Đường Hiểu Uyển hôm nay cố ý mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đeo một chiếc thắt lưng to bản, làm cho eo thon của Đường Hiểu Uyển lại càng thon thả hơn.
Dưới váy là tất chân màu đen, chân đi một đôi giày da nhỏ màu đỏ. Bộ ngực sữa vốn đã cao vút giờ lại càng rung động, chiếc váy trễ cổ thoáng hiện ra một phần ngực trắng. Nếu như không phải bên trong váy Đường Hiểu Uyển mặc một chiếc áo cổ tròn màu trắng, thì sẽ lộ ra bộ ngực mê người cùng cái khe sâu hun hút kia của Đường Hiểu Uyển.
Hơn nữa bộ dáng trong sáng, động lòng người cùng với thanh âm vui vẻ của Đường Hiểu Uyển, nam sinh kia thoáng cái đã bị hấp dẫn, liên tục gật đầu nói:
- Chính là nơi này.
- Cám ơn!
Đường Hiểu Uyển nói cám ơn, xoay người trở về trước mặt Lý Khả Hân.
Ánh mắt nam sinh kia còn chưa rời khỏi người Đường Hiểu Uyển, trong lòng ngứa ngáy, đây chính là cô gái xinh đẹp vòng 1 khủng trong truyền thuyết sao. Nam sinh này ở trong túc xá thường đọc truyện tranh Nhật Bản, đại loại cái gì mà Hunter, InuYasha, trong đó đều có hình ảnh các cô gái xinh đẹp với vòng 1 siêu “khủng”. Mỗi lần mấy cô gái xinh đẹp đó đều làm cho tâm trạng của hắn sục sôi, chỉ là bạn gái của hắn lại là một cô gái “màn hình phẳng”, cho dù khi làm một số chuyện . . ., khi nam sinh này sờ mó bộ ngực của bạn gái liền có cảm giác như tự sờ ngực mình vậy.
Hiện tại mắt thấy có một cô gái vòng 1 siêu khủng thật sự đến bắt chuyện với mình, nam sinh này đã có điểm không kiềm chế được, trong lòng tính toán có phải tìm lời gì đến bắt chuyện hay không. Hắn cứ đứng nhìn Đường Hiểu Uyển, nữ sinh “không có gì” bên cạnh kia hung hăng nhéo thắt lưng nam sinh một cái, không hài lòng lầm bầm nói:
- Nhìn cái gì vậy, mau đi thôi.
Nam sinh này mới hồi phục tinh thần lại, nhớ tới bạn gái của mình bên cạnh. Trong lòng hắn ảo não, sớm biết vậy thì mình đi một mình ra ngoài rồi.
Đường Hiểu Uyển không để ý tới phản ứng của đôi tình nhân này. Nàng xác định nơi này chính là quán cà phê mà Diệp Lăng Phi nói trong điện thoại, liền khẳng định nơi này chính là địa điểm Diệp Lăng Phi hẹn các nàng.
- Quán cà phê này không buôn bán mà!
Lý Khả Hân cảm thấy có chút kì quái, khi nàng nhận được điện thoại của Đường Hiểu Uyển nói Diệp Lăng Phi hẹn hai người bọn họ gặp mặt, Lý Khả Hân trong lòng âm thầm mừng rỡ, vì thế cố ý trang điểm. Cùng Đường Hiểu Uyển giống nhau, đều là tất chân phối hợp với váy, điểm khác nhau duy nhất chính là Lý Khả Hân mặc thêm áo khoác ngoài màu trắng. Phối hợp tất chân màu đen của nàng, có vẻ hết sức bắt mắt.
Khi Lý Khả Hân cùng Đường Hiểu Uyển ở trên đường tới nơi này đã hỏi qua tại sao Diệp Lăng Phi muốn hẹn các nàng, Đường Hiểu Uyển cười hì hì nói, có lẽ là Diệp đại ca muốn gặp Khả Hân tỷ, nhưng lại xấu hổ không dám nói ra, liền cố ý muốn gọi em. Lý Khả Hân mặc dù ngoài miệng nói
- Tiểu nha đầu không nên nói lung tung
nhưng trong lòng lại có chút hy vọng đây là sự thật.
Từ chuyện hiểu lầm Diệp Lăng Phi lần trước. Một khoảng thời gian dài sau, Lý Khả Hân vẫn hận Diệp Lăng Phi. Nhưng khi tỉnh táo lại. Lý Khả Hân suy nghĩ lại tình huống lúc ấy của mình. Mới hiểu được mình đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi. Hoàn toàn là bởi vì Đại Hải ca muốn ra vẻ anh hùng, làm cho không chỉ có hai người bọn họ mà ngay cả Diệp Lăng Phi đều lâm vào hiểm cảnh. Lý Khả Hân nghĩ đến lời nói của chính mình đối với Diệp Lăng Phi ở trong bệnh viện hôm đó. Nàng hối hận muốn chết.
Lý Khả Hân vốn định nếu Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho mình. Nàng sẽ lập tức giải hòa với Diệp Lăng Phi. Rất muốn cùng Diệp Lăng Phi trở về tình cảm như lúc trước. Nhưng đáng tiếc Diệp Lăng Phi không gọi điện thoại tới. Lý Khả Hân cũng ngại nên không tự mình tìm Diệp Lăng Phi. Cho đến lúc này. Đã qua một khoảng thời gian rất dài.
Ở khoảng thời gian này. Nàng nghe nói Diệp Lăng Phi kết hôn. Trong lòng Lý Khả Hân tự trách mình rất nhiều lần. Nếu như mình không hiểu lầm Diệp Lăng Phi. Nói không chừng mình còn có cơ hội kết hôn với Diệp Lăng Phi. Cho dù không kết hôn. Ít nhất bây giờ quan hệ giữa mình với Diệp Lăng Phi cũng sẽ rất thân mật. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận. Lý Khả Hân chỉ có thể tiếp nhận chuyện này.
Nàng càng cảm thấy mình không còn giống như trước kia muốn tranh giành cái gì nữa. Chỉ cần có thể khôi phục quan hệ như trước kia với Diệp Lăng Phi là đủ rồi. Nhưng ước mơ cuối cùng cũng không phải sự thật. Lần gặp mặt ở nhà sách kia làm cho Lý Khả Hân hoàn toàn hiểu được lần đó mình đã làm Diệp Lăng Phi tổn thương rất nhiều. Vấn đề bây giờ không phải mình có tiếp nhận Diệp Lăng Phi hay không. Mà là Diệp Lăng Phi có tiếp nhận mình hay không.
Nguyên nhân chính là vì trong lòng có suy nghĩ này. Lý Khả Hân mới muốn biết tại sao Diệp Lăng Phi muốn hẹn gặp Hiểu Uyển và nàng. Khi thấy quán cà phê ngay trước mặt. Nhưng trên cửa treo tấm biển “Tạm thời đóng cửa” lại làm cho Lý Khả Hân cảm thấy không yên.
Đường Hiểu Uyển lấy điện thoại di động. Gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Trong điện thoại vang lên một ca khúc dễ nghe. Nhưng không ai bắt máy. Đường Hiểu Uyển tay cầm điện thoại. Đi qua đi lại ở cửa quán cà phê.
- Không cần gọi. Tiểu nha đầu. Chẳng lẽ không biết đẩy cửa mà vào.
Diệp Lăng Phi đẩy cánh cửa đóng chặt, thò đầu ra ngoài. Chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc áo sơmi màu đen, dùng một cái khăn lông bịt mặt. Bộ dáng hài hước đến tức cười.
- Diệp đại ca, anh làm cái gì vậy chứ?
Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, liền cười hì hì, nàng vội vã cất điện thoại, kéo cánh tay Lý Khả Hân, đi tới cửa. Lý Khả Hân mím môi, vừa muốn cười lại cố nén lại không cho mình bật cười.
- Làm gì, quét dọn mà, em không biết trong này bề bộn sao, giống như bãi rác vậy, tất cả đều là rác rưởi. Anh mới vừa đánh chết ba con chuột, hơn mười con gián còn có mấy chục con ruồi.
- Mùa này mà có ruồi sao?
Đường Hiểu Uyển le lưỡi, không tin nói:
- Diệp đại ca, anh lại gạt người rồi.
- Chỉ đùa một chút thôi mà, qua vài ngày nữa sẽ có.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa ra, hô:
- Hai vị đại mỹ nữ, đừng đứng ở bên ngoài nữa, hai người không sợ người ta trêu hoa ghẹo nguyệt sao. Oa, Khả Hân, từ lúc nào em cũng đi tất chân vậy, ừm, rất đẹp, nhìn đôi chân dài đẹp như..... giống như cái gậy vậy.
Đầu tiên Lý Khả Hân nghe thấy Diệp Lăng Phi khen mình, trong lòng đang vui vẻ, sau đó lại nghe được câu “cái gậy” kia của Diệp Lăng Phi, nàng không nhịn được nói:
- Cái gì mà giống cây gậy chứ, thật là.
- Tại anh không tìm được từ nào hay để miêu tả thôi mà, được rồi, hai người đừng đứng đó nữa, mau vào.
Diệp Lăng Phi cười nói với hai người.
Ánh mắt Lý Khả Hân len lén liếc Diệp Lăng Phi một cái, vừa rồi Diệp Lăng Phi nói chuyện với nàng như vậy, làm cho Lý Khả Hân phảng phất có cảm giác lại trở về quá khứ Phi nói chuyện với Diệp Lăng khi, khi đó Diệp Lăng Phi cũng nói như vậy.
- Nghĩ cái gì vậy, Khả Hân tỷ, mau vào đi thôi!
Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân đứng ở cửa không nhúc nhích. Hơi hơi kéo Lý Khả Hân, Lý Khả Hân lúc này mới phục hồi tinh thần. Vội vàng cất bước đi vào trong quán cà phê.
Chờ khi hai người đi vào quán cà phê mới phát hiện quán cà phê này không có một bóng người, trên mặt đất chất đầy đồ đạc, trong quán đầy bụi bặm, lại có mùi giống như căn phòng cũ đã lâu không có người ở vừa mới mở ra. Đèn giữa quán cà phê được bật lên, Diệp Lăng Phi đứng ở dưới đèn. Cầm một chiếc chổi đang quét sàn.
- Diệp đại ca, làm cái gì vậy?
Đường Hiểu Uyển hỏi với vẻ khó hiểu.
- Em nói xem đang làm gì, đương nhiên là dọn dẹp. Tên chủ nhà khốn kiếp kia, nói với anh là cái gì cũng chưa động vào, chỉ cần anh nhận nhà là có thể kinh doanh, mẹ nó, quả thật chưa động vào, ngay cả này chén đĩa đều chất đống trong bồn nước, nhìn thấy không, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều là rác rưởi. Lúc ấy anh còn tưởng rằng nơi này là bãi rác chứ. Thiếu chút nữa thì đeo mặt nạ phòng độc đi vào. À, Hiểu Uyển, em đừng đứng đó nữa. Đi đến siêu thị bên cạnh mua vài bình xịt khử mùi về, không khi trong này khó chịu muốn chết.
Đường Hiểu Uyển le lưỡi, xoay người đến siêu thị mua bình xịt khử mùi. Lý Khả Hân đeo một cái túi xách trên vai, đứng ở trong quán cà phê, trong lúc nhất thời không biết mình nên làm gì. Diệp Lăng Phi ngẩng đầu, gọi:
- Khả Hân. Em cũng đừng đứng chơi, nhanh chóng cởi quần áo bên ngoài đi, tới đây quét dọn. À, túi xách của em để ở quầy bar cũng được, vừa rồi anh đã lau dọn qua nơi đó rồi, cũng sang siêu thị mua hai bộ quần áo quét dọn rồi, em mặc vào đi.
Lý Khả Hân vội vàng đi tới quầy bar, đem túi xách cùng áo khoác ngoài màu trắng đặt ở trong quầy bar, cầm một chiếc áo công nhân màu trắng. Sau khi mặc liền cầm chổi đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi.
Lý Khả Hân khom lưng, quét dọn bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hơi đứng thẳng lên một chút. Nói:
- Khả Hân, em cảm giác quán cà phê này như thế nào?
- Rất được a!
Lý Khả Hân không ngẩng đầu, trả lời.
- Nếu như em tới đây buôn bán, em cảm thấy một năm trả bao nhiêu tiền thuê nhà cho anh thì thích hợp?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
Lý Khả Hân ngẩng đầu lên, không nghe rõ, lại hỏi:
- Gì cơ?
- Anh nói nếu em quản lý quán cà phê này mà nói, em định trả anh tiền thuê nhà bao nhiêu một năm?
- Anh muốn cho em thuê?
Lý Khả Hân nghe xong lắc đầu, nàng quả thật rất muốn mình làm cái gì đó, dù đi làm bà chủ một cửa hàng nhỏ cũng tốt hơn đi làm, nhưng nếu kinh doanh quán cà phê mà nói, không nói tiền thuê nhà, mình không lo nổi, chỉ tiền đầu tư ban đầu vào quán cà phê mình cũng không có nhiều tiền như vậy, đối với Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân cũng không có cái gì phải xấu hổ, nàng trả lời:
- Em không có nhiều tiền như vậy.
- Chuyện này không lo, chỉ cần một năm sau em trả anh tiền là được.
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu không như thế này cũng được, anh đầu tư tiền, em tới quản lý, lợi nhuận thì chúng ta chia ra là được.
- Em......
Lý Khả Hân vốn định nói em không muốn lợi dụng anh, nhưng lời chưa nói ra, ánh mắt của nàng gặp ánh mắt Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân trong lòng nhảy lên một chút, nàng ý thức được quán cà phê này hoàn toàn chính là Diệp Lăng Phi muốn giúp mình mới mua. Diệp Lăng Phi vừa rồi nói cái gì phân chia lợi nhuận, bất quá chỉ là Diệp Lăng Phi lấy cớ mà thôi. Lý Khả Hân đem lời định nói nuốt trở về, có vẻ không chắc chắn, nói:
- Anh cho rằng em có thể kinh doanh sao, nếu em kinh doanh không tốt, không phải anh sẽ rất thua lỗ sao.
Diệp Lăng Phi cầm chổi đứng ở giữa lối đi của quán cà phê, nhìn như vô tình nói một câu:
- Không sao cả, nếu thua lỗ mà nói, đem em bồi thường cho anh là được, anh cũng sẽ không quá tàn nhẫn, sau này từng tháng sẽ để lại cho em tiền sinh hoạt, còn lại tiền kiếm được đưa anh là được.
Lý Khả Hân nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi trở nên an tĩnh lại, nàng cắn môi, trong lòng cảm khái vạn phần. Đây là Diệp Lăng Phi ám chỉ với nàng, lấy sự thông minh của Lý Khả Hân, làm sao nàng có thể không biết tâm ý của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn là không thể đi ra từ bóng ma trong quá khứ, nhưng Diệp Lăng Phi đang thử đi ra, quán cà phê này chính là một điểm mấu chốt để Diệp Lăng Phi muốn hoà hoãn quan hệ với Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân không còn do dự, rốt cuộc gật đầu.
Đường Hiểu Uyển cầm 3 bình xịt khử mùi không khí chạy về, nàng bị Diệp Lăng Phi sai cầm bình khử mùi đi phun chung quanh quán cà phê, phun vòa các phòng. Chờ Đường Hiểu Uyển phun xong, lại bị Diệp Lăng Phi sai đi lau kính. Thương cảm Đường Hiểu Uyển mặc quần áo công nhân màu trắng cầm khăn lau kiễng chân lau kính.
Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nhìn trộm váy Đường Hiểu Uyển, nhìn thấy Đường Hiểu Uyển mặc quần lót màu hồng nhạt kia. Đường Hiểu Uyển phát hiện Diệp Lăng Phi cười xấu xa nhìn váy mình, lầm bầm nói:
- Diệp đại ca, anh thật là xấu, em mặc kệ, anh tới lau đi!
- Đừng mà, sau này em muốn uống cà phê miễn phí ở đây hay không. Quan trọng chính là ở đây còn có rất nhiều anh chàng đẹp trai, chẳng lẽ cái này cũng không muốn?
Diệp Lăng Phi hắng giọng nói.
- Sau này ở đây chính là anh làm ông chủ, Khả Hân quản lý, về phần em thì thôi đi, xem biểu hiện của em đã, nếu như em biểu hiện tốt, anh sẽ cân nhắc cho em sau này tới đây uống cà phê miễn phí.
- Diệp đại ca, nơi này là của anh?
Đường Hiểu Uyển lúc này mới hiểu được. Nàng vui vẻ cười nói:
- Rốt cuộc sau này tìm được một nơi uống cà phê miễn phí rồi.
Ba người bận rộn làm việc một mạch đến giữa trưa mới nghỉ ngơi. Diệp Lăng Phi vốn định mời Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân ăn cơm, nhưng Đường Hiểu Uyển cùng Lý Khả Hân cũng không đi ăn cơm, hai người bọn họ đi ngay sang siêu thị bên cạnh mua một chút đồ ăn cùng đồ uống , chuẩn bị ăn ở quán cà phê xong, lại tiếp tục làm tiếp.
Diệp Lăng Phi cũng không miễn cưỡng hai người, hắn đem chìa khóa giao cho Lý Khả Hân, coi như đã đem quán cà phê ủy thác cho Lý Khả Hân, trước khi đi, Diệp Lăng Phi đưa cho Lý Khả Hân một tấm chi phiếu, nói là đưa tiền đầu tư ban đầu vào quán cà phê cho Lý Khả Hân. Lý Khả Hân vốn không muốn lấy, nhưng Diệp Lăng Phi lại nói:
- Anh trông cậy vào em giúp anh kiếm nhiều tiền. Em cứ yên tâm giúp ta quản lý, chuyên tâm giúp anh kiếm tiền.
Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi quán cà phê, Đường Hiểu Uyển đầu đầy mồ hôi tới bên cạnh Lý Khả Hân, cười nói:
- Khả Hân tỷ, nhìn bộ dáng Diệp đại ca là muốn cùng chị giảng hòa, chị có phải chuẩn bị một lần nữa cùng Diệp đại ca …. hay không.
- Tiểu nha đầu này chỉ biết nói bậy. Người ta đã kết hôn, chị còn có thể thế nào.
- À không, Khả Hân tỷ, em cảm giác cứ như bây giờ cũng tốt lắm. Em cảm giác Diệp đại ca trước hay sau kết hôn không có gì khác nhau mà, tóm lại, em rất thích như bây giờ.
Lý Khả Hân nhìn Đường Hiểu Uyển, cười nói:
- Tiểu nha đầu, có phải em có chuyện gì với Diệp Lăng Phi hay không?
- Không.... Không, em đi lấy nước lau dọn đây.
Đường Hiểu Uyển muốn tìm cớ rời đi. Lại bị Lý Khả Hân kéo lại. Nàng ép hỏi:
- Chẳng lẽ em nghĩ rằng chị không biết em cùng Diệp Lăng Phi trong đó có chuyện sao, tiểu nha đầu này. Từ ánh mắt của em chị thấy được em đã yêu rồi, mau nói thật ra. T
- Khả Hân tỷ, chị thật sự đã nhìn ra sao.
Đường Hiểu Uyển tin là thật, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Không biết mẹ của em có thể phát hiện hay không.
Lý Khả Hân cười hì hì, nàng ôm vai Đường Hiểu Uyển nói:
- Nha đầu ngốc, là chị lừa em thôi, chị vốn đã biết em có quan hệ thân mật với Diệp Lăng Phi, với chị còn cần giữ bí mật sao, chẳng lẽ em thật sự nghĩ chị là kẻ ngốc sao.
Gò má Đường Hiểu Uyển đỏ bừng lên, nàng ngượng ngập nói:
- Khả Hân tỷ, kì thật cũng không có.... không có gì.....
Đường Hiểu Uyển ấp úng, bắt đầu ngồi ở quán cà phê tâm sự với Lý Khả Hân.
Diệp Lăng Phi ở gần đó tìm một nhà hàng nhỏ, tùy tiện ăn vài bát cơm. Hắn cũng không cảm thấy đói bụng, ăn được rất ít. Diệp Lăng Phi đem chuyện quán cà phê này xử lý xong, chuyện còn lại hắn sẽ không quan tâm. Đối với năng lực của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi hết sức tin tưởng , Lý Khả Hân làm việc chăm chú, hơn nữa vốn vẫn là chủ lực phòng thị trường, kinh doanh quán cà phê này sẽ không thành vấn đề.
Về phần vấn đề tiền, bên trong tấm chi phiếu Diệp Lăng Phi đưa cho Lý Khả Hân kia có tám mươi vạn, sở dĩ Diệp Lăng Phi không muốn đưa cho Lý Khả Hân nhiều tiền hơn, là lo lắng trong lòng Lý Khả Hân sẽ có gánh nặng.
Tiền đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng chỉ là một con số, đến cùng hắn có bao nhiêu tài sản, ngay cả hắn đều không rõ. Tóm lại, hắn ủy thác thiết lập rất nhiều tài khoản ngân hàng ở Anh, Mĩ, luôn có người rót tiền vào, hắn ủy thác rất nhiều người đại diện đầu tư vào cổ phiếu, bất động sản … , không nói người khác, chỉ tính Paul kia, trước đó không lâu đầu tư vào dầu mỏ, đã thu về cho Diệp Lăng Phi một khoản lợi nhuận khổng lồ, khấu trừ phần trăm cho Paul, ít nhất hắn còn 20 triệu USD.
Diệp Lăng Phi có điểm hận cảnh sát quốc tế, nếu như không phải cảnh sát quốc tế truy đuổi hắn, Diệp Lăng Phi có thể quang minh chính đại ở mỗi nước tạo tài khoản ngân hàng.
- Cảnh sát quốc tế khốn kiếp, đến cùng ta phạm vào tội gì, cho dù các ngươi biết là ta, các ngươi có thể giam ta sao, những giao dịch này đều là bí mật, cho dù ta đồng ý thừa nhận, cũng không có nhân chứng dám đối chứng với ta.
Diệp Lăng Phi cảm giác cảnh sát quốc tế rất vô lại, truy đuổi mình mấy năm nay, không chỉ chưa bắt được mình, trước mắt trong tài liệu của cảnh sát quốc tế cũng chỉ là một cái danh hiệu Satan của tổ chức buôn bán vũ khí quân dụng - Lang Nha.
Diệp Lăng Phi đem xe dừng ở cửa trường học huấn luyện người mẫu số 78 đường Hoàng Hà, đám người Trương Tuyết Hàn đang ở đây học tập trở thành người mẫu, tuy nói chú ý sắc đẹp tự nhiên, nhưng một chút tố chất có liên quan đến phương diện người mẫu vẫn cần phải có , ngắn ngủi bốn ngày huấn luyện chỉ có thể làm cho năm cô gái này có chút gì đó, bất quá, như vậy cũng đủ.
Dựa theo kế hoạch, trừ năm cô gái này ra, còn có hơn mười nữ sinh tạm thời đưa tới từ đại học, nữ sinh kia là đảm nhiệm nhân vật làm nền, cái gọi là hoa hồng vẫn cần lá xanh làm nền, nếu như không có mấy nữ sinh này làm nền, sao có thể làm nổi bật mấy CSMM (cô gái đại diện cho game CS – CounterStrike) vô cùng mị lực này chứ.
Khi Diệp Lăng Phi đi vào phòng huấn luyện, vừa vặn đúng lúc nghỉ ngơi. Vu Tiểu Tiếu chưa tới, Diệp Lăng Phi chỉ nhìn thấy bốn đội viên kia trong chiến đội của Vu Tiểu Tiếu. Trương Tuyết Hàn đang nói chuyện với em trai của nàng - Trương Đông Dương, Trương Đông Dương xuất hiện ở chỗ này cũng không làm cho Diệp Lăng Phi có cảm giác gì ngoài ý muốn, có lẽ Trương Đông Dương muốn bảo vệ chị mình, hoặc là Trương Đông Dương tới nhìn bộ dáng gợi cảm của mấy MM.
Nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở phòng huấn luyện, Trương Tuyết Hàn nói với biểu đệ (em trai) một câu, rồi xoay người đi về hướng Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Trương Tuyết Hàn đối với Diệp Lăng Phi rất có hảo cảm, cảm giác Diệp Lăng Phi này không tệ. Rất ít nhìn thấy nàng chủ động lộ ra nụ cười đối với nam nhân. Trương Tuyết Hàn có thể nói là nhất tiếu bách mị sinh (một nụ cười làm cho quyến rũ hơn cả trăm lần), loại kiều mị (quyến rũ) này không phải cố gắng biểu hiện ra ngoài, mà là từ trong con người nàng toát ra.
So với sự kiều mị đẹp đẽ, sự kiều mị của Trương Tuyết Hàn lại là một loại kiều mị như hoa sen thuần khiết, một vẻ đẹp không vấy phải bất cứ sự dơ bẩn gì trên thế gian. Đó là một loại vẻ đẹp không nói nên lời, nhưng cảm giác được. Trương Tuyết Hàn giống như một đóa bạch liên (sen trắng) trắng ngần, thanh khiết nở rộ, làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn vẻ đẹp thuần khiết không chút tì vết này.
Diệp Lăng Phi cười cười, trong đôi mắt thâm thúy của hắn tản mát ra một loại ánh mắt làm cho Trương Tuyết Hàn không hiểu, giống như mặt hồ sâu không thể nhìn thấy thế giới bên dưới. Trương Tuyết Hàn chưa bao giờ nghĩ đến một nam nhân còn có thể có ánh mắt làm cho nàng khó hiểu như vậy, bỏ qua những thứ khác, Trương Tuyết Hàn nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Lăng Phi chính là ánh mắt trong suốt, không có một tia tạp chất.
Trương Tuyết Hàn bị vô số nam nhân dùng ánh mắt mê đắm nhìn vào mình, cho dù nam nhân đó ở sau lưng Trương Tuyết Hàn len lén nhìn nàng, Trương Tuyết Hàn cũng có thể cảm giác được. Phảng phất sự mẫn cảm này trời sinh đã có, nhưng lúc này, Trương Tuyết Hàn lại cảm giác khi đối mặt với nam nhân này, lòng nàng rất thoải mái, không có bất cứ cái gì không hài lòng.
- Tôi đến xem thôi, hy vọng các cô gia tăng luyện tập!
Diệp Lăng Phi thuận miệng nói một câu, rồi cười tạm biệt Trương Tuyết Hàn, vừa mới quay người, chợt nghe sau lưng đột nhiên có người gọi:
- Đứng lại!
Diệp Lăng Phi quả thật đứng lại, hắn xoay người lại, liền nhìn thấy Trương Đông Dương - biểu đệ của Trương Tuyết Hàn bước nhanh tới. Trương Đông Dương cắt tóc ngắn cơ hồ thấy được cả da đầu, đây là quy định của quân đội, không cho phép để tóc dài. Hắn bên ngoài mặc một chiếc áo jacket, bên trong là một chiếc T-shirt bó sát người, bên dưới thì mặc một chiếc quần jean.
Tư thế bước đi của Trương Đông Dương cùng người bình thường không giống nhau, mỗi bước làm cho người ta cảm thấy âm vang hữu lực, Trương Đông Dương cho dù ở trong biển người đông nghịt, cũng có phong cách như đom đóm trong đêm vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra được đây là quân nhân.
Diệp Lăng Phi nhìn loại khí thế bước đi này của Trương Đông Dương, phảng phất nhìn thấy khát vọng trong quá khứ của chính mình, khi đó khát vọng của hắn chính là trở thành một quân nhân, có thể bảo vệ quốc gia. Không lâu trước, Diệp Lăng Phi thích nghe nhất chính là quân ca, không lâu trước, Diệp Lăng Phi khát vọng nhất chính là mặc quân trang.
Mặc dù cuối cùng Diệp Lăng Phi không trở thành quân nhân, nhưng hắn nhưng lại có được tính cách cùng quân nhân giống nhau, đó chính là kiệt ngạo bất tuân, đó chính là không bao giờ chịu thua, đó chính là khí phách.