàn lực đấy.

Diệp Lăng Phi nắm đấm hai tay nhanh như gió táp, kèm theo tiếng gió vù vù. Đấm thẳng vào trước mặt Trương Đông Dương. Trương Đông Dương vừa nghe tiếng gió, liền biết mình sắp hứng một chưởng trời giáng.

Ắt phải gãy xương mất, hắn chỉ có thể tránh người đi, Diệp Lăng Phi hai chưởng đi không, rồi liền tiếp một chưởng đá chân. Nhắm thẳng vào bụng Trương Đông Dương, Trương Đông Dương bất đắc dĩ lại phải nhường tiếp, cước này của Diệp Lăng Phi đá thẳng vào lan can, chợt nghe được tiếng kêu keng keng, ống sắt cổ to bị một cước đạp cong vẹo đi.

Cước đó của Diệp Lăng Phi không đá trúng Trương Đông Dương, tiếp theo là lấy chân trái quét tới, Trương Đông Dương bị Diệp Lăng Phi dồn đến góc tường, chỉ có thể co đầu lại, một cước này vừa vặn đá trúng đỉnh đầu Trương Đông Dương, Trương Đông Dương cảm giác da đầu bị cước chân đó quét đến nỗi đau nhức.

- Đùng!

Cước chắc chắn này lướt nhanh trên vách tường, Trương Đông Dương cảm giác cả tầng lầu rung lên, cũng không biết là thật hay chỉ là cảm giác trong tiềm thức của bản thân hắn, tóm lại, Trương Đông Dương đang thầm phục trong lòng. Hắn không dám cứng chọi cứng với Diệp Lăng Phi nữa, một cái lộn người, lăn ra ngoài.

Đúng lúc Trương Đông Dương đang từ mặt đất đứng lên, Diệp Lăng Phi đã đến trước mặt Trương Đông Dương rồi, hai tay nắm chặt lưng của Trương Đông Dương, đầu gối trái phải húc vào ngực của Trương Đông Dương, miệng nói:

- Tiểu tử, học qua đấu nhau kịch liệt chưa, nhìn phản ứng của cậu, ngay cả cái này mà cậu cũng không dùng tay đánh được thì sau này đừng có nói cậu là quân nhân chuyên nghiệp trước mặt tôi, đừng để cho quân nhân phải mất mặt.

Câu nói này của Diệp Lăng Phi làm trỗi dậy lòng không chịu khuất phục của Trương Đông Dương, nhưng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, tiểu tử nghiến chặt răng, giận dữ nói:

- Tôi sẽ không thua.

Dùng hai tay chống đỡ cú đánh đầu gối của Diệp Lăng Phi.

Trương Đông Dương cứ lui mãi về vách tường của cầu thang, lưng hắn chạm vào vách tường, không còn đường lùi. Trương Đông Dương nghiến chặt răng, bằng bất cứ giá nào, cho dù là đầu gối của Diệp Lăng Phi húc vào ngực mình, hai tay hắn cứ ôm chặt lấy lưng của Diệp Lăng Phi, hét lớn một tiếng, rồi ôm chặt Diệp Lăng Phi lăn từ tầng hai xuống.

Hai người lăn từ tầng hai xuống, lăn chừng khoảng mười mấy bậc thang, rồi lăn thẳng xuống tầng một.

- Ùm!

Hai người tách ra, đều nằm trên mặt đất.

Vừa đúng lúc Vu Tiêu Tiếu tay cầm xiên thịt dê mua ở quầy nhỏ bán bên đường ngoài cổng, tổng cộng có mười xiên, Vu Tiêu Tiếu lấy một xiên, ăn ngấu nghiến.

Miệng cô đang lầm bầm tốt nhất là nên ăn mấy xiên, để tránh việc cung không đủ cầu, đến lúc đó bị Vương Thanh cùng mọi người cướp đi, thì bản thân cô cũng đã ăn không ít rồi.

Vu Tiêu Tiếu vừa đi đến cửa cầu thang, thì nghe tiếng răng rắc của vật gì đó lăn từ trên lầu xuống, cô còn tưởng có người cố ý ném vật gì đó xuống dưới, vừa hét lên được một câu:

- Ai mà không có đạo đức thế hả.

Câu còn lại bị cô nuốt ngược trở vào bụng rồi, cô nhìn thấy hai người lăn đến dưới chân mình, đợi sau khi hai người nằm trên mặt đất, Vu Tiêu Tiếu mới nhìn rõ, một trong hai người này là Diệp Lăng Phi, và người còn lại là Trương Đông Dương.

- Hai người đang làm cái gì thế hả?

Vu Tiêu Tiếu trợn trừng đôi mắt xinh đẹp lên, thắc mắc hỏi:

- Không phải hai người là loại người đó chứ?

Vu Tiêu Tiếu tuy không nói rõ nhưng hàm ý đó rõ ràng là đang nhắc nhở hai người đàn ông hình như hơi thân mật rồi.

Diệp Lăng Phi phủi phủi bả vai. Lúc nãy không biết là đã đụng vào bậc thang nào mà cảm giác hơi đau. Hắn đứng dậy. Vừa phủi bả vai vừa nói với Trương Đông Dương.

- Đến, chúng ta tiếp tục, đã lâu không đánh thoải mái như thế này rồi, nếu cảm thấy ở đây không tiện, tụi mình đổi chỗ khác tiếp tục đánh, đánh đến lúc được xem là sướng. Tưởng chừng như là sướng hơn mát xa nữa.

Trương Đông Dương toàn thân lông lốc từ mặt đất bò dậy, trong lòng hắn đã bới móc ngón cái với Diệp Lăng Phi, cái gì gọi là anh hùng kính anh hùng, đây chính là. Đừng xem thường tên tiểu tử Trương Đông Dương rất khoai trương này, nhưng hắn vốn có chất khoai trương rồi, từ lúc hắn sinh ra đã định trước là một người quân nhân chuyên nghiệp.

Cùng với những người đồng tuổi, những tiểu tử bình thường đang bận với việc tìm bạn gái hoặc cùng bạn gái tìm một nhà nghỉ khoảng hai mươi tệ một đêm, uốn ẹo trong căn phòng hôi thối đó làm bậy, thì Trương Đông Dương lại cực khổ luyện công. Vất vả mười mấy năm nay không phải là công cốc, mồ hôi không đổ thừa. Một mình Trương Đông Dương đối phó với bốn năm người đàn ông cao lớn vạm vỡ cũng không thành vấn đề.

Bản thân Trương Đông Dương lại cho rằng Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là người đàn ông bình thường có chút tiền, cũng chẳng khác mấy so với những đàn ông trong xã hội này.

Loại người này khiến cho Trương Đông Dương khinh thường nhất. Đó chẳng phải là những kẻ phá tiền sao, chỉ thích chơi gái. Trương Đông Dương xem thường loại đàn ông này, đương nhiên là không muốn chị họ mình cũng bị loại đàn ông này bám lấy.

Chỉ khi người trong nghề ra tay, biết liền là có hay không, cái này giống như cổ đại hay gọi là kiếm khách, chỉ cần xuất kiếm. Đối thủ có thể phán đoán được thực lực của đối phương.

Trương Đông Dương vừa giao đấu với Diệp Lăng Phi, trong bụng thầm ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi ra tay thì ngay cả huấn luyện viên của trường hắn cũng không phải là đối thủ, trình độ hung ác tàn nhẫn tuyệt vời thế này không phải tùy tiện tìm một huấn luyện viên đánh nhau kịch liệt là có thể luyện được.

Trương Đông Dương trong lòng thầm thốt lên một chữ “phục” đối với Diệp Lăng Phi, nhưng bề ngoài lại không chịu thua, nghe Diệp Lăng Phi nói vẫn còn muốn đấu tiếp, Trương Đông Dương liền chùi máu ở khóe miệng, không chịu khuất phục nói:

- Được, đấu thì đấu.

Vu Tiêu Tiếu đã nhận ra hai người này đang đánh nhau. Vốn chẳng phải là thân mật gì cả. Cô đứng giữa hai người, giơ xiên thịt dê đã ăn một nữa lên. Hét lớn:

- Dừng lại, hai người đang làm cái gì thế hả, không phải là đánh nhau vì phụ nữ đó chứ!

- Không phải!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng tôi chỉ là đang mài mò học hỏi mà thôi.

- Mẹ kiếp, mài mò học hỏi gì chứ? Có kiểu mài mò học hỏi như thế không hả? Có phải hai người đã xem tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá rồi không, còn muốn mài mò học hỏi.

Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy tình huống này biết mình cũng không dẹp được, bèn vội vàng gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn.

Trương Tuyết Hàn bắt máy, không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô vội chạy đến lầu một, thậm chí còn không kịp thay đồ, Vương Thanh, Đàm Tinh Kỳ, Hứa Vy, Triệu Linh cũng chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì, sao Trương Tuyết Hàn lại lo lắng chạy vội đi như thế, bốn người cũng vội đuổi theo.

Trương Tuyết Hàn chạy đến tầng một, cô liền lấy tay bụm ngực, thở dốc. Sức khỏe cô không được tốt lắm, lúc nãy lại lo lắng nữa, chạy hơi gấp.

- Đông Dương, em đang làm cái gì thế hả?

Trương Tuyết Hàn biết em họ mình ra tay rất tàn nhẫn, nếu như đánh Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện không hay, Trương Tuyết Hàn sẽ áy náy cả đời. Cô vội ngăn Trương Đông Dương lại, không cho Trương Đông Dương tới gần Diệp Lăng Phi.

Bên kia Vu Tiêu Tiếu cũng chặn trước mặt Diệp Lăng Phi, nháy nháy đôi mắt xinh đẹp , miệng vểnh lên cao giọng nói:

- Sư phụ, người đang làm gì đó, sao đang yên đang lành lại đánh nhau với Đông Dương, Đông Dương tuổi còn nhỏ, tính tình nóng nảy, nhưng sư phụ đã là chính nhân rồi, chẳng lẽ tính khí cũng không được tốt.

Khi bọn người Vương Thanh chạy xuống, đã nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cùng Trương Tuyết Hàn mỗi người đều đang chặn Diệp Lăng Phi và Trương Đông Dương lại, xem ra hình như hai người đàn ông này vừa mới đánh nhau xong, hiện đang bị kéo ra. Cả bốn cô gái này cũng chẳng kịp suy nghĩ gì, vội vàng đứng chặn chính giữa hai người.

Trương Đông Dương nhìn thấy sắc mặt của chị họ mình có chút tái nhợt, hắn an ủi nói ngọt:

- Chị họ à, không có việc gì đâu, chị không cần lo lắng!

- Sao khóe miệng chảy máu rồi, còn bảo chị đừng lo, nếu như em có chuyện gì, chị làm sao mà ăn nói được với chú đây.

Trương Tuyết Hàn nói.

- Chị họ, quả thực là không có chuyện gì mà, em chỉ muốn so tài cùng Diệp đại ca thôi.

Trương Đông Dương liếc mắt nhìn vào mặt Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Lăng Phi đang đứng đối diện, hình như là bị Vu Tiêu Tiếu quấn lấy đến không thể làm gì được. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, Trương Đông Dương cảm thấy mình đã hiểu lầm con người Diệp Lăng Phi.

Trong lòng Trương Đông Dương, Vu Tiêu Tiếu và chị họ là hai đại mỹ nhân không phân cao thấp, từ nhỏ ba người đã thường xuyên chơi đùa cùng nhau, theo lý mà nói thì Vu Tiêu Tiếu chỉ lớn hơn Trương Đông Dương vài tháng, nếu hai người làm bạn thì cũng rất xứng, chỉ là từ trước đến nay Trương Đông Dương chưa từng nghĩ đến việc này, theo như lời hắn nói thì hai người đã quá thân nhau, hành động như thế không được hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.